← Ch.703 | Ch.705 → |
"Ừ!'
Trả lời một tiếng, Phương Hạo Vân đưa tay mò vào trong quần lót của dì Bạch, ngón tay chậm rãi khiêu khích khu rừng bí ẩn kia, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng dì Bạch, thân thể của cô nhẹ nhàng run lên, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
"Hạo Vân... thô bạo với Tố Tố một chút..." Dục vọng của dì Bạch dường như đã bành trướng rồi, cô chủ động đòi yêu.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, đặt dì Bạch dưới thân, đưa miệng hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của cô.
Sau khi hôn chán chê, dì Bạch chủ động xoay người lại, vùi đầu xuống giữa hai chân của Phương Hạo Vân, sau đó lôi cái thứ cứng và nóng kia ra, hỏi: "Có thể ăn được không?"
"Ừ!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu:"Tuyệt đối có thể ăn được..."
Dì Bạch ngồi lên người của Phương Hạo Vân, buột mái tóc rối ở trước ngực ra sau đầu, con mắt lóe sáng không che dấu được sự ngượng ngùng, miệng không ngừng hôn lên cái thứ cứng và nóng kia.
Quay đầu lại, nhìn Phương Hạo Vân đang nhắm mắt mỉm cười, dì Bạch ngượng ngùng hỏi: "Hạo Vân, làm như vậy có thoải mái không?"
Phương Hạo Vân mở mắt ra, nhìn thấy cái mông to tròn của dì Bạch đang ở trước mặt mình, trong lòng lập tức rung động, đưa môi hôn lên.
Dì Bạch ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông đẹp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mỵ...
Ước chừng khoảng mười phút sau, Phương Hạo Vân cảm thấy xúc động của thằng em đã đến giới hạn phun trào rồi, vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Tố Tố, nhanh lên một chút..."
Dì Bạch nghe thấy thế, vội vàng tăng tốc độ lên, một lát sau, dưới tiếng thở dốc liên tục, Phương Hạo Vân rốt cục đã phun phát ra, dì Bạch nằm lên trên người của Phương Hạo Vân, miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Đợi khi tiếng thở dốc của Phương Hạo Vân bình tĩnh lại, dì Bạch xấu hổ ngẩng đầu lên hỏi: "Hạo Vân, như vậy có kích thích không?"
Phương Hạo Vân đưa tay kéo dì Bạch lại, dì Bạch giống như một con mèo nhỏ, ôn nhu nằm sát vào lòng của Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói ; "Hạo Vân, người ta còn chưa được nữa..."
Phương Hạo Vân không nói nhiều lời, đẩy ngã dì Bạch xuống, để dì Bạch nằm trên giường, còn hắn thì động thân đi vào. Phần dưới của dì Bạch giống như bị nứt vỡ ra vậy, thoải mái không ngừng, trong miệng phát ra những tiếng rên liên tục, càng lúc càng lớn, càng lúc càng hấp dẫn... Khi âm thanh cao đến cực điểm thì đột ngột dừng lại, ngay sau đó, thân thể của dì Bạch run lên liên tục, rồi mềm nhũn nằm gục trên giường, cả người run rẩy không thôi.
"Tố Tố... tiếp nào..." Phương Hạo Vân biết thân thể của dì Bạch, một hai lần không tính là cái gì cả, khi nói chuyện, bọn họ đã đổi tư thế khác, lại bắt đầu tiếp tục, mãi cho đến hừng đông luôn, dì Bạch đã làm năm sáu lần, rốt cục đã thỏa mãn nằm trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, không chịu nhúc nhích nữa.
Ôm ấp nhau một hồi, hai người lập tức ngồi dậy, thương lượng về tình huống của Bức Hậu.
Cuối cùng, hai người đã có thống nhất với nhau, trong khoảng thời gian này, bọn họ sẽ như hình với bóng, kết hợp với nhau đối phó với Bức Hậu, như vậy cũng giảm bớt nhiều nguy hiểm hơn.
