← Ch.316 | Ch.318 → |
Lúc này, Dương Thiên Lôi mới thực sự yên tâm, lại nhẹ nhàng để Tiêu Như Mộng dựa vào người mình, ngồi yên trên thảm.
Lần nữa bắt đầu rót pháp lực vào trong cơ thể Tiêu Như Mộng, chậm rãi tuần hoàn dọc theo kinh mạch của nàng, cho tới khi hơi thở của Tiêu Như Mộng hoàn toàn ổn định, vết thương sau lưng cũng đã khép miệng lại, tạo thành một vệt máu, Dương Thiên Lôi mới vô cùng cẩn thận đặt Tiêu Như Mộng nằm xuống. Lại từ trong Lưu Ly bình trong suốt lấy ra một cái áo bông và một bình nước sạch, bắt đầu nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên khóe miệng Tiêu Như Mộng.
Gỡ khôi giáp trên đầu Tiêu Như Mộng, lộ ra một đầu tóc đen.
Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Tiêu Như Mộng mang theo một tia tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài không hề nhúc nhích, phảng phất như nàng đang chìm vào trong giấc ngủ say, thế nhưng lại tản mác ra một thứ khí tức khiến Dương Thiên Lôi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng không còn một chút uy nghiêm của một vị sư phụ, bộ dạng an tường thoải mái hệt như một cô bé đang rơi vào giấc ngủ say, tinh khiết như một nữ thiên sứ phát ra làn hơi thở thánh khiết nhàn nhạt.
Lúc này trong lòng Dương Thiên Lôi không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, chẳng qua cũng chỉ là thương tiếc cho Tiêu Như Mộng. Cảm giác như vậy vô cùng kỳ quái, thứ cảm giác như thế này hoàn toàn không nên xuất hiện ở một vị vãn bối đối với trưởng bối của mình.
Cảm giác như vậy Dương Thiên Lôi căn bản chưa từng cảm nhận qua từ trên người Tiêu Như Mộng. Từ lúc hắn biết Tiêu Như Mộng cho đến giờ, mỗi một lần ở cùng một chỗ với Tiêu Như Mộng, nàng chỉ đem đến cho hắn cảm giác vô cùng hấp dẫn cùng với phong tình vô hạn. Cũng chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ gì với hai từ thánh khiết kia.
- Nàng ngủ yên giống như một Thiên sứ thánh khiết, nàng thanh tỉnh cũng là một Thiên sứ hấp dẫn. Lúc còn trẻ, sư phụ người chắc hẳn là có không ít người theo đuổi sao
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thiên Lôi không kìm được mà rục rịch. Ánh mắt bỗng nhiên nhìn về cánh tay phai của Tiêu Như Mộng. Hắn nhẹ nhàng cởi nhuyễn giáp bảo vệ tay của Tiêu Như Mộng ra, chỉ thấy được một cánh tay trắng bóng nhăn mịn như ngọc vậy. Truyện Tiên Hiệp
Thủ cung sa hiển nhiên đã mất.
- Sư Phụ đã từng có đạo lữ? Kẻ nào có bản lĩnh như vậy, có thể khuất phục mà chiếm được sư phụ nhỉ? Sao bây giờ không ở cùng với sư phụ nữa?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.
- Ta XXX, đang nghĩ cái gì a? Đây chính là sư phụ của ca...!"
Dương Thiên Lôi vội vàng gạt bỏ mớ suy nghĩ phậm tội, khi nhục sư phụ này, lại ngơ ngác ngồi bên người Tiêu Như Mộng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh đang dần khôi phục nét hồng hào thánh khiết.
....
Tiêu Như Mộng lúc nhận được tin Dương Thiên Lôi đã tới Bồng Lai tiên đảo thì cũng là lúc đang chiến đấu cùng với một Yêu thú Bát cấp Tiên Thiên và hằng hà đa số các loại Yêu thú Nhị, Tam cấp Tiên Thiên, chính vì sợ Dương Thiên Lôi phải đợi quá lâu, nàng không còn lòng dạ nào mà ham chiến nữa, muốn sớm rút lui. Nhưng Yêu thú kia đã có trí tuệ cực cao, tựa hồ đoán được ý niệm muốn bỏ trốn trong lòng Tiêu Như Mộng, liền gắt gao bám lấy không buông.
Nhưng muốn cảm Tiêu Như Mộng rời đi, hiển nhiên đám Yêu thú này còn làm không được. Cho nên Tiêu Như Mộng xuất ra một đạo công kích cường đại, đánh cho Yêu thú Bát cấp Tiên Thiên kia văng ra sau, xoay người vận khởi Kiếm quang dưới lòng biển sau, phóng lên mặt nước như tia chớp.
