← Ch.0801 | Ch.0803 → |
Nam Vô giống như đã ngủ, từ đầu cho tới giờ đều là như vậy, bộ dáng không quan tâm chút nào. Bởi vì trước mắt còn không có đối thủ đáng để cho hắn chú ý.
Trận đấu tiếp tục, đến phiên người thứ một trăm bảy mươi tám, Lưu Hưng Thành lại không có tâm tư nhìn tiếp. Mà hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng nôn nóng, khó chịu.
Không những thứ tự của Sở Mộ tăng lên không ít, càng làm cho người ta không dám coi thường hắn.
Không có kiếm ý, không có áo nghĩa lại có thể đánh bại một Kiếm giả kiếm ý, áo nghĩa đạt tới tứ chuyển. Lực lượng khống chế đạt tới tầng trung nhập cảnh, Thiên Hoang kiếm thuật cũng nắm giữ tới cấp độ cao thâm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Có ít người suy nghĩ một ochust, nếu như Sở Mộ có thể vận dụng kiếm ý và áo nghĩa mà nói, như vậy sẽ mạnh tới trình độ nào chứ?
Khiến cho người ta thán phục, cũng làm cho người ta đố kỵ. Càng làm cho người ta tiếc hận. Một thiên tài như vậy, một yêu nghiệt như vậy, cứ như vậy bị hủy diệt. Thực sự là đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Trận đấu tiếp tục, bởi vì Sở Mộ chiến thắng đối thủ, bước vào vị trí một trăm bảy mươi bảy, cho nên chiến đấu kế tiếp không có liên quan tới hắn. Mà đệ tử bị hắn đánh bại, biến thành người đứng thứ hai trăm hai mươi ba, lúc tới phiên hắn, hắn lại phải lựa chọn một đối thủ để chiến đấu.
Thắng thì tấn cấp lên vòng thứ tư, thua thì bị loại ngay vòng thứ hai, vừa đơn giản lại tàn khốc.
Nói đơn giản, trong mỗi vòng, chỉ cần có thể thắng một lần thì sẽ không bị loại bỏ.
Thực lực của đệ tử bị Sở Mộ đánh bại quả thực không kém. Trận sau của vòng thứ ba cũng không tệ, đối thủ của hắn thực lực rõ ràng không bằng hắn. Sau một phen kịch chiến, bại dưới kiếm của hắn, khiến cho hắn thở dài một hơi. Tấn cấp vòng thứ tư. Thứ tự cũng từ hai trăm hai mươi ba tăng lên thứ một trăm chín mươi tám.
Thi đấu vòng thứ ba chấm dứt, không có nghỉ ngơi mà lập tức tiến vào vòng thứ tư.
Thi đấu vòng thứ ba thoáng cái đào thải một trăm ba mươi đệ tử dự thi, chỉ còn lại hai trăm bảy mươi đệ tử. Những cái ghế không người kia được mang đi, chỉ đều lại hai trăm sáu mươi ghế phân bố bốn hướng Đấu keiems đài.
Thi đấu vòng thứ tư vẫn phân thành hai giai đoạn, đó là giai đoạn đầu do một trăm ba mươi lắm đệ tử top đầu chiến đấu và giai đoạn thứ hai do một trăm ba mươi lăm phía dưới chiến đấu. Thứ tự của Sở Mộ cũng đồng nghĩa với việc hắn bị liệt vào top thứ hai.
Đệ tử có thể tiến vào vòng thứ tư này trừ Sở Mộ ra, những người khác kiếm ý và áo nghĩa đều đạt tới tứ chuyển. Lực lượng khống chế ít nhất cũng là cấp độ tầng trung nhập cảnh, không ít người cũng tiến vào cực hạn nhập cảnh. Nắm giữ Thiên Hoang kiếm thuật cũng đạt tới tình trạng cao thâm, thực lực chỉnh thể rất là cường đại.
Trừ phi là chênh lệch giữa song phương quá lớn. rất lớn. Nếu không muốn một kiếm đánh bại đối phương cơ hồ là chuyện không có khả năng. Có thể thấy được, chiến đấu đặc sắc, kịch liệt như vậy khó mà tránh khỏi, hơn nữa còn không ít.
Trận đầu vòng thứ tư vẫn do Nam Vô chọn lựa đối thủ trước.
- Số hai trăm.
