Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0312

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0312: Thiên Hoang cự thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


- Nhất định sẽ có cơ hội.

Lão Tam Động Trung Xà nói.

Chuyện rất quỷ dị xảy ra, tất cả trở nên yên lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ầm ầm...

Thanh âm giống như tiếng sấm rền vang vọng, có thể cảm giác được ngọn núi dưới chân chấn động. Quấy nhiễu quá trình tu luyện kiếm thuật của Sở Mộ, sau mấy hơi lại trở nên lặng lẽ.

Chấn động giống như vậy gần đây xuất hiện mấy lần. Nhưng mà sau khi xem xét cũng không có phát hiện ra nguyên nhân gì đặc biệt.

Nếu như muốn nói đoạn thời gian này có gì khác biệt với lúc trước mà nói, trừ chấn động ra chính là bên trong Thiên Hoang cốc dường như có chút dị thường. Yêu thú qua ljai dường như so với bình thường còn nhiều hơn một ít. Hơn nữa đám yêu thú này so với bình thường càng thêm cuồng bạo. Làm cho một ít Kiếm giả tiến vào trong Thiên Hoang cốc tìm kiếm Thiên Hoang căn và các loại linh dược chết và tổn thương hơn trước rất nhiều.

Kiếm vệ phụ trách khu vực khai thác mỏ so với trước đó càng thêm cảnh giác. Bởi vì bọn họ cảm thấy đây có lẽ là dấu hiệu yêu thú trong Thiên Hoang cốc có lẽ sẽ bạo động. Tuy rằng cảm giác không quá giống như với những lần trước, nhưng mà đề cao cảnh giác là chuyện cần làm.

Từ khi Vu Nhai nhúng tay vào. Phần lớn thời gian của Sở Mộ đều ở trong động phủ mình. Về phần khi dùng bữa tự nhiên sẽ có người đưa tới ngoài động phủ.

Nghiêm Khai Minh từng nghĩ tới hạ độc trong đồ ăn. Nhưng mà cuối cùng vẫn bỏ đi suy nghĩ này. Không nói trước có hiệu quả hay khoong. Chỉ cần chuyện hạ độc vừa mới xuất hiện. Vu Nhai đại nhân tuyệt đối sẽ hoài nghi lên đầu hắn. đến lúc đó coi như muốn bảo vệ hắn cũng không dễ dàng.

Lần này Nghiêm Khai Minh học khôn. Hắn không làm gì hết. Tất cả như thường, chờ tứ hung khác trong Biên Hoang ngũ hung ra tay giết chết Sở Mộ. Về sau hắn chỉ để ý tới chỗ tốt kia mà thôi.

Chờ đợi là thứ rất gian nan. Bất đắc dĩ Vu Nhai đều luôn ở trong động phủ tu luyện, bởi vì chuyện chấn động thường xuyên xảy ra, cho nên Vu Nhai thường xuyên ra ngoài dò xét. Vì vậy Biên Hoang ngũ hung không có tìm được cơ hội ra tay.

Nói một cách tương đối, sinh hoạt của Sở Mộ vô cùng tùy tâm.

Tuy rằng không giết được Nghiêm Khai Minh, nhưng mà không phải lúc nào Sở Mộ cũng ghi nhớ trong lòng. Bởi vì loại người như Nghiêm Khai Minh trong mắt Sở Mộ bất quá chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.

Quan trọng nhất vẫn là tăng lên thực lực của mình. Chỉ cần thực lực bản thân tăng lên, mọi chuyện đều dễ xử lý.

Nếu như mình có được thực lực có thể chống lại Kiếm giả Khí Hải cảnh. Như vậy lúc ấy Vu Nhai không có cách nào ngăn được mình. Nghiêm Khai Minh kia cũng sẽ chết dưới thân kiếm hắn.

Thời gian tu luyện vô cùng nhàn nhã, cũng trôi qua rất nhanh. Nhoáng cái thời gian một tháng qua đi.

