← Ch.1953 | Ch.1955 → |
Trước sau có người tiến vào đây, hắn đều biết. Nhưng hắn vẫn đang đợi. Nhất định phải tìm được đối tượng có thể chịu đựng được ma niệm của hắn tự do trùng kích ăn mòn. Bởi vì, cơ hội chỉ có một lần, cho nên hắn phải tìm được cơ hội tốt nhất. Không thể nghi ngờ, Sở Mộ chính là người hắn muốn chờ đợi.
Đại Ma Chủ hết sức cao hứng. Cuối cùng hắn đã nhìn thấy được hi vọng thoát khỏi nơi này, cho dù chỉ là phân thân. Nhưng khi hắn phát hiện ra kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ, hắn lại bị hù dọa.
...
Trăm vạn năm chuẩn bị, nhưng vào lúc này.
- Cho dù ngươi là kiếm chủ Nhân tộc, bản Ma Chủ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ cả giận nói. Hai cánh tay hắn chấn động. Dưới sóng chấn động khủng khiếp, toàn bộ ma khí của Trấn Ma Cảnh nhất thời chấn động kịch liệt.
Theo ma khí chấn động kịch liệt, vô số ma niệm tán loạn chỉ trong chớp mắt đã hội tụ lại tế đàn này, giống như gió bão.
- Không tốt.
Vẫn chú ý tới tình hình của Trấn Ma Cảnh, tháp chủ Thần kiếm tháp biến sắc. Hắn ý thức được có điều không ổn, thân hình lóe lên, trong nháy mắt tiến vào bên trong Trấn Ma Cảnh.
Cùng lúc đó, tế đàn Trấn Ma ở chỗ trung tâm của Trấn Ma Cảnh đột nhiên run lên, dường như bị một lực lượng từ phía dưới trực tiếp trùng kích. Một tiếng trống vang lên, hình như muốn đụng nát tế đàn. Đương nhiên, tế đàn Trấn Ma vô cùng cứng rắn. Tối thiểu Đại Ma Chủ hiện tại thương thế còn chưa khỏi hẳn, căn bản là không có cách nào lay chuyển được.
Nhưng theo tế đàn bị lay động, càng nhiều ma khí và ma niệm hiện lên, trong nháy mắt chui vào bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.
Trong thế giới tinh thần, thân ảnh vốn tối đen có chút mơ hồ. Sau khi hấp thu rất nhiều ma niệm, trong nháy mắt trở nên rõ ràng, tản ra lực lượng chấn động kinh người.
Một vị trên đầu mọc hai cái sừng, khuôn mặt lại có mấy phần tương tự với nhân loại, tướng mạo thô lỗ, đồng tử u ám, thân thể thoạt nhìn vô cùng cường tráng, giống như được sắt thép bê-tông đổ thành. Trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen bóng. Trên chiến giáp, ở vị trí hai vai và khuỷu tay cùng nhiều vị trí khác đều có gai đâm ngược, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Chỉ cần là nhìn hình dáng bên ngoài như vậy, đã khiến cho Sở Mộ biết được, vị Đại Ma Chủ Ma tộc này quả thực chính là sinh ra để chiến đấu.
Hoặc nói, Ma tộc đều như vậy. Đó là chủng tộc trời sinh để chiến đấu.
Ma khí vô cùng cường đại, giống như khói đen cuồn cuộn, không ngừng xuất hiện từ trên người Đại Ma Chủ, tràn ngập ở bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ. Nhưng thế giới tinh thần của Sở Mộ lại mênh mông vô biên, giống như bản khư không hỗn độn thu nhỏ, cũng không có bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Nhưng lúc này không thể nghi ngờ, Đại Ma Chủ có lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Tháp chủ Thần kiếm tháp tiến vào bên trong Trấn Ma Cảnh, xuất hiện ở trong tế đàn.
- Sở Kiếm Vương!
Hắn lớn tiếng hô lên, trực tiếp truyền âm thanh vào bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, để cho Sở Mộ nghe được. Chỉ có điều, lúc này ý thức của Sở Mộ đều chìm đắm ở bên trong thế giới tinh thần của mình. Hắn nghe được âm thanh của tháp chủ Thần kiếm tháp, lại khó có thể đáp lại.
Dù sao lực lượng này của Đại Ma Chủ vô cùng mạnh mẽ. Hắn phải hết sức chăm chú đối phó.
- Kiếm chủ Nhân tộc, bản Ma Chủ muốn thân thể ngươi.
