Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1819

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1819: Thiên Địa thập tự trảm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hắn biết rõ, ba mươi năm trước tu vi của Sở Mộ bất quá chỉ là Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên sơ kỳ mà thôi, may mắn mới trốn được vào trong Lưu Phóng chi địa. Có thể sống sót trong địa phương hỗn loạn hơn Thâm Lam thế giới như Lưu Phóng chi địa đã rất không dễ dàng rồi. Nếu như muốn đạt được kỳ ngộ còn khó khăn hơn rất nhiều.

Coi như là suy nghĩ tới phương diện tốt nhất, sau khi Sở Mộ tiến vào Lưu Phóng chi địa, kỳ ngộ liên tục, tu vi không ngừng tăng lên thì cũng không có khả năng đạt tới Thánh cấp cao giai, như vậy quá là nghịch thiên.

Dù sao ba mươi năm cũng không quá dài, một ít chi bảo có thể tăng trưởng tu vi rất lớn trên cơ bản đều có điều kiện luyện hóa. Không đạt tới điều kiện mà mạnh mẽ luyện hóa sẽ làm suy giảm tới bản thân. Coi như là chí bảo ôn hòa, có thể an tâm luyện hóa cũng cần phải có thời gian dài mới được.

Nhưng mà hiện tại cảm nhận kiếm quang mà Sở Mộ đánh tới, cảm nhận phong mang trong đó Nhất Đạo Tử lập tức hiểu rõ, thực lực đối phương đã đạt tới cấp độ Tuyệt Thế cường giả nhất luyện, căn bản không kém hơn hắn.

Ba mươi năm a, chỉ ba mươi năm mà thôi. Trong ba mươi năm này hắn mất nhiều năm mới khôi phục được cánh tay bị đứt, rồi sau đó tuy rằng cũng cố gắng tu luyện, nhưng mà tăng trưởng vô cùng có hạn. Có thể nói thực lực của hắn so với ba mươi năm trước cũng không có tăng trưởgn rõ ràng.

Tu luyện chi đạo là như vậy, càng tới cấp độ cao thâm, muốn tăng lên càng khó khăn hơn. Thường thường cần dùng thời gian đi xây đắp, nếu không thì phải có đủ cơ duyên xúc tiến.

Lúc tu vi thấp, đương nhiên cơ duyên khá nhiều. Tu vi càng cao, cơ duyên lại càng khó có được.

Đến bước này như hắn càng khó có thể tiến triển. Bởi vì hắn biết rõ thiên phú của hắn cơ hồ đã đạt tới cực hạn. Cuộc đời này nếu như không có đại cơ duyên nào khác, chỉ sợ vô vọng với nhị luyện. Nhiều nhất chỉ đạt tới nhất luyện đỉnh phong. mà bây giờ nhìn thấy Sở Mộ chỉ dùng thời gian ba mươi năm lại từ Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên sơ kỳ nhảy lên tới Tuyệt Thế cường giả nhất luyện. Tăng trưởng như vậy khiến cho hắn ghen ghét tới nổi giận.

- Ta muốn giết ngươi.

Nhất Đạo Tử nổi giận, hai tay chộp vào trong hư không. Trong hai tay lập tức xuất hiện hai thanh đoản kiếm, thân đoản kiếm đen kịt, thâm thúy, giống như có thể thu nạp ánh sáng. Một thanh thì thân kiếm trắng nõn, giống như bắn ra quang mang vô tận.

Hai thanh đoản kiếm này cũng chính là bảo kiếm trong ba mươi năm qua Nhất Đạo Tử cực khổ rèn luyện mà thành. Hắn không biết song kiếm thuật gì, nhưng mà tay nắm hai tay bảo kiếm cũng có thể khiến cho thực lực hắn tăng trưởng một chút.

- Song kiếm sao?

Sở Mộ nở nụ cười nghiền ngẫm Ngân Quang linh kiếm và Vĩnh Hằng linh kiếm không ngừng công kích, tốc độ lại càng nhanh hơn.

Dưới tâm kiếm như một, mỗi một kiếm của Sở Mộ đều nhanh, chuẩn, hung ác, từng kiếm giống như đoạt mệnh, khiến cho Nhất Đạo Tử không ngừng né tránh, khó có thể tìm được cơ hội phản kích.

Không có biện pháp, ai bảo ngay từ đầu hắn đánh giá sai thực lực của Sở Mộ cho nên không nắm chắc cơ hội, thoáng cái rơi xuống thế hạ phong. Thực lực của Sở Mộ cũng không yếu hơn hắn, cho nên trong lúc nhất thời Nhất Đạo Tử phải mệt mỏi ứng phó, không ngừng né tránh, không tìm thấy cơ hội phản kích.

Trên không trung của một tòa Thánh sơn trong Thiên Thủy vực có hai đạo thân ảnh không ngừng va chạm, kiếm quang bốn màu kích động không trung. Dư âm ảnh hưởng còn lại không ngừng khuếch tán ra, lưu lại vết cắt rõ ràng trong hư không. Núi cao phía dưới cũng bị cắt nát không ngừng, đá vụn bắn tứ tung.

- Là ai đang chiến đấu vậy?

- Khí tức thật đáng sợ, tuyệt đối siêu việt Thánh cấp.

Trận chiến đấu này rất là kịch liệt, khí kình bắn ra bốn phía, chấn động cường đại bành trướng, ảnh hưởng tới tám phương. Người ở ngoài vạn trượng cũng có thể cảm giác được, cho nên mới hấp dẫn không ít tu luyện giả.

Loại khí tức chấn động cường độ này đã vượt qua cấp độ bọn hắn nhận thức, cho nên làm cho bọn hắn rất là khiếp sợ.

Cùng lúc đó ở Hoàng đỉnh tại một đại vực khác, một nam tử cao lớn, một thân chiến ý đang ngồi trên Vương tọa, từ trên cao nhìn xuống, nghe báo cáo.

- Chết?

Tinh mang trong mắt Chiến Vương chợt lóe lên.

- Xem ra con chuột nhắt này còn có át chủ bài khác.

Ngay cả Chiến Vương cũng cho rằng Sở Mộ không có khả năng trong thời gian ba mươi năm đạt được thực lực cường đại quá mức. Bởi vậy cũng không thể nào giết chết được mười cường giả Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong mà hắn phái ra.

- Gọi Chiến Vô Danh tới gặp ta.

Chiến Vương nói.

- Vâng.

Người quỳ bên dưới vừa mới lên tiếng, thân ảnh đã nhanh chỏng rời đi. Không bao lâu sau có một đạo thân ảnh lập lòe, xuất hiện trong đại điện, quỳ một gối xuống.

- Vương.

Người vừa tới cúi đầu thần phục.

-Vô Danh, ngươi lập tức khởi hành, chém giết Sở Mộ cho ta.

Chiến Vương nói.

- Hành tung của hắn ngươi có thể tìm Tri Thế đại nhân hỏi thăm.

Tri Thế đại nhân chính là người tinh thông thôi toán chi đạo trong Hoàng đình, bản thân hắn cũng là một Tuyệt Thế cường giả, thực lực thâm bất khả trắc.

Trước đó sở dĩ không có suy tính ra được cái gì là bởi vì không có mục tiêu rõ ràng. Hiện tại trải qua Thiên tộc suy tính hắn cũng có chút cảm giác bất an từ trên người Sở Mộ. Bởi vậy hắn dùng Sở Mộ làm mục tiêu suy tính, độ khó đã hạ thấp không ít.

Cụ thể, ví dụ như át chủ bài, thực lực của Sở Mộ đều nằm trong phạm vi không thể suy tính. Nhưng mà hiện tại Sở Mộ đang ở phương vị nào, đang tiến về phương hướng nào, gặp hắn ở nơi nào thì vẫn có thể suy tính ra được. Độ chính xác cao tới bảy tám phần.

Không có người nào có thể làm được chuẩn xác tới mười phần. bảy tám phần đã là tỷ lệ cực cao. Cho dù là Thiên Cổ Thánh hoàng năm đó tinh thông thôi toán chi đạo, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới tỷ lệ chín thành chính xác mà thôi. Hơn nữa đó vẫn chỉ là tương đối.

- Vâng.

Chiến Vô Danh đứng dậy rời đi, hắn là thủ hạ của Chiến Vương, là một trong Ngũ Thiên tương, có được thực lực Tuyệt Thế cường giả nhất luyện.

...

Trên không trung của một tòa thánh sơn thuộc Thiên Thủy vực, chiến đấu vẫn đang tiếp tục, vô cùng kịch liệt.

*****

Sở Mộ nắm bắt tiên cơ, không nương tay một chút nào. Song kiếm cuồng bạo giống như là cơn bão, sấm chớp, lại giống như cực quang xuyên thủng hư vô. Dưới Tâm kiếm như một, sơ hở trên người Nhất Đạo Tử lần lượt bị hắn nắm bắt, cho dù Nhất Đạo Tử nhanh chóng bù đắp, che kín sơ hở. Nhưng mà dưới loại tình huống này hắn đã thực sự mất đi cơ hội phản kích, cho nên chỉ có thể không ngừng né tránh, đón đỡ mà thôi.

Vốn Nhất Đạo Tử đã đúc thành Hắc Bạch song kiếm, định dùng song kiếm này chém giết người áo xanh chặt đứt tay hắn năm đó, không ngờ lại lâm vào trong khốn cảnh như vậy. Bị một con sâu cái kiến trước đó bức bách tới tình trạng như vậy.

Lửa giận thiêu đốt trong lòng, muốn bộc phát, như phát điên nhưng lại không thể làm được gì. Mấy lần hắn cho rằng cơ hội đã tới, nhưng mà còn chưa kịp nắm bắt thì đã bị kiếm của Sở Mộ đánh gãy. Loại cảm giác có lực lượng nhưng lại không có chỗ phát tiết này khiến cho hắn vô cùng khó ochiju.

Sở Mộ không ngừng xuất kiếm, thế công dường như càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung mãnh. Hai mắt lại tỉnh táo dị thường. Dưới tâm kiếm như một, tư duy nhanh chóng vận chuyển, không ngừng tính toán.

Hắn xuất kiếm nhìn như lộn xộn, kỳ thực lại có mục đích của chính mình, đó chính là bố cục.

Dùng thực lực của hắn hiện tại, so với Nhất Đạo Tử của Hắc Bạch viên cung không kém quá nhiều. Nhiều nhất chỉ sàn sàn với nhau. Chẳng qua đối phương ngay từ đầu xem thường hắn, mất đi tiên cơ cho nên mới rơi xuống hạ phong. Nhưng mà chỉ cần để đối phương nắm lấy cơ hội trong tích tắc là có thể lập tức thoát khỏi hoàn cảnh xấu. Đến lúc đó đại chiến sẽ càng thêm kịch liệt. Mà Sở Mộ muốn chém giết đối phương cũng càng trở nên khó khăn, thậm chí khó mà làm được.

Dù sao thực lực Tuyệt Thế cường giả không phải là chuyện đùa, trừ phi dưới tình huống hơn kém quá lớn, nếu không muốn giết chết đối phương rất khó, nhiều nhất chỉ đánh bại, đả thương đối phương mà thôi.

Giống như Thanh Diệp năm đó vậy, thực lực còn hơn Nhất Đạo Tử, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ chặt đứt một cánh tay của Nhất Đạo Tử mà thôi.

Thực lực của Sở Mộ hôm nay còn không bằng Thanh Diệp lúc ấy, mà Nhất Đạo Tử so với ba mươi năm trước lại có tăng trưởng. Bởi vậy hắn muốn chém giết Nhất Đạo Tử cũng không có dễ dàng như vậy.

Mỗi một kiếm đều đang bố trí, bố cục, cho Nhất Đạo Tử một chút hi vọng, lại khiến cho hắn ta không tới mức không nhìn thấy hi vọng mà liều lĩnh trốn chạy. Giống như là nước ấm nấu ếch xanh vậy, từng bước một dẫn dắt đối phương, trong lúc bất tri bất giác đi tới vực sâu tử vong.

Mắt thấy thời cơ dần dần thành thục, lúc này Sở Mộ mới thi triển ra Xuyên Vân kiếm thức.

Song kiếm, nhất kiếm xuyên vân, mây mù tràn ngập bốn phía, tầng tầng lớp lớp, từng đạo, từng đạo kiếm quang xuyên qua mây mù, vô thanh vô tức, cực kỳ ngưng tụ, tràn ngập lực lượng không gì so bì nổi.

Kiếm quang sắc bén của Xuyên Vân kiếm thức từ tất cả góc độ bắn về phía Nhất Đạo Tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho hắn né tránh và miễn cưỡng chống cự được. Bởi vậy Sở Mộ biết rõ, chỉ bằng vào Xuyên Vân kiếm thức thì đừng mơ chính thức dồn đối phương vào chỗ chết.

- Ta không tin kiếm pháp như vậy ngươi có thể liên tục thi triển.

Trong lòng Nhất Đạo Tử tức giận không thôi, nhưng mà hắn cũng biết kiếm pháp như vậy uy lực cường đại. Mỗi một lần thi triển đều tiêu hao không ít lực lượng, căn bản không thể nào kéo dài, thi triển nhiều được. Cho nên hắn đang chờ cơ hội, chỉ cần để cho hắn chờ đợi tới lúc Sở Mộ không thể nào thi triển kiếm pháp như vậy nữa, đó chính là thời điểm hắn bắt đầu phản kích.

Đến lúc đó phản kích của hắn sẽ vô cùng cuồng bạo.

Liên tục thi triển hai mươi mấy lần Xuyên Vân kiếm thức, mây mù chồng chất, tràn ngập bốn phía, ảnh hưởng tới lực lượng thần hòn. Kiếm của Sở Mộ có chút dừng lại, giống như vì thi triển nhiều lần Xuyên Vân kiếm thức mà lực lượng bị đứt quãng vậy.

- Cơ hội tới.

Tinh mang trong mắt chợt lóe lên, sát ý từ trong lòng bộc phát ra. Song kiếm trắng đen trong tay tạo thành một vòng tròn, một vòn tròn màu đen và một vòn tròn màu trắng chồng chất lên nhau, lập tức hóa thành vòng xoáy, dường như muốn thôn phệ cả thiên địa. Uy năng kia một khi bạo phát ra chắc chắn sẽ dẫn tới kiếp nạn đáng sợ, phá hủy sơn nhạc là chuyện không cẩn phải nói chơi.

Nhưng mà hắn lại không biết đây là cơ hội mà Sở Mộ muốn.

Liên tiếp chèn ép khiến cho Nhất Đạo Tử giận dữ, lửa giận tăng vọt tới mức cơ hồ mất đi lý trí. Sau khi đạt được cơ hội phản kích sẽ liều lĩnh công kích.

Vòng xoáy màu trắng và màu đen trực tiếp cuốn tới, đánh nát thân thể Sở Mộ. Không thể nghi ngờ, đó chỉ là tàn ảnh mà thôi.

Trong lúc mây mù màu trắng cuồn cuộn, chân thân Sở Mộ xuất hiện ở một nơi khác, song kiếm giơ lên, giao nhau. Lực lượng kiếm vực rót vào.

- Thiên Địa... Thập tự trảm.

Một đạo kiếm quang cắt ngang tứ phương, một đạo kiếm quang từ hai cực nam bắc giao nhau, tạo thành một kiếm quang thập tự vô cùng sáng chói, huy hoàng mà khí phách, sắc bén khôn cùng.

Thiên Địa Thập Tự trảm.

Đây là chiêu kiếm thức Sở Mộ mới tự nghĩ ra, dưới tâm kiếm như một, xé rách mây mù nồng đậm, chém về phía Nhất Đạo Tử.

Trong nháy mắt khi vòng xoáy trắng đen đánh trúng Sở Mộ, Nhất Đạo Tử chợt hiểu rõ mình đã thất thủ cho nên hắn cảnh giác không thôi. Lúc này kiếm quang thập tự vô cùng đáng sợ chém tới, lực lượng mới của Nhất Đạo Tử còn chưa kịp sinh ra. Hắn không để ý tới bản thân bị thương, cưỡng ép thúc giục lực lượng, kinh mạch lập tức vỡ vụn ra.

Thúc dục lực lượng toàn thân rót vào song kiếm trong tay, màu đen càng thêm thâm thúy, màu trắng thì quang mang đại thịnh, dùng toàn lực ngăn cản một kích này của Sở Mộ.

Chỉ là một kích bố cục đã lâu của Sở Mộ, há có thể để cho hắn dễ dàng ngăn cản như vậy được?

Kiếm quang thập tự sáng chói mà kinh diễm chiếu rọi không trung, kinh động bát phương. Tất cả mọi thứ trên đường đều không thể chống cự. Kiếm quang trực tiếp chém qua thân thể Nhất Đạo Tử, rơi xuống, đánh vào trên Thánh sơn, in dấu thật sâu, tạo thành một dấu vết thập tự, ngang dọc cũng có mấy trăm trượng. Chỗ bị cắt vô cùng bóng loáng, tản mát ra kiếm khí chấn động vô cùng kinh người. Loại phong mang này dù là cách xa mười vạn trượng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)