Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0536

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0536: Di dích Kiếm Thánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Di tích Kiếm Thánh, bốn chữ mang đến sự tưởng tượng cho đám Kiếm Giả, khiến người xua như xua vịt, tranh bể đầu.

Ngẫm lại xem, trong di tích Kiếm Thánh có khi nào để lại báu vật Kiếm Thánh không?

Trong di tích đó có để lại cảm ngộ kiếm đạo của Kiếm Thánh không?

Hoặc trong di tích có để lại truyền thừa Kiếm Thánh không?

Suy nghĩ này, dụ dỗ này không ngừng kích thích những Kiếm Giả biết tin, khiến bọn họ điên cuồng. Cường giả đẳng cấp Kiếm Vương cũng động lòng.

Con đường kiếm đạo khi trở thành Kiếm Vương rất khó nhưng còn chưa tới cuối, chẳng những với nhiều Kiếm Vương thì nó đã là tận cùng. Vì bọn họ đã hết tiềm lực, không thể tiến bộ thêm nữa. Nếu tìm được báu vật gì trong di tích Kiếm Thánh thì bọn họ rất có thể sẽ được cơ hội tiến thêm một bước, không chừng có thể nhìn trộm ảo diệu của Kiếm Thánh.

- Lần này lão tổ của Thân Đồ gia chúng ta cũng sẽ xuất hiện, đi vào trong di tích Kiếm Thánh.

Thân Đồ Vô Địch kích động nói:

- Vì di tích Kiếm Thánh xuất hiện ở phủ Tử Thiên, nên mỗi gia tộc trong phủ Tử Thiên phong tỏa tin tức, chỉ có gia tộc xếp ba hạng đầu của mỗi quận là được tin.

Sở Mộ hiểu ra, vậy tức là di tích Kiếm Thánh bị nắm giữ trong tay mỗi gia tộc ở phủ Tử Thiên, chỉ có bọn họ mới vào được.

Nếu tin tức lan rộng ra thì người mười tông môn kiếm đạo cũng sẽ bị kinh động, khi đó cả đống cường giả kéo vào di tích Kiếm Thánh thì các gia tộc phủ Tử Thiên không chia được một cọng lông.

Phủ Tử Thiên có tám quận, gia tộc xếp ba hạng đầu của mỗi quận biết, tức là hai mươi bốn gia tộc liên hợp lại nắm giữ tin tức này, ngăn chặn truyền ra ngoài.

Sở Mộ hỏi:

- Thân Đồ huynh, tin tức không cho truyền ra ngoài vậy tại sao huynh nói với ta?

- Ta muốn nói cho Sở huynh thì nói thôi, hơn nữa là ý của phụ thân ta.

Thân Đồ Vô Địch nhún vai:

- Mỗi gia tộc xếp ba hạng đầu đều được vào di tích Kiếm Thánh nhưng bị hạn chế danh ngạch. Như Thân Đồ gia chúng ta là gia tộc đệ nhất quận Kim Sa nên có mười danh ngạch, Phàn gia là thứ hai nên có tám danh ngạch, Long gia là gia tộc thứ ba có năm danh ngạch.

Sở Mộ yên lặng nghe.

Thân Đồ Vô Địch nói một câu như ném bom vào hồ nổ tung, làm Sở Mộ chấn động tinh thần:

- Thân Đồ gia chúng ta quyết định lấy một danh ngạch cho Sở huynh, để Sở huynh và Thân Đồ gia chúng ta cùng vào di tích Kiếm Thánh.

Sở Mộ hỏi:

- Thân Đồ huynh, nếu bàn về ân tình trên đại hội luận kiếm lúc trước thì khi ta đấu sống chết với Long Nhất huynh đã trả xong. Danh ngạch vào di tích Kiếm Thánh chắc chắn rất quan trọng, Thân Đồ gia của huynh có thêm một người vào di tích Kiếm Thánh thì có lẽ thu hoạch được nhiều thêm chút, điều này chắc vô cùng quan trọng với Thân Đồ gia các người, tại sao nhường cho người ngoài như ta?

