← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Kiếm tâm thông tâấu mới có thể tiến xa trên con đường kiếm đạo.
- Đứng lại!
Sau lưng có tiếng quát vang lên, ngay sau đó ánh mắt Sở Mộ xuất hiện hào quang màu đỏ lập lòe. Hắn nhìn thấy hai bên trái phải của mình có một người áo đỏ đang đứng, hơi suy nghĩ một chút, Sở Mộ đã biết rõ bọn chúng là hai tên trong ba tên áo đỏ gặp trong thương hội Dương gia.
- Chuyện gì?
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi bọn chúng.
- Đương nhiên có chuyện, Phong Thú Châu của ngươi không tệ, hội chủ chúng ta cần, cho nên ngươi phải nhượng lại cho chúng ta. Yên tâm, giá cả sẽ không để ngươi thiệt thòi.
Một tên kiếm giả áo đỏ nói thẳng, hắn thèm che dấu làm gì, ánh mắt xuất hiện hào quang tham lam.
Hai người đứng ra ngăn cản Sở Mộ, kiếm giả chung quanh kịp phản ứng, vừa nhìn thấy quần áo thể hiện bang hội của bọn chúng, bọn họ e sợ tránh không kịp nên lui ra sau, lại hình thành vòng vây xem náo nhiệt.
Hồng Y Hội làm việc ngang ngược bá đạo, căn bản không nói đạo lý là gì, trừ khi có nắm đấm lớn hơn bọn chúng.
Lúc đám người này nói ba chữ Phong Thú Châu. Có chút kiếm giả còn mờ mịt, có một ít khiếp sợ không nhỏ.
- Thế các ngươi báo giá bao nhiêu?
Sở Mộ như cười mà không phải cười hỏi thăm, hắn sớm nắm chắc tâm tư của kiếm giả Hồng Y Hội.
- Xem ngươi cũng không dễ dàng gì, sẽ cho ngươi cái giá cao.
Kiếm giả áo đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, không cảm thấy có gì không thỏa dáng. Có lẽ bọn chúng vô ý thức cho rằng một tên kiếm giả Hóa Khí đại thành có thể tạo thành uy hiếp với mình, vừa nói vừa duỗi hai ngón tay ra, dùng giọng điệu bố thí nói:
- Hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Lúc này chung quanh có tiếng hít khí lạnh vang lên.
Hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm tuyệt đối là con số lớn với nhiều kiếm giả. Thậm chí một ít kiếm giả cả đời cũng chưa từng kiếm được hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Đối với bọn họ mà nói, hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm chính là khái niệm trong tưởng tượng, khó tránh cảm thấy khiếp sợ.
- Hai trăm vạn khối...
Sở Mộ biết rõ đối phương cố ý báo giá thấp, nhưng thật không ngờ lại thấp như vậy, hắn ngạc nhiên, hắn cười mà không phải cười nói ra:
- Một viên Phong Thú Châu trung phẩm giá trị mấy trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, một con Phong Dực Yêu Long giá trị bốn trăm năm mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm, cả hai kết hợp có giá vượt qua ngàn vạn khối linh thạch hạ phẩm, chỉ là hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm cũng dám nói là giá cao, hẳn là Hồng Y Hội cho rằng hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm là khoản tiền rất lớn sao?
Một câu mỉa mai làm hai tên kiếm giả áo đỏ xấu hổ, chợt lại dùng ánh mắt tưc giận nhìn Sở Mộ, dùng giọng điệu uy hiếp lên tiếng:
- Không cần biết ngươi có thân phận lai lịch gì, thành Hám Yêu có quy củ thành Hám Yêu, ở chỗ này Hồng Y Hội chúng ta là ba thế lực lớn nhất, nói một không hai, ngươi ngoan ngoãn giao Phong Thú Châu ra đây, cầm hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm rời đi, nếu không ta cam đoan ngươi không chiếm được một khối linh thạch hạ phẩm nào, ngay cả mạng cũng lưu lại đây.
Lúc nghe lời này, sắc mặt đám kiếm giả chung quanh khiếp sợ, biết rõ tiếp tục phát triển sẽ nhìn thấy máu, nhưng ở thành Hám Yêu thường xuyên xảy ra chuyện như thế, cũng không có gì lạ.
Bọn họ đang đắm chìm trong những lời Sở Mộ vừa nói, hơn một ngàn vạn khối linh thạch hạ phẩm!