Bởi vì có Thực Linh châu cao cấp, hơn nữa lại có linh thạch trung phẩm phụ trợ. Tu vi kiếm khí của Sở Mộ ngày càng thâm hậu. Càng ngày càng tinh thuần. Chuyển thứ bảy của Thiên Nguyên cửu chuyển cũng dần dần sắp được luyện thành.

Tu luyện loại công pháp như Thiên Nguyên cửu chuyển, nếu như linh khí càng tinh thuần thì tiến cảnh càng nhanh.

Trong một tháng này, trừ việc tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển ra thì Sở Mộ tu luyện tầng thứ ba của bí pháp kiếm khí hộ thể. Sở Mộ còn tu luyện tất cả yếu lĩnh của kiếm thuật sư. Kiếm thuật trụ cột, kỹ xảo phát lực, thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm, tất cả mọi thứ...

Thị kiếm đã tu luyện tới viên mãn, thính kiếm cũng hoàn toàn đại thành. Nhưng mà xúc kiếm gần tới tiểu thành lại không có chút tiến triển nào. Cho dù Sở Mộ tu luyện thế nào cũng không được, hắn sốt ruột cũng không thể làm gì khác hơn.

Sau đó là tu luyện Kinh Phong kiếm thuật, thời gian còn lại toàn bộ dùng để tìm hiểu và lĩnh ngộ. Tìm hiểu Tê Liệt ý cảnh và kiếm thêê. s Nên làm thế nào dung hợp ý cảnh với kiếm thế vào với nào. Ngoài ra còn lĩnh ngộ Kim Phong thập tam thức, dung nhập Kim Phong liệt Không và Liệt Không kiếm kishc.

Ngẫu nhiên Sở Mộ sẽ rút chút thời gian nhàn rỗi tiến vào trong quặng mỏ đi đi lại lại. Nếu nhìn thấy linh thạch trung phẩm hắn sẽ thuận tay nhét vào trong oản luân không gian.

Đáng tiếc một tháng qua, nhiều lần tiến vào quặng mỏ. Sở Mộ cũng không có gặp được Thực Linh thú nữa. Thứ này quả nhiên hiếm thấy vô cùng.

- Cứ theo tiến độ như vậy, đoán chừng trong vòng nửa năm ta có thể đột phá đại thành tiến vào viên mãn. Đến lúc đó kiếm khí sẽ càng thêm tinh thuần vài phần. Thực lực chỉnh thể rõ ràng tăng lên.

Lại một lần nữa hoàn tất tu luyện Thiên Nguyên cửu chuyển, thở ra một ngụm trọc khí. Sở Mộ âm thầm nói.

- Ta tới nơi này đã được một tháng. Còn năm tháng còn lại. Trong khoảng thời gian này ta phải tìm được thời cơ phù hợp để giết Nghiêm Khai Minh.

Đứng dậy, xuống giường. rút kiếm ra, lần nữa tu luyện kiếm thuật.

Lại trôi qua một ngày.

Kiếm vệ của mỏ linh thạch này tăng cường tuần tra.

Đột nhiên có một tiếng rống cực lớn vang vọng. Đây hẳn là tiếng rống của một đầu yêu thú rất đáng sợ, giống như sấm sét nổ vang trên không trung. Cuồn cuộn chấn động lan tràn ra bốn phương tám hướng, làm cho người ta kinh hãi không thôi.

Thậm chí ngay cả một ít phong cấm ngoài động phủ cũng không thể nào ngăn cản. Ví dụ như phong cấm của Sở Mộ cũng bị thanh âm này xuyên thấu qua. Tuy rằng bị làm yếu đi rất nhiều, nhưng mà vẫn truyền vào trong tai Sở Mộ.

- Đây là thanh âm gì?

Hai mắt Sở Mộ bắn ra tinh mang sắc bén, thầm nghĩ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy.

