Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0316

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0316: Hắc Ưng kiếm phủ ngang ngược
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Các học viên liên tục gật đầu, ghi nhớ lời nói của trưởng lão vào trong lòng.

Thiê phú và tâm tính của bọn họ quyết định bọn họ bất phàm, đương nhiên có thể hiểu rõ ý tứ của vị trưởng lão này.

Kiếm giả có phong mang của mình, thà bị gãy chứ không chịu cong. Nhưng mà cũng không có nghĩa là sẽ khinh suất, lòng tin, dũng khí, tăng thêm thiên phú và trí tuệ... Đây là tất cả tố chất của một Kiếm giả ưu tú nên có.

Kiếm giả muốn đi xa hơn trên con đường tràn ngập nguy hiểm, trong thế giới gian nan này phải có đủ loại tố chất. Nếu không tiếp tục được, nhất định sẽ chết non ở nửa đường.

Từ xưa tới nay, bao nhiêu Kiếm giả xuất chúng, kỳ tài thiên phú trăm năm, thậm chí ngàn năm khó gặp cũng bởi vì một ít nhân tố không phải thiên phú mà chết non, vẫn lạc giống như lưu tinh.

Trái lại, có một ít Kiếm giả tâm tính tương đối xuất chúng, thường thường sẽ vượt qua một đường nguy hiểm, chông gai đi tới đỉnh phong. Trở thành truyền thuyết khiến cho vô số người ca tụng.

- Ta tới bây giờ cũng có thể hiểu được điểm này, có đôi khi thiên phú cho dù xuất chúng nhưng không đủ tâm tính chèo chống, cuối cùng cũng coi như không là gì.

Một gã đệ tử Đồng Kiếm bảng thở dài.

- Ví dụ tốt nhất chính là một vị tiền bối trên Đồng Kiếm bảng chúng ta trăm năm trước, thiên phú của người ở trong phần đông Kiếm giả của kiếm phủ chỉ có thể coi là trung đẳng, nhưng mà lại làm gì chắc đó. Cuối cùng một bước lên trời, trở thành một truyền thuyết. Được hậu nhân tôn kính gọi là Thanh Minh kiếm vương.

Một đệ tử Đồng Kiếm bảng khác thuộc lòng điển tịch mở miệng nói.

Lúc nói tới cái tên Thanh Minh kiếm vương, trên mặt bất luận một ai đều hiện lên vẻ sùng kính, cho dù là Chu Thiên Chiếu cũng như vậy.

Thanh Minh kiếm vương chính là một truyền kỳ của Đại Khôn kiếm phủ, là truyền kỳ của cả Đại Khôn vương triều.

Một điểm cực kỳ đáng chú ý là vị tiền bối THanh Minh kiếm vương này cũng không phải là đệ tử vương thất, mà là xuất thân từ một kiếm phá hạ phẩm.

Nghĩ tới đây mọi người không khỏi nhìn về phía Sở Mộ, đương nhiên bọn hắn sẽ không có cho rằng Sở Mộ sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ như Thanh Minh kiếm vương. Bọn họ chỉ vô thức cảm thấy Sở Mộ cũng xuất thân từ kiếm phái hạ phẩm, bây giờ ở trong kiếm phủ cũng là người rất có danh tiếng.

Dù sao truyền kỳ như Thanh Minh kiếm vương, cả kiếm phủ trong mấy trăm năm cũng chỉ vẻn vẹn có một người.

Thời gian qua đi từng cút một, trong tiếng thấp giọng nghị luận của mọi người. Sở Mộ thì im lặng nghe, dần dần hiểu rõ thêm rất nhiều thứ...

Trong lúc đó, có một đạo thanh âm sắc bén từ phía xa xa truyền tới, từng đạo thanh âm, tiếng sau cao hơn tiếng trước, liên tục, liên miên làm cho người ta ngẩng đầu nhìn lại. Bọn họ lập tức chứng kiến ở phía chân trời có một thứ giống như mây đen cuồn cuộn, mãnh liệt kéo tới.

- Đó là...

Có người nghi hoặc nói.

Chợt, các trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ biến sắc, vô cùng khó coi, thậm chí còn mang theo một cỗ sát ý, vẻ mặt giận dữ. Bởi vì bọn họ đã nghĩ ra những thứ đáng chết kia là cái gì.

- Hắc Ưng kiếm phủ đáng chết, không ngờ lại chạy tới thật.

Một trưởng lão thấp giọng nói, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.

Trừ Sở Mộ ra, học viên khác trên Đồng Kiếm bảng cũng đều có vẻ mặt không tốt, hiển nhiên bọn họ đối với Hắc Ưng kiếm phủ này không ưa, thậm chí là căm thù.

Về phần Sở Mộ, bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc qua với người Hắc Ưng kiếm phủ, cho nên chưa có cảm giác gì.

Mặc dù thi thoảng nghe được lời mọi người nói về Hắc Ưng kiếm phủ, nhưng mà Sở Mộ không phải là người dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng. Hắn có nguyên tắc và phán đoán của mình.

Có đôi khi, bằng hữu có khả năng biến thành địch nhân, địch nhân có khả năng biến thành bằng hữu

Không bao lâu sa, mây đen cuồn cuộn trên không trung kéo tới. Đó là từng đầu, từng đầu cự ưng màu đen. Móng vuốt cứng cáp, có lực, nhìn qua lực sát thương nhất định lớn hơn Hồng Quan Hạc rất nhiều.

Sức chiến đấu của bản thân loại ưng này so với Hồng Quan Hạc cường đại hơn, là một loại yêu thú có tính công kích chủ động, không dễ dàng nuôi.

Tứ đại kiếm tông và Ngạo Nguyệt lâu cùng với người Tán Kiếm minh thì có chút hả hê. Bởi vì bọn họ đều biết mâu thuẫn giữa Hắc Ưng kiếm phủ và Đại Khôn kiếm phủ.

Hiện tại Hắc Ưng kiếm phủ xuất hiện ở chỗ này, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao Thiên Hoang sơn mạch này có một đoạn ở trong cảnh nội Hắc Ưng vương triều.

Tất cả hắc ưng to lớn, hung mãnh đáp xuống đất. Từ trên lưng hắc ưng có vô số người nhảy xuống, luận nhân số, tuyệt đối vượt qua Đại Khôn kiếm phủ hai mươi mấy người. Cơ hồ đều xuất động đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Hắc Ưng kiếm phủ.

- Hắc hắc, xem ra rất náo nhiệt nha.

Cầm đầu Hắc Ưng kiếm phủ có hơn mười lão giả, hẳn cũng là cấp bậc trưởng lão bên trong nội phủ. Một thân mặc trường bào màu đen, kiếm khí sắc bén lạnh lẽo, thậm chí bộ dáng còn có chút vênh váo, hung hăng.

- Truyền thuyết quả nhiên là thực, Thiên Hoang địa cung quả nhiên xuất hiện. Thực sự là phúc của Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta.

Ý tứ trong lời nói của những người này không ngờ lại cho rằng Thiên Hoang địa cung trở thành vật của Hắc Ưng kiếm phủ bọn họ. Khiến cho sắc mặt các trưởng lão của Đại Khôn kiếm phủ đen như đáy nồi.

- Hắc Ưng kiếm phủ, nơi này ở trong cảnh nội của Đại Khôn vương triều, một mình các ngươi xâm nhập cảnh nội Đại Khôn vương triều, có phải quá không lễ phép hay không?

Một trưởng lão lạnh lùng nói.

- Ai nói nơi này là cảnh nội Đại Khôn vương triều các ngươi? Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là cảnh nội Hắc Ưng vương triều chúng ta. Thuộc về quản hạt của Hắc Ưng vương triều.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ dùng ngữ khí vô cùng ngang ngược, chợt lại lạnh lùng cười cười:

- Hắc hắc, cho dù nơi này thuộc cảnh nội Đại Khôn vương triều, người Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta muốn tới thì tới, các ngươi có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn khai chiến sao?

- Ngươi...

Vị trưởng lão kia của Đại Khôn kiếm phủ lập tức á khẩu, khuôn mặt đỏ bừng.

- Lâm trưởng lão, nói lễ phép hay không với một đám súc sinh làm gì.

Vị trưởng lão bên cạnh người này nói một câu, lập tức khiến cho nộ khí trong lòng người này hạ thấp, tiếp đó biến mất. Thậm chí còn vui vẻ phụ họa với đối phương, nói:

- Đường trưởng lão nói đúng, là ta quá ngốc. Không ngờ lại nói lễ phép với một đám súc sinh, đó là chuyện vô dụng.

Hắc Ưng vương triều, Hắc Ưng kiếm phủ, phía trước đều có hai chữ hắc ưng, mà hắc ưng là một loại yêu thú, nói là súc sinh cũng không phải không có căn cứ. Hai người bọn họ nói vậy lập tức khiến cho người khác cười ha hả không thôi.

Mà trưởng lão và các học viên của Hắc Ưng kiếm phủ vẻ mặt đen như đáy nồi, trong mắt tràn ngập lửa giận và sát cơ sắc bén.

