Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0745

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0745: Tân Khai Thủy
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Tình huống của hắn hiện tại, một thân thực lực còn lại chưa tới một thành, dư sức đối phó kiếm giả Nguyên Cực Cảnh nhưng tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên săn giết lại có nguy hiểm không nhỏ.

Cho nên trước mắt hắn không thích hợp chính diện phát triển chiến đội Chấn Thiên, càng nhiều thời gian nên đặt tâm tư tìm cách phá giải Phong Thần Huyết Chú, chiến đội Chấn Thiên phát triển giao lại cho ba người Tần Sơn Hà.

Về phần đánh cược với Tư Không Chiến, nếu thật thua cũng không có cách nào.

NHưng Tư Không Chiến lại tìm tới Sở Mộ, hắn không nói gì, chỉ hi vọng Sở Mộ có thể mau chóng phá giải Phong Thần Huyết Chú.

Sau khi tiễn mọi người, Sở Mộ thở ra một hơi, hắn chuyên tâm rèn luyện kiếm thuật.

Luyện và luyện, Sở Mộ đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Kiếm ý và áo nghĩa không thể vận dụng, hắn chỉ có thể tu luyện khống chế lực lượng, hơn nữa chỉ là dung nhập khống chế lực lượng kiếm nguyên và Chấn Sơn Kính, về phần tinh thần niệm, bởi vì không được Nam Đấu Luyện Ý Kinh rèn luyện cho nên hoạt tính không đủ, không cách nào dung nhập vào trong kiếm nguyên và Chấn Sơn Kính.

Luyện và luyện, Sở Mộ thanh tỉnh, bởi vì hắn có cảm giác cực kỳ quái dị, dường như có cái gì đó bị kích hoạt.

Ý niệm hơi động, trong tay Sở Mộ xuất hiện khối kiếm lệnh, Thiên Hoang Kiếm Lệnh.

Thiên Hoang Kiếm Lệnh phóng ra một tia hào quang bao phủ Sở Mộ vào bên trong, ngay sau đó nhanh chóng co rút và biến mất, Sở Mộ cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cùng lúc đó có một ít trong và ngoài Thiên Phong Kiếm Cung cũng xuất hiện tình huống như vậy.

Không ngừng dao động, toàn thân bị một thứ gì đó ôn hòa bao phủ, phảng phất như đang yên lặng nằm trong cái giường yên tĩnh, lại giống như trong ngực mẫu thân, nhẹ nhàng dao động, thoải mái dễ chịu. Cảm giác như vậy khiến cho hắn không muốn tỉnh lạ.

Đột nhiên, một trận lắc lư kịch liệt xuất hiện, khiến cho cảm giác thoải mái, lặng lẽ bị gián đoạn, thần trí dần dần thanh tỉnh. Đồng thời nghe được một ít tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền tới.

- Tiểu thư, người lại quá thiện lương rồi.

Thanh âm này hẳn là một thị nữ nói, nhưng dám can đảm nói như vậy, như vậy đã nói rõ quan hệ giữa thị nữ và vị tiểu thư kia vô cùng tốt. Có hương vị giống như tỷ muội vậy.

- Tiểu Hoàn, đây bất quá chỉ là tiện tay mà thôi.

Thanh âm này rất là ôn hòa, như là nước chảy róc rách, khiến cho người ta nghe xong lập tức cảm thấy tinh thần chấn động, phảng phất như được một gáo nước mát lạnh rót qua, cảm giác thoải mái, dễ chịu không nói thành lời.

- Thế nhưng... Tiểu thư, người cũng không thể thấy một là cứu một được. Đây đã là người thứ mười hai trong năm nay được tiểu thư cứu giúp rồi.

Thị nữ Tiểu Hoàn có chút bất mãn, kháng nghị.

- Hơn nữa người này toàn thân không có một chút kiếm khí chấn động nào, chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi. Đối với chúng ta căn bản không có chút trợ giúp nào cả.

- Được rồi, Tiểu Hoàn, ta cứu hắn cũng không cầu hắn có thể báo đáp gì ta.

Thanh âm của vị tiểu thư kia vẫn nhu hòa, mát lạnh như vậy.

Không có tiếng nói chuyện kia, vị thị nữ gọi là Tiểu Hoàn kia dường như có chút mất hứng, nhưng mà cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận của mình.

Mà Sở Mộ hoàn toàn thức tỉnh, nghe được nội dung cuộc nói chuyện này khiến cho hắn cảm thấy không ổn.

Hắn vội vàng kiểm tra bản thân, không có bị thương, Phong Thần huyết chú vẫn còn. Kiếm ý và Kim Chi áo nghĩa cùng với sáu khỏa ý niệm chi tinh, toàn bộ đều bị phong ấn. Mà những áo nghĩa trước đó tự phong ấn vẫn bị phong ấn. Chỉ có tinh thần ý niệm cô đọng thành ý niệm chi tinh là có thể vận dụng được.

Ngoài ra, Sở Mộ còn khiếp sợ khi phát hiện ra, một thân Thiên Hoang kiếm nguyên tinh thuần của hắn không ngờ lại biến mất. Hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, cả đan điền trống trơn, như là hồ nước khô cạn.

Nếu là Kiếm giả, gặp phải loại tình huống này có lẽ sẽ thất kinh. Nhưng mà Sở Mộ lại có thể tỉnh táo đối đãi.

Hắn nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại chuyện khi trước.

Quyết chiến với Minh Lạc, sau khi chém giết Minh Lạc, hắn trúng Phong Thần huyết chú. Lúc trở về Thiên Phong kiếm cung, hắn nhận đủ các loại trào phúng, khinh thường, miệt thị. Nhưng mà những thứ này cũng chỉ là râu ria, không có cách nào dao động tới tâm chí và tín niệm của Sở Mộ, toàn bộ đều bị hắn ném qua một bên.

Ngay khi mỗi ngày Sở Mộ ngoài tu luyện ra, cũng tìm phương pháp phá giải Phong Thần Huyết Chú thì Thiên Hoang kiếm lệnh từ trước tới nay luôn im lặng lại đột nhiên có động tĩnh.

Mà lúc Sở Mộ lấy ra Thiên Hoang kiếm lệnh, chỉ cảm thấy một thân Thiên Hoang kiếm nguyên giống như là nước lũ tràn đê, từ trong đan điền mạnh mẽ lao ra, rót vào trong Thiên Hoang kiếm lệnh. Tất cả, hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của hắn.

Ngay sau đó hắn cũng cảm giác trời đất quay cuồng, tiếp đó ý thức không thể kháng cự được mà trầm luân, rơi vào trong bóng đêm. Lúc tỉnh lại thì tình cảnh đã như hiện tại.

Tinh thân ý niệm tản mát ra, lập tức bao trùm phương viên hai ngàn trượng. So với lúc ở Thiên Phong kiếm cung còn nhiều hơn gấp bội. Chuyện này khiến cho Sở Mộ "chứng kiến" tất cả mọi thứ bốn phía.

Đây là một đội xe rất nhỏ, trước sau chỉ tổng cộng có ba chiếc xe. Dùng một loại yêu thú ngoại hình vừa giống lạc đà, vừa giống ngựa lôi kéo. Lạc đà phía trước dường như có cấp độ cao hơn, bên trong có hai người ngồi, chính là vị tiểu thư và thị nữ gọi là Tiểu Hoàn kia.

Trừ vị tiểu thư và thị nữ Tiểu Hoàn kia ra, còn có một lão chừng sáu mươi tuổi làm xa phu cho các nàng. Ngoài ra còn có hai xa phu trung niên khác, cuối cùng là sáu kỵ sĩ.

Sáu kỹ sĩ mặc áo giáp màu xám, mềm mỏng, nhìn tuổi tác chỉ chừng ba mươi mấy tuổi, không cao hơn bốn mươi. Lưng đeo trường kiếm, ngồi ở trên bảo mã màu đỏ. Phía trước có ba người mở đường, phía sau có ba người bọc hậu. Bảo vệ ba chiếc xe ở giữa.

Mỗi một người đều có tu vi.

Người có tu vi cao nhất là lão giả nhìn như quản gia kia, là Cửu Chuyển cảnh thất chuyển. Sáu kỵ sĩ kia tu vi là Khí Hải cảnh viên mãn cùng với Khí Hải cảnh cực hạn. Kỵ sĩ cầm đầu tu vi càng đạt tới Cửu Chuyển cảnh tam chuyển.

Về phần hai xa phu kia, tu vi tương đối thấp, chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn mà thôi. Mà vị tiểu thư kia tu vi thấp nhất, Hóa Khí cảnh tiểu thành. Về phần thị nữ Tiểu Hoàn kia, có được tu vi Hóa Khí cảnh đại thành.

Thực lực như vậy, nói thật, hoàn toàn không lọt vào trong mắt Sở Mộ.

Chỉ có điều lại khiến cho hắn có chút ngạc nhiên là, đây là nơi nào trong thế giới Thái cổ, sao lại có Kiếm giả tu vi thấp như vậy?

*****

ất quá suy nghĩ một chút, thế giới Thái cổ khổng lồ như vậy, có nhiều chỗ rớt lại phía sau cũng chẳng có gì là lạ.

Ngoài ngạc nhiên ra, Sở Mộ cũng kịp phản ứng. Bởi vì lúc này hắn vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ tới trợn mắt há hốc mồm.

Không có linh khí, cũng không phải là nguyên tinh nguyên khí, mà là hoang khí. là hoang khí tin thuần, không có một tia linh khí chấn động nào.

Có trời đất chứng giám, Sở Mộ còn chưa bao giờ gặp qua nơi nào có hoang khí tinh thuần như vậy. Hơn nữa không chỗ nào không có, tồn tại ở giữa thiên địa, mỗi một góc ngách trong thế giới.

Hoang khí ở nơi này so với Man Hoang cổ vực còn tinh thuần hơn nhiều. Tối thiểu, hoang khí trong Man Hoang cổ vực còn pha một bộ phận linh khí.

- Nơi này... Rốt cuộc là nơi nào?

Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới động tĩnh Thiên Hoang kiếm lệnh đột nhiên phát ra kia. Mà hắn tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm nguyên. Công pháp là đoạt được từ Thiên Hoang kiếm lệnh. Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở đây đều có quan hệ với Thiên Hoang kiếm lệnh, hoặc là còn sâu hơn một bước.

- Thiên Hoang địa cung.

Bốn chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, chỉ có hắn mới nghe được rõ ràng.

Trong Thiên Phong kiếm cung, Sở Mộ đã từng tìm tư liệu đọc qua. Có ghi chép về Thiên Hoang địa cung, nhưng lại rất ít, dường như rất là thần bí vậy.

Sở Mộ đã từng nghĩ tới, một ngày kia hắn sẽ vạch trần bí mật trong đó. Chỉ là không biết là lúc nào mà thôi.

Nhưng mà hiện tại ít nhất cũng có thể xác định, có liên quan tới Thiên Hoang địa cung. Nhưng mà, nơi này rốt cuộc là nơi nào/

Là bên trong thế giới Thái cổ sao?

Sở Mộ bức thiết muốn tìm hiểu tin tức.

Thiên Hoang kiếm nguyên trong cơ thể biến mất, hắn không lo lắng một chút nào. Cho dù hoàn toàn biến mất thì Sở Mộ cũng có thể tu luyện nó trở lại. Hơn nữa còn không tốn thời gian quá dài.

Nói một cách tương đối, thứ khiến cho hắn đau đầu nhất là Phong Thần Huyết Chú.

Bất quá, tạm thời hắn cũng không có biện pháp nào.

..

Đội xe nhỏ này đi ngang qua nơi hoang dã. Lúc trời tờ mờ tối, mọi người dừng lại trước một rừng cây.

Các kỵ sĩ nhanh chóng hành động, cảnh giới ở bốn phía. Mà hai xa phu kia thì đốt lửa lên, chuẩn bị đồ ăn... Tất cả đều vô cùng có trình tự, phân công rõ ràng.

Tiểu thư và thị nữ Tiểu Hoàn kia thì từ trong xe đi ra. Mà Sở Mộ cũng tự mình đi ra khỏi xe.

Kế tiếp là nói chuyện với nhau. Là người được cứu, đầu tiên Sở Mộ phải cảm tạ vị tiểu thư này một phen.

Vị tiểu thư này gọi là Nạp Lan Phong Hoa, tuổi chừng hai mươi, người mặc bộ y phục bằng lụa trắng, ôn nhu, mềm mại, có phong vị như phong hoa tuyệt đại, quả thực là mỹ nhân. Nhất là khí chất mềm mại uyển chuyển trên người nàng càng làm cho nàng thêm rực rỡ.

Sở Mộ có thể khẳng định, trong các mỹ nữ mình từng có cơ hội gặp mặt qua, Nạp Lan Phong Hoa trước mắt tuyệt đối là mỹ nữ có thể đứng trong top ba. Nhất là một thân khí chất kia càng làm cho người ta động lòng.

Bất quá tâm chí của Sở Mộ kiên định, càng không dễ chịu ảnh hưởng. Bởi vậy hắn chỉ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Nạp Lan Phong Hoa rồi nói lời cảm ơn mà thôi.

- Tiện tay mà thôi, Sở huynh không cần đặt nặng trong lòng.

Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười rồi nói. Câu nói cũng có một loại như hào khí của nữ nhi giang hồ.

Thị nữ Tiểu Hoàn kia thì sưng mặt, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Ánh mắt kia như hận không thể nhanh chóng tống Sở Mộ rời đi vậy.

Bất quá cuối cùng nàng cũng hiểu thân phận của mình, cho nên không có lên tiếng.

Vị quản gia kia gọi là Nạp Lan Hạc, người này ngồi bên cạnh không nói gì. Dường như đang tự hỏi gì đó. Nhưng mà Sở Mộ biết rõ, hắn đang chú ý tới động tĩnh bốn phía.

Kế tiếp, Sở Mộ nói bóng gió, hỏi thăm đây là nơi nào.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, coi như Sở Mộ không biết quan hệ với người khác cũng phải tranh thủ tạo chút quan hệ. Khi nói chuyện vẫn còn có chút tiêu chuẩn. Bởi vậy dưới tình huống đối phương không chút hoài nghi nào, hắn đã biết được tình huống ở nơi này.

Thiên Hoang giới.

Nơi này gọi là Thiên Hoang giới, mà Sở Mộ cũng nói bóng gió tới Thế giới Thái Cổ. Kết quả Nạp Lan Phong Hoa không biết, vị Nạp Lan Hạc kia cũng không biết. Thị nữ Tiểu Hoàn thì không cần phải nói.

Sở Mộ tùy ý nói chuyện phiếm một phen, một mặt tự hỏi.

- Thiên Hoang giới... Thiên Hoang giới..

- Thiên Hoang địa cung.

Giữa hai nơi này nhất định có quan hệ trực tiếp với nhau.

- Bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh cho nên ta mới tới đây. Thiên Hoang giới.... Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh phải chăng cũng giống như ta, đều tới nơi này hay sao?

Sở Mộ nhớ rõ, trừ hắn ra còn có tám người, phân biệt tới từ các đại lục khác. Cũng nhận được truyền thừa của Thiên Hoang địa cung, đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh.

Chính hắn bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh mà xuất hiện biến hóa như vậy. Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh kia nhấ định cũng xuất hiện biến hóa. Giống như Sở Mộ hắn, đi tới Thiên Hoang giới này.

Trong lúc nhất thời, Sở Mộ không tìm được đầu mối.

Mà đại não hắn nhanh chóng chuyển động, một mặt suy nghĩ, đồng thời một mặt nói chuyện phiếm với Nạp Lan Phong Hoa, hiểu rõ thế giới này một chút.

Đối với Sở Mộ mà nói, thế giới này trừ Thiên Hoang khí hắn quen thuộc ra, tất cả những thứ khác đều là lạ lẫm. Cho nên hắn phải có lý giải rõ ràng, như vậy mới có thể biết rõ được kế tiếp mình nên làm gì.

Càng hiểu rõ, trong đầu Sở Mộ dần dần có định hình, chậm rãi trở nên rõ ràng.

Hiển nhiên Thiên Hoang giới là một thế giới độc lập. Ít nhiều hiện tại còn không rõ ràng lắm. Người ở đây cũng luyện kiếm, đều là Kiếm giả, cảnh giới phân chia giống như thế giới Thái cổ. Từ điểm này có thể nhìn ra, thế giới này coi như độc lập, nhưng cũng thuộc về thế giới Thái cổ. Như là Cổ Kiếm đại lục vậy.

Điểm này lại khiến cho Sở Mộ thầm thở dài một hơi.

Ít nhất điểm này cũng coi như là điểm quen thuộc trong thế giới lạ lẫm, sẽ không khiến cho Sở Mộ cảm thấy chới với quá nhiều.

Chậm rãi nói chuyện phiếm, chậm rãi làm quen. Càng ngày biết càng nhiều, Sở Mộ cũng nhìn ra. ít nhất ở Thiên Hoang giới này, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Một đoạn hành trình mới. Về phần sau này thế nào, sau này tính tiếp.

Thiên Hoang giới là thế giới của Nhân tộc. Nơi nào có người thì có phân tranh, có chính quyền, có các loại thế lực tồn tại.

Khác với Cổ Kiếm đại lục, Thiên Hoang giới không có quốc gia, phương thức cấu thành chính quyền là các thành trì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)