Âm thanh của Đại Ma Chủ vang vọng ở bốn phương tám hướng bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ. Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, ở giữa hư không nắm chặt. Nhất thời, vô số khói đen cuồn cuộn tràn ngập ra, công kích ra. Một cái lưỡi búa cực lớn xuất hiện ở trong tay. Lưỡi búa giống hình răng cưa, trông vô cùng dữ tợn khát máu.
Hai lưỡi búa lớn này chính là Đồ Thương Phủ của Đại Ma Chủ Ma Dương Dạ Hành. Đương nhiên, xuất hiện ở bên trong thế giới tinh thần Sở Mộ cũng không phải là bản thân Đồ Thương Phủ mà là một tia bản nguyên.
Đồ Thương Phủ là vũ khí cấp Chúa Tể, uy lực mạnh mẽ, cũng nắm giữ bản nguyên. Uy lực của một tia bản nguyên, hết sức kinh người.
Đại Ma Chủ bị trấn áp ở dưới mặt đất trong trăm vạn năm, lần lượt trùng kích tế đàn Trấn Ma và Trấn Ma Kiếm, lần lượt thất bại. Nhưng hắn cũng lần lượt tản ra một tia lực linh hồn và ý thức cùng với ma niệm tán loạn, chờ cơ hội.
Hiện tại, cơ hội đã đến. Trăm vạn năm qua, hắn phát ra lực linh hồn và ý thức cũng đạt tới trình độ nhất định. Đủ là một thành toàn thịnh. Hơn nữa hắn vừa mới phát hiện đối phương nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, lại là một vị kiếm chủ Nhân tộc. Hắn càng không tiếc phát ra tất cả lực lượng tích lũy được trong mấy vạn năm ra ngoài, trùng kích tế đàn Trấn Ma, mở ra một khe hở, phóng ra càng nhiều lực lượng linh hồn.
Hai thành. Lúc này Ma Dương Dạ Hành xuất hiện ở bên trong thế giới tinh thần Sở Mộ, chính là hai thành linh hồn.
Hai thành linh hồn cấp bậc Đại Chúa Tể, cũng muốn mạnh mẽ hơn so với Tiểu Chúa Tể tầm thường. Tuy rằng Sở Mộ nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, nhưng bởi vì bất ngờ nhảy qua giới, chỉ còn lại có một phần nhỏ. Miễn cưỡng là trình độ cấp bậc Tiểu Chúa Tể. So với Đại Ma Chủ, chênh lệch rất rõ ràng.
Cũng may, nơi này là thế giới tinh thần của Sở Mộ, là chỗ sân nhà của hắn. Ở chỗ này, hắn chiếm ưu thế.
Tháp chủ Thần kiếm tháp không có được sự đáp lại, vô cùng lo lắng. Nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Loại biến cố này, từ khi hắn trấn thủ Trấn Ma Kiếm Tháp đến nay, mới lần đầu tiên gặp phải.
Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ giơ Đồ Thương Phủ lên, một búa bổ về phía kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ.
Ý thức của Sở Mộ ngưng tụ thành hình, ở hư không nắm chặt thanh kiếm ở trong tay, xông về phía Ma Dương Dạ Hành.
Vừa giao thủ, Sở Mộ nhất thời khiếp sợ không thôi. Lực công kích của Đại Ma Chủ này mạnh mẽ vô cùng, hoàn toàn vượt quá mình. Hơn nữa, kỹ năng chiến đấu càng kỹ càng tuyệt luân. Lực lượng cùng tốc độ kết hợp gần như hoàn mỹ.
Qua lại vài cái, Sở Mộ đã bị áp chế.
Luận về lực lượng tuyệt đối, hắn không bằng đối phương. Luận về kỹ năng chiến đấu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng.
Có thể nói, cho đến tận bây giờ Đại Ma Chủ là một đối thủ mạnh mẽ nhất trong những đối thủ Sở Mộ từng gặp phải. Bất kể là về phương diện nào, đều vượt qua được Sở Mộ.
Tâm tính Sở Mộ vẫn rất bình thản, không có mất mát cũng không có cảm thấy chán nản.
*****
Suy nghĩ một chút. Thời gian hắn tu luyện là hơn một trăm năm. Sau khi trở thành chủ của thế giới Thâm Lam, thời gian gần vạn năm tìm hiểu chỉnh lý công pháp kiếm pháp ngưng luyện ra kiếm đạo bản nguyên. Tính toán kỹ càng, thời gian của Sở Mộ chính là hơn một vạn một trăm năm. Một vạn năm đều tìm hiểu, không chiến đấu. Cho nên, kỹ năng chiến đấu của Sở Mộ chủ yếu là được nâng cao ở trong hơn một trăm năm. Một vạn năm sau là lắng đọng.
Tiếp tục nhìn Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ. Thời điểm trăm vạn năm, khi bị trấn áp, đã nắm giữ thực lực cấp Đại Chúa Tể. Cho dù Ma tộc là một chủng tộc cổ xưa nhất trong vũ trụ Hỗn Độn, thiên phú kinh người, muốn tăng lên tới cấp Chúa Tể, vẫn cần phải tiêu tốn thời gian rất dài. Cấp Đại Chúa Tể lại càng dài dằng dặc.
Nói cách khác, Ma Dương Dạ Hành người này tối thiểu đã sống hơn mấy trăm vạn năm. Đồng thời, Ma tộc là chủng tộc trời sinh chiến đấu. Bọn họ có thể phách trời sinh cường đại, còn am hiểu chém giết gần người, chú ý lấy lực trí thắng. Nhưng ở trong vô số năm phát triển, kỹ năng chiến đấu không ngừng rèn luyện, càng thêm kỹ càng. Không chỉ có phát huy ứng dụng lực lượng đến cực hạn kinh người, còn thêm vào các loại kỹ xảo biến hóa.
Có thể nói, trong vũ trụ Hỗn Độn, luận về chém giết gần người, Ma tộc đương nhiên đứng đầu tiên. Cho dù là Thần tộc cũng có không cách nào so sánh được.
Sở Mộ không bằng đối phương, cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng loại không bằng này không phải là vĩnh cửu, mà chỉ là nhất thời. Sở Mộ còn có một phần rất lớn tiềm lực còn chưa khai thác hết. Một ngày kia, hắn cũng có thể đạt được cấp bậc như Ma Dương Dạ Hành, thậm chí còn vượt qua.
Dưới áp lực cực lớn, Sở Mộ cố gắng chống đỡ, né tránh phòng ngự. Ở trong chiến đấu, hắn lấy áp lực đè ép bản thân, nâng cao bản thân.
Ma Dương Dạ Hành cũng rất kinh ngạc. Hắn nhìn ra được, kiếm chủ Nhân tộc này chẳng qua là kiếm chủ cấp bậc thấp nhất. Lấy hai thành linh hồn của mình dung hợp với rất nhiều ma niệm ngưng tụ thành thân thể. Lại vận dụng một tia bản nguyên Đồ Thương Phủ, chắc hẳn có thể dễ dàng chém giết mới đúng. Kết quả bất ngờ, đối phương không ngờ có thể cùng mình giao chiến một phen, vô cùng ngoan cường.
Sau mười chiêu, Sở Mộ lại khó có thể chống đỡ được nữa. Hắn cảm giác một tia kiếm đạo bản nguyên này của mình gần như cũng sắp bị đánh tan. Một khi kiếm đạo bản nguyên vừa tán loạn, linh hồn sẽ lộ rõ. Không được bảo vệ, sẽ bị giết chết.
Nhưng vào lúc này, một lực lượng tiến vào bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ. Đó là một người trung niên mặc áo bào đen, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, khí tức tiêu sát.
- Ma tộc, ngươi đừng hòng mơ tưởng thực hiện được.
Người trung niên mặc áo bào đen quát lạnh, sát cơ sắc bén.
- Trấn Ma Kiếm Linh, ngươi cũng muốn chết.
Ma Dương Dạ Hành vừa nhìn, nhất thời nổi giận, một búa bổ ra.
Hắn bị Trấn Ma Kiếm trấn áp trăm vạn năm. Oán hận của hắn đối với Trấn Ma Kiếm, cho dù là nước Thiên Hà cũng có không cách nào cọ rửa được. Lúc này vừa nhìn thấy Trấn Ma Kiếm Kiếm Linh xuất hiện, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Vị kiếm chủ này, ta và ngươi liên thủ, chém chết lão này.
Trấn Ma Kiếm Linh trực tiếp nói. Hắn tránh một chém của Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ. Thân hình tràn ngập ánh sáng màu đen, hóa thành một thanh kiếm, xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.
Thanh kiếm này chính là dáng vẻ của Trấn Ma Kiếm. Đương nhiên, nó không phải là Trấn Ma Kiếm thật sự, mà là Trấn Ma Kiếm Kiếm Linh, mang theo một phần bản nguyên của Trấn Ma Kiếm.
