Vay nóng Tima

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 705

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 705: luồng khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


"Ừ!" Phương Hạo Vân gật đầu, cũng không nghi ngờ gì, bước vào trong, hắn có thể cảm nhận rõ ràng dì Bạch đang ở gần đây.

Mang tâm tình tò mò, Phương Hạo Vân đẩy cửa đi vào, khi vừa đặt chân vào trong, một mùi thơm lạ đã xộc vào mũi, đưa mắt ra nhìn, chỉ thấy ở đây là một căn phòng khách vô cùng rộng, được trang hoàng theo phong cách của châu Âu, nơi nơi tràn ngập sự phú quý xa hoa. Một cô gái mặc một cái váy màu tím bó sát người đang đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía Phương Hạo Vân. Thân hình xinh đẹp thon dài, vòng eo nhỏ gọn, một tay cũng ôm hết, nhất là cái mông rất tròn kia, làm cho người tôicó cảm giác bị kích thích thị giác rất mạnh.

"Tôn giả, cậu đã đến rồi..." Cô gái chậm rãi xoay người lại, nhẹ giọng nói.

Lúc này Phương Hạo Vân mới nhìn rõ được dâm nữ Tome, con mắt trời sinh đã gợi cảm kia đủ để hớp hồn không biết bao nhiêu anh, đôi môi kiều diễm đỏ mọng và ướt át giúp tăng thêm vài phần quyến rũ gợi cảm, nhưng cái khí chất cao quý thanh lịch trên người lại làm cho người tôicảm thấy nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Hồi phục tinh thần, Phương Hạo Vân cụp mi mắt xuống, tiến đến vài bước, cười nói: "Cô gọi tôi lại đây là có chuyện gì?"

Con mắt xinh đẹp của Tome nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, một hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: "Tôn giả quả nhiên rất đẹp trai... Ngay cả tôi cũng khó giữ mình được, ngươi ngồi đi..."

Phương Hạo Vân cũng không khách khí, ngồi xuống ghế dựa, trên môi vẫn là nụ cười tao nhã, hai mắt trong suốt không chút kiêng nể nhìn chằm chằm vào Tome. Mà đôi mắt đẹp của Tome vẫn không rời khỏi Phương Hạo Vân, cô thản nhiên nói: "Tôn giả, chuyện lần trước nói với cậu, cậu suy nghĩ thế nào rồi... Tôi rất có thành ý hợp tác với cậu..."

Phương Hạo Vân nhìn Tome, lạnh nhạt nói: "Tome điện hạ, cô vội vã tìm tôi hợp tác, sợ là do Bức Hậu đã có hành động đối với cô rồi đúng không?"

Vẻ mặt của Tome nghiêm túc, đôi mắt đẹp mang theo uy nghiêm, lạnh nhạt nói: "Tôn giả nhận được tin gì?"

Phương Hạo Vân cười nhạt nói:"Tôi còn biết Bức Hậu Sophie rất mạnh, mạnh hơn cô và Lang Vương..."

Lời này vừa nói ra con mắt xinh đẹp của Tome lập tức ngưng trọng lại, khóe miệng của cô nở một nụ cười rất gượng gạo, nói:" Tôn giả quả nhiên lợi hại... Mấy tin tức này tôi cũng mới biết không lâu, cậu rốt cục làm sao mà biết được, đúng là thật khó hiểu..."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: "Tome điện hạ, thật ra tôi rất tò mò, vì sao cô còn có thể bình yên vô sự đứng ở đây... Cái này không hợp với lẽ thường. Lẽ ra Sophie hẳn là đã xuống tay với cô rồi chứ..."

Tome biến sắc, cười nói: "Tôn giả, Sophie không đụng vào tôi, bởi vì cô ta không dám đụng đến tôi... Nói cách khác, trong tay tôi có nắm thứ khống chế cô ta.... Tôn giả, đây là lần cuối tôi hỏi cậu, hy vọng hôm nay cậu có thể cho tôi một đáp án chính xác..." giọng nói của Tome tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng lại truyền ra một tia sát khí.

Phương Hạo Vân cũng không có phản ứng gì, chỉ cười tự tin, cao giọng nói:" Tome điện hạ... Cô căn bản là chưa từng có thành ý hợp tác với tôi..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân hơi lớn tiếng, nói: "Cô động tay động chân vào Thanh Âm, đúng không? Đồ đàn bà dâm đãng, cho đến bây giờ chưa từng có thành ý gì, cô chỉ muốn lợi dụng tôi đối phó với Bức Hậu. Tome điện hạ, cô tự cho rằng bản thân rất thông minh, nhưng kỳ thật cô căn bản chẳng là cái thá gì cả... Một chút khôn vặt của cô đối với tôi mà nói, hoàn toàn là chó má... Nói thật cho cô biết, hợp tác với cô, là điều không có khả năng..."

Tome hừ một tiếng, ánh mắt vẫn lợi hại như trước, lạnh giọng nói: "Tôn giả, ngươi từ chối tôi nhanh như vậy, chẳng lẽ ngươi còn kẻ hợp tác khác?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, chỉ mỉm cười, trong đôi mắt đen thâm thúy ấy hiện lên một tia sáng kỳ lạ, cười nói: "Tome điện hạ... vẫn là câu nói cũ của tôi, tôi đến Luân Đôn là vì tiêu diệt gia tộc Morgan các người..."

