← Ch.317 | Ch.319 → |
Hơn mười phút đồng hồ sau, lại có tin tức lần thứ ba truyền đến.
Tiêu Như Mộng biết Dương Thiên lôi đang lo lắng cho nàng, nếu không chắc chắn sẽ không lo lắng như thế, một đạo lại một đạo. Có lẽ là do phải đối mặt tử vong, trong lòng của nàng bỗng nhiều hơn một tia cảm động. Ít nhất nàng biết, trong lúc sắp chết đi, còn có một người nhớ tới mình, mặc dù ngay từ đầu, người này chính là người mà nàng muốn cắn nuốt, lợi dụng.
Nàng không muốn chết, thật không muốn chết ngay bây giờ. Bởi vì kẻ một tiếng phá hủy tương lai nàng hãy còn đang ra vẻ đạo mạo đứng trên thần đàn, nhận sự kính ngưỡng của hàng nghìn vạn người.
Rốt cuộc, Vương giả trong đám Phi hành Yêu thú thấy Tiêu Như Mộng không còn kiên trì được bao lâu, cũng không muốn quá nhiều đồng loại phải hy sinh thêm nữa, bền giảm tiết tấu công kích, mới giúp cho Tiêu Như Mộng có được chút xíu thời gian, nàng vội mở ra Thông Tấn phù, liền nghe được giọng nói đầy lo lắng của Dương Thiên Lôi:
- Sư phụ, người ở đâu? Người đang ở đâu? Mau nói cho ta biết, bất kể gặp phải cái gì, người phải cố chịu đựng, đợi ta đến!
Tiêu Như Mộng gian nan tế xuất Thông Tấn phù, nói ra địa điểm cho Dương Thiên Lôi.
Đúng vậy, nàng không thể chết được, ít nhất trước lúc nhìn thấy được Dương Thiên Lôi, nàng không thể chết, mặc dù không cách nào báo thù, nhưng nàng cũng không thể đem bí mật trong lòng mang đi, ít nhất trước khi chết, nàng phải đem bộ mặt thực của kẻ đó nói lại cho Dương Thiên Lôi. Với tình cảm Dương Thiên Lôi dành cho nàng, chắc chắn hắn sẽ giúp nàng đưa bí mật này ra công bố với hậu thế, thậm chí cũng sẽ báo thù dùm cho nàng.
Nàng phải kiên trì, bất luận thế nào cũng phải kiên trì.
Sự không cam chịu mãnh liệt, chấp niệm mấy trăm năm chống đỡ tinh thần nàng không sụp đổ, lần lượt đón đỡ công kích của đám Phi hành Yêu thú.
Nàng không còn bất kỳ cảm giác đau đớn gì cả, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là trước khi Dương Thiên Lôi tới đây, nàng phải giữ lại được một hơi thở.
Nhưng khiến nàng vui mừng, khiếp sợ chính là chưa đến nửa canh giờ, nàng đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
Sau đó, nàng lại thấy được vạn đạo Kiếm quang cùng với thân ảnh Dương Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt, cảm giác không thể tin được cùng với cảm động đã ngập tràn trong lòng nàng, bất luận thế nào, nàng cũng không hề nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại nhanh như vậy, nàng không phải chỉ còn một hơi thở, mà là rất nhiều hơi thở, nàng hiểu rõ, nàng đã được cứu rồi!
Nhìn thân ảnh quen thuộc đang lo lắng bay về phía mình, trong nháy mắt hoan hỉ đó, tinh thần nàng cũng đã tìm được một chỗ dựa, cuối cùng ngã xuống.
Chẳng qua nàng cũng không hôn mê, mà dùng một tia năng lượng và niệm lực còn sót lại tự chữa thương cho mình.
Sau đó, giọng nói tràn đầy đau thương của Dương Thiên Lôi lại vang lên, pháp lực tràn vào, năng lượng kỳ dị và kinh khủng trực tiếp quét sạch thứ năng lượng âm hàn mà nàng không cách nào trục xuất, chữa thương, thoa thuốc, ôn như lau vết máu trên khóe miệng nàng, lại không ngừng chữa trị kinh mạch...
Nàng đều cảm giác rõ ràng hết thảy. Nàng không nghĩ tới Dương Thiên Lôi lại mạnh mẽ đến như thế, càng không nghĩ tới tình cảm Dương Thiên Lôi dành cho mình nhiều đến như thế, một tiếng "sư phụ" thôi, lại ẩn chứa biết bao nhiêu tình cảm?