Đến Luân Đôn bao nhiêu ngày nay, dì Bạch đã cùng thu xếp tất cả công tác với Bạch Nguyệt Thiên, Hắc Lịch Thiên. Bây giờ chỉ thiếu một cơ hội thôi...
........................................ .
Trở ngược về Hoa Hải, trong tập đoàn Đằng Phi, Trần Thiên Huy và Hà Thanh điều tra về vấn đề gian tế, nhưng đến hôm nay vẫn không thu được tiến triển gì cả, bọn họ đã thẩm tra tất cả các đối tượng hoài nghi rồi, nhưng mà vẫn không có kết luận khả quan nào cả.
Buổi tối, Trần Thiên Huy đã hẹn Hà Thanh đến văn phòng để nói chuyện.
Sau khi hút xong hơi thuốc cuối cùng, Trần Thiên Huy dụi tàn thuốc xuống, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hà Thanh, nói: "Hà Thanh... cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Tất cả đối tượng hoài nghi đã bị chúng ta điều tra rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi lối suy nghĩ khác.... Nếu không thì sợ rằng chúng ta sẽ làm Hạo Vân thất vọng..."
"Chủ tịch Trần, theo như ông thấy, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Hà Thanh cảm thấy Trần Thiên Huy dường như có kế hoạch, vội vàng hỏi.
"Tiếp tục điều tra lên trên..." Trần Thiên Huy thản nhiên nói.
"Ý của ông là điều tra cao tầng?" Hà Thanh hơi kinh ngạc: "Bây giờ người không bị thẩm tra cũng không còn nhiều nữa. Tổng cộng chỉ có mười mấy người thôi... Trong đó có một nửa là người từ gia tộc thủ hộ do Hạo Vân mang đến. Những người này tôi cảm thấy không có khả năng xuất hiện vấn đề. Số còn lại là người của chúng ta..."
"Tôi và cô đương nhiên là có thể loại trừ..." Trần Thiên Huy châm một điếu thuốc mới, hút vào một hơi rồi nói: "Tôi cảm thấy, Thế Phi, Kim Gia, Kim Phi, Rosand, Bạch An Viễn đều cần phải điều tra một chút
"Cái này không tốt..." Hà Thanh nhíu mày nói: "Bạch tiên sinh gần đây bận rộn nhiều việc, hơn nữa ông ta còn nằm trong sự theo dõi của tôi, ông ta hoàn toàn không cần phải điều tra làm gì..."
"Tốt, bỏ Bạch tiên sinh ra, thì những người khác cần phải thẩm tra..." Trần Thiên Huy nói: "Như vậy đi, tôi gọi điện cho Hạo Vân đã, xem ý của cậu ta thế nào..."
Nói xong, Trần Thiên Huy liền gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân, đem tình huống bên Hoa Hải báo lại cho hắn biết. Phương Hạo Vân nghe Trần Thiên Huy đề nghị xong, cũng đồng ý với cách nhìn của ông ta.
Tuy rằng làm như vậy có thể gây tổn thương tình cảm giữa bọn họ.
Nhưng nếu không làm vậy, thì khối u ác tính giấu trong Đằng Phi này không thể nào bị diệt trừ.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, làm như vậy, cũng là một trách nhiệm đối với bọn họ.
"Hạo Vân đã đồng ý rồi, chuyện này để tôi thu xếp..." Trần Thiên Huy là một người tài ba, nói làm là làm. Tai họa ngầm mà không bị diệt trừ, thì uy hiếp sẽ ngày càng tăng.
....................................................
Thân thể của Phương Tử Lân càng lúc càng không tốt, tính tình cũng càng lúc càng thêm không tốt, bây giờ chỉ có Trương Mỹ Kỳ đang mang thai là có thể khuyên nhủ được ông thôi.
Trác Nhã và Phương Tuyết Di không dám đi khuyên gì ông cả, bởi vì mỗi lần nói chuyện, ông liền tức giận, và luôn bảo rằng mình sống không được lâu nữa, kêu bọn họ đi tìm Hạo Vân.
