← Ch.0103 | Ch.0105 → |
Sắc mặt Văn Nhân Vân lập tức trầm xuống, đây không phải là ép hắn triệt để quyết liệt với Thanh Phong kiếm phái hay sao? Hành động như vậy, quả thực chính là muốn hắn hung hăng chọc một kiếm vào Thanh Phong kiếm phái a.
- Sao nào? Không muốn sao? Ngươi cho rằng bổn phái là loại môn phái nho nhỏ như Thanh Phong kiếm phái hay sao? Muốn vào là có thể vào hay sao? Đại sư huynh đồng ý cho ngươi tiến vào bổn phái đã là ban ân to lớn đối với ngươi rồi.
Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ dùng vẻ mặt cao ngạo chỉ thẳng vào mặt Văn Nhân Vân lạnh lùng nói.
- Ta sẽ làm.
Văn Nhân Vân cúi đầu, trầm giọng nói.
- Như vậy mới đúng chứ.
Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia đắc ý nói.
Trong lòng Văn Nhân Vân tràn ngập sát ý, nếu như hắn có cơ hội, tuyệt đối hắn sẽ giết chết hai người này. Hai người này luân phiên1nhục nhã hắn còn không tính, trước đó thu được linh dược, kiếm khí quyết... Hoàn toàn không có phần hắn. Toàn bộ đều lọt vào trong tay Lý Đông Lai kia.
Chỉ là hiên tại hắn cũng không đủ thực lực, cũng không có cơ hội phù hợp. Chỉ có thể đem phần sát ý này dấu trong lòng, không dám biểu hiện ra mảy may.
- Được rồi, không nên lãng phí thời gian nữa, tìm xem có thêm bảo bối nào nữa không.
Lý Đông Lai có chút không kiên nhẫn nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ngực mình, chỗ đó cách đây không lâu lại tìm được một bản Kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm. Chỉ chờ sau khi Thanh Lan hư cảnh chấm dứt, trở về kiếm phái hắn sẽ lập tức chuyển tu, đến lúc đó thực lực nhất định sẽ tăng lên, nói không chừng có thể mượn cơ hội chuyển tu này, một lần hành động đột phá tới Kiếm Khí cảnh thập đoạn4a.
Đi về phía trước, đột nhiên đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn hậu kỳ kia biến sắc, hô nhỏ một tiếng.
Chỉ thấy không xa phía trước có hai cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ, giống như từng bị một cái búa lớn đánh qua, vô cùng thê thảm.
Bởi vì hoàn toàn mơ hồ, ngay cả y phục và phục sức cũng không thể phát hiện ra tiêu chí vốn có, cho nên ba người bọn họ nhìn vào cũng không biết rốt cuộc là đệ tử kiếm phái nào.
- Hẳn là đã chết trong tay hung thú a.
Lý Đông Lai nhìn rồi nói, lại nhìn dấu chân bốn phía, lại nhìn vách núi cách đó không xa, như có điều suy nghĩ, tiếp theo hai mắt sáng ngời, nói:
- Đi theo ta.
Nói xong Lý Đông Lai thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy về phía vách núi, đệ tử cửu đoạn hậu kỳ và Văn Nhân Vân cũng nhanh chóng đuổi theo, bọn họ cũng không có nhìn ra2thứ gì.
- Hẳn là hung thú cao cấp Đại Lực thạch viên, như vậy trong huyệt động của nó rất có thể sẽ có bảo vật gì đó.
Lý Đông Lai âm thầm mừng rỡ.
Chỉ chốc lát sau, một cửa động đen kịt xuất hiện trước mắt ba người Lý Đông Lai.
- Quả nhiên là có.
Lý Đông Lai mơ hồ có vài phần kích động, nhưng mà không có trực tiếp nhảy vào trong huyệt động, hắn cho rằng Đại Lực thạch viên ở trong huyệt động, cho nên hắn ở phía xa bắn một đạo kiếm khí vào, ý đồ rất là rõ ràng, định dẫn Đại Lực thạch viên đi ra.