Nàng yên tâm nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng không cần tự mình chữa trị nữa, lẳng lặng cảm nhận năng lượng của Dương Thiên Lôi không ngừng tuần hoàn chữa trị cho mình, cảm thụ từng động tác nhẹ nhàng đầy thương yêu của hắn.
Giờ phút này, nàng như quên hết tất cả thù hận, chỉ lặng lẽ hưởng thụ cảm giác được người khác che chở mà mấy trăm năm qua chưa được nhận.
Nàng phảng phất như cảm ứng được ánh mắt của Dương Thiên Lôi, đang chăm chú ngắm nhìn dung nhan nàng. Nàng rõ ràng nghe được từng tiếng hít thở sâu lắng cùng nhịp đập trái tim hắn.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi lại nhẹ nhàng cúi người ôm nàng vào trong lòng.
Nàng không muốn tỉnh lại, cũng không dám tỉnh lại. Chính là vì nàng sợ vừa mở mắt ra, cảm giác được quan tâm che chở này sẽ biến mất. Nàng cũng sợ một khi mở mắt ra, nàng sẽ lần nữa biến thành Tiêu Như Mộng tràn đầy lòng thù hận, thôn phệ cả người làm cho nàng cảm động này.
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng cởi nhuyễn giáp của nàng ra, nàng cảm nhận được, Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên lưng nàng, cảm giác nhễ nhại do máu tươi đông lại trên lưng cũng dần dần biến mất...
- Sư phụ, ta đưa người trở về chữa thương. Đợi khi thương thế người tốt lên rồi, ta sẽ giúp người báo thù, bất kể là thứ gì, ta cũng sẽ băm vằm nó ra thành vạn mảnh.
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói ra, giọng nói ẩn chứa sự kiên định vô cùng. Lại lấy ra một pháp bào, dịu dàng khoác lên người Tiêu Như Mộng.
Hai tay nhẹ nhàng bế Tiêu Như Mộng lên, quanh thân nhất thời xuất ra một đạo cương khí cường hãn, bao phủ hoàn toàn hai người, chậm rãi bước ra khỏi động, Dương Thiên Lôi vận khởi một đạo Kiếm quang, từ từ bay lên giữa không trung, sau đó dần tăng tốc, vô cùng ổn định bay về phía Bồng Lai tiên đảo. =
Tiêu Như Mộng được Dương Thiên Lôi ôm lấy, đầu của nàng gối lên khuỷu tay Dương Thiên Lôi, cái mông cùng vai được Dương Thiên Lôi dùng hai tay ôm, trong một chốc lát, Tiêu Như Mộng cảm thấy Dương Thiên Lôi đang rót một ít năng lượng tinh thuần vào cơ thể mình, mỗi lần truyền được một chút lại kiểm tra, xong xuôi sẽ nhẹ nhàng rời khỏi, dường như sợ mình sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Loại cảm giác quan tâm chu đáo này thật ấm áp, làm cho Tiêu Như Mộng say đắm, nàng thậm chí hy vọng thời gian có thể dừng lại ngay thời khắc này, nàng vốn có thể trị thương cho mình từ lâu, nhưng mà làm như vậy, đương nhiên Dương Thiên Lôi sẽ biết nàng đã tỉnh lại. Cho nên, nàng lẳng lặng nằm yên hưởng thụ cảm giác ấm áp duy nhất trong một khắc làm cho nàng quên đi thù hận trong mấy trăm năm qua.
Dần dần, nàng đi vào giấc ngủ say, dường như muốn duy trì khoảnh khắc này mãi, tiến vào thế giới toàn hình ảnh ấm áp, làm cho nàng hoàn toàn chìm sâu vào trong đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào và sáng bóng, lại mang theo một tia mỉm cười bình thản hạnh phúc, càng thêm vẻ thánh khiết.
...
Hai canh giờ sau, Dương Thiên Lôi đã mang Tiêu Như Mộng quay trở về khách sạn Bồng Lai.
Nhẹ nhàng đặt Tiêu Như Mộng lên giường, sau đó Dương Thiên Lôi liền canh giữ ở trước giường, không ngừng truyền năng lượng vào, ân cần chăm sóc Tiêu Như Mộng.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, nhưng khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy khó hiểu, cho dù hắn kêu nàng như thế nào, nhưng Tiêu Như Mộng vẫn không tỉnh lại.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi cảm thấy thân thể Tiêu Như Mộng đã không còn trở ngại gì, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Cho nên, Dương Thiên Lôi quyết định trực tiếp gọi người phục vụ tới.
