Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0127

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0127: Không gian oản luân Bản tâm Kiếm giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hắn chợt rút kiếm ra, kiếm quang lóe lên, một đạo kiếm khí phá không bắn ra, chém về phía Hắc y nhân kia.

- Ngươi...

Trong đôi mắt lạnh lẽo, u ám của hắc y nhân bắn ra lửa giận và sát ý đáng sợ, hắn không thể ngờ tới được con sâu cái kiến Kiếm Khí cảnh trước mắt lại dám xuất kiếm với hắn, nhưng đáng tiếc quả thực hắn đã bị trọng thương. Ngay cả tiên thiên kiếm khí cũng không thể nào điều động được. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng giãy dụa muốn thoát đi kiếm khí, chỉ là lại khó có thể làm được. Lập tức đạo kiếm khí này chém vào trên người hắn, xé rách da hắn, máu tươi chảy ròng ròng:

- Con sâu cái kiến đáng chết, lập tức dừng tay, nếu không cho dù là trên trời dưới đất Huyết Kiếm lâu chúng ta sẽ vĩnh viễn đuổi giết ngươi không dừng. Kể cả tất cả những người liên quan tới ngươi đều phải chết.

Lời uy hiếp này giống như tới từ cửu u địa ngục, làm cho trong lòng Sở Mộ phát lạnh, một cỗ hàn ý xoay quanh, kiếm trong tay hắn không khỏi nặng nề thêm.

- Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, hiện tại Huyết Kiếm lâu phải chính diện đối kháng với các thế lực khác, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần giết chết hắn, tất cả những chuyện khác đều không thể nào xảy ra được.

Người mặc áo bạc chậm rãi nói ra, thanh âm dường như mang theo một loại lực lượng khiến cho người khác yên tâm.

Bất kể là theo như lời người áo bác nói, hay là hắc y nhân uy hiếp, Sở Mộ đều phải ra tay, chỉ có giết chết hắc y nhân này mới là kết quả tốt nhất, về phần tình huống khác đợi lát nữa tính tiếp.

Lần nữa xuất kiếm, lần này Sở Mộ thi triển sát chiêu Kim Phong liệt không, kiếm quang màu vàng giống như chui vào trong hư không, một giây sau xuất hiện ở chỗ cổ hắc y nhân, trong mắt hắc y nhân hiện lên vẻ hoảng sợ vạn phần. Phốc, một tiếng vang nhỏ vang lên, một đạo quang mang màu vàng nhạt xuyên qua cổ.

Người mặc áo bạc vốn sững sờ, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Thiếu niên Kiếm giả này ra tay quyết đoán như thế, không chút do dự, phần phong thái này người bình thường quả thực khó có thể so sánh.

Cổ hắn y nhân bị sát chiêu Kim Phong liệt không xẹt qua, không có bất kỳ kháng cự nào, bộ dáng vẫn bảo trì như ban đầu, không có chút thay đổi, chỉ là chỗ cổ xuất hiện một vòng đỏ tươi, có máu tươi chậm rãi chảy ra, quỷ dị là máu tươi này không ngờ lại có màu thiên về đen, khác với thường nhân.

- Đa tạ tiểu huynh đệ ra tay.

Trên mặt người mặc áo bạc hiện lên nụ cười, bộ dáng có chút suy yếu:

- Kính xin tiểu huynh đệ hộ pháp cho ta một lát.

Nói xong người mặc áo bạc này không ngờ lại yên tâm nhắm hai mắt lại, không chút lo lắng Sở Mộ sẽ ra tay đối phó với hắn. Đây chính là Kiếm giả Hóa Khí cảnh a, như thế nào trên người cũng có ít thứ tốt, ít nhất kiếm khí kia chính là bảo bối khó có được.

Sở Mộ chỉ nhìn người áo bạc một chút, hơi gật đầu, nhìn về phía thi thể hắc y nhân, sải bước tới nơi, thân ảnh giống như gió xuất hiện bên cạnh thi thể hắc y nhân. Ánh mắt nhìn về phía thanh trường kiếm đen kịt trong tay hắc y nhân.

Thanh trường kiếm đen kịt này phóng ra một cỗ chấn động tràn ngập tà ác và huyết tinh khiến cho người ta sợ hãi, giống như là xâm lấn vào trong tinh thần, ý niệm của Sở Mộ, làm cho hắn phát lạnh, rét run. Vội vàng dời ánh mắt, vừa vặn nhìn vào một cái vòng trên cổ tay trái đối phương.

Cái vòng trên cổ tay này ước chừng rộng bằng ngón út, bên ngoài màu đen, bên trên có rất nhiều đường văn điêu khắc chằng chịt, nhìn qua có ba phần hoa lệ, bảy phần cổ xưa. Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào vòng tay này hồi lâu, lại không nhìn ra bất kỳ chỗ khác lạ nào. Nhìn qua đây giống như là một vật phẩm trang sức bình thường, nhưng mà trong lòng Sở Mộ lại có chút kỳ quái. Hắn vô thức nhìn về phía người mặc áo bạc, ánh mắt rơi vào cổ tay trái của người mặc áo bào màu bạc kia.

Cũng có một cái vòng tay, cũng là màu đen. Cẩn thận phân biệt, bất luận là ngoại hình lớn nhỏ hay là hoa văn bên trên cơ hồ giống như đúc, giống như là cùng từ một khuôn mẫu, cùng một xưởng sản xuất ra vậy.

Đây rõ ràng là hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh tới từ hai thế lực bất đồng, chẳng lẽ sẽ có sở thích giống nhau, đeo vật phẩm trang sức cơ hồ giống như đúc sao? Điều này không khỏi khiến cho Sở Mộ cảm thấy hoài nghi, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Mà lúc này, người mặc áo bào màu bạc mở mắt ra, hai mắt nhìn Sở Mộ, cũng không nói gì mà buông kiếm, tay phải khẽ niết vào cái vòng trên cổ tay trái, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một bình sứ. Người này nhanh chóng mở bình sứ ra, mùi dược hương nồng đậm nhanh chóng tràn ngập ra, trong tay người mặc áo bào màu bạc xuất hiện một khỏa đan dược màu ngà sữa lớn như long nhãn, miệng mở ra khẽ hấp một cái, khỏa đan dược kia giống như tự động nhảy vào trong miệng hắn vậy.

Đậy nắp bình ngọc lại, tay phải lại niết một cái vào cái vòng trên cổ tay trái, bình sứ biến mất không thấy gì nữa. Người mặc áo bào màu bạc nhắm hai mắt lại, thân thể chuyển thành ngồi xếp bằng, vận chuyển kiếm khí quyết luyện hóa dược lực của đan dược.

Tất cả quá trình này cũng không nhanh, bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng, hai mắt hắn trợn ngược, miệng há hốc ra. Vẻ mặt rung động không thôi. Trong lòng giống như có sóng gió mạnh mẽ, đầu như có sấm sét nổ đùng đoàng.

- Không gian... Oản luân...

Yết hầu Sở Mộ khô khốc, gian nan thốt ra bốn chữ. Đồng thời trong lòng hiện lên vẻ mừng rỡ mãnh liệt, ngay cả tâm trí kiên định của hắn cũng lập tức thất thủ.

Trong vòng mấy tháng ở Thanh Phong kiếm phái, hắn đã đem tất cả điển tịch trong Tàng thứ các đọc qua hơn phân nửa, nhớ rõ trong một bản điển tịch có miêu tả qua một loại bảo vật thần kỳ. Thể tích của loại bảo vật này cũng không lớn, không có cách nào tăng cường công kích hay là phòng hộ. Nhưng mà có một tác dụng khiến cho tất cả mọi người thèm thuồng chảy nước miếng, bên trong bảo vật này tự thành không gian nhỏ, có thể nhét vào bên trong đủ loại vật phẩm.

Chỉ là đối với loại bảo vật như không gian oản luân này, điển tịch kia cũng chỉ đề cập một chút mà thôi, trên người trưởng lão Thanh Phong kiếm phái, chưởng viện và chưởng giáo La Thiên Hùng Sở Mộ cũng chưa từng nhìn thấy qua không gian oản luân. Đủ để nói rõ không gian oản luân này trân quý thế nào.

Nhưng mà bảo vật trọng yếu như vậy lúc này hắn lại một lần nhìn thấy hai cái, gần trong gang tấc. Trong lúc nhất thời hô hấp Sở Mộ nhất thời trở nên dồn dập.

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ do dự, đấu tranh, chợt có một đạo kiếm quang sắc bén bắn ra, trực tiếp chém đứt do dự, đấu tranh này, ánh mắt Sở Mộ càng trở nên thuần túy mà kiên định. Hắn quay người, cúi đầu, lấy không gian oản luân từ trong tay trái hắc y nhân xuống, cẩn thận nghiên cứu.

