Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1370

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1370: Dưới kiếm vô địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng mà hắn lại khác với Tô Nguyệt Tịch và Hạ Trấn Không. Thứ hắn tu luyện không có bất kỳ liên quan nào với Quang Minh nhất đạo, bất quá dựa theo Quang Minh thần ý mà nói, tất cả đều có quan hệ, ngàn vạn lần liên quan với nhau.

Trong thế giới tinh thần xuấ thiện một cột sáng màu trắng, thông thiên triệt địa, đây là Quang Minh thần ý mà Sở Mộ tìm hiểu ra.

Chỉ là tìm hiểu Quang Minh thàn ý này không có cách nào trực tiếp làm tăng tu vi và thực lực của hắn. Nhìn như không dùng được, lại làm cho thế giới tinh thần của Sở Mộ càng thêm vững chắc, ý thức càng thêm ngưng tụ. Linh hồn càng thêm ngunuwg tụ, hơn nữa linh hồn trấn thủ trong thế giới tinh thần lại hỗ trợ kiếm ý, vạn tà bất xâm.

- Quang Minh thần ý này dường như bao hàm ý chí nào đó, một loại lực lượng chí cao nào đó. Chỉ là thiếu một bộ phận, không có hoàn chỉnh, cho nên không có cách nào phân biệt được.

Sau khi tìm hiểu hơn nửa tháng, Sở Mộ đã đưa ra được một kết luận như vậy.

Tu vi đột phá lại được củng cố, còn ngoài ý muốn đạt được chỗ tốt không thể nào tưởng tượng nổi. Sở Mộ cảm thấy có lẽ nên xuất quan thì hơn.

Trong điện ở trên Đại Quang minh sơn, mọi người tề tụ lại.

Hạ Trấn Không và ba đệ tử của hắn, còn có Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch đang hưởng dụng rượu ngon, mỹ thực.

- Lão đệ, lần này thầy trò ta đều phải đa tạ lão đệ rồi.

Hạ Trấn Không giơ chén rượu lên, cười ha hả nói. Sở Mộ Niết Bàn lần thứ bảy, không biết vì sao lại dẫn động Quang Minh kiếm bia, phóng ra Quang Minh thần ý, khiến cho sư đồ mấy người Hạ Trấn Không lĩnh ngộ Quang Minh chi đạo càng sâu hơn.

- Nếu khống có Quang Minh kiếm bia, lần Niết Bàn này của ta chỉ sợ cũng sẽ thất bại.

Sở Mộ nói.

...

Trên đời này không có yến tiệc nào không tan.

Sở Mộ đi vào Đại Quang Minh sơn, sau khi trải qua một lần lột xác quan trọng hắn lập tức đưa ra ý cáo từ.

- Lão đệ, không bằng ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian nữa?

Hạ Trấn Không nói:

- Thứ gì tới nhất định sẽ tới.

Sở Mộ nói:

- Trốn tránh không phải là lựa chọn của ta.

Thứ trong miệng Sở Mộ chính là Tử Lôi cung.

Hạ Trấn Không biết rõ người Tử Lôi cung đang giám thị bên ngoài địa bàn Đại Quang Minh sơn. Mà Hạ Trấn Không tuy rằng mạnh, nhưng mà cũng không thể nào dùng sức một mình đối kháng với cả Tử Lôi cung.

Giữa cường giả với nhau có không ít thứ cong cong thẳng thẳng, nếu như Tử Lôi cung chủ động trêu vào Hạ Trấn Không, như vậy Hạ Trấn Không muốn phản kích thế nào cũng được. Nhưng mà nếu như Hạ Trấn Không chủ động trêu chọc Tử Lôi cung, Tử Lôi cung cũng sẽ không nương tay.

Hạ Trấn Không cũng vui vẻ ra mặt thay chóm. Nhưng mà vấn đề là trước đó Huyền Chân trưởng lão của Tử Lôi cung và Đại thiếu cung chủ đã tới, nói ohung thủ chém giết Nhị thiếu cung chủ Tử Lôi cung trong Đại Quang Minh sơn. Hạ Trấn Không hắn lúc đó không thừa nhận, hiện tại nếu như xuất đầu thay cho Sở Mộ, có khả năng còn làm cho tình hình bết bát hơn.

- Lão đệ, sau khi rời khỏi đây ngươi định đi đâu?

Hạ Trấn Không hỏi.

- Ta định về tông môn một chuyến.

Sở Mộ nói.

- Lão đệ, ta có một đề nghị, không bằng ta đi cùng lão đệ tới Chân Kiếm tông?

Hạ Trấn Không nói.

- Hạ đại ca, đa tạ ý tốt của đại ca.

Sở Mộ nói, hắn hiểu ý tứ của Hạ Trấn Không. Đối phương muốn hộ tống hắn qua. Bất quá Sở Mộ cũng có suy nghĩ của mình, thứ nhất là hắn coi Hạ Trấn Không là bằng hữu tốt. Không muốn đối phương là địch với thế lực cường đại như Tử Lôi cung. Dù sao Hạ Trấn Không không chỉ có một mình, còn có ba đệ tử và phần cơ nghiệp Đại Quang Minh Thánh sơn này.

Thứ hai, tu vi của hắn từ ngũ trọng thiên tăng lên tới thất trọng thiên, thực lực tăng lên trên phạm vi lớn. Sở Mộ cũng rất muốn biết rõ mình bây giờ mạnh tới đâu. Liệu có thể thoát thân dưới tay của cường giả Thánh cấp cấp thấp hay không.

Dù không có cách nào đối kháng với cường giả Thánh cấp, cho dù là bị vây quanh thì hắn còn có át chủ bài rất lớn.

Có lòng tin thì mới có thể không sợ hãi.

Sở Mộ kiên quyết nói vậy, Hạ Trấn Không cũng không nói gì nữa.

- Lão đệ, ta tin tưởng ngươi.

Hạ Trấn Không nói.

- Qua một đoạn thời gian ngắn nữa ta sẽ đi tới Chân Kiếm tông thăm quan. Tốt xấu gì ta cũng là khách khanh trưởng lão của Chân Kiếm tông.

- Được.

Sở Mộ cười nói.

Lấy ra Cự Kiếm hào phi hạm, chui vào bên trong, khởi động, bay lên trên không. Ở đuôi phụt ra khí lưu kinh người, trong tiếng nổ vang, phi hạm hóa thành một đạo lưu quang rời đi. Giống như là con đường của Sở Mộ vậy, từ trước tới nay chưa từng có, thế như trẻ che, tất cả trở ngại đều bị hắn đánh nát.

Hạ Trấn Không nhìn qua, Tô Nguyệt Tịch cũng nhìn. Đúng vậy, nàng cũng không có cùng rời đi theo Sở Mộ. Đây là tự bản thân Tô Nguyệt TỊch nói. Bởi vì nàng cảm thấy thực lực của nàng và Sở Mộ hơn kém quá xa. Đồng hành với Sở Mộ, không những không có cách nào trợ giúp được, ngược lại còn làm liên lụy tới Sở Mộ. Làm cho Sở Mộ không có cách nào buông tay buông chân chiến đấu.

Từ trước tới nay Sở Mộ đều có thói quen một mình độc hành, Tô Nguyệt Tịch nói vậy hắn cũng không có kiên trì bảo nàng đồng hành với mình.

Cảm giác thất lạc trong lòng đương nhiên khó mà tránh khỏi. Nhưng mà rất nhanh lại chuyển hóa thành động lựa. Trước đó Tô Nguyệt Tịch từng khẩn cầu Hạ Trấn Không, để cho nàng tìm hiểu Quang Minh kiếm bia mấy lần. Việc này đối với Hắc Ám chi đạo của nàng có trợ giúp không nhỏ. Hạ Trấn Không không chút do dự đáp ứng.

...

Tốc độ của Cự Kiếm hào cực nhanh, lập tức xé rách không trung, phóng ra bên ngoài Đại Quang Minh sơn.

- Chú ý, có động tĩnh.

Đệ tử Tử Lôi cung chờ ở bên ngoài đã lâu nhìn thấy vậy liên tục truyền âm, nhìn chằm chằm vào một đạo lưu qunag.

- Lập tức cảm giác một chút.

- Có, thực sự là Tử Lôi ấn ký chấn động, chính là hắn.

- Đừng để cho hắn trốn.

Đệ tử Tử Lôi cung lập tức tổng động viên.

Tổng cộng có hai mươi mấy người, phân bố bốn phía Đại Quang Minh sơn, giám thị chung quanh. Bọn hắn đều học kỹ xảo cảm ứng, cảm ứng Tử Lôi ấn ký chấn động. Trong phạm vi nhất định là có thể cảm ứng được. Hiện tại bọn hắn đã cảm ứng được.

Hai mươi mấy đệ tử do Phí Lợi cầm đầu, tu vi của hắn cao nhất, là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên đỉnh phong. Hắn đã kẹt ở tầng thứ này rất nhiều năm rồi. Hắn muốn đột phá tới Niết Bàn cửu trọng thiên, lại gấp rút đột phá Vạn Cổ cảnh.

*****

Bởi vì từ Niết Bàn cửu trọng thiên đột phá tới Vạn Cổ cảnh, khác với bát trọng thiên, đại biêu cho việc con đường trước mắt hắn càng thêm rộng lớn hơn.

chỉ là hắn không có lòng tin, cũng không có nắm chắc đột phá lên Niết Bàn cửu trọng thiên. Đây là một lần cơ hội, làm tốt thì hắn có thể được tông môn ủng hộ, thành công đột phá lên Niết Bàn cửu trọng thiên.

Cơ hội khó có được như vậy Phí Lợi muốn nắm chặt.

- Công kích.

Hai mươi mấy người nhanh chóng chạy tới, tạo thành phòng tuyến, Phí Lợi hạ lệnh.

Tử Loi cung lấy lực lượng sấm sét làm chủ, chủ tu Lôi thuật, phụ tu kiếm pháp Lôi hệ.

Mỗi một đệ tử Tử Lôi cung đều có một thanh kiếm. Nhưng mà bọn hắn đều tinh thông Lôi thuật hơn kiếm thuật.

Hai mươi mấy đệ tử Tử Lôi cung liên tục thi triển Lôi thuật. Lập tức trên không xuất hiện nhiều đóa Lôi vân, uy áp kinh người trút xuống, Lôi vân chuyển động, lôi quang lóe lên.

Lập tức có hai mươi mấy dạo lôi quang đều bổ về phía Cự Kiếm hào phi hạm. Mỗi một đạo lôi quang chí ít cũng lớn bằng cánh tay, màu tím, thể hiện ra lực lượng kinh người.

- Động thủ.

Trong mắt Sở Mộ phản chiếu hai mươi mấy đạo lôi quang màu tím đang bay vút tới, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Lôi quang màu tím chính là một trong những thuật pháp độc môn cửa Tử Lôi cung, gọi là Tử điện phích lịch thuật.

Uy lực của Tử Điện Phích Lịch thuật kinh người vô cùng, người tu vi càng mạnh thi triển, uy lực kia càng thêm đáng sợ. Hơn nữa tốc độ lại còn rất nhanh.

Nếu như là trước kia, coi như Sở Mộ có nhìn thấy thì Cự Kiếm hào cũng sẽ bị bổ trúng, không có cách nào né tránh. Nhưng hiện tại thì khác, hắn lĩnh ngộ Nhân hạm hợp nhất, phi hạm như là một phần cánh tay của hắn vậy.

Ý niệm khẽ động, phi hạm sưu một cái, quẹo sang một bên, né tránh hai mươi mấy đạo lôi quang màu tím. Hơn nữa đồng thời còn bổ sung năng lượng, bắn ra một phát pháo về phía đám người Phí Lợi.

Một khi bị bắn trúng, coi như Phí Lợi cũng phải bị thương.

Nhưng mà đệ tử Tử Lôi cung cũng không phải là bao cỏ, bọn hắn lập tức làm ra né tránh chuẩn xác nhất, đồng thời còn rút kiếm, chém ra một đạo kiếm quang sấm sét, bổ về phía Cự Kiếm hào.

Một chiếc phi hạm cỡ trung mà thôi, không có khả năng đối kháng với hai mươi mấy người bọn họ.

- Liên thủ thi triển Lôi Đình cự võng.

Phí Lợi quát, Sở Mộ né tránh và phản kích khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

Lôi Đình cự võng cũng là một trong những môn Lôi thuật độc môn của Tử Loi cung, là thuật pháp liên thủ thi triển.

Hai mươi mấy người lúc này kết ấn, từng đạo lôi quang tung hoành, trải rộng bốn phía, hình thành một tấm lưới khổng lồ. Màu tím sậm, tản mát ra quang mang kinh người.

Tốc độ ngưng kết của tấm lưới khổng lồ này cực nhanh, phạm vi bao trùm rất rộng. Hơn nữa còn có một cỗ hấp lực kinh người, không ngừng hút Cự Kiếm hào về phía nó. Giống như có một bàn tay vô hình đang muốn bắt lại phi hạm Cự Kiếm hào.

Sở Mộ nhanh chóng tính toán, dùng tốc độ của mình và phạm vi cùng với lực hút của Lôi Đình cực võng khổng lồ kia. Trong nháy mắt Lôi Đình cự võng khổng lồ rơi xuống, phi hạm Cự Kiếm hào nhất định không thể nào thoát đi được. Như vậy còn không bằng bỏ qua phi hạm.

Ý niệm khẽ động, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi phi hạm lại thu phi hạm vào trong giới chỉ không gian.

Lôi Đình cự võng khổng lồ rơi xuống, Thiên Trảm kiếm xuất hiện trong tay, Sở Mộ tập trung về phía đệ tử Tử Lôi cung, thân thể khẽ động. Một tiếng oanh cực lớn vang vọng. Cả người như hóa thành một khỏa thiên thạch xông ra. Tốc độ kinh người, không khí sau lưng điên cuồng chấn động, giống như là thủy triều vậy.

- Hừ, chỉ là một Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, muốn chết.

Phí Lợi cười lạnh một tiếng, điểm một ngón tay ra, một đạo lôi quang màu tím phá không bắn ra.

Chỉ là một đạo lôi quang, Sở Mộ vung kiếm trong tay lên, chém nát nó.

Từng đạo lôi quang màu tím bắn về phía Sở Mộ, tuy nhiên cũng bị nghiền nát dưới thân kiếm của Sở Mộ. Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, nhanh chóng tới gần. Áp lực kinh người làm cho sắc mặt đệ tử Tử Loi cung biến sắc.

- Muốn chơi cận thân chiến đấu sao? Ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Phí Lợi vẫn cười lạnh liên tục, hắn từng khổ luyện qua kiếm pháp, lôi thuật của hắn cũng có một ít là lôi thuật thích hợp cận chiến, vô cùng tinh thông. Có thể nói cận thân chiến đấu là hạng mục hắn mạnh. Chỉ là hắn cũng không biết lúc này hắn đã chọn phải phương thức dễ chết nhất.

Quanh thân có lôi điện chấn động, Phí Lợi hóa thành một đạo lôi quang, tốc độ cực nhanh, hơn nữa lại vô cùng hung mãnh. Tay phải hắn mở ra, duỗi về phía trước. Trong lòng bàn tay có lôi quang kinh người hội tụ, tiếng đùng đùng vang vọng không dứt, nhắm ngay vào Sở Mộ, tùy thời có thể bộc phát ra công kích kinh người.

Khóe miệng Phí Lợi nhếch lên, nở nụ cười lạnh. Các đệ tử khác trong Tử Loi cung cũng rất có lòng tin về hắn. Dù sao Phí Lợi cũng là cường giả Niết Bàn cảnh bát trọng thiên lâu năm. Tinh thông lôi thuật, còn đối phương bất quá chỉ là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên sơ kỳ mà htooi.

Trọn vẹn kém một đại trọng thiên lớn, lại là chênh lệch từ sơ kỳ tới đỉnh phong, hoàn toàn không thể so sánh được.

Bọn hắn đợi, nhìn đối phương bị Phí Lợi sư huynh đánh trúng, bị lôi quang đánh trúng làm cho toàn thân phát run. Chợt, hai mắt bọn họ trừng lớn, chấn động vô cùng. Trong mắt hiện lên cảnh máu me.

Phí Lợi và Sở Mộ tới gần nhau, giao thoa. Lôi quang của hắn không có cách nào đánh trúng Sở Mộ. Nhưng kiếm của Sở Mộ cắt qua, Phí Lợi lại không thể nào né tránh, trực tiếp bị đánh trúng.

Một kiếm đã miểu sát.

Coi như là Hắc Ma thống lĩnh cường đại hơn Niết Bàn cửu trọng thiên tầm thường, dưới Hắc Ma Uyên cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ, huống chi chỉ là một Niết Bàn cảnh bát trọng thiên đỉnh phong.

Một kiếm giết chết Phí Lợi, không dừng lại chút nào, lại mượn lực lần nữa tiến lên, bắn thẳng về phía một đệ tử Tử Lôi cung khác.

- Giết hắn.

- Báo thù cho Phí Lợi sư huynh.

- Không, bắt sống trở về.

Hai mươi mấy đệ tử Tử Lôi cung động thủ, bọn hắn không biết là hai mươi mấy tu luyện giả Niết Bàn cảnh như bọn hắn có ra tay cũng không làm gì được Sở Mộ.

Chỉ có một từ có thể hình dung được tràng cảnh lúc này. Đó là hổ lạc vào bầy dê, không có lực phản kháng.

Kiếm lên, kiếm rơi xuống, máu tươi bắn tứ tung, rơi rụng trên không trung. Dưới ánh nắng tạo thành tràng cảnh mỹ lệ, nhìn thấy mà giật mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)