← Ch.0534 | Ch.0536 → |
Người Long gia tức giận quát:
- Giết chết hắn! Hung thủ phải chết!
Thân Đồ Thành liếc Thân Đồ Vô Địch lại xem Sở Mộ, sau đó lạnh lùng cười, một bước không nhường nhìn hướng Long gia chủ:
- Long gia các người muốn quyết tử chiến với Thân Đồ gia ta thì cứ ra tay, Thân Đồ gia theo tới cùng!
Long gia chủ buông lời uy hiếp, sắc mặt âm trầm:
- Thân Đồ Thành, ngươi nên biết rõ một khi khai chiến với hai nhà chúng ta thì dù cuối cùng Long gia bị diệt vong Thân Đồ gia các ngươi cũng sẽ bị tổn thất nặng nề!
- Nhớ kỹ, Long Nhất bị giết là tài nghệ không bằng người! Long Nhị bị giết vì hắn đánh lén, khiến người trơ trẽn, ta rất muốn nói giết rất hay!
Thân Đồ Thành hét to:
- Nếu Long gia ngươi có gan thì tốt thôi, bây giờ khai chiến đi, để xem cuối cùng diệt Long gia rồi Thân Đồ gia có bị tổn thất lớn nào không!
Long gia chủ mặt xanh mét:
- Thân Đồ Thành, ngươi... !
Người Long gia không dám lên tiếng nữa, tuy tức giận nhưng bọn họ không ngu, nội tình của Thân Đồ gia hơn xa Long gia, nếu thật sự đánh nhau thì Long gia bị diệt vong là cái chắc. Còn Thân Đồ gia có bị tổn thất nặng nề hay chỉ bị sứt mẻ một chút thì bọn họ không biết, trừ người cầm lái Thân Đồ gia ra không ai biết.
Huống chi dù Thân Đồ gia bị tổn thất nặng nề thì khi đó Long gia cũng không nhìn thấy.
- Long gia, các ngươi nhớ kỹ! Cuộc chiến sinh tử hôm nay là Long gia các ngươi chủ động đề nghị, Long Nhất chết vì tài nghệ không bằng người, Long Nhị đánh lén rất vô sỉ. Nếu Long gia muốn truy cứu việc này thì Thân Đồ gia ta theo đến cùng!
Thân Đồ Vô Địch tiến lên một bước, cực kỳ bá đạo nói:
- Nếu Long gia không truy cứu việc này thì ân oán giữa Long gia và Sở Mộ dừng tại đây, nếu ta phát hiện Long gia âm thầm trái lời hứa ra tay đối phó Sở Mộ thì Thân Đồ gia ta tuyệt đối không bỏ qua!
Thân Đồ Vô Địch là đại thiếu gia, gia chủ tương lai của Thân Đồ gia, lời gã nói rất nặng ký.
- Tốt, tốt, tốt lắm, ta nhớ kỹ lời hôm nay!
Long gia chủ biết hôm nay Long gia mất hết mặt mũi, còn tiếp tục dây dưa thì không chiếm được ích lợi gì ngược lại bị cười nhạo.
Long gia chủ sắc mặt âm trầm liếc qua Thân Đồ Vô Địch rồi nhìn hướng Sở Mộ, âm trầm nói:
- Sở Mộ, ta hy vọng ngươi luôn sống sót, sống thật tốt, đừng chết quá sớm. Đương nhiên có ngày ngươi chết thì chắc chắn không liên quan gì đến Long gia chúng ta, chỉ trách ngươi quá cuồng gây thị phi khắp nơi.
Long gia chủ nói xong cùng người trong tộc rời đi.
Trong đại sảnh Lý gia, Lý Minh Tân không bận tâm uy nghi gia chủ cất tiếng cười to:
- Ha ha ha! Tốt quá, có mớ Linh Thạch này thì Lý gia chúng ta có nhiều tiền riêng để phát triển!
Lý Minh Tân vô cùng vui vẻ.
Đại trưởng lão và các vị trưởng lão Lý gia cũng rất vui sướng, bộ dáng như lòng được an ủi.
Lần này Lý gia đập nồi chìm thuyền, ý kiến đồng lòng bỏ ra mười vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, có một phần lấy từ tam thiếu gia Long gia và kiếm vệ của gã, một phần là Lý gia góp vào, giờ thì được đền đáp lớn.
Một chia mười!