Nam Vô thuận miệng nói, cả người dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Đệ tử đứng thứ hai trăm chấn động toàn thân, khẽ giật mình. Trên mặt hiện lên vẻ do dự, một tia giãy dụa. Chợt đứng dậy, bước lên trên đấu kiếm đài.
Kiếm ý và áo nghĩa của hắn đều đạt tới tứ chuyển. Nam Vô này tuy rằng cường đại, tới nay chưa từng xuất thủ qua một lần. Mặc dù hắn biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng mà hắn cũng không uốn bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Người có thể tu luyện tới tình trạng như hiện tại, tâm chí vô cùng kiên định, tuyệt đối sẽ không nhận thua một cách đơn giản.
Đệ tử đứng thứ hai trăm không có nhận thua, lập tức khiến cho đám người xem chung quanh vô cùng phấn chấn. Nhìn chằm chằm vào Nam Vô.
Trong lòng Nam Vô có chút kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Hắn đứng lên, sải bước bước ra, thân thể bay bổng giống như không có sức nặng. Thoáng cái đã bay tới trước mặt đệ tử đứng thứ hai trăm kia.
Khí chất của Nam Vô rất đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác không tồn tại. Nếu như không cẩn thận nhìn hắn, thoáng cái sẽ bỏ qua hắn. Nhưng mà chỉ chớp mắt khí chất trên người hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như từ trong hư vô mà tới. Bắn ra khí tức kinh người, vô hình, lập tức trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục trong trời đất.
Cảm giác không có tồn tjai trong tích tắc chuyển thành cảm giác tồn tại mãnh liệt, tương phản rõ ràng khiến cho người ta kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho toàn thân đối thủ của hắn run lên. Trái tim giống như bị trùng kích mạnh mẽ.
Một tiếng vang vọng, người này rút kiếm ra, kiếm quang lắc lư, lạnh lẽo. Khí thế trên người đệ tử đứng thứ hai trăm kia trở nên lăng lệ, sắc bén. Kiếm trong tay, kiếm ý bùng ra, tất cả cảm xúc mặt trái đều bị chặt đứt.
Kiếm ý tứ chuyển kinh người phóng lên trời. Lôi chi áo nghĩa càng diễn dịch ra vô số lôi quang điên cuồng nhảy lên quanh thân. Làm cho tên đệ tử đứng thứ hai trăm này nhìn qua chiến ý ngập trời, tay cầm kiếm giống như lôi thần, uy mãnh mà bá đạo.
Nam Vô lại không thèm để ý, chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn đối phương. Nếu như cẩn thận quan sát mà nói, sẽ phát hiện ra ánh mắt của Nam Vô dường như không có tiêu cự, nói cách khác. Hắn không thèm để ý tới đối thủ trước mắt, thậm chí là bỏ qua.
Dường như thấy sự khinh thị của đối phương, không thèm để ý tới mình. Trong lòng tên đệ tử xếp thứ hai trăm kia có lửa giận giống như sấm sét. Coi như Nam Vô ngươi có mạnh hơn ta cũng không có khả năng không thèm để ý tới ta như vậy. Toàn thân hắn chấn động, toàn bộ lực lượng bắt đầu khởi động. Một kiếm long trời lở đất, dùng tốc độ như ánh sáng xé rách không trung. Trong một hơi xuất hiện mấy chục loại biến hóa, cuối cùng hoa thành một đạo sấm sét phá không bay tới. Phảng phất như sấm sét phẫn nộ.
Đối mặt với một kiếm mạnh như vậy, Nam Vô không có bất kỳ phản ứng nào. Mãi tới khi kiếm quang bắn tới trước mắt, chỉ thấy tay trái cầm kiếm của hắn nhoáng lên một cái. Giống như là động không đáy, kiếm quang như sấm sét kia trong nháy mắt nghiền nát. Tên đệ tử xếp thứ hai trăm kia, đầu ngửa về phía sau, thân thể bay ngược về phía sau. Giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh trúng.
Chỉ trong nháy mắt Nam Vô đã tháng.
- Thực lực thật đáng sợ.
- Thực lực Nam Vô so với hai năm trước còn kinh người hơn.
*****
- Ngay cả kiếm cũng không rút ra, chỉ lắc lư một cái đã đánh bại đối thủ sao?
- Thực lực kẻ này rất mạnh, ngay cả lão phu cũng động tâm.