Tome nghe thấy thế, thân thể rõ ràng đã chấn động lên, run rẩy một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có điều trong nháy mắt cô đã khôi phục lại bản mặt bình thường, vẫn lạnh giọng nói: "Tôn giả, ngươi quả thật có suy nghĩ kì lạ... Ngươi biết không? Lực lượng của Bức Hậu rất lợi hại, cho dù tôi và Lang Vương liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của cô ai... Ngươi cũng như vậy.. Tuy rằng ngươi lợi hại hơn Lang Vương, mạnh hơn tôi, nhưng mà trước mặt Bức Hậu, ngươi căn bản không tính là cái gì cả..."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi có niềm tin đánh chết Bức Hậu... Về phần cô và Lang Vương, chỉ là một cái nhấc tay thôi..."

Tome giật mình run lên, trong con mắt dường như hiện lên một tia bối rối ngắn ngủi. Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng mà vẫn dừng lại rõ ràng trong mắt của Phương Hạo Vân, hai lần liên tục, hành động của Tome đã chứng thật suy đoán của Phương Hạo Vân. Rất hiển nhiên, sinh mạng của cô ta đã bị uy hiếp rồi

Bỗng nhiên, Tome cười đáng yêu một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia gian xảo, thản nhiên nói: "Tôn giả, nếu tôi nguyện ý dùng cơ thể của tôi làm điều kiện, cậu có chịu nhận hay không?"

Phương Hạo Vân trầm tư một hồi, rồi ngẩng đầu lên nói: "Cô là gái trinh?"

"Tôi không phải... Tôn giả, sự phong tình của tôi không phải là điều mà những cô gái ngây ngô có khả năng có được... Tôi và cậu căn bản không có xung đột lợi ích gì cả, tôi và cậu vốn không có gì để trở thành kẻ thù của nhau..." Tome dịu dàng nói.

"Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú với đàn bà dâm đãng..." Phương Hạo Vân nói.

Sắc mặt của Tome liền tái lại, lạnh lùng nói: "Tôn giả, cậu đang chọc giận tôi à? Tôi đang dùng tư cách đồng minh để thương lượng với cậu, chứ không phải là đang cầu xin cậu..." Giọng nói của Tome vẫn ôn nhu như trước, chỉ là trong giọng nói vẫn giữ được vẻ nghiêm túc.

Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói: "Tome điện hạ, đàn bà bên cạnh tôi ai ai cũng xuất sắc hơn cô, cô cảm thấy rằng tôi cần thiết vì một cái thân thể không đáng một xu mà đi làm chuyện tôi không muốn sao?"

"Tôn giả, cậu không lo lắng lại một chút sao? Tuy rằng Bức Hậu thống lĩnh toàn cục, nhưng Nữ Vu điện của tôi cũng là một thế lực cường đại.." Giọng nói của Tome đột nhiên lại trở nên nhẹ nhàng, cô đã ý thức được một chuyện, Phương Hạo Vân là người chỉ thích mềm chứ không thích cứng. Mấy lần cưỡng ép không thành công, cô đã rút được kinh nghiệm, đi đến vài bước, nói: "Tôi có thể chế ra một loại thuốc, giúp cho lực lượng của cậu tăng lên gấp mười trong nháy mắt... Nói như vậy, cậu có thể dễ dàng đánh bại Bức Hậu. Lực lưỡng của Bức Hậu tuy rằng rất mạnh, nhưng nếu so với lực lượng gấp mười lần của cậu thì vẫn còn kém rất xa..."

"Hơn nữa, Nữ Vu điện của toi6i còn có bồi thường phương diện khác cho cậu..." Tome nói đến đây, đưa lưỡi ra hẽ liếm liếm cái môi của mình.

"Phương diện khác?" Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, đứng dậy, đi đến gần Tome, hỏi: "Không biết cái phương diện mà điện hạ Tome muốn nói là..."

Tome lộ ra một nụ cười trong veo, ôn nhu nói: "Vậy phải xem tôn giả muốn bồi thường trong phương diện nào... Mọi người đều biết, Nữ Vu điện của tôi đều là đàn bà con gái cả, bên trong toàn bộ đều là nữ cô gái xuất sắc nhất châu Âu, chỉ cần cậu muốn, bọn họ đều là của cậu. Nhất là những nữ vu cao cấp, phần lớn trong số họ đều là tiểu thư quý tộc cả..."

Phương Hạo Vân cố ý chuyển ánh mắt về hướng Tome, khóe miệng hiện ra một nụ cười mờ ám, nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của Tome, dùng giọng nói giống như khiêu khích vậy, nói: "Điện hạ Tome thật sự bỏ được sao?"

Tome vươn bàn tay của mình lên, sửa lại mái tóc hơi rối của mình, ngực cố gắng ưỡn ra, trên mặt mang theo nụ cười mê người, kiều mỵ nói: "Đương nhiên bỏ được... Tôn giả, chỉ cần cậu nguyện ý hợp tác với tôi, tôi hoàn toàn có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của cậu..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, làm ra vẻ say đắm, nhìn về hướng Tome: "Điện hạ Tome... bây giờ tôi cần thấy được thành ý của cô..."

"Đương nhiên, cậu có thể nhanh chóng thấy được..." Chóp mũi của Phương Hạo Vân bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm say lòng người, Tome đã đến gần Phương Hạo Vân, khẽ mở môi anh đào ra, giọng nói ngọt đến rung người, uyển chuyển phát ra sự mê hoặc chết người, chỉ cần nghe thôi cũng đã muốn chết mê chết mệt rồi: "Tôn giả, nếu cậu nguyện ý, bây giờ tôi có thể làm cho cậu cảm thấy vui thích..."

Đôi mắt của Tome trở nên hơi mê ly, mỉm cười một cái, trong đôi mắt hiện lên một sự gian xảo kín đáo, buồn bả nói: "Tôn giả, tôi thích đàn ông mạnh mẽ..."

"Cô đang nói Kent hả?" Phương Hạo Vân cố ý nói.

Đôi mắt của Tome bỗng xuất hiện một làn nước, làm bộ giận dữ nói: "Tôn giả, tôi nói cái gì, trong lòng cậu rất rõ ràng..." Tome đến gần Phương Hạo Vân, thân thể giống như con rắn, bắt đầu vặn vẹo, cọ sát lên người của Phương Hạo Vân, làm cho tâm của Phương Hạo Vân ngứa ngáy.

Phương Hạo Vân bỗng nghiêm mặt, nói:"Cô hiểu lầm tôi rồi, ý của tôi là, cô phải nói rõ cho tôi biết, cô đã động tay vào Thanh Âm như thế nào..."

Tome cười mị một tiếng, mang theo một mê hoặc chết người, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, gắt giọng nói: "Cái này tôi có thể giúp... Đương nhiên, sau khi chúng ta đã đồng ý hợp tác..."

Phương Hạo Vân hơi run lên một chút, lập tức bật cười nói ; "Điện hạ Tome, tôi đến đây không phải là để thương lượng với cô, mà là yêu cầu... Nếu cô không thỏa mãn được yêu cầu này của tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí..."

Tome thở dài một tiếng, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, gắt giọng nói: "Tôn giả, xem ra mị lực của tôi vẫn không đủ

"Phương Hạo Vân... ngươi ra đây cho ta... Ta muốn giết chết ngươi..." Đúng lúc này, giọng nói của Lang Vương Kent truyền đến, cũng không biết vì sao mà trông hắn có vẻ tức giận, sát khí trong lời nói vô cùng mạnh mẽ.

"Không tốt, hắn đã bị Bức Hậu khống chế..." Tome tựa hồ nghe ra cái gì đó, cô vội vàng nói: "Xem ra Bức Hậu quả nhiên muốn xuống tay với chúng ta..."

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Sợ rằng là xuống tay với cô... Tome ơi là Tome, cô quả nhiên là rất âm hiểm, rất thông minh... Cô đoán rằng Sophie sẽ xuống tay với cô lúc này, cho nên cô cố ý mời tôi đến đây... Hợp tác là giả, chịu tội mới là thật, đúng không? Cô muốn lôi tôi vào cuộc... Cô quả nhiên rất thông minh. Tính luôn chuyện của Victoria, đây là lần thứ hai cô đùa giỡn với tôi... Tính nhẫn nại của tôi có giới hạn..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sắc mặt của Tome lập tức trở nên nghiêm trọng hơn.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Cô đừng lo lắng, tôi xử lý Kent trước xong rồi mới tính sổ với cô sau..." Hôm nay có dì Bạch ở đây, Phương Hạo Vân cũng không có cố kỵ gì nhiều.

Tome nghe vậy, tim đập nhanh vô cùng, không biết là Phương Hạo Vân tự tin hay tự phụ nữ. Chỉ nghe cách nói của hắn, thì hắn căn bản là không xem Bức Hậu, Lang Vương ra gì cả.

"Dâm phụ, cô chờ đi, nợ cũ nợ mới, tôi tính với cô một lần..." Nói xong, Phương Hạo Vân vỗ một phát lên mông của cô một cái, rồi phi thân ra ngoài.

Đi đến quảng trường nhỏ ngoài cửa, chỉ thấy Kent đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt ẩn chứa sát khí vô hạn: "Phương Hạo Vân, hôm nay mày chết chắc rồi..."

"Hừ!"

Phương Hạo Vân khinh miệt cười lạnh: "Chết đến nơi rồi mà còn không biết... Mày đã bị trúng kế của Bức Hậu rồi, bây giờ một chút giác ngộ mà mày cũng không có..."

Nhìn thấy vẻ mặt mê mang điên cuồng của Lang Vương Kent, Phương Hạo Vân không khỏi cảm thán, con mẹ nó, đàn bà dâm mới là nguy hiểm nhất...

"Phương Hạo Vân, ngươi thật buồn cười. Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn châm ngòi ly gián chúng ta... thật là buồn cười..."

Phương Hạo Vân không còn kiên nhẫn nữa, chặn lời của Lang Vương lại, nói: "Cứng đầu như đá, đúng là hết thuốc cứu... Kent, hôm nay là ngày chết của mày, cuộc chiến của tao và mày không chết không ngừng..."

"Không biết trời cao đất rộng..." Sự cuồng vọng của Phương Hạo Vân làm cho Lang vương Kent vừa tức vừa buồn cười, chỉ thấy hắn vung trảo phải lên, một luồng khí kình vô hình lập tức lao đến, mục tiêu là mi tâm của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nhìn thấy khí kình vô hình kia đánh tới, cũng không tránh né, Kent thấy vậy âm thầm cười lạnh, lực lượng của mình đã tăng lên đến mức Phương Hạo Vân không nhận ra được.

Chỉ là, ngay trong lúc luồng khí kình bắn trúng Phương Hạo Vân, thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu, khoảng khắc tiếp theo, hắn đột nhiên xuất hiện phía sau Lang Vương Kent, giơ Thiên Phạt trong tay lên, hung hăng chém xuống, đao quang màu tím với khí thế như sấm sét lao đến trong nháy mắt.

Lang Vương Kent dù sao cũng đã trải qua hơn trăm trận chiến, vừa cảm thấy không đúng, lập tức chuyển người, tránh né khỏi đao quang của Phương Hạo Vân.

Lang Vương Kent không thể không xem lại năng lực của Phương Hạo Vân.

