← Ch.0406 | Ch.0408 → |
Một phương diện là khó bắt sống, một phương diện khác là giá trị bản thân yêu thú. Yêu thú phi hành có giá cao hơn yêu thú bình thường rất nhiều, bởi vì độ khó khi bắt càng lớn, tác dụng cũng lớn hơn, chớ nói yêu thú tốc độ nhanh và sức chiếnđaấu cường đại như như Phong Dực Yêu Long
Nhưng mà Sở Mộ không có năm trăm vạn khối linh hạch hạ phẩm, hơi suy nghĩ một lúc, Sở Mộ liền trả lời:
- Năm trăm vạn không thành vấn đề, nhưng ta không xuất ra nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, có thể dùng vật khác thay thế không?
Sở Mộ vừa lên tiếng, ba kiếm giả áo đỏ mở to mắt kinh ngạc nhìn Sở Mộ, cho rằng mình nghe nhầm, mà người Dương ký cũng sửng sờ, hắn lập tức tươi cười gật đầu, nói:
- Có thể có thể, hoàn toàn có thể thay thế.
Điếm tiểu nhị dẫn Sở Mộ đến đây há to miệng có thể nhét quả trứng gà vào miệng.
Năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm đấy, bởi vì Sở Mộ là khách nhân do hắn dẫn đến, hắn có thể đạt được 1% hoa hồng trong tổng giá trị hàng hóa, đó chính là năm vạn khối linh thạch hạ phẩm, cũng tương đương thu nhập nhiều năm của hắn.
- Cũng không sợ gió lớn cuốn mất đầu lưỡi.
Một tên tương đối trẻ tuổi trong ba kiếm giả lên tiếng, hắn cười nói đây xem thường, hai tên kiếm giả khác không nói chuyện nhưng vẻ mặt và ánh mắt lại cho rằng Sở Mộ đang nói khoác.
Sở Mộ thu liễm kiếm khí chấn độn cuủa bản thân, bọn họ cho rằng hắn chỉ là Hóa Khí Cảnh đại thành mà thôi, bọn họ không đặt vào trong mắt. Chỉ là kiếm giả Hóa Khí đại thành làm sao có thể lấy đồ vật trị giá năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm chứ, mặc dù bọn họ có cũng là tài sản của hội, bọn họ bị phái đi mua con Phong Dực Yêu Long trước mặt.
Dương ký chấp sự cũng khẩn trương nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chỉ cần Sở Mộ không có xuất ra năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm hoặc đồ vật có giá trị tương đương, hắn không cách nào chính thức yên tâm.
Một đám người đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, cũng không nháy mắt, bọn họ cũng có suy nghĩ khác nhau.
Sở Mộ mỉm cười:
- Kết toán ngay tại đây sao?
Dương chấp sự nghe xong nội tâm càng khẳng định, vội vàng trả lời:
- Có thể, yêu thú này là do ta quản, là nhiệm vụ của ta, cũng do ta quyết định.
Trong thương hội Dương gia tồn tại cạnh tranh. Mỗi chấp sự đều được phân chia nhiệm vụ của mình, đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ sẽ có ban thưởng, không cách nào hoàn thành đúng hạn sẽ bị phạt, kể từ đó trong thương hội tràn ngập sức sống và ganh đua với nhau.
Đầu Phong Dực Yêu Long bị phân phối vào danh ngạch của hắn, trở thành nhiệm vụ phải hoàn thành.
Phong Dực Yêu Long giá trị năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, một khi bán đi hắn có thể đạt được nửa thành ban thưởng, đó chính là hai mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm, quan trọng hơn hắn có đánh cược với câấp sự khác.
Mắt thấy nhiệm vụ kỳ hạn mười lăm ngày đã qua mười ba ngày, nếu không bán được hắn sẽ chịu phạt. Đánh cuộc cũng thua, hắn sẽ mất mặt và không ít linh thạch.
Nếu không phải người Hồng Y Hội p giá quá ác, hắn đã sớm đồng ý bán đi, đáng tiếc người Hồng Y Hội dùng công phu sư tử ngoạm. Lại muốn dùng giá ba trăm vạn mua Phong Dực Yêu Long trị giá năm trăm vạn, cho dù thế nào hắn cũng không đáp ứng. Dù sao thương hội có cho hắn hạn ngạch thấp nhất để bán đi, nếu hắn bán dưới cái giá đó, hắn không chỉ không nhận được ban thưởng, thậm chí còn bị trừng phạt rất nặng.