Tam trưởng lão Chân cung từ từ nói.
Vẻ mặt Sở Mộ cũng có chút ngưng trọng. Nam Vô ra tay dường như quá nhanh, khiến cho người ta khó có thể nhìn rõ. Dùng nhãn lực hơn người của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một màn tương đối mơ hồ. Đương nhiên chuyện này cũng là bởi vì kiếm ý và ý niệm chi tinh bị phong ấn, cho nên ngũ giác giảm xuống rất lớn.
Nhưng mà bất kể như thế nào Nam Vô này đều đáng nhận được sự coi trọng của Sở Mộ, cũng phải coi trọng. Bởi vì hắn ta có khả năng trở thành đối thủ của Sở Mộ.
Mạnh, rất mạnh.
Trong mắt rất nhiều người bắn ra chiến ý mạnh liệt. Ví dụ như Xi Tiếu, ví dụ như Bí Hổ...
Nam Vô trở lại chiếc ghế số một của mình rồi ngồi xuống. Tiếp tục bảo trì trạng thái như ngủ kia. Dường như chỉ có đối thủ cường đại mới có thể khiến cho hắn coi trọng.
Xi Tiếu cũng lựa chọn một đối thủ, đối phương không có nhận thua. Sau khi lên đài, bị Xi Tiếu dùng tư thế bá đạo một chưởng đánh bay. Mà Bí Hổ ra tay cũng bá đạo. Chỉ bất quá hắn không có bá đạo như Xi Tiếu, gần như ma vương. Hắn giống như là một mãnh hổ xuống núi, rit gào núi rừng.
Đoạn Ngọc Long nhìn Sở Mộ, lựa chọn những người khác.
Nhiếp Vân Kiệt đảo qua Sở Mộ, ánh mắt hơi dừng lại rồi lại lựa chọn người khác. Biểu hiện của Sở Mộ quả thực không tệ, vượt quá ngoài ý định ban đầu của hắn. Nhưng mà trước kia Nhiếp Vân Kiệt dùng một kiếm đánh bại Sở Mộ, người cao ngạo như hắn khinh thường lựa chọn việc đánh bại Sở Mộ. huống chi dùng thực lực của hắn, chỉ cần không phải chống lại người trong top mười, muốn chiến thắng không khó.
Nhiếp Vân Kiệt đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, sau đó tới phiên Cao Vọng.
Cao Vọng nhìn qua, cuối cùng nhìn vào mặt Sở Mộ, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, ngả ngớn.
- Ta lựa chọn số một trăm bảy mươi bảy.
Người chú ý Sở Mộ liên tục thấp giọng kinh hô.
- Lần này Sở Mộ thua rồi.
- Cao Vọng, không phải là Kiếm giả bình thường nha, thực lực cường đại. Sở Mộ thua rồi.
Không có một ai coi trọng Sở Mộ, bởi vì thực lực Cao Vọng rất mạnh, đó là điều được công nhận.
- Nhìn trận đấu của tiểu gia hỏa này, không biết có tới được chung kết hay không.
- Vòng thứ tư, nhiều lắm là chống đỡ được tới vòng thứ nă, .
Bởi vì coi như Sở Mộ thua trong tay Cao Vọng thì cũng còn một lần cơ hội khiêu chiến.
Bị Cao Vọng nhìn trúng, trong lòng Sở Mộ cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà hắn cũng không có chút úy kị nào. Trong đầu suy nghĩ một chút, Sở Mộ đứng dậy đi tới đấu kiếm đài.
- Ta cho ngươi ba kiếm, tránh cho người khác nói ta bắt nạt ngươi.
Cao Vọng nhìn qua Sở Mộ, ngạo nghễ cười rồi nói.
Từ trước tới nay Sở Mộ không phải là người trong lòng có tồn tại suy nghĩ may mắn. Hắn chỉ tin vào thực lực, thái độ của đối phương cao ngạo như vậy, thực lực lại rất cường đại. Không thể nghi ngờ, coi như từ trước đối thủ này chưa ra tay, nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được điều này.
Rút kiếm, hắn lăng không vung vẩy ba lượt.
- Ba kiếm đã qua.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, hắn cũng có cao ngạo của mình, đó là ngông nghênh.
- Có chút thú vị.
Cao Vọng nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
- Đã như vậy ta sẽ cho ngươi thấy kiếm của ta.
Dứt lời, kiếm của Cao Vọng từ vỏ kiếm bắn ra, người theo kiếm mà đi, một kiếm giống như lưu quang bên ngoài hàng lâm, nhanh tới mức tận cùng. Kiếm áp súc vào làm một điểm, sắc bén khôn cùng. Xuyên thủng hư không, bắn về phía Sở Mộ. Lập tức khiến cho toàn thân Sở Mộ giống như bị đâm thủng vậy.
Một kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho ánh mắt người khác cũng khó có thể đuổi kịp, cũng nhanh tối mức vượt quá cảm giác của Sở Mộ. Mặc dù tản mát ra tinh thần ý niệm nắm bắt quỹ tích, nhưng thân thể cũng không kịp phản ứng, né tránh.
Kiếm men theo khe hở đâm ra, trực chỉ Sở Mộ.
Kiếm thức của Cao Vọng biến đổi, trước mắt một mảnh hỗn loạn. Sơ hở lập tức biến mất không thấy gì nữa. Sơ hở mới xuất hiện, bị Sở Mộ phát hiện. Nhưng mà Sở Mộ đã không có cách nào phản kích nhanh hơn kiếm thức biến ảo, cho nên chỉ có thể bứt ra, lui về phía sau mà thôi.
Công kích của Cao Vọng một khi đánh ra, kiếm quang liên miên không dứt, giống như nước chảy. Hết lần này tới lần khác, mỗi một kiếm đều ẩn chứa lực lượng đáng sợ, hơi chút va chạm, Sở Mộ đã có cảm giác kiếm trong tay hắn muốn rời tay, bay ra.
Tinh thần ý niệm của hắn trùng kích không có tác dụng với Cao Vọng. Bởi vì tinh thần ý niệm của Cao Vọng rất là cường đại, chỉ thua Sở Mộ có một chút. Lại phối hợp với kiếm ý đủ để đánh nát, diệt sát tinh thần ý niệm của Sở Mộ vừa mới tiến vào thế giới tinh thần của hắn.
Công kích của Cao Vọng giống như mua to gió lớn, giống như nước chảy róc rách. Không ngừng luân chuyển, biến hóa ngàn vạn, Sở Mộ chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, không ngừng ngăn cản.
Lại là hai kiếm va chạm, lực lượng khổng lồ trùng kích, bộc phát, thân thể Sở Mộ bay ngược ra.
- Ngươi thắng.
Thu kiếm vào vỏ, nhìn qua Cao Vọng đang lần nữa phát động công kích, Sở Mộ mở miệng, lanh nhạt nói.
- Coi như ngươi thức thời.
Cao Vọng cũng thu kiếm vào vỏ, ngả ngớn cười.
Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, hắn biết rõ mình hiện tại không phải là đối thủ của Cao Vọng. Mục đích của hắn chỉ là muốn nhìn thực lực và kiếm thuật của Cao Vọng này tới đâu mà thôi. Không hơn.
Trong trận chiến, không chỉ vì đạt được thứ tự tốt, cũng là vì muốn tăng lên bản thân. Bởi vì đó cũng là một loại lịch lãm rèn luyện.
Trên chiếc ghế số một trăm bảy mươi bảy, vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ánh mắt hắn dường như không có tiêu cự, giống như là thất thần vậy.
Có người cho rằng Sở Mộ vì thất bại mà chịu đả kích. Chỉ có chính hắn mới hiểu rõ, hắn đang đắm chìm trong lĩnh ngộ, hồi tưởng lại công kích liên miên không dứt của Cao Vọng.
Thứ Cao Vọng sử dụng cũng không phải là kiếm kỹ, kiếm thuật gì khác. Mà là Thiên Hoang kiếm thuật. Chỉ có điều tạo nghệ của đối phương trên Thiên Hoang kiếm thuật thâm hậu, đã sớm nắm giữ chín mươi chín thức. Hơn nữa còn có thể phát huy ra uy lực đầy đủ, tạo thành công kích liên miên không dứt. Giống như nước chảy róc rách. Đây là tác dụng của Thiên Hoang kiếm thuật.
Đánh ra chín mươi chín thức của Thiên Hoang kiếm thuật, lại một lần nữa tổ hợp, dung nhập vào trong lý giải và nắm giữ kiếm thuật của bản thân. Dung nhập vào kiếm ý, áo nghĩa của bản thân.
← Ch. 0801 | Ch. 0803 → |