Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0571

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0571: Xúc kiếm viên mãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Khi thì giống như mất đi sức nặng, thoát khỏi mặt đất, bay lên cao chừng ba tấc, gần như ngự không phi hành.

Bởi vì quy tắc trong Man Hoang cổ vực đặc thù, cho nên Kiếm giả Nguyên cực cảnh vào trong đều không thể phi hành, Chỉ có đat tới Thần Ngưng cảnh mới có thể ngăn cản quy tắc này trói buộc ở một trình độ nhất định, một lần nữa có được năng lực phi hành.

Hiện tại Sở Mộ lại làm được chuyện mà Kiếm giả Nguyên cực cảnh khác không làm được, cho dù chỉ cách mặt đất có ba tấc.

- Nói không chừng sau khi Khong chi ý cảnh đột phá thành áo nghĩa, ta lại một lần nữa có thể bay lên trên không trung. Đến lúc đó bất luận là phi hành hay là thoát thân càng thêm thuận tiện.

Mang theo loại suy nghĩ này, Sở Mộ xâm nhập vào sau trong Man Hoang cổ vực.

Lần này hắn định dùng hai tới ba tháng săn giết Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp, nhận được thêm nhiều điểm tích lũy săn bắn hơn. Cố gắng ngây ngốc thời gian càng dài trong Ngộ đạo tháp, tốt nhất là đem Không chi ý cảnh tăng lên tới cấp độ áo nghĩa. Rồi sau đó lại đem kiếm ý và các loại áo nghĩa cố gắng tăng lên.

Nửa năm ước chiến với Dương Liên Phong, kỳ thực Sở Mộ cũng khôn quá coi trọng. Theo hắn thấy, đó chẳng qua chỉ là một ít trở ngại trên con đường trở thành cường giả của mình. Hắn cố gắng tất cả đều là vì muốn đi xa hơn trên con đường kiếm đạo, mà không phải là vượt qua Dương Liên Phong.

Một kiếm chém ra, không gian trong phạm vi một trượng lập tức bị ảnh hưởng, trở nên vặn vẹo, giống như bị một dòng nước chảy qua, cọ rửa.

Một cái đầu cực lướn bay lên, trong máu tươi màu đỏ điểm thêm một chút màu vàng giống như suốt phun ra, vô cùng rung động.

Lĩnh vực kiếm thuật một trượng, lĩnh vực kiếm thuật nhất giai.

Cảnh này chứng minh lĩnh vực kiếm thuật của Sở Mộ đã chính thức nhập môn.

Giống như là cấm khu kiếm thuật, lĩnh vực kiếm thuật cũng phân ra thành mười cấp, mỗi một đẳng cấp gia tăng một trượng.

Sau khi thi triển cấm khu kiếm thuật, trong phạm vi nhất định có thể ngăn cản rất nhiều công kích, bất luận tốc độ ra sao. Mà lĩnh vực kiếm thuật thì càng tiến thêm một bước, không chỉ có đủ uy năng của cấm khu kiếm thuật, càng có thể ảnh hưởng tới không gian chung quanh, đối với mục tiêu trong không gian tạo thành ảnh hưởng trên phương diện nhất định. Tương đương với việc làm suy yếu thực lực đối phương.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, từng đầu từng đầu Man Hoang cự thú như điên lên, đuổi theo Sở Mộ.

Hình thể của đám Man Hoang cự thú này so với Man Hoang Trảo Long nhỏ hơn. Coi như là Liệt Địa cấp đỉnh phong cũng chỉ cao tới năm thước, trên trán mọc ra một chiếc sừng. Chi sau vô cùng to lớn, chân trước thì nhìn qua như không có chút uy lực nào. Cái đuôi dài mà mảnh, lúc chạy tốc độ kinh người, còn hơn Man Hoang Trảo Long đồng cấp.

Man Hoang Độc Giác Tấn Long.

So với Man Hoang Trảo Long, Man Hoang Độc Giác Tấn Long có lực công kích yếu hơn một ít, chỉ là lại càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Bởi vì Man Hoang Độc Giác Tấn Long chính là Man Hoang cự thú quần cư chân chính. Mỗi một lần xuất hiện số lượng chưa bao giờ thấp hơn một trăm đầu.

Sở Mộ thi triển Phi Huyền Huyễn Không bộ Không Chi ý cảnh, thân thể giống như một đám khói nhẹ nhanh chóng thổi về phía trước, mấy trăm đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long điên cuồng theo sát phía sau.

Man Hoang Độc Giác Tấn Long Toái Cương cấp tốc độ chỉ chậm hơn Man Hoang Trảo Long Liệt Địa cấp bình thường một chút mà thôi. Mà Man Hoang Độc Giác Tấn Long Liệt Địa cấp tốc độ rõ ràng hơn Man Hoang Trảo Long Liệt Địa cấp. Đơn giản có thể bỏ xa Kiếm giả Nguyên cực cảnh bình thường sau lưng.

Luận công kích, Sở Mộ đạt tới kiếm thú sơ cấp, luận tốc độ, Sở Mộ nhanh hơn kiếm thú trung cấp bình thường. Nhưng mà vẫn bị mấy chục đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long Liệt Địa cấp vượt qua.

Hai tay cầm kiếm, mỗi lần có Man Hoang Độc Giác Tấn Long xông lên, Sở Mộ từng kiếm thi triển lĩnh vực kiếm thuật ngăn cản, kiềm chế, từng kiếm một chặt đứt đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long.

Chạy, chạy, mau chạy.

Liên tục bị đuổi hai thời thần, dưới tình huống chạy như điên này, cho dù dùng sức chịu đựng cường hãn của Sở Mộ cũng có chút không chịu đựng nổi.

Sở Mộ đột nhiên phát hiện phía trước có một sơn động nhỏ, vô cùng kín đáo, cực kỳ khó phát hiện ra. Bởi vì có nham thạch tạo thành một bức tường tự nhiên, cửa sơn động ở sau một ít nham thạch, quanh co khúc khuỷu, không lớn, chỉ có thể để cho nhân lọa itieens vào. Tinh thần lực Sở Mộ vội vàng phóng vào trong sơn động, không phát hiện thấy nguy hiểm gì.

Không chút do dự tiến lên, chui đầu vào trong sơn động. Đám Man Hoang Độc Giác Tấn Long đuổi tới sua lưng liên tục đứng ở cửa sơn động, không có cách nào tiến vào, chỉ có thể phẫn nộ rống từng đợt, bồi hồi không chịu rời đi.

Man Hoang Độc Giác Tấn Long là một loại Man Hoang cự thú rất biết thù hằn.

Mấy trăm đầu Man Hoang Độc Giác Tấn Long không ngừng đi tới đi lui trước cửa sơn động, không ngừng rống to một tiếng cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.

Một lòng chui vào trong sơn động, Sở Mộ lập tức sinh ra cảm giác ngăn cách với bên ngoài. Ánh sáng trong động quật vô cùng ảm đạm. Phảng phất nhưu không gian bị ảnh hưởng, ngay cả thị kiếm viên mãn của Sở Mộ cũng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể chứng kiến cảnh tượng trong vòng vài trượng mà thôi.

Tuy rằng tinh thần lực quan sát qua không có gì bất thường, nhưng mà Sở Mộ không dám buông lỏng cảnh giác, thế gian này không thiếu những cái lạ, có lẽ sẽ có sinh vật kỳ lạ gì đó có thể né qua tinh thần lực điều tra.

Hai tay cầm kiếm, Sở Mộ cẩn thận tiến lên từng bước.

Cơ bắp trên cánh tay lúc buông lỏng lúc thì phập phồng, đây cũng là kỹ xảo của bản thân Sở Mộ, có thể khiến cho lúc hắn gặp tập kích sẽ lập tức bạo phát lực lượng, làm ra phản ứng nhanh nhất.

Bước chân của Sở Mộ rất nhẹ, đem bảy thành Không Chi ý cảnh dung nhập vào bên trong, cả người bay bổng, mỗi một bước đều không tạo thành bất kỳ thanh âm nào, giống như là u linh, quỷ mị vô cùng.

Không ngừng đi về phía trước, đột nhiên Sở Mộ dừng bước lại, hắn nghe như có thanh âm như có như không từ đằng xa truyền tới, như là tới từ hư vô vậ.

Cẩn thận lắng nghe, Sở Mộ nghe được tiếng vang tí tách, đó là thanh âm giọt nước nhỏ xuống vang lên, vô cùng thanh thúy. Có chút kỳ lạ là còn có một loại cảm giác nặng nề, phảng phất như nổi trống vậy.

Sau khi phân biệt, Sở Mộ đã lập tức biết rõ đó là tiếng vang do một loại chất lỏng vô cùng đặc sệt từ trên nhỏ xuống đất tạo thành. Cần biết, thanh âm nước nhỏ xuống có khác biệt rất nhỏ so với thanh âm thủ ngân nhỏ xuống.