- Thật ra nhường danh ngạch cho Sở huynh cũng có điều kiện.

Thân Đồ Vô Địch cười nói:

- Đó là mời Sở huynh trở thành trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia, bình thường không cần làm cái gì, cũng không bị hạn chế tự do, nhưng ngày sau Thân Đồ gia gặp nạn, trong tình huống Sở huynh có đủ năng lực xin hãy giúp đỡ cho.

Sở Mộ ngẫm nghĩ, ba giây sau hắn đồng ý:

- Được.

Thực lực Thân Đồ gia cường đại, nội tình thâm sâu, mời Sở Mộ trở thành trưởng lão khách khanh hay cho hắn danh ngạch vào di tích Kiếm Thánh nói thẳng ra là thiện ý của họ.

Bây giờ Sở Mộ còn rất nhỏ yếu với Thân Đồ gia, hắn biết Thân Đồ gia nhìn trúng tiềm lực của hắn, tiềm lực sau này có thể một bước lên trời.

Nhưng Thân Đồ gia không bắt Sở Mộ chính thức tham gia vào Thân Đồ gia mà lấy danh nghĩa trưởng lão khách khanh.

Thân Đồ Vô Địch cũng nói rõ ràng, đây là nghĩa vụ của trưởng lão khách khanh.

Điều kiện tốt như vậy không lý nào Sở Mộ không đồng ý.

Sức hấp dẫn của di tích Kiếm Thánh làm tâm chí như Sở Mộ cũng không thể cưỡng lại được.

Huống chi Tu La Kiếm Vương truyền âm cho Sở Mộ, Kiếm Vương thượng cổ như gã cũng không cưỡng nổi di tích Kiếm Thánh dụ dỗ.

Thân Đồ Vô Địch cười phá lên:

- Tốt, tốt!

Thân Đồ Vô Địch rất vui vì câu trả lời của Sở Mộ:

- Sở huynh, thời gian vào di tích Kiếm Thánh là lúc chiều mai, khi đó Sở huynh tới Thân Đồ gia trước, chúng ta cùng nhau đi vào di tích Kiếm Thánh.

Sở Mộ cười nói:

- Được.

Thân Đồ Vô Địch đứng dậy:

- Ừm! Giờ ta xin cáo từ, Sở huynh nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tranh thủ kiếm thu hoạch càng lớn trong di tích Kiếm Thánh.

Hôm nay nhiệm vụ của Thân Đồ Vô Địch đã hoàn thành viên mãn, trong lòng gã rất vui vẻ:

- Chờ thu hoạch trong di tích Kiếm Thánh trở về rồi chúng ta lại thoải mái chè chén, không say không về!

- Tốt!

Sở Mộ đứng dậy tiễn Thân Đồ Vô Địch ra biệt viện rồi xoay người vào lương đình nhỏ:

Giọng Tu La Kiếm Vương vang bên tai Sở Mộ, rất là kinh thán:

- Không ngờ trong phủ Tử Thiên còn có xuất hiện di tích Kiếm Thánh.

Sở Mộ trả lời:

- Chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi được danh ngạch vào di tích Kiếm Thánh đúng là đáng mừng.

Tu La Kiếm Vương hiểu rõ quý giá của di tích Kiếm Thánh để lại nhiều hơn Sở Mộ:

- Không chừng ở trong đó ngươi sẽ tìm được báu vật cho thực lực của mình tăng vọt, ta thì cũng có thể tìm được báu vật khiến ta phục nguyên.

Sở Mộ nghe Tu La Kiếm Vương nói hai chữ phục nguyên thì giọng điệu kích động, hắn lặp lại:

- Phục nguyên?

- Đúng vậy! Ta mất đi thân hình chỉ còn lại thể thần hồn, vốn định trở về Đông Thánh Điện rồi sử dụng tài nguyên Kiếm Tông thi triển bí pháp tạo ra cơ thể mới. Nhưng lần này vào di tích Kiếm Thánh không chừng tìm được báu vật để ta đúc lại thân thể.

Giọng Tu La Kiếm Vương từ kích động đến bình tĩnh nói:

- Đương nhiên chỉ là có thể, nếu có được nó thì Kiếm Tông sẽ tiết kiệm nhiều tài nguyên, còn không có thì đành chờ lúc quay về Kiếm Tông.

Sở Mộ không nói nhưng lòng có một ý nghĩ, nếu trong di tích Kiếm Thánh thật sự có thể báu vật giúp Tu La Kiếm Vương đúc lại thân thể dù bất cứ giá nào hắn phải cướp bằng được.

***

Trong Long gia.

- Di tích Kiếm Thánh...

Long gia chủ chắp hai tay sau lưng ngước nhìn trời, trầm ngâm nói:

- Bỏ hành động ám sát Sở Mộ tối nay đi.

Một trưởng lão khó hiểu hỏi:

- Gia chủ... ?

- Chiều ngày mai là lúc vào di tích Kiếm Thánh, Long gia chúng ta có năm danh ngạch. Theo ta nhận được tin thì Thân Đồ gia cho Sở Mộ một danh ngạch.

Long gia chủ không cho trưởng lão kia cơ hội nói hết câu, trầm giọng nói:

- Khi đó trừ Thiên Sơn ra, ta và Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Long Linh thống lĩnh, cả năm người sẽ cùng vào, ta sẽ tự tay giết Sở Mộ, phơi khô đầu hắn làm vật trang trí.

*****

Ngữ điệu của Long gia âm lạnh khiến nhiệt độ căn phòng giảm mạnh.

Các trưởng lão giật mình kêu lên:

- Long Linh thống lĩnh cũng vào!?

Như Long Nhất, Long Nhị là kiếm vệ được Long gia bồi dưỡng từ nhỏ, Long Linh thống lĩnh là thống lĩnh kiếm vệ của Long gia, trước khi bế quan đã có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, hiện nay bế quan hai mươi niên thì thực lực mạnh mẽ đến trình độ nào đây?

- Tốt, có Long Linh thống lĩnh đi thì dễ dàng giết đồ khốn đó thôi!

***

Trong Biệt Sơn viện, lương đình.

Sở Mộ nhìn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng đối diện mình, sắc mặt hắn bình tĩnh không dao động, lạnh lùng hỏi:

- Nàng tìm ta có chuyện gì?

Khuôn mặt Phàn Phong Hoa lạnh lùng, đôi mắt như làn nước nhìn mặt Sở Mộ như muốn xem thấu hắn:

- Đương nhiên là có việc rất quan trọng.

Sở Mộ nói thẳng:

- Nói đi.

Tuy Phàn Phong Hoa kinh ngạc vì tên này không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, không một chút cảm giác kinh diễm làm lòng nàng thấy hơi thất bại, nhưng thứ khiến nàng kiêu ngạo nhất không phải sắc đẹp mà là thiên phú kinh doanh, nên nàng chỉ hơi khó chịu.

- Ta có thể cho ngươi một cơ hội một bước lên trời.

Đáy mắt Sở Mộ lóe ý cười nghiền ngẫm, lòng đã đoán ra ý của Phàn Phong Hoa:

- Một bước lên trời?

Phàn Phong Hoa dõng dạc nói:

- Đúng vậy! Đối với Kiếm Giả thiên tài như ngươi là kỳ ngộ trăm năm hiếm có, thậm chí là cơ hội tuyệt vời cả đời cũng không gặp được. Nếu có thu hoạch tuyệt đối sẽ khiến thực lực của ngươi tăng vọt trong thời gian ngắn.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy tự tin, dáng vẻ sáng sủa.

Sở Mộ mỉm cười hỏi:

- Với điều kiện gì?

Phàn Phong Hoa tự nhiên nói:

- Tham gia vào Phàn gia của ta, ta thậm chí có thể gả cho ngươi.