*****

Cho dù biết rõ đây là bảo vật gì, nhưng mà điển tịch kia ghi lại quá ít, Sở Mộ cũng không biết nên sử dụng thứ này thế nào. Cẩn thận nghiên cứu một lát, chỉ thấy ở phía trên, tất cả đường vân dường như đều có cùng khởi điểm và tận cùng, khảm nạm một khỏa tinh thạch nhỏ màu xám to như hạt đậu, nhưng mà không có biện pháp nào khác để tìm hiểu, Sở Mộ chỉ có thể quay người nhìn về phía người áo bạc, chờ đợi người áo bạc thu công lại rồi thỉnh giáo.

Đủ loại đấu tranh và giãy dụa trong lòng hắn đều bị người mặc áo bào màu bạc kia biết rõ, mãi tới khi Sở Mộ chém đứt đấu tranh, do dự trong lòng, người mặc áo bào màu bạc mới chính thức yên lòng. Chuyên tâm luyện hóa dược lực. Nếu không coi như dùng sở học đặc thù curah ắn có thể suy tính ra một ít chuyện người bình thường không có cách nào biết được, dưới tình huống bị thương nặng, hắn cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Sự thực chứng minh, tất cả suy đoán của hắn đều là chính xác.

Lại qua một lát sau, người mặc áo bào màu bạc mở hai mắt ra, điều tức hoàn tất, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hắn cầm kiếm rồi đứng dậy, thu kiếm vào vỏ, ánh mắt nhìn vào trên người Sở Mộ, tràn ngập tiếu ý:

- Đa tạ tiểu huynh đệ, nếu không thì muốn giết tên này không biết phải chờ tới khi nào.

- Oản luân không gian này nên sử dụng thế nào?

Sở Mộ gật đầu, cũng không có vì tu vi chênh lệch mà sợ hãi, câu thúc. Ngược lại hắn vô cùng thảm nhiên hỏi.

Hắn đối với quan kiếm thuật của mình vô cùng nắm chắc, mà người mặc áo bạc này hiển nhiên cũng cực kỳ nắm chắc với sở học mình, song phương đều biểu hiện vô cùng thản nhiên.

- Oản luân không gian, chỉ cần dùng máu tươi mình nhỏ vào trên bề mặt nó, sau khi được hấp thu là có thể thành lập liên hệ, lại dùng tinh thần lạc ấn của bản thân nhập vào trong đó để nhận chủ là có thể sử dụng.

Người mặc áo bạc giải thích, lúc này Sở Mộ trích một giọt máu từ trên ngón tay mình nhỏ vào trên oản luân. Máu tươi lập tức được đường vân trên oản luân hấp thu, biến mất không thấy gì nữa. Kế tiếp Sở Mộ tập trung tinh thần, ý niệm giống như xuyên thấu không gian, rơi vào trên oản luân, thoáng cái như tiến vào bên trong. Hắn chỉ cảm thấy tinh thần mình dường như tiến vào một phiến hư không khác, vô cùng kỳ lạ. Giữa oản luân và hắn dường như cũng xuất hiện một tia liên quan mật thiết, giống như là thân nhân vậy.

Người mặc áo bạc trợn mắt há hốc mồm, hắn bất ngờ vì không ngờ Sở Mộ lại có thể mau chóng khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Hắn khẽ cười khổ một tiếng rồi nói:

- Dưới tình huống bình thường chỉ có tu vi đạt tới Hóa Khí cảnh mới có thể khiến cho oản luân không gian nhận chủ. Không ngờ tới tiểu huynh đệ chỉ là Kiếm Khí cảnh thập đoạn đã có thể làm được chuyện này.

Sở Mộ nghe vậy hơi kinh hãi, ánh mắt chợt thản nhiên nhìn thẳng về phía người mặc áo bào màu bạc, chuyện này khiến cho trong mắt người mặc áo bào màu bạc hiện lên vẻ thưởng thức. Kiếm giả Kiếm Khí cảnh bình thường không có cách nào làm được điểm này a, cũng không có tâm tính như vậy.

- Ngươi quả nhiên không giống bình thường. Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?

Người mặc áo bào màu bạc tiếp tục hỏi, vẻ mặt mỉm cười, ngữ khí càng thêm ôn hòa.

- Sở Mộ.

- Ta gọi là Gia Cát Minh, hôm nay chém giết tiểu tử Huyết Kiếm Lâu này Sở huynh đệ có công lao đầu a.

Gia Cát Minh cười nói:

- Chỉ là Sở sư huynh cũng không phải là đệ tử kiếm phủ, công lao này cũng không có cách nào nhận được khen thưởng. Nhưng ta cũng sẽ không khiến Sở huynh đệ chịu thiệt.

