← Ch.0102 | Ch.0104 → |
Hắn nhìn chằm chằm vào Đại Lực thạch viên, quan sát rõ ràng mỗi một động tác của nó. Chợt, mắt hắn biến thành màu xanh nhạt, sắc bén tới cực điểm, giống như có thể đâm rách hư không.
Miệng quát khẽ một tiếng, Sở Mộ xông về phía trước, phóng tới Đại Lực thạch viên, một vòng kiếm quang giống như là lưu tinh cắt qua.
Hai đạo thân ảnh lập tức giao thoa, đều lao ra ngoài mấy thước.
Quang mang màu xanh nhạt trên ngụy Thanh Phong kiếm giống như là ngọn đèn cầy trước gió, le lói rồi lập tức bị thổi tắt. Đại Lực thạch viên đang dùng hay tay chống đỡ thân thể trên mặt đất, miệng đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ nức nở, xoẹt một tiếng, bụng nó lập tức xuất hiện một vết thương cực lớn, cơ hồ giống như bị chém ngang thắt lưng, máu tươi1bắn ra giống như suối phun, bên trong còn có nội tạng bị nghiền nát.
Mặt đất phía trước lập tức bị nhuộm đỏ, thân thể cường tráng, to lớn của Đại Lực thạch viên chậm rãi ngã xuống phía trước, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mặc dù là hung thú cao cấp có sinh mệnh lực cường hãn, nhưng mà vết thương như vậy quá mức trí mạng, hơn nữa một kiếm kia của Sở Mộ còn đem kiếm khí đánh vào trong cơ thể Đại Lực thạch viên, đem nội tạng yếu ớt của nó đánh nát.
- Phù.
Sở Mộ thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía thi thể vẫn còn đang run rẩy của Đại Lực thạch viên, vẻ mặt có chút trắng bệch.
Vận dụng toàn bộ kiếm khí bên ngoài mạnh mẽ cướng ép tạm thời ngưng tụ với nội kiếm khí trong ngụy Thanh Phong kiếm, muốn làm4được chuyện này cần phải hoàn toàn tập trung tinh thần. Nhưng mà muốn nhìn rõ mỗi một động tác ucra Đại Lực thạch viên, từng chi tiết nhỏ cũng không được buông tha, lại dùng một kiếm chém giết, khống chế kiếm khí đánh vào trong cơ thể Đại Lực thạch viên.... Tất cả mọi thứ đều hoàn thành trong nháy mắt.
Vừa rồi tổn hao quá nhiều tinh lực trầm trọng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mỏi mệt, nếu như không phải linh hồn dung hợp khiến cho hắn trở nên cường đại hơn mà nói, chỉ sợ hiện tại hắn đã sớm buồn ngủ rồi.
- Nếu như da của Đại Lực thạch viên được lột ra còn có thể chế tạo thành bì giáp, chỉ là quá trình này vô cùng phức tạp, ta cũng không am hiểu.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào thi thể Đại Lực thạch viên, thầm nghĩ:
-2Hơn nữa bộ da của nó đã bị ngụy Thanh Phong kiếm của ta chém ra rất nhiều vết thương, thôi bỏ đi vậy.
Chợt hai mắt Sở Mộ sáng ngời, nhìn về cửa động đen sì cách đó không xa trên vách núi.
Tập tính của Đại Lực thạch viên chính là sinh hoạt trong huyệt động ở vách núi, bởi vậy có thể kết luận cửa động đen sì kia chính là huyệt động mà đầu Đại Lực thạch viên này cư trú.
Là hung thú cao cấp tương đương với Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ, nói không chừng trong huyệt động của Đại Lực thạch viên sẽ có vật gì tốt a.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ vội vàng lấy ra mấy khỏa hồi khí hoàn ném vào trong miệng, đứng bất động. Nhất tâm nhị dụng, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía, một mặt vận chuyển đại chu thiên kiếm khí, nhanh1chóng phát huy công hiệu của hồi khí hoàn, khôi phục kiếm khí của bản thân.
Sau một lát, nội kiếm khí của Sở Mộ cũng khôi phục được một bộ phận, lúc này thi triển thân pháp, nhanh chóng bay vọt về phía vách núi, nhẹ nhàng điểm mặt đất một cái, thân thể bay vọt lên trên, bắn thẳng tới cửa vào huyệt động.
Thân ảnh lóe lên, giống như một cơn gió, Sở Mộ tiến vào trong huyệt động.
Một mùi tanh tưởi đập vào mặt làm cho Sở Mộ thiếu chút nữa nôn ra, hắn vội vàng phong bế hô hấp.