Phương Tuyết Di vài lần gọi điện cho Phương Hạo Vân, nhưng trong tình thế bây giờ thì Phương Hạo Vân không có khả năng trở về Hoa Hải, hơn nữa, theo cách nói của Phương Hạo Vân, Phương Tử Lân hoàn toàn có thể sống qua ngày Trương Mỹ Kỳ sinh con, cho đến lúc đó, hắn sẽ trở về.
Phương Hạo Vân dặn dò mãi, nhất định phải giải thích rõ ràng. Đồng thời còn dặn phải quan tâm và chăm sóc cho Phương Tử Lân nhiều hơn nữa, cố gắng làm cho tâm tình của ông bình tĩnh lại.
Hầu như tối nào, Trác Nhã cũng dùng nước mắt để rửa mặt cả. Cả đêm không ngủ được, mỗi lần đêm đến, bà đều không hề buồn ngủ, bà chỉ nhắm mắt lại thôi.
Nói ra thì thấy vận mệnh của bà thật là bi thảm. Trước kia rời xa Phương Tử Lân, sau đó gương vỡ lại lành. Ngày tháng tươi đẹp còn chưa kéo dài được bao lâu thì thân thể của Phương Tử Lân liền suy yếu. Nhất là trong những năm gần đây, bà hoàn toàn không hề được hưởng thụ cái mà một người đàn bà cần phải hưởng thụ...
Cái này còn chưa tính.
Dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, chuyện này có thể nhịn được thì cho qua.
Chỉ là tính tình của Phương Tử Lân bây giờ làm cho bà không chịu nổi.
Đêm qua, bà trằn trọc cả đêm, đến nửa đêm mới chịu nhắm mắt lại. Nhưng thật bất ngờ, sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần làm cho bà có xuân mộng, và đã đạt được tình cảm mãnh liệt cùng sự sung sướng đã lâu không thấy.
Sau khi tình cảm mãnh liệt đạt đến cực hạn, Trác Nhã liền tỉnh dậy, đưa tay sờ sờ, quần lót đã ướt sũng rồi. Trên mặt hiện lên một tia ửng hồng. Bà đưa tay xuống sờ vuốt theo bản năng... Loại chuyện này thời thiếu nữa đã từng làm rồi, đến giờ không còn nữa. Chỉ là hôm nay bà không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình...
"Cạch!"
Đột nhiên, ngay trong lúc Trác Nhã đang hết sức sung sướng thì, cửa phòng bị mở ra, bà vội vàng cuộn chăn lại, nhìn thấy Phương Tử Lân đang lạnh lùng đứng ngoài cửa.
"Đến phòng sách của tôi..." Phương Tử Lân bỏ lại một câu xong liền xoay người rời đi.
Sắc mặt của Trác Nhã lúc thì đỏ hồng, lúc thì trắng bệch. Sau một hồi mới có phản ứng. Dục vọng trong cơ thể cũng biến mất không thấy đâu.
Vội vàng mặc quần áo vào, bà đi đến gõ cửa phòng sách của Phương Tử Lân.
"Vào đi!"
Sau khi có được sự cho phép, Trác Nhã hít sâu một hơi rồi đi vào. Bà kết luận rằng Phương Tử Lân nhất định sẽ nói với mình chuyện trước đó. Thật ra cái này cũng chẳng có gì ghê gớm cả, tự an ủi cũng là một chuyện rất bình thường của con người.
Bà tin tưởng rằng, chỉ cần là đàn bà thì ai cũng sẽ làm như vậy.
Nghĩ đến đây, bà bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Phương Tử Lân, không đợi bà mở miệng, Phương Tử Lân đã lên tiếng nói trước; " Muốn đàn ông, đúng không?"
"Đúng vậy..." Trác Nhã thản nhiên nói: "Tử Lân, minh là một người hiểu chuyện, tôi có hành động như vậy cũng là bình thường. Mình hiểu rõ hơn ai khác. Tôi đã bao lâu rồi không được làm loại chuyện này... Nếu mình muốn mượn chuyện này để giáo huấn tôi, thì tôi không phục..."
"Mình sai rồi!"