Vốn hắn nghĩ rằng mình ăn thuốc tăng lực của Tome, hẳn là có thể hùng bá thiên hạ, chỉ là theo tình huống bây giờ cho thấy, đối phó với Phương Hạo Vân, vẫn còn rất khó khăn.

Trong mắt Lang Vương Kent hiện lên một tia tàn nhẫn, khóe miệng hơi động, trên người lập tức tản ra sát khí thản nhiên: "Hôm nay không giết chết ngươi, sau này sẽ là phiền toái lớn..." Nói xong, thân mình giống như tia chớp lao đến, trảo trong tay cũng bắn ra vô số khí kình vô hình, lao đến từ nhiều hướng khác nhau, vay Phương Hạo Vân lại.


Còn Phương Hạo Vân thì không chút sợ hãi, chỉ cười lạnh vài tiếng, hai tay nắm chặt Thiên Phạt, chém ra một đao vô cùng cường đại. Lực lượng hai người lao vào nhau, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn.

Trong tiếng nổ cực lớn kia, Lang Vương lui về phía sau một bước, sắc mặt hơi tái nhợt, mà Phương Hạo Vân thì vẫn đứng vững như Thái Sơn, một bước cũng không lùi, trên mặt không chút gì là không ổn.

Hiển nhiên, một chiêu này, Phương Hạo Vân là chiếm thế thượng phong rồi.

Lang Vương Kent rất ngạc nhiên, không ngờ rằng bản thân vẫn không bằng Phương Hạo Vân.

Sắc mặt của hắn trở nên trầm trọng, cẩn thận suy nghĩ, thầm nghĩ lỡ như mình không địch lại, thì phiền toái rất lớn. Nhưng mà Bức Hậu đã ra lệnh là không chết không ngừng, hắn nên làm thế nào bây giờ?

"Kent, nếu mày thức thời, thì bây giờ tự sát đi...." Phương Hạo Vân nói.

Lang Vương Kent nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Phương Hạo Vân, trong lòng tức giận không thôi, hắn đường đường là Lang Vương, danh tiếng lớn vô cùng, làm gì mà chịu xỉ nhục như vậy chứ, thật sự là quá đáng

"Chết tiệt!"

Lang Vương Kent đãđộng sát khí, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, sát khí trong ánh mắt hiện lên mạnh mẽ, tay phải căng lên, thân mình lao đến, hai vuốt xẹt ra những đường cong giữa không trung.

Lúc này tốc độ của Lang Vương đã nhanh hơn một bậc, đòn công kích như muốn lật đổ trời đất kia thổi quét về hướng Phương Hạo Vân. Mà Phương Hạo Vân cũng không cam lòng thua thế, hét lớn một tiếng, tập trung lực lượng lên Thiên Phạt chém ra một đao, nghênh đón đòn tấn công của Kent.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, Phương Hạo Vân và Lang Vương Kent nhanh chóng tách ra, ngay sau đó, hai người lại lao vào nhau, chỉ sau một cái chớp mắt, hai người đã giao đấu mười chiêu với nhau. Người ngoài nhìn vào thì thấy lực lượng của hai người ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ai làm gì được ai.

Tính tình của Kent tương đối nóng nảy, rất dễ thay đổi, đánh lâu một hồi, hắn cũng không còn giữ lại cái gì cả, quát giận một tiếng, hầu như đã dùng hết lực lượng toàn thân.

Cứ như vậy, sau một hồi hắn đã dần dần chiếm được thế thượng phong, có điều Phương Hạo Vân cũng không lo lắng, tuy rằng tạm thời rơi xuống thế hạ phong, nhưng mỗi hiểm chiêu đều bị hắn hóa giải hết.

Hai người đấu với nhau đã nửa tiếng rồi, Phương Hạo Vân cố gắng giữ cho tâm tình của mình bình tĩnh, dựa vào chiêu thức tinh diệu, dần dần lấy lại được cục diện.

Lang Vương Kent nhìn thấy ưu thế của mình biến mất, trong lòng sốt ruột, hét lớn một tiếng, trảo trong tay bắn ra tia máu rất thịnh, phát ra mùi tanh hôi, khí thế hỗn loạn kinh người, bắn đến hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, không chút khủng hoảng. Thiên Phạt trong nháy mắt bắn ra vô số tia phòng ngự, ngăn cản đòn tấn công của Lang Vương.

Lang Vương Kent thấy mình không thể đột phá được lớp phòng ngự của Phương Hạo Vân, trong lòng không khỏi lo lắng, hai mắt đảo nhanh, khóe miệng để lộ ra cái răng nanh gợn người, quát lớn một tiếng, lông màu xanh trên người lập tức mọc rậm ra.

"Ta muốn giết ngươi"

Gào lớn một tiếng, thân ảnh của Lang Vương đã xuất hiện phía sau của Phương Hạo Vân.

Hoạt Bộ của Phương Hạo Vân được thi triển đến cực hạn, vội vàng giơ đao đón đỡ.

Lao vào nhau, phát ra những tiếng nổ mạnh. Sau khi tiếng nổ mạnh trôi qua, Phương Hạo Vân và Lang Vương đều tự lui về sau, mặt của Lang Vương không chút thay đổi, lộ ra một vẻ mặt tà ác, sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe miệng lộ ra một chút máu, thân thể run lên nhè nhẹ.

Bộ dáng của Phương Hạo Vân tuy rằng hơi chật vật, nhưng mà vẫn còn tốt hơn Lang Vương rất nhiều, trừ bỏ sự kinh ngạc một chút, thì cũng không có gì đáng ngại.

Phương Hạo Vân phát ra một tiếng cười nhạo: "Kent, mày đã không còn là Lang Vương trước đây... Mất đi tự do và tôn nghiêm, mày không chịu nổi một đòn đâu..."

