Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1640

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1640: Phong thái tuyệt thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Nháy mắt, người áo xanh lại bổ ra một kiếm, cùng cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung va chạm.

Dù một kích của đối thủ như sóng biển chồng chất không ngớt không dứt, nhưng ở dưới một kiếm của Thanh Y vẫn bị xé nứt, như cái kéo sắc bén cắt vải vóc.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung sắc mặt đại biến, tuy không phải toàn lực ra tay, nhưng đối phương phản kích, lại sắc bén ra ngoài ý định, càng làm hắn kiêng kị chính là, đối phương hiển lộ ra khí tức, hiển nhiên không phải Tu Luyện giả bình thường, mà là một Kiếm Tu.

Lưu Phóng Chi Địa tối tăm lu mờ rất dễ làm người khác chú ý, hai đạo thân ảnh ở trên không giao chiến, như là lưu quang, lập tức va chạm.

Một đạo là màu xanh, một đạo khi thì màu trắng khi thì màu đen.

Bí thuật đặc biệt của Hắc Bạch Viên Cung, Hắc Công Bạch Thuật.

Hắc Công chủ cận thân chém giết, Bạch Thuật chủ viễn trình công phạt.

Với tư cách một trong hai đại cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung, tự nhiên nắm giữ Hắc Công cùng Bạch Thuật, hơn nữa thập phần tinh thông, tinh xảo tuyệt luân.

Cường giả tuyệt thế thi triển ra Hắc Công cùng Bạch Thuật, mới thật sự là lấy ra một thân thực lực.

Mà Thanh Y, một kiếm nơi tay, hồn nhiên không sợ, kiếm trong tay hắn hiện ra màu xanh, như một lá trúc, vô cùng mỏng manh, mũi nhọn kinh thế.

Thanh Y không có thi triển kiếm pháp đại uy lực gì, chỉ là kiếm pháp rất bình thường, kiếm chiêu của trụ cột kiếm pháp, không hơn, nhưng mỗi một kiếm đều ẩn chứa hàm súc đặc biệt, mỗi một kiếm đều thuyết minh lấy chân ý tinh túy, mỗi một kiếm đều ẩn chứa mũi nhọn kinh người.

Sắc bén vô cùng.

Sở Mộ cùng ba người Cổ Loạn Không, toàn bộ đều đi ra Cực Phong Hào Phi Hạm, đứng ở biên giới Lưu Phóng Chi Địa, chỉ cần lùi về sau nửa bước, bọn hắn sẽ tiến vào Lưu Phóng Chi Địa.

Nhưng mà hiện tại, bọn hắn lại không nghĩ đi vào như vậy, bởi vì trên không có một cường giả tuyệt thế cấp bậc Kiếm Tu đang chiến đấu, quan sát cuộc chiến như vậy, bất kể có thể xem hiểu hay không, đối với bọn họ ngày sau tu luyện, nhất là kiếm pháp, đều có thể phát ra trợ giúp không tệ.

Trong bốn người, dùng Sở Mộ tạo nghệ kiếm pháp tinh thâm nhất, hơn nữa cũng lĩnh ngộ một bộ phận chân ý, ở đây, chỉ có hắn mới chính thức thấy hiểu kiếm pháp của Thanh Y.

Đó là một loại so sánh kiếm pháp thuần túy.

Mỗi một kiếm, mỗi một chiêu, đơn giản trực tiếp, lại thiên chuy bách luyện mà thành, ẩn chứa vô cùng huyền diệu.

Một kiếm đâm ra, tự hồ chỉ có một loại biến hóa, là đâm về phía trước. Lại ẩn chứa vô số loại biến hóa, có thể từ vô số góc độ đâm vào.

Chỉ một kiếm đâm ra, đã có nhiều huyền diệu như thế, không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn vượt ra khỏi cảnh giới kiếm pháp hiện tại của Sở Mộ.

Sở Mộ không biết, đến cùng cần dạng cảnh giới gì, mới có thể làm được.

Hắn không có đi đa tưởng, bởi vì không phải lúc, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lại. Ngưng tụ hai mắt, quan sát kiếm của Thanh Y, kiếm pháp của Thanh Y.

Đâm, bổ, trảm...

Mỗi một kiếm đều đơn giản trực tiếp, thiên chuy bách luyện, tinh diệu tuyệt luân, mỗi một kiếm đều ẩn chứa chân ý, không cách nào hình dung. Cái chân ý kia, xa xa vượt qua Sở Mộ rất nhiều.

Hoa mắt, khó có thể nhớ bao nhiêu. Chỉ có thể đem hết toàn lực đi nắm chắc.

So với Sở Mộ, ba người Cổ Loạn Không thu hoạch muốn ít hơn rất nhiều, dù sao bọn hắn còn không có lĩnh ngộ ra chân ý, cho dù lúc trước Sở Mộ trao đổi, hữu ý vô ý truyền thụ.

Nhưng với tư cách lực lượng tinh túy của Thượng Cổ Kiếm đạo. Chân ý không có lĩnh ngộ dễ dàng như vậy, cần đầy đủ thiên phú, cần tích lũy, cần phải có cơ duyên.

Ba người Cổ Loạn Không không thiếu thiên phú, nhưng còn cần tích lũy, còn cần cơ duyên thích hợp.

Những người khác, không dám lại truy kích tới, cho dù cách bọn người Sở Mộ chỉ bất quá hơn 1 vạn mét mà thôi, nhưng lại là chênh lệch giữa sống hay chết, mà hai cường giả tuyệt thế chiến đấu đặc sắc tuyệt luân như thế, bọn hắn cũng nhìn không chuyển mắt, không muốn bỏ qua như vậy.

Lúc này, chiến đấu đặc sắc hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của bọn hắn, tinh thần của bọn hắn, để cho bọn hắn không có chỗ trống phân tâm.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung lần lượt ra tay, Hắc Công Bạch Thuật phối hợp, cận thân chém giết cùng viễn trình công phạt liên hợp, dính liền không ngừng, tiến công phòng ngự hoàn mỹ hoán đổi, phòng ngự phản kích tinh xảo tuyệt luân, thực lực như vậy chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng cường hãn để hình dung, nhưng mà dù như thế, cũng không làm gì được người áo xanh kia.

Người áo xanh kia, chỉ dựa vào một thanh kiếm trong tay, chỉ một kiếm mà thôi, liền phá vỡ công kích của mình, hơn nữa mỗi một lần phản kích, đều mang đến cho mình uy hiếp trí mạng, phải thi triển ra tất cả vốn liếng, mới có thể chống cự, mới có thể né tránh.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung rốt cục hiểu rõ thực lực Kiếm Tu của Thanh Y này cường đại hơn mình, hơn nữa không phải cường đại bình thường, mà vượt qua rất nhiều, cho dù ở Thâm Lam Thế Giới, bọn người Lôi Phách Không Lưu nằm ở hàng ngũ đỉnh phong, cũng không gì hơn cái này a.

Mặc dù cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung tin tưởng thực lực của mình, nhưng biết mình kém cường giả tuyệt thế đỉnh phong bao nhiêu.

Đây là một hồi chiến đấu không có cách nào thắng lợi, thậm chí sẽ bại, hắn cũng không cần mượn nhờ loại chiến đấu này mang cho mình áp lực, từ đó ma luyện bản thân, bởi vậy cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung bắt đầu sinh thoái ý.

Có thể đoán được, lần này chặn đường Sở Mộ, ở sau khi Thanh Y Kiếm Tu xuất hiện, đã triệt để thất bại.

Nguyên nhân không cần nhiều lời, đơn giản là đối thủ cường đại, không đủ hiểu rõ, nhưng bất kể như thế nào, thất bại là thất bại, về sau rất có thể phải thừa nhận đối phương trả thù.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung có ý định ly khai, chỉ là, hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên rất hiểu rõ, cái kia chính là không thể lập tức lui về phía sau, nếu không sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội, cạn tào ráo máng, mình thoáng cái sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu.

Cho nên, coi như muốn lui về phía sau, cũng phải có kỹ xảo.

Nhưng Thanh Y tựa hồ minh bạch tính toán của hắn, một kiếm nơi tay, đoạn tuyệt tất cả đường lui của hắn.

- Các hạ, xin dừng tay.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tiếng, nhưng Thanh Y lại không rãnh mà để ý.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung nổi giận.

Hắn lên tiếng thỉnh cầu dừng tay, cái kia chẳng khác gì là chịu thua, nhưng đối phương lại không để ý tới chút nào, y nguyên xuất kiếm không ngừng tiến công, rõ ràng là một bộ muốn đưa mình vào chỗ chết.

*****

Cho dù thực lực của đối phương cường đại hơn mình, nhưng đều là cường giả tuyệt thế, muốn giết chết mình, vẫn là kém chút ít.

Bí pháp bộc phát, thực lực bạo tăng, khí lưu khủng bố oanh kích, thôi động bốn phương tám hướng, như biển gầm gào thét, bắt đầu điên cuồng khởi động.

- Chết!

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung mượn nhờ bí pháp bạo phát, oanh ra một kích vô cùng cường hoành, một đạo hào quang màu đen hiện lên, oanh về phía Thanh Y.

Trong tích tắc, mọi người trên mặt đất chỉ cảm thấy, Thiên Không phảng phất bị hắc quang bao phủ, sụp đổ xuống, va chạm đại địa, bọn hắn như con sâu cái kiến, cảm giác mình ở dưới hắc quang kia nhỏ bé như vậy, trong nháy mắt sẽ bị hắc quang hóa thành tro tàn.

Toàn thân mỗi người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, duy chỉ có Thanh Y là thần sắc không thay đổi.

Thanh kiếm như lá trúc giơ lên, hoành trước người, một loại hàm súc nói không rõ ngưng tụ ở trên thân kiếm, tựa hồ có chút khí tức tràn ngập, cái khí tức kia, mang theo màu xanh rất nhỏ.

Bốn phía Thanh Y, phảng phất xuất hiện một cây Thanh Trúc hư ảnh, như có từng lá trúc bay xuống.

Theo khí tức của Thanh Y tràn ngập ra, hắc quang mang đến áp lực mới nhanh chóng suy yếu.

Thanh Y, một mình nhận lấy đại bộ phận áp lực của hắc quang.

Tiếp theo, mọi người thấy thanh Trúc kiếm trong tay Thanh Y động, nhưng quá nhanh, cho dù là Thánh cấp Cửu Tinh đỉnh phong cũng không cách nào bắt, thoạt nhìn, tựa hồ không có động, Trúc kiếm vẫn bảo trì tư thế cùng vị trí vốn có.

Chợt, hắc quang dừng lại, phảng phất cứng lại, một tiếng hét thảm từ phía sau hắc quang vang lên.

Hắc quang kịch liệt run rẩy, trong nháy mắt phát sinh bạo tạc, năng lượng khủng bố trùng kích bốn phương tám hướng, tiếp đó hắc quang chợt nổ tung, một đạo thân ảnh lưu lại tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng đi xa, đúng là cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung kia.

Theo cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung đi xa, một cánh tay từ trên không rơi xuống.

Đó là một cánh tay trái, là cánh tay trái của cường giả tuyệt thế Hắc Bạch Viên Cung, bị Thanh Y chặt đứt, vẫn là ở dưới tình huống trảm diệt hắc quang xong.

Một kiếm kia của Thanh Y, uy lực có thể nói khủng bố, tuyệt đối không phải kiếm pháp bình thường, mà là một loại tuyệt chiêu, đáng tiếc là quá nhanh, Sở Mộ hoàn toàn không có chứng kiến, dù hắn tập trung toàn bộ tinh thần.

Tuy không thể giết chết đối phương, nhưng dầu gì cũng là một cường giả tuyệt thế, không có dễ dàng bị giết như vậy, có thể đánh bại đối phương, hơn nữa chặt đứt một cánh tay đã rất tốt rồi.

Về phần Thanh Y nắm giữ kiếm pháp mạnh mẽ như thế, vì sao trước không thi triển, ngược lại đợi đến lúc đối phương bộc phát ra bí pháp mới thi triển, lý do là gì, Sở Mộ không hiểu, bởi vì hắn không phải Thanh Y.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung đào tẩu, Thanh Y cũng không có đuổi giết, chức trách của hắn là bảo vệ Sở Mộ.

Thanh Y quay người lại, nhìn về phía đám cường giả Thánh cấp đuổi giết Sở Mộ kia.

Thần sắc đạm mạc, Thanh Y chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí thanh sắc phá không, vô thanh vô tức, chém giết mà đi, ở trong nửa đường nổ tung, hóa thành từng mảnh lá trúc bay xuống, phảng phất như bị một cơn gió lớn thổi tan, lao tới đám cường giả Thánh cấp kia.

Kinh hãi, đại loạn.

Đứng mũi chịu sào chính là mấy chục chiếc Hắc Bạch phi hạm của Hắc Bạch Viên Cung.

Hắc Bạch phi hạm bộc phát ra tốc độ, muốn thoát đi, Thanh Y Kiếm Tu kia khủng bố, để cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi khôn cùng.

Nhưng tốc độ của bọn hắn vẫn chậm một tí, vòng phòng hộ của phi hạm vô cùng yếu ớt, như trang giấy mục nát, ở dưới kiếm khí màu xanh lá trúc, lập tức bị thiết cắt, xé rách, không hề trở ngại.

Kiếm khí màu xanh xé rách thân hạm, từng chiếc từng chiếc phi hạm bạo tạc, hóa thành hỏa cầu, Tu Luyện giả ở trong phi hạm không bị kiếm khí miểu sát chính là chết trong bạo tạc.

Những cường giả Thánh cấp khác không nói hai lời, vội vàng quay người chạy như điên, những phi hạm kia cũng không để ý hao tổn bộc phát ra tốc độ cực hạn, phi tốc thoát đi.

Lá trúc màu xanh nhìn như chậm chạp, kì thực cực nhanh, những nơi đi qua, sinh cơ đều không còn.

Dưới một kiếm, trọn vẹn diệt sát mấy trăm cường giả Thánh cấp, mà sau khi chém ra một kiếm kia, Thanh Y cũng giống như đã tiêu hao hết lực lượng, phóng tới bên người Sở Mộ, biến mất không thấy gì nữa.

Bốn người Sở Mộ mới kịp phản ứng, nội tâm khiếp sợ tự nhiên không cần nhiều lời.

Các cường giả Thánh cấp khóc hô hào chạy trốn, chứng kiến Thanh Y cùng kiếm khí biến mất không thấy gì nữa, mới khẽ giật mình, dừng lại bước chân.

Chợt, phảng phất ý thức được cái gì, cả đám quay người, nhanh chóng phóng tới chỗ đám người bị giết chết kia, về phần bọn người Sở Mộ, bọn hắn không dám truy sát nữa, ai biết người áo xanh khủng bố kia còn có thể xuất hiện nữa hay không.

- Đi thôi.

Sở Mộ thu hồi ánh mắt, nói với ba người Cổ Loạn Không, ba người bọn hắn gật gật đầu.

Chợt, bốn người quay người lại, mặt hướng sương mù xám mịt, mở ra bước chân, một bước bước tới, cả thân thể hòa vào trong sương mù xám mịt, phảng phất như bị cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa.

Vốn là, Sở Mộ ý định thu Không Gian Giới Chỉ của những cường giả Thánh cấp kia, với tư cách chiến lợi phẩm, nhưng tình thế trước mắt lại không cho phép, chết mấy trăm cường giả Thánh cấp, Không Gian Giới Chỉ của bọn hắn bị tranh đoạt, bị số lượng cường giả Thánh cấp vượt qua mấy trăm, thậm chí mấy ngàn lần tranh đoạt.

Vốn trải qua gần một tháng thoát đi, trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục chạy tới biên giới của Lưu Phóng Chi Địa, Sở Mộ không có khả năng vì mấy cái Không Gian Giới Chỉ, mà để cho nhóm người mình lại lâm vào trong nguy hiểm.

Mà bốn người Sở Mộ bước vào Lưu Phóng Chi Địa, cũng bị một ít người chứng kiến, chỉ có điều bọn hắn không có ngăn cản, một là khoảng cách hơi xa, tốc độ của bọn hắn mau nữa, cũng không có khả năng ngay lập tức đuổi tới, mà bọn người Sở Mộ lại chỉ cần phóng ra một bước, thứ hai là tranh đoạt Không Gian Giới Chỉ, chiến đấu hỗn loạn, không cẩn thận rất có thể vì vậy mà bị giết chết.

Nói ngắn lại, bốn người Sở Mộ thành công thoát thân, hơn nữa đã được như nguyện tiến nhập Lưu Phóng Chi Địa.

...

- Thật đúng là một đám phế vật.

Trịnh Lệ biết được tin tức này, lập tức cười lạnh nói, chỉ là đám người đuổi giết Sở Mộ.

Nhiều người như vậy, nhiều bố trí như vậy, cuối cùng vẫn để cho đối phương tiến nhập Lưu Phóng Chi Địa.

- Nhưng mà Thanh Y Kiếm Tu kia là ai?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)