← Ch.1961 | Ch.1963 → |
- Nhất Kiếm Tử, ngươi cho rằng Sở Vương Đình và ngươi, ai mạnh ai yếu?
Một vị trưởng lão hỏi thăm.
- Trận chiến này tính là hoà. Về phần ai mạnh ai yếu, vẫn không có cách nào hoàn toàn xác định được.
Nhất Kiếm Tử khẽ nhíu mày. Bất chợt, hắn lộ ra vẻ tự tin:
- Chỉ có điều, lần sau tái chiến, ta nhất định có thể một kiếm đánh bại hắn.
Nhất Kiếm Tử cảm thấy ở trong một kiếm quyết đấu kia, hắn đã nhìn thấu Sở Mộ, tìm được phương pháp đánh bại Sở Mộ. Hắn gọi là Nhất Kiếm Tử, kiếm pháp của hắn cũng gọi là "nhất kiếm". Bất luận là chiến đấu hay giết người từ trước đến nay đều chỉ đánh ra một kiếm. Nhưng một kiếm kia cũng không phải không luôn không đổi, mà là sẽ căn cứ vào hoàn cảnh, căn cứ vào đối thủ để tiến hành điều chỉnh rất nhỏ, khiến cho nảy sinh biến hóa khác nhau.
Bất kể nói thế nào, trên Thiên Tích Phong, một trận đánh giữa Nhất Kiếm Tử của Thiên Thần Tông cùng Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào Kiếm Thành, cuối cùng lấy thế hoà kết thúc. Tin tức này nhanh chóng được truyền ra, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ địa giới của Thiên Thần Tông. Bởi vậy, danh tiếng Sở Mộ đại chấn. Theo đó chính là thanh danh Sở Môn Kiếm Quán cũng lan xa.
Sau khi Sở Mộ quay về Sở Môn Kiếm Quán ở Kiếm Thành không lâu, lại có người tới cửa báo lại tên trở thành kiếm đồ. Hơn nữa còn không chỉ một người.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, số lượng kiếm đồ bên trong kiếm quán lại vượt quá một trăm. Đây là kết quả Sở Mộ đã cố ý khống chế.
Có trên trăm kiếm đồ, các giáo tập tất nhiên bận việc lu bù. Nói là bận rộn, thật ra cũng không vội vàng. Chính là cách ba tới năm này chỉnh thể chỉ điểm một phen, không hơn. Rất nhàn nhã. Về phần Sở Vương Đạo, hiện nay chỉ là tu vi Quy Nguyên Cảnh nhất giai và cảnh giới kiếm pháp Hoạt Kiếm, quá mức thấp. Sở Mộ trực tiếp chuyển cho hắn không ít điểm Kiếm Thành, để cho hắn đi tới bốn đại Tu Luyện Thánh Địa cô gắng tu luyện. Thời điểm quay về kiếm quán cũng sẽ tận tâm tận lực chỉ điểm.
Có người như Sở Mộ tận tâm tận lực chỉ điểm, lại có đầy đủ điểm Kiếm Thành tiến vào bốn đại Tu Luyện Thánh Địa tu luyện, thiên phú của bản thân Sở Vương Đạo cũng coi như không kém. Bản thân hắn cũng vô cùng cố gắng. Dưới các loại điều kiện tổng hợp lại, tu vi của hắn mỗi ngày đều đang nhanh chóng nâng cao. Kiếm pháp cũng mỗi ngày đều đang tăng cường với tốc độ bản thân có thể cảm giác được.
Ngày thứ mười quay về kiếm quán, có khách tới cửa.
- Sở Kiếm Vương chào ngươi. Ta là tháp vệ của Thiên kiếm tháp số 1, tuân lệnh của Tháp Chủ, đặc biệt đưa đồ tới.
Một người trung niên toàn thân mặc giáp y, hai tay cung kính đưa một chiếc hộp dài tới.
Sở Mộ đưa tay tiếp nhận. Chiếc hộp dài được làm bằng gỗ, tản ra mùi thơm ngát. Đây là một loại gỗ hiếm thấy quý trọng tạo ra thành. Bình thường được dùng để cất binh khí, có thể đưa đến tác dụng chăm dưỡng.
Sở Mộ vừa mở cái hộp dài ra. Một tia ánh sáng như sương như tuyết, chợt lóe lên, rọi sáng hai tròng mắt hắn, cũng khiến cho hắn không tự chủ nheo lại. Con ngươi màu đen hiện ra ảnh ngược của một tia kiếm quang.
Đặt ở giữa chiếc hộp dài tất nhiên là kiếm. Đó là một thanh kiếm thoạt nhìn như sương như tuyết, hàn ý kinh người.
Hàn ý này không phải là hàn ý của trời băng đất tuyết, mà là phong quang của kiếm đạt tới một loại cực hạn sau đó tạo ra hàn ý, so với băng càng rét lạnh hơn.
Vừa liếc mắt, Sở Mộ liền nhìn ra thanh kiếm này là một thanh linh kiếm. Đồng thời, còn là một thanh linh kiếm đạt được cấp bậc thượng phẩm.
- Thay ta chuyển lời cảm ơn Tháp Chủ.
Sở Mộ nói với tháp vệ này.
- Sở Kiếm Vương, từ biệt. Ta sẽ chuyển nguyên văn lời nói của ngươi lại.
Tháp vệ cung kính thi lễ sau đó xoay người rời đi.
Sau khi tháp vệ rời khỏi đó, Sở Mộ cũng mang theo linh kiếm đi tới bên trong mật thất bế quan, chuẩn bị luyện hóa linh kiếm.
Ban đầu, sau khi Tinh Lưu Kiếm bị hỏng, hắn chỉ còn lại Trường Không Kiếm. Nhưng Trường Không Kiếm lại là thanh kiếm do phụ thân của Sở Vương Đình lưu lại. Phần nhiều là một loại tượng trưng. Bởi vậy, Sở Mộ cũng không có ý định lại dùng Trường Không Kiếm để chiến đấu. Hơn nữa, Trường Không Kiếm chỉ là bảo kiếm trung phẩm. Đối với trình độ này của nó mà nói, đã quá yếu. Bởi vậy hắn liền truyền lại cho Sở Vương Đạo.
Linh kiếm, nhất định là cần. Ở trong Chú Kiếm Lâu của Kiếm Thành, tất nhiên cũng có linh kiếm tồn tại. Đáng tiếc chính là, phần lớn đều là linh kiếm hạ phẩm. Sở Mộ chướng mắt. Linh kiếm trung phẩm cũng có, nhưng cực ít. Sau khi Sở Mộ xem, không có tìm được cái nào tiện tay.
Còn nữa, thứ linh kiếm này tốt nhất là do mình bồi dưỡng ra, mức độ phù hợp mới càng cao. Nhưng muốn bồi dưỡng được linh kiếm thích hợp với mình nhất, trong thời gian ngắn khẳng định là không được. Còn nữa, hiện nay, Sở Mộ cũng không có tìm được nguyên liệu thích hợp. Bởi vậy hắn chỉ có thể tạm thời gác lại.
Dù sao kiếm phôi linh kiếm Tiên Thiên thật sự tồn tại. Chỉ có điều hiện nay bên trong Kiếm Thành, hình như đang rất thiếu. Sở Mộ cũng đã xin. Chỉ có điều chắc hẳn phải chờ đợi một khoảng thời gian mới được.
Tháp chủ của Thiên kiếm tháp số 1 đưa tới thanh linh kiếm thượng phẩm này, tên là Tuyết Dạ. Đây là một thanh thoạt nhìn vô cùng sắc bén, kiếm tốt chém vàng cắt ngọc. Đồng thời cũng là một thanh kiếm cứng rắn, cực kỳ cứng rắn.
Kiếm cứng rắn, bình thường thích hợp hơn với kiếm pháp lực lượng và tốc độ. Đây cũng là do Tháp chủ của Thiên kiếm tháp số 1 quan sát trận đánh giữa Sở Mộ và Nhất Kiếm Tử, nhìn Sở Mộ đâm ra một kiếm kia, sau đó làm ra phán đoán.
Quả thực, hiện nay mà nói, Tuyết Dạ Kiếm thích hợp để Sở Mộ sử dụng.
Vạn Cổ Cảnh bình thường muốn luyện hóa linh kiếm thượng phẩm, cực kỳ khó khăn. Hoặc là thất bại, hoặc là thành công. Nhưng sự thành công ấy, chí ít cũng cần phải mất mấy tháng mới có thể làm được. Duy nhất chỉ có đến Tuyệt Thế Cảnh mới có thể nhanh chóng luyện hóa linh kiếm thượng phẩm ở trong vài ngày ngắn ngủi. Nhưng từ khi Sở Mộ bắt đầu luyện hóa đến lúc luyện hóa thành công, chỉ dùng chưa tới nửa ngày. Đó chính nhờ vào kiếm đạo bản nguyên.
Lực lượng Cấp Chúa Tể mới có thể nắm giữ, luyện hóa chỉ là một thanh linh kiếm thượng phẩm, dễ dàng như trở bàn tay. Nếu không phải bởi vì nguyên nhân Sở Mộ e ngại mình có kiếm đạo bản nguyên quá ít, một khi tiêu hao khôi phục cũng rất chậm, làm sao còn cần nửa ngày. Nửa khắc đồng hồ cũng không cần.
Tuyết Dạ Kiếm ở trong tay, một kiếm thuận lợi chém ra, không có dùng bất kỳ lực lượng nào. Kiếm quang kinh người như sương như tuyết, ở trong không khí lưu lại một vết tích thẳng tắp. Sau mấy hơi thở vết tích này mới tiêu tan.
*****
Phong quang của bản thân linh kiếm thượng phẩm, thực sự kinh người.
Có Tuyết Dạ Kiếm ở trong tay, thực lực của Sở Mộ tất nhiên cũng nhận được một ít nâng cao. Chỉ có điều loại nâng cao này thật ra không rõ ràng. Bởi vì hắn nắm giữ kiếm đạo bản nguyên. Trên trình độ linh kiếm và kiếm đạo bản nguyên, hiển nhiên chênh lệch quá lớn.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, đối với kiếm tu mà nói, một thanh kiếm tiện tay bao giờ cũng tốt.
Mỗi ngày, Sở Mộ đều tu luyện. Cầu Chân Công là bắt buộc. Cho dù tiến triển thong thả cũng không thể bỏ qua. Kiếm thuật Vấn Đạo là bắt buộc. Thỉnh thoảng Sở Mộ cũng sẽ tiến vào bên trong Vô Tận Kiếm Lộ chiến đấu một phen. Về phần ba đại Tu Luyện Thánh Địa khác, Sở Mộ đều đã từng tiến vào. Ngoại trừ Thiên Nguyên Đính ra, hai đại Tu Luyện Thánh Địa khác đối với hắn hoàn toàn không có chút giúp đỡ nào. Cho dù là Thiên Nguyên Đính đối với hiện tại Sở Mộ mà nói, tác dụng cũng không có lớn giống như trước kia nữa.
Sở Mộ tiềm tu. Đồng thời, tin tức bên ngoài liên quan tới hắn lại càng lúc càng nhiều. Dần dần, hắn bị xếp vào trong bốn đại thanh niên kiếm tu Nam Thần, biến thành năm đại thiếu niên kiếm tu Nam Thần.
Kiêu Dương Kiếm Thánh, Nhất Kiếm Tử, Thất Sát Tinh, Tam Tuyệt Kiếm Tôn, Tà Kiếm Vương.
Tà Kiếm Vương chính là chỉ Sở Mộ.
Kiếm Vương là danh xưng. Bởi vì hắn là Kiếm Vương của Kiếm Thành, trực tiếp cầm ra sử dụng. Chữ Tà là tiền tố. Lại bởi vì tuổi của hắn nhỏ nhất. Trước mười tám tuổi không lộ ra chút dấu vết nào. Sau đó khi vừa cho thấy thiên phú kinh người, đồng thời ở trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi từ Luyện Khí thập nhị giai tăng lên tới Vạn Cổ Cảnh ngũ trọng thiên. Đây không phải là quá tà sao?
- Tà Kiếm Vương...
Sau khi Thượng Chí Chân nói cho Sở Mộ tin tức này, hắn biểu thị rất ngạc nhiên.
Chỉ có điều suy nghĩ một chút hắn cũng liền bình thường trở lại. Cho đến tận bây giờ, mình bị đội lên đầu đủ loại danh hiệu. Cái gì Thiên Kiếm, cái gì vô song v. v... Thêm một cái Tà Kiếm Vương nữa, cũng không sao. Chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Bên trong địa giới của Nam Thần, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, mỗi ngày đều có phát sinh. Bởi vậy, chuyện về Tà Kiếm Vương chỉ là nóng được mấy tháng, sau đó liền dần dần lạnh xuống. Nhưng số lượng các kiếm đồ ở trong Sở Môn Kiếm Quán ở dưới sự cố ý khống chế của Sở Mộ, cũng vượt quá năm trăm người.
Trong đó, kiếm đồ cấp Kiêu Dương có ba mươi. Kiếm đồ cấp Minh Nguyệt có một trăm. Còn lại đều là kiếm đồ cấp Ám Tinh. Coi như, mỗi một tháng Sở Môn Kiếm Quán có thể nhận được hơn một nghìn điểm Kiếm Thành.
Thu nhập như vậy đã vượt quá một tháp tôn Nhân kiếm tháp Kiếm Vương ngũ tinh. Đủ để cho rất nhiều người đỏ mắt không thôi. Chỉ có điều, đây chính là kiếm quán do Tà Kiếm Vương Sở Mộ xây dựng, Còn có vài vị Kiếm Vương khác trấn thủ. Hơn nữa lại là ở bên trong Kiếm Thành. Ai dám gây sự? Không phải là muốn chết sao.
Ba người Thượng Chí Chân đều trở thành giáo tập của kiếm quán, hơn nữa còn là miễn phí. Nhưng Sở Mộ cũng không có thật sự sử dụng bọn họ miễn phí. Khi kiếm quán bắt đầu có đầy đủ thu nhập, thì không thể lại khiến cho bọn họ làm giáo tập miễn phí được.
Bởi vậy, ba người bất kể là Thượng Chí Chân hay Vương Triều Doanh hoặc là Cát Nhạc, mỗi một tháng đều có thể nhận được một trăm điểm Kiếm Thành làm thu lao cho bọn họ đảm nhiệm giáo tập.
Đối với bọn họ mà nói, một trăm điểm Kiếm Thành, không tính là quá nhiều, nhưng không tính là ít. Chỉ có điều bọn họ vốn muốn làm giáo tập miễn phí. Thứ nhất là xuất phát từ tình nghĩa bằng hữu. Thứ hai là dự định quan sát văn tự Sở Mộ khắc xuống. Nhưng có thể thu hoạch điểm Kiếm Thành, coi như là thêm vào niềm vui bất ngờ, khiến cho bọn họ càng tận tâm tận lực hơn.
Xuân đi thu tới, bốn mùa luân chuyển. Thời gian giống như nước chảy, khoan thai đi không trở lại. Trong chớp mắt, chính là một năm trôi qua.
