Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0150

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0150: Chém giết liên tục
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Sư huynh... Sư huynh không sao chứ...

Sáu người khác đều kinh hãi, vội vàng kêu lên.

- Đi.

Người này oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ một hồi, sau đó nhìn về phía thanh đoản kiếm bên hông của Trịnh Tu Nhiên. Tiếp đó hắn oán hận nói, nhặt Ngụy Kiếm Khí lên, xoay người nhanh chóng rời đi. Sáu người khác nhìn nhau, lại nhìn đám người Sở Mộ. Sau đó, bọn họ có chút không cam lòng, nhưng vẫn rời đi thưo.

Phía xa, kiếm giả thập đoạn đỉnh phong ban đầu dự định để hai bên sống mái với nhau, tiếp đó nhặt một tiện nghi. Nhưng kết quả như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn lại không thể làm gì nữa, chỉ có thể oán hận rời đi.

- Sư đệ, thanh đoản kiếm giao cho sư đệ.

Trịnh Tu Nhiên rút thanh đoản kiếm ra, đưa cho Sở Mộ.

- Tiểu sư đệ, trong ba người chúng ta thực lực của sư đệ là mạnh nhất. Thanh đoản kiếm này đặt ở chỗ sư đệ, là bảo đảm nhất.

La Ngọc Phong cũng nói.

- Được.

Sở Mộ không có chối từ, tiếp nhận thanh đoản kiếm, cắm ở bên hông. Thật ra hắn có thể thu thanh đoản kiếm vào trong vòng tay không gian. Chỉ có điều, vòng tay không gian loại vật này, trừ bản thân mình ra, tốt nhất vẫn không nên để cho người khác biết được. Bởi vì liên quan tới thanh đoản kiếm, trên người Sở Mộ nhất thời xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ tràn ngập quanh thân...

Ánh sáng màu đỏ sáng chói. Cho dù chỉ có phạm vi một thước, nhưng vẫn khiến cho Sở Mộ giống như biến thành bóng đèn công suất thấp. Đối với các kiếm giả mà nói, tương đối dễ thấy được.

Ba bóng người bay nhanh ở sơn cốc, di chuyển trong rừng. Bọn họ đã chạy ra khỏi rừng cây, đi tới một mảnh đất trống trải. Trên mặt đất này có vô số đá cuội. Tất cả lớn nhỏ phủ kín. Cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy một dòng suối trong veo chảy qua, mang theo vài phần bóng thu tiêu điều.

- Chúng ta đi tới đó rửa ráy một chút đi.

La Ngọc Phong nói. Trước đó, bọn họ xông qua rừng cây, chém giết không ít mãnh thú. Trên người bọn họ bị máu bắn lên một chút.

- Được.

Sở Mộ gật đầu.

Ba người liền nhanh chóng bay vút về phía dòng suối cách đó không xa.

Dòng suối sâu chừng nửa thước, rộng ba thước. Nước ở đây có chút lạnh lẽo. Hai người La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên để thanh Ngụy Kiếm Khí sangmột bên, ngồi xổm bên dòng suối, lấy nước suối rửa sạch vết máu trên cánh tay và trên cổ. Về phần Sở Mộ, hắn căn bản cũng không bị máu bắn đến trên người, cho nên không cần rửa sạch.

Đột nhiên, đồng tử của hắn hơi co lại. Chỉ thấy trong dòng suối trong veo đang chảy xuôi đến, xuất hiện thêm một màu đỏ thắm, đang dần dần lan rộng ra. La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đồng thời cũng phát hiện ra. Nhất thời thần sắc bọn họ thoáng thay đổi, lui về phía sau hai bước. Tay bọn họ đã nắm chặt Ngụy Kiếm Khí, nhanh chóng nhìn qua nhìn lại xung quanh một vòng.

- Xem ra, bên kia có thương vong. Không biết là người hay là mãnh thú?

La Ngọc Phong nhỏ giọng nói.

Vừa nói dứt lời, vị trí trước tầm mắt chợt xuất hiện mấy bóng người. Những người đó đang nhanh chóng bay vọt về phía bên này. Tốc độ cực nhanh, mang theo từng tiếng xé gió.

- Có hồng quang!

Một tiếng quát lớn vang vọng trong không trung.

- Bọn họ có một thanh đoản kiếm!

Giọng nói này mang theo vài phần vui vẻ bất ngờ.

- Đuổi theo. Đừng để cho bọn họ chạy trốn.

Bất chợt, tốc độ của những người đó nhanh hơn. Hình như bọn họ không để ý tiêu hao của kiếm khí, bay vọt đến.

Vèo vèo vèo.

Bọn họ giống như những ngôi sao băng lao tới. Thoáng cái đã thấy bọn họ sắp tới gần.

- Sư đệ, chúng ta đi mau.

Sắc mặt La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên chợt biến đổi. Số lượng người tới không ít. Nhiều hơn cả bọn họ. Đồng thời khí tức chấn động truyền tới cũng tương đối cường đại, khiến hai người bọn họ cảm thấy kiêng kỵ.

- Không cần.

Sở Mộ nhẹ giọng trả lời. Hắn đã sớm nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của những người này. Trong đáy mắt có một tia sát khí lưu chuyển.

La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên nghe hắn nói vậy, liền ngẩn người ra. Bước chân đang giơ lên lại hạ xuống. Ánh mắt bọn họ trở nên kiên định, đứng ở hai bên trái phải của Sở Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám người đang chạy như bay tới trước mặt. Lúc này bọn họ mới nhìn rõ người tới là ai.

- Hóa ra là ba người các ngươi. Các ngươi vận khí không tệ. Chỉ có điều, Sở Mộ ngoan ngoãn đem đoản kiếm lưu lại, giao ra Ngụy Kiếm Khí của các ngươi, quỳ xuống dập đầu ba tiếng vang dội, chúng ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Bằng không. Đừng trách lưỡi kiếm của chúng ta vô tình.

Người tới chính là đám người Tống Quang Đào và Tống Tân Dương. Người vừa nói chính là Tống Quang Đào.

Lúc này đây, trong Thanh Lan Viện có bốn người tiến vào cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chính là Đại sư huynh Tống Quang Đào, Nhị sư huynh Lý Chí, Tam sư huynh Nghiêm Minh và Tứ sư huynh Vương Khuê. Bốn người bọn họ cùng Tống Tân Dương cùng với ba sư đệ đồng môn khác của Tống Tân Dương tạo thành một đội ngũ.

Cho dù là giữa sư huynh đệ đồng môn, cũng tồn tại sự cạnh tranh kịch liệt. Những kẻ tính tình hợp nhau tất nhiên sẽ tập trung lại thành đội. Những kẻ không hợp tính nhau sẽ tách ra, hình thành một loại cạnh tranh, để tránh miễn cưỡng tập hợp thành đội, vừa tìm được đoản kiếm gì đó, sẽ lại nổi lên xung đột.

- Bại tướng dưới kiếm cũng không sợ gió to mà khua môi múa mép.

Sở Mộ thản nhiên nói. Vừa nghe, Tống Quang Đào liền biến sắc. Trong đáy mắt hắn lập tức trở nên thâm trầm. Hắn vô cùng tức giận.

- Sở Mộ, không cần phải nói nhiều. Ngoan ngoãn giao thanh đoản kiếm ra đây.

Tống Tân Dương lạnh lùng nói, mười phần phấn khích.

Phía bên bọn họ, hắn và Tống Quang Đào đều tiến vào nửa bước Hóa Khí. Lại thêm bản thân hắn nửa bước Hóa Khí còn lợi hại hơn cả Tống Quang Đào. Ngoài ra, còn có ba người tu vi thập đoạn đỉnh phong cùng với ba người tu vi thập đoạn hậu kỳ. Luận về thực lực chỉnh thể, rõ ràng là ở trên đối phương.

Cho dù là Sở Mộ lợi hại đến mấy, cũng không thể nào là đối thủ của hai nửa bước Hóa Khí liên thủ lại.

Vừa nghĩ như vậy, hắn hoàn toàn không chút sợ nào. Trong đầu còn có suy nghĩ giết chết cả ba người Sở Mộ.

- Không sai. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra, quỳ xuống dập đầu.

Tống Quang Đào âm trầm nói. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào ba người Sở Mộ, khí tức đè ép đến, phong quang ép người.

Trong nháy mắt, Sở Mộ đưa ra câu trả lời. Hắn rút kiếm nhanh như tia chớp.

Keng.

Một tiếng động vang lên, một tia sáng nhỏ màu vàng giống như kim châm cắt vào trong hư không, từ khoảng cách mười thước, lao về phía đám người Tống Tân Dương.

Một kiếm này... Quá nhanh... Quá hung dữ...

Tám người Tống Tân Dương Tống Quang Đào hoàn toàn không ngờ được, ở dưới tình huống có phần yếu thế như vậy, Sở Mộ sẽ hung hãn rút kiếm ra tay trước. Sắc mặt bọn họ đại biến. Tất cả đều thi triển thân pháp, bay nhanh về phía sau. Đồng thời kiếm khí cuộn trào mãnh liệt phóng ra, ngưng tụ ở trước người thành giáp.

Kim Phong Kiếm Thuật viên mãn, tu vi tăng lên tới thập đoạn hậu kỳ, Sở Mộ thi triển ra sát chiêu Kim Phong Liệt Không, rõ ràng đã không cần chuẩn bị gì. Vừa rút kiếm, hắn đã có thể thi triển.

*****

Hư không truyền ra phong quang lợi hại kinh người. Trong mười thước, ánh sáng màu vàng nhỏ kia chói mắt đặc biệt, hình giống như hồ quang chém qua. Vài tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên. Ba kiếm giả thập đoạn hậu kỳ phản ứng chậm một chút. Kiếm khí cũng không đủ hùng hậu. Bọn họ nhất thời bị chặn ngang, chém qua, cắt thành hai đoạn rơi xuống đất.

Chỗ vết cắt thẳng mịn. Cơ quan nội tạng, cơ bắp chuyển động co lại. Rất nhiều máu tươi bắn ra.

Ba kiếm giả thập đoạn đỉnh phong cũng đều bị thương. Trên cánh tay có vết thương. Máu tươi chảy ra đầm đìa, sắc mặt tái nhợt. Tu vi của Tống Quang Đào cùng Tống Tân Dương đều đạt được nửa bước Hóa Khí, phản ứng cực nhanh, kiếm khí hùng hậu. Bọn họ thật sự ngăn cản Kim Phong Liệt Không chém tới, bay nhanh rời khỏi phạm vi của sát chiêu.

Năm người nhìn thấy sáu đoạn thi thể nằm đó, nhìn nội tạng lẫn với máu loãng chảy xuôi trên đầy đất, gương mặt không ngừng co quắp, sắc mặt càng tái nhợt, không thấy chút huyết sắc nào. Trong mắt bọn họ đầy vẻ kinh hãi.

- Đáng chết, giết hắn!

Tống Quang Đào thét to. Âm thanh kia có thể so sánh được với tâm phúc bên cạnh hoàng đế.

Kiếm khí cuộn trào mãnh liệt, cuồng bạo vô cùng. Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, lay động xung quanh. Lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ. Năm người tản ra. Mỗi người đều thi triển ra kiếm thuật sát chiêu mạnh nhất của mình. Bọn họ đều muốn giết chết được Sở Mộ.

- Sư đệ, lên!

Sắc mặt La Ngọc Phong đại biến, quát khẽ.

Vèo.

Hắn đã vọt tới phía trái, rút kiếm. sát chiêu kiếm thuật thi triển ra. Dường như có một trận gió hung bạo điên cuồng thổi qua. Những viên đá cuội trên mặt đất cũng không ngừng lăn đi.

Trịnh Tu Nhiên lại lao về phía bên phải. Trong đó một kiếm chấn động, hóa thành một con mãng xà lửa cuồng bạo, mở miệng rộng, hung hăng cắn về phía đám người Tống Quang Đào.

Kiếm khí sắc bén đáng sợ bắn ra. Đất đá đều bị kiếm khí nghiền nát, hóa thành bột. Bụi cuộn lên tràn ngập xung quanh. Sát khí lạnh thấu xương làm cho người ta cảm thấy kinh hãi run sợ.

Năm đường sát khí tập trung lại, khiến cho Sở Mộ có cảm giác sởn tóc gáy. Hai người nửa bước Hóa Khí cùng ba người tu vi thập đoạn đỉnh phong toàn lực ra tay, đánh ra sát chiêu. Quá mạnh mẽ.

Thân hình Sở Mộ biến đổi, lắc qua lắc lại, giống như cây liễu trong gió vậy. Sau khi liên tục hơn mười lần, tìm được một kẽ hở, trong thoáng chốc, hắn thi triển ra thân pháp Tật Phong Lược Ảnh cao giai.

Vèo.

Một tiếng động vang lên, mang theo mấy đạo tàn ảnh, từ một bên bắn ra, trực tiếp rời khỏi sát chiêu.

Năm đại sát chiêu sắc bén vô cùng, hoặc từ các mặt tấn công tới hoặc bao vây trong phạm vi nhỏ. Nhất thời vô số đá cuội lại bị nghiền nát hóa thành bột, va chạm nhau, phát ra nổ chói tai, giống như có vạn con ngựa đang lao nhanh tới.

Vô số kiếm khí va chạm vào nhau, hóa thành cơn lốc cuồn cuộn lao ra, cuốn theo vô số đất đá còn hoàn chỉnh hoặc đã bị nghiền nát, giống như có máy khoan điện cực lớn chui vào bên trong dòng suối, để dòng suối trở nên đục ngầu. Vô số tia nước suối bắn lên cao.

Thân hình Sở Mộ xoay tròn ở giữa không trung. Hắn xoay người lại, đánh ra một kiếm Đại Phong Động Sơn Lâm. Trong kiếm đó có dung nhập ba thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực trực tiếp tăng lên gấp ba.

Vù vù vù.

Chấn động phát ra giống như gió to biến thành gió bão. Tiếng rít gào không ngừng vang lên bên tai.

Uy thế này đã vượt xa so với Kim Phong Liệt Không Trong đó còn ẩn chứa sát khí nồng đậm kinh người, khiến da đầu tê dại toàn thân không tự chủ run rẩy.

Mặc dù Sở Mộ hạn chế phạm vi uy lực của một thức sát chiêu này, nhưng La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên vẫn vô cùng khiếp sợ. Đại Phong Kiếm Thuật, bọn họ cũng có tu luyện, đồng thời cùng tu luyện nửa năm. Nhưng so với Sở Mộ, lại chênh lệch quá nhiều. Ban đàu bọn họ cũng hiểu được giữa bọn họ có chênh lệch. Nhưng bây giờ vừa nhìn, bọn họ mới phát hiện, không phải chỉ chênh lệch mấy thành như bọn họ tưởng, mà là kém gấp mấy lần.

Tất cả kiếm khí của Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào đều bạo phát. Lần thứ hai bọn họ thi triển ra sát chiêu. Công kích vừa ra, va chạm vào nhau. Bọn họ mượn lực liên tiếp lui về phía sau, đồng thời thi triển thân pháp dự định lập tức trốn thoát đi.

Ba người kiếm giả kia tu vi thập đoạn đỉnh phong, lại ở dưới kiếm Đại Phong Động Sơn Lâm của Sở Mộ cùng với La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, trực tiếp bị chém giết.

- Muốn chạy trốn sao?

Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, Tật Phong Lược Ảnh lại được thi triển, dung nhập với ba thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nhoáng cái, hắn liền vượt qua mấy chục thước, trực tiếp xuất hiện ở phía sau Tống Quang Đào cùng Tống Tân Dương.

Hai người chỉ cảm thấy phía sau có sát khí tập kích đến. Đồng tử kịch liệt run rẩy. Kiếm khí cuồn cuộn phát nổ, hội tụ ở phần lưng thành giáp, với ý đồ chống đỡ.

Thân hình Sở Mộ cũng di chuyển quỷ dị, giống như tinh linh trong gió. Chính là lần lượt thi triển Tật Phong Lược Ảnh cùng Phong Trung Du ra, giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào. Thanh giả Thanh Phong Kiếm tiện tay chém ra.

Dưới ba thành Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ kiếm của Sở Mộ đã tăng mạnh. Trong chớp mắt, hắn đã vung lên chém ra hơn mười kiếm, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Tống Tân Dương cùng Tống Quang Đào chỉ theo bản năng giãy dụa, thân hình lay động né tránh.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy yết hầu truyền ra cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, sau đó lan tràn ra toàn thân. Thân thể nhanh chóng trở nên vô lực. Tiếp theo, bọn họ ngã sấp về phía trước. Trước mắt hình như có một tia màu đỏ thắm hiện lên. Tiếp đó, bọn họ dần dần chìm vào trong bóng tối, mất đi ý thức.

Luận về tu vi, bọn họ quả thực cao hơn Sở Mộ. Nhưng luận về kinh nghiệm chém giết sinh tử cùng các loại thủ đoạn, bọn họ còn xa mới bằng được Sở Mộ.

- Sư đệ, bọn họ... đều chết hết...

La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên chạy như bay đến, vẻ mặt khiếp sợ, lời nói đều đứt quãng. Bọn họ khiếp sợ trước thực lực khủng khiếp của Sở Mộ. Bọn họ cảm thấy bọn họ đã tận lực đánh giá cao thực lực của Sở Mộ. Thật không nghĩ tới ngay cả hai kiếm giả nửa bước Hóa Khí cũng bị Sở Mộ dễ dàng chém giết như vậy.

- Ừ.

Sở Mộ gật đầu, không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào. Chuyện này là đương nhiên. Hắn có cảnh giới kiếm thuật Tông Sư, còn có ba đại ý cảnh bên người, còn có kiếm thế nhập môn, các loại thủ đoạn. Tống Tân Dương và Tống Quang Đào chỉ là nửa bước Hóa Khí bình thường mà thôi. Nếu vậy mà hắn còn không giết được, hắn có thể cắt cổ tự sát.

- Mấy người Tống Quang Đào này chết đi, Thanh Lan Viện còn lại mấy kẻ đó, không đáng để lo.

La Ngọc Phong điều chỉnh xong tâm tình, cười lạnh một tiếng, nói. Thanh Phong Viện cùng Thanh Lan Viện từ trước đến nay đã không hợp nhau. Nhưng bình thường đều là Thanh Phong Viện ở thế yếu. Thật không nghĩ tới, lúc này đây bởi vì Sở Mộ, Thanh Lan Viện lại phải chịu áp lực.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)