Phương Tử Lân nói: "Tôi không có ý phê phán gì mình cả. Đúng như lời mình nói, đây là một chuyện rất bình thường. Hơn nữa trong chuyện này cũng là tôi có lỗi với mình, nếu không phải do thân phận của tôi, tin rằng mình cũng sẽ không như vậy. Trác Nhã, nói thật, tôi tràn ngập áy náy với mình..."
"Tử Lân... được rồi, không cần nói nữa... Tôi biết tâm tư của mình. Mình yên tâm đi, tôi có thể giữ được mà" Trác Nhã dường như hiểu ra cái gì đó, nói: "Tôi biết, mình lo rằng tôi sẽ tìm thêm người khác, làm hỏng đức hạnh của mình, phân chia tài sản của tập đoàn... Mình yên tâm đi, tôi là người thế nào, trong lòng mình cũng rõ ràng. Tôi nhất định có thể giúp mình bảo vệ tốt sản nghiệp của Phương gia
"Mình lại sai rồi..."
Phương Tử Lân nói: "Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hề có tâm tư này.... Trác Nhã, chúng ta là vợ chồng nhiều năm rồi. Ai mà không rõ ai.... Tôi rất rõ tính tình của mình, nhưng tôi cũng rất áy náy với mình. Tôi hy vọng mình có thể tìm được hạnh phúc chân chính. Đàn bà đúng là không thể thiếu được tình yêu của đàn ông... Trác Nhã, chờ sau này tôi nhắm mắt xuôi tay, mình cứ việc đi thêm bước nữa đi..."
"Tử Lân... mình đang thử tôi à?"
Trác Nhã dường như đã hơi tức giận: "Tử Lân, mình nói như vậy, chính là xỉ nhục tôi..."
"Trác Nhã!"
Vẻ mặt của Phương Tử Lân cũng trở nên kích động: "Tôi không phải thử mình, cũng không có xỉ nhục mình... tôi đang nói rất nghiêm túc với mình... Tôi thật sự hy vọng mình có thể tìm được hạnh phúc chân chính của mình. Tuy rằng mình đã qua bốn mươi rồi, nhưng tôi biết, mình già nhưng tâm chưa già. Mình là một người đàn bà biết theo đuổi. Chẳng lẽ trong lòng mình cam nguyện sống thủ quả cả đời sao? Cứ tiếp tục cuộc sống như vậy cả đời sao? Hãy nghe tôi nói, tôi đang rất nghiêm túc..."
"Tử Lân... Mình đừng nói nữa..."
Nghe Phương Tử Lân nói vậy, Trác Nhã cuối cùng đã thở phào được một hơi.
Dừng lại một chút, khóe miệng của bà hiện lên một nụ cười vui mừng, nói: "Tử Lân, mình có thể nói với tôi như vậy, đối với tôi mà nói, là một chuyện rất vui mừng... tôi rất vui vẻ... Có điều tôi không cần, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tôi còn có Tuyết Di nữa..."
"Nhưng Tuyết Di cũng có người đàn ông của mình...." Phương Tử Lân trầm giọng nói: "Trác Nhã, tôi hỏi mình một câu, mình cảm thấy con người của Hạo Vân thế nào?"
"Hạo Vân à... rất tốt!" Trác Nhã còn tưởng rằng Phương Tử Lân hỏi chuyện của con gái và Phương Hạo Vân, bà vội vàng nói: "Nếu hiểu lầm đã không còn, vậy thì tôi đương nhiên không phản đối chuyện của tụi nhỏ nữa..."
"Ý của tôi là... Mình có thể tìm được hạnh phúc từ nơi của Hạo Vân..." Phương Tử Lân đột nhiên nói.
"Ông điên rồi!"
"Ông đang nói bậy cái gì đó?"
Mặt của Trác Nhã lập tức đỏ lên, khẽ cáu một tiếng:" Tử Lân, ông càng lúc càng nói bậy... Sao ông lại có thể nói ra những lời này chứ... ông còn nói như vậy nữa tôi nổi giận đấy..."