- Kiếm phủ?

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ khó hiểu, hắn chỉ nghe nói qua kiếm phái và Ly Châu kiếm viện, lại chưa từng nghe nói qua kiếm phủ.

- Kiếm phủ là đại môn kiếm phủ, là nơi thiên tài Kiếm giả trong Đại Khôn vương triều hội tụ, so với kiếm viện còn cao cấp hơn. Ta thấy Sở sư huynh tuổi không lớn lắm đã có tu vi này. Nếu như có cơ hội tiến vào kiếm phủ, được bồi dưỡng, đến lúc đó Sở huynh đệ sẽ chính thức hiểu rõ.

Gia Cát Minh cũng không có giải thích quá nhiều về kiếm phủ, mà chuyển chủ đề:

- Kiếm khí và thân phận lệnh bài của thành viên Huyết Kiếm lâu này ta phải mang về kiếm phủ nộp lên trên, đó là chứng minh hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa kiếm khí này cũng không thích hợp với Sở huynh đệ. Mang theo trên người vạn nhất gặp phải cá lọt lưới của Huyết Kiếm lâu, chỉ sợ sẽ mang tới tai bay vạ gió cho huynh đệ. Kính mong Sở huynh đệ kiểm tra Oản luân trên tay một chút, tìm xem có lệnh bài thân phận của người này hay không.

Sở Mộ gật đầu, tinh thần đồng bồ với oản luân không gian, có quan hệ mật thiết, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào trong tinh thạch màu xám kia. Tất cả mọi thứ trong oản luân không gian đều hiện lên trong đầu hắn.

Bên trong đại khái là một không gian lớn chừng một thước vuông, ở trong đó có một ít thứ được để ngay ngắn rõ ràng, Sở Mộ cẩn thận đảo qua, có linh thạch, có bình sứ cùng với một khối lệnh bài đen kịt lớn chừng một bàn tay cùng với một ít y phục màu đen.

Ý niệm khẽ động, khối lệnh bài màu đen kia xuất hiện trên bàn tay hắn, phóng ra một cỗ chấn động tà ác yếu ớt.

- Đúng rồi, đây là lệnh bài thân phận của tiểu tử này.

Người mặc áo bạc vui vẻ, chỉ là hắn cũng không có ra tay cướp đoạt. Bàn tay Sở Mộ nhẹ nhàng run lên, ném lệnh bài về phía người mặc áo bào màu bạc. Người mặc áo bào màu bạc tiếp lấy, nhìn qua, vội vàng thu vào trong oản luân không gian, tiếp đó bàn tay chộp về hư không một cái, thanh trường kiến màu đen kịt dưới mặt đất rơi vào trong tay hắn, lại được hắn thu thập vào trong oản luân không gian:

- Kiếm khí này chính là trung phẩm kiếm khí, giá trị khongo thấp, bất quá linh thạch ta mang ở đây không nhiều lắm, ta sẽ đưa cho Sở huynh đệ hết. Hy vọng sau khi Sở huynh đệ tấn chức Hóa Khí cảnh có trợ giúp với huynh đệ.

Nói xong, Gia Cát Minh lục tục lấy ra hơn mười khối linh thạch, từng khối bay về phía Sở Mộ, trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ mừng rỡ, cũng không có từ chối mà đem hơn mười khối linh thạch thu thập vào trong oản luân không gian.

- Hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, tự nhiên kém một trung phẩm kiếm khí, nhưng mà hiện tại ta quả thực không thể lấy ra được những đồ vật nào có giá trị nữa.

Gia Cát Minh dường như có chút ngại ngùng nói:

- Như vậy coi như là Gia Cát Minh ta thiếu nợ Sở huynh đệ một ân tình. Ngày sau có thể tới Đại Khôn kiếm phủ tìm ta, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, ta quyết không chối từ.

Sở Mộ gật đầu, kỳ thực hắn thu hoạch được oản luân không gian cùng với tất cả những thứ bên trong, lại đạt được hơn mười khối linh thạch hạ phẩm cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Cho dù đối phương cố cho kiếm khí kia hiện tại hắn cũng dùng không nổi. Cho dù là sau này, chỉ sợ cũng không thích hợp. Hơn nữa đúng như lời Gia Cát Minh nói, mang theo trên người, cho dù là đặt trong oản luân không gian, không chừng một ngày nào đó sẽ mang tới phiền toái không đáng có cho hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)