Bọn họ từ một phương hướng khác đi tới, cho nên không có nhìn thấy thi thể của Đại Lực thạch viên.
Kiếm khí phá không, bắn vào trong huyệt động, đánh trúng vách huyệt động, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, làm kinh động Sở Mộ trong huyệt động.
- Có người tới.
Sở Mộ cảnh giác, tranh thủ thu thập quyển1sách ghi Kim Phong kiếm thuật vào trong ngực, bước chân khẽ động, nhanh chóng đi ra ngoài huyệt động.
Hắn cũng không có thoáng cái lao ra khỏi huyệt động, mà là dừng lại ở cửa huyệt động, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài có ba đạo thân ảnh.
- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái... Văn Nhân Vân... Sao bọn chúng lại đi cùng một chỗ?
Ánh mắt Sở Mộ nheo lại, thầm nghĩ:
- Mặc kệ, Văn Nhân Vân này ôm địch ý với ta, thậm chí còn sát ý. Cho nên nhân cơ hội này giết hắn. Về phần hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái, hừ, cũng nhất định phải chết.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ không thèm che dấu, thân ảnh lóe lên, trực tiếp bắn ra, giống như là một mũi tên.
Ầm vang một tiếng, lăng không rút kiếm chém ra, ngoại kiếm khí và nội kiếm khí trộn lẫn, ngưng tụ ra ba đạo kiếm khí mạnh mẽ vô cùng, xé rách không khí, phát ra thanh âm2sắc bén, chém về phía trước, lưu lại ba dấu vết rõ ràng.
- Chút tài mọn.
Lý Đông Lai biến sắc, hừ lạnh một tiếng, rút kiếm chém ra, kiếm khí phóng ra ngoài, cùng va chạm với kiếm khí của Sở Mộ.
Mà sắc mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ và Văn Nhân Vân lập tức biến đổi, vội vàng né tránh.
Kiếm khí va chạm, phát ra thanh âm bạo liệt đáng sợ, không khí chấn động không ngừng, vô số kiếm khí bị nghiền nát bắn ra bốn phía, hai đạo kiếm khí khác đánh trúng mặt đất, lập tức phá vỡ, vô số đất đá bắn tứ tung.
- Hắn chính là Sở Mộ, giết hắn.
Văn Nhân Vân giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt đại biến, nhảy dựng lên, miệng quát lớn, rút kiếm, chém về đạo kiếm khí kia.
- Sở Mộ sao? Tới vừa lúc.
Lý Đông Lai và đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia lập tức vui vẻ, tức thì xuất kiếm phản kích.
Sở7Mộ lăng không bay lên, ngụy Thanh Phong kiếm liên tục vung lên, từng đạo kiếm khí hỗn hợp giống như đang vẩy mực không ngừng trút xuống, giống như là một cơn mưa to trút xuống khiến cho da đầu người ta run lên, sắc mặt đại biến.
- Giết hắn.
Văn Nhân Vân rống to, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Chỉ thấy kiếm quang của Sở Mộ biến đổi, toàn lực thi triển thân pháp Phong Trung du, tránh đi kiếm khí phản kích, một vòng kiếm quang giống như ánh sáng trên trời bắn thẳng về phía Văn Nhân Vân. Văn Nhân Vân chỉ cảm thấy bị sát ý mạnh mẽ tập trung, toàn thân bỗng nhiên rét run. Da đầu ru lên, nhanh chóng lui về phía sau, toàn thân sợ hãi.
Lý Đông Lai và đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia vội vàn huy động kiếm, kiếm khí tung hoành, rít gào bắn thẳng về phía Sở Mộ. Cùng lúc đó thân thể bọn họ bắn lên, giống như là hùng ưng bay lên, ý đồ chặn đường Sở Mộ giữa không trung.
Khí lưu bắt đầu khởi động, bị Sở Mộ cảm nhận được rõ ràng, chỉ thấy thân thể Sở Mộ ở trên không trung dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi quay lại, không ngờ lại tạo thành đường vòng cung, trực tiếp tránh đi đường hai người Lý Đông Lai ngăn cản, vượt qua bọn họ, tiếp tục truy đuổi Văn Nhân Vân kia. Trong lòng Văn Nhân Vân kinh hoàng, liên tiếp lui về phía sau, thi triển thân pháp, ý đồ tránh đi Sở Mộ, một mặt liên tục kêu lớn:
- Hai vị sư huynh... Tranh thủ thời gian ngăn cản hắn, giết chết hắn.
Trong lòng Lý Đông Lai chấn động, đồng thời kiếm vung về phía sau, bổ vào thân kiếm của đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia, thanh âm chói tai vang vọng. Lý Đông Lai mượn lực, giống như là một con ưng lớn cấp tốc bay về phía Sở Mộ, lăng không đâm thẳng ra một kiếm, kiếm quang lập lòe, kiếm ảnh lạnh lẽo, giống như muốn xuyên thủng hư không vậy.
Kình phong rít gào, không khí chấn động, thanh âm va chạm kịch liệt giống như trời long đất lở, một kiếm này của Lý Đông Lai được kiếm khí phụ thể cực kỳ sắc bén, cho dù là một khối nham thạch cứng rắn cũng sẽ bị nghiền nát dưới một kiếm này.
*****
Sở Mộ cảm thấy ở sau lưng mình có một cỗ lực lượng sắc bén bắn tới, phảng phất như muốn xuyên thủng thân thể hắn. Hắn nhanh chóng tăng tốc lao ra, đáp xuống, một kiếm đánh ra mang theo xu thế chấn động bắn thẳng về phía Văn Nhân Vân.
Luận tu vi, Sở Mộ là cửu đoạn sơ kỳ, Văn Nhân Vân là cửu đoạn trung kỳ, nhưng mà Sở Mộ khi còn là bát đoạn đỉnh phong đã có thể dễ dàng đánh bại Văn Nhân Vân, huống chi hiện tại tu vi Sở Mộ tăng lên nhiều, thực lực càng cường đại hơn, vượt xa Văn Nhân Vân.
- Ngươi đi chết đi.
Toàn thân Văn Nhân Vân đều bị tập trung, cảm nhận bị sát khí của Sở Mộ bao phủ, lông tóc toàn thân dựng lên. Hắn không cam lòng bị giết như vậy, sắc mặt đại biến, hung ác vô cùng, kiếm khí toàn thân khởi động, thi triển ra sát chiêu kiếm thuật mạnh nhất. Một kiếm đánh ra, kiếm quang phá không, long trời lở đất, không khí vỡ nát, giống như một vật sắc bén nhất trong thiên địa, phá tan tất cả trở ngại, sắc bén kinh người.
- Người phải chết là ngươi.
Sở Mộ khẽ quát một tiếng, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, có quang mang màu vàng lập lòe. Thoáng chốc, tay đâm ra một kiếm, hai kiếm va chạm, hắn dùng thủ pháp đấu chuyển tinh di, trực tiếp dẫn dắt sát chiêu của Văn Nhân Vân sang một bên, đâm thẳng về phía hư không tạo ra thanh âm chấn động, bạo liệt đáng sợ.
Sắc mặt Văn Nhân Vân đại biến, một kiếm này là hắn dùng toàn lực đánh ra, không hề có chút giữ lại nào, một khi đánh trúng, hắn tin chắc cho dù Sở Mộ có lợi hại hơn thì bản thân nhất định cũng bị trọng thương. Đến lúc đó hắn có thể lui về phía sau, để cho hai người Lý Đông Lai đuổi tới, giết chết Sở Mộ. Nhưng mà hiện tại một kiếm kia đã thất bại, hắn không còn lực thu hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm của Sở Mộ đâm tới, nhanh chóng hiện ra trước mắt hắn, ngày càng lớn hơn, sát khí xâm nhập toàn thân lưng vì rét lạnh mà run rẩy.
- Không....
