Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0114

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0114: Trong vòng mười năm ta tất sẽ mang kiếm tới Thanh Lan
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai kiếm va chạm, tiếng nổ lớn, kinh thiên động địa vang vọng. Dư âm kiếm khí đáng sợ vô cùng còn lại từ giữa bạo tạc, nổ tung, tạo thành một vòng tròn khuếch tán, giống như xé rách một lớp da trên không trung, truyền ra tiếng ầm ầm cực lớn. Mặt đất bị dư âm kiếm khí làm ảnh hưởng, bị kiếm khí tàn sát bừa bãi mà xuất hiện vô số dấu vết, từng cái rạch dài lan tràn ra phía xa, những hòn đá chung quanh bị dư âm kiếm khí ảnh hưởng tức thì lập tức hóa thành bụi phấn.

Toàn thân đám người Tiêu Thiên phong chấn động, vẻ mặt kinh hãi, đối mặt với dư âm kiếm khí đáng sợ tới cực điểm còn sót lại này, tốc độ lại cực nhanh, bọn họ căn bản vô lực né tránh. Một khi bị ảnh hưởng tới, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nói thì chậm, nhưng trên thực tế lại cực nhanh, hai trưởng lão còn lại lập tức ra tay, Tiên thiên kiếm khí bộc phát, tạo thành hai vách tường bằng kiếm khí, đem dư âm ảnh hưởng của kiếm khí ngăn cản. Tránh làm cho đám người Tiêu Thiên phong bị ảnh hưởng.

Sở Mộ đáp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong mắt có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng truyền ra cảm giác vô lực, nhưng mà trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, hô hấp dòn dập, lồng ngực phập phồng, giồng như là núi lửa bộc phát vậy, nham thạch nóng bỏng không ngừng tích tụ, muốn bộc phát ra.

Nhìn chằm chằm vào Diệu Nhật trưởng lão đáp xuống đất. Trong mắt Sở Mộ không hề che dấu sự phẫn nộ và sát cơ nồng đậm. Vừa rồi nếu không phải hắn bộc phát dưới tình thế cấp bách, đem bán bộ kiếm thế dung hợp với kiếm tỏng tay, tinh khí thần hoàn toàn hợp nhất, do đó mới có thể thi triển ra một kiếm mà dưới tình huống bình thường không có cách nào thi triển ra, phá vỡ tập kích bất ngờ của Diệu Nhật này. Nếu không chỉ sợ hiện tại cho dù không chết cũng tuyệt đối cũng phải bị trọng thương.

Một cao thủ Hóa Khí cảnh, một tôn sư trưởng lão của kiếm phái lại ra tay với một đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn như hắn, nếu không phải hắn có át chủ bài, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng không xong, bảo sao Sở Mộ không phẫn nộ cơ chứ?

- Diệu Nhật, ngươi quả nhiên không biết xấu hổ tới cực điểm, không ngờ lại tập kích đệ tử bổn phái, ngươi muốn khơi mào hai phái đại chiến sao?

La trưởng lão dùng kiếm chỉ Diệu Nhật trưởng lão, trên thân kiếm còn có tiên theine kiếm khí mạnh mẽ hội tụ lại, chấn động không ngừng, lạnh thấu xương, tiếng kim loại vang vọng bốn phía, tạo thành tiếng sưu sưu sắc bén. Trong mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, khí thế ngưng tụ ra sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm, có phong mang rung chuyển hư không, rít gào không ngừng.

- Hừ.

Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão vô cùng âm trầm, vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau, trở lại đội ngũ trưởng lão Thanh Lan kiếm phái. Ánh mắt từ trên người La trưởng lão chuyển sang Sở Mộ, thanh âm âm trầm, tràn ngập sát cơ vang vọng:

- Sở Mộ, ta hỏi ngươi, kiếm sau lưng ngươi là từ đâu mà có được?

Nghe thấy Diệu Nhật nói như vậy, hai trưởng lão Thanh Lan kiếm phái khác đang âm thầm cảm thấy khó hiểu cũng nhìn sang. Hai người vốn sững sờ, tiếp theo trong mắt có tinh mang bạo phát, toàn thân càng tràn ngập khí tức sắc bén tới cực điểm.

- Nói, kiếm sau lưng ngươi là từ đâu tới.

Sắc mặt Thanh Mộc trưởng lão vô cùng khó coi, chấp vấn.