Từ trong một tiếng rống đã bị phong cấm làm cho suy yếu này Sở Mộ đã ngửi thấy được mùi vị duy ngã độc tôn, bá đạo vô cùng. Bất luận người hay thú đều không thể nào đối kháng được sự bá đạo này, giống như là quân vương giá lâm vậy.

Không chỉ có Sở Mộ nghe được, ngay cả Vu Nhai cũng nghe thấy. Bởi vì tiếng rống này thực sự đáng sợ. Phong cấm chỉ có thể làm suy yếu trên phạm vi nhất định, căn bản không có cách nào ngăn cách.

- Thanh âm này...

Hai mắt Vu Nhai lóe lên tinh mang sắc bén, trong đầu nhớ lại truyền thuyết nào đó, nhưng mà hắn cũng không dám khẳng định. Bởi vì truyền thuyết kia quá mức kinh người.

Thân ảnh lóe lên, Vu Nhai lao ra khỏi động phủ, phóng về phía Thiên Hoang cốc bên kia. Dựa theo phán đoán của hắn, tiếng rống vô cùng khí phách này truyền tới từ phía Thiên Hoang cốc.

Trừ Vu Nhai ra còn có rất nhiều người khác đều lục tục rời khỏi động phủ mình lao ra. Từng người một cũng nhào đầu về phía Thiên Hoang cốc.

Không chỉ có kiếm vệ thủ hộ mỏ linh thạch, còn có rất nhiều người ở nơi khác cũng bị kinh động. Bởi vì tiếng rống kia thực sự quá lớn. Mà ngay cả người trong Biên Hoang thành cũng có thể nghe thấy được.

Một ít Kiếm giả tu vi yếu kém bởi vì ở trong Thiên Hoang sơn mạch, kết quả không chịu nổi được tiếng rống bá đạo này, thoáng cái bị chấn động làm cho ngất đi.

- Loại thanh âm này....

Trong một động phủ kín đáo trong Thiên Hoang sơn mạch, lão nhị trong Biên Hoang ngũ hung và lão tam giật mình. Lão tam tri thức phong phú nhất, đôi môi đỏ mọng mở ra, khẽ thấp giọng hô.

*****

- Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?

Có người than nhẹ, thở dài.

Trong Biên Hoang thành, có từng đạo thân ảnh nhanh chóng bắn ra. Thậm chí có người thi triển bí pháp, sau lưng xuất hiện đôi cánh khẽ vỗ. Trực tiếp bay ra khỏi Biên Hoang thành, nhanh chóng phóng về phia Thiên Hoang cốc trong Thiên Hoang sơn mạch.

Khi tiếng rống tràn ngập khí phách, bá đạo giống như quân vương quân lâm thiên hạ kia biến mất. Tất cả trở về lặng lẽ. Tiếng ầm ầm lần nữa vang lên. Giống như là địa chấn cấp bảy cấp tám, cả tòa Thiên Hoang sơn mạch chấn động.

Sở Mộ hơi ngẫm nghĩ, cũng thi triển thân pháp, nhanh chóng phóng về phía Thien Hoang cốc.

Trừ Sở Mộ ra cũng có không ít đại đội trưởng, trung đội trưởng kiếm vệ. Ngay cả Phó thống lĩnh Vu Nhai cũng chạy về phía trước. Thân ảnh giống như mũi tên bắn về phía trước chừng trăm mét. Cùng lúc đó lại có một đạo thân ảnh từ trong một động phủ khác bắn ra, đứng song song với Vu Nhai.

Năm mươi dặm đối với Sở Mộ mà nói cũng không xa. Không bao lâu Sở Mộ đã tới gần Thiên Hoang cốc. Đứng ở biên giới nhìn về phía trước. Thiên Hoang cốc này ước chừng mấy trăm ngàn mét.