Văn Nhân Vân chưa kịp phát ra tiếng rên rỉ, kiếm của Sở Mộ đã xuyên thủng hư không mang theo sự sắc bén khôn cùng, xuyên thủng cổ họng Văn Nhân Vân. Chỉ trong thời gian không tới nháy mắt, cổ họng Văn Nhân Vân có một lỗ máu, máu tươi phun ra, hai mắt trợn ngược, vô cùng mê man, chậm rãi ngã xuống. Hắn cảm thấy bầu trời trước mặt mình như điên đảo, càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc cũng tối đen lại.
Trong nháy mắt trong lòng Văn Nhân Vân có cảm giác được giải thoát, như trút được gánh nặng.
- Đến phiên các ngươi.
Sở Mộ nhanh chóng trở lại, chém ra mấy đạo kiếm khí, thi triển Phong Trung Du, giống như bão táp đánh về phía đệ tử cửu đoạn hậu kỳ của Thanh Lan kiếm phái, một kiếm tràn ngập sát cơ.
Sắc mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia đại biến, tuy rằng hắn xem thường Văn Nhân Vân, nhưng mà không thể phủ nhận Văn Nhân Vân này cũng là người hiếm thấy trong cửu đoạn trung kỳ. Vậy mà thoáng cái đối phương lại bị giết chết, đủ thấy được sự cường đại của Sở Mộ này ra sao.
- Đi chết đi.
Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ này đột nhiên hét lớn một tiếng, kiếm giơ lên cao, mạnh mẽ chém xuống, thoáng chốc, một đạo kiếm khí hình cung màu xanh nhạt đậm đặc tới cực điểm giống như xé rách hư không bắn ra, đây rõ ràng là sát chiêu kiếm thuật trung giai phong hệ.
- Múa rìu qua mắt thợ.
Sở Mộ âm thầm cười cợt, một người không có lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, không ngờ lại dám thi triển kiếm thuật phong hệ trước mặt người lĩnh ngộ ba thành Phong chi ý cảnh như hắn. Không phải là múa rìu qua mắt thợ thì là gì?
Không có né tránh, Sở Mộ vẫn vọt tới trước, dưới ba thành Phong chi ý cảnh, tiện tay hắn chém ra một kiếm, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, sát chiêu phong hệ trung giai kia không ngờ lại tán loạn, giống như là sương mù bị cơn gió lớn thổi qua vậy.
Một kiếm này khiến cho Lý Đông Lai khẽ giật mình, vẻ mặt đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia càng không thể nào tin được, cảnh tượng trước mặt thực sự giống như ảo giấc, mà lúc này Sở Mộ cũng đã giống như bão táp đánh tới.
Trừ một ít át chủ bài ra, Sở Mộ không hề giữ lại thực lực mà thi triển toàn bộ, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đánh chết đối phương, tránh xuất hiện biến cố.
Sát cơ bộc phát, sát ý giống như thủy triều, kiếm khí lạnh thấu xương, kiếm quang lập lòe chói mắt, làm cho đối phương cơ hồ hồn phi phách tán, phát hiện ra mình dường như không có cách nào tránh né, không có cách nào ngăn cản.
- Đại sư huynh, cứu ta....
Đệ tử cử đoạn hậu kỳ kia sợ hãi kinh hô. Liên tục vung kiếm, múa kín không có lấy một kẽ hở, ý đồ ngăn cản Sở Mộ tiến tới. Nhưng mà thị kiếm của Sở Mộ đã tới đại thành, đơn giản đã nắm bắt được khe hở trong đó, tiện tay đâm ra một kiếm, giống như là một cơn gió không đâu cản nổi, tóc gáy đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia dựng lên, cảm thấy có một tia nguy hiểm xuất hiện, nhưng mà hắn lại không biết tới từ đâu. Bỗng nhiên trước mắt có một vòng quang mang màu vàng chói mắt bắn tới, xâm nhập vào bên trong làm cho hai mắt hắn cảm thấy đau đớn, không tự giác mà đóng chặt lại.
- Dừng tay.
Lý Đông Lai biến sắc, miệng hét lớn, trong mắt bắn ra tinh mang uy hiếp, một kiếm đâm về phía trước giống như sấm sét, phát ra thanh âm trầm đục.