Hiện tại tốt rồi, rốt cục có người nguyện ý tốn hao năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm mua sắm.
Lúc này Sở Mộ phải xuất huyết nhiều, hắn lấy ra vài tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp và hơn mười tấm thanh đồng linh thạch hạ phẩm tạp, lại lấy ra hai mươi mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm và mấy vạn khối linh thạch trung phẩm. Những thứ này chưa đủ, nhưng hai mươi mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm và mấy vạn khối linh thạch trung phẩm vừa nằm trên mặt đất quả nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác, càng làm người ta hít thở dồn dập.
Bọn họ đều là nhìn ra tiểu tử này có không gian oản luân, có thể gửi nhiều linh thạch vào trong không gian oản luân như vậy, ít nhất cũng phải là trung phẩm.
Ba tên kiếm giả Hồng Y Hội liếc nhau, trong mắt xuất hiện tinh quang, trong lòng nghĩ cái gì thì chỉ có chính bọn chúng mới hiểu.
Sau đó Sở Mộ lại lấy kiếm khí cực phẩm ra.
Hắn muốn lưu những thứ này cho Sở gia, cũng phân một ít cho Thanh Phong kiếm phái. Hiện tại xem ra không được rồi.
Chắp vá lung tung, Sở Mộ cuối cùng cũn gom góp đủ giá trị năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, không gian oản luân cũng ít đi rất nhiều đồ vật, trên cơ bản đều là chiến lợi phẩm trong thời gian gần đây, tính cả thu hoạch lúc trước cũng giao ra.
Cũng may hắn không giao kiếm khí quyết và cổ kiếm thuật ra.
Giao kiếm khí ra cũng không sao, nhưng kiếm khí quyết lại là căn bản, mang về Sở gia có thể làm công pháp bí tịch truyền thừa.
- Tốt, những linh thạch và kiếm khí cực phẩm cùng với không gian oản luân... Giá trị tổng cộng năm trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Dương chấp sự kiểm đếm hoàn tất, bộ dáng như trút được gánh nặng, chân mày u sầu cũng giãn ra, ánh mắt cảm kích nhìn Sở Mộ.
Cho dù thế nào Sở Mộ cũng giúp hắn đại ân.
- Nói thật, con yêu thú này quan hệ tới nhiệm vụ của ta, thời gian nhiệm vụ cũng sắp tới, nếu chưa hoàn thành, trong nội tâm của ta phi thường sốt ruột, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt.
Nội tâm Dương chấp sự hơi động, hắn nói:
- Ta làm chủ, Phong Dực Yêu Long dùng giá bốn trăm năm mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm bán cho ngươi.
Sở Mộ gật gật đầu, hcó thể tiết kiệm năm mươi vạn, hắn sẽ không cự tuyệt.
Năm cái bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp lại giao cho Sở Mộ, đôi mắt ba tên kiếm giả Hồng Y Hội chưa từng chớp cái nào, bọn chúng nhìn chằm chằm vào năm tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp.
- Khách nhân, con Phong Dực Yêu Long này là của ngươi.
Dương chấp sự thu linh thạch và các loại đồ vật vào trong không gian oản luân của mình, nghiêng người chỉ vào con yêu thú trong lồng sắt.
Đầu Phong Dực Yêu Long hữu khí vô lực vẫn nằm trong lòng sắt, toàn thân màu xanh nhạt, thân thể lớn như con trâu đực, ngoại hình cực giống dực long trên địa cầu thời tiền sử, nó có khác với dực long là trên hai cánh Phong Dực Yêu Long không có móng vuốt, nó có hai chân trước thật nhỏ và cặp chân sau tráng kiện với móng vuốt sắc bén.
- Phong Dực Yêu Long thập phần hung hãn, chúng ta mỗi cách ba ngày phải cho nó ăn thuốc bột để nó không còn sức lực.
*****
Dương chấp sự tiếp tục nói:
- Bản thương hội có cung cấp phục vụ giao hàng, không biết khách nhân muốn đưa Phong Dực Yêu Long tới nơi nào?
- Không cần, cho nó ăn giải dược đi.
Sở Mộ lắc đầu lên tiếng nói ra.
- Khách nhân, ngàn vạn không được, một khi phục dụng giải dược, Phong Dực Yêu Long sẽ khôi phục trong một phút, đến lúc đó lồng sắt không thể trói buộc nó.