Sắc mặt của Kent đã xám như tro tàn, sự tự tin lúc trước đã hóa thành hư không.

Hắn đã hơi sợ hãi, hắn không sợ chết, nhưng hắn lại sợ thất bại.

Phương Hạo Vân khinh miệt nói ; "Bây giờ vẫn là câu nói kia, mày tự sát đi! Đây là sự tôn trọng của tao dành cho mày..."

Từ lúc Lang Vương Kent được sinh ra đến giờ, ngày nào mà không sống trong sự thừa nhận của người khác, đã khi nào chịu sự nhục nhã vô cùng như vậy, ánh mắt phát lạnh, giọng căm hận nói: "Ta liều mạng với ngươi..."

Lang Vương hít sâu một hơi, thân nhìn nhảy lên giữa không trung, con mắt phát ra ánh sáng chói lọi, đủ làm cho người ta khiếp sợ.

Đột nhiên, Kent phát ra một tiếng rống của dã thú, khoảng khắc tiếp theo, toàn bộ lông trên người của hắn đã biến thành màu đỏ, lực lượng đột nhiên tăng lên vài cảnh giới.

Khóe miệng của Lang Vương Kent lộ ra một nụ cười tà ác, đắc ý nói: "Máu hắc ám do Tome điều chế, bây giờ ta rốt cục đã luyện hóa được nó.... Bây giờ ta đã có dòng máu thuần khiết, ta nhất định có thể giết chết ngươi..."

"Máu hắc ám... sao có thể như vậy?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân liền nói tiếp: "Vớ vẩn.. Tome làm sao mà tốt bụng giao máu hắc ám cho mày chứ... Sợ là mày đã bị lừa rồi..."

Đúng lúc này, giọng nói của dì Bạch đột nhiên vang lên trong đầu hắn: "Hạo Vân, cẩn thận một chút.. Bức Hậu đang ở gần, em thấy trên người Kent có vẻ kì quái..."

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức trở lại bình thường, hắn cùng dì Bạch từng song tu với nhau, hơn nữa còn sở hữu Âm Dương Thiên Phạt, cho nên tâm ý đã sớm tương thông với nhau rồi.

Nghĩ đến đây, hắn dùng suy nghĩ đáp lại: "Tố Tố... Hôm nay nhân cơ hội này, chúng ta chấm dứt tất cả mọi ân oán đi..."

"Từ đã!"

Dì Bạch nói: "Địch không động, ta cũng không động... Chúng ta nên ngồi yên xem biến đi, nếu Bức Hậu ra tay, em sẽ xuất hiện... Tóm lại, em vẫn cảm thấy chuyện này có vẻ không thích hợp..." Hai người dùng ý thức trao đổi với nhau, cho nên toàn bộ quá trình đối với Lang Vương Kent mà nói chỉ là một cái nháy mắt, ngẩng đầu lên, Ketn đang giương nanh múa vuốt về hướng Phương Hạo Vân

Có dì Bạch làm chổ dựa, sự cố kỵ trong lòng Phương Hạo Vân cũng giảm bớt rất nhiều. Ngay lập tức, hắn hét lên một tiếng, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể lập tức bao phủ toàn thân.

Lúc này, hai người trông rất tương xứng với nhau.

Lang Vương Kent đánh lâu không thắng, tâm tình càng lúc càng trầm trọng, dừng lại một chút, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, thúc dục lực lượng trong cơ thể, há mồm phun ra một ngụm máu lên trên trảo của chính mình. Nói đến đây lại thấy lạ, bởi vì trảo kia vừa hấp thu máu của hắn lập tức hóa thành màu đỏ của máu..."

"Kent à... sợ rằng mày có phun hết máu ra cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu..." Ý định của Phương Hạo Vân là chọc giận Lang Vương Kent.

Hai mắt của Lang Vương Kent đỏ lên, vẻ mặt giống như là muốn ăn thịt người vậy, đột nhiên, hắn ta hét lớn một tiếng: "Phương Hạo Vân, tao muốn cùng chết với mày..."

"Không tốt, Kent muốn tự nổ..." Phương Hạo Vân cực kỳ sợ hãi, vội vàng lui về sau. Thầm nghĩ việc này không phải nhỏ, đầu óc của Kent sợ rằng đã bị kích thích quá lớn rồi.

"Kent, mày đừng có ngớ ngẩn như vậy... Mày nhìn mày đi, tương lai rộng mở... Sau này còn có ngày lành đang chờ mày, sao mày lại đi tự sát chứ?" Phương Hạo Vân vừa lui vừa khuyên bảo.

Bây giờ, Kent đã bị thù hận và phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng rồi, làm sao mà nghe được cái gì chứ, chỉ lo tăng cường lực lượng lên, chuẩn bị cho một vụ nổ mạnh. Đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến Bức Hậu, bởi vì máu hắc ám trong người của Kent, thật ra chính là máu của cô ta.

Bây giờ, cô ta đang ở xa, chậm rãi làm ảnh hưởng đến tâm tình của Kent, làm cho sự phẫn nộ trong lòng hắn bộc phát đến cực điểm.

Lúc này khoảng cách giữa Phương Hạo Vân và Kent càng lúc càng gần, mặc dù Phương Hạo Vân dùng lức để lùi, nhưng Kent vẫn liều mạng đuổi đến, muốn làm cho nổ tan xác, Phương Hạo Vân căn bản là không kịp lui ra phạm vi an toàn.

"Hạo Vân, em cùng anh đối phó Kent" Thời điểm khẩn trương như vậy, dì Bạch rốt cục đã xuất hiện, tay cầm Thiên Phạt Âm tính, trong con mắt bắn ra một tia lạnh lùng.

"Bạch Tố Tố, rốt cục đã chịu hiện thân..."

Ngay trong lúc dì Bạch vừa xuất hiện, thì Bức Hậu trốn phía sau rốt cục cũng chịu lộ diện. Cô ta quát trầm một tiếng, đôi cánh thịt vung lên, trong nháy mắt đã đến bên người của dì Bạch: "Con đàn bà mười năm trước đánh lén ta bị trọng thương, bắt ta phải bế quan tu luyện chính là ngươi... Hôm nay, ta muốn ngươi phải chết..."

"Sophie, khi đó tao còn không biết mày là Bức Hậu, nếu như tao biết, cho dù có chết, tao cũng không có khả năng để cho mày chạy thoát..."

Xem ra, giữa dì Bạch và Bức Hậu cũng có tồn tại một mối thù riêng.

"Kent, ngươi đối phó với Phương Hạo Vân, ta đến tiêu diệt Bạch Tố Tố..." Vừa dứt lời, Sophie đã lao đến hướng dì Bạch, hai người đã bắt đầu đánh với nhau.

Bên Kent cũng tuân theo lệnh, quát trầm một tiếng, trảo trong tay giống như tia chớp, không ngừng chụp xuống đầu của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân không khỏi cười lạnh một tiếng: "Thủ hạ bại tướng!"

Khi trảo vừa chạm vào Thiên Phạt, liền phát ra một tiếng va chạm kim loại nhức óc. Sát khí trong con mắt của Lang Vương Kent lúc này đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng bằng mắt thường.

"Đi chết đi!" Do không tự nổ được, cho nên lực lượng tụ tập nãy giờ của Kent cũng tăng lên không ít, mỗi lần giơ trảo ra, là một lực lượng hùng mạnh lao đến, khiến cho Phương Hạo Vân hầu như là không thở nổi.

Phương Hạo Vân cầm đao chỉ thẳng vào mặt của Lang Vương Kent, quát to:"Kent, quay đầu là bờ, mày đã sắp biến thành sinh vật tà ác rồi..."

Lang Vương Kent dường như không sợ, cười cười với Phương Hạo Vân ; "Thì đã sao, vì nữ vương Sophie... tao biến thành cái gì cũng không sao cả.... Bây giờ điều quan trọng nhất chính là giết chết mày..."

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười, cổ tay hơi chuyển, một tia đao mang màu tím lập tức bắn ra, Lang Vương Kent nhìn thấy vậy liền run lên, nhìn chằm chằm vào Thiên Phạt trong tay của Phương Hạo Vân, không dám chậm trễ, vội vàng tung trảo lên để đón đỡ.

Không bao lâu sau, hai người đã giao đấu với nhau hơn mười chiêu, vẫn là khó phân thắng bại.

Thân hình của Kent nhoáng lên, toàn bộ thân thể xoay thành hình tròn, phát ra tiếng sói tru khủng khiếp quỷ thần, một luồng khí thế cường đại đã phát ra quanh thân của hắn.


Phương Hạo Vân lại vung Thiên Phạt chém ra một đao quang, quang ảnh có mà như không, làm khí tức của Kent hoàn toàn bị tập trung lại. Đúng lúc này, thân mình của Kent chợt chuyển, thi triển ra tốc độ cực hạn của Bức Hậu.

Đồng thời trong khoảng thời gian ấy, Kent lại phun ra thêm một ngụm máu lên trên trảo của hắn

"Kết thúc rồi!" Sát khí sắc bén bao phủ lấy toàn thân của Phương Hạo Vân. Làm cho Phương Hạo Vân cảm thấy phát lạnh toàn thân, giống như là lọt vào hố băng vậy, trong lòng kinh hãi, vội vàng ổn định lại thân hình, lập tức nắm chặt Thiên Phạt chém ra, Thiên Phạt lập tức bắn ra vài đạo đao quang, lao lên tận trời, hy vọng có thể phá vỡ luồng khí thế cường đại kia.

Phương Hạo Vân chỉ cảm thấy một luồng khí kình nặng như núi đang đè xuống từ trên đầu vậy, ngực giống như bị ép mãnh liệt, khí tức trong cơ thể lập tức trở nên hỗn loạn không ngừng.

Bên kia Bức Hậu Sophie nhìn thấy Lang Vương Kent chiếm thế thượng phong, khóe miệng lộ ra một nụ cười, ra tay càng mạnh mẽ hơn, có vẻ rất giống không chết không ngừng.

"Giết!!!"

Lang Vương Kent hét lên một tiếng, thân hình lao từ trên cao xuống nhanh chóng, hai móng vuốt đều hướng lên đỉnh đầu của Phương Hạo Vân, những tiếng xé gió bên tai vang lên không ngừng.

Phương Hạo Vân thu chân lại, thân hình nhanh chóng lui ra sau vài mét, tránh thoát khỏi đòn tấn công đầy nguy hiểm của Lang Vương.

Đồng thời, trong mắt của Phương Hạo Vân hiện ra một tia kì quái, Thiên Phạt trong tay run mạnh lên, vài đao mang màu tím đánh đến hướng Kent.

Do Kent lao xuống quá nhanh, cho nên thân hình không kịp tránh né, đánh phải giơ trảo lên để chống đỡ, ngay lập tức, hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, xem ra là đã bị thương rồi.

Nãy giờ Tome dùng quả cầu thủy tinh để quan sát thế cục bên ngoài trong Nữ Vu điện, cuối cùng đã chịu đi ra ngoài.

Lúc này, thế lực hai bên là ngang nhau, không ai hơn ai.