Sở Mộ không thèm để ý, một kiếm giống như cơn gió, vô hình, không có quỹ tích, không thể nhìn ra, ngay lập tức chém về phía trước. Đệ tử cửu đoạn hậu kỳ chỉ cảm thấy cổ mình tê rần đi, giống như có thứ gì nặng muốn từ trong cơ thể mình rơi ra, toàn thân dần dần suy yếu.
Một kiếm giết chết đệ tử cửu đoạn sơ kỳ này, chân Sở Mộ nhẹ nhàng điểm mặt đất, thân thể nhảy dựng lên, xoay người ở giữa không trung, tư thế ưu nhã, lăng không múa kém đánh ra một đạo kiếm khí hỗn hợp.
- Ngươi đáng chết.
Vẻ mặt Lý Đông Lai dữ tợn, ánh mắt tràn ngập sát ý cuồng bạo nhìn về phía Sở Mộ.
Thanh âm nặng nề, ầm ầm không ngừng vang lên, Lý Đông Lai đánh ra từng kiếm, kiếm khí giống như sấm sét lập lòe bốn phía, không khí tràn ngập cảm giác tê liệt quỷ dị. Từng kiếm, từng kiếm nhnah vô cùng, điện quang lập lòe, giống như là từng đạo lôi điện xé rách không trung phóng tới, tràn ngập uy lực vô cùng đáng sợ.
- Khí thế thật mạnh.
Sở Mộ hơi kinh hãi, khí thế kia vừa cường hãn vừa sắc bén, còn hơn Lý Dật một chút.
Kiếm khí bị đánh tan toàn bộ, kiếm của Lý Đông Lai giống như là lôi điện xé rách không trung mang theo lực lượng hủy diệt mạnh mẽ tới cực điểm, ý đồ dùng một kiếm chém giết Sở Mộ.
Sở Mộ xuất kiếm, kiếm như gió mát, vô thanh vô tức, không thể ngăn cản, trong lúc bất tri bất giác không ngờ lại làm suy yếu sát ý như sấm sét của Lý Đông Lai.
Hai kiếm va chạm với nhau, thanh âm chói tai không ngừng vang lên, kiếm khí bắn ra, thân ảnh lập lòe, trong nháy mắt song phương giao thủ vài chục lần, có thể nói là thần tốc.
Càng đánh Lý Đông Lai càng thêm khiếp sợ, tu vi hắn là cửu đoạn đỉnh phong, đã chạm tới biên giới thập đoạn, tu vi hùng hậu, luận kiếm thuật, nếu đứng ở vị trí thứ hai trong Thanh Lan kiếm phái thì không ai dám đứng thứ nhất. Cho dù là một ít trưởng lão cũng cảm thấy không bằng.
*****
Nhưng mà hiện tại toàn lực ra tay hơn mười kiếm không ngờ lại không làm gì được đối phương. Ngay cả chiếm một tia thượng phong cũng không làm được. Hơn nữa trên kiếm của hắn còn xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, làm cho sát ý trong lòng hắn càng thêm nồng đậm. Chuyện này đã không đơn thuần là Sở Mộ giết chết đệ tử Thanh Lan kiếm phái hắn, cũng không phải là nhiệm vụ sát ý mà Diệu Nhật trưởng lão ban bố, mà là sát ý phát ra từ nội tâm. Vô luận thế nào hắn cũng không thể cho người này lớn lên.
Nghĩ tới đây kiếm của Lý Đông Lai càng thêm sắc bén, càng thêm hung mãnh, kiếm khí lôi hệ toàn thân không hề giữ lại mà mãnh liệt truyền ra. Trong không khí không ngừng truyền ra tiếng nổ vang không dứt, vô số quang điện chằng chịt không ngừng nhảy lên. Mái tóc đen hắn tung bay, thân thể bay lên trên không trung, lợi hại như kiếm, khí thế cực kỳ kinh người, hai mắt dường như còn có lôi điện lập1lòe.
- Giết. Giết.
Từng tiếng quát lớn tràn ngập sát cơ khiến cho người ta kinh hãi vang lên. Một kiếm rồi lại một kiếm, dần dần sắc bén hung mãnh vô cùng, muốn chém chết Sở Mộ mới thôi.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt, thong dong múa kiếm, từng kiếm lại từng kiếm giống như gió mát thổi tới, giống như thiên mã hành không, giống như linh dương treo sừng, không thể tìm ra khẽ hở, hồn nhiên thiên thành. Tùy ý để cho Lý Đông Lai múa kiếm mạnh mẽ ra sao, sắc bén ra sao, hắn vẫn có thể từng kiếm từng kiếm phong bế lại, làm cho đối phương không công mà lui.
Sau khi giao thủ, Sở Mộ rốt cuộc cũng nhìn ra tạo nghệ kiếm thuật của Lý Đông Lai, đủ để tương đưng với Tiêu Thiên Phong, đã bước vào tiêu chuẩn của kiếm thuật đại sư. Nếu như đã rõ tạo nghệ kiếm thuật đối phương, lý giải kiếm thuật của đệ tử cao cấp nhất trong hàng ngũ đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái, như vậy lúc này Sở Mộ mới triển khai4phản kích, loại chiến đấu cận thân dùng kiếm thuật trụ cột hoặc là dùng những chiêu thức kiếm thuật cơ bản chiến đấu đúng là thứ Sở Mộ mạnh.
Một kiếm đâm ra, thoáng chốc Lý Đông Lai chỉ cảm thấy kiếm mình giống như bị lực lượng vô hình nào đó trói buộc, giống như đã bị khống chế, không tự chủ được mà bị dẫn dắt đi, dẫn về phía bên trái, chỉ có như thế hắn mới có thể ngăn cản được một kiếm thoạt nhìn bình tĩnh không quan tâm hơn thua của đối phương.
Kiếm quang lập lòe, từng kiếm từng kiếm của Sở Mộ nối tiếp nhau, từng kiếm, từng kiếm đều không hề có một khoảng trống nào, nhưng mà có chỗ quỷ dị là, kiếm của Lý Đông Lai mỗi lần đều giống như bị khống chế, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình thôi động, khiến cho hắn không thể không làm vậy mới có thể ngăn cản một kiếm của đối phương, nếu không hắn sẽ bị đâm dẫn tới trọng thương.
Tiết tấu bị loạn, hoàn toàn đã nằm trong sự khống chế2của Sở Mộ, sắc mặt Lý Đông Lai trở nên khó coi vô cùng, giống như là gan heo vậy, hai mắt giận dữ, vừa kinh hoàng lại bao hàm lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.
Nhưng mà Lý Đông Lai lại cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, ngực khó chịu như tức ngực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn hét lớn một tiếng, thanh âm như sấm sét nổ vang, toàn lực thúc dục, ngăn cản một kiếm của Sở Mộ, đồng thời phi thân lui về phía sau.
Giống như là một đạo sấm sét thoáng cái lui về phía sau mười thước, hắn cảm thấy huyết khí trong cơ thể mình cuồn cuộn, bởi vì cưỡng ép nghịch chuyển kiếm khí mà kinh mạch đau đớn, trong lúc nhất thời kiếm khí tan rã, khó có thể vận chuyển được.
Sở Mộ đánh tan dư lực phản chấn của đối phương, toàn lực thi triển Phong Trung Du, đâm ra một kiếm, hai mươi tư đạo sát cơ sắc bén vô cùng, bao phủ tới toàn thân Lý Đông Lai.
- Không tốt.
Vẻ mặt Lý Đông Lai đại biến, toàn1thân phát lạnh, hắn không thể không cưỡng ép vận chuyển kiếm khí đang tan rã, hình thành hộ giáp, thanh âm xuy xuy vang vọng. Hai mươi tư đạo sát cơ toàn bộ vỡ nát, chân Lý Đông Lai liên tục lùi về phía sau vài bước lưu lại những dấu chân vô cùng rõ ràng. Miệng rên lên một tiếng, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, kim mạch đau nhức, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bởi vì cưỡng ép vận chuyển kiếm khí tan rã sau khi nghịch chuyển quá mức vội vàng khiến cho bản thân hắn bị thương.
Cơ hội như vậy Sở Mộ nào có thể bỏ qua?
Thanh Lang song sát!
Thanh Lang Khiếu Nguyệt!
Kinh Vân sát!
Thanh Phong tuyệt sát!
Dưới bốn chiêu thức uy lực trung giai, Lý Đông Lai không thể một lần nữa cưỡng ép vận chuyển kiếm khí thi triển sát chiêu đối kháng, nhưng mà cuối cùng hắn cũng đã bị thương, bất lực, bị một sát chiêu cuối cùng chém ngang qua, thân thể đứt lìa, chém ngang hông.
Hai mắt mờ mịt, trợn ngược lên, tràn ngập vẻ không cam lòng. Bách Luyện kiếm rơi2ở một bên che khoảng cách giữa hai phần thân thể hắn.
Đại sư huynh Lý Đông Lai của Thanh Lan kiếm phái đã vẫn lạc.
Mùi máu tươi tràn ngập bốn phía, ba cỗ thi thể ở ba nơi, hai cỗ thi thể cổ họng có lỗ máu, một cỗ bị chém ngang.
Sở Mộ đi tới thi thể Lý Đông Lai, tìm tòi trong ngực hắn một phen, móc ra một ít thứ gì đó, lại đi về phía đệ tử cửu đoạn hậu kỳ kia, cũng móc ra một ít thứ, cuối cùng đi về phía Văn Nhân Vân.
- Không ngờ lại cấu kết với Thanh Lan kiếm phái, chết chưa hết tội.
Tìm kiếm một phen, đáng tiếc Văn Nhân Vân chỉ có một chút hồi khí hoàn và chỉ huyết hoàn, quả thực nghèo tới nghịch thiên a.
- Cho tới bây giờ đệ tử Thanh Lan kiếm phái chết ở trong tay ta đã có bốn người, trong đó một người là đại sư huynh, không biết sau khi trưởng lão Thanh Lan kiếm phái biết rõ sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Sở Mộ thầm nghĩ, nghĩ tới loại tình huống7này, hắn cảm thấy vô cùng thích ý.
Người Thanh Lan kiếm phái có âm mưu lớn, sau khi Sở Mộ biết được triệt để giận dữ, thề phải giết chết toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái, mà đây bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi.
- Xem xem hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái này có thứ gì tốt không.
Hắn lập tức đem những đồ vật móc ra từ trong ngực Lý Đông Lai và đệ tử cửu đoạn hậu kỳ ra xem xét một phen.
Chỉ một lát sau Sở Mộ kiểm kê hoàn tất, vẻ mặt kinh ngạc và kinh hỉ, thu hoạch lần này quả thực cũng không nhỏ a.
Trong đó linh dược hạ phẩm có hai mươi mấy loại, cũng có thể dùng để luyện chế luyện khí hoàn, một phần nhỏ là chủ tài liệu Phá khí hoàn, lại có một loại là linh dược trung phẩm, bồi nguyên thảo. Bồi nguyên thảo này có thể phục dụng riêng rẽ, cũng có thể luyện chế thành đan dược. Đương nhiên, sau khi luyện chế thành đan dược, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn.
- Trong cơ hồ tất cả linh dược, Bồi Nguyên thảo thích hợp cho ta phục dụng nhất, nói không chừng có thể khiến cho tu vi ta trực tiếp tăng lên cửu đoạn trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ. Bất quá hiện tại ta có ba hòn đá tràn ngập linh khí tinh thuần. Có thể hấp thu tu luyện, nhanh chóng tăng tốc tu vi, đã như vậy, trước hết ta sẽ tìm nơi tương đối yên ổn, hấp thu linh khí tinh thuần trong hòn đá rồi chuyển thành kiếm khí, mau chóng đem tu vi nâng tới cửu đoạn đỉnh phong. Về phần Bồi Nguyên thảo cứ giữ lại, luyện chế thành đan dược hiệu quả sẽ tốt hơn là phục dụng một lần.
← Ch. 0103 | Ch. 0105 → |