- Tiên sinh, ta có thể giúp gì được cho ngài?
- Có thể giúp ta đi mời một y sư hàng đầu được không? Phải là người giỏi nhất, chi phí không thành vấn đề.
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Đương nhiên có thể, khách sạn Bồng Lai của chúng ta là nơi có y sư tốt nhất ở Bồng Lai tiên đảo này, ngài đợi một chút.
Người phục vụ nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Sau một lát, người phục vụ dẫn theo một nữ tử đi tới Tường Vân trạch. Khuôn mặt nữ tử này cũng khá ưa nhìn, xung quanh thân thể tỏa ra một cỗ khí tức Mộc linh khí tinh thuần, tu vi rõ ràng đạt đến Tiên Thiên cấp năm.
- Tiên sinh, vị này chính là y sư giỏi nhất của khách sạn Bồng Lai chúng ta, đại y sư 'Lâm Thanh'.
Người phục vụ giới thiệu. Nói xong, người phục vụ liền tự động rời khỏi.
- Lâm y sư, xin chào ngài xin ngài giúp ta nhìn xem, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sư phụ ta...
Dương Thiên Lôi đang muốn nói đơn giản về tình trạng hiện tại, nhưng Lâm Thanh lại đưa tay ngăn hắn lại, đi thẳng tới bên giường, ánh mắt lấp lánh tinh quang dừng lại ở trên người Tiêu Như Mộng, sau một lát, nàng nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên cổ tay của Tiêu Như Mộng.
Một cổ ánh sáng nhàn nhạt, lấp lánh phát ra trên tay nàng, thần sắc trên mặt nàng không có chút biến hóa nào, chỉ là mấy phút sau, chân mày của nàng khẽ nhíu lại, sau đó lần nữa khôi phục lại bình thường, lại qua mấy phút sau, nàng mới nhẹ nhàng buông tay xuống.
Dương Thiên Lôi cũng không dám thở mạnh, tuy tu vi của nữ tử này không bằng hắn, nhưng hắn vẫn biết rõ, phép thuật chuyên môn của mỗi người khác nhau. Đương nhiên không dám can thiệp. Thấy nữ tử đã buông tay xuống, lúc này hắn mới có chút khẩn trương mà hỏi thăm:
- Như thế nào?
- Không có gì trở ngại.
Nữ tử nhẹ nhàng nói:
-Chẳng qua là, đạo lữ của ngươi mất máu quá nhiều, tinh khí thần cũng hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Dương Thiên Lôi đang lo lắng cho tình trạng của Tiêu Như Mộng, nên cũng không quan tâm chuyện nữ tử này đang hiểu lầm quan hệ của hắn và Tiêu Như Mộng.
- Thân thể của nàng đã không có gì trở ngại, nhưng nàng cũng không muốn tỉnh lại.
- Không muốn tỉnh lại? Dương Thiên Lôi có chút khó hiểu.
- Đúng vậy, thứ lỗi cho ta nói thẳng, trước kia đạo lữ của ngươi có khả năng gặp đả kích quá lớn, vốn là với tu vi của nàng, lúc được cứu giúp kịp thời, đương nhiên sẽ tự trị thương cho mình, nhưng nàng lại tự phong bế chính mình lại. Bây giờ tâm thần của nàng hoàn toàn đắm chìm ở trong không gian do chính mình phong bế.
- Đả kích quá lớn, tự mình phong bế?
Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi:
- Lâm y sư, vậy bây giờ phải làm sao thì nàng mới có thể tỉnh lại?
- Nàng hiện tại không khác gì một người bình thường. Ngươi ngoại trừ việc truyền năng lượng cho nàng, nên cùng nàng trò chuyện thật nhiều, tắm rửa, chăm sóc, mát xa, hôn lên thân thể của nàng, đương nhiên, phải đợi sau khi huyết khí của nàng khôi phục, ngươi mới có thể vượt giới hạn, đến kích thích nàng, nhưng động tác phải ôn nhu, không nên quá mức kịch liệt.
Lâm thanh nhẹ nhàng nói.
Dương Thiên Lôi nghe xong đầu đầy đồ hôi, vẻ mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng là Lâm Thanh coi hắn là đạo lữ của Tiêu Như Mộng, nên mới có thể trực tiếp nói thẳng ra như thế.