Phàn Phong Hoa hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, dè dặt của nữ giới bình thường, như thể người đang nói chuyện không phải là nàng.

Sở Mộ nghe liền hiểu ngay, Phàn Phong Hoa xem hắn như ngựa giống, có điều đây là tự do của người khác, không liên quan đến hắn.

Nghe Phàn Phong Hoa nói khiến Sở Mộ hiểu rằng nàng giống như Thân Đồ gia cũng nhìn trúng thiên phú, tiềm lực của hắn. Cách làm của Phàn Phong Hoa triệt để hơn Thân Đồ gia, muốn kéo Sở Mộ hoàn toàn bước lên chiến thuyền Phàn gia, thành người của Phàn gia, cùng chung vinh nhục.

Sở Mộ từ chối Phàn Phong Hoa:

- Ta thích tự do tự tại hơn.

Phàn Phong Hoa không dây dưa, nàng đứng dậy, giọng điệu tự tin nói với Sở Mộ:

- Trước chiều mai nếu ngươi đổi ý có thể đến Phàn gia tìm ta, chỉ cần báo tên ta là được.

Phàn Phong Hoa nói xong xoay người rời đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cho Sở Mộ.

Trong phủ Tử Thiên có một tòa u cốc tên là Tam U cốc, là một trong các cấm địa của phủ Tử Thiên, cực kỳ nguy hiểm. Bình thường ít Kiếm Giả nào đến gần, dù tới cũng chỉ dám hoạt động vòng ngoài chứ không dám vào sâu.

Nhưng giờ phút này trong Tam U cốc tụ tập một đống người, đã có hàng trăm Kiếm Giả tụ lại đây, vẫn còn Kiếm Giả lục tục tìm đến vô cùng náo nhiệt.

Đang giữa trưa, một đám người từ xa đi vào Tam U cốc, là thành viên Thân Đồ gia tộc, tổng cộng mười người, Sở Mộ nằm trong đố đó.

Thân Đồ gia tộc trừ trưởng lão khách khanh Sở Mộ ra chín người khác đều là tộc nhân. Thân Đồ Vô Địch và tám cao thủ trong gia tộc, mỗi vị ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành, trong đó một vị Nguyên Cực cảnh viên mãn phát ra khí thế cực kỳ sắc bén khiến người giật mình.

Rất nhanh người Phàn gia, Long gia cũng đến, còn có ba gia tộc lớn của mấy quận khác trong phủ Tử Thiên. Có người chào hỏi nhau, có cười nhạt đầy ân oán.

Người Long gia nhìn Sở Mộ chằm chằm tràn đầy thù hận, như mũi nhọn đao kiếm chực chờ lăng trì hắn ngàn đao vạn quả. Đặc biệt ánh mắt của Long Thiên Sơn rất độc ác. Một nam nhân trung niên Sở Mộ thấy lạ mặt thì mặt không biểu tình, đôi mắt cứ nhìn hắn mãi làm hắn gai hết cả người, như từng giây từng phút bị lóc thịt, như bị rắn độc núp trong bóng tối theo dõi.

Sở Mộ ngạc nhiên phát hiện tu vi của người này là Nguyên Cực cảnh viên mãn.

Phụ thân của Thân Đồ Vô Địch tức Thân Đồ Cuồng Sa gia chủ Thân Đồ gia giật mình, khẽ nói:

- Long Linh của Long gia!

Thân Đồ Vô Địch hiểu ra:

- Thì ra là hắn.

Thân Đồ Vô Địch quay đầu nói với Sở Mộ:

- Sở huynh, người này tên Long Linh, là thống lĩnh kiếm vệ Long gia, một nhân vật vô pháp vô thiên. Hai mươi năm trước có tu vi Nguyên Cực cảnh đại thành, thực lực cường đại, đã từng chém giết một vị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh viên mãn. Bế quan hai mươi năm sau chắc tu vi của Long Linh đã lên đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, thực lực mạnh gấp mấy lần. Chỉ e Long Linh sẽ xuống tay với Sở huynh, nhưng chờ vào di tích Kiếm Thánh rồi Sở huynh và chúng ta cùng nhau hành động, cho hắn lá gan cũng không dám xuống tay.

Sở Mộ im lặng gật đầu, hắn tự biết dù có đi một mình gặp phải Long Linh thì hắn cũng sẽ không bị giết, ngược lại có thể giết chết đối phương.

Bên tai vang thanh âm lạnh lùng chất chứa tức giận:

- Thì ra ngươi đã đầu vào Thân Đồ gia!

Sở Mộ quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, là đại tiểu thư Phàn gia, Phàn Phong Hoa.

Phàn Phong Hoa cũng có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn nhưng dao động hơi thở không ổn định, hiển nhiên không phải tự đột phá mà Phàn gia sử dụng thủ đoạn nào đó nâng tu vi của nàng lên.

Đúng vậy, thiên phú của Phàn Phong Hoa rất tốt nhưng nàng không chú trọng tu luyện và tập trung vào việc kinh doanh, nên Phàn gia dùng tài nguyên đan dược nâng tu vi của nàng lên.

Phàn Phong Hoa cũng vào di tích Kiếm Thánh tìm cơ duyên, bởi vì nàng không đủ thực lực nên người Phàn gia đặc biệt sắp xếp cao thủ luôn bảo vệ nàng.

Phàn Phong Hoa mời Sở Mộ nhưng bị từ chối, bây giờ thấy hắn xuất hiện ở đây làm lòng nàng dâng lên tức giận, cảm giác như bị hắn nhục nhã.

Sở Mộ cười cười không đáp lời. Phàn Phong Hoa hừ lạnh quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa.

Sở Mộ không để bụng.

Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời nóng cháy chậm rãi lặn hướng tây.

Một lão nhân cao giọng nói:

- Được rồi, người đã đến đông đủ thì bây giờ chuẩn bị vào di tích Kiếm Thánh đi.

Lão nhân đến từ Kinh gia, đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, là một trưởng lão của Kinh gia, có tu vi Nguyên Cực cảnh viên mãn.

Không uổng là đệ nhất thế gia phủ Tử Thiên, có hai mươi người tới, trong đó năm người tu vi đến Nguyên Cực cảnh viên mãn, mười người tu vi tới Nguyên Cực cảnh đại thành, năm người tu vi Nguyên Cực cảnh tiểu thành.

Thân Đồ Vô Địch đang giới thiệu thành viên quan trọng, cao thủ của mỗi gia tộc cho Sở Mộ, để hắn nhận biết trực quan.

*****

Trong tất cả người trẻ tuổi có mặt thì xuất sắc nhất là nhị thiếu gia của Kinh gia, Kinh Vô Mệnh, gã hai tay ôm kiếm trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

Thân Đồ Vô Địch thì thậm chí không vào hàng tốp mười thanh niên kiệt xuất, Long Thiên Sơn của Long gia càng khỏi phải nói, kém xa lắc.

Trưởng lão Kinh gia dứt lời, hai lão nhân khác bước ra từ hai thế gia, lấy ra thanh tiểu kiếm, bắt đầu rót kiếm nguyên vào.

Ba thanh tiểu kiếm bay lên trời, hóa thành ba luồng sáng bắn tới trước, tốc độ nhanh đến khó tin.

- Đuổi theo!

Đám Kiếm Giả lập tức bay theo ba luồng sáng.

Phủ Tử Thiên có tám quận, ba gia tộc lớn của mỗi quận mới có tư cách biết tin tức và cùng nắm giữ, tránh cho lộ tin ra ngoài. Lúc này hai mươi bốn gia tộc xuất sắc nhất phủ Tử Thiên nhanh chóng hành động, theo gia tộc khác nhau chia ra trận doanh khác tụ hợp lại với nhau.

Càng tiến lên trước vào sâu trong Tam U cốc thì tia sáng càng tối, bắt đầu ảnh hưởng tầm mắt các Kiếm Giả làm phạm vi rút nhỏ nhiều.

Các Kiếm Giả ít nhất có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, tuy có một phần được thổi phồng lên thùng rỗng kêu to, thực lực thật sự thì không bằng Nguyên Cực cảnh chính thức nhưng vẫn có thực lực chỉ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh mới có.

Tia sáng nơi này mờ tối ảnh hưởng được thị lực của Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, Sở Mộ cảm giác trong không khí trôi nổi vật chất bí ẩn, khiến hắn cảnh giác cao độ.

Càng vào sâu không chỉ không gian tối tăm mà phạm vi cũng nhỏ dần, cảm giác bức bối lan tràn, hít thở nặng nhọc.

Thanh âm vang lên:

- Đã đến!

Mọi người dừng bước, ba luồng sáng bắn vào bóng tối mất hút. Đằng trước khuếch tán tia sáng tựa sóng nước.

Trưởng lão Kinh gia chỉ vào tia sáng âm u phía trước, nói:

- Nơi này là lối vào di tích Kiếm Thánh.

Trưởng lão Kinh gia nhìn bên Kinh Vô Mệnh, cung kính nói:

- Thiếu chủ, chúng ta có thể đi vào.

Kinh Vô Mệnh mở mắt ra, giọng nói trong veo như suối:

- Đi!

Kinh Vô Mệnh không thèm nhìn mọi người, trực tiếp bay thẳng vào trong. Người Kinh gia vào theo.

Lại một thế gia hành động:

- Chúng ta cũng đi!

- Đi!

Lần lượt có Kiếm Giả của các gia tộc đi vào tia sáng âm u như sóng gợn.

Giọng Long Thiên Sơn qua kiếm khí truyền vào lỗ tai Sở Mộ:

- Ngươi tốt nhất là luôn đi cùng người Thân Đồ gia, nếu đi lẻ sẽ là ngày chết của ngươi!

Sau đó Long Thiên Sơn và người Long gia đi vào di tích Kiếm Thánh, biến mất như bị hắc ám nuốt mất.

Thân Đồ Cuồng Sa nói:

- Chúng ta cũng đi vào.

Thân Đồ gia, bao gồm Sở Mộ có tổng cộng mười người lần lượt vào tia sáng sóng nước âm u.

Một trưởng lão kinh kêu:

- Có chuyện gì thế này?

Trưởng lão khác tràn ngập khủng hoảng hét lên:

- Kiếm nguyên... kiếm nguyên của ta đâu!?

Thân Đồ Cuồng Sa xoe tròn mắt:

- Kiếm nguyên... bị giam cầm.

Sở Mộ cũng phát hiện Thiên Hoang kiếm nguyên của mình biến mất, nội thị vẫn thấy Thiên Hoang kiếm nguyên nằm trong đan điền nhưng không cảm giác được nó, liên kết ý niệm và kiếm nguyên bị lực lượng bí ẩn cắt đứt.

- Kiếm ý... kiếm ý của ta cũng bị giam cầm.

- Không chỉ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa cũng bị luôn!

- Tức là kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa của chúng ta đều bị giam cầm.

Thân Đồ Cuồng Sa lấy lại bình tĩnh, phân tích:

- Chúng ta bị giam cầm, những người khác cũng vậy, chắc là quy tắc của đối phương. Thế thì tu vi, đẳng cấp lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều không có đất dùng võ tại đây, mọi người chỉ có thể dựa vào thân thể và kiếm thuật khổ luyện.

Thân Đồ Vô Địch nghe thế biểu tình kỳ dị nhìn Sở Mộ.

Thân Đồ Vô Địch thấy tận mắt kiếm thuật của Sở Mộ, còn đích thân lĩnh giáo kết quả bị một kiếm đánh bại. Thân Đồ Vô Địch biết đó chưa phải là kiếm thuật thật sự của Sở Mộ, vì Dương Vô Địch cũng bị hắn một kiếm đánh bại.

Cho đến bây giờ Thân Đồ Vô Địch chưa thấy ai thắng Sở Mộ về mặt kiếm thuật, có lẽ có nhưng sẽ không nhiều người, không chừng trong tất cả Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh chỉ có Sở Mộ chiếm ưu thế siêu lớn.

Sở Mộ vốn chỉ có tu vi Nguyên Cực cảnh nhập môn, kiếm ý dường như là năm thành mốt, lực lượng áo nghĩa chỉ lĩnh ngộ ba thành. Lứa tuổi như Sở Mộ được thành tích thế này đã là siêu thiên tài, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành thành danh lâu năm như Long Nhất cũng không đánh lại hắn.

Nhưng thực lực của Long Linh trên Long Nhất, trên gấp vô số lần, Sở Mộ không thể nào đánh lại gã. Chuyến đi này có mười mấy hai mươi Kiếm Giả mạnh hơn Long Linh, có thể nói thực lực của Sở Mộ chỉ cỡ trung đẳng.

Nhưng hiện tại đám Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh bị giam cầm kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa, chỉ tranh cao thấp về cơ thể và kiếm thuật, Sở Mộ nhảy vọt lên tầng lớp cao đẳng.

Thân Đồ Vô Địch cực kỳ hâm mộ, nhưng gã không biết thân thể của Sở Mộ không phải Nguyên Cực cảnh bình thường mà là Thiên Hoang kiếm thể. Độ mạnh của Thiên Hoang kiếm thể hơn cơ thể Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh bình thường gấp mười lần.

Tức là trong di tích Kiếm Thánh độ mạnh cơ thể là một ưu thế, tạo nghệ kiếm thuật cao thấp là ưu thế khác, Sở Mộ chiếm cả hai.

Sở Mộ cười thầm trong bụng:

- Chuyến này vui rồi. Long gia, ta thật muốn xen khi các ngươi gặp ta thì đối phó ta thế nào.

Chuyển biến này khiến Sở Mộ thấy rất thú vị, trong lòng vốn bức bối nhưng giờ thì nhẹ nhàng rất nhiều, tràn đầy tự tin.

Hết thảy đến từ kiếm thuật đáng sợ của Sở Mộ.

Thân Đồ Cuồng Sa nói:

- Sở trưởng lão đã quyết định hành động đơn độc thì ta không ngăn cản, nhưng nhớ cẩn thận.

Thân Đồ Vô Địch đấm nhẹ vai Sở Mộ, cười nói:

- Hy vọng Sở huynh có thu hoạch lớn.

Sở Mộ mỉm cười vẫy tay:

- Hẹn gặp lại.

Sở Mộ xoay người đi hướng khác.

Thân Đồ Vô Địch nhìn bóng lưng Sở Mộ tiêu sái rời đi, gã bỗng hơi hâm mộ. Một người một kiếm xông di tích Kiếm Thánh, khoái ý ân cừu thỏa thích biết bao, tiêu sái hết sức, tự do tự tại. Tiếc rằng Thân Đồ Vô Địch không có năng lực này

***

Kinh Vô Mệnh Kinh gia lạnh nhạt nói:

- Các ngươi đừng đi theo ta.

Kinh Vô Mệnh ôm kiếm rời khỏi đoàn người Kinh gia.

***

Có tiếng cười to:

- Ha ha ha! Tốt quá, tại đây kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa đều bị giam cầm, có ai đánh lại ta!

Một thanh niên khiêng hai thanh trường kiếm bước ra từ bóng tối, khuôn mặt cuồng ngạo.

***

Quy tắc của di tích Kiếm Thánh khiến một số Kiếm Giả tự tin vào thân thể, kiếm thuật của mình đều tách khỏi đoàn người, hành động riêng lẻ.

Một người lang bạt thì thu hoạch được gì đều thuộc về mình, cũng gay cấn hơn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)