*****

- Chẳng lẽ các ngươi muốn khai chiến với Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta hay sao? Không nên quên, Đại Khôn kiếm phủ các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ phẫn nộ, tức tối quát.

- Các ngươi ai nghe thấy Đại Khôn kiếm phủ chúng ta khai chiến với Hắc Ưng kiếm phủ?

Một trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ dùng vẻ mặt vô tội, nhìn bên này bên kia rồi tiếp tục nói:

- Huống chi vừa rồi chúng ta đang thảo luận súc sinh không có lễ phép bằng nhân loại, người Hắc Ưng kiếm phủ các ngươi xem náo nhiệt làm gì?

Lời nói của trưởng lão này lập tức tạo thành một trận cười vang.

Mà vẻ mặt người Hắc Ưng kiếm phủ biến sắc, càng thêm khó coi, lại không thể phản bác. Một khi phản bác chẳng khác nào thừa nhận hai chữ súc sinh kia.

- Đại Khôn kiếm phủ, không nên sính miệng lưỡi, hết thảy đợi tới khi tiến vào Thiên Hoang địa cung rồi lại phân thắng thua một lần. Khi đó chúng ta sẽ để cho các ngươi hiểu rõ, Đại Khôn kiếm phủ các ngươi trừ chỉ biết lợi hại miệng lưỡi ra, cái gì cũng không phải.

Một học viên Hắc Ưng kiếm phủ lạnh lẽo quát.

- Đúng vậy, một đám bại tướng dưới tay.

Một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ khác cũng nói, học viên của Hắc Ưng kiếm phủ liên tục cười lạnh.

- Có phải bại tướng hay không, không bằng hiện tại đi ra thử xem?

Phó Xà vừa nói vừa sải bước ra, hai mắt hiện lên vẻ sâu kín nhìn qua đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ.

Những học viên khác cũng liên tục nhìn hằm hằm vào bên kia, thậm chí tay còn nắm chặt chuôi kiếm.

- Nơi này ở trong cảnh nội Đại Khôn vương triều, không quản các ngươi có thừa nhận hay không. Đây là sự thực, cho nên đừng có quá kiêu ngạo.

Một trưởng lão Ngạo Nguyệt lâu nhíu mày, lạnh lùng nói.

Người Tán Kiếm minh cũng động, duy chỉ có tứ đại kiếm tông là sống chết mặc bay.

Nghiêm túc mà nói, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh là người chân chính đặt chân, ở trong Đại Khôn vương triều. Mà tứ đại kiếm tông kia tuy rằng ở trong cảnh nội Đại Khôn vương triều, nhưng mà lại có hư cảnh của mình, giống như Đại Khôn hư cảnh vậy. Hơn nữa thực lực bọn hắn đều không kém gì Đại Khôn kiếm phủ, bởi vậy cũng không đứng cùng đường với Đại Khôn kiếm phủ.

- Bớt sàm ngôn đi, hết thảy chờ tới sau khi tiến vào Thiên Hoang địa cung, đệ tử chúng ta sẽ dùng kiếm để nói chuyện.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ nói.

- Nghe đây, các huynh đệ Hắc Ưng kiếm phủ, vừa tiến vào Thiên Hoang địa cung, các ngươi nhìn chằm chằm vào ngời Đại Khôn kiếm phủ cho ta. Để cho bọn hắn cái gì cũng không chiếm được, tốt nhất lầ để cho toàn bộ bọn chúng đều ở lại trong Địa cung.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ lạnh lùng nói.

- Trưởng lão, yên tâm đi, ta cam đoan tới lúc đó hơn sáu mươi người của Đại Khôn kiếm phủ, một người cũng không trốn nổi.

Một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ cười hắc hắc nói.

- Đáng tiếc, bọn hắn chỉ có hơn sáu mươi người. Nếu như đến toàn bộ, tất cả đều ở lại bên trong là hay nhất.

Một đệ tử khác cũng cười hắc hắc.

Trực tiếp nói loại lời này ra như vậy có thể thấy được Hắc Ưng kiếm phủ ngang ngược, hung hăng càn quấy cỡ nào. Tất cả đều không đặt Đại Khôn kiếm phủ vào trong mắt. Mà ấn tượng của Sở Mộ đối với Hắc Ưng kiếm phủ kia cũng hạ thấp.

- Các ngươi nhớ kỹ, cố gắng tránh xung đột với người Hắc Ưng kiếm phủ.

Một trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ thấp giọng nhắn nhủ.

