Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0311

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0311: Thiên vị
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Khí Hải cảnh.

Đồng tử Sở Mộ co rút lại, trong đầu hiện lên ba chữ.

Người này chính là một trong hai Phó thống lĩnh kiếm vệ ở mỏ linmh thạch biên hoang này - Vu Nhai.

- Xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai nhướng mày, đảo qua Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ, trầm giọng quát. Thanh âm của hắn khiến cho người ta có cảm giác trầm trọng như núi. Trong lòng cứng lại, hô hấp cảm thấy cũng khó khăn.

- Khí thế thực đáng sợ.

Sở Mộ âm thầm kinh hãi, hắn không có cách nào nhìn ra Vu NHai này tu vi rốt cuộc ở cấp độ gì trong Khí Hải cảnh. Nhưng mà chỉ bằng vào cỗ khí thế này cũng khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.

Trong lòng tinh tế đánh giá một chút, Sở Mộ phát hiện ra. Bằng vào hắn hiện tại tuyệt đối không đánh lại được Vu Nhai này. Chỉ sợ muốn ngăn cản một kiếm của đối phương cũng rất là miễn cưỡng, chứ đừng nói là đối kháng.

Có lẽ chỉ có chờ tu vi kiếm khí của hắn tăng lên tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh càng cao thâm hơn, mới có thể miễn cưỡng chiến một trận.

Bất kể nói như thế nào, vị Phó thống lĩnh Vu Nhai tu vi Khí Hải cảnh này xuất hiện, xem ra đánh chết Nghiêm Khai Minh là chuyện không thể nào. Về sau muốn đánh chết Nghiêm Khai Minh này chỉ sợ càng thêm khó khăn.

Nhưng mà coi như khó khăn trùng trùng điệp điệp, Sở Mộ tuyệt đối không buông tha.

- Vu Nhai đại nhân, chuyện là thế này. Người này là Sở Mộ, là học viên mới trên Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ. Đến mỏ linh thạch chúng ta phụ trách trấn thủ...

Nghiêm Khai Minh tranh thủ mở miệng, nhưng mà lời của hắn trừ những lời ban đầu là thực ra. Bộ phận đằng sau hoàn toàn bị hắn thêm mắm thêm muối, thay đổi, nghiễm nhiên khiến cho hắn trở thành người vô tội, không biết một chuyện gì. Mà Sở Mộ thì phát rồ, ra tay muốn chém giết hắn.

Vu Nhai phó thống lĩnh có động phủ còn lớn hơn động phủ của Nghiêm Khai Minh gấp đôi.

Vu Nhai ngồi ở chủ vị, mà Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ thì phân biệt ngồi ở hai chiếc ghế hai bên.

Vu Nhai không nói một lời, ánh mắt chậm rãi quét tới quét lui trên người Sở Mộ và Nghiêm Khai Minh, ánh mắt hắn như có quang mang như thực chất. Rơi vào trên người ai sẽ khiến cho người đó cảm thấy áp lực trên thân.

Mỗi một lần, thân thể Nghiêm Khai Minh đều không tự chủ được run lên. Mà Sở Mộ ngược lại, vẫn không có chút tỏ vẻ gì, vẻ mặt không biến đổi. Chuyện này khiến cho Vu Nhai thưởng thức không thôi. Nhưng mà trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.

trước đó, Nghiêm Khai Minh đã nói rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần. Bởi vì động tĩnh không nhỏ làm cho rất nhiều kiếm vệ nghe thấy mà chạy tới. Vu Nhai lập tức bảo Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ đi tới động phủ hắn phân xử.

Hai Phóng thống lĩnh thay phiên nhau làm việc. Lần này là tới phiên Vu Nhai, bình thường vu nhai ở trong động phủ của mình tu luyện. Chỉ có chuyện lớn thì hắn mới xuất hiện.

Lần này có thể cứu Nghiêm Khai Minh là hoàn toàn bởi vì hắn cảm thấy khí tức có chút không thông thuận, cho nên hắn mới rời khỏi động phủ, đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Vừa mới nghe được tiếng kêu cứu của Nghiêm Khai Minh hắn lập tức chạy tới. Lại may mắn thế nào vừa vặn nhìn thấy một màn Sở Mộ muốn chém giết Nghiêm Khai Minh.

Không kịp hiểu rõ chuyện xảy ra như thế nào, Vu Nhai làm việc gần đây tương đối cẩn thận, cho nên lập tức ra tay ngăn lại Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ.

Nghiêm Khai Minh dù sao cũng là thủ hạ hắn.

Khu vực mỏ linh thạch này có một vị Thống lĩnh kiếm vệ, nhưng mà vị Thống lĩnh kiếm vệ này bình thường bế quan tu luyện. Bình thường rất ít khi đi quản chuyện này. Cho nên mọi chuyện thường do hai vị Phó thống lĩnh thay phiên nhau quản lý.