"Tome, giết chết Bạch Tố Tố..." Bức Hậu vội vàng ra lệnh cho Tome.

Tome nghe thấy nhưng không có phản ứng gì cả, cô chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng đánh nhau, dường như vẫn chưa hạ quyết tâm sẽ giúp bên nào cả.

"Kent, cho dù có chết, ngươi cũng phải lôi Phương Hạo Vân chết theo, đây là nhiệm vụ của ngươi, ngươi hiểu chưa?" Bức Hậu dường như đã ra lệnh liều mạng rồi.

Vốn dĩ để cho Lang Vương tự phát nổ là một cơ hội rất tốt, nhưng mà nếu bây giờ lại cho nổ, thì sẽ ảnh hưởng đến Bức Hậu, cho nên bây giờ cô ta không cho Kent tự nổ cũng chính là vì nguyên nhân này.

Dường như mỗi lần Bức Hậu ra lệnh đều làm cho niềm tin của Kent tăng lên không ít.

Phương Hạo Vân âm thầm giật mình, cái móng vuốt màu đỏ của Kent dường như đã đỏ hơn rất nhiều.

Lang Vương Kent nhìn thấy vẻ mặt của Phương Hạo Vân đã có chút mệt mỏi, niềm tin càng tăng mạnh, hai tay nắm chặt, trảo cạ vào nhau phát ra những tiếng động rợn người, thân hình nhảy lên giữa không trung, nhanh chóng chuyển động, lập tức tạo thành một trận gió xoáy.

Phương Hạo Vân hít một hơi thật sâu, rất rõ ràng, nếu ai mà bị cuốn vào trong trận gió xoáy này, chắc chắn là sẽ được bầm nhuyễn ra thành từng mảnh nhỏ.

Khóe miệng của hắn chợt hiện lên một nụ cười, trong đôi mắt không hề có một chút gì e ngại cả, nhảy người lên, tung ra một đao thế màu tím giống như hình thật vậy, chém đến hướn Lang Vương.

Hai luồng lực lượng cực mạnh chạm vào nhau, hiện trường ở đây phát ra một những tiếng nổ vang không ngừng, từ xa nhìn lại, Phương Hạo Vân trông giống như đang bị trận gió xoáy ấy nuốt chửng.

Tome đã tận mắt nhìn thấy thần uy của Phương Hạo Vân, âm thầm kinh hãi không thôi, giờ phút này, cô ta thật sự không biết là nên trợ giúp bên nào cả.

Lang Vương biến sắc, trong phút chốt liền thay đổi phương thức tấn công. Lúc này, phía sau hắn đã bắt đầu nhú ra đôi cánh thịt, tốc độ cũng tăng nhanh hơn trước.

Sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi đổi, Lang Vương sợ là đã thừa kế được gen của Bức Hậu. Trong quá trình hai người đấu nhau, bộ gen ấy đã bắt đầu được hấp thu và chậm rãi kích phát. (Đột nhiên nhớ đến phim Under World phần 1 và 2, thằng nv9 cũng là lai giữa Vam và Wolf, tạo ra một cái hình thù kỳ quái)

Tốc độ của Lang Vương càng lúc càng nhanh, và tốc độ của Phương Hạo Vân đã dần dần theo không kịp rồi.

Di chuyển quá nhanh làm cho xung quanh tràn ngập cái bóng, sát khí cường đại cùng áp lực dường như xuất hiện từ mọi phương hướng.

Thiên Phạt được bắn ra, xoay tròn bao phủ lấy thân hình của Phương Hạo Vân, trên dưới của Phương Hạo Vân được Thiên Phạt xét qua liên tiếp mấy lần, nhìn như rất lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra, đao khí tuyệt thế đang dần dần chống đỡ lấy những đòn tấn công của Lang Vương. (Lăng không ngự đao?)

Dưới một áp lực cực lớn từ trước đến giờ chưa từng có, chân khí nội gia trong cơ thể của Phương Hạo Vân cùng với Tịnh Thế Tử Viêm dường như bị ép đến mức cực điểm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Thiên Phạt đang run lên không ngừng.

Lực lượng của cả hai người hầu như đã đạt đến mức cực điểm rồi.

Hiển nhiên, trận chiến này sẽ phân ra thắng bại.

Một tiếng nổ rung trời lở đất vang lên, trong khoảng khắc đó, Phương Hạo Vân đã dựa vào cảm giác sâu sắc của mình để đón đỡ đòn tấn công của Lang Vương

Trong nháy mắt đó, một áp lực như cả một chiến hạm đụng vào đang chạy dọc theo Thiên Phạt hướng đến cánh tay của Phương Hạo Vân, có vẻ giống như muốn phá hủy hết tất cả vậy. Phương Hạo Vân dùng sức chống đỡ, cắn răng chịu đựng. Còn Thiên Phạt thì phát ra tiếng rung kinh người, thân đao cùng Tịnh Thế Tử Viêm hợp lại thành một, ngăn cản áp lực cường đại ấy xông vào.

Mặt đất dưới chân của Phương Hạo Vân đã không chịu nổi áp lực mà hắn đang nhận, vỡ lên tung tóe, lấy chổ hắn đang đứng làm trung tâm, nền đất đá dưới chân hắn bắt đầu nứt nẻ khắp bốn phương tám hướng, cát bụi ngập trời.

Sau khi tiếng nổ lớn kết thúc, thân ảnh tràn ngập khí phách của Phương Hạo Vân đã đứng vững trên mặt đất, mà trong cùng giây phút đó, vẻ mặt của Lang Vương Ken trở nên tái nhợt, té lăn ra đất, khóe miệng tràn ra rất nhiều máu.