Dương chấp sự kinh hãi, ba kiếm giả Hồng Y Hội cười nhạo.
- Yên tâm.
Sở Mộ cầm Phong Thú Châu ra ngoài.
- Thì ra khách nhân có Phong Thú Châu, khó trách.
Dương chấp sự khẽ giật mình, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ nói ra, vội vàng quay người đi tới lồng sắt cầm đan dược đưa cho Phong Dực Yêu Long ăn, mà ba kiếm giả Hồng Y Hội nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đáy mắt xuất hiện hào quang sáng ngời.
Ba gia hỏa này có tu vi kiếm khí Hóa Khí viên mãn, trước kia Sở Mộ không đặt vào trong mắt, hiện tại càng không đặt vào mắt, có lẽ sau khi thực lực tăng lên, bản thân càng tự tin, trước kia hắn làm việc gì cũng cẩn thận từng chút, hiện tại không cần thiết phải làm như vậy.
Huống chi ba tên gia hỏa này muốn lưu Sở Mộ lại chính là chê cười, có lẽ bọn chúng đang cười nhạo Sở Mộ ngốc, alij dám hiển lộ tài phú trước mặt bọn chúng, thật tình không biết Sở Mộ hoàn toàn không đặt chúng vào trong mắt, chẳng thèm quan tâm.
Mỗi Phong Thú Châu đều có một bí pháp khởi động, Sở Mộ đã sớm nắm giữ, hắn rót kiếm khí vào trong Phong Thú Châu, lúc này Phong Thú Châu sáng sinh ra hào quang sáng ngời.
Ba người Hồng Y Hội chỉ nghe nói về Phong Thú Châu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lần nào, biết rõ thứ này thập phần trân quý, bởi vậy chúng nhìn chằm chằm vào bảo vật, tuy Dương chấp sự cũng nhìn thấy nhưng không nhiều, ánh mắt hắn nhìn không rời mắt, càng không cần nói điếm tiểu nhị, hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hào quang Phong Thú Châu hình thành một khe hở bắn vào Phong Dực Yêu Long trong lồng sắt, khe hở này nhanh chóng bành trướng, thời điểm tiếp xúc Phong Dực Yêu Long, khe hở càng lớn, hào quang bao phủ toàn thân Phong Dực Yêu Long vào trong.
Dường như biết rõ kết cục của mình, Phong Dực Yêu Long lại giãy dụa, đáng tiếc giải dược chưa phát huy hiệu quả, Phong Dực Yêu Long hơi giãy dụa nhưng không thể nhúc nhích nhiều.
Xác suất phong thú của Phong Thú Châu cùng một nhịp thở với đẳng cấp yêu thú và thực lực người sử dụng, nếu dùng Phong Thú Châu trung phẩm phong yêu thú đê cấp sẽ dễ dàng không tốn sức.
Nhưng nếu một kiếm giả tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành phong ấn một con yêu thú trung cấp trung giai, độ khó sẽ không nhỏ, chỉ có ba thành xác suất thành công, cho nên kiếm giả khi phong thú thường làm yêu thú bị suy yếu, ví dụ như đả thương các loại thủ đoạn.
Sở Mộ có tu vi kiếm khí Khí Hải Cảnh tiểu thành nhưng lực lượng linh hồn cực kỳ cường đại, thực lực chân chánh không thua kém gì kiếm giả tu vi kiếm khí Khí Hải Cảnh viên mãn, cho dù Phong Dực Yêu Long thời kỳ toàn thịnh cũng bị Sở Mộ phong thú thành công, huống chi nó còn bị suy yếu tới mức này.
Lúc khe hở trên Phong Thú Châu bao phủ Phong Dực Yêu Long hoàn toàn, ngay sau đó khe hở trói buộc toàn thân Phong Dực Yêu Long, Phong Dực Yêu Long không thể giãy dụa khỏi trói buộc, toàn thân nó xuất hiện hào quang màu xanh, ngay sau đó trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, thân thể khổng lồ của Phong Dực Yêu Long co rút thu nhỏ thật nhanh, hóa thành đạo hào quang màu xanh bay vào trong Phong Thú Châu.
