Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0240

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0240: Chấn Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Chợt, Sở Mộ tiện tay chém ra một kiếm, một kiếm này không có chút kiếm quang này, sau khi chém ra, cũng không có chút trở ngại nào lại càng không có thanh âm như vải vóc bị xé rách vang lên.

Nhưng mà chỉ có bản thân Sở Mộ tự mình biết, khi kiếm khí chém ra, kiếm khí tiếp xúc tới một cỗ lực lượng vô hình, cỗ lực lượng này muốn ngăn cản kiếm của hắn, chỉ là tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ vô cùng cao thâm, một cỗ lực lượng này chỉ giống như kiến lay cây, đơn giản đã bị Sở Mộ đánh tan, phong cấm này đã bị xé nứt.

Chỉ thấy Sở Mộ tiện tay hất thanh kiếm khí lên, một lần nữa treo lại trên giá gỗ, mà hắn thì lại sải bước, bước ra một bước, thân thể giống như bị nuốt hết, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, Chung Lập Dương rốt cuộc cũng lao ra khỏi cửa thứ hai, khi lao ra khỏi phòng, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn, không có lấy một bóng người.

- Hừ, quả nhiên tên kia thông qua cửa thứ nhất chỉ là may mắn mà thôi, cửa thứ hai chính là khảo nghiệm kiếm thuật chân chính, hắn căn bản không có cách nào dễ dàng thông qua như vậy.

Trên thực tế nếu như Chung Lập Dương biết rõ tên kia trong miệng hắn không chi có sớm thông qua cửa thứ hai nhanh hơn hắn, hơn nữa hiện tại đã thông qua cửa thứ ba tiến vào trong phong cấm, không biết hắn ta sẽ kinh hãi thành bộ dáng nào nữa.

Nhưng mà như vậy mới càng thêm thú vị nha. Khi hắn thông qua cửa thứ ba tiến vào trong phong cấm, lại đột nhiên phát hiện ra người mà hắn tưởng rằng ở phía sau mình lại tiến vào trong phong cấm sớm hơn hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác gì?

- Top mười lần trước tiên phân phối tới tất cả các tổ, như vậy mới có thể tránh việc bọn họ đối chiến lẫu nhau, loại bỏ đối phương.

- Đệ tử còn lại ta đề nghị phân phối như thế này...

- Căn cứ vào biểu hiện qua ba cửa khảo hạch kiếm thuật của bọn họ mà phán đoán. Kiếm thuật không tệ thì phân tới tổ này.

- Ta thấy kiếm thuật của đệ tử gọi là Lôi Hạo này tương đối tốt, đoán chừng có thể xếp vào trong top một trăm của bổn viện. Vậy phân phối hắn tới tổ này vậy.

- Đệ tử gọi là Sở Mộ này kiếm thuật cũng rất không tồi, cũng có thể tranh đoạt top một trăm.

- Sở Mộ này lúc vượt qua ba cửa ải rất là nhẹ nhàng, theo ta thấy hắn không những có thể tranh đoạt top một trăm bổn viện, nói không chừng còn có thể tranh đoạt top mười bổn viện.

- Còn có Trương Nhàn này...

...

- Tỷ lệ đào thảo thực sự là đáng sợ.

Đám người bên trong sau khi biết được nhân số thông qua ba cửa ải khảo hạch kiếm thuật, không khỏi sợ hãi, cả kinh nó.

Bảy ngàn đệ tử cửu viện toàn bộ đều xông tới vượt ba cửa khảo hạch, nhưng mà cuối cùng số người thông qua cũng chỉ có hơn một ngàn, tính toán ra cũng chỉ có một ngàn sáu trăm.

Cũng nói đúng là, tỷ lệ đào thải như vậy cao tới bảy thành, gần tám thành, người thông qua chỉ có số lượng lớn hơn hai thành một chút.

Sau khi vượt qua ba cửa khảo hạch kiếm thuật cũng là một bãi đất trống cực lớn, chỉ là trên bãi đất trống này lại có mười đấu kiếm đài, mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có chiều rộng và chiều dài năm mét.

Mười đấu kiếm đài phân thành hai nhóm, mỗi một hàng năm cái, mỗi một cái đấu kiếm đài cách xa chừng năm mét, mười đấu kiếm đài được sắp xếp ở một vị trí, phạm vi nhất định.

Khi Sở Mộ phá vỡ phong cấm tiến vào, bên cạnh đấu kiếm đài đã có hơn một ngàn người tụ tập bên trong, toàn bộ đều là đệ tử trước đó thông qua ba cửa ải kiếm thuật.

Mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có một gã lão giả đeo kiếm, những lão giả này nhắm mắt dưỡng thần, không chút sứt mẻ, giống như là một pho tượng vậy, nhưng mà trong lúc lơ đãng lại tiết lộ khí tức chấn động khiến cho đám đệ tử phía dưới nghiêm túc lại, đồng thời cũng kính sợ không thôi.

Ngoài ra, bên cạnh mỗi một tòa đấu kiếm đài đều có hai cái giá gỗ, trên mỗi một cái giá gỗ đều treo rất nhiều Khai Phong kiếm khí, ngoại hình, sức nặng, lớn nhỏ... Tất cả đều không giống nhau.

Đệ tử không có thông qua ba cửa ải kiếm thuật bị loại bỏ. Bọn họ cũng được đi vào trong này với tư cách là khán giả. Đứng ở bên ngoài cách đấu kiếm đài chừng năm mươi mét, tạo thành từng vòng tròn.

Đây chỉ là vòng loại Kiếm thuật vi vương trong các viện của kiếm phủ, cho nên cũng không có chú ý nhiều như vậy.

Kế tiếp, chính là lúc phân tổ.

Đệ tử thông qua ba cửa ải tổng cộng có một ngàn sáu trăm, muốn ở bên trong một ngàn sáu trăm đệ tử chọn ra một trăm đệ tử tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương cũng không phải là một chuyện quan trọng.

Bởi vậy, dựa theo lệ cũ dĩ vãng, một ngàn sáu trăm đệ tử này tổng cộng phân thành mười tổ, mỗi một tổ là một trăm sáu mươi người, vừa vặn đối ứng với mười tòa đấu kiếm đài.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện ra, Gia Cát Minh, Hàn Nhược Tuyết, mười người bài danh trong top mười lần trước vô cùng trùng hợp bị tách ra, bị phân phối tới cách tổ khác nhau.

Hơn nữa, danh ngạch top một trăm tham dự vòng chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương cũng bị tách ra, bình quân tính ra mỗi một tổ đều có mười danh ngạch.

- Ngốc sao? Đây nhất định là cố ý phân phối, bằng không mười người bọn họ nhất định sẽ có người ở cùng một tổ, nói không chừng sẽ gặp nhau, đến lúc đó sau trận chiến, nói không chừng sẽ có người bị loại bỏ, không cách nào tham dự vòng chung kết, khi đó rất là oan uổng a.

Lập tức có người như bừng tỉnh.

- Ta nói cho các ngươi biết, đám thái điểu các ngươi không biết rõ rồi. Phân ra mười tổ như vậy thực ra rất công bằng, khi phân tổ, trưởng lão bổn viện cũng sẽ căn cứ vào biểu hiện của các đệ tử khi vượt qua ba cửa ải khảo hạch mà phân phối vào các tổ khác nhau. Cố gắng tránh cho tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, bảo đảm cho mỗi một tổ đều có tạo nghệ kiếm thuật bình quân tương đương với nhau.

Sở Mộ cũng hiểu rõ, phân phối như vậy mới không có khả năng trong một tổ xuất hiện nhều đệ tử có tạo nghệ kiếm thuật quá cao, mà lại có một tổ khác, tạo nghệ kiếm thuật của các đệ tử không được cao lắm.

Khi đó kết quả có thẻ xuất hiện là trong một tổ có mười người đều có tạo nghệ kiếm thuật cường đại, nhưng mà mười danh ngạch của tổ khác lại phổ biến, quá bình thường. Thậm chí so với những đệ tử bị tổ cường đại kia loại bỏ còn kém hơn, như vậy sẽ trở thành trò cười a.

Kết quả phân phối cuối cùng Lương Hải Sơn bị phân phối tới tổ thứ bảy, mà Sở Mộ thì bị phân phối tới tổ thứ mười.

Vô cùng trùng hợp là vị trí số mười trong top mười lần trước là Chung Lập Dương, người này cũng được phân vào trong tổ này cùng với Sở Mộ.

Không thể không nói, Chung Lập Dương sau khi phá vỡ phong cấm vượt qua cửa thứ ba, nhìn một vòng, bởi vì người quá nhiều cho nên cũng không có nhìn thấy Sở Mộ, hơn nữa lại dựa theo suy nghĩ trước kia, hắn vô ý cảm thấy lúc hắn thông qua cửa thứ ba, Sở Mộ rất có thể vẫn còn ở trong cửa thứ hai, hoặc là chỉ vừa mới thông qua cửa thứ hai mà thôi.

*****

Cho nên về sau lúc nhìn thấy Sở Mộ, Chung Lập Dương chỉ nhìn vài lần, trong mắt hiện lên vẻ miệt thị, cũng không để ý quá nhiều, nếu như hắn biết rõ chân tướng mà nói, không biết còn có thể có loại tâm tính như vậy hay không.

Thi đấu vòng loại ở viện chỉ là lướt qua mà thôi, bởi vậy cũng không có phô trương, một khi phân tổ vừa xong, dưới sự huyên náo của đám học viên đang xem phía dưới, thi đấu kiếm thuật bắt đầu được tiến hành.

Mười lão giả trên đầu kiếm đài phân biệt đối ứng với mười tòa đấu kiếm đài, là trọng tài của mười tổ, trong tay bọn họ đều có danh sách các đệ tử trong tổ của mình.

Bởi vì mười tòa đấu kiếm đài được bố trí trong một vòng nhất định, cho nên các học viên lúc xem trận chiến cũng có thể nhìn thấy những trận đấu còn lại trên các đấu kiếm đài khác.

- Trận đầu vòng thứ nhất, Hà Thu đấu với Luyện Hồng Liệt.

Trọng tài tổ một lớn tiếng tuyên bố.

- Trận đầu vòng thứ nhất....

Trọng tài các tổ bắt đầu tuyên bố tên các đệ tử tham chiến trận đầu tiên.

- Trận đầu vòng thứ nhất, Lôi Hạo đấu với Trương Hoàng Long.

Trọng tài tổ mười công bố.

Lập tức có hai đạo thân ảnh nắm lấy một thanh Khai Phong kiếm ở hai giá gỗ nhỏ nhảy lên trên đấu kiếm đài, vẻ mặt bọn họ hơi đổi, lập tức khôi phục lại vẻ bình thường.

- Trương Hoàng Long này lần trước bài danh bảy mươi lăm trong bổn viện, tổng bảng cũng bài danh bảy trăm sáu mươi tám. Trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của hắn nhất định còn cao thâm hơn trước đây.

- Lôi Hạo này là người hơn hai năm trước tiến vào nội phủ, lần đầu tham dự thi đấu Kiếm thuật vi vương, bất quá ta có nhìn thấy lúc hắn vượt qua cửa ải thứ ba kia, không có chút khó khăn nào. Nói không chừng cũng có thể chiến với Trương Hoàng Long này một trận, đương nhiên, người thắng cuối cùng chắc hẳn là Trương Hoàng Long a.

Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, trận chiến của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long bắt đầu.

Chiến đấu kiếm thuật tinh khiết, nhìn qua cũng không có hoa lệ, nhưng mà mỗi một kiếm đều chứng minh thực lực chân thực của bản thân.

Thân thể Lôi Hạo tráng kiện, tốc độ nhanh, phản ứng linh hoạt, khiến cho người ta có cảm giác như là săn báo vậy, kiếm thuật trụ cột của hắn cũng mang theo phong cách đặc biệt của mình, mỗi một kiếm đều có sức bật cường đại và tốc độ hơn người, đi theo con đường ngắn gọn, trực tiếp.

Phong cách của Trương Hoàng Long thì khác, khiến cho người ta có cảm giác không bằng Lôi Hạo, lực lượng cũng không bằng Lôi Hạo, nhưng mà lại dường như xuất phát sau mà tới trước, ngăn cản kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn phản kích.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào kiếm của Trương Hoàng Long, phát hiện kiếm của Trương Hoàng Long trong lúc ngăn cản kiếm của Lôi Hạo sẽ có chút uốn éo, vận dụng một loại phương thức kỳ lạ, làm giảm bớt lực lượng khổng lồ trên thân kiếm của Lôi Hạo, hơn nữa còn thuận thế đem nó trở thành trợ lực giúp hắn phản kích.

Kiếm thuật của Trương Hoàng Long làm cho hai mắt Sở Mộ sáng ngời, càng thêm chú ý là đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm ở Cổ Kiếm đại lục lại tương tự với giới kiếm thuật sư trên địa cầu kiếp trước.

Bất tri bất giác, Sở Mộ lâm vào trong trầm tư.

Kiếm thuật trụ cột của Cổ Kiếm đại lục, tuy rằng phải tới Hóa Khí cảnh mới được coi trọng, nhưng mà phát triển chỉnh thể lại không bằng địa cầu vốn sở trường về kiếm thuật trụ cột.

Sở Mộ rất rõ ràng, trên địa cầu tuy rằng cùng là một môn kiếm thuật trụ cột, nhưng mà trải qua thời gian dài phát triển và tinh túy, cuối cùng lại phát triển thành nhiều lưu phái. Mà kiếm thuật sư sau khi tu luyện tới trình độ nhất định là có thể tu luyện kỹ xảo đặc biệt của lưu phái mình, tiến tới nắm giữ, dùng kỹ xảo này để làm tăng uy lực của kiếm thuật.

Giống như vị kiếm thuật đại sư thu Sở Mộ làm đồ đệ, lưu phái này gọi là Chấn Thiên lưu.

Căn cứ theo lời sư phụ của Sở Mộ lúc trước Chấn Thiên lưu một ngàn năm trước trong giới kiếm thuật sư đã từng là nhất mạch cường đại nhất, được xưng là một trong tam đại lưu phái, kiếm thuật đại sư rất nhiều, cũng không thiếu kiếm thuật tông sư, đồn rằng thậm chí còn có tồn tại siêu việt kiếm thuật tông sư.

Nhưng mà đột nhiên trong thời gian ngắn rớt xuống ngàn trượng, cao thủ toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại hai ba người yếu đuối, tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu cũng thất truyền, chỉ còn lại một phần nhỏ kỹ xảo sử dụng kiếm mà thôi.

Mãi tới ngàn năm sau, Chấn Thiên lưu chỉ còn lại một mình Sở Mộ và sư phụ hắn mà thôi. Mà Sở Mộ bình thường khi sử dụng kiếm thường có chấn động cực nhanh chính là kỹ xảo dùng kiếm của Chấn Thiên lưu.

Sư phụ của Sở Mộ luôn cố gắng suy diễn, phục hồi tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu lại, tiến tới phát dương quang đại của Chấn Thiên lưu, tái hiện huy hoàng ngàn năm trước. Đáng tiếc vẫn không có gì tiến triển.

Lúc ấy Sở Mộ đã từng ôm mộng tưởng, nhưng mà mộng tưởng của hắn không phải là phát triển, tái hiện lại huy hoàng ngàn năm trước của Chấn Thiên lưu, mà muốn suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Nhưng mà sau một khoảng thời gian ngắn hắn đã phát hiện ra, không có khả năng, bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp.

Cho nên sau đó hắn tạm thời buông tha việc suy diễn tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, chuyên tâm làm tăng trưởng trình độ và cảnh giới kiếm thuật của mình, vì cầu một ngày kia khi cảnh giới đầy đủ lại suy diễn tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu ra.

Nhưng mà sau khi xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, tiến vào thế giới Kiếm giả rộng lớn vô hạn này cũng khiến cho tâm cảnh Sở Mộ bay vọt theo.

Thứ mà hắn đã từng mơ mộng lại trở thành dĩ vãng, niêm phong cất vào nơi hẻo lánh trong đầu, không có đụng vào.

Hiện tại tới hôm nay, nhìn thấy kỹ xảo dùng kiếm đặc biệt của Trương Hoàng Long, cho dù không phải quá thành thục, nhưng mà lại mang tới xúc động mãnh liệt cho Sở Mộ.

Phần xúc động này thoáng cái khơi gợi lại mộng tưởng trước đó của Sở Mộ.

- Dựa theo lời sư phụ nói, uy lực của tinh nghĩa Chấn Thiên lưu vô cùn gđáng sợ, sau khi luyện thành lại kết hợp với ngoại kiếm khí của tông sư, chỉ cần một kiếm cũng có thể phá vỡ một ngọn núi lớn, chấn nát thành phấn.

- Hiện tại ta đã là tông sư cảnh giới tiểu thành, trên kiếm thuật đã sớm siêu việt sư phụ, ta muốn một lần nữa đi theo mộng tưởng này, suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn Thiên lưu. Coi như không có cách nào suy diễn ra toàn bộ tinh nghĩa như cũ, nhưng mà ta cũng muốn suy diễn ra tinh nghĩa của Chấn thiên lưu, tái hiện Chấn Thiên lưu nguyên vẹn ra.

- Thi đấu kiếm thuật vi vương này chính là thời điểm ta thực hiện mộng tưởng này của mình, dùng cảnh giới hiện tại của ta, muốn suy diễn tinh nghĩa Chấn Thiên lưu không thể nghi ngờ vô cùng khó khăn, nhưng mà nếu như có thể có thêm nhiều kỹ xảo dùng kiếm nữa, ta có thể chặt lọc tinh hoa dùng làm của mình, tin rằng có một ngày, ta nhất định có thể làm được.

Ánh mắt Sở Mộ trở nên vô cùng kiên định, nắm chặt tay, âm thầm nói.

Thanh âm chói tai không ngừng vang lên, vô số tia lửa bắn ra tứ phía.

Kiếm của Lôi Hạo và Trương Hoàng Long lần lượt va chạm, bước chân bọn họ nhanh chóng di chuyển, không có quỹ tích đặc biệt nào, mỗi một kiếm đều đâm thẳng về phía đối phương.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)