Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0265

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0265: Nắm tiết tấu trong tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không chỉ có Phó Xà không cách nào tưởng tượng nổi. Những học viên kia cũng không có cách nào tưởng tượng nổi. Tình huống này hoàn toàn khác với những gì bọn họ dự đoán được lúc đầu.

Cho dù có vài người theo bản năng cảm thấy, Sở Mộ nói không chừng có thể cùng Phó Xà giao phong một chút ở trên phương diện kỹ xảo kiếm thuật. Nhưng thật không ngờ, Sở Mộ lại có thể áp chế Phó Xà ở trên phương diện kỹ xảo kiếm thuật.

Tình huống trước mắt đã hết sức rõ. Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra, Phó Xà không chỉ không làm gì được Sở Mộ, trái lại còn bị Sở Mộ nhiều lần ép lui, rơi xuống thế hạ phong.

Bởi vì bọn họ thuần túy sử dụng kỹ xảo để chiến đấu, tốc độ không chậm, nhưng cũng không có nhanh đến mức khiến người ta không nhìn thấy rõ ràng. Cho nên mọi người cũng nhìn ra được, cuối cùng nếu không phải Phó Xà kịp thời rút ra thanh đoản kiếm thứ hai, chỉ sợ Sở Mộ chém ra một kiếm đủ khiến cho Phó Xà mất đi sức chiến đấu.

Vẻ mặt đám người Hướng Thiên Hà và An Hàn giống như gặp quỷ. Trong mắt Vạn Bàn lóe lên một tia ngưng trọng. Hắn cũng khó có thể tưởng tượng được, một người ở trên các phương diện kiếm thuật đều có thể đủ kiệt xuất như thế.

Mà các trọng tài đều trợn mắt há hốc mồm. Mỗi người âm thầm kích động, đồng thời âm thầm suy đoán, Sở Mộ này rốt cuộc tu luyện thế nào, cho bọn họ cảm giác giống như một cái động không đáy.

Bộ dạng của trọng tài trưởng giống như lão thần, nhưng trong lòng của hắn cũng nổi lên sóng to gió lớn. Hắn có thểi khẳng định, Sở Mộ là kiếm giả kỳ lạ nhất mà hắn gặp được cho tới bây giờ. Cho dù là người gây ra đại họa cho Kiếm Phủ 60 năm trước, ở trên phương diện kiếm thuật cũng không có khiến người ta... hoang mang giống như Sở Mộ!

Với hai thanh đoản kiếm ở trong tay, Phó Xà hình như đã khôi phục lại không ít lòng tin, nhưng vẫn không có lập tức phát động công kích.

Hắn vẫn cách Sở Mộ chừng mười thước. Thân thể thấp bé, trọng tâm di chuyển, hai chân di chuyển bằng đầu ngón chân. Phương thức di chuyển này sẽ làm cho phản ứng của hắn càng linh hoạt hơn, lực bạo phát càng mạnh hơn...

Tiếng mọi người bàn luận đều dừng lại. Mỗi người lại nín thở. Nội tâm chấn động giống như thủy triều từng đợt trùng kích. Hai mắt hắn mở lớn, nhìn chằm chằm vào hành động của Phó Xà.

- Kỹ xảo kiếm thuật của ngươi quả thực ngoài dự đoán của ta. Không ngờ làm cho ta không thể không sử dụng hai thanh đoản kiếm.

Ánh mắt Phó Xà u ám, sắc mặt ngưng trọng, di chuyển lúc trái lúc phải. Dồng thời khi vừa mở miệng, giọng nói có vài phần khàn khàn:

- Từ lúc ta học được cách sử dụng hai thanh đoản kiếm tới nay, lần đầu tiên sử dụng. Ngươi chính là người đầu tiên khiến ta sử dụng hai thanh đoản kiếm.

- Vậy hãy để cho ta xem thử, kỹ xảo sử dụng hai thanh đoản kiếm của ngươi thế nào.

Sở Mộ nghe vậy cười khẽ, nói.

Nội tâm của hắn, không khỏi có vài phần chờ mong nho nhỏ.

Song kiếm thuật!

Sử dụng hai thanh trường kiếm có thể thi triển song kiếm thuật, sử dụng hai thanh đoản kiếm cũng có thể thi triển song kiếm thuật, thậm chí là sử dụng hai thanh trọng kiếm, đại kiếm đều có thể thi triển song kiếm thuật.

Nhưng Đông Phương Cố sử dụng song kiếm mẹ con, lại không phải là song kiếm thuật.

Song kiếm mẹ con sở dĩ gọi là song kiếm tử mẫu, bởi vì trong hai thanh kiếm khí một dài một ngắn đó tồn tại một loại liên hệ tất nhiên. Các kiếm giả gọi loại liên hệ này là mẹ con.

Cho nên, song kiếm tử mẫu tuy rằng sử dụng khó khăn hơn so với một kiếm, lại sớm có một môn phương pháp tu luyện tương đối hoàn thiện. Mẹ con tương trợ, công thủ thay thế. Kỳ chính trao đổi. Trong đó có loại quy luật đặc biệt rõ ràng. Nhưng loại quy luật này lại phát sinh biến hóa bất kỳ lúc nào.

Nói tóm lại, ở dưới tình huống bình thường, sử dụng song kiếm tử mẫu quả thực có thể khó khăn hơn so với sử dụng đơn kiếm, cũng sẽ tương đối lợi hại hơn một chút, nhưng cũng không phải là tuyệt đối.

Có vài người lợi hại, có thể tìm ra được rõ ràng quy luật phát triển của song kiếm tử mẫu, tất nhiên có thể tìm được phương pháp ứng phó.

Nhưng song kiếm thuật lại khác. Song kiếm thuật hoàn toàn là một loại kiếm thuật ngựa thần lướt gió tung bay, công thủ gồm nhiều mặt. Thậm chí có thể đồng thời phòng thủ hoặc đồng thời công kích, phòng thủ phản kích v. v.

Song kiếm tử mẫu cùng song kiếm thuật thật sự khác nhau ngay ở chỗ song kiếm tử mẫu không có cách nào tăng trưởng thực lực với biên độ rõ ràng. Bởi vì đây chẳng qua là một loại phương pháp sử dụng đầy đủ, tương đối biến hóa nhiều hơn so với đơn kiếm một chút, không hơn.

Song kiếm thuật lại có thể nâng cao thực lực người sử dụng một cách rõ ràng. Giống như Sở Mộ tu luyện song kiếm thuật tới tiểu thành, có thể nâng cao thực lực chỉnh thể lên ba thành. Một khi tu luyện tới đại thành, sẽ càng tăng lên được nhiều hơn.

Nhưng tu luyện song kiếm vô cùng khó khăn. Sở Mộ cũng tìm kiếm hồi lâu, trải qua lần lượt các trận chiến đấu, cuối cùng mới tu luyện tới tiểu thành. Hiện tại Phó Xà muốn sử dụng hai thanh đoản kiếm, trong đầu Sở Mộ lóe lên ý niệm đầu tiên chính là song kiếm thuật.

Biên độ Phó Xà lắc lư trái phải lớn. Đồng thời tốc độ tăng nhanh. Cánh tay phải đang nắm thanh đoản kiếm cong lại, chỉ về phía Sở Mộ. Tay trái lại cầm ngược thanh đoản kiếm dựa vào phía sau người. Hai tay cầm thanh đoản kiếm thoáng rung động. Từng tiếng tê tê không ngừng vang lên.

Khi biên độ lắc lư của Phó Xà tăng tới trình độ nhất định, hình như xuất hiện huyễn ảnh đơn giản, nảy sinh hiệu quả mê hoặc thị giác nhất định.

Thời khắc bên trái bên phải người ngưng tụ một huyễn ảnh, khiến người ta khó có thể nhận đâu là thật, đâu là giả. Phó Xà bạo phát lực lượng. Toàn thân hắn xông về phía trước, gần như sát mặt đất. Tay phải vung mạnh ra phía sau, thanh đoản kiếm ở tay trái cắt ngang về phía trước, như muốn xé rách tất cả.

Bước chân Sở Mộ thoáng động, bước đi rất nhỏ, thoáng cái đã tránh được một đòn sát đất của Phó Xà. Một kiếm bỗng nhiên đâm về phía mặt đất.

Một kiếm này của Sở Mộ dường như đâm về phía mặt đất. Nhưng quỷ dị chính là Phó Xà lại đột nhiên xuất hiện ở dưới kiếm của Sở Mộ, thật giống như tự mình đưa lên, vô cùng quỷ dị.

Trong lòng Phó Xà thoáng hoang mang. Tay phải cầm kiếm vội vàng chém về phía kiếm của Sở Mộ.

Leng keng.

Sau khi va chạm, hắn mượn lực lao sang bên cạnh. Tay trái dùng sức vỗ xuống mặt đất. Toàn thân người uốn cong, vọt lên, giống như mãng xà xoay người. Tay phải cầm thanh đoản kiếm thuận thế giống như gió xoáy, vừa xoay vừa đâm về phía Sở Mộ.

Nhanh mạnh!

Thanh đoản kiếm ở tay trái cũng thuận thế đâm ra. Toàn thân giống như bánh xe gió lao tới.

Sở Mộ đâm ra một kiếm. Phó Xà cứng rắn dừng lại, song kiếm giao nhau ngăn cản một kiếm này của Sở Mộ. Hai tay phát lực chém ngang, đẩy kiếm của Sở Mộ ra. Đồng thời một kiếm giống như độc xà, đâm về phía Sở Mộ.

Kiếm của Sở Mộ chợt rung lên. Có kiếm quang ngưng tụ thành kiếm hoa phóng ra, ngăn cản đòn phản kích của Phó Xà, đồng thời che đi tầm mắt của hắn.

*****

Không có cách nào công kích, Phó Xà vội vàng lui về phía sau, lại tăng khoảng cách với Sở Mộ.

Sở Mộ có chút thất vọng nho nhỏ, bởi vì Phó Xà sử dụng không phải là song kiếm thuật. Hắn chỉ đang dùng hai thanh đoản kiếm mà thôi. Hai thanh đoản kiếm chỉ là một công một thủ.

Chỉ có điều, bình tĩnh mà xem xét, sử dụng hai thanh đoản kiếm, kỹ năng kiếm thuật của Phó Xà biến hóa càng nhiều, cũng cao siêu hơn ba phần.

- Nếu không phải song kiếm thuật, vậy kết thúc cuộc chiến đấu đi.

Sở Mộ thầm nghĩ, chủ động xuất kích.

Một kiếm hời hợt đâm ra.

Phó Xà biến sắc, đồng tử co lại. Một kiếm này của Sở Mộ, khiến hắn sinh ra cảm giác tránh cũng không thể tránh được. Dường như trên dưới trái phải trước sau đều bị bao phủ. Một kiếm này có thể tùy ý biến hóa đâm về bất kỳ chỗ nào trên người hắn.

Không có cách nào né tránh, chỉ có thể chống đỡ. Hai thanh đoản kiếm vội vàng vung lên trước sau hình thành một màn kiếm.

Ở dưới kiếm của Sở Mộ, một màn kiếm này dường như không có tác dụng, một kiếm xuyên thủng.

Ở trước mắt, hàn tinh phóng tới, nhanh chóng phóng đại. Phó Xà nắm lấy cơ hội, nhanh chóng lui về phía sau.

Sở Mộ giống như lướt về phía trước, một kiếm đâm về phía chỗ trống ở bên trái Phó Xà. Phó Xà giống như đang cùng Sở Mộ diễn luyện cũng tránh về bên trái. Phó Xà không khỏi kinh hãi, vội vàng né tránh một lần nữa.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào Phó Xà đang cố ý?

Các học viên mỗi người dùng sức dụi hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, vô cùng kinh ngạc.

Sở Mộ xuất kiếm, thoạt nhìn, giống như đang nhàn tản dạo trong đình vắng. Mỗi một kiếm đều đơn giản như vậy, bình thường như vậy, không có gì lạ. Mhưng mỗi một kiếm đều làm cho Phó Xà không có cách nào phản kích. Thậm chí có phần giống như Phó Xà chủ động đi lên để Sở Mộ công kích.

- Trở lại nguyên trạng!

Trong lòng trọng tài trưởng thầm kinh hãi, không khỏi có cảm giác run rẩy.

Tiết tấu hoàn toàn bị Sở Mộ nắm giữ. Phó Xà hoàn toàn trở thành kẻ bị động. Hắn chỉ có thể không ngừng phòng thủ, không ngừng né tránh Sở Mộ, không có cách nào phản kích.

Đồng thời, Sở Mộ dường như có thể biết trước, một kiếm bình thường đều xuất hiện ở trên tuyến đường hắn né tránh, khiến hắn không thể lại không biến đổi.

Càng về sau, Phó Xà thậm chí phát hiện, tất cả mọi hướng đi của mình đều bị kiếm của Sở Mộ nắm giữ.

Sở Mộ đâm tới một kiếm. Một kiếm này chỉ lưu lại cho Phó Xà một đường né tránh. Một đường duy nhất, khiến Phó Xà phải dựa theo tuyến đường này để né tránh. Bởi vì đây là ý của Sở Mộ.

Mà một khi hắn theo tuyến đường này để né tránh, hắn lại phát hiện ra, đó là một con đường chết. Đồng thời lại có một đường né tránh khác.

Cứ tuần hoàn nhiều lần như vậy, sắc mặt Phó Xà đã có chút trắng bệch, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.

Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm thuật của mình hình như lại có chút nâng cao, đạt tới trình tự hoàn toàn nắm giữ được tiết tấu, biết đối phương né tránh hướng nào.

Đáng thương cho Phó Xà, thật giống như biến thành cá chậu chim lồng.

Lần này, ngay cả trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng hiện lên một tia ngưng trọng. Loại kỹ xảo kiếm thuật này không biết đã bỏ hắn lại bao xa.

Nhưng Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng chỉ cảm thấy khiếp sợ mà thôi. Hắn vẫn rất có tự tin, Sở Mộ không phải là đối thủ của hắn.

Các phương diện kiếm thuật, tốc độ lực lượng kỹ xảo v. v, cũng chỉ là một phận. Không phải tinh thông phương diện đó là có thể vô địch.

Sở Mộ lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này khiến tất cả các tuyến đường né trành của Phó Xà đều biến mất. Hắn thậm chí không có cách nào lui về phía sau. Phương pháp duy nhất chính là lấy đoản kiếm trong tay chống đỡ.

Ba kiếm va chạm. Cổ tay Sở Mộ run lên. Trường kiếm xoay tròn cắt qua. Hai thanh đoản kiếm Phó Xà bị một lực lượng xoay tròn đánh văng ra hai bên trái phải. Sở Mộ một kiếm tiến quân thần tốc.

Một kiếm nhanh như tia chớp phóng đại ở trước mắt Phó Xà, để ở trên cổ họng Phó Xà.

Hai tay Phó Xà giang rộng, bộ dáng kia nhìn qua thật giống như đầu hàng.

Sở Mộ thu kiếm lại, một câu cũng không nói.

Trên chóp mũi Phó Xà cũng rịn mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Loại cảm giác bất lực khi bị nắm giữ tiết tấu này, giống như bị bóng đè.

- Sở Mộ thắng.

Trọng tài hít một hơi thật sâu, lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh vang vọng toàn bộ sân thi đấu.

Toàn bộ sân thi đấu đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.

- Chờ một chút.

Giọng nói Phó Xà vang lên, có vẻ vô cùng khô khốc. Hắn nói Sở Mộ đang muốn nhảy xuống khỏi đài đấu kiếm:

- Ngươi cũng có thể sử dụng hai kiếm khí sao?

- Nếu có cơ hội, ngươi sẽ thấy được.

Sở Mộ không quay đầu lại, thản nhiên đáp một câu.

Ban đầu, Sở Mộ vốn cho rằng Phó Xà biết song kiếm thuật, bởi vậy muốn lấy song kiếm thuật đánh một trận. Kết quả hắn phát hiện Phó Xà thi triển ra, không phải là song kiếm thuật, chỉ là sử dụng hai thanh đoản kiếm thay thế nhau mà thôi, căn bản cũng không đủ để cho hắn sử dụng song kiếm thuật.

Sở Mộ nói vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận hắn còn có thể sử dụng song kiếm. Vậy không phải nói, kỹ xảo kiếm thuật của hắn còn cao thâm hơn so với những gì hiện tại bọn họ đang nhìn thấy sao?

Mọi người không chỉ hít một hơi khí lạnh, toàn thân còn run rẩy, sởn tóc gáy.

Khi Sở Mộ một đường đi trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt mọi người nhìn hắn, tất cả đều lộ vẻ kính nể, giống như đang nhìn thấy thần linh.

Trọng tài chậm chạp không tuyên bố cuộc thi đấu kế tiếp. Bởi vì hắn muốn lưu lại một chút thời gian cho mọi người, để cho bọn họ từ từ tiêu hóa tật tốt chấn động do Sở Mộ mang đến. Ngay cả bản thân trọng tài cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa.

Cả đời bọn họ ít thấy được kiếm thuật giống như của Sở Mộ.

Sau chừng một khắc đồng hồ, trọng tài mới khôi phục lại, thở ra một hơi, cảm xúc đã trấn tĩnh lại. Hắn tuyên bố danh sách của cuộc thi đấu kế tiếp.

Tuy rằng cuộc thi đấu tiếp theo cũng rất đặc sắc, nhưng có lẽ kích thích bởi vì trận đánh thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật giữa Sở Mộ và Phó Xà, khiến các học viên cảm thấy các cuộc thi đấu tiếp theo thoạt nhìn, không mấy thu hút bọn họ, không cách nào khiến cho tâm thần của bọn họ chấn động nữa.

Cho nên thoạt nhìn, sẽ không có cảm xúc trực tiếp sâu sắc như vậy.

Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 15 lại kết thúc. Tuy rằng trời còn chưa tối hẳn, nhưng cuộc tranh tài ngày hôm nay đã tạm dừng lại. Các học viên còn chưa thỏa mãn rời khỏi sân thi đấu đi tới thiện đường.

Bọn họ đang chờ đợi tới ngày mai, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 bắt đầu, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 của Sở Mộ đến.

- Sở sư đệ, kiếm thuật của sư đệ rốt cuộc cao thâm tới mức nào?

Chư Cát Minh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, âm thầm nghĩ.

Trong thiện đường, Sở Mộ trở thành tiêu điểm chú ý. Trong giây phút này, ngay cả Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng không có cách nào che lấp đi được ánh sáng của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)