Vèo, hào quang màu xanh biến mất trong Phong Thú Châu, Phong Thú Châu sinh ra quang mang tối tăm, sau ba hô hấp lại khôi phục như thường, chỉ thấy trong Phong Thú Châu trống rỗng xuất hiện một thân ảnh yêu thú, chính là phiên bản Phong Dực Yêu Long thu nhỏ, dường như nó đang ngủ say trong Phong Thú Châu.
Sở Mộ là chủ nhân cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, thầm nghĩ i lục Cổ Kiếm có quá nhiều việc không thể tưởng tượng nổi, những người khác nhất là điếm tiểu nhị và ba tên kiếm giả Hồng Y Hội suýt nữa rớt tròng mắt xuống đất.
Phong thú thành công, Sở Mộ lại rót tinh huyết vào trong Phong Thú Châu, Phong Dực Yêu Long sẽ bị Sở Mộ khống chế, trừ khi bức tinh huyết của Sở Mộ ra khỏi Phong Thú Châu, nếu không Phong Dực Yêu Long sẽ nghe lời Sở Mộ.
Chỉ có điều sau khi phong thú thành công cần thời gian ba ngày mới có thể thả Phong Dực Yêu Long ra ngoài, trong ba ngày này Phong Thú Châu sẽ tiến hành ước thúc và đánh lạc ấn tinh huyết lên người Phong Dực Yêu Long.
Dương chấp sự hoàn thành nhiệm vụ bán Phong Dực Yêu Long trong thời gian chỉ định, mà Sở Mộ cũng thành công mua được yêu thú phu hành làm mình thỏa mãn, cả hai đều vui vẻ, sau khi nói vài câu khách sáo Sở Mộ rời đi.
Vốn Sở Mộ tới bán yêu hạch đổi linh thạch, hiện tại tốt rồi, không kiếm được khối linh thạch nào, ngược lại tốn hao bốn trăm năm mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm, cuối cùng không bán yêu hạch, bởi vì muốn giữ lại nuôi nấng Phong Dực Yêu Long, từ đó đề cao thực lực Phong Dực Yêu Long lên, đến lúc đó tốc độ phi hành của nó cũng nhanh hơn.
Sau khi Sở Mộ rời đi, ba kiếm giả Hồng Y Hội nhìn nhau, liên tục gật gật đầu, hai tên đuổi theo Sở Mộ, một tên đi hướng khác.
Thành Hám Yêu vĩnh viễn không thiếu đám người này, cả con đương này dù là ban đêm cũng có người đi lại.
Sở Mộ rời khỏi thương hội Dương gia sau đó đi trên phố, hắn suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch nên làm gì, một thân trường bào trắng của hắn cũng không làm ai chú ý.
Trong thành Hám Yêu này có không ít người mặc trường bào màu trắng, tuy trước kia Vân Đại tiên sinh từng nói qua, người trẻ tuổi mặc trường bào trắng tập kích hắn bị thương có tu vi kiếm khí Hóa Khí tiểu thành.
Thời gian đã qua hai tháng, rất nhiều người sớm không quan tâm chuyện này, dù sao có không ít kiếm giả ra vào thành Hám Yêu, mỗi ngày cũng có không ít kẻ tử vong, còn có một đống chuyện quái lạ diễn ra. Hơn nữa Sở Mộ hiện tại bày ra tu vi Hóa Khí đại thành, cho dù mọi người kinh ngạc nhưng không ai liên tưởng tới.
- Ta phải giết Vân Đại tiên sinh, còn có người Cuồng Sư Bang cũng phải trả giá tương ứng khi truy sát ta.
Sở Mộ nói thầm, nội tâm hắn đã có kế hoạch rõ ràng.
- Đi Cuồng Sư Bang trước.
Sở Mộ nói thầm trong lòng.
Hắn vốn không có thù hận gì với Cuồng Sư Bang, chỉ có điều bởi vì người Cuồng Sư Bang không có mắt, lại dám nói Sở Mộ là kẻ cướp nên đã chết dưới kiếm Sở Mộ.
Nếu chuyện đến đây chấm dứt, Sở Mộ cũng không thèm quan tâm tới Cuồng Sư Bang, đáng tiếc người Cuồng Sư Bang không cam lòng, xuất động một đám kiếm giả đuổi giết Sở Mộ. Cuối cùng đều chết dưới kiếm Sở Mộ, từ đó cũng kế thù với Sở Mộ, không đòi lại một công đạo sẽ bất lợi với kiếm tâm của mình.
← Ch. 0406 | Ch. 0408 → |