Thuật nín thở không phải là bí truyện cao cấp gì, lúc còn trên địa cầu, Sở Mộ vì tu luyện kiếm thuật dưới nước mà từng cố gắng luyện qua thứ này. Bởi vậy hắn có thể nín thở được hơn chục phút mà không cần thở.
Nhanh chóng tiến vào trong huyệt động, 2ánh sáng có chút mờ nhạt, nhưng mà cũng không làm trở ngại thị giác của Sở Mộ, hai mắt hắn như hai chiếc đen, như là mắt mèo, lập lòe.
Huyệt động của Đại Lực thạch viên ước chừng sâu chục thước, bên trong tương đối rộng rãi, Sở Mộ nhanh chóng đảo qua, nhìn thấy hai đống đồ vật. Một đống lớn một nhỏ ở hai bên.
Hắn nhanh chóng tới gần, nhìn đống lớn kia, kết quả sắc mặt hắn đại biến, trong lòng giờ phút này giống như có sóng to gió lớn cuồn cuộn, thiếu chút nữa không nhịn được nôn ra, vội vàng xoay người rời xa.
Hóa ra, đống lớn kia lại là phân và nước tiểu của Đại Lực thạch viên.
Khó trách thứ này không chú ý tới vệ sinh như vậy, không ngờ lại xử lý ngay tỏng huyệt động. Chỉ cần ở trong này một lúc, trên người7hắn nhất định sẽ nhiễm mùi tanh tưởi này.
Cũng may trước đó hắn đã luyện qua thuật nín thở, thứ này giống như dung nhập vào trong linh hồn, cho dù là đổi thành một cỗ thân thể khác, hiện tại sử dụng cũng không có vấn đề gì, bằng không hiện tại quả thực hắn không dám xác định mình có thể tiếp tục ở chỗ này hay không, chứ đừng nói là tìm bảo bối gì đó.
Suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, Sở Mộ bước về phía đống nhỏ bên cạnh.
Lần này Sở Mộ học khôn hơn, khi còn cách đống đồ vật nhỏ kia hai thước hắn dừng lại, nhìn kỹ một cái, trong lòng thầm thở phào.
Không phải là nơi vệ sinh của Đại Lực thạch viên, là một đống đồ vật thượng vàng hạ cám, Sở Mộ lách mình tới gần, khom lưng cẩn thận nhìn qua.
Có vài thanh Bách Luyện kiếm rất cũ kỹ, dường như ở đây đã lâu, còn có một ít hộp gỗ hương, nhưng mà bởi vì thời gian quá lâu cho nên đã tổn hại, bên trong còn một ít mảnh vỡ bình sứ.
Sở Mộ tìm tới tìm lui, tìm được ba hòn đá nhỏ như ba quả trứng gà, nhìn qua rất là bình thường, nhưng mà khi Sở Mộ cầm ba hòn đá thoạt nhìn rất bình thường này, hắn lại nhạy cảm phát hiện được bên trong đó có một tia khí tức tinh thuần đang chấn động.
- Đây là thứ gì?
Sở Mộ âm thầm kinh ngạc, nắm một hòn đá trong ba hòn nhìn kỹ, cẩn thận quan sát.
Hòn đá này màu xám, nhìn kỹ còn có thể thấy trên mặt có pha chút màu trắng, nhưng mà cũng không rõ ràng.
Sở Mộ lại nhặt hai hòn đá khác lên tay, cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện ra bên trên cũng có khí tức tinh thuần nhàn nhạt chấn động, loại chấn động này giống như linh khí tinh thuần trong Thanh Phong động chấn động vậy.
- Chẳng lẽ loại chấn động này là linh khí chấn động? Như vậy bên trong hòn đá này ẩn chứa linh khí?
Trong đầu Sở Mộ nghi hoặc không thôi, không khỏi toát lên một ý niệm:
- Vậy ta tới thử xem, liệu có thể hấp thu linh khí trong hòn đá này vào trong cơ thể hay không. Nếu như thực sự là linh khí lại nói tiếp.
Hắn nắm hòn đá vào trong lòng bàn tay, tập trung ý niệm, dùng phương thức vận chuyển kiếm khí của Nguyên Kiếm khí quyết vận chuyển tới bàn tay, tiếp xúc với hòn đá, cảm giác linh khí tinh thuần chấn động càng thêm rõ ràng.
Ý niệm trong đầu khẽ động, một đám linh khí tinh thuần quả thực dưới sự dẫn dắt của kiếm khí thoáng cái rót vào trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng từ cánh tay mà đi, hơn nữa trong quá trình di chuyển, nhanh chóng chuyển hóa thành nội kiếm khí.
Gần như chỉ hấp thu một đám linh khí tinh thuần, sau khi vận chuyển là có thể chuyển hóa thành nội kiếm khí, Sở Mộ cũng cảm giác được nội kiếm khí mình tăng lên một cách rõ rệt.