Kể từ đó, dưới thời gian dài khó tránh khỏi hình thành một chút thế lực. Hai vị Phó thống lĩnh tự thành một phái. Vừa vặn bốn vị Đại đội trưởng này mỗi hai người lại thiên về một vị Phó thống lĩnh. Mà Nghiêm Khai Minh này đúng là một trong hai đại đội trưởng thiên về Vu Nhai.

Người một nhà đương nhiên phải bảo vệ. Tuy rằng Vu Nhai vô thức cho rằng Nghiêm Khai Minh cũng không có nói thật.

Đạo lý rất đơn giản. Vu Nhai là người trực tiếp được Đại Khôn kiếm phủ phái tới trấn thủ nơi này. Hắn vô cùng rõ ràng thực lực của đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, mỗi một người đều rất cường đại.

Năm đó hắn căn bản cũng không cách nổi tiếng trong Đồng Kiếm bảng, chỉ có thể nhìn lên mà ngưỡng mộ.

Cho nên đối với việc Sở Mộ bị kiếm khí hắn đánh trúng kiếm trong tay mà kiếm không bị rơi. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không để ý quá mức. Trong suy nghĩ của hắn, mỗi một người có thể tiến vào trong Đồng Kiếm bảng đều có chỗ độc đáo của riêng mình.

Quan trọng nhất là kiếm phủ tuy rằng để cho đệ tử tự lực cánh sinh, dựa vào thực lực mình sinh tồn. Nếu như đệ tử bình thường ở bên ngoài xảy ra xung đột, bị người ta giết chết. Kiếm phủ căn bản sẽ không truy cứu, báo thù.

Nhưng mà nếu như là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, vậy thì không giống. Đó là người đã được kiếm phủ coi trọng, được chú ý trọng điểm. Mỗi một người đều là bảo bối.

Thực tế, đệ tử trong lúc được kiếm phủ phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gặp chuyện không may, kiếm phủ tuyệt đối sẽ truy xét tới ngọn nguồn. Lại nói, một Kiếm giả Khí Hải cảnh như hắn đối với kiếm phủ mà nói chỉ là con sâu cái kiến, vô cùng nhỏ bé.

Hơn nữa trong lúc Nghiêm Khai Minh nói rõ mọi chuyện, Sở Mộ không nói một lời, vẻ mặt không thay đổi. Bộ dáng như phong vân khinh đạm, phần khí độ phi phàm này làm cho hắn ta bị thuyết phục.

Người như vậy Vu Nhai vô luận thế nào cũng không thể coi Sở Mộ là một tên điên, phát rồ lên mà giết người được.

Kết quả như vậy chỉ có một, đó là Nghiêm Khai Minh đang nói láo.

Nếu như đổi lại là một Phó thống lĩnh khác mà nói. Lần này Nghiêm Khai Minh nhất định sẽ hỏng bét. Nhưng mà lần này người đứng chủ trì lại là Vu Nhai.

- Sở Mộ, đối với lời giải thích của Nghiêm Khai Minh ngươi có gì muốn giải thích không?

Vu Nhai rốt cuộc cũng mở miệng. Nghiêm Khai Minh thở dài một hơi, loại áp lực này quả thực hắn rất khó thừa nhận.

- Không có gì giải thích.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, nhìn về phía Nghiêm Khai Minh:

- Nói cho ta biết, ai bảo ngươi giết ta?

- Sở Mộ, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ là có thể coi trời bằng vung.

Có Vu Nhai ở đây, ngữ khí của Nghiêm Khai Minh bắt đầu trở nên mạnh mẽ:

- Ta đã nói rất rõ. tất cả bất quá chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi. Ai biết bực họa trong tay Lâm Trung Lang kia từ đâu mà tới. Nói không chừng trước đó ngươi đắc tội với ai đó thì sao?

Nghiêm Khai Minh giải thích như vậy càng làm cho Vu Nhai tin tưởng việc này có liên quan tới Nghiêm Khai Minh. Nhưng mà Nghiêm Khai Minh là thủ hạ của hắn, lại là một trong hai đại đội trưởng. Một khi chết đi, trong thời gian ngắn khó có thể tìm thấy người thứ hai thay thế.

- Sở Mộ, ngươi có chứng cứ gì có thể trực tiếp chứng minh việc này là do một tay Nghiêm Khai Minh đứng sau lưng thao túng hay không?

Vu Nhai nhìn về phía Sở Mộ, hỏi.

*****

- Không có.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, thực sự hắn cũng không có chứng cứ trực tiếp. Nhưng mà chỉ cần bản thân hắn hiểu rõ là được. Hiện tại giết không nổi, không có nghĩa là về sau giết không được.