Thiên Hoang sơn mạch chấn động vẫn còn tiếp tục. Hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Phảng phất như muốn sụp đổ. Có một cỗ khí tức vô hình, đáng sợ từ trên Thiên Hoang cốc lan tràn ra. Cỗ khí tức này tràn ngập cảm giác hoang vu, cổ xưa, ẩn chứa tang thương.

Dưới loại khí tức này lan tràn, sẽ làm cho tâm thần người ta chấn động, không nhịn được mà sinh ra cảm giác hoang vu, tang thương. Giống như ngàn năm tang thương nhìn nước chảy vậy.

Một tiếng nổ ầm ầm, kinh thiên động địa vang lên. Một cỗ khí tức hồng hoang giống như thực chất lập tức từ trong Thiên Hoang cốc lan tràn ra. So với thủy triều còn nhanh chóng, mạnh mẽ hơn gấp mấy trăm lần, bay thẳng về phía chân trời. Trong mắt mọi người hiện lên một cái trụ khổng lồ.

Cái trụ khổng lồ này bay vọt lên trên, cao tới mấy ngàn thước. Giống như muốn đâm rách bầu trời thành từng mảnh nhỏ. Vô số đóa mây trắng kia toàn bộ đều tán loạn, tiêu tán thành vô hình.

Một tia khí tức thiên hoang lan tràn ra. Sở Mộ không tự giác được mà hấp thu nó vào trong cơ thể. Hắn lập tức phát hiện ra một tia khí tức thiên hoang này không ngờ lại chủ động dung nhập vào trong huyết nhục hắn, khiến cho thân thể hắn được cường hóa một chút.

Đây là chuyện tốt nha.

Sở Mộ vội vàng tập trung tinh thần, chủ động đón nhận khí tức thiên hoang bốn phía. Đáng tiếc Thiên Nguyên cửu chuyển không có cách nào hấp thu loại khí tức kỳ lạ này. Sở Mộ cũng không có cách nào chủ động hấp thu, chỉ có thể thụ động thu nạp.

Rống..

Lại một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên. Ở khoảng cách gần như vậy nghe thấy, Sở Mộ cảm thấy thanh âm đáng sợ này xuyên qua hai tai, bay thẳng vào trong đầu. Từng đợt cảm giác mê muội tập kích. Khí huyết cao thấp toàn thân chấn động mạnh mẽ không thôi. Một lượng lớn khí tức thiên hoang lại dung nhập vào trong huyết nhục hắn.

Bởi vì lực lượng linh hồn vô cùng cường đại, Sở Mộ còn đang mê muội thì mấy Kiếm giả tu vi Hóa Khí cảnh đại thành bên kia đã trực tiếp ngất đi trên mặt đất. Chỉ có Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn, thậm chí là Kiếm giả Khí Hải cảnh mới có thể miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng mà thân thể cũng lảo đảo lắc lư.

Tiếp theo một đạo thân ảnh cực lớn từ trong Thiên Hoang cốc phóng lên trời. Xé rách cái trụ lớn kia, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là một đầu cự thú, hình thể vô cùng lớn. Chiều dài chí ít có gần ngàn mét, toàn thân có làn da màu vàng nâu. Trên làn da có dấu vết rạn nứt, giống như là mặt đất khô hạn, tản mát ra khí tức hoang vu vô tận.

Sau lưng đầu cự thú này mọc ra đôi cánh cực lớn, cũng là một đôi cánh thịt rạn nứt chằng chịt. Mà thân thể nó có năm phần giống như sư tử trên địa cầu, vô cùng mạnh mẽ. Chỉ là thoạt nhìn so với sư tử càng thêm thuần tuấn, uy mãnh. Cái mặt trời sinh có khí tức bá vương.

Ực Ực...

Một ít Kiếm giả không có hôn mê liên tục nuốt nước bọt. Chỉ bằng vào một đầu cự thú như vậy đã phá ra khí tức khiến cho bọn họ có cảm giác như đứng trước mặt là vực sâu, biển lớn, làm cho bọn họ chấn động, sởn hết gai ốc.