Bọn họ liếc mắt đã nhận ra, thanh kiếm kia vô cùng quen thuộc, không phải là Ngụy Hỏa mãng kiếm của Ngụy Hồng hay sao? Kiếm của Ngụy Hồng sao lại ở sau lưng Sở Mộ? Chuyện này có phải đồng nghĩa với việc Ngụy Hồng đã chết trong Thanh Lan hư cảnh, kiếm bị Sở Mộ đoạt được hay không?

Dưới tình huống suy đoán đủ loại, sắc mặt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái càng thêm khó coi.

- Sở Mộ, nói, đệ tử bổn phái đâu rồi?

Trưởng lão thứ ba bước lên phía trước một bước, khí thế kinh người vô cùng, chợt quá lên một tiếng hỏi, tay thì nắm lấy chuôi kiếm, rất có tư thế nếu không trả lời thì hắn sẽ ra tay liều mạng.

- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái đi đâu các ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?

Sở Mộ lạnh lùng cười cười nói, hắn không ngu mà nói ra sự thực, như vậy không thể nghi ngờ sẽ gây phiền toái không đáng có cho bản thân mình.

- Thanh kiếm này ta tìm được trong sào huyệt của một hung thú.

- Sào huyệt hung thú?

Vị trưởng lão thứ ba của Thanh Lan kiếm phái này nhíu mày rồi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Ngụy Hồng chết thật? Vẫn là bị hung thú giết? Điều này không có khả năng a. Dùng tu vi thập đoạn đỉnh phong của Ngụy Hồng, thêm Ngụy Hỏa Mãng kiếm, cho dù là bán bộ hóa khí bình thường cũng có thể chống lại một hai a.

Bọn họ hoàn toàn không coi việc Ngụy Hồng chết có liên quan tới Sở Mộ, bởi vì song phương chênh lệch tu vi quá lớn, hơn nữa Ngụy Hồng lại từ nơi cạnh tranh càng thêm kịch liệt là Ly Châu kiếm viện trở về, sức chiến đấu không thể nghi ngờ.

- Hung thú gì vậy?

Tinh mang trong mắt Diệu Nhật trưởng lão lóe lên, làm cho Sở Mộ rất là áp lực, chấp vấn.

- Ta làm sao biết được?

Sở Mộ nhìn thẳng về phía Diệu Nhật trưởng lão, từ trong áp lực kinh người của hắn mà lạnh lùng nói ra. Lửa giận trong lòng tản ra một chút. Bởi vì lúc này hắn còn không phải là đối thủ của Diệu Nhật này, cho nên phẫn nộ không có bất kỳ chỗ tốt nào. Hắn chỉ có thể ghi nhớ việc này, dùng nó để thúc dục và cảnh cáo mình, chờ tới khi mình đủ cường đại sẽ tìm Diệu Nhật này tính sổ.

- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra thi thể hung thú kia sao?

Diệu Nhật trưởng lão lúc này râu tóc dựng lên, toàn thân toát ra khí tức nóng bỏng mạnh mẽ, thân thể thậm chí còn phát ra quang mang màu đỏ, giống như là một cái mặt trời. Không khí chung quanh bị thiêu đốt, vô số hơi nước bị bốc lên tạo thành sương mù. Khí thế đáng sợ này lập tức cuồn cuộn kéo về phía Sở Mộ, giống như muốn đem Sở Mộ thiêu đốt thành tro tàn vậy.

La trưởng lão giận giữ quát lên một tiếng, khí thế cô đọng, trực tiếp khiến cho khí thế cường đại của Diệu Nhật trưởng lão vỡ tung.

- Diệu Nhật, ngươi thực sự không biết xấu hổ tới cực điểm. Vậy bản trưởng lão sẽ giáo huấn ngươi một chút.

La trưởng lão quát.

- La trưởng lão, muốn đánh thì bản trưởng lão phụng bồi. Nhưng mà trước tiên đệ tử kiếm phái này của các ngươi phải nói mọi chuyện rõ ràng, hơn nữa còn phải giao kiếm ra đây.

Thanh Mộc trưởng lão bước ra một bước, khí thế bức người. Kiếm khí sau lưng chậm rãi nhảy lên, gió nổi mây phun.

Bất kể là một kiếm phái nào, ngụy kiếm khí đều có giá trị vô cùng, nhất là kiếm phái hạ phẩm, càng là thứ trân bảo, không thể để mất.

- Đúng vậy, lập tức giao kiếm ra đây, nói mọi chuyện rõ ràng, bằng không đừng trách bản trưởng lão không khách khí.

Trưởng lão thứ ba của Thanh Lan kiếm phái cũng khí thế tăng vọt, lạnh lùng quát.

Ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái dùng ánh mắt hung ác, bạo ngược nhìn về phía Sở Mộ. Lập tức giống như là thực chất, làm cho áp lực trên người Sở Mộ tăng lên nhanh chóng, làm cho hắn không tự chủ được mà kêu lên một tiếng, biến sắc, lui về phía sau hai bức.

*****

Thân ảnh La trưởng lão lóe lên, ngăn cản trước mặt Sở Mộ, hai vị trưởng lão khác cũng nhảy ra. Tạo thành một hàng ngăn cản khí thế sắc bén, cường đại tới cực điểm của ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

- Gia gia, ra tay giúp Sở Mộ đi.

Diêu Bích Phương sốt ruột, vội vàng nắm lấy góc áo Diêu trưởng lão, khẩn cầu.

- Ồ? Vì sao vậy?

Diêu Trưởng lão sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt Diêu Bích Phương sốt ruột không thôi, hắn lập tức vui vẻ:

- Chẳng lẽ Phượng nhi nhà ta vừa ý tiểu tử này?

- Không phải a.

Diêu Bích Phượng không ngờ tới Diêu trưởng lão lại nói ra lời như vậy, nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích:

- Trong Thanh Lan hư cảnh, con thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, là hắn cứu con.

- Cái gì? Là ai muốn giết con?

Vẻ mặt Diêu trưởng lão biến đổi, lập tức giận dữ, con của hắn, con dâu của hắn cũng chết, chỉ để lại đứa cháu gái là Diêu Bích Phương, hắn yêu thương nó vô cùng. Vừa nghe nó thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, trong lòng hắn tức thì phẫn nộ.

- Gia gia, người nhanh ra tay đi, chuyện khác chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái sẽ nói cho người nghe.

Diêu Bích Phương sốt ruột nói.

- Được, đã có ân cứu mạng với Phượng Nhi, như vậy ta cũng không thể ngồi yên không quan tâm tới.

Diêu trưởng lão gật đầu, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh đám người La trưởng lão, đối diện với ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

La trưởng lão lập tức sững sờ, mặc dù nói Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái rất có giao tình, nhưng mà trên thực tế cũng là đối thủ cạnh tranh, đối phương sao lại kiên định đứng về phía bọn họ vậy?

- Diêu trưởng lão? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng là địch với chúng ta?

Sắc mặt Thanh Mộc trưởng lão đại biến, trầm giọng hỏi.

- Đều là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, lại là tôn sư một phái, không ngờ lại không quan tâm tới thể diện đi ra tay với đệ tử Kiếm Khí cảnh, bản trưởng lão nhìn không thuận mắt. Đều là trưởng lão, ta cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.

Diêu trưởng lão chậm rãi nói hắn không sợ chút nào.

- Huống chi bản trưởng lão xem tên đệ tử này rất thuận mắt, quyết định giúp hắn một lần, sao nào? Ba người các ngươi sẽ không vì việc này mà làm địch với bản trưởng lão đó chứ? Lòng dạ hẹp hòi như vậy, thực sự không biết các ngươi tu luyện tới Hóa Khí cảnh như thế nào nha.

Nói một phen khiến cho mọi người không nhịn được mà cười to lên một tiếng. Nhưng mà ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái thiếu chút nữa không nhịn được mà phun máu.

- Nói như vậy Diêu trưởng lão ngươi hạ quyết tâm làm địch với bổn phía?

Thanh Mộc trưởng lão âm trầm nói, vẻ mặt âm trầm cơ hồ chảy ra nước.

- Những lời này của ngươi nghiêm trọng rồi, chỉ như vậy mà lại dám nói là địch với kiếm phái các ngươi. Như vậy không phải ngươi muốn Thanh Lan kiếm phái các ngươi triệt để đối mặt với Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái chúng ta hay sao?

Diêu trưởng lão cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói, nói trúng điểm yếu, làm cho Thanh Mộc trưởng lão thiếu chút nữa phun máu.

- Tốt, tốt, tốt.

Ba chữ tốt liên tiếp vang lên, lửa giận trong lòng Thanh Mộc trưởng lão bộc phát, chỉ là hắn lại vô cùng kiêng kỵ. Nếu như chỉ là ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái, hắn hoàn toàn không sợ, bởi vì bọn họ ra tay hoàn toàn có thể đàn áp đối phương. Nhwung mà lại xuất hiện một Diêu trưởng lão tu vi gần bằng hắn, không kém hắn là bao, một khi động thủ, cục diện sẽ vô cùng khó coi. Đến lúc đó không có cách nào đạt được mục đích mà còn bị nhục nhã một phen, được không bù mất.

- Bản trưởng lão chỉ có thể nói một câu ở đây, đệ tử bổn phái không có ai đi ra, bọn họ nhất định đã gặp bất trắc gì, mà chuyện này có quan hệ lớn nhất với Thanh Phong kiếm phái các ngươi. Đợi bản trưởng lão trở về kiếm phái, tất sẽ báo cáo việc này lên trên, đến lúc đó chưởng giáo bổn phái nhất định sẽ tự mình tới Thanh Phong kiếm phái các ngươi, tới tìm câu trả lời thỏa đáng.

- Xin đợi đại giá a.

La trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

- Sở Mộ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong Thanh Phong kiếm phái, không nên rời khỏi nửa bước, bằng không ai cũng không thể bảo đảm được ngươi còn sống được hay không.

Diệu Nhật trưởng lão thu kiếm vào vỏ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đột nhiên mở miệng nói ra một câu khiến cho mọi người nhướng mày. Một trưởng lão Hóa Khí cảnh cao cao tại thượng không ngờ lại uy hiếp một đệ tử Kiếm Khí cảnh, không biết vị trưởng lão này không biết xấu hổ cỡ nào a.

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ sống tốt, trong vòng mười năm ta tất sẽ kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái. Hy vọng tới lúc đó ngươi còn sống.

Sở Mộ lạnh lùng cười, không sợ hãi chút nào, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lúc nói lời phản bác khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời, trong lòng khiếp sợ, muốn nói lời này cần có hào khí tới bực nào chứ?

Ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đều lạnh lùng cười, quay đầu rời đi, trong lòng nghẹn khuất dị thường, một ngụm máu xông lên tới cổ lại bị bọn họ ngăn lại. Lần này không chỉ có kế hoạch không thành công, còn bị chống đống, mà đệ tử bổn phái lại không có một ai trở ra.

Có thể nói người tổn thất thảm trọng nhất chính là bọn họ.

- Người trẻ tuổi có ngạo khí là chuyện tốt, nhưng mà cũng nên biết có chuyện không nên nóng nảy, nếu không khó thành đại sự.

Diêu trưởng lão liếc nhìn Sở Mộ, chắp hai tay ra sau lưng ngửa đầu nói. Vẻ mặt có một tia khinh thị, hắn đối với lời này của Sở Mộ không cho là đúng, ấn tượng đối với Sở Mộ cũng hạ thấp đi ba phần.

- Đa tạ trưởng lão xuất thủ tương trợ.

Sở Mộ lơ đễnh, không quan tâm mà hạ kiếm lễ với Diêu trưởng lão. Mặc kệ Diêu trưởng lão nói gì, đều không ảnh hưởng tới Sở Mộ được. Nhưng mà Diêu trưởng lão trợ giúp lại là chân thật, cho nên Sở Mộ hạ kieemsl ễ cũng là một loại cảm tạ đúng với cấp bậc lẽ nghĩa.

- La trưởng lão, lần này tổn thất của ba phái chúng ta đều rất thảm trọng, có một ít chuyện cần phải làm rõ, cho nên tạm thời chúng ta cáo từ.

Diêu trưởng lão cũng không nhìn Sở Mộ mà chắp tay nói với La trưởng lão, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi.

DIêu Bích Phương quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Mộ, cuối cùng cũng rời đi theo. Cuối cùng trong sơn cốc nhỏ này cũng chỉ còn lại sáu đệ tử và ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.

La trưởng lão nhìn chung quanh một chút, lại nhìn sáu đệ tử tinh anh, trong lòng không biết có tư vị gì cho đúng. Dường như rất là cao hứng, kích động, nhưng mà cao hứng, kích động không nổi. Tóm lại là có chút áp lực.

- Có chuyện gì đợi sau khi trở về kiếm phái các ngươi hãy nói.

La trưởng lão thu kiếm vào vỏ, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói ra. Liên tiếp có biến cố xảy ra khiến cho trực giác của hắn nói cho hắn biết, trong Thanh Lan hư cảnh nhất định xảy ra chuyện quan trọng gì đó. Nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện tổn thất thảm trọng như vậy.

- Đi thôi.

Hai trưởng lão khác cũng nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)