Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1999

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1999: Siêu cổ tuyệt kim
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Dường như có sấm sét nổ vang. Thiên lôi cuồn cuộn. Người thanh niên họ Diệp hóa thành một đạo lôi quang, phóng lên cao, tốc độ nhanh tới mức kinh người. Lực bạo phát không gì có thể so sánh nổi.

Trong nháy mắt, thanh niên họ Diệp liền vọt tới độ cao năm mươi mấy trượng. Ở đây giống như một lạch trời, khó có thể đột phá được. Hắn cũng có không cách nào tiếp tục bay lên nữa, chỉ có thể xuất kiếm.

Không sai. Thanh niên họ Diệp này cũng là một vị kiếm tu.

Nhân tộc trong Bản Nguyên Nguyên Giới, quần thể kiếm tu là khổng lồ nhất. Truyền thừa kiếm tu cũng là nhiều nhất.

Cho nên, phần lớn thiên tài Nhân tộc trong Nguyên Giới Bản Nguyên đều luyện kiếm.

Thanh niên họ Diệp xuất kiếm. Kiếm của hắn không giống với kiếm của Minh Kính, có một loại khí phách, lại có một loại khí thế sấm sét hủy diệt.

Kiếm ra kinh thiên. Kiếm quang giống như sấm sét nổ vang lập lòe, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Rất nhanh, ba chữ xuất hiện ở trong mắt của mọi người.

Diệp Kinh Vân!

Một cái tên nghe rất có khí thế.

Thanh niên họ Diệp hạ xuống. Ba chữ Diệp Kinh Vân tản ra ánh sáng kinh người. Ánh sáng so với Minh Kính, hình như còn muốn tăng lên một phần.

Ngay sau đó, cái tên Diệp Kinh Vân này cũng rơi vào giữa tám mươi trượng đến tám mươi chín trượng. Nhưng rốt cuộc sẽ rơi vào vị trí này, lại vẫn còn chưa biết được.

Ba chữ, một cái tên, ánh sáng lập lòe, chậm rãi hạ xuống.

Tầm mắt của mỗi người đều bị hấp dẫn, hoàn toàn không dịch chuyển ra được. Khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn về phía Minh Kính đang nắm chặt bàn tay. Nắm tay tái nhợt.

Theo Minh Kính, ây chính là một khắc quyết định thắng bại.

Tuy rằng một nghìn bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng không ít, nhưng hắn vẫn lấy ra được. Chủ yếu là một khi thua, sau này sẽ luôn bị Diệp Kinh Vân chèn ép. Minh Kính tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra. Giữa hắn cùng với Diệp Kinh Vân có mối thù bất tử bất diệt. Chỉ tiếc là thực lực bây giờ còn chưa đủ để giết chết Diệp Kinh Vân, hắn mới cố nén không động tay.

Loại kẻ thù này đang ở trước mắt, nhưng không thể không cố kìm chế kích động ra tay. Đây chính là một loại dày vò, một loại hành hạ. Bởi vì điều này, hắn mới ép mình biểu hiện ra dáng vẻ luôn cười hì hì không tim không phổi, mới khiến mình biến thành nói nhảm. Hắn sử dụng phương thức này để tạm thời quên đi thù hận trong lòng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Kinh Vân, tâm tình của hắn đều sẽ có chấn động lớn, thiếu chút nữa không khống chế được.

Diệp Kinh Vân cũng hiểu rõ điểm này. Bởi vậy, lúc nào hắn cũng hết lần này tới lần khác đả kích Minh Kính. Hắn biết rõ ràng, thực lực của mình sẽ không thua kém Minh Kính chút nào. Nhưng muốn giết chết Minh Kính cũng rất khó khăn. Cho nên hắn không ra tay. Hai bên đều đang chờ đợi. Bọn họ đang chờ đợi một cơ hội thích hợp. Khi đó, chính là thời khắc phân chia sinh tử.

Ba chữ Diệp Kinh Vân cuối cùng hạ xuống. Thân thể Minh Kính thoáng lắc lư, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bản thân Diệp Kinh Vân lại phát ra một tiếng cười đắc ý.

Tên ở vị trí thứ mười bốn!

Đúng vậy, ba chữ Diệp Kinh Vân xuất hiện ở vị trí tên thứ mười bốn, ép cái tên Minh Kính này xuống.

Nếu như trạng thái của Minh Kính hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có lẽ giữa hắn và Diệp Kinh Vân sẽ là một trận tranh phong. Đáng tiếc, tâm tình của hắn lại bị Diệp Kinh Vân ảnh hưởng, trở nên không ổn định như vậy, dẫn đến phát huy có chút thất thường, ảnh hưởng một chút, dẫn đến hậu quả chính là rõ ràng như thế.

- Minh Kính, ngươi thua.

Diệp Kinh Vân xoay người đi về phía Minh Kính, nói. Hắn hoàn toàn không để Sở Mộ vào trong mắt.

Theo Diệp Kinh Vân, đẳng cấp thiên tài giống như bọn họ đã xem như là rất ít. Không dễ dàng gặp được một người như vậy, chứ đừng nói là người còn thiên tài hơn so với bọn họ.

- Đừng nóng vội. Còn có ta.

Bước chân Sở Mộ đi về phía trước, từng bước một tiến về phía Kiếm Nhai.

- Vậy ta xem thử.

Diệp Kinh Vân cười nói, đáy mắt hiện lên một tia xem thường. Minh Kính liếc mắt nhìn Sở Mộ, trầm mặc. Móng ngón tay của hắn lại đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

- Chỉ dựa vào ngươi cũng dám so sánh với Diệp sư huynh sao?

Nữ tử đi theo Diệp Kinh Vân nhìn Sở Mộ châm chọc khiêu khích. Sở Mộ lại giống như không nghe được, hoàn toàn không để ý chút nào.

Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Sở Mộ. Bởi vì bọn họ đều có nghe được lời Diệp Kinh Vân và Minh Kính nói.

Bước chân Sở Mộ giống như từ từ nhanh hơn. Rất nhanh hắn liền đi tới phía dưới Kiếm Nhai. Cầu Chân Công đã sớm được vận chuyển. Lực Đại Chân tràn ngập toàn thân. Một phần mười vạn kiếm đạo bản nguyên cũng mạnh mẽ thêm vào.

Hai chân hắn phát lực. Lực lượng bạo phát, công kích xuống mặt đất. Trong nháy mắt thân thể giống như hỏa tiễn phóng lên cao. Tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, liền vọt tới vị trí hơn năm mươi trượng.

- Thật nhanh!

- Người này có tu vi không cao, nhưng bạo phát tốc độ không ngờ lại nhanh như vậy. Quá kinh người.

Sắc mặt Diệp Kinh Vân và Minh Kính đều đại biến. Nhưng tâm tình bọn họ lại hoàn toàn không giống nhau.

Ở vị trí hơn năm mươi trượng, Sở Mộ cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, không ngừng từ trên không trung trùng kích trấn áp xuống, muốn đánh rơi thân thể của hắn xuống mặt đất. Nhưng Sở Mộ lại một lần nữa bạo phát lực lượng, lại trùng kích đi lên. Mãi đến đi lao thẳng tới hơn bảy mươi trượng. Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Sở Mộ lần thứ ba bạo phát, trực tiếp vọt tới hơn tám mươi trượng. Bất chợt, hai chân hắn liên tục giẫm lên hư không, giống như dưới chân có cầu thang.

Cái thang lên trời!

Hắn từng bước một nhanh chóng đi lên, trực tiếp vượt qua tám mươi lăm trượng. Độ cao này đã vượt qua Minh Kính và Diệp Kinh Vân.

Diệp Kinh Vân nắm chặt bàn tay phải thành quyền. Trong hai mắt của Minh Kính lại hiện lên một tia kích động.

- Cao như vậy!

- Nếu như lưu danh không tệ, nói không chừng còn có thể xếp vào trong vị trí trước mười.

- Xông đến cao, không nhất định có thể lưu lại tên của mình.

Nữ tử đi cùng với Diệp Kinh Vân lại cười khẩy nói.

Trước kia, loại tình hình lao lên rất cao như vậy cũng không phải là không có xuất hiện qua. Nhưng phần lớn mọi người bởi vì sử dụng lực lượng trùng kích lên cao, dẫn đến lực lượng phân phối không đủ, không có cách nào thành công lưu danh, thất bại trong gang tấc.

Chỉ có điều, tám mươi lăm trượng cũng không phải là độ cao cuối cùng của Sở Mộ, thân hình của hắn vẫn còn tiếp tục đi lên cao hơn.

Tám mươi sáu trượng!

Tám mươi bảy trượng!

*****

Mọi người đều nín thở. Bọn họ dường như rất sợ làm phiền đến Sở Mộ. Nhưng mỗi người lại trợn trừng hai mắt nhìn lê, vẻ mặt chấn động kinh sợ.

Tám mươi tám trượng!

Tám mươi chín trượng!

Độ cao này đã áp chế được vô số thiên tài. Nếu như có thể lưu danh thành công, thứ tự tối thiểu có thể xếp vào trước năm.

Trong nháy mắt, bàn tay trái của Diệp Kinh Vân cũng nắm chặt. Hắn rất muốn trực tiếp ra tay bổ ra một kiếm. Không cầu giết chết được đối phương, nhưng tối thiểu phải quấy nhiễu được đối phương, làm cho đối phương không có cách nào lưu danh. Chỉ có điều ở trước mắt bao nhiêu người thế này, hắn làm không được.

Nữ tử đi theo Diệp Kinh Vân chợt ra tay. Chỉ thấy tay phải nàng tự nhiên thả xuống, ngón tay hơi cong lại. Nàng nhanh chóng bắn ra một chỉ. Một tia chỉ quang giống như kiếm khí phá không bắn ra, lao về phía Sở Mộ.

Tốc độ quá nhanh. Minh Kính cũng không kịp phản ứng nữa.

- Đê tiện!

Minh Kính giận dữ.

Chỉ quang này đã bắn về phía Sở Mộ. Quỷ dị chính là, chỉ quang này lại không bị lực lượng của Kiếm Nhai áp chế, thậm chí không bị ảnh hưởng chút nào. Dường như đối với chuyện như vậy, Kiếm Nhai căn bản cũng không sẽ để ý tới. Hoặc là nó không có năng lực nhận biết cái này.

Nói tóm lại, chỉ quang này đã tới gần Sở Mộ.

Dưới tình huống bình thường, nhất định sẽ bị quấy nhiễu. Do đó dẫn đến lực lượng của bản thân chấn động, trở nên không ổn định, cuối cùng tạo thành thất bại.

Năng lực tùy cơ ứng biến của Sở Mộ đã hoàn toàn biểu hiện ra. Chỉ thấy một tia kiếm quang giống như sương tuyết đánh xuống, trực tiếp đập nát chỉ quang này, lại vô cùng xảo diệu mượn lực trùng kích của kiếm quang cùng chỉ quang va chạm trong nháy mắt cùng với lực lượng của bản thân dung hợp, đẩy thân hình lại đi lên cao hơn.

Chín mươi trượng!

Đây là một độ cao hoàn toàn mới, một độ cao khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Minh Kính nắm chặt nắm đấm, mặt mày hồng hào, trong lòng càng thêm kích động không thôi.

Kiếm quang giống như sương tuyết vậy phóng ra ở trên không trung, giống như một đóa sen băng nở rộ, xa hoa. Đó là một loại hiện tượng kỳ lạ do tốc độ kiếm quá nhanh hình thành. Cũng là một loại hiện tượng kỳ lạ do kiếm pháp cực kỳ cao siêu tạo thành.

Kiếm quang bay tán loạn, giống như nghìn năm, lại chỉ là trong nháy mắt. Kiếm quang giống như sương tuyết biến mất. Đóa sen băng cũng trở nên mờ nhạt, cuối cùng tiêu tan ở trong không khí. Bóng dáng Sở Mộ theo đó hạ xuống.

Ba chữ Sở Vương Đình đột ngột phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, vượt qua bất kỳ một người nào trước đó.

- Nhất định có thể tiến vào trước ba.

- Nói không chừng là trước hai.

- Đứng đầu, có lẽ có thể tranh đoạt vị trí đứng đầu.

Đứng đầu, như vậy làm cho lòng người kinh sợ run rẩy.

Sở Hoàng Cực đứng ở vị trí đầu đã hơn nghìn năm. Mỗi năm đều có rất nhiều thiên tài đến đó lưu danh. Nhưng trước sau không có người nào có thể vượt qua Sở Hoàng Cực. Không chỉ nói vượt qua, cho dù là đứng song song cũng không có. Giữa vị trí tên thứ hai và Sở Hoàng Cực chênh lệch khoảng chừng nửa trượng.

Khoảng cách nửa trượng này giống như lạch trời. Một ngàn năm qua, vô số người khiêu chiến, lại không có người nào có thể vượt qua.

Lần này có thể làm được sao?

Mỗi người đều rất chờ mong. Tâm tình bọn họ cũng tương đối phức tạp. Vừa muốn nhìn thấy, lại vừa không muốn nhìn thấy. Một Sở Hoàng Cực đã áp chế rất nhiều thiên tài hơn nghìn năm qua. Nếu như lại thêm một người nữa, bảo những thiên tài như bọn họ phải có cảm tưởng thế nào.

Nhất là người này là Sở Vương Đình, cũng họ Sở.

Ba chữ Sở Vương Đình đột ngột phát ra ánh sáng lập lòe, cuối cùng rơi vào trên Kiếm Nhai trơn nhẵn, sáng như gương. Vị trí hạ xuống, lại khiến cho mọi người trợn trừng hai mắt. Hơi thở trở nên dồn dập. Trong ngực giống như kéo ống bễ, nhanh chóng lên xuống không ngừng.

- Không có khả năng!

Diệp Kinh Vân khẽ kêu lên một tiếng. Hắn không thể tin được vào một cảnh tượng trước mắt.

- Gia hỏa này... Không được. Ta nhất định phải giới thiệu muội muội cho hắn, để cho hắn biến thành muội phu của ta.

Minh Kính nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói lại càng thêm khẳng định.

Đứng đầu!

Đúng vậy. Vị trí ba chữ Sở Vương Đình hạ xuống, đúng lúc là vị trí năm mươi trượng, trực tiếp vượt qua vị trí của cái tên Sở Hoàng Cực. Đồng thời, khoảng cách chênh lệch một trượng.

Nhìn chung có khoảng chừng hơn mấy ngàn cái tên. Khoảng cách xa nhau nhất cũng chỉ có giữa Sở Hoàng Cực và cái tên phía dưới chính là nửa trượng. Những cái tên khác chênh lệch không tới một phần tư trượng. Hiện tại, duy nhất chỉ có cái tên Sở Vương Đình này vượt qua cái tên Sở Hoàng Cực khoảng cách hơn một trượng.

Chênh lệch một trượng, không thể nghi ngờ là hết sức rõ ràng, giống như một đạo lạch trời siêu cấp, xa xôi giống như khoảng cách một thế giới.

Khóc. Lại lập tức có người khóc.

Một Sở Hoàng Cực đã áp chế vô số thiên tài hơn một ngàn năm. Hiện tại, lại xuất hiện một Sở Vương Đình, còn vượt qua Sở Hoàng Cực với độ cao một trượng. Độ cao như vậy, là dự định áp chế các thiên tài khác một vạn năm sao?

- Quá hung tàn.

Minh Kính lại không nhịn được nói. Hắn vốn cho rằng Sở Vương Đình không bằng mình. Nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng tương đương so với mình. Không nghĩ tới chính mình còn xa mới bằng được đối phương.

Độ cao chín mươi trượng. Người đích thân thể nghiệm qua Kiếm Nhai càng biết rõ ràng, đó là độ cao khó đạt được tới mức nào.

Siêu cổ tuyệt kim!

Đây là từ ngữ mọi người tại đây có khả năng nghĩ tới. Nhưng để hình dung cảnh tượng trước mắt, lại không quá thích hợp.

- Chín mươi trượng!

Sở Mộ thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài. Tuy rằng hắn cảm thấy có chút không như ý, nhưng điều này lại chính là trình độ tất cả thực lực mình có khả năng đạt được. Đương nhiên, nếu như lúc đó hắn phát ra nhiều lực kiếm đạo bản nguyên hơn, có thể độ cao còn tăng lên thêm một ít.

Chỉ có điều, không nhất thiết phải làm vậy. Chín mươi trượng đã vượt qua danh hiệu vốn đứng đầu tới một trượng. Chắc hẳn tới thời điểm mình trả nhiệm vụ, không có người nào vượt qua mình. Cho dù là có, mình cũng còn có cơ hội lần thứ hai ra tay.

Xoay người, trên mặt Sở Mộ mỉm cười. Hắn đưa mắt nhìn về phía nữ tử đã đánh lén mình. Ánh mắt hắn bình thản lại làm cho toàn thân nàng kia không tự chủ được run lên. Trong lòng nàng chợt cảm thấy lạnh giá. Bất chợt, ánh mắt Sở Mộ rơi vào trên mặt Diệp Kinh Vân.

- Ta nghĩ, ngươi sẽ phải chịu thua.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói với Diệp Kinh Vân.

Diệp Kinh Vân trực tiếp lưu lại một nghìn đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng, sắc mặt tái xanh xoay người đi nhanh khỏi đó. Hắn rất sợ lưu lại nữa, mình sẽ phát điên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)