- Đó... Đó...

Có ít người lắp bắp chỉ vào đầu cự thú kia, không nói nên lời.

-... Là Thiên Hoang... Thiên Hoang cự thú.

- Truyền thuyết là thực. Trong Thiên Hoang sơn mạch quả thực có Thiên Hoang cự thú.

- Thiên Hoang cự thú...

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh cực lớn cao mấy ngàn thước trên không trung, miệng thì thào lẩm bẩm. trong lòng vô cùng rung động.

Thân cao mấy ngàn trượng, đứng yêu bất động. Thiên Hoang cự thú cúi đầu quan sát. Một đôi mắt cực lớn chậm rãi đảo qua, ánh mắt kia giống như thực chất rơi vào trên thân mỗi người. Lập tức khiến cho người ta có cảm giác như bị áp lực đánh úp lại. Một cỗ uy áp kinh khủng xâm nhập, làm cho linh hồn run rẩy.

Cho dù là Kiếm giả Khí Hải cảnh dưới ánh mắt như thực chất này cũng không dám nhúc nhích. Chỉ cảm thấy toàn thân như bị một cỗ lực lượng vô hình trấn áp, quá cường đại, quá kinh khủng.

Bọn họ có thể khẳng định, nếu như đầu cự thú khủng bố này muốn giết chết bọn họ mà nói, như vậy không quản bọn họ phản kích hay là đào tẩu đều không thể làm nên chuyện gì. Trong nháy mắt sẽ chết dưới tay đầu cự thú này.

Cũng may Thiên Hoang cự thú chỉ liếc mắt một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hai cánh sua lưng đột nhiên mở ra. Phát ra hai tiếng sưu sưu cực lớn giống như là kéo căng bạt. Hai cánh lớn vô cùng giống như muốn che bầu trời lại. Mang tới cho mọi người một loại cảm giác trầm thấp và áp lực.

Chợt Thiên Hoang cự thú vỗ hai cánh một cái, tạo thành một cơn lốc khủng bố lan tràn ra bốn phương tám hướng. Thiên Hoang cự thú bay lên trên bầu trời. Trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Mọi người lập tức nghe thấy một tiếng nổ tung giống như sấm sét trên bầu trời. Giống như có vô số sấm sét nổ vậy.

Âm bạo.

Đây chính là tốc độ Kiếm giả Khí Hải cảnh không thể đạt tới.

Muốn làm được như vậy thì tốc độ của bản thân phải vượt qua tốc độ của âm thanh. Chỉ có Kiếm giả cường hóa thân thể tới trình độ nahast định, hơn nữa tu vi cũng tăng lên tới trình độ nhất định mới có thể làm được.

Ước chừng qua hơn mười hô hấp, mới có người dần dần kịp phản ứng.

Không nói hai lời, từng người thi triển thân pháp nhanh chóng chạy về phía trong Thiên Hoang cốc.

Thiên Hoang cự thú trong truyền thuyết xuất hiện. Hơn nữa còn rời khỏi Thiên Hoang cốc, như vậy trong Thiên Hoang cốc liệu sẽ có bảo bối gì không?

Trong nháy mắt này, cho dù là Kiếm giả Khí Hải cảnh cũng động tâm không thôi.

Sở Mộ hơi suy nghĩ một chút, cũng thi triển ra thân pháp nhanh chóng chạy vào trong Thiên Hoang cốc. Thiên Hoang cự thú là cái gì hắn không biết. Nhưng mà loại địa phương mà cự thú như vậy ẩn nấp, thực sự sẽ khiến cho người ta chờ mong không thôi.

Kiếm giả tu luyện vốn cần dùng tới đủ loại tài nguyên. Nếu không chỉ dựa vào bản thân, muốn tu luyện tới cảnh giới cao thâm, không thể nghi ngờ sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Thậm chí còn đình trệ không tiến.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)