Một năm sau, số lượng kiếm đồ trong Sở Môn Kiếm Quán đã tăng lên tới trên một nghìn người. Mỗi một tháng có thể có được hơn hai ngghìn điểm Kiếm Thành. Theo số lượng kiếm đồ tăng lên, chỉ có ba giáo tập Thượng Chí Chân đã có chút không đủ. Sở Mộ lại ra bên ngoài chiêu thu thêm mấy người, đều là cấp Kiếm Tài. Mỗi một tháng trả bọn họ ba mươi điểm Kiếm Thành, chuyên môn dạy cho kiếm đồ cấp Ám Tinh luyện kiếm. Như vậy cũng đủ.
Năm nay, Sở Mộ đã hơn hai mươi tuổi.
Năm nay, Sở Vương Đạo vừa qua mười bảy tuổi.
Một năm này, tu vi Sở Mộ đạt tới Vạn Cổ ngũ trọng thiên cao giai. Kiếm thuật Vấn Đạo tu luyện tới thức thứ sáu. Tứ Phương Vấn Chân Bộ tiến vào đệ nhị trọng. Thiên Nhai Chỉ Xích Thân cũng tiến vào đệ nhị trọng. Thực lực toàn thân so sánh với một năm trước, lại có nâng cao rõ rệt.
Cầu Chân Công là công pháp tu luyện phải không ngừng tu luyện, mới có thể nâng cao tu vi, mới có thể nâng cao tiến độ Cầu Chân Công. Kiếm thuật Vấn Đạo cũng là do Sở Mộ tự nghĩ ra. Trên lý thuyết, đã nắm giữ được. Trên phương diện tinh túy, cũng nắm giữ. Nhưng loại nắm giữ này lại là căn cứ vào bản thân ý thức của hắn nắm giữ.
Đoạt được linh hồn của Sở Vương Đình, chiếm được thân thể Sở Vương Đình, Sở Mộ lại cần tu luyện, mới có thể chuyển hóa lý luận, biến thành thân thể nắm giữ. Kiếm thuật Vấn Đạo không thể nghi ngờ là một môn kiếm thuật vô cùng cao thâm, liên quan đến vận dụng ba lực lượng tinh khí thần. Bởi vậy độ khó tu luyện là rất lớn. Nếu không có Sở Mộ là người sáng tác ban đầu, muốn luyện thành thức thứ nhất, chính là chuyện vô cùng khó khăn.
Mỗi một thức kiếm thuật Vấn Đạo đều Sở Mộ tìm hiểu được, cũng chỉnh hợp độ cao với lực lượng của chính mình. Bởi vậy, càng về sau vận dụng ba lực lượng tinh khí thần lại càng sâu sắc. Uy lực cũng càng cường đại.
Tình hình của Tứ Phương Vấn Chân Bộ và Thiên Nhai Chỉ Xích Thân và kiếm thuật Vấn Đạo là như nhau.
Một năm này, tu vi Sở Vương Đạo đạt tới Quy Nguyên Cảnh tứ giai. Cảnh giới kiếm pháp tăng lên tới cảnh giới tùy tâm. Thông qua sát hạch, hắn bắt được Kiếm Thành Lệnh cấp Kiếm Anh của Kiếm Thành.
Một năm này, Sở Môn Kiếm Quán phát triển tốt hơn so với bất kỳ một thời gian nào trước đó.
Một năm này, Sở Mộ cũng biết được càng nhiều chuyện của giới vực Úy Lam.
Một năm này, một phi thuyền hình tòa cung điện từ Thái Dương Sơn xuất phát, một đường nhanh chóng, sẽ đi ngang qua Kiếm Thành.
...
- Đại ca, đây là một tấm thiệp gửi cho đại ca.
Sau khi Sở Vương Đạo tu luyện xong, quay về kiếm quán, lấy ra một thiếp vàng chữ màu đỏ. Trên tấm thiếp có một mặt trời rực cháy. Trên mặt trời rực cháy lại treo một cây kiếm trên bầu trời. Một thanh giống như màu đỏ lại có ánh vàng rực rỡ.
← Ch. 1961 | Ch. 1963 → |