- Đã không có chứng cứ trực tiếp thì chứng minh việc này không có liên quan tới Nghiêm Khai Minh. Vậy tạm thời như vậy đi. Ta sẽ đi điều tra, đến lúc đó sẽ cho ngươi một công đạo.

Vu Nhai nói, không để cho Sở Mộ có cơ hội phản bác. Hắn tiếp tục nói:

- Hung danh của Biên Hoang ngũ hung rất thịnh, hơn nữa mỗi một người đều rất giảo hoạt. Lần này ngươi giết chết Lâm Trung Lang, chỉ sợ bốn người khác sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu như bọn chúng ra tay với ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ đối phó với bọn họ.

- Đa tạ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, đứng dậy rồi chắp tay với Vu Nhai:

- Ta cáo từ trước.

Tuy rằng tuổi Sở Mộ không lớn lắm, nhưng mà hắn không ngốc chút nào. Ý tứ trong lời Vu Nhai hắn hiểu rất rõ. Đơn giản là muốn thiên vị Nghiêm Khai Minh, muốn việc này hóa thành nhỏ, lại từ nhỏ hóa thành không có.

Nếu như không có chứng cứ trực tiếp gì, như vậy sau này điều tra rồi cho hắn một công đạo cũng chỉ là một loại từ chối lấy lệ mà thôi.

Một khi Sở Mộ tin tưởng mà đợi, như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể một mực chờ đợi. Đợi, đợi nữa, đợi mãi... Đợi tới lúc không thể điều tra ra kết quả gì.

Vốn nhìn tướng mạo Vu Nhai này không phải là kẻ gian xảo, là người có thể kết giao một phen. Đáng tiếc hắn ta thiên vị Nghiêm Khai Minh. Mà Nghiêm Khai Minh lại muốn dồn Sở Mộ vào chỗ chết. Vậy thì chính là cừu địch của Sở Mộ.

Một người muốn thiên vị cừu địch của Sở Mộ, coi như là bản thân đối phương Sở Mộ cũng không thể có chút liên quan nào. Thậm chí nếu như xuất hiện xung đột không thể nào tránh né. Sở Mộ cũng sẽ không hạ kiếm lưu tình.

Vu Nhai không có giữ lại, cũng không cần giữ lại.

Đi ra khỏi động phủ của Vu Nhai đã là màn đêm thâm trầm. Sở Mộ nhìn bầu trời âm u, nhanh chóng đi về động phủ của mình.

Hôm nay liên tục đánh hai trận kịch liệt, hắn cần phải nhanh chóng trở về động phủ, lắng đọng, suy nghĩ một chút. Về phần mạng của Nghiêm Khai Minh, hiện tại lấy không được không có nghĩa là Sở Mộ sau này không lấy được. Chỉ cần có một tia cơ hội, Sở Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương.

...

- Vu Nhai đại nhân, tên này ỷ vào bản thân là đệ tử kiếm phủ tới, không ngờ lại không để đại nhân vào trong mắt.

Sở Mộ vừa đi, ánh mắt Nghiêm Khai Minh xoay chuyển, vội vàng đứng lên, châm ngòi thổi gió.

Hắn rất lo lắng Sở Mộ sẽ tiếp tục tìm hắn tính sổ, cho nên vô luận thế nào cũng không thể để cho Sở Mộ còn sống. Ít nhất cũng không thể để cho Sở Mộ tiếp tục sống ở đây.

- Nghiêm Khai Minh, lần này ta đã cứu ngươi một mạng.

Vu Nhai ngắt lời Nghiêm Khai Minh, lạnh lùng nói.

- Dạ dạ, Vu Nhai đại nhân. Lần này nếu không ngờ ngài, hiện tại không biết tiểu nhân có thể đứng nói chuyện ở đây nữa hay không.

Nghiêm Khai Minh lập tức nói, hắn không có hiểu ý tứ trong lời nói của Vu Nhai, hắn lại tiếp tục dong dài:

- Thế nhưng mà tên này cho rằng mình là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng đã rất không tồi, hung hăng càn quấy, không đặt đại nhân vào trong mắt. Vô luận thế nào cũng không thể thả hắn rời đi như vậy.

- Ồ? Không thả hắn, vậy ngươi muốn làm gì đây? Giết hắn?

Vu Nhai lạnh lùng cười, hỏi lại hắn.

- Chuyện này....

Nghiêm Khai Minh ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Chẳng lẽ thực sự phải giết Sở Mộ? Không thực tế, không thực tế một chút nào.