- Cái này... Lâm y sư, có thể ngài hiểu lầm rồi, nàng là sư phụ của ta.
Dương Thiên Lôi vội vàng giải thích.
- A?
Lâm Thanh dường như có chút kinh ngạc, nhưng chẳng qua chỉ khẽ mĩm cười nói:
- Vậy ngươi đi tìm đạo lữ của nàng tới đi. Được rồi, tình hình hiện giờ chính là như vậy. Cáo từ.
- Lâm y sư, ta còn chưa có trả tiền cho nàng.
Dương Thiên Lôi nói.
- Khách điếm sẽ tự động trừ tiền.
Lâm Thanh nói xong liền tự động rời đi.
Dương Thiên Lôi im lặng ngồi xuống bên người Tiêu Như Mộng, nhìn thấy Tiêu Như Mộng giống như đang ngủ say, tâm tư rối loạn:
- Đả kích cực lớn, sư phụ làm sao lại bị đả kích lớn như vậy? Tại sao lại tự phong bế chính mình? Đạo lữ... Ca tìm đâu ra đạo lữ cho sư phụ ở nơi này chứ? Nói không chừng hắn đã sớm chết rồi, chứ nếu không thì sư phụ mỹ miều thế này thi sao hắn lại cam lòng rời đi? Hắn ta, đúng là đau đầu...
- Không quản được nhiều như vậy, sư phụ không biết khi nào thì mới có thể tỉnh lại, cũng không thể nằm như vậy hoài, toàn thân dính không ít máu đen, phải tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ thoải mái mới được.
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, hít một hơi thật sâu, cố tăng thêm lá gan, bắt đầu cởi nhuyễn giáp của Tiêu Như Mộng ra.
Sau khi cởi sạch nhuyễn giáp, trên người Tiêu Như Mộng chỉ còn lại một cái áo lót, trên áo lót dính một ít máu, hiện tại mọi nơi trên thân thể nàng điều có dính nhiều vết máu khô.
Dương Thiên Lôi cố gắng phân tán khả năng chú ý của mình, tận lực không nhìn đến cơ thể mềm mại của Tiêu Như Mộng, bắt đầu cởi tiếp quần dài trên người, trong chốc lát, hai cặp đùi tuyết trắng cân xứng đã hiện ra trước mắt Dương Thiên Lôi. Hạ thân của Tiêu Như Mộng cũng chỉ còn lại có một cái quần lót màu hồng phấn thêu hoa văn rất tinh xảo, chẳng qua là mặt sau của quần lót đã dính rất nhiều vết máu.
Mặc dù Dương Thiên Lôi đã tận lực khắc chế chính mình, nhưng trước cảnh tượng như thế vẫn khiến cho tim của Dương Thiên Lôi đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên có chút nặng nề. Có chút gắng gượng, dường như có thể thấy được, nó mãnh liệt kích thích thần kinh của Dương Thiên Lôi.
- Sư phụ, ngài cũng đừng trách đệ tử. Hiện tại đệ tử chính là thầy thuốc, trong mắt của ta, ngài chỉ là người bệnh. Thầy thuốc và người bệnh trong lúc này không phân biệt giới tính. Khụ khụ... Ta vẫn nên nhắm mắt lại thì hơn.
Dương Thiên Lôi vẫn thấp thỏm nói với Tiêu Như Mộng, hai tay run rẩy, hiển nhiên đối với hắn, một người đã ăn qua trái cấm mà nói thì nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là quá hấp dẫn. Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ và bình thản của Tiêu Như Mộng lúc này, tỏa ra khí tức thánh khiết, làm cho Dương Thiên Lôi cảm giác mình đang cởi quần áo của một nữ thần.
Loại hấp dẫn này thật sự khó có thể kiềm chế.
Dương Thiên Lôi nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay đến áo của Tiêu Như Mộng, mò tới cúc áo trước ngực thật chuẩn, tuy rằng hắn không có đụng chạm đến thân thể nàng, nhưng hắn cảm nhận được sự mềm mại cùng vẻ kiều diễm bên dưới khiến cho hai tay hắn cứ run rẩy như cũ, cởi được cúc áo thứ nhất, Dương Thiên Lôi không dám dừng lại để mà thở, mà bàn tay nhanh như cắt tiếp tục di động xuống dưới, trong chốc lát liền cởi tất cả các nút áo.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |