← Ch.1827 | Ch.1829 → |
Chợt, chỉ thấy thân thể đang chạy như điên của Sở Mộ dừng lại, rơi vào trên một bãi đất trống trong sơn cốc. Hai tay cầm kiếm tự nhiên rũ xuống, ánh mắt thản nhiên, sáng ngời nhìn về phía hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh.
- Biết rõ chạy không thoát cho nên liều mạng chiến một trận sao? Ta sẽ cho ngươi cơ hội này.
Chiến Vô Song hừ lạnh nói.
Sở Mộ không nói một lời, lúc này nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa. Không bằng dùng song kiếm trong tay chém giết hai kẻ này.
Khí tức trầm ổn mà tràn ngập phong mang lan tràn ra, kinh động tám phương. Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh vô cùng ăn ý, cùng bước ra một bước. Lập tức như có tiếng sưu sưu vang lên. Lực lượng giữa hai người bọn hắn bắt đầu khởi động, chấn động giống nhau, dường như muốn tạo thành một thể.
- Sở Mộ, hôm nay trên trời dưới đất, ngươi không còn đường để tiếp tục chạy trốn nữa đâu.
Thanh thế của Chiến Vô Danh cực kỳ kinh người, giống như có thể kêu gọi lực lượng thiên địa gia trì, rít gào trùng kích về phía Sở Mộ.
Vừa sải bước ra, Chiến Vô Danh hóa thành một đạo lưu quang, mang theo khí thế vô cungf hung hãn, móng vuốt màu đen chụp về phía đầu Sở Mộ. Uy lực một trảo này nghiễm nhiên đã vượt qua cấp độ nhất luyện trung giai của bản thân Chiến Vô Danh, đạt tới nhất luyện cao giai, tiếp cận cấp độ cao giai đỉnh phong.
Nếu như là trước kia đối mặt với một trảo này, Sở Mộ không có sức phản kháng gì, nhưng mà bây giờ thì khác.
Luyện hóa Hắc Long Vương huyết đan khiến cho Thánh thể của Sở Mộ đạt tới cửu cấp đỉnh phong. Một thân lực lượng tăng lên, ở trong Đằng Long các mấy ngày ngắn ngủi, lại được Không Lưu tương trợ, Sở Mộ nhanh chóng nắm giữ lực lượng mới tăng vọt của Thánh thể, triệt để chuyển hóa làm thực lực, khiến cho thực lực của bản thân đột phá giới hạn vốn có, đạt tới cấp độ cao hơn.
Vì đảm bảo tất sát, Chiến Vô Danh vừa ra tay, Chiến Vô Song cũng bước ra phía trước một bước, một thân chiến ý kinh người, vô song tuyệt đối. Hắn mạnh mẽ đánh ra một quyền, quyền thế kinh thiên động địa, hư không chấn động, giống như có cổ thú rít gào.
Lúc lên lúc xuống, hai người trong ngũ thiên tướng của Hoàng đỉnh liên thủ xuất kích.
Vẻ mặt Sở Mộ có chút ngưng trọng, hai tay cầm kiếm từ từ động, lập tức tăng tốc. Kiếm quang tựa như trăng tàn treo trên bầu trời, ngay lập tức chém xuống.
Cứng đối cứng, Sở Mộ không sợ hãi một chút nào.
Kiếm quang giống như trăng tàn cuối cùng va chạm với móng vuốt sắc bén màu đen cùng với quyền thế khiến cho bầu trời nứt vỡ. Kiếm quang dừng lại một chút liên tục vỡ vụn ra, năng lượng nổ tung, trùng kích, bắn ra bốn phương tám hướng, tàn sát bừa bãi, mặt đất chấn động, vỡ vụn, từng vết nứt trải rộng ra vài trăm trượng bên ngoài. Tất cả cát đá trong phạm vi đều bị hóa thành bột phấn.
Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh giật mình. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ tới dưới tình huống hai người liên thủ tạo thành chiến trận, không ngờ Sở Mộ lại có thể đối kháng với bọn hắn. Nhìn qua dường như còn không rơi xuống thế hạ phong.
- Không có khả năng.
Chiến Vô Danh thét to, hắn biết rõ, không lâu trước đó khi hắn đuổi giết Sở Mộ, tốc độ của Sở Mộ mặc dù nhanh, nhưng mà đã dùng toàn lực. Căn bản không có cách nào kéo dài, mà một thân thực lực của Sở Mộ cũng không cách nào so sánh với Sở Mộ, lúc này mới qua hai mươi mấy ngày mà thôi, thực lực của Sở Mộ không ngờ lại có tiến bộ nhảy vọt như vậy.
Chuyện này làm sao có thể?
Nhưng mà sự thực là như vậy, trong lòng Chiến Vô Danh ngoài hoảng hốt ra, sát cơ lại giống như thủy triều lan tràn. Chiến Vô Song dường như cũng ý thức được gì đó, một thân sát cơ tràn ngập, lực lượng hai người bộc phát toàn bộ, mười phần mười, không hề giữ lại một chút nào.
Người như vậy, trong thời gian ngắn lại tăng trưởng thực lực một cách rõ ràng như thế, tuyệt đối không thể để cho sống sót. Nếu không sau này, khi thực lực càng cường đại hơn, đến lúc đó nói không chừng sẽ uy hiếp được tới Hoàng đình.
Vô luận thế nào, cho dù phải trả một cái giá lớn cũng phải chém giết, diệt trừ đối phương, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Sát cơ sắc bén, lạnh lẽo vô cùng từ trên thân hai người Chiến Vô Danh và Chiến Vô Song hiện lên. Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng mà vẻ mặt lại không thay đổi một chút nào. Lúc hắn quyết định lưu lại tính mạng của đối phương, tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.
Không để ý tới hai người, Sở Mộ trực tiếp xuất kiếm.
Kiếm quang bá tuyệt thiên hạ chém nát thương khung, xé rách mặt đất. Sát cơ kinh người không hề giữ lại, tất cả đều phóng về phía Chiến Vô Danh và Chiến Vô Song.
- Muốn chết.
Hai người quát lớn một tiếng, cùng ra tay. Quyền trảo tương giao, giống như là ma long rít ào, muốn hủy diệt muôn dân trăm họ.
Song kiếm trong tay, dưới tâm kiếm như một, tất cả mọi thứ trong phạm vi hai mươi trượng đều bị Sở Mộ nắm giữ. Đây là một loại lực lượng thuộc về tâm, cảnh giới của tâm.
Như là cái bóng trong kính, tinh tế, tỉ mỉ và rõ ràng. Công kích của hai người Chiến Vô Danh và Chiến Vô Song tuy rằng mạnh mẽ vô cùng, nhưng mà quỹ tích lại bị Sở Mộ nắm giữ.
Thân thể lắc lư, nhân kiếm hợp nhất, song kiếm trong tay giống như là quang mang chiếu xạ, lập lòe một cái, không ngờ lại vượt qua quyền trảo của hai người, bắn thẳng tới mi tâm của hai người. Một khi bị đánh trúng, phong mang đáng sợ kia sẽ xuyên thủng mi tâm bọn hắn, đả thương nguyên thần.
- Chiến.
- Chiến.
Hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh cùng hét lớn, lập tức, một thân chiến ý vô cùng đáng sợ từ trong cơ thể trùng kích ra. Chiến ý ngập trời bắt đầu khởi động phong vân thiên địa, vô số nguyên khí thiên địa hội tụ tới, nhanh chóng kết hợp với lực lượng của bản thân, ngưng tụ thành thể rắn, hóa thành từng mảnh dán lên trên thân thể bọn hắn.
Trong nháy mắt trên thân hai người lại có thêm một thân chiến giáp màu đen, bao trùm từ đầu tới chân, bảo hộ mi tâm.
Hai đạo kiếm quang lâp tức đánh trúng mi tâm, lại bị chiến giáp đen kịt chống lại. Lúc còn chưa kịp phá vỡ thì hai người Chiến Vô Danh và Chiến Vô Song nhanh chóng lùi về phía sau, quyền trảo cùng xuất kích.
- Liệt Thiên chi trảo.
Chiến Vô Danh hét to một tiếng, móng vuốt màu đen hung hăng chộp một cái, phong vân trên bầu trời bắt đầu khởi động, một vòng xoáy đen kịt hiện ra, nhanh chóng xoay tròn. Một cánh tay nhanh chóng vươn ra. Cánh tay kia ước chừng dài hơn mười trượng, toàn thân đen nhánh, có vô số lân phiến che kín, nhìn qua giống như là trảo của ác ma vậy, xé rách thương khung, giơ lên cao rồi chụp xuống. Khí tức lạnh lẽo vô cùng dưới chiến ý gia trì càng thêm mạnh mẽ, không chút lưu tình chụp vào Sở Mộ.
*****
- Toái Sơn quyền.
Trên nắm tay của Chiến Vô Song có vô số quang mang màu đen nhanh chóng ngưng tụ, hư ảnh một ngọn núi cao màu đen nhanh chóng hiện lên. Ngay sau đó nứt vỡ, hóa thành lực lượng khủng bố, không gì so bì nổi, dường như có thể đánh nát mặt đất, núi cao.
Mặc dù cái tên Toái Sơn quyền không kinh người bằng Liệt Thiên Chi trảo, nhưng mà uy lực của nó không kém cỏi một chút nào, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Cuối cùng thực lực bản thân Chiến Vô Song còn hơn Chiến Vô Danh, đây là chỗ chênh lệch mà trụ cột mang lại.
Đây là sát chiêu, uy lực vô cùng, mạnh mẽ tới kinh người.
- Trảm đạo.
- Xuyên Vân.
Trong nháy mắt Sở Mộ đánh ra hai kiếm, thi triển ra kiếm thức bất đồng, lực lượng tập trung rồi bộc phát.
Một kiếm trảm đạo, chặt đứt tất cả mọi thứ cứng rắn, trong nháy mắt va chạm với Toái Sơn quyền. Một kiếm xuyên vân xuyên thủng tất cả hư vô, va chạm với Liệt Thiên chi trảo.
Dưới va chạm, tất cả cứng rắn bị chặt đứt. Trong nháy mắt va chạm với Toái Sơn quyền, một kiếm xuyên vân xuyên thủng tất cả hư vô, lập tức va chạm với Liệt thiên chi trảo.
Sau khi va chạm, lực lượng quá mức cường đại bộc phát làm cho một phương không gian lập tức cứng lại, dường như bị đóng băng một lúc. Ngay sau đó lực lượng không gì so bì nổi bộc phát, thời gian dường như bị nứt vỡ, không gian cũng vỡ vụn, hóa thành từng lỗ đen, tản mát ra khí tức khiến cho lòng người run sợ.
Hai đạo kiếm quang đồng thời nứt vỡ, Toái Sơn quyền và Liệt Thiên chi trảo cũng đồng thời nứt vỡ. Dư âm ảnh hưởng đáng sợ còn lại của năng lượng trùng kích ra bốn phương tám hướng, cuồn cuộn vô tận. Kiếm mang, trảo mang, quyền mang liên tục tàn sát bừa bãi tứ phương, lan tràn ra phương viên mấy ngàn thước, từng vết nứt không gian vặn vẹo, xuất hiện.
Dưới va chạm, nguyên khí thiên địa bạo động, vô cùng hỗn loạn. Hai mắt Sở Mộ lại sáng ngời, giống như nắm bắt được cơ hội nào đó.
Chỉ thấy hắn giơ một kiếm lên, trực chỉ thương khung, một kiếm thì rũ xuống, trực chỉ mặt đất.
- Thiên Thánh Vô Tươn... Địa Thánh Cổ Tương.... Nhân Thánh bản tương...
Thanh âm như ngâm xướng, dần dần trở nên to, rõ ràng, vang vọng trong thiên địa, làm cho nguyên khí càng thêm cuồng bạo, nhưng mà dần dần lại trở nên tự động.
- Thiên phát sát cơ... Địa hiện sát kiếp... Lực lượng thiên địa hội tụ vào thân ta..
Giống như ngôn xuất pháp tùy, dưới một tiếng hiệu lệnh, nguyên khí thiên địa cuồng bạo vô cùng lập tức tuôn về phía Sở Mộ, từng đạo giống như giao long ngưng tụ. Giao long ngàn vạn, rít gào không ngớt, thiên địa biến sắc.
Sắc mặt hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh lập tức đại biến, vô cùng khó coi. Loại lực lượng này bắt đầu khiến cho tim bọn hắn đập nhanh hơn.
- Giết hắn.
- Không thể để cho hắn hoàn thành tuyệt chiêu.
Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh liên tục quát lên, bàn tay hung hăng chụp vào ngực mình, giống như có tiếng trống nổi lên. Một ngụm máu tươi từ miệng phụt ra, sắc mặt hai người trở nên tái nhợt.
Tinh huyết ở trước mặt bọn hắn nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ. Hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh lập tức duỗi một tay ra, thò vào trong huyết vụ. Huyết vụ bắt đầu cuồn cuộn, hai người lần nữa thi triển tuyệt chiêu.
- Toái Thiên Quyền.
Mái tóc đen của Chiến Vô Song tung bay, giống như là ma thần.
- Hủy Diệt chi trảo.
Chiến Vô Danh chộp ra một trảo, móng vuốt đen kịt trực tiếp xé rách bầu trời. Vết nứt không gian mấy ngàn thước giống như là dị thú viễn cổ mở miệng, muốn thôn phệ tất cả.
Một cái móng vuốt màu đen cực lớn từ trong vết nứt không gian duỗi ra, khói đen lượn lờ, khí tức hủy diệt tràn ngập bát phương.
Cùng lúc đó.
- Nhân Thánh bản tương... Kiếm phát sát cơ... Thiên Sát Địa kiếm thức.
Tuyệt chiêu rốt cuộc cũng hoàn thành.
Dưới tiếng ầm ầm nổ mạnh, trong thiên địa giống như có một đạo lôi quang, như là thiên trụ quán thông, lấy thân thể Sở Mộ làm thứ chịu tải.
Song kiếm bắn ra quang mang không có cách nào hình dung, quang mang kia sáng chói khiến cho mắt của hai người Chiến Vô Song, Chiến Vô Danh không khỏi khép lại.
Hai đạo kiếm quang trong lúc vô thanh vô tức xé rách hư không, phân biệt bắn tới hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh.
Ở trên không bên ngoài sơn cốc, ba người Không Lưu, Chiến Vô Ảnh và Chiến Vô Cực cũng đều cảm nhận được lực lượng và sát cơ kinh người mà hai kiếm này mang theo.
- Không ngờ lại có một chiêu này.
Không Lưu vui vẻ.
- Đáng chết.
- Không Lưu, lập tức tránh ra, nếu không Hoàng Đình nhất định sẽ không chết không thôi với ngươi.
Chiến Vô Ảnh biến sắc, quát lên một tiếng chói tai, uy hiếp Không Lưu.
Không Lưu lại nở nụ cười lạnh nhạt, không nói một lời, nhưng uy lực khi ra tay lại tăng lên vài phần. Áp chế Chiến Vô Ảnh và Chiến Vô Cực xuống, khiến cho bọn hắn không có cách nào rời đi.
- Chết.
Hai đạo kiếm quang không có cách nào hình dung, dùng tốc độ đáng sợ giết tới trước người Chiến Vô Song, quá nhanh, hơn nữa bản thân bọn hắn lại bị thiên địa đè ép, lập tức bị giam cầm tại chỗ, không có cách nào di chuyển mảy may.
Khải giáp màu đen trên người chỉ chống cự kiếm quang được một chút đã bị xé rách, ngay sau đó thân thể hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh cũng không có lực chống cự, trực tiếp bị xé rách, chặt đứt.
Lực lượng đáng sợ bộc phát, trực tiếp cắn nát thân thể hai người, nguyên thần vừa mới bay ra khỏi thân thể, lúc đang muốn chạy trốn thì lại bị lực lượng đáng sợ giam cầm lại. Lại bị lực lượng lưu lại của hai đạo kiếm quang tàn sát, cắn nát, chỉ để lại hai tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết mà thôi.
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai hai người Chiến Vô Ảnh và Chiến Vô Cực, toàn thân hai người run lên, lập tức giận dữ.
Hai người Chiến Vô Song và Chiến Vô Danh bị giết chết, tiếng kêu thảm thiết vừa mới phát ra chính là từ miệng hai bọn hắn.
- Đnág chết, đáng chết.
- Không Lưu, các ngươi đều phải chết.
Dưới tình huống nổi giận, Chiến Vô Cực và Chiến Vô Ảnh bộc phát ra lực lượng cường đại hơn.
Thở hổn hển... Hổn hển không ngừng.
Tiếng thở dốc kịch liệt tựa như là tiếng thổi bếp lò, từng đạo khí lưu màu trắng từ trong miệng Sở Mộ ra ra vào vào. Nguyên khí thiên địa ở trong thiên địa hỗn loạn, dần dần trở nên bình tĩnh.
Chỉ thấy da dẻ Sở Mộ đã hiện ra, bên trên làn da có từng dấu vết rất nhỏ, màu đỏ nhạt, giống như là vết nứt trên gốm sứ. Thân thể dưới trường bào, những dấu vết kia đang dần dần trở nên nhạt đi.
← Ch. 1827 | Ch. 1829 → |