"Tôi không có điên... tôi đang rất nghiêm túc..." Những lời này của Phương Tử Lân cũng không phải là nhất thời nói ra, ông đã trải qua quá trình tự hỏi rất lâu, cho nên mới lấy hết dũng khí ra mà nói.
Trác Nhã, Phương Tuyết Di, tập đoàn Thịnh Hâm, đều là những thứ mà ông quý trọng nhất. Ông cảm thấy tất cả những thứ này giao cho Phương Hạo Vân, thì ông mới yên tâm rời đi.
Tuy rằng hai mẹ con cùng có một người đàn ông dường như rất là không có đạo đức. Nhưng Phương Tử Lân rất rõ ràng, Phương Hạo Vân không phải là người bình thường, nên không thể dùng lý lẽ bình thường để nhận xét được. Mấy ngày nay, ông đã nghe qua những chuyện về Phương Hạo Vân từ miệng của Trần Thiên Huy không ít.
Đối với một nhân vật như vậy, căn bản là không thể dùng ánh mắt của thế tục để cân nhắc nữa.
"Xin lỗi, tôi có việc đi trước..." Trong lòng Trác Nhã rối bời, không đợi Phương Tử Lân nói thêm gì nữa, bà đã đứng dậy rời đi.
Phương Tử Lân hơi sửng sốt, âm thầm cười khổ. Có lẽ mình đã quá nóng nảy rồi, cũng không thể nào lay động được...
.....................................
Tuy rằng mỗi ngày Phương Hạo Vân rất là bận rộn cho công việc tiêu diệt Darkness, nhưng diễm phúc của hắn cũng không cạn, bên cạnh lúc nào cũng có đàn bà.
Hắn tính rằng muốn tốc chiến tốc thắng, mau chóng giải quyết vấn đề ở đây, sau đó xây dựng cuộc sống an nhàn trong mơ của mình. Dì Bạch cũng vừa nhận được tin tức, báo rằng Nguyệt Nha Nhi đã không chịu nổi sự cô đơn, cho nên đã giao hết tất cả mọi chuyện trong Thiên Phạt thành lại cho tâm phúc, còn bản thân thì chạy đến Luân Đôn.
Trong lòng Phương Hạo Vân thầm hô: "Sướng vậy!"
Buổi tối hôm nay, hắn đã có thể trái ôm phải ấp, cùng ngủ với hai chị em nhà họ Bạch rồi.
Đến trưa ngày hôm sau, hắn nhận được lời mời của đại nữ vu Tome, Phương Hạo Vân vốn không muốn đi, nhưng dì Bạch kiên trì khuyên bảo, nói rằng sẽ đi theo, hơn nữa Phương Hạo Vân ngoài sáng, còn cô ở trong tối.
Nói như vậy, cho dù có gặp phải phiền toái gì, hai người cũng có thể liên thủ với nhau để giết địch.
Lúc này, Tome đã cho xe đến đón Phương Hạo Vân, nói cách khác, lần này Phương Hạo Vân vào cửa lớn của Darkness một cách quang minh chính đại.
Dường như ở đây đã được thông báo từ sớm
Chờ sau khi chiếc Bentley chở Phương Hạo Vân đến thì cửa đã mở sẵn, đi thẳng vào trong Nữ Vu điện. Kiến trúc bên trong tòa pháo đài san sát nhau, phân bố chằng chịt, khí thế rộng lớn, đủ loại hình thái cả, nơi nơi tràn ngập khi chất hoàng gia.
Chiếc Bentley đi dọc trên con đường rộng thênh thang, đến thẳng Nữ Vu điện, sau khi xe dừng lại, một nữ vu cao cấp phụ trách tiếp đãi đi theo đón Phương Hạo Vân bước ra, ở đây cũng đã có người đợi sẵn, cô ta cầm lệnh bài của Nữ Vu điện cho người kia xem, rồi nói: "Tôn giả, mời người tự đi vào. Đại nữ vu điện hạ đã dặn dò, trừ người ra, không cho bất luận kẻ nào đi vào trong
← Ch. 703 | Ch. 705 → |