← Ch.0238 | Ch.0240 → |
- Ngay từ đầu chỉ ba đạo, về sau là tám đạo, bây giờ là mười lăm đạo.
Sở Mộ một mặt thầm nghĩ, một mặt không ngừng bước chân tiến về phía trước. Trảm Phong kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, mũi kiếm sắc bén vô cùng lập tức đánh nát toàn bộ mười lăm đạo kiếm quang.
- Xem ra đúng như lời người nọ nói, nếu như bản thân ta tiến lên sẽ phải chịu công kích càng thêm mãnh liệt.
Lúc này Sở Mộ đã nhìn thấy lối ra ở phía đối diện.
Tốc độ bỗng nhiên tăng lên, cùng lúc đó hai mươi lăm đạo kiếm quang lăng không sinh ra, lăng không bắn tới, hai mươi lăm đạo kiếm quang giao thoa với nhau, giống như muốn chém giết Sở Mộ thành từng mảnh vậy.
Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, chỉ có hai mắt có một mảnh quang mang nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như nước.
Bất kể là kiếm quang từ góc độ nào bay vụt tới, toàn bộ đều không có cách nào thoát khỏi cảm giác của hắn, vì vậy hắn lập tức xuất kiếm. Mũi nhọn của Trảm Phong kiếm trong nháy mắt đánh nát hai mươi lăm đạo kiếm quang.
Hai mươi lăm đạo kiếm quang giống như đồng thời bị đánh nát, hóa thành quang mang sáng chói.
Lúc này Sở Mộ đã chạy tới lối ra, vừa mới bước ra ngoài.
- Xem ra cường độ công kích tỏng cửa thứ nhất hẳn là dựa vào tốc độ hoạt động của Kiếm giả bên trong.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng, trừ hắn ra, dường như không có người thứ hai xuất hiện.
Quả nhiên trong nháy mắt hắn lao ra, chợt nghe một ít tiếng kinh hô.
- Không tới năm hô hấp, điều này sao có thể?
- Nhưng mà không phải là Chung sư huynh, lại là một người ta chưa từng thấy qua, nhìn qua thực là trẻ tuổi a.
- Ta nhận ra hắn, hắn gọi là Sở Mộ, là học viên mới.
- Cái gì? Chính là Sở Mộ đạt được ba mươi mốt vạn học phần sau khi đi vào trong Huyết Yêu cảnh sao?
- Chẳng lẽ kiếm thuật của hắn có thể so sánh với đám người Chu sư huynh?
- Điều này không có khả năng, tuy rằng hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất thông qua cửa thứ nhất, nhưng mà điều này chỉ nói rõ kiếm thuật của hắn không tệ, tốc độ cũng rất nhanh mà thôi. Dù sao muốn thông qua cửa thứ nhất cũng không phải đặc biệt khó khăn gì.
Khoảng cách từ cửa thứ nhất tới cửa thứ hai chừng trăm mét, Sở Mộ bảo trì tốc độ tiến lên, đại khái qua sáu hô hấp, khi Sở Mộ sắp tới cửa thứ hai thì có người thứ hai lao ra khỏi phòng.
- Làm sao có thể? Không ngờ ta không phải là người đầu tiên đi ra?
Chung Lập Dương lập tức chấn động, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Vốn hắn cảm thấy dùng tạo nghệ kiếm thuật của hắn, tuy rằng không thể so sánh với đám người Chu Thiên Chiếu, nhưng mà trong nhóm mười người này, nhất định là mạnh nhất, thậm chí so với rất nhiều người khác cũng rất mạnh.
Cho nên hắn cảm giác mình có thể trong mười hô hấp thông qua được. Như vậy đã rất không tồi, so với lần trước còn tốt hơn một ít, đủ để thấy được sự tiến bộ của hắn.
Không ngờ lại có người sớm hơn hắn một bước, không, là sớm hơn mấy hô hấp thông qua cửa đầu tiên mới đúng.
Khó có thể tin được, trong tích tắc này Chung Lập Dương cũng hoài nghi mình hoa mắt.
Vội vàng tăng thêm tốc độ, vô luận thế nào Chung Lập Dương cũng muốn vượt qua cửa thứ hai trước đối phương.
- Cửa khảo hạch đầu tiên chính là phòng ngự, nhưng mà có một ít người đặc biệt nhanh nhẹn, có thể thông qua cực nhanh, cũng không phải bọn họ dựa vào kiếm thuật cao thâm để vượt qua.
Chung Lập Dương âm thầm nói:
- Mà cửa thứ hai mới được xem như khảo hạch kiếm thuật chính thức, ta nhất định sẽ thông qua nhanh hơn ngươi.
Sưu một tiếng, Chung Lập Dương nhảy vào trong cửa thứ hai.
Cửa thứ hai bên trong cũng là một mảnh tối tăm, tiên thiên kiếm khí và ý cảnh của Sở Mộ vẫn bị áp chế, không có cách nào nhúc nhích.
Khác với cửa thứ nhất, sau khi tiến vào cửa thứ hai cũng không có bị bất luận công kích nào, chỉ thấy bên trong phòng đột nhiên xuất hiện từng đám bọt khí màu trắng lớn bằng quả trứng vịt, ở trong bóng tối hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bọt khí phân bố không có một chút quy luật nào, có thể nói bên trái nhiều hơn một ít, bên phải nhiều hơn một ít. Cũng có thể là cao thấp không đồng đều, nhất trí bọt khí cũng có thể cơ hồ dán lại cùng một chỗ, hoặc cũng có thể ở cách nhau rất xa.
Trong lúc đó có từng cái bọt khí theo thứ tự sáng lên.
Lúc này Sở Mộ xuất kiếm, Trảm Phong kiếm trong bóng đêm lưu lại bảy đạo kiếm quang nhàn nhạt, rồi sau đó biến mất, bảy cái bọt khí đang theo thứ tự sáng lên kia còn chưa ảm đạm đã bị Sở Mộ đánh bại.
Những bọt khí khác lập tức biến mất không thấy, một tiếng két vang lên, cánh cửa ở phía đối diện đột nhiên tự động mở ra, có ánh sáng chiếu vào.
Thân ảnh Sở Mộ lóe lên, xông ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt khi Sở Mộ xông ra khỏi vòng đi về phía trước cách trăm mét thì cũng là lúc Chung Lập Dương tiến vào trong cửa thứ hai.
Bởi vậy Chung Lập Dương cũng không có nhìn thấy Sở Mộ xông qua cửa thứ hai, nếu không không biết hắn sẽ phải chịu đả kích như thế nào.
- Mau nhìn, là tên kia, hắn lại vượt qua kiểm tra, lúc này cũng không cần dùng tới thời gian năm hô hấp.
Các học viên lập tức kinh hô không thôi.
- Thực sự không thể tưởng tượng nổi, nếu như nói thông qua cửa thứ nhất có thể giải thích như trước đó, nhưng nhanh như vậy đã xông qua cửa thứ hai thì sao? Phải biết rằng cửa thứ hai so với cửa thứ nhất, khảo hạch kiếm thuật còn cao cấp hơn a.
- Nói như vậy tạo nghệ kiếm thuật của tên này vô cùng cao sao?
- Nếu như tạo nghệ kiếm thuật của tên này vô cùng cao như vậy, thì lần này có trò hay để xem rồi.
Đủ loại tiếng nghị luận vang lên, nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, Sở Mộ cũng không có nghe được, hắn cũng không buồn để ý tới.
Nhanh chóng chạy được hơn trăm mét, đi tới trước phong cấm.
Giá gỗ nhỏ trước mắt cao chừng hai mét, bên trên có treo mười thanh Khai Phong kiếm khí, hẳn là kiếm khí hạ phẩm.
Nhưng mà mười thanh Khai Phong kiếm khí hạ phẩm này cũng không có phân thành các hệ khác nhau, cũng có thể gọi là kiếm khí không có thuộc tính.
Chỗ bất đồng duy nhất hẳn là ngoại hình, có một thanh có quy cách giống như kiếm khí bình thường, chín thanh còn lại, hoặc là đoản kiếm, hoặc là trường kiếm, hoặc là độ dài trung đẳng, hoặc là mỏng, hoặc là dày, cái nặng cái nhẹ.... Đều có chỗ khác biệt.
Dù sao có một ít kh thói quen sử dụng kiếm khí không có quy cách, cho nên khi sử dụng kiếm khí có quy cách cuhng như vậy khó có thể đem uy lực kiếm thuật của bọn họ phát huy ra được. Bởi vì bọn họ còn chưa đạt tới cảnh giới vạn vật đều có thể làm kiếm. Trên thực tế cảnh giới này cho tới tận bây giờ vẫn chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Kiếm khí mà Sở Mộ sử dụng tự nhiên là kiếm khí tinh thuần, một tay nắm lấy thanh ngụy kiếm khí kia, chiều dài, sức nặng của kiếm khí... Toàn bộ đều hiển hiện trong lòng.
Lại nhìn trước mắt, nếu như không phải đã sớm biết rõ, Sở Mộ cũng khó có thể khẳng định được ở chỗ này lại có phong cấm, phong cấm này chân thực như vậy, cơ hồ dung hợp làm một thể với cảnh vật chung quanh, làm cho người ta sinh ra ảo giác thị giác.
← Ch. 0238 | Ch. 0240 → |