*****

- Sẽ là vật gì đây?

Sở Mộ âm thầm nghi hoặc, lại lần nữa bước đi, nhanh chóng đi tới phía truyền ra thanh âm.

Ước chừng đi được hơn ngàn trượng, Sở Mộ chứng kiến phía trước có một đám huỳnh quang. Huỳnh quang trên mặt đất là do một vũng nước nho nhỏ như là nước suối vậy. Ánh huỳnh quang trên không phát ra từ một cây nhũ dài mấy trượng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa.

- Chẳng lẽ là...

Trên mặt Sở Mộ tràn ngập kinh hỉ, hồi tưởng lại hơn một ngàn loại bảo vật trên quyển sách kia, trong đó có một loại giá trị còn trên Tinh thần thiên tinh.

- Bách Niên phân.... Hay là Thiên niên phân đây?

Sở Mộ lầm bầm nói.

Bách niên phân và thiên niên phân chênh lệch không chỉ gấp mười, giá trị của nó cũng không chỉ gấp mười.

Nếu nói tới bách niên phân, sẽ không kém hơn tinh thần thiên tinh. Như vậy Thiên niên phân thì còn vượt ra xa xa, đủ để đứng hàng top ba bảo vật trong quyển sách kia, giá trị không thể đo lường.

Lần nữa tăng tốc, nhờ ánh sáng của bảo vật, khi bước chân còn chưa đặt xuống đất, Sở Mộ đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy cơ trí mạng xuất hiện. Hắn không chút do dự, dưới bản năng lập tức chuyển thân sang bên cạnh, đồng thời vung vẩy hai kiếm, lĩnh vực kiếm thuật một trượng được triển khai.

Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, Sở Mộ chỉ cảm thấy có một vật gì đó đụng vào Bát Diện Thiên Hoang kiếm, lực lượng cường đại chấn động khiến cho tay hắn đau đớn, thiếu chút nữa kiếm rời khỏi bàn tay bay ra ngoài.

Cái gì cũng không có nhìn thấy, Sở Mộ lại lần nữa nghe được tiếng xé gió vang lên, vội vàng vung kiếm, lại một lần nữa ngăn cản.

Thi triển bộ pháp, dung nhập Hư thực áo nghĩa, thân thể trở nên phiêu hốt bất định, thật giả khó phân. Sở Mộ thì tăng cường tinh thần lực phóng ra, quét ngang bốn phía, vẫn không phát hiện ra cái gì. Chỉ có thể nheo hai mắt lại, cố hết sức nhìn bốn phía một phen.

Trong lúc mơ hồ Sở Mộ chứng kiến có một đạo hàn mang xẹt qua trong bóng tối, thân thể nhanh chóng né tránh. hắn chỉ cảm thấy kiếm cương hộ thể lập tức bị xé nứt, cũng may hắn né tránh kịp thời, nếu không thân thể nhất định cũng bị xé rách.

Hai mắt đã không có tác dụng lớn, Sở Mộ dứt khoát nhắm hai mắt lại, chăm chú dùng lỗ tia lắng nghe - Thính kiếm.

Luận xếp đặt năng lực của kiếm thuật sư, Thính kiếm so với thị kiếm còn cao hơn một cấp độ.

Thính kiếm của Sở Mộ cũng đạt tới cấp độ viên mãn.

Tiếng xé gió rất nhỏ lần nữa vang lên, hai mắt sau khi nhắm lại, uy năng của thính kiếm càng mạnh hơn nữa.

Song kiếm chém ra một đường vòng cung đơn giản, xé rách bóng tối. Sở Mộ mơ hồ đoán được phương vị tập kích, một kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt phá không, tạm thời xua tan một phiến bóng đêm.

Phanh một tiếng, đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia bị nghiền nát.

Tập kích lại lần nữa đánh tới người, lần này thanh âm không ngờ lại giảm, nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy. Ngay cả thính kiếm viên mãn của Sở Mộ muốn nghe được cũng rất là miễn cưỡng.

Hết sức chăm chú, vứt bỏ hết thảy tạm niệm, Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ.

Cẩn thận cảm giác chấn động bốn phía, xúc kiếm gần như viên mãn cũng được phát huy toàn bộ.

Lúc này Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ, trước nay chưa từng có. Sở Mộ chỉ cảm thấy tinh thần ý niệm của mình dường như bị đnáh nát thành vô số hạt bụi, bám vào các vị trí trên thân thể, mỗi một lỗ chân lông, một cọng lông cũng có. Khiến cho mỗi một lỗ chân lông, một cọng lâu phảng phất như được trao cho tính mạng, có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả chấn động trong không khí, dù là nhỏ nhất.

Trong tích tắc này xúc kiếm thời gian dài không đột phá rốt cuộc cũng tấn thăng lên tới viên mãn.

Xúc kiếm viên mãn, so với thính kiếm viên mãn còn cao thâm mạt trắc hơn một ít. Xúc kiếm viên mãn, bất luận hết thảy chấn động nào tới gần người đều không thoát khỏi cảm giác của Sở Mộ, cho dù là con mắt không có cách nào chứng kiến, lỗ tai không nghe được.

Trong bóng tối lần nữa có tập kích xuất hiện. Lần này Sở Mộ lại tránh né vô cùng linh hoạt, xúc kiếm viên mãn khiến cho hắn trong thế giới tinh thần có thể mô phỏng ra thứ tập kích mình, đó là một cái đuôi.

Cái đuôi không thô, cũng rất dài, phía cuối sắc bén vô cùng, có một điểm hàn quang khiến cho lòng người kinh hãi ljanh mình. Có thể tưởng tượng được một khi bị cái đuôi kia đánh trúng, tất nhiên sẽ bị xuyên thủng ra một cái lỗ máu.

Như trước kia Sở Mộ muốn ngăn cản vô cùng khó khăn. Nhưng hiện tại, hai mắt nhắm chặt, ngăn cách thính lực, như vậy hắn lại có thể dựa vào xúc kiếm viên mãn cảm nhận được rõ ràng, sau đó đưa ra quyết định né tránh.

Thân thể Sở Mộ lắc lư, bộ pháp nhìn như tán loạn, giống như là uống say.

Trảm Nguyệt.

Song cực.

Một đạo kiếm quang màu vàng bắn về phía trước. Chỉ là đạo kiếm quang này lại lần nữa bị đánh nát. Song Cực cũng giống như bị bóng đêm thôn phệ. Tiếp đó Sở Mộ lầnn ữa cảm giác được cái đuôi sắc bén vô cùng, giống như có thể xuyên thủng hư không, vô thanh vô tức đánh tới kia.

Một kiếm chém ra.

Phá giáp.

Chấn Sơn kính và Xuyên Sơn kính lần nữa kết hợp, theo một kiếm này chém vào trên cái đuôi đánh lén Sở Mộ.

Vốn dùng trình độ sắc bén của Bát Diện Thiên Hoang kiếm còn chưa đủ để phá vỡ cái đuôi này, bởi vì cái đuôi này thực sự quá mức cứng cỏi.

Bất quá khi vận dụng Phá Giáp, đem Chấn Sơn kính đánh vào trong cái đuôi, nội ứng ngoại hợp tiến hành phá hoại. Lập tức khiến cho cái đuôi kia bị thương. Cùng lúc đó Sở Mộ nghe thấy một tiếng rống kỳ quái vang lên, giống như rắn kêu, lại giống như Man Hoang cự thú gầm rú.

Cái đuôi bị thương, thoáng cái rụt về, không có chút động tĩnh nào. Không khí tĩnh lặng, Sở Mộ không có cách nào cảm giác được gì.

Xúc kiếm viên mãn tuy rằng rất mạnh, nhưng mà cuối cùng cũng có hạn chế. Nếu như đối thủ hoàn toàn bất động sẽ không khiến cho không khí chấn động một chsut nào. Sở Mộ cũng không thể nào biết được, nhất là dưới tình huống không biết được mục tiêu ở chỗ nào trong bóng tối. Tinh thần lực lại không thể nào tìm thấy được.

Sở Mộ dừng bước, hai tay cầm kiếm, mắt nhắm, đứng nguyên tại chỗ. Đây là so đấu sức chịu đựng.

Khi không biết rõ mục tiêu ở nơi nào, biện pháp tốt nhất là bình tâm chờ đợi. Bởi vì nếu như tự tiện hành động, sẽ vừa vặn khiến cho mục tiêu thừa dịp đánh lén.

Sở Mộ tuyệt đối không sốt ruột, thừa dịp lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong xúc kiếm vừa mới viên mãn. Cẩn thận cảm nhận biến hóa mà xúc kiếm viên mãn mang lại.

Tiếng tí tách vang lên, trong động quật u ám này thanh âm vô cùng rõ ràng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)