- Nghiêm Khai Minh, việc này rốt cuộc ra sao ta tin rằng trong lòng người còn rõ ràng hơn ta hết. Sở Mộ cũng rất rõ ràng. Không nên bị lợi ích nhất thời che kín nội tâm. Có một ít người ngươi không thể đắc tội được đâu.

Vu Nhai nghiêm túc quát.

- Vu Nhai đại nhân.... Đại nhân nói gì tiểu nhân không biết...

Trong lòng Nghiêm Khai Minh giật thót một cái, tiếp tục giả vờ ngốc.

- Có biết hay không không sao cả. Hiện tại chuyện này dừng ở đây, về sau thu liễm một chút.

Vu Nhai cảnh cáo:

- Được rồi, ngươi có thể rời khỏi.

- Vậy Vu Nhai đại nhân, tiểu nhân xin cáo từ trước.

Nghiêm Khai Minh chắp tay hạ kiếm lễ rồi quay người rời đ.

Nhìn bóng lưng Nghiêm Khai Minh, Vu Nhai thầm nghĩ, không có cách nào đạt được Thực Linh Châu trên người Sở Mộ, quả thực là đáng tiếc.

Vu Nhai không hê để ý nữa. Hắn tin rằng việc này tới đây đã chấm dứt. Vậy Sở Mộ kia có lẽ cũng biết không nên truy cứu nữa. Mà Nghiêm Khai Minh cũng có thể hiểu rõ ý trong lòng hắn. Chỉ cần đối phương không phải kẻ ngu ngốc sẽ biết được mà thu tay lại. Nếu không, hắn có thể cứu được đối phương một lần, không có cách nào cứu đối phương được lần hai.

Rất nhanh Nghiêm Khai Minh đã rời khỏi động phủ của Vu Nhai, quay trở lại động phủ của mình.

- Đáng tiếc, kiếm khí cực phẩm không có duyên với ta.

Nghiêm Khai Minh nắm chặt tay âm thầm phẫn hận không thôi:

- Nhưng mà chỉ cần tứ hoang khác trong Biên Hoang ngũ hung khác xuất thủ, Sở Mộ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đến lúc đó ta cũng có thể nói là ta sắp xếp. Kiếm khí cực phẩm vẫn có thể đoạt được. Đáng tiếc nhấc là Thực Linh Châu.

- Chỉ là Vu Nhai đại nhân nói ra lời đó, nếu như Biên Hoang ngũ hung ra tay với Sở Mộ. Có thể tìm tới hắn ta hỗ trợ. Như vậy, Sở Mộ sẽ không phải chết. Phải nghĩ biện pháp làm cho Vu Nhai không thể ra tay trợ giúp Sở Mộ. Kể từ đó Sở Mộ mới có thể bị Biên Hoang ngũ hung giết chết.

Trong mắt Nghiêm Khai Minh hiện lên quang mang âm tàn, không ngừng tính toán.

Hơn nữa hắn rất nhanh đã thay đổi hành động.

Trong đêm tối có một đạo thân ảnh lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong màn đêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực mỏ khai thác linh thạch, tiến vào trong Thiên Hoang sơn mạch.

...

- Nhị ca, không nên cản đệ. Đệ nhất định phải xử tử Sở Mộ này, báo thù cho tứ ca.

Lão ngũ Vân Trung Hạc trong Biên Hoang ngũ hung nổi giận vô cùng, quát lớn.

- Ta cũng muốn báo thù cho lão tứ. Lăng trì xử tử tên Sở Mộ kia. Nhưng hiện tại còn chưa phải là cơ hội. Đợi lão tam trở về rồi nói sau.

Trung Sơn Hổ năn Vân Trung Hạc lại, không cho đối phương rời đi.

Thực lực Lâm Trung Lang so với Vân Trung Hạc lợi hại hơn rất nhiều. Ngay cả hắn cũng chết dưới kiếm Sở Mộ, nếu như Vân Trung Hạc rời đi, hơn phân nửa cũng không sống được.

- Đệ trở về rồi.

Một đạo thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện trước mắt hai người.

- Căn cứ vào tin tức của họ Nghiêm kia, hiện tại Sở Mộ đáng chết kia được Vu Nhai che chở. Nếu như chúng ta tùy tiện xuất thủ rất có thể sẽ khiến cho Vu Nhai ra tay. Dùng tu vi hắn muốn giết chúng ta rất đơn giản. Cho nên chỉ có thể chờ cơ hội. Chờ Sở Mộ kia rời khỏi khu vực mỏ khai thác.

- Vậy phải đợi tới khi nào?

Vân Trung Hạc cả giận nói. Rốt cuộc hắn cũng tạm thời bỏ qua ý định báo thù. Bất đắc dĩ a. Tu vi Vu Nhai quá mức cường đại, ba bọn họ liên thủ cũng bị chém giết một cách đơn giản.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)