*****
- Chuyện này...
Sở Mộ chấn động, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hòn đá trong lòng bàn tay, nói không ra lời.
Hiệu quả không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, gần như hắn chỉ thử dẫn dắt một đám linh khí tinh thuần tiến vào trong cơ thể, sau khi vận chuyển chuyển hóa làm nội kiếm khí, không ngờ lại có thể khiến cho nội kiếm khí hắn tăng lên rõ rệt, loại cảm giác này giống như là tiềm tu mười ngày vậy.
- Đây rốt cuộc là vật gì? Hiệu quả không ngờ lại mạnh mẽ như vậy? Thực sự khiến cho người ta rung động a.
Sở Mộ thì thào, lẩm bẩm nói, trong lòng còn chưa bình tĩnh lại.
- Ta có nắm chắc, nếu như cầm hòn đá này tu luyện, không cần bao lâu là có thể tăng tới cửu đoạn đỉnh phong, đến lúc đó thực lực tăng lên nhiều.
Cố nén kích động trong lòng, Sở Mộ đem ba hòn đá này thu vào trong ngực, tuy rằng hắn không biết những hòn đá này tên gọi là gì, nhưng mà tuyệt đối là bảo vật tốt.
Sở Mộ hạ quyết tâm, đợi sau khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, hắn sẽ tìm một ít tư liệu trực quan để tìm hiểu, nếu không, nhận thức đối với thế giới này của hắn vẫn quá ít.
Tri thức chính là lực lượng, bất kỳ một thế giới nào đây đều là giấy thông hành.
Tri thức không đủ, gặp được thứ tốt không nhận ra, có đôi khi sẽ coi bảo vật là phế phẩm mà vứt bỏ, bởi vì có nhiều thứ nhìn qua cũng rất là bình thường.
Giống như ba hòn đá này, rất bình thường, nếu như không phải Sở Mộ tự tay tiếp xúc, hơn nữa cảm giác của hắn nhạy cảm hơn Kiếm giả bình thường rất nhiều, phát hiện khí tức tinh thuần chấn động yếu ớt trong đó, đổi lại là Kiếm giả khác mà nói, nói không chừng ngay cả đụng cũng không buồn, trực tiếp bỏ qua
Tiếp tục tìm kiếm, có thu hoạch ba hòn đá, làm cho động lực của Sở Mộ mười phần.
Chỉ chốc lát sau, đống đồ vật này đã bị Sở Mộ lật tung lên, Sở Mộ tìm được một bao vải vừa vặn, ngón tay vừa động vào thì bao vải kia đã rã ra.
Bên trong bao vải là một bản sách lụa dính đầy tro bụi, Sở Mộ thổi hết bụi bặm bên trên đi rồi cầm lên.
Đây là một bản sách lụa, ngoài bìa màu vàng nhạt, cũng không dày, Sở Mộ cẩn thận nhìn vào chữ bên trên sách lụa, lập tức cảm nhận được sự sắc bén nội liễm.
- Kim Phong kiếm thuật.
Đọc từng chữ một lên, trong lòng Sở Mộ lần nữa vui vẻ, rõ ràng đây là một môn kiếm thuật, chỉ là kiếm thuật cấp bậc gì hắn còn chưa biết.
Kiềm chế kích động và chờ mong trong lòng, Sở Mộ nhanh chóng lật tờ bìa ra, nhìn kỹ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ không thể nào che dấu được.
- Kiếm thuật.... cao giai.
Hai mắt Sở Mộ run rẩy, vô cùng kích động.
Trước mắt hắn vô cùng cần một môn kiếm thuật cao giai, lý tưởng nhất tự nhiên là lựa chọn kiếm thuật cao giai phong hệ, thứ yếu là kiếm thuật cao giai vân hệ, cuối cùng là lựa chọn kiếm thuật cao giai kim hệ.
Mà Kim Phong kiếm thuật này chính là kiếm thuật cao giai hệ kim.
- Hệ Phong ta có Phong chi tương, hệ Vân không có, nhưng mà Kim Chi ý cảnh thấp nhất, nếu như tu luyện kiếm thuật hệ kim cao giai mà nói, nói không chừng có thể mượn nó để đề thăng lĩnh ngộ đối với Kim chi ý cảnh.
Sở Mộ âm thầm mừng rỡ, sau khi luyện thành một môn kiếm thuật cao giai hệ Kim, thực lực bản thân hắn còn có thể tăng vọt a.
- Một môn kiếm thuật cao giai, ba hòn đá ẩn chưa linh khí tinh thuần, thực lực của ta trong thời gian ngắn nhất định có thể tăng lên một cách rõ rệt, đến lúc đó gặp lại Ngụy Hoành, tất có thể chém chết hắn dưới thân kiếm.
