← Ch.1999 | Ch.2001 → |
Một nghìn phù văn Sát Lục cấp Thanh Đồng, Sở Mộ chỉ lấy năm trăm. Năm trăm còn lại, hắn đưa cho Minh Kính. Nhưng ngay từ đầu Minh Kính không chịu tiếp nhận. Sau đó hắn lại thay đổi ý nghĩ.
- Được. Năm trăm đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng này coi như là lễ vật ngươi đưa cho anh vợ là ta.
Minh Kính vô cùng vô sỉ nói.
- Đưa đây.
Mặt Sở Mộ tối sầm. Hắn không khách khí chút nào nói.
- Lễ vật đã đưa ra, còn không biết xấu hổ muốn lấy về. Da mặt của ngươi nhất định có thể phòng ngự được công kích của Đại Đế.
Minh Kính châm chọc nói.
- Không tán gẫu với ngươi nữa. Ta chuẩn bị đi thực hiện một nhiệm vụ khác.
Sở Mộ lại nói gạt đi. Nếu không, hắn cũng không biết người này sẽ tán gẫu đến thế giới nào nữa. Hắn nhanh thu hồi lại.
- Nhiệm vụ gì?
Minh Kính hỏi.
- Săn giết mười người của mỗi tộc Thần Ma.
Sở Mộ nói.
- Được rồi. Nhiệm vụ tiếp theo của ta và ngươi không giống nhau. Xem ra chỉ có thể tạm thời tách ra. Chỉ có điều không có vấn đề gì. Em rể, ta nhìn trúng ngươi rồi. Đến lúc đó gặp lại ở Nhân Thành sau.
Minh Kính vỗ nhẹ vào vai Sở Mộ, lời nặng tâm dài nói. Bất chợt, hắn không đợi Sở Mộ phản ứng, thân hình lóe lên, lập tức đi xa.
Sở Mộ bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn không có để ý tới nữa, đi về một hướng khác.
Phần thưởng còn chưa tới tay. Vì còn hơn một tháng nữa, nhiệm vụ này mới kết thúc. Chỉ có sau khi kết thúc, mới có thể căn cứ vào thứ hạng cuối cùng tiến hành tính toán, đưa ra phần thưởng.
Sở Mộ chắc hẳn trong thời gian hơn một tháng, sẽ không có người nào có thể vượt qua mình mới đúng.
...
Sau khi Sở Mộ và Minh Kính rời khỏi Kiếm Nhai, không bao lâu, lại có hai thân ảnh nhanh chóng lao đến. Một người trong đó là thanh niên. Một là người trung niên. Khí tức toàn thân của người trung niên kia khiến người ta có một loại cảm giác mênh mông sâu như sâu biển. Đây tuyệt đối là một vị cường giả vượt qua Tuyệt Thế Cảnh.
Có vị cường giả này hộ tống, người thanh niên Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện kia mới có thể trong thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi từ Nhân Thành đến Kiếm Nhai.
- Viễn thúc, ta đi lưu danh.
Thanh niên nói, âm thanh ôn hoà.
- Ừ.
Người trung niên gật đầu. Bất chợt hắn nhìn về phía Kiếm Nhai, lại phát hiện trên Kiếm Nhai có biến hóa. Hắn tưởng mình hoa mắt. Khi nhìn kỹ lại, vẻ mặt hắn đầy kinh hãi.
- Từ lúc nào lại có người có thể vượt qua Sở Hoàng Cực, cao hơn hắn tới một trượng.
Người trung niên khiếp sợ không gì sánh được. Sở Hoàng Cực người này, hắn biết rõ. Luận về bối phận, nhỏ hơn hắn. Nhưng luận về tu vi luận về thực lực lại đều ở trên hắn. Sống ở cùng một thời đại như vậy, quả thực chính là một sự bi ai.
Sở Hoàng Cực, cái tên này chiếm giữ danh hiệu đứng đầu Kiếm Nhai đã hơn một ngàn năm, khiến vô số người khiêu chiến đều tuyệt vọng. Bây giờ lại có phá tan truyền kỳ này, vượt lên trên Sở Hoàng Cực.
- Sở Vương Đình, ai vậy? Hắn có quan hệ gì với Sở Hoàng Cực sao?
Đều là họ Sở, cũng là thiên tài. Khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Hai mắt của người thanh niên kia nhìn chằm chằm vào ba chữ Sở Vương Đình. Trong mắt hắn không ngừng lóe lên thần quang.
- Ban đầu, mục tiêu của ta vốn là vượt qua Sở Hoàng Cực. Không nghĩ tới lại có người đã làm trước ta. Sở Vương Đình, đã như vậy, ta liền vượt qua ngươi.
Người thanh niên này nhỏ giọng lẩm bẩm nói. Bàn chân hắn bước ra, từng bước tiến về phía trước, giống như di chuyển trong nháy mắt, trực tiếp xuất hiện ở phía dưới Kiếm Nhai.
Hắn làm như không nhìn thấy, thậm chí ngay cả sóng chấn động lực lượng cũng khó có thể cảm nhận được. Bóng của người thanh niên này liền lên như diều gặp gió. Trong lúc thân hình lóe lên, dường như không bị lực lượng của Kiếm Nhai áp chế, lấy tốc độ ổn định nhanh chóng không ngừng đi lên. Trong chớp mắt, hắn đã đi tới độ cao tám mươi trượng.
Đến chỗ này, áp lực của Kiếm Nhai đã tăng cường đến một cực hạn kinh người.
Tám mươi ba trượng!
Tám mươi lăm trượng!
Tám mươi sáu trượng!
Thân hình Thanh niên phóng lên càng thêm nhanh chóng.
Tám mươi chín trượng!
Độ cao này đã là độ cao của Sở Hoàng Cực. Nhưng thanh niên này hình như vẫn không cảm thấy đủ. Trong nháy mắt, lực lượng tích góp bạo phát ra. Thân hình hắn lại cao hơn một chút, ép thẳng lên tới chín mươi trượng.
- Lại có một người đạt chín mươi trượng sao?
- Quá kinh người.
- Không đến thật uổng.
Chín mươi trượng. Đây là độ cao cao nhất mà người thanh niên này có khả năng đạt được.
Hàn quang lóe lên. Trường đao ra khỏi vỏ. Ngay lập tức mấy trăm đao đều chém về phía Kiếm Nhai, chi chít giống như mưa sao sa từ trên trời rơi xuống.
Bất chợt, thân thể của người thanh niên này rơi xuống.
Nhiếp không!
Hai chữ với ánh sáng lập lòe, soi sáng tám phương.
Tên hạ xuống, nhưng không có rơi vào chỗ chín mươi trượng, cũng không có rơi vào vị trí ngoài chín mươi trượng, mà là ở dưới chín mươi trượng, tám mươi chín trượng trên.
Nói cách khác, cái tên Nhiếp Không cuối cùng rơi vào phía trên Sở Hoàng Cực, chênh lệch với cái tên Sở Hoàng Cực này ước chừng mấy tấc. Lại chênh lệch với cái tên Sở Vương Đình này tới gần một trượng.
- Lại có một người nữa vượt qua Sở Hoàng Cực.
- Hôm nay là ngày gì vậy. Không ngờ xuất hiện hai thiên tài vượt qua Sở Hoàng Cực.
Một trượng là vượt qua, mấy tấc cũng là vượt qua.
- Sở Vương Đình!
Nhiếp Không thầm đọc một lần, sau đó xoay người rời đi. Người trung niên kia cũng nhanh chóng đuổi theo.
...
Bên trong giới Sát Lục, căn cứ chủng tộc khác nhau mà phân chia ra thành thị khác nhau. Khoảng cách giữa mỗi thành thị đều rất xa.
Chỉ có điều trên tổng thể, thành thị bên trong giới Sát Lục có thể chia ra làm ba đại trận doanh. Một đại trận doanh là Nhân tộc cùng các loại Kim Cương Tộc, Thú Nhân tộc, Binh tộc ... thuộc về trận doanh liên minh do các thành thị Bản Nguyên Nguyên Giới tạo thành. Đại trận doanh thứ hai lại là trận doanh của Thần tộc. Đại trận doanh thứ ba là trận doanh thuộc về Ma tộc.
Ba đại trận doanh phân biệt rõ ràng, lần lượt chiếm giữ ở ba phương hướng của giới Sát Lục. Giải đất trung tâm lại là một mảnh chiến trường, có tên là chiến trường Sát Lục, là một nơi hỗn loạn, không thuộc về bất kỳ trận doanh nào.
Trên chiến trường Sát Lục có rất nhiều thú lớn Sát Lục. Thú lớn Sát Lục vương cấp bình thường rất khó nhìn thấy, nhưng ở đây lại có thể thấy được vài con. Phải biết rằng, mỗi một cấp thú lớn Sát Lục ở trong vương cấp đại biểu cho phù văn Sát Lục hiếm có. Phù văn Sát Lục hiếm có lại có hiệu quả tốt hơn so với phù văn bình thường. Cho dù là mình không dùng được, cũng có thể đem bán đi, nhận được một số tài phú lớn.
*****
Bởi vậy, liền có rất nhiều người mạo hiểm tiến vào chiến trường Sát Lục, tìm kiếm săn giết thú lớn Sát Lục vương cấp.
Ngoại trừ tìm kiếm săn giết thú lớn Sát Lục vương cấp ra, ở trên chiến trường Sát Lục cũng có thể sẽ gặp phải một ít truyền thừa do cường giả trước kia lưu lại. Còn nữa, sẽ gặp phải người của chủng tộc khác, cũng có thể săn giết, kiếm được một khoản.
Nói tóm lại, tiến vào chiến trường Sát Lục, hoàn toàn là một lần hành động, được ba cái. Đương nhiên, cũng phải có đủ thực lực. Bằng không, chính là đưa thức ăn cho người khác.
Mục đích của Sở Mộ chính là muốn tiến vào chiến trường Sát Lục. Ở nơi đó, hắn có thể tìm ra được tung tích của Thần tộc và Ma tộc. Đương nhiên, ngoại trừ tiến vào chiến trường Sát Lục ra, trực tiếp tiến vào bên trong trận doanh của Thần tộc và Ma tộc, cũng có thể tìm được càng nhiều Thần tộc Ma tộc hơn. Nhưng loại cách làm này, giống như dùng bánh bao thịt đánh cẩu vậy. Không thể nghi ngờ, chính là muốn đưa cái mạng nhỏ của mình vào.
Sở Mộ còn không có ngu như vậy. Hắn cũng không có ngây thơ cho rằng dựa vào thực lực của mình bây giờ, có thể một mình xông vào trận doanh Thần tộc Ma tộc. Đó không phải gọi là tự tin, mà được gọi là vô tri.
Mười ngày sau, Sở Mộ chính thức rời khỏi địa giới Nhân Thành, bước vào chiến trường Sát Lục.
Sát khí vô cùng nồng đậm tràn ngập ở trong không khí. Mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, khô lại biến thành màu nâu sậm, không ngừng tản ra mùi gay mũi kinh người. Trên không trung, dường như bị một tầng sương mù huyết sắc bao phủ, không có cách nào nhìn thấy được bầu trời.
Vừa bước vào chiến trường Sát Lục, Sở Mộ đúng lúc gặp phải một tiểu đội năm người từ bên trong chiến trường Sát Lục đi tới. Hắn lách người đi qua.
- Bằng hữu, đi một mình sao?
Người dẫn đầu của tiểu đội này mở miệng hỏi.
Sở Mộ gật đầu.
- Dám một mình xông vào chiến trường Sát Lục, nhất định là có bản lãnh bất phàm. Nhưng bên trong chiến trường Sát Lục vô cùng hung hiểm. Không cản thận sẽ phải chết. Bằng hữu cần phải tăng cao cảnh giác. Càng không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Người này khuyến cáo nói.
- Cảm ơn.
Sở Mộ nói.
Đối phương mỉm cười, liền dẫn các thành viên trong đội tiếp tục đi tới.
- Không ngờ lại dám một mình xông vào chiến trường Sát Lục. Thực sự quá lớn mật.
- Nói không chừng hắn thật sự rất có bản lĩnh.
- Cũng có thể là kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, lại xông vào. Kết quả là không trở về nữa.
Thông thường, người tiến vào chiến trường Sát Lục thường tạo thành đội. Tối thiểu cũng phải vài người tạo thành một tiểu đội, để ý hỗ trợ lẫn nhau. Đương nhiên, thực lực giữa các thành viên trong tiểu đội không thể chênh lệch quá lớn. Bằng không người yếu kém có thể trở thành gánh nặng cho những người khác.
Nhưng có một vài ngoại lệ. Có một số ít người một mình hành động. Bọn họ hoặc là có thói quen độc lai độc vãng, cũng có thể cảm thấy tập hợp thành đội không bằng mình một mình hành động, tự do tới linh hoạt hơn v. v. Nói tóm lại, người có can đảm một mình hành động, hoặc là ngây thơ vô tri, hoặc chính là có thực lực mạnh mẽ.
Có thực lực, mới càng có tự tin.
Đây chẳng qua chỉ là một nhạc đệm nhỏ. Tuy là Sở Mộ có lòng tin đối với thực lực của mình, nhưng sẽ không mù quáng cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Dù sao nói cho cùng, hiện tại hắn chẳng qua là một kiếm tu vừa thăng cấp đến Tuyệt Thế Cảnh nhất luyện mà thôi. Cho dù thực lực vượt xa tu vi, cũng không thể cường đại hơn so với Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện bình thường. Còn không bằng Tiểu Thánh Tôn. Tu vi như thế, đặt ở thế giới Thâm Lam là một vị cường giả. Nhưng ở chỗ này, chỉ có thể xem như là bước chân vào cánh cửa cường giả mà thôi.
Sở Mộ cảnh giác cao độ, cẩn thận chú ý tất cả động tĩnh ở bốn phía xung quanh.
Chỉ có điều, vừa bước vào chiến trường Sát Lục, bình thường đều là nơi tương đối an toàn.
Không bao lâu, Sở Mộ lại gặp phải một con thú lớn Sát Lục trung cấp. Đó là một con thú lớn Sát Lục trung cấp tam giai. Ở dưới một kiếm của Sở Mộ, con thú lớn Sát Lục này liền chết, lưu lại ba đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng.
Sở Mộ không ngừng đi tới, không ngừng gặp phải thú lớn Sát Lục. Lấy trung cấp làm chủ, nhất giai nhị giai tam giai tứ giai đều có. Sở Mộ phát hiện, trên chiến trường Sát Lục, thực lực thú lớn Sát Lục hình như cường đại hơn so với thú lớn Sát Lục cùng giai ở bên ngoài chiến trường Sát Lục một hai phần. Mà sau khi chém giết, số lượng và xác suất nhận được bí văn Sát Lục cũng cao ra không ít.
Chỉ dựa vào điểm này đã tốt hơn so với ở bên ngoài chiến trường Sát Lục.
Cũng không lâu lắm, số lượng bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng lại tăng lên hơn mười đạo. Hiện tại, Sở Mộ chỉ chờ nhiệm vụ lưu danh Kiếm Nhai kết thúc để nhận phần thưởng. Dựa theo rất nhiều người suy nghĩ, phần thưởng của nhiệm vụ nhất định có thể thu được phù văn Sát Lục hiếm có. Thậm chí có khả năng còn là phù văn Sát Lục hiếm có trưởng thành. Nếu quả thật chính là cái phía sau, những bí văn Sát Lục này của mình rất nhanh sẽ lại phát huy ra được công dụng. Thậm chí, còn săn giết được thêm một ít thú lớn Sát Lục, thu được càng nhiều bí văn Sát Lục.
Thời gian giới han cho nhiệm vụ săn giết mười người Thần tộc và mười người Ma tộc này là một năm. Đến bây giờ đã sắp qua hai tháng. Còn có tối thiểu mười tháng. Sở Mộ nghĩ như vậy chắc cũng đủ.
Chỉ chớp mắt, thời gian Sở Mộ tiến vào chiến trường Sát Lục cũng đã qua nửa tháng. Mỗi ngày hắn không ngừng săn giết thú lớn Sát Lục, nhận được hơn hai trăm đạo phù văn Sát Lục cấp Thanh Đồng.
Về phần thú lớn Sát Lục vương cấp, một con cũng không có săn giết được. Không phải hắn không muốn săn giết, mà là thực lực chưa đủ. Không lâu trước đó Sở Mộ đã gặp phải một con thú lớn Sát Lục trung cấp vương giả. Đây chính là thú lớn Sát Lục vô địch ngang dọc Tuyệt Thế Cảnh. Cho dù là thực lực Đại Đế nửa bước cũng không phải là đối thủ của nó. Nói gì tới Sở Mộ. May là hắn lui nhanh hơn, nếu không sẽ chết.
Ngoại trừ không ngừng gặp phải thú lớn Sát Lục ra, thật ra hắn không gặp được người của những chủng tộc khác. Dù sao chiến trường Sát Lục cũng không nhỏ.
Trên chiến trường Sát Lục, càng tiến vào sâu hơn, sương mù màu đỏ lại càng nồng đậm.
Bỗng nhiên, Sở Mộ nghe được một âm thanh quái dị. Hình như là một tiếng rống lên, hoặc là giống như một loại ngôn ngữ xa lạ. Loại âm thanh này tràn ngập sự bạo ngược, chứng minh tính nết chủ nhân của âm thanh này tất nhiên là rất táo bạo.
← Ch. 1999 | Ch. 2001 → |