Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0090

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0090: Mười năm ước hẹn! Giả kiếm khí!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Chưởng giáo La Thiên Hùng cùng với ba vị Chưởng viện và các vị các trưởng lão, đều chấn động, thân thể thiếu chút nữa ngồi không yên phải đứng dậy. Hai mắt trợn trừng. Trong mắt bọn họ có tinh quang kinh người lưu chuyển. Miệng há lớn, gương mặt hơi co quắp, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm của Tiêu Thiên Phong chưa đến, không khí xung quanh đã bị nhuộm thành màu vàng nhạt, ngưng tụ ra thành từng thanh khí kiếm màu vàng nhạt, tập trung vào Sở Mộ, nhanh chóng bắn nhanh đến. Trên đường đi, chúng phát ra những âm thanh vèo vèo xé rách không khí. Ngoài hai mươi thước, các đệ tử đều có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập khí tức phong quang, khiến cho bọn họ cảm giác da bị đâm đau.

- Không có cách nào né tránh...

Trong lòng Sở Mộ cực kỳ kinh hãi. Không ngờ Thiên Phong Tuyệt Sát của Tiêu Thiên Phong khiến hắn cảm thấy cho dù mình toàn lực thi triển ra Phong Trung Du vẫn không có cách nào tránh được. Đây không chỉ có nhanh, mà còn mạnh mẽ. Mạnh mẽ tới mức không gì sánh nổi. Mạnh mẽ tới mức làm cho người khác run rẩy. Dường như ở dưới một kiếm này, tất cả sinh linh chỉ là những con kiến hôi, sống chết không thể tự mình quyết định!

- Nếu không có cách nào né tránh, như vậy... Ta sẽ đánh tan!

Hít một hơi thật sâu, khí tức quanh thân Sở Mộ nội liễm. Ý chí của hắn, tinh thần của hắn, linh hồn của hắn, thân thể của hắn, kiếm của hắn đồng bộ. Trong đầu dường như vang lên tiếng ngâm nga cao vút:

- Kiếm giả, khi có phong quang, không sợ hãi. Bất khuất không buông tha. Không oán không hối hận. Chỉ cần kiếm trong tay, vượt mọi chông gai, chém nát tất cả những gì ngăn cản. Chạy thẳng tới bờ bên kia!

Dày đặc, mênh mông, phong quang, bá đạo, sắc bén. Trong nháy mắt thân hình Sở Mộ dường như lớn lên gấp mười lần. Hắn đứng vững vàng trên mặt đất, giống như một thanh kiếm hướng thẳng lên trời cao, nhắm thẳng vào vòm trời, muốn phá hết trời cao, du ngoạn sơn thuỷ tuyệt đỉnh.

Dường như có vô cùng vô tận kiếm khí màu vàng nhạt bắn tới, trong nháy mắt chợt dừng lại. Chúng giống như sương mù bị gió thổi qua, nhanh chóng tán loạn. Một kiếm phong quang của Tiêu Thiên Phong phá không lao đến, ở trong nháy mắt đã dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hình như tối sầm lại. Tiếp theo thân hình Sở Mộ lớn lên, giống như một người khổng lồ, sừng sững ở trước mắt, không có cách nào địch nổi, không thể nào