Kỳ thực trong lòng bọn hắn đều nghẹn một hơi, hận không thể giết sạch người Hắc Ưng kiếm phủ, bất đắc dĩ, luận thực lực, người Hắc Ưng kiếm phủ quả thực lợi hại hơn người Đại Khôn kiếm phủ vài pahafn.

Nếu là ở sáu mươi năm trước, Đại Khôn kiếm phủ không có trải qua một trường hạo kiếp kia, khi đó là Hắc Ưng kiếm phủ không bằng Đại Khôn kiếm phủ.

Đáng tiếc, một trường hạo kiếp khiến cho Đại Khôn kiếm phủ mất rất nhiều cường giả kiếm đạo, rất nhiều đệ tử thiên tài, hơn nữa cũng làm tổn thương căn cơ số mệnh của kiếm phủ. Khiến cho trong sáu mươi năm sau này, thực lực chỉnh thể của kiếm phủ một mực không khôi phục được.

Mãi tới khi Sở Mộ xuất hiện, xuất hiện số ít Kiếm giả thiên tài có thể so sánh với sáu mươi năm trước. Lúc này mới khiến cho cao tầng chứng kiến một ít hi vọng khôi phục.

Tuy rằng bọn hắn cũng hi vọng các học viên không chết. Thế nhưng nếu nói không chết một ai khi tiến vào địa cung là chuyện không thể nào. Vì không chết mà không vào địa cung là sợ hãi, sau này sẽ tạo thành rất nhiều chướng ngại cho bản thân.

- Sở Mộ, sau khi tiến vào địa cung, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Vị Đại trưởng lão trước đó không nói một lời, bởi vì theo hắn thấy tranh giành miệng lưỡi không cần phải nói. Hết thảy vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện.

Đối với Sở Mộ, Đại trưởng lão tương đối coi trọng. Kể từ đó khó tránh khỏi không ít ngời cảm thấy thoải mái. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Sở Mộ, ánh mắt kia như kiếm, phảng phất như muốn chọc thủng Sở Mộ.

Sở Mộ có cảm giác, lập tức nhìn lại. Vừa vặn nhìn thấy hai mắt lạnh lẽo như băng của Chu Thiên Chiếu, Chu Thiên Chiếu cũng không có ý tứ thu hồi, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Lần này tiến vào địa cung các ngươi có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là tìm kiếm Thiên Hoang thạch.

Đại trưởng lão lại tiếp tục nói, cho tới bây giờ hắn mới nói chuyện này:

- Thiên Hoang thạch có phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Nếu như các ngươi có thể mang ra Thiên Hoang thạch cho kiếm phủ, dựa theo phẩm chất bất đồng của Thiên Hoang thạch có thể đổi lấy ban thưởng tương ứng.

Đám người Sở Mộ liên tục nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão, bọn hắn cũng lần đầu tiên nghe thấy Thiên Hoang thạch, cả đám vểnh tai, chuẩn bị nghe số học phần ban thưởng nếu như thu được Thiên Hoang thạch.

- Một khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm tương đương mười vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch trung phẩm tương đương với năm mươi vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch thượng phẩm tương đương một trăm vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch cực phẩm tương đương năm trăm vạn học phần.

Nghe Đại trưởng lão nói xong, lập tức khiến cho tim các học viên đập nhanh hơn.

Nếu như có thể tìm được nhiều Thiên Hoang thạch một ít, cống hiến cho kiếm phủ. Vậy không phải sẽ nhận được rất nhiều học phần hay sao?

Người Đại Khôn kiếm phủ bên này đang nói, bên Hắc Ưng kiếm phủ, tứ đại kiếm tông, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh cũng đang nói với các đệ tử của mình.

- Mặt khác, nghe nói bên trong Thiên Hoang địa cung còn có một loại trái cây gọi là Thiên Hoang quả. Căn cứ theo ghi chép, Thiên Hoang quả có thể làm tăng thiên phú tu luyện, bất quá chỉ hữu hiệu dưới tứ phẩm.

Đại trưởng lão bổ sung một câu.

Lập tức, kể cả Sở Mộ, hai mắt học viên đều bắn ra quang mang như sói đói.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong lúc đó có một tiếng nổ mạnh, kinh thiên động địa vang lên. Phảng phất như sấm sét vang lên trong thiên địa, làm cho trong lòng mọi người nhảy dựng lên.

Ngay sau đó lập tức có một cỗ khí tức mênh mông lan tràn ra, ngọn nguồn chính là cánh cửa bằng đồng cao trăm thước, đứng sừng sững kia.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)