Sắc mặt của Tome cũng tái nhợt, cô ta đã tận mắt chứng kiến hai người đấu nhau.

Sự cường thế của Phương Hạo Vân đã khắc thật sâu vào trong lòng của cô.

Cô bước đến phía trước theo bản năng, lật Lang Vương Kent nằm ngửa ra, nhìn thấy ngực của hắn đang chảy ra hai lổ máu.

Một lổ trong đó là do Tịnh Thế Tử Viêm thiêu đốt.

"Tome... Bức Hậu..." Kent dường như vẫn chưa tắt thở, hắn há to mồm ra, thở dốc, nói ra từng chữ: "Bức Hậu... hại... ta..."

Nói xong những lời này, Kent liền tắt thở.

Tròng mắt của hắn trừng thật to, hiển nhiên là chết không nhắm mắt rồi.

Tome đột nhiên có cảm giác cùng bệnh tương tư, đưa tay lên khẽ vuốt con ngươi của Kent, hy vọng có thể giúp hắn nhắm mắt lại, chỉ đáng tiếc là qua vài lần thử vẫn đều thất bại.

"Xem ra, ngươi thật sự là không cam lòng..." Tome thở dài yếu ớt một tiếng, buông tha cho việc giúp hắn nhắm mắt.

Bức Hậu Sophie nhìn thấy Lang Vương Kent bị giết, trong miệng phát ra một tiếng tru thê lương, lòng ngực giống như bị búa tạ nện vào vậy, bị đè nén không thôi.

"Giết..."

Hét ra một tiếng giết, phía chân trời lập tức xuất hiện hơn vô cả ngàn huyết tộc, vài ngàn luồng sát khí đã bao phủ hoàn toàn chung quanh, làm cho người bên trong tràn ngập sợ hãi.

Phương Hạo Vân và dì Bạch hơi biến sắc, xem ra Bức Hậu đã chuẩn bị rất tốt rồi.

Sắc mặt của Tome thì tái mét lại, cô là Đại Nữ Vu, cô có thể cảm ứng rõ ràng lực lượng của đám huyết tộc này, kẻ yếu nhất cũng là hầu tước rồi.

Cô hơi hoang mang, Darkness xuất hiện cao thủ huyết tộc nhiều như vậy từ khi nào.

Đưa ánh mắt phức tạp nhìn Bức Hậu, trong lòng của cô không khỏi dâng lên một cảm giác sợ hãi. Phương Hạo Vân nói rất đúng, trong ba kẻ đứng đầu Darkness, mặc kệ là tâm kế hay lực lưỡng, Bức Hậu đều là mạnh nhất.

"Hạo Vân, không cần ham chiến, chúng ta lao ra ngoài" Đối mặt với quân đoàn huyết tộc có số lượng khổng lồ như vậy, dì Bạch và Phương Hạo Vân không tính sẽ tiếp tục ham chiến nữa.

Đó là một lựa chọn rất không sáng suốt.

Tome hơi đau đầu, dựa theo tình huống bây giờ, Phương Hạo Vân và dì Bạch rất khó phá vòng vây, nếu bọn họ mà chết, thì bản thân cô cũng không được may mắn.

Ba kẻ đứng đầu Darkness, Lang Vương đã chết, thế lực vốn là ba bên cân bằng, bây giờ đã bị nghiêng ngửa, nếu tính theo sức chiến đấu thì Nữ Vu điện của cô là yếu nhất.

Đương nhiên, nếu đem những sản phẩm của cô thả ra thì không thể nói như vậy. Chỉ là những sản phẩm kia từ nhỏ đến lớn đều dùng người chết để nuôi nấng không dễ quản giáo. Những tên này, một khi mà mất khống chế, thì ngay cả bản thân Tome cũng không thể nào giết chết được bọn chúng, sợ rằng ngay cả toàn bộ thế giới cũng sẽ bị cuốn vào trong sự khát máu mà hủy diệt...

" Phương Hạo Vân, Bạch Tố Tố... các ngươi, một người cũng đừng hòng chạy thoát... Hôm nay ta đã triệu tập tất cả lực lượng tinh nhuệ của huyết tộc, chính là muốn bắt chết các ngươi..." Nói đến đây, Bức Hậu nhìn về phía của Tome, thản nhiên nói: "Tome, bây giờ lựa chọn vẫn còn kịp... Là sống hay là chết... Tất cả chỉ là một câu nói của ngươi..."

Chuyện xảy ra trước mắt, thần sắc của Tome lại trở nên bình tĩnh rất nhiều: "Bức Hậu, cho dù bây giờ ta lựa chọn đứng về bên của ngươi, ngươi còn có thể buông tha cho ta sao?"

"Đương nhiên... cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng nghĩ sẽ giết ngươi..." Bức Hậu nói: "Chỉ cần ngươi hạ lời thề máu, không phản bội lại ta, thì ta vẫn sẽ coi ngươi là chị em tốt..."

"Ha ha..."

Tome cười khinh thường: "Sophie, ngươi thật sự biết tính kế lắm, nếu ta lấy thân phận Đại Nữ Vu mà hạ lời thề máu, từ nay về sau, sợ rằng toàn bộ Darkness sẽ trở thành thiên hạ của huyết tộc các ngươi..."

"Ngươi không có lựa chọn..." Bức Hậu Sophie cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nhìn lên trời thì sẽ biết, thế cục bây giờ đang nằm trong tay của ta..."

"Ngươi sai rồi, ta có lựa chọn..." Tome cười lạnh một tiếng, nói: "Sophie, nói vậy ngươi cũng đã biết, ta đang nghiên cứu về máu hắc ám.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-730)