Lý gia trừ lấy lại vốn ra còn lời chín mươi vạn khối Linh Thạch thượng phẩm. Với Long gia, Thân Đồ gia thì đây không tính là gì nhưng nó là tài sản kếch sù cho Lý gia, là món tiền thứ nhất để gia tộc vực dậy, cực kỳ quan trọng.
Sở Mộ trừ lấy lại trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm ra còn kiếm lời chín trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, lời to. Đám Dương Vô Địch, Thân Đồ Vô Địch cược Sở Mộ thắng đều được đèn đáp phong phú.
Đương nhiên những Kiếm Giả cược Long Nhất thắng đều thua tiền, tiếng mắng Long gia không ngớt. Họ nhục mạ rằng Long gia quá phế vật, một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm mà bị một Kiếm Giả mới đột phá Nguyên Cực cảnh chưa đủ một năm giết, hại bọn họ mất một số Linh Thạch lớn.
Mấy nhà vui có mấy nhà buồn.
Người Phàn gia mặt xanh mét. Đặc biệt đại tiểu thư của Phàn gia, Phàn Phong Hoa khuôn mặt khuynh thành âm trầm nhỏ nước. Đơn giản vì Phàn gia bị tổn thất nhiều, bị đả kích danh tiếng rất lớn, có thể nói là buôn bán lỗ vốn.
Ba gia tộc lớn quận Kim Sa thì Phàn gia xếp hạng hai, về vũ lực Phàn gia không mạnh hơn Long gia bao nhiêu, về tài lực thì Phàn gia còn hơn Thân Đồ gia. Vì Phàn gia khác với Long gia, Thân Đồ gia dùng võ lập gia, bọn họ dựa vào thương nghiệp lập nghiệp.
Người Phàn gia bẩm sinh có đầu óc kinh doanh, mỗi lần đầu tư đều nắm bắt vừa đúng, dù có tình huống đột phát dẫn đến thất bại cũng nhanh chóng phản ứng lại, giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Nên tài lực của Phàn gia cứ to dần.
Ván cược cuộc chiến sống chết của Sở Mộ, Long Nhất là Phàn Phong Hoa đại tiểu thư Phàn gia tổ chức. Từ nhỏ Phàn Phong Hoa đã thể hiện thiên phú thương nghiệp không gì sánh bằng, ánh mắt rất chính xác. Từ lúc Phàn Phong Hoa phụ trách các việc lớn nhỏ trong thương nghiệp của Phàn gia thì chưa từng có sai lầm, ứng với tên của nàng: Phong Hoa.
Lần này Phàn Phong Hoa nhìn trúng cơ hội mở vạn cược lớn bao gồm quận Kim Sa, tám mươi phần trăm Kiếm Giả quận Kim Sa tham gia cá cược, Linh Thạch bao la. Nếu thắng thì Phàn gia thu lợi là việc nhỏ, danh tiếng nổi hơn nữa mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng tất cả chỉ vì Long Nhất chết dưới kiếm của Sở Mộ mà mất hết.
Trước khi chiến đấu có ai ngờ Sở Mộ giết được Long Nhất, giành chiến thắng?
Dù trong lúc đánh nhau cũng không ai dự đoán được kết cục cuối cùng.
Phàn gia chủ cười khổ nói:
- Phong Hoa, việc này không phải ngươi nhìn lầm mà là Sở Mộ quá yêu nghiệt.
- Không cần biết là lý do gì đều không thể thay đổi sự thật là ta thua trắng.
Nét âm trầm trên mặt Phàn Phong Hoa biến mất, khuôn mặt khuynh thành bình tĩnh nói:
- Nhưng ta học được bài học trong đó.
***
Trong Long gia bao phủ mây đen âm u.
Long gia chủ lật tung bàn ghế, căn phòng tan hoang.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!!
Trong Lý gia Sở Mộ giết một Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh tiểu thành, Long gia bị tổn thất cao thủ chuyện chưa từng xảy ra trong mười năm qua, giờ lại bị giết hai Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành, đây là tổn thất lớn nhất của Long gia trong ba mươi năm qua.
Long Nhất hay Long Nhị đều là cao thủ có tiếng trong Long gia, có tác dụng vô cùng quan trọng. Giờ hai người chết hết gây kích thích lớn cho Long gia, làm thực lực Long gia tụt dốc, danh vọng rớt xuống đáy cốc.
Tất cả đều là người tên Sở Mộ mang đến.
Toàn bộ người Long gia hận Sở Mộ nhiều như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, ước gì có thể lột da rút gân hắn, hành hạ bảy ngày bảy đêm rồi mới giết, có như thế mới nguôi ngoai mối hận.
*****
Long gia chủ trút giận xong âm trầm ra lệnh:
- Triệu tập toàn bộ trưởng lão.
Trong đại sảnh, Long gia chủ và tất cả trưởng lão đều đến đông đủ, ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
***
Trong biệt viện của Thân Đồ Vô Địch ở Thân Đồ gia.
- Sở huynh, ta vốn chỉ phục kiếm thuật của huynh, cho rằng thực lực thật sự thì huynh không bằng ta nhưng bây giờ ta thật sự khâm phục khẩu phục rồi.
Thân Đồ Vô Địch cười to bảo:
- Sở huynh dám làm việc người khác không dám.
Trừ Thân Đồ Vô Địch, Sở Mộ ra Dương Vô Địch cũng có mặt.
So với Thân Đồ Vô Địch kích động thì Sở Mộ biểu hiện thản nhiên.
- Lần này Long gia xem như tiền mất tật mang, nhưng ta tin chắc người Long gia đã hận Sở huynh rất sâu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thân Đồ Vô Địch nhướng mày, lo lắng nói:
- Có Thân Đồ gia chúng ta uy hiếp mặt ngoài Long gia không dám làm gì nhưng trong tối thì khó nói, chủ yếu là người Long gia không tự mình hành động, có thể bỏ Linh Thạch ra thuê sát thủ ám sát Sở huynh.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Sở Mộ đã biết trước mấy chuyện này, Long gia sẽ tiếp tục nhằm vào hắn, chắc chắn trăm phần trăm. Nhưng khi nào? Dùng thủ đoạn gì? Chỉ có thế.
Ám sát là cách có khả năng cao nhất.
Lo lắng nhiều chỉ dư thừa. Đối diện ám sát tùy thời ập đến, điều Sở Mộ có thể làm là cố gắng tăng mạnh bản thân, có như thế mới sống sót trong ám sát và giết ngược lại được.
- Trừ Long gia ra Phàn gia cũng chịu thiệt lớn, chắc Phàn Phong Hoa sẽ ghi hận Sở huynh.
Thân Đồ Vô Địch cười vô tâm vô phế:
- Bị nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt là vừa đẹp vừa thông minh hận là chuyện rất rắc rối, cũng không chừng là việc tốt.
Sở Mộ lắc đầu cười cười, không thèm để bụng. Phàn Phong Hoa có thông minh xinh đẹp cách mấy cũng không liên quan tới hắn.
Trong lòng Sở Mộ hễ là người muốn đối phó với hắn, đối địch với hắn thì dù là ai đều phải trả giá đắt.
Họ ở trong biệt viện của Thân Đồ Vô Địch nửa ngày. Phụ thân của Thân Đồ Vô Địch, tức gia chủ đương nhiệm của Thân Đồ gia đến gặp Sở Mộ, không khí thế hùng hổ, không tự cao tự đại, gây ấn tượng tốt với hắn.
Đương nhiên phụ thân của Thân Đồ Vô Địch cũng có ấn tượng tốt với Sở Mộ.
***
Chớp mắt ba ngày đã qua.
Long gia không có hành động gì, Phàn gia bình tĩnh như mặt hồ. Thoạt trông mọi chuyện đã qua, thời gian vẫn cứ trôi.
Nhưng Sở Mộ biết người Long gia tuyệt đối không bỏ cuộc, đây là trực giác của hắn, chưa từng sai bao giờ.
Đến hiện nay Long gia chưa có hành động gì phỏng chừng vì thời cơ không đủ hoặc lý do gì khác chứ không phải đã bỏ qua ân oán này.
Trong vòng ba ngày Sở Mộ trừ tu luyện ra còn hết sức tham ngộ kiếm kỹ Song Cực.
Căn cơ Song Cực đến từ Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa, không chỉ có một cách dung hợp hai loại lực lượng áo nghĩa đối lập.
Ví dụ nước lửa gặp nhau cùng triệt tiêu miễn cưỡng tính là một loại dung hợp, chẳng qua loại đó không có uy lực nhất.
Ví dụ nước loại bỏ nhiệt độ cao của lửa biến thành lửa băng uy lực mạnh, nếu bị đánh trúng thì uy lực lửa băng phát huy ra nháy mắt đốt mục tiêu thành tro. Uy lực lửa băng khủng khiếp hơn ngọn lửa gấp mấy lần.
Sở Mộ dùng cách dung hợp khó khăn nhất.
Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa không ngừng xung đột nổ trung trong quá trình dung hợp, sau đó khống chế vụ nổ trong phạm vi nhỏ nhất, tức là hai loại áo nghĩa thủy hỏa xung đột dẫn đến vụ nổ không phải toàn diện mà chỉ là một phần nhỏ xíu.
Dù vậy hai loại lực lượng áo nghĩa đối lập qua vô số bạo tạc nhỏ bé bị khống chế dung hợp tổng thể, vụ nổ chẳng những không ảnh hưởng Sở Mộ còn sinh ra động lực mạnh khiến tốc độ Song Cực siêu nhanh, uy lực không ngừng tăng mạnh theo các vụ nổ.
Đây là cách dung hợp khó khăn nhất cũng đem lại uy lực mạnh nhất, nó tràn ngập nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể sẽ nổ nát bản thân.
Đáng mừng là nhờ tác dụng Thanh Hồn Áo Nghĩa đan giúp Sở Mộ thành công bước ra bước đầu tiên, về sau mỗi lần dung hợp sâu hơn cũng sẽ trải qua chút nguy hiểm, như xiếc đi dây, nhưng nếu dung hợp thành công thì uy lực Song Cực sẽ không ngừng tăng cao.
Đây là con đường người bình thường không dám đi, rất điên cuồng, vì sơ sẩy một cái sẽ chết trong vụ nổ xung đột của hai loại áo nghĩa.
Thủy chi áo nghĩa và Hỏa chi áo nghĩa đối lập, khi nổ đem đến uy lực kinh khủng, sẽ phá hoại thân thể, phá thủy thế giới tinh thần.
Cơ thể bị tàn phá có thể thông qua một ít thủ đoạn bù đắp, nhưng thế giới tinh thần bị hủy, ý niệm linh hồn mất căn cơ thì như ốc sên mất cái vỏ, chết chắc.
Nếu ai biết Sở Mộ đi con đường nguy hiểm đó chắc chắn rất ngạc nhiên, thậm chí cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Trong ba ngày Dương Vô Địch không ngừng đối chiến với Sở Mộ, không chỉ trên kiếm thuật còn có thực lực tổng thể. Về kiếm thuật, Dương Vô Địch không bằng Sở Mộ, về thực lực, gã cứ đinh ninh mình thắng hắn nhưng bây giờ xem ra cũng thua người ta. Nên Dương Vô Địch luận bàn kiếm thuật đợt cuối với Sở Mộ rồi rời đi, tìm con đường kiếm đạo của mình.
Dương Vô Địch biết rõ lúc này Sở Mộ gặp nguy hiểm lớn, nhưng gã có ở lại cũng không giúp được gì, vì gã yếu hơn hắn.
Cường địch mà Sở Mộ không đánh lại thì Dương Vô Địch có mặt tại đây cũng vô dụng, thế thì chẳng bằng rời đi, truy tìm kiếm đạo để bản thân càng mạnh hơn nữa.
- Hy vọng không bao lâu sau sẽ nghe được tin ngươi trở thành Kiếm Tôn.
Đây là câu nói cuối cùng trước khi đi của Dương Vô Địch, chất chứa ký thác lớn.
Lúc này mặt trời lặn, ánh hoàng hôn, Dương Vô Địch đối diện ánh chiều tà đi xa, cái bóng của Sở Mộ kéo dài thật dài.
Sáng sớm, mặt trời mọc, ánh sáng đỏ vàng sáng soi mặt đất, vạn vật tắm trong ánh sáng này bừng bừng sức sống.
Trong Biệt Sơn viện, Thân Đồ Vô Địch khá phấn khởi làm Sở Mộ không hiểu ra sao.
Thân Đồ Vô Địch hưng phấn nói:
- Sở huynh, việc lớn, việc lớn!
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Việc lớn gì mà khiến Thân Đồ huynh kích động vậy?
Thân Đồ Vô Địch cơ hồ hoa tay múa chân, mặt đỏ rực nói:
- Kích động, đương nhiên phải kích động! Sở huynh biết không? Di tích Kiếm Thánh, di tích Kiếm Thánh hiện thế!
Sở Mộ giật mình kêu lên:
- Di tích Kiếm Thánh!
Hai chữ Kiếm Thánh đủ làm Sở Mộ chấn động, cộng thêm hai chữ di tích thì rung động càng lớn.
Kiếm Thánh là tồn tại mạnh nhất trên Cổ Kiếm đại lục cho đến nay, di tích thì hơn phân nửa là vị Kiếm Thánh nào chết để lại hành cung động phủ này nọ.
← Ch. 0534 | Ch. 0536 → |