(Đoạn này không hiểu tác giả viết thế nào mà có cảm giác không liền mạch với đoạn sau)
- Đáng tiếc Lý Dật này quá giảo hoạt, không ngờ lại để cho hắn chạy thoát được.
Đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn hậu kỳ của Thanh Lan kiếm phái thở dài, có chút không cam lòng nói.
- Yên tâm đi, hắn trúng một kiếm của ta đã bị thương, trong thời gian ngắn khó có thể khỏi hẳn, đợi sau khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, chỉ cần chúng ta ngăn ở lối ra, Lý Dật nhất định sẽ xuất hiện, khi đó chính là ngày chết của hắn.
Lý Đông Lai lạnh lùng cười cười, hung dữ nói.
Văn Nhân vân thì bộ dáng tâm sự nặng nề.
Không lâu trước bọn họ gặp phải Lý Dật, liền giả vờ liên thủ với Lý Dật, bởi vì có Văn Nhân Vân ở đây, tuy rằng Lý Dật nghi hoặc nhưng mà cũng không có hoài nghi điều gì, kết quả không ngờ hắn lại bị đánh lén.
Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng, vội vàng thoát thân rời đi, bằng không chỉ sợ sẽ bị giết chết.
Nhưng mà Lý Dật không chết, Văn Nhân Vân sớm muộn gì cũng sẽ bạo lộ, đến lúc đó chính là tội danh phản đồ, cấu kết với kiếm phái đối địch giết hại sư huynh đệ đồng môn, sẽ chịu hình phạt thập kiếm xuyên thân mà chết.
Lý Đông và đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn hậu kỳ kia nhìn Văn Nhân Vân, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
- Hai vị... Sư huynh... Các ngươi thấy rồi đó, hiện tại ta cũng không có đường lui.
Văn Nhân Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua hai người Lý Đông, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn:
- Ta liệu có thể.... Có thể gia nhập Thanh Lan kiếm phái được không?
- Ồ? Muốn gia nhập Thanh Lan kiếm phái? Không thành vấn đề, ta đây có thể làm chủ, nhưng mà từ nay về sau ngươi nhất định phải phản lại Thanh Phong kiếm phái.
Lý Đông nói, trong mắt hiện lên vẻ cao thâm mạt trắc, dường như đang mưu tính gì đó.
- Ta đã coi như phản lại Thanh Phong kiếm phái rồi.
Vẻ mặt Văn Nhân Vân đắng chát, trong lòng có muôn vàn cảm xúc không nói nên lời. Từ lúc hắn trở thành đệ tử Thanh Phong kiếm phái cho tới bây giờ đã rất nhiều năm, đối với Thanh Phong kiếm phái cũng có cảm tình thâm hậu. Nhưng mà hiện tại lại phản lại Thanh Phong kiếm phái, loại cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như mà dứt bỏ thứ quan trọng, cắt một khối thịt trong lòng vậy.
Nhưng mà hiện tại hắn không thể không làm như vậy, bởi vì hành vi của hắn là cấu kết với đệ tử kiếm phái khác giết hại sư huynh đệ bổn phái, trên cơ bản tương đương với phản bội kiếm phái, trừ phi là muốn chết, nếu không phản lại Thanh Phong kiếm phái là lựa chọn duy nhất của hắn.
Mà sau khi phản lại Thanh Phong kiếm phái, nếu như không có một ngọn núi lớn sau lưng làm chỗ dựa, hắn cũng sẽ bị Thanh Phong kiếm phái truy nã, đuổi giết.
Văn Nhân Vân không muốn chết, tuy rằng hắn vô cùng hối hận, nhưng mà đã làm, cũng không còn chỗ để quay đầu nữa.
- Sở Mộ, tất cả đều là ngươi sai.
Trong lòng Văn Nhân Vân giận dữ hét lớn, đem tất cả mọi sai lầm đều đổ lên trên người Sở Mộ. Nếu không phải Sở Mộ, hắn cũng không xúc động làm ra chuyện này, không thể không giết hại sư huynh đệ đồng môn, không thể không phản lại Thanh Phong kiếm phái.
- Được, đợi sau khi rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, ta sẽ xin với kiếm phái, đến lúc đó ngươi có thể trở thành đệ tử tinh anh của bổn phái.
Lý Đông Lai cười nói, hắn là đại sư huynh Thanh Lan kiếm phái, lời nói rất có phân lượng:
- Nhưng mà tới lúc đó ngươi phải ở trong Thanh Phong kiếm phái, trực tiếp tuyên bố ngươi thoát ly Thanh Phong kiếm phái, gia nhập bổn phái.
← Ch. 0102 | Ch. 0104 → |