Tưởng tượng một chút, hơn một ngàn vạn khối linh thạch hạ phẩm xuất hiện trước mặt mình, rất nhiều kiếm giả cảm thấy âầu choáng mắt hoa, trời đất tối tăm, thiếu chút nữa hôn mê vì rung động.
Đám kiếm giả nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, muốn xem tên kiếm giả tu vi Hóa Khí đại thành sẽ ứng phó thế nào.
Nhìn hắn mới hơn hai mươi tuổi có được tu vi Hóa Khí đại thành, còn có được Phong Thú Châu trung phẩm và Phong Dực Yêu Long... Khẳng định lai lịch không đơn giản, nhưng nơi này là thành Hám Yêu, có quy củ của mình, nếu muốn bằng lực lượng bên ngoài can thiệp vào thành Hám Yêu sẽ dẫn tới bắn ngược.
Cho nên ở chỗ này chỉ có dựa vào quy củ thế lực bản thổ làm việc.
Nếu làm không thỏa đáng sẽ thấy máu, kiếm giả chung quanh dang suy nghĩ, nếu nhìn thấy máu cũng sẽ là máu của kiếm giả trẻ tuổi trước mặt, nội tâm tiếc hận thay hắn.
- Dừng tay!
Lúc này có tiếng quát vang lên, đột nhiên có một thân tách đám người bước tới, Sở Mộ giật mình nhìn sang, người nọ chính là Hàn Diệp.
Sở Mộ có cảm giác dở khóc dở cười, lần trơớc hắn bị người Cuồng Sư Bang quanh, cũng là Hàn Diệp xuất hiện giải vây, lúc này cũng gặp Hàn Diệp, hắn lại đoán Hàn Diệp ra mặt cũng không làm nên trò trống gì.
- Ah, ta nói là ai, thì ra là Hàn bang chủ Thiết Kiếm Bang, Hàn bang chủ có gì chỉ giáo?
Một tên kiếm giả áo đỏ nhìn Hàn Diệp, giống như cười mà không phải cười nói ra.
Hồng Y Hội còn cường đại gấp mười lần Thiết Kiếm Bang, cho nên người Hồng Y Hội không đặt thế lực nhị lưu như Thiết Kiếm Bang vào trong mắt, cho dù đối phương là bang chủ một bang.
Trong mắt Hàn Diệp xuất hiện một tia giận dữ, trong nháy mắt liền áp chế xuống, hắn chắp tay nói với kiếm giả áo đỏ:
- Vị này là bằng hữu của ta, kính xin xem mặt mũi của ta mà giơ cao đánh khẽ.
- Mặt mũi của ngươi?
Kiếm giả áo đỏ cười lạnh, hắn nói một câu làm người ta chán ghét:
- Ta suýt nữa quên, ngươi là bang chủ Thiết Kiếm Bang, thật có mặt mũi nhưng liên quan gì tới ta, ta là người Hồng Y Hội, cũng không phải là người Thiết Kiếm Bang của ngươi.
Sắc mặt Hàn Diệp biến hóa, tuy hắn chỉ cần xuất kiếm là có nắm chắc chém giết hai tên kiếm giả trước mặt này, nhưng một khi chém giết, hậu quả sẽ là Hồng Y Hội diệt Thiết Kiếm Bang.
- Hàn bang chủ, ta thấy ngươi là bang chủ đứng đầu một bang nên bỏ qua, nhanh chóng lui ra sau, nếu không gây ra hiểu lầm giữa Thiết Kiếm Bang và Hồng Y Hội sẽ không hay, phải biết rằng, Hồng Y Hội chúng ta diệt không ít thế lực nhị lưu, không kém một Thiết Kiếm Bang.
Mặt tên kiếm giả áo đỏ khác lạnh lùng lên tiếng.
Những lời này tràn ngập uy hiếp, lửa gianajt rong mắt Hàn Diệp biến mất, đồng thời còn có kiêng kị không nhỏ.
Nếu chỉ có một mình hắn có lẽ sẽ không kiêng kị như vậy, nhưng trừ hắn ra, còn có càng nhiều huynh đệ dùng hết mồ hôi và máu kiến thiết Thiết Kiếm Bang như ngày hôm nay. Trước mắt thực lực Thiết Kiếm Bang kém Hồng Y Hội quá xa một khi sinh ra xung đột dễ dàng tạo thành bang diệt người chết.
Trong lòng có cố kỵ, Hàn Diệp không nói gì nữa, hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |