← Ch.1699 | Ch.1701 → |
Xa xa, bọn người Ngôn chưởng quầy ai cũng không dự liệu được, sự tình cuối cùng sẽ diễn biến thành cái dạng này, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, bọn hắn đều không thể may mắn thoát khỏi, tuyệt đối sẽ bị truy tra.
Lúc này, nội tâm của nhân viên cửa hàng cũng tràn đầy hối hận.
Hắn rất muốn hô to, không phải là tham ô 500 gốc Hắc Thiết căn ư, chỉ là 5000 viên Hắc Thiết chi tâm mà thôi, lại dẫn xuất đại sự như vậy, giờ khắc này, hắn vô cùng hối hận, càng vô cùng oán hận, nếu như người nọ ngoan ngoãn để cho mình tham ô, sẽ có chuyện như vậy xuất hiện sao?
Đáng chết đáng chết đáng chết!
Tình thế đã đến thời khắc vô cùng khẩn yếu.
Kiếm của Huyễn Trạch trực chỉ Sở Mộ.
Mọi người toàn bộ đều ngừng hô hấp lại, bởi vì Huyễn Trạch ra tay, rất có thể là một kiếm tuyệt sát.
- Tốt rồi, dừng ở đây.
Một thanh âm đạm mạc phảng phất như Thiên kiếm, xé rách thiên địa hàng lâm.
Một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở trong sân.
Tóc dài màu trắng tung bay, trường bào màu bạc che kín ngôi sao, thần sắc đạm mạc, khuôn mặt giống như điêu khắc, có thể nói hoàn mỹ.
Người này vừa xuất hiện, lập tức dẫn phát một hồi triều dâng.
- Bạch Ngân Kiếm Tinh!
Thanh âm vô cùng bén nhọn xé rách trường không.
- Thiếu chủ của Bạch Ngân phủ, Bạch Ngân Kiếm Tinh Bạch Thần, chân nhân vậy mà xuất hiện, trái tim của ta chịu không được rồi.
Không hề nghi ngờ, Bạch Ngân Kiếm Tinh Bạch Thần một trong lục đại thiên tài, là thần tượng trong suy nghĩ của rất nhiều người, đặc biệt là Tu Luyện giả trong Bạch Ngân Thành, nhất là nữ tính, Bạch Thần chính là nam thần trong lòng bọn họ.
Chỉ là Bạch Thần bế quan tiềm tu, rất khó gặp, vừa nhìn thấy chân nhân, người nào không kích động.
- Huyễn Trạch bái kiến Thiếu chủ.
Huyễn Trạch vội vàng thu kiếm hành lễ.
- Cương Nham bái kiến Thiếu chủ.
- Minh Không bái kiến Thiếu chủ.
Những Bạch Ngân vệ khác cũng nhao nhao bái kiến Thiếu chủ.
Bạch Thần xuất hiện, để cho chuyện này đi tới một loại cao điểm khác.
Hắn là trung tâm, là tiêu điểm, là đối tượng chú ý trong mắt vô số người, lúc này, đối với rất nhiều người mà nói, ở đây xung đột chiến đấu, đã không trọng yếu, quan trọng là... , Bạch Ngân Kiếm Tinh một trong lục đại thiên tài, Thiếu chủ Bạch Ngân phủ, Bạch Ngân Thành Thiếu thành chủ xuất hiện ở chỗ này, là chân thân.
Nếu không phải bốn phía có Bạch Ngân vệ toàn lực giữ vững vị trí, chỉ sợ đã có vô số người vọt tới bên cạnh Bạch Thần rồi.
Một màn này, để cho Sở Mộ cảm thấy, giống như đã từng quen biết, một màn ở trong trí nhớ đã lâu.
Bạch Thần, Vạn Cổ thất trọng thiên trung kỳ, đúng vậy, tương đối với lúc trước, tu vi của hắn đã có tăng lên nho nhỏ, thực lực cũng cường đại hơn rồi, đủ để đối kháng Vạn Cổ cửu trọng thiên trung kỳ bình thường.
Như vậy Bạch Thần, rất cường đại.
Ở trong tất cả đệ tử của Bạch Ngân phủ, hắn là người được chọn làm thành chủ kế nhiệm, bởi vậy, bọn hắn đối thoại thần đều cực kỳ bội phục, cũng nghe theo hết thảy mệnh lệnh của Bạch Thần, trừ khi có thành chủ lên tiếng.
Không để ý đến bất luận kẻ nào, hai con ngươi của Bạch Thần sáng chói như ngôi sao, mang theo hào quang màu bạc, xuyên thấu qua hư không, rơi vào trên mặt Sở Mộ, thanh âm đạm mạc trước sau như một:
- Đây là lần thứ nhất ngươi ta gặp mặt.
- Xem như trước thời gian a.
Sở Mộ thuận miệng nói.
Một người một câu, không hơn, lại để tất cả mọi người sợ ngây người.
Đây là có chuyện gì?
Bạch Thần Thiếu chủ, vậy mà nhận thức người này?
Xem ra, tựa hồ là vì người này mà đến?
Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Tất cả mọi người phát mộng.
Hai mắt của Lâm Bích Nhược mở to, vẻ mặt ngốc manh.
Đây là công tử nhà mình sao?
Chẳng lẽ, là một trong lục đại thiên tài?
- Ngươi bây giờ, còn không phải đối thủ của ta.
Ngữ khí của Bạch Thần không có chút biến hóa nào:
- Ngươi, còn có hai năm thời gian, thời gian vừa đến, bất luận ngươi ở nơi nào. Ta cũng sẽ tìm được ngươi.
Bạch Thần nói một câu, lại để cho người xôn xao lần nữa.
Đây là ý tứ hạ chiến thư với đối phương?
Một trong lục đại thiên tài Bạch Ngân Kiếm Tinh, vậy mà hạ chiến thư với một người không có danh khí gì?
Đối thủ của lục đại thiên tài, không phải đều là lục đại thiên tài sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghi vấn thêm nữa, tràn ngập trong óc.
Người này, rốt cuộc là ai?
Bọn người Huyễn Trạch cũng cực kỳ khiếp sợ, mà Minh Không ngoài khiếp sợ, sắc mặt lại hết sức khó coi.
- Ta rất chờ mong.
Sở Mộ nói.
- Huyễn Trạch, xử lý chuyện nơi đây thoáng một phát.
Bạch Thần nói xong, quay người rời đi.
- Vâng, Thiếu chủ.
Huyễn Trạch cung kính trả lời.
Bạch Thần lên tiếng, việc này cũng nên có một cái chấm dứt.
Tổng hợp tất cả, Huyễn Trạch tự nhiên minh bạch, Sở Mộ không động được.
- Xin hỏi tính danh của các hạ?
Huyễn Trạch nghiêm mặt hỏi.
- Sở Mộ.
- Sở Mộ!
Trong lòng bọn người Huyễn Trạch chấn động, nhớ tới danh tự lúc trước nghe qua, xem ra không phải trùng tên, mà là chân thân, quả nhiên rất kinh người.
- Ta nhớ kỹ tên của ngươi.
Huyễn Trạch rất nghiêm túc nói, chợt nhìn về phía Ngôn chưởng quầy:
- Ngươi, đem chuyện đã trải qua nói một lần, không được có chút giấu diếm nào.
- Vâng...
Ngôn chưởng quầy nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy, ngay cả Thiếu chủ cũng bị kinh động, hắn có thể không kinh ư, trọng yếu nhất là sự tình này, nguyên bản chính là bên bọn họ đuối lý.
Nhưng mà, hắn không dám có chút giấu diếm.
Đại khái nói rõ sự tình, lại bổ sung:
- Sự tình 500 gốc Hắc Thiết căn là thật hay giả, ta không cách nào xác định, bởi vì không có tận mắt nhìn thấy.
- Tự ngươi nói.
Huyễn Trạch nhìn về phía nhân viên cửa hàng kia.
Lúc này nhân viên cửa hàng đã sớm bị sợ cháng váng.
Hắn nào biết đâu rằng, vậy mà ngay cả Thiếu chủ cũng xuất hiện.
Bị điểm tên, sắc mặt hắn đại biến, toàn thân sợ run không thôi.
- Ta... Ta... Ta không có...
Hắn rất muốn nói, hắn không có tham ô 500 gốc Hắc Thiết căn kia, nhưng ở dưới loại tình thế trước mắt này, hắn căn bản là nói không nên lời.
- Xem ra, sự tình ngươi tham ô là thật.
Sắc mặt của Huyễn Trạch trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng.
- Ta... Ta... Không phải cố ý...
Dưới kinh hãi, nhân viên cửa hàng này khóc tang nói.
Chân tướng sự tình đến tận đây, đã tra ra manh mối, không cần phải nói thêm cái gì nữa.
- Ngươi đáng chết!
Minh Không cả giận nói, trực tiếp bổ ra một kiếm, chém giết nhân viên cửa hàng, ngay cả nguyên thần cũng bị đánh nát, chợt, hắn lạnh lùng quét nhìn Sở Mộ, quay người ly khai.
*****
Trước khi đi liếc nhìn, lại để cho Sở Mộ biết rõ, người này tuyệt đối ghi hận mình, sẽ là một phiền phức a.
Bất quá, chỉ là một Thánh cấp Bát Tinh sơ giai mà thôi, Sở Mộ không sợ.
- Các hạ, còn có ý định ở chỗ này bán Linh Dược sao?
Huyễn Trạch hỏi.
- Nếu giao dịch bình thường, tự nhiên là làm.
Sở Mộ nói, cũng không có bởi vì việc này, mà buông tha cho ý định giao dịch, dù sao Bạch Ngân phủ cho giá tiền là cao nhất.
Huống chi náo đến bây giờ, cửa hàng đã sụp đổ đại bộ phận, càng dẫn xuất Thiếu chủ Bạch Thần, ai còn dám gây chuyện.
- Tốt, Ngôn chưởng quầy, Sở các hạ giao dịch, liền do ngươi phụ trách.
Huyễn Trạch nói.
- Vâng.
Ngôn chưởng quầy vội vàng trả lời, trên mặt chồng chất lấy vẻ tươi cười:
- Các hạ, 500 gốc Hắc Thiết căn của ngài giá trị 5000 viên Hắc Thiết chi tâm, trước nhớ kỹ, đợi đến lúc hết thảy giao dịch chấm dứt, lại cùng nhau kết toán.
Đến nơi đây, liền không có gì để coi nữa, mọi người cũng tùy theo tán đi.
Bởi vì cửa hàng bị hủy, giao dịch tạm thời thay đổi một điểm.
- Các hạ, ở đây có thể rồi.
Mặt mũi của Ngôn chưởng quầy tràn đầy tươi cười, không thể không cười làm lành, ngay cả Thiếu chủ cũng hạ chiến thư, hắn có thể không sợ sao.
Lâm Bích Nhược đứng ở một bên, vô cùng kiêu ngạo.
Cái này, là công tử nhà mình a.
Ngay cả lục đại thiên tài Bạch Ngân Kiếm Tinh, cũng nói rõ khiêu chiến, đây tuyệt đối là đãi ngộ thuộc về lục đại thiên tài.
Đón lấy, Sở Mộ lấy ra Hắc Thiết căn, số lượng lập tức để cho Ngôn chưởng quầy cùng Lâm Bích Nhược kinh hãi.
Có lẽ, giá trị của Hắc Thiết căn không cao lắm, nhưng mà số lượng này, cũng quá dọa người đi.
Tối thiểu có hơn vạn gốc a, trong lòng Ngôn chưởng quầy đều đang run rẩy.
Hơn vạn gốc Hắc Thiết căn không coi vào đâu, nhưng mà, lại thoáng cái từ trong tay của một người lấy ra, còn là một Thánh cấp cấp trung, liền không thể không khiến người ta cảm thấy chấn kinh rồi.
Bất quá nghĩ lại, người này, có thể cùng Minh Không đại đội trưởng đánh bất phân thắng bại, còn được Bạch Thần Thiếu chủ coi trọng, khẳng định không giống bình thường.
Nghĩ như thế liền không có chấn kinh lớn rồi.
Đón lấy, Sở Mộ lại lấy ra rất nhiều Linh Dược Hắc Thiết cấp.
- Các hạ, những Linh Dược này của ngài, tổng cộng 30 vạn viên Hắc Thiết chi tâm, ngài là định dùng Hắc Thiết chi tâm tính tiền, hay dùng Thanh Đồng chi tâm?
Ngôn chưởng quầy hỏi.
- Không vội, còn có.
Sở Mộ nhàn nhạt nói.
- Còn... Có...
Ngôn chưởng quầy cà lăm rồi.
Lại vẫn có!
Lâm Bích Nhược cũng ngốc trệ.
Đón lấy, Sở Mộ lấy ra Linh Dược, liền để cho toàn thân Ngôn chưởng quầy run rẩy, cơ hồ muốn bất tỉnh.
Thanh Đồng căn, đều là Thanh Đồng căn.
Nhìn số lượng Thanh Đồng căn, tối thiểu vượt qua một vạn năm ngàn gốc a.
Đó là giá trị bao nhiêu?
Trên mười lăm vạn Thanh Đồng chi tâm a.
Sau đó là những Linh Dược Thanh Đồng cấp khác.
- Các hạ...
Ngữ khí của Ngôn chưởng quầy run rẩy:
- Những... Linh Dược Thanh Đồng cấp này, tổng cộng giá trị là 65 vạn viên Thanh Đồng chi tâm...
- Ân, còn có một chút.
Sở Mộ nói một câu, sợ tới mức tâm thần của Ngôn chưởng quầy thiếu chút nữa sụp đổ.
Cái này còn chưa hết, còn có một chút?
Còn có một chút.
Rốt cuộc là bao nhiêu?
Có thể thoáng cái lấy ra toàn bộ hay không, không nên chơi người như vậy a.
Ngôn chưởng quầy thậm chí muốn khóc.
- Đây là cuối cùng, đã không còn.
Sở Mộ vừa nói, một bên lấy ra số lượng Linh Dược cuối cùng.
Lúc này không nhiều lắm, so với lần thứ nhất lần thứ hai, có chênh lệch rất lớn, thoạt nhìn chỉ một ít mà thôi, nhưng một ít như vậy, lại làm cho Ngôn chưởng quầy mắt nổi đom đóm.
Bởi vì chút ít này, đều là Bạch Ngân cấp a.
Cố gắng bình phục hô hấp, bình phục tâm thần, một hồi lâu sau, Ngôn chưởng quầy công tác thống kê, bàn tay run rẩy.
- Các hạ, những Bạch Ngân cấp này, tổng cộng giá trị bảy trăm tám mươi viên Bạch Ngân chi tâm...
Ngữ khí của Ngôn chưởng quầy không ngừng run rẩy.
- Tốt, Hắc Thiết chi tâm, đều đổi thành Thanh Đồng chi tâm, Thanh Đồng chi tâm đổi thành Bạch Ngân chi tâm.
Sở Mộ nói.
- Ngài chờ một lát.
Ngôn chưởng quầy cũng không dám tự ý kết toán.
Giao dịch mấy trăm viên Bạch Ngân chi tâm, xuất hiện tình huống sai lầm, hắn đảm đương không nổi.
Cuối cùng nhất, Sở Mộ sở thu được Thanh Đồng chi tâm là 30 viên, mà Bạch Ngân chi tâm, thì cao tới tám trăm bốn mươi lăm viên.
Tám trăm bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm, đủ để cho rất nhiều cường giả Thánh cấp Cửu Tinh bí quá hoá liều rồi.
Lâm Bích Nhược một mực ở vào trạng thái ngốc trệ, còn không có kịp phản ứng.
Không bao lâu, một đội Bạch Ngân vệ tới, bọn hắn mang đến tám trăm bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm, cũng lấy đi hết thảy Linh Dược.
Tám trăm bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm cùng 30 viên Thanh Đồng chi tâm, toàn bộ đều thuộc Sở Mộ, giao dịch đến đây kết thúc.
- Bích Nhược, đi thôi.
Sở Mộ nói, Lâm Bích Nhược không có phản ứng chút nào, Sở Mộ kêu vài tiếng, mới làm nàng tỉnh táo lại.
- Hảo hảo, công tử.
Lâm Bích Nhược vội vàng đuổi theo.
Nàng lúc này, hoàn toàn không cách nào lý giải công tử nhà mình, đến cùng có lai lịch gì.
Bất quá, nghĩ nhiều như vậy làm gì, hảo hảo phục thị là được.
Tiểu thị nữ giống như nghĩ thông suốt, bước nhanh đuổi kịp.
Lúc này Bạch Ngân Thành bởi vì Sở Mộ mà sôi trào.
Bạch Ngân Kiếm Tinh, Bạch Ngân phủ Thiếu chủ Bạch Thần xuất hiện, bởi vì hắn, cái tên Sở Mộ này lại lần nữa tiến vào trong tai mọi người, bị cả Bạch Ngân Thành biết rõ.
Người cả thành, đều đang nghị luận sự tình Bạch Thần xuất hiện cùng danh tiếng của Sở Mộ.
Sau khi Sở Mộ mang theo tiểu thị nữ xuất hiện, rất nhanh đã bị người nhận ra, chỉ trỏ.
Đối với cái này, Sở Mộ giống như không có chứng kiến, giống như không nghe được, vẻ mặt lạnh nhạt, với hắn mà nói, chỉ cần không có uy hiếp đến mình, thì không cần chú ý quá nhiều.
Người khác nói như thế nào, nghị luận như thế nào, cái kia cuối cùng là chuyện của người khác.
Lâm Bích Nhược theo sát Sở Mộ, vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chỉ trỏ, trận thế kia không thể nghi ngờ là hết sức kinh người, Lâm Bích Nhược đã cảm thấy kinh hãi lạnh mình, đồng thời, nàng cũng vô cùng bội phục công tử nhà mình, dưới loại tình huống này, vậy mà vẻ mặt lạnh nhạt, không bị ảnh hưởng chút nào, thật sự là quá kinh người.
Vô số người nhìn chăm chú, Sở Mộ mang theo tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược đi ra đại môn Bạch Ngân Thành, đi ra ngoài thành.
Sở Mộ lấy ra Phi Toa màu vàng, tiến vào trong đó.
← Ch. 1699 | Ch. 1701 → |