Chẳng qua khiến nàng không hề nghĩ tới chính là, ngay lúc đó, đám Yêu thú cấp thấp không có chút uy hiếp nào thế mà trong thoáng chốc đã hợp lại một chỗ, cùng xuất ra một đạo lôi điện cực kỳ kinh khủng.
Chỉ trong nháy mắt, phiến thủy vực phạm vi ngàn trượng đã bị lưới điện hoàn toàn bao phủ, cũng may là Tiêu Như Mộng chỉ tê dại trong nháy mắt mà thôi. Nhưng ngay lúc này, con Yêu thú Bát cấp Tiên Thiên kia lại phóng ra Yêu thú Nội đan, hóa thành một đạo kiếm quang kinh khủng dị thường, trực tiếp quật trúng sau lưng Tiêu Như Mộng.
Trực tiếp khiến Tiêu Như Mộng bị trọng thương.
Tiêu Như Mộng kinh hãi, nhưng cũng tỉnh táo khác thường, mượn lực công kích khổng lồ này, nàng cố nén cơn đau trong người, điên cuồng thúc dục pháp lực quanh thân, rốt cuộc cũng bay ra khỏi mặt nước, Ngự Kiếm Phi Hành bỏ đi, thoát ra khỏi phạm vi công kích của bầy Yêu thú.
Thế nhưng thân thể trọng thương nghiêm trọng không cho phép nàng trực tiếp quay về Bồng Lai tiên đảo, nàng phải mau mau trị thương mới được. Khi vừa thấy một cái đảo hoang, nàng không chút do dự liền ngự Kiếm quang bay về phía hoang đảo.
Chẳng qua, nàng lại không hề nghĩ đến, khi nàng chữa thương trên hoang đảo, mùi máu tươi nồng đậm từ vết thương của nàng cũng lại dẫn đến một đám Phi hành Yêu thú sống trên đảo.
Đám Phi hành Yêu thú này vốn căn bản không thể tạo thành bất kỳ nguy hiểm gì cho nàng, nhưng lúc này nàng đã bị trọng thương, rơi vào cục diện hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Đẩy Tiêu Như Mộng vào tuyệt cảnh chân chính.
Hơn nữa, bầy Yêu thú Phi hành hiển nhiên có trí tuệ cực kỳ cao, biết Tiêu Như Mộng bị thương nặng nên bọn chúng không hề cường công, chỉ bao vây hoàn toàn Tiêu Như Mộng, chia ra thành từng nhóm theo quy luật quấy nhiễu cùng với tiến hành công kích Tiêu Như Mộng, khiến nàng không dư được chút thời gian chữa thương, đợi đến thương thế nàng càng trở nặng, pháp lực hao hết, cũng chính là lúc bọn chúng được thưởng thức một bữa nội đan nhân loại ngon lành.
Thân thể Tu Luyện Giả ẩn chứa thiên địa linh khí nồng đậm, đối với đám Yêu thú mà nói, chính là bổ dược không thể nghi ngờ. Mà Tiêu Như Mộng Bát cấp Tiên Thiên hiển nhiên đã ngưng luyện được Hạ Hòa đan, thiếu chút nữa sẽ ngưng kết thành Nê Hoàn thượng đan, bước vào Cửu cấp Tiên Thiên tam đan cùng tồn, cảnh giới phá đan thành anh.
Tiêu Như Mộng cơ hồ tuyệt vọng, nhất là khi thứ năng lượng âm hàn đang không ngừng phá hư kinh mạch trong thân thể, nhưng mà nàng lại không có dư lực để mà ngăn cản. chỉ có thể gian nan chống đỡ, chém giết từng con Phi hành Yêu thú vô cùng nhỏ yếu hơn, nhưng lúc này cũng đủ để lấy mạng của nàng.
Giờ phút này, người duy nhất mà nàng còn có thể liên lạc chính là Dương Thiên Lôi. Thế nhưng Dương Thiên Lôi lại ở xa hơn tám ngàn lý có hơn, với tốc độ của Dương Thiên Lôi, chí ít cũng phải hai, ba canh giờ mới tới được, bất luận thế nào cũng không còn kịp nữa. Mặt khác, nàng căn bản không có thời gian rảnh tay để tế xuất Thông Tấn phù.
Kiên trì mãi tới một lúc lâu sau, Tiêu Như Mộng cơ hồ đã xác định nơi này là chỗ táng thân của nàng. Trong lúc đó, nàng lại lần nữa nhận được tin tức của Dương Thiên Lôi. Nhưng đang phải cùng Phi hành Yêu thú chiến đấu, nàng không cách nào bỏ ra được chút thời gian.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |