← Ch.0497 | Ch.0499 → |
Ngày thứ bốn Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong nhìn thấy đất liền, tiếp theo là một hiệp cốc.
Sở Mộ nhìn hiệp cốc siêu khổng lồ trước mắt, ánh mắt hơi kích động hỏi:
- Đây chính là Thiên Kiếm hiệp sao?
Tiêu Thiên Phong cũng phấn khởi.
Cái gọi là Thiên Kiếm hiệp tức là một ngọn núi bị xẻ đôi, một khe hở to thẳng tắp hình thành.
Theo ghi chép thì tiền thân của Thiên Kiếm hiệp là một ngọn núi, khó thể tìm ra tên cụ thể của nó, vì không quan trọng nên bị người lãng quên.
Khoảng vạn năm trước núi cao năm ngàn thước, một vị Kiếm Thánh chém nhát kiếm xẻ đôi. Tại sao Kiếm Thánh muốn xẻ núi thì có đủ loại cách nói, lưu truyền rộng nhất là vị Kiếm Thánh kia truy sát một kẻ thù, khi chạy đến đây thì đuổi kịp người ta nên chém nhát kiếm, không chỉ diệt kẻ thù còn xẻ đôi ngọn núi.
Núi bị xẻ ra thì không còn là núi nữa, nó thành hiệp cốc, hiệp cốc cao năm ngàn thước đứng thẳng trong thiên địa.
Vì Kiếm Thánh chém ra nhát kiếm ẩn chứa kiếm ý của y đã tràn ngập nguyên hiệp cốc, thấm đẫm mỗi tấc đất khiến nơi này thay đổi về mặt căn bản, trong trăm dặm hễ sinh linh tới gần sẽ bị kiếm ý mãnh liệt đáng sợ nghiền nát linh hồn, hồn phi phách tán bỏ mình.
Cho nên ngọn núi bị chém thành hiệp cốc có tên là Thiên Kiếm hiệp, thiên kiếm ý là kiếm thiên uy.
Sau năm ngàn năm, kiếm ý nơi này bị suy yếu đến nỗi cường giả đẳng cấp Kiếm Vương cường đại có thể chịu đựng dược, lúc ấy có cường giả Kiếm Vương tìm đến đối kháng kiếm ý trong hiệp cốc, tham ngộ nó nâng cao lĩnh ngộ với kiếm đạo.
Lại qua ba ngàn năm, kiếm ý suy yếu đến mức độ cường giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại chịu đựng được, không còn tác dụng xúc tiến với cường giả đẳng cấp Kiếm Vương, vì vậy Kiếm Giả đến tham ngộ đổi thành Kiếm Giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại.
Bây giờ kiếm ý lại suy yếu, đã không còn tác dụng gì với cường giả đẳng cấp Kiếm Vương, chỉ có Kiếm Giả Kiếm Tôn yếu kém hoặc đẳng cấp thấp hơn nữa mới có thu hoạch từ kiếm ý. Nhưng Kiếm Giả chưa lĩnh ngộ kiếm ý thì không thể đến gần chỗ này, dù phạm vi kiếm ý Thiên Kiếm hiệp bao phủ từ trăm dặm rút nhỏ còn mười dặm.
Trên Thiên Kiếm hiệp một mảnh trụi lủi, nhìn sơ như chất đống đá nâu vàng và đất bùn hỗn hợp lại, không mọc một cọng cỏ.
Vì Kiếm Thánh kia để lại kiếm ý quá mãnh liệt khiến cỏ cây dưới núi bị nghiền nát diệt sự sống, thành tro, từ nay vẫn cứ không một cọng cỏ mọc nổi.
Còn bên trong hiệp cốc thì ẩn chứa kiếm ý đậm đặc đáng sợ nhất, hiện giờ không có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn thì không thể đi vào. Dù là Kiếm Tôn bình thường muốn vào trong hiệp cốc cũng rất khó khăn, sơ sẩy một cái là linh hồn vỡ nát bỏ mình ngay.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua, phát hiện trừ hắn và Tiêu Thiên Phong ra còn mấy trăm Kiếm Giả rải rác khắp nơi. Những Kiếm Giả này đa số có tu vi Nguyên Cực cảnh, số ít giống như hắn và Tiêu Thiên Phong, đều là Kiếm Giả Khí Hải cảnh lĩnh ngộ kiếm ý.
Đương nhiên nếu Kiếm Giả không lĩnh ngộ kiếm ý mà có một số báu vật đặc biệt có thể tạm thời đối kháng kiếm ý nơi này xâm nhập thì có cơ hội rất lớn lĩnh ngộ kiếm ý.
Sở Mộ thu về tầm mắt, cất bước:
- Đi thôi sư huynh.
Hiện bọn họ đang cách mười dặm nên cảm nhận được dao động kiếm ý nhè nhẹ, dao động cỡ này sẽ không ảnh hưởng bọn họ.
Đi tới trước khoảng ngàn thước Sở Mộ cảm giác kiếm ý trở nên mãnh liệt hơn, cực kỳ cứng cỏi, từng đợt nối tiếp nhau như sóng gợn liên miên vô cùng vô tận.
Kiếm ý này không nhằm vào thân thể mà là thế giới tinh thần, khi thế giới tinh thần không chịu nổi kiếm ý trùng kích tan vỡ thì linh hồn sẽ bị thương, sau đó kiếm ý sẽ trực tiếp trùng kích linh hồn dẫn đến linh hồn vỡ nát.
Sở Mộ liều bài trừ mọi tạp niệm, tập trung trên trăm phần trăm, dùng kiếm ý hai thành hai đối kháng kiếm ý liên miên không dứt ập đến. Tiêu Thiên Phong cũng vậy.
Nhưng kiếm ý của Tiêu Thiên Phong không bằng Sở Mộ, nên chống cự hơi khó khăn hơn chút.
Sở Mộ vừa chống cự vừa tiến lên trước, muốn đạt tới hiệu quả lĩnh ngộ tốt nhất thì phải khiêu chiến cực hạn của mình, giờ mới vào phạm vi mười dặm Thiên Kiếm hiệp, mới chỉ là kiếm ý trùng kích bước đầu, còn lâu mới tới cực hạn thật sự của bản thân.
Sở Mộ bước nhanh, chớp mắt hắn lại tiến lên một dặm, độ mạnh kiếm ý chợt nâng cao nhiều nhưng hắn không có cảm giác đến cực hạn.
Chốc lát sau Sở Mộ lại đến gần một dặm, tới đây mới bắt đầu cảm giác kiếm ý trùng kích mang đến áp lực đã khó thể chịu đựng.
Tiêu Thiên Phong đi sau Sở Mộ, còn đứng ở nơi tám dặm gần chín dặm, mỗi khi nâng chân lên muốn tiến tới trước sẽ bị vách tường vô hình ngăn lại, bước chân mãi không thể đạp xuống. Mặt Tiêu Thiên Phong trắng bệch, đành bất đắc dĩ thu lại bước chân, ngồi xuống xếp bằng, đây đã là cực hạn của gã.
Sở Mộ không ngừng ngăn cản kiếm ý liên miên không ngớt trùng kích, dùng hai thành hai kiếm ý của mình gắt gao chặn laị. Sở Mộ đứng yên một lát sau nhấc chân đi tới trước, đạp mạnh xuống. Sở Mộ cảm giác kiếm ý trùng kích càng mãnh liệt hơn một chút.
Sở Mộ một hơi liên tục tiến lên ba bước, đi hai dặm mới ngừng, hắn cảm giác nơi này là cực hạn hiện tại của mình.
Bên tai Sở Mộ nghe một giọng nói, là tiếng thở dài của Tu La Kiếm Vương:
- Xem độ mạnh kiếm ý thì Thiên Kiếm hiệp này qua năm trăm năm nữa kiếm ý sẽ tan biến.
Lúc này Sở Mộ không dám phân tâm, hết sức tập trung vào sử dụng hai thành hai kiếm ý đối kháng kiếm ý của Thiên Kiếm hiệp trùng kích, nên không thể trả lời Tu La Kiếm Vương.
Dường như Tu La Kiếm Vương biết điều đó nhưng vẫn than thở tự hỏi:
- Mấy ngàn năm trước ta từng đến đây đối kháng, tham ngộ kiếm ý, khi ấy kiếm ý mãnh liệt hơn hiện tại gấp vô số lần.
- Kiếm Thánh một kiếm chém ra Thiên Kiếm hiệp có tên là Vị Ương Kiếm Thánh, kiếm ý mà y lĩnh ngộ tên là Vị Ương kiếm ý, ý là chưa tận chưa hết. Nên Vị Ương Kiếm Thánh để lại kiếm ý là có thuộc tính, cứng cỏi, ngưng tụ hơn kiếm ý bình thường, có xu hướng liên miên vô cùng vô tận.
Tu La Kiếm Vương chậm rãi nói:
- Độ mạnh kiếm ý Thiên Kiếm hiệp bây giờ chỉ bằng một phần ngàn, phải có kiếm ý độ mạnh tương đồng mới đối kháng lại được. Những kiếm ý thuộc tính mạnh hơn kiếm ý bình thường, có các loại năng lực mà kiếm ý bình thường không có. Như Vị Ương kiếm ý, về uy lực thì không mạnh hơn kiếm ý bình thường quá nhiều, đặc điểm chủ yếu là vô cùng tận liên miên không dứt, đây là lý do kiếm ý sót lại trong Thiên Kiếm hiệp vạn năm không tán đi.
← Ch. 0497 | Ch. 0499 → |