Tay phải của Sở Mộ cầm Trấn Ma Kiếm. Nhất thời hắn cảm giác được một lực lượng cường đại. Loại lực lượng này tuyệt đối là lực lượng cấp Chúa Tể.
Trấn Ma Kiếm ở trong tay, ở trên lực lượng tuyệt đối, Sở Mộ đã sẽ không thua kém hơn Ma Dương Dạ Hành. Thậm chí còn muốn vượt qua.
Lực lượng tuyệt đối vượt qua, kỹ xảo có chút chỗ thua kém, nhưng có thể lấy lực lượng bù vào.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ và Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ ở bên trong thế giới tinh thần, chiến đấu kịch liệt. Nơi này là thế giới tinh thần của Sở Mộ, là chỗ sân nhà của hắn, có ưu thế sân nhà. Lực lượng của Sở Mộ có thể khôi phục. Nhưng lol của Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ lại không có cách nào khôi phục, đang giảm rất nhanh.
Kiếm quyết Thiên Chi Giác bạo phát. Một kiếm đâm ra, tốc độ nhanh vô cùng, trực tiếp đâm trúng Ma Dương Dạ Hành.
Bản thân Trấn Ma Kiếm có gia tăng tổn thương đối với Ma tộc. Dưới một kiếm, Ma Dương Dạ Hành phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn chỉ cảm thấy lực lượng của Trấn Ma Kiếm đang không ngừng trùng kích toàn thân từ trên xuống dưới, gần như đều bị xé rách.
Hắn điên cuồng chém giết. Sở Mộ không ngừng né tránh, phản kích.
Đáng tiếc chính là, nơi này là thế giới tinh thần. Sở Mộ cũng lấy ý thức xuất hiện. Nếu là chân thân, hắn liền có thể thi triển ra kiếm thuật Vấn Đạo, tăng cường uy lực của kiếm quyết Thiên Chi Giác.
Khổ chiến, khổ chiến trước đó chưa từng có.
Trong lúc khổ chiến, Sở Mộ không ngừng học tập kỹ năng chiến đấu của đối phương, học tập ứng dụng lực lượng của đối phương, từng chút một nâng cao. Trái lại, lực lượng của Ma Dương Dạ Hành không ngừng tiêu hao, còn bị đâm trúng một kiếm. Trúng kiếm không đáng sợ. Đáng sợ chính là trong Trấn Ma Kiếm, lực trấn ma của Trấn Ma Kiếm không ngừng trùng kích thân thể của hắn, khiến lực lượng của hắn suy yếu đi.
Ma Dương Dạ Hành muốn lui ra. Chỉ có điều, Sở Mộ cảm thấy được điểm này của hắn, tất nhiên sẽ không để cho hắn được lui ra giống như ý nguyện.
Trấn Ma Kiếm Linh cũng cảm thấy được điều này. Thân kiếm run lên, phát ra một lực lượng mạnh mẽ vô cùng, dẫn dắt Sở Mộ, trực tiếp thi triển ra một chiêu kiếm pháp huyền diệu vô cùng.
Một chiêu kiếm pháp này là Vạn Thế Trấn Ma. Đó chính là một trong những kiếm pháp trấn ma.
Dưới một kiếm, Ma Dương Dạ Hành kêu thảm thiết, trực tiếp trở nên tán loạn.
Lực lượng của hai thành linh hồn này trực tiếp tán loạn. Trong đó ẩn chứa vô số ma niệm. Chúng cũng trực tiếp tán loạn. Hắn tán loạn, là hoàn toàn biến mất.
Dưới tế đàn Trấn Ma, bản tôn của Ma Dương Dạ Hành bị trấn áp, toàn thân run lẩy bẩy, phóng ra khí tức vô cùng khủng khiếp. Nhưng trong nháy mắt hắn trở nên suy yếu đi.
Hai thành lực lượng linh hồn và ma niệm tán loạn tích lũy vô số năm, ở dưới một chiêu Vạn Thế Trấn Ma của Trấn Ma Kiếm, đều bị giết chết không còn. Đối với Ma Dương Dạ Hành mà nói, điều này tuyệt đối là tổn thất không có cách nào hình dung nổi. Tổn thất này còn lớn hơn so với bị Trấn Ma Kiếm Chủ chém một kiếm trăm vạn năm trước.
← Ch. 1953 | Ch. 1955 → |