Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0151

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0151: Bức bách
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Trịnh Tu Nhiên cũng gật đầu. Sở Mộ thật ra không nói gì nữa. Chỉ có điều, ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển:

- Chuyện của Thanh Lan Kiếm Phái, đến đó, xem như dừng lại đi. Từ nay về sau chỉ chờ đến khi tu vi nâng cao, ít nhất phải đạt được Hóa Khí đại thành. Tiếp theo chuyện cần phải giải quyết, chính là Vương Lân cùng Lâm Lạc Thủy.

Tám người, tám thanh Ngụy Kiếm Khí, Tăng Khí Hoàn không có, bí tịch cũng không có. Chỉ có một chút Đại Hồi Khí Hoàn và Đại Chỉ Huyết Hoàn. Nói tóm lại, chính là tám người nghèo rớt mồng tơi.

Lúc này đây Sở Mộ cũng không mang theo nhiều Ngụy Kiếm Khí. Tám thanh Ngụy Kiếm Khí, trên lưng hắn đeo hai thanh. Còn lại sáu thanh chia đều cho La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên lưng.

Có lẽ đối với kiếm phái thượng phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí không tính là cái gì. Nhưng đối với kiếm phái hạ phẩm mà nói, tám thanh Ngụy Kiếm Khí lại có giá trị phi phàm.

Chỉ quan tâm có giết được không, không quan tâm tới chôn. Không để ý đến tám thi thể này, ba người lại đi tới.

Sơn cốc Đại Ly là do Ly Châu Kiếm Viện đặc biệt mở ra, làm sân của cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường. Phạm vi nơi này rất lớn. Hơn nữa có các loại địa hình như rừng cây sông suôi, còn có ao nhỏ đầm lầy v. v. Bên trong cũng nuôi thả rất nhiều mãnh thú.

Đám mãnh thú này trên cơ bản đều là mãnh thú cao cấp, thực lực hết sức cường hãn. Chúng tự nhiên sinh sôi nảy nở, dần dần tăng nhanh.

Sơn cốc này cũng bị các mãnh thú xem như ở lãnh địa sinh sống của chúng. Các kiếm giả tiến vào sơn cốc, tự nhiên sẽ bị các mãnh thú coi là người từ bên ngoài tới xâm lăng.

Giữa các kiếm giả cùng mãnh thú, chỉ cần vừa gặp nhau, bình thường sẽ bạo phát ra cuộc chiến sinh tử. Kết quả sau cùng, không phải mãnh thú bị giết chết, thì chính là kiếm giả bị giết chết trở thành thức ăn trong miệng của các mãnh thú.

- Giết!

Trịnh Tu Nhiên khẽ quát một tiếng, một kiếm giống như lưu hỏa. Tia lửa bắn ra, lao tới chém giết mãnh thú.

Xung quanh đó đã có bảy tám thi thể mãnh thú nằm rải rác. Tất cả bọn chúng đều chết ở dưới kiếm của Sở Mộ cùng La Ngọc Phong.

- Sư đệ, ta phải khôi phục kiếm khí một chút.

La Ngọc Phong nói, lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Lúc này hắn ngồi xếp bằng xuống. Trịnh Tu Nhiên cũng như vậy.

Bọn họ tiến vào sơn cốc đã hơn nửa ngày. Trải qua vài trận chiến đấu, kiếm khí bên trong đan điền cơ bản đã tiêu hao không còn. Nếu không khôi phục, nếu chẳng may lại gặp chiến đấu, thực lực toàn thân không lấy ra được bao nhiêu.

Tương đối mà nói, kiếm khí của Sở Mộ còn lại hơn phân nửa. Hắn cũng lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Chỉ có điều hắn không ngồi xếp bằng xuống, mà để dược lực Đại Hồi Khí Hoàn tan ra, tự nhiên khôi phục.

Mặc dù hắn có đan dược Khí Hoàn Đan tốt hơn, nhưng đây cũng là khôi phục kiếm khí Tiên Thiên. Hiện tại nếu dùng chính là dùng dao mổ trâu để mổ gà, thật sự không cần thiết.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Phía xa, lại xuất hiện một vài bóng người trùng điệp, đang nhanh chóng đi về phía bên này.

Sở Mộ khẽ cau mày, hắn tất nhiên biết, một khi bị người khác thấy được ánh sáng màu đỏ trên người mình, hơn phân nửa sẽ lại xuất hiện một chút phiền toái.

Bất chợt, trong mắt hắn lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn nhìn thấy, trong những bóng người từ phía xa đang đến rất nhanh kia, lại có hai bóng người tản ra ánh sáng màu đỏ, giống như hắn.

- Hai thanh đoản kiếm..

Sở Mộ lấy âm thanh mà chỉ có mình nghe được thầm nói một tiếng. Trong lòng hắn thoáng động, đồng tử hiện lên một tia tinh quang.

Bọn họ có ba người, cần ba thanh đoản kiếm. Hiện tại đã có một thanh, còn cần hai thanh đoản kiếm nữa. Sau đó, chỉ cần bảo vệ tốt được thanh đoản kiếm của mình, đợi đến khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường kết thúc là được.

Ngay sau đó, Sở Mộ khẽ cau mày. Bởi vì hắn đã nhận ra được thân phận của đám người kia.

Người của viện thế tử Châu Lệnh. Người dẫn đầu kia, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, không phải là Chu Hoành Vũ thế tử Châu Lệnh sao?

Sở Mộ nhất thời bắt đầu nảy sinh ý định thối lui. Chu Hoành Vũ này không chỉ có có tu vi Hóa Khí Cảnh, hơn nữa còn đã trải qua lĩnh ngộ, thực lực nhất định thập phần cường đại. Sở Mộ cũng không có nắm chắc mình có thể đánh bại hắn hay không? Cho dù là cuối cùng có thể đánh bại hắn, cũng nhất định phải dùng ra hết thủ đoạn, tiêu hao thời gian rất dài. Đi theo bên cạnh Chu Hoành Vũ, có ba người nửa bước Hóa Khí, còn có năm người thập đoạn đỉnh phong. Với tổ hợp như vậy, muốn giết chết La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên, thật sự quá đơn giản.

Chỉ có điều, La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đều còn chưa khôi phục kiếm khí xong. Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia lo lắng.

- Thế tử, hắn chính là Sở Mộ. Lúc trước chúng ta nhận mệnh lệnh của thế tử đi chiêu mộ hắn. Không ngờ người này kiêu căng, cự tuyệt lời chiêu mộ của thế tử.

Một người thập đoạn đỉnh phong trong đó lập tức nói. Hắn chính là Chu Tử Minh lúc trước đi chiêu mộ Sở Mộ. Hắn sau khi chiêu mộ thất bại, liền tìm mười mấy đệ tử kiếm phái khác đi khiêu khích. Thật không ngờ tất cả đều bị Sở Mộ đánh bại. Rơi vào đường cùng, lại không có hậu chiêu, hắn chỉ có thể không giải quyết được gì. Nhưng hắn vẫn không có buông tay. Hắn vẫn luôn suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào. Cuối cùng hôm nay đã để hắn tìm được cơ hội. Hắn vội vàng ở trước mặt thế tử nói lời khích bác.

Nói xong, hắn còn liếc mắt nhìn lướt qua Sở Mộ. Anh mắt kia dường như đang nói: Ta không làm gì được ngươi, thế tử còn không thể làm gì được ngươi sao?

Quả nhiên, ánh mắt Chu Hoành Vũ chậm rãi rơi vào trên mặt Sở Mộ. Chu Hoành Vũ là thế tử, ra đời trong miệng ngậm chìa khóa vàng, thân phận cao quý. Hơn nữa bản thân hắn có thiên phú tu luyện không tầm thường. Người khác đối với hắn luôn luôn thuận theo. Có người nào dám làm trái lại ý của hắn?

Đặc biệt còn là một người luận về thân phận, luận về thực lực đều còn xa mới bằng được hắn, lại càng không cần phải nói.

- Một thanh đoản kiếm. Vận khí không tệ. Bản thân đem đoản kiếm đưa qua, ta sẽ không cùng ngươi tính toán chuyện ngươi làm trái lại ý ta.

Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp lại một chút, ngạo khí lẫm liệt. Hắn không nhanh không chậm nói, có một sự ung dung cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử của người khác. Riêng phần khí độ này, những kẻ hoàn khố có chút bản lĩnh khác cũng không thể so sánh được.

Sở Mộ hơi nhíu mày. Hắn đã biết, chuyện hôm nay khó có thể kết thúc. Chỉ có điều baảo hắn giao ra thanh đoản kiếm sao? Không có khả năng.

Lúc này, La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên đã khôi phục kiếm khí, tỉnh táo lại. Vừa mở mắt ra, bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Nhận ra Chu Hoành Vũ, cả hai nhất thời cả kinh, đồng thời vô cùng kiêng kỵ.

- Sư đệ...

Đi tới bên cạnh Sở Mộ, hai người khẽ mở miệng.

- Hai vị sư huynh, hai người bây giờ lập tức rời khỏi nơi này.

*****

Môi Sở Mộ khẽ run lên. Trong tai La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đồng thời vang lên câu nói này. Nhưng đám người Chu Hoành Vũ lại không nghe thấy.

La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên hơi ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, cả hai quả quyết lui về phía sau, thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.

Bọn họ cũng không phải là hạng người chậm chạp. Bọn họ hiểu rất rành mạch, đối mặt với Chu Hoành Vũ tứ kiệt Kiếm Viện, lưu lại ngược lại sẽ khiến Sở Mộ bó tay bó chân, còn không bằng nhân lúc trước khi đối phương lên tiếng lập tức rời đi, miễn đi Sở Mộ phải lo lắng.

La Ngọc Phong cùng Trịnh Tu Nhiên hành động như vậy, Chu Hoành Vũ cũng không liếc mắt nhìn, không để ý tới, Chu Hoành Vũ không nói gì, đám thủ hạ tất nhiên cũng sẽ im lặng.

Cục diện này nhất thời giống như chín con sói ác bao vây xung quanh một con sơn dương.

- Ta vừa lúc còn thiếu hai thanh đoản kiếm. Ngươi đem hai thanh đoản kiếm của các ngươi cho ta.

Đợi sau khi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên đã rời xa, Sở Mộ lúc này mới mở miệng. Hắn không nhanh không chậm nói, khí độ phi phàm.

- Tu vi không cao, giọng điệu cũng không nhỏ.

Hai mắt Chu Hoành Vũ khẽ híp một cái, một tia tinh quang sắc bén bắn ra. Không khí dường như muốn đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.

- Thế tử, người này đặc biệt ngang bướng, lại còn kiêu căng. Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Chu Tử Minh lúc này phụ họa nói:

- Đúng rồi, nghe nói hắn và Sở Hà của Kinh Đào Kiếm Phái còn có chút quan hệ.

- Sở Hà là Sở Hà.

Chu Hoành Vũ lạnh lùng cười, nói:

- Bắt hắn lại cho ta.

Tuy rằng Sở Mộ cứng rắn kheién Chu Hoành Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng chỉ là một kiếm giả thập đoạn hậu kỳ, hắn còn chưa để vào trong mắt. Tự mình ra tay, có vẻ như tự hạ thấp bản thân.

- Sở Mộ, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh là có thể kiêu ngạo. Ngoan ngoãn đem đoản kiếm giao ra đây. Bằng không, thấy máu cũng không dễ nhìn.

Chu Tử Minh cười lạnh nói sau đó chậm rãi rút kiếm ra, đi về phía Sở Mộ. Ngoài ra, mấy kiếm giả thập đoạn đỉnh phong khác cũng đã đi tới, hình thành vòng vây.

Sở Mộ không hề động đậy, tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại. Lấy sức một mình mình đối đầu với nhiều người như vậy, đặc biệt là trong đó còn có một người Hóa Khí Cảnh đá lĩnh ngộ ý cảnh, hắn không có nắm chắc. Xem ra, chỉ có con đường đánh bất ngờ rồi thoát thân.

Năm kiếm giả thập đoạn đỉnh phong cũng rất lão luyện. Bọn họ từ bốn phương tám hướng bao vây lại, ngăn chặn con đường Sở Mộ có thể thoát đi. Nhưng bọn họ căn bản cũng không biết rõ về năng lực của Sở Mộ. Trong nháy mắt, Sở Mộ rút kiếm ra tay trước. Trực tiếp chính là Đại Phong Động Sơn Lâm.

Gió to thổi tới, kêu phần phật. Nhưng Sở Mộ lại không có sử dụng Phong Chi Ý Cảnh. Bởi vì chỉ thoáng vừa sử dụng, Chu Hoành Vũ hơn phân nửa sẽ nhìn ra được.

Sau sát chiêu, Sở Mộ đâm một kiếm về phía Chu Tử Minh. Tốc độ kiếm rất nhanh, giống như tia chớp lao tới. Trong không khí cũng phát ra tiếng xé gió bén nhọn. Sát khí cuồng bạo lạnh thấu xương cuộn trào mãnh liệt lao tới. Phong quang đáng sợ khiến Chu Tử Minh cảm thấy sởn tóc gáy. Sắc mặt hắn đại biến.

Hắn chỉ cảm thấy động tác của mình bị ảnh hưởng. Toàn thân bị sát khí cùng phong quang đáng sợ trùng kích tới, có cảm giác tê liệt, miễn cưỡng vận chuyển kiếm khí xuất kiếm. Không ngờ Sở Mộ chỉ làm ra một hư chiêu. Một kiếm không đánh lên Ngụy Kiếm Khí của Chu Tử Minh, hóa thành một làn gió mạnh, lưu lại một tia tàn ảnh, nhanh chóng rời xa.

- Thế tử...

Một người nửa bước Hóa Khí đứng bên cạnh cả kinh, vội vàng mở miệng.

- Không cần đuổi theo.

Chu Hoành Vũ nói, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ rời đi, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Giống như một trận gió thổi qua, mang theo khí lưu màu xanh nhạt quét tới bốn phương tám hướng. Một bóng người toả ra hồng quang bay vút qua, dừng lại ở trước một rừng cây.

Nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng người nào khác, cũng không có cảm nhận được khí tức gì, Sở Mộ thở ra một hơi. Hắn lại lấy ra mấy viên Đại Hồi Khí Hoàn ném vào trong miệng. Dược lực tan ra sau đó tự động vận chuyển, bắt đầu khôi phục kiếm khí đã tiêu hao.

Có chút ngoài dự liệu của hắn, Chu Hoành Vũ không ngờ không đuổi theo. Chỉ có điều Sở Mộ cũng không có suy nghĩ sâu, xem Chu Hoành Vũ rốt cuộc có ý tưởng gì. Hắn đã không rõ ràng lắm, vậy không cần phải vắt óc suy nghĩ làm gì.

Bây giờ, điều Sở Mộ suy nghĩ chính là thanh đoản kiếm bên hông. Rốt cuộc hắn có nên thu nó vào trong vòng tay không gian hay không? Mặc dù không gian bên trong vòng tay không gian chỉ có khoảng một thước vuông, cũng đặt một vài thứ. Ngụy Kiếm Khí khó có thể bỏ vào. Nhưng thanh đoản kiếm dài ba mươi cm lại không có vấn đề.

Sau khi suy nghĩ tự hỏi mấy giây, Sở Mộ liền bỏ thanh đoản kiếm vào bên trong vòng tay không gian. Làm như vậy có lợi mà cũng có hại. Nhưng hiện nay mà nói, lợi nhiều hơn.

- Không biết Đại sư huynh và Tam sư huynh đi về phía nào?

Lại thầm nói với mình. Sở Mộ chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể cố gắng sống sót.

Dược lực Đại Hồi Khí Hoàn của hoàn toàn phát huy. Kiếm khí khôi phục không ít. Sở Mộ nhìn về phía trước, đi nhanh tới, bước vào bên trong rừng cây.

Cánh rừng cây này không giống với những rừng cây trước đó. Cây cối cao lớn hơn, lá cây dày đặc hơn. Cho nên ánh sáng trong rừng ảm đạm hơn so với bên ngoài rất nhiều. Có một cảm giác mát mẻ lan tỏa.

Thiếu đi La Ngọc Phong và Trịnh Tu Nhiên, Sở Mộ trở nên không có cố kỵ gì.

Đột nhiên, lỗ tai khẽ động. Sở Mộ nghe được phía trước có âm thanh truyền tới. Là tiếng người nói chuyện với nhau. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ bọn họ nói cái gì. Tốc độ di chuyển của hắn chợt nhanh hơn. Phong Trung Du thi triển ra. Hắn lặng lẽ không một tiếng động đi về phía trước.

...

- Quách sư huynh, căn cứ vào kinh nghiệm tìm kiếm của sư huynh, vì sao đến bây giờ, chúng ta một thanh đoản kiếm cũng không có tìm được.

Vương Lân chau mày, giọng nói mang theo vài phần bất mãn, nói.

- Sư đệ, ta đã nói qua, tìm đoản kiếm còn cần có một ít vận khí.

Quách Thừa Cơ cũng nhíu mày đáp lại. Ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có hai kiếm giả thập đoạn đỉnh phong. Tất cả đều là đệ tử của Thượng Huyền Kiếm Phái.

- Hừ, đoản kiếm không có tìm được, Sở Mộ cũng không có gặp phải.

Vương Lân cũng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, trong bụng đầy lửa tức giận đang thiêu đốt mà không có cách nào phát ra ngoài được.

- Sư đệ, yên tâm đi. Cho dù không có cách nào tìm được đoản kiếm, nhưng chờ sau khi cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường chấm dứt, còn có thể có một cơ hội khiêu chiến. Khiêu chiến những người thu được đoản kiếm. Thắng cũng có thể nhận được một vị trí trong Bách Cường.

Quách Thừa Cơ nói:

- Lấy thực lực của chúng ta, tin tưởng đến lúc đó chọn một hai kẻ yếu kém khiêu chiến, không phải là chuyện gì khó khăn. Về phần Sở Mộ, có thể gặp được thì tự nhiên sẽ gặp được. Nếu không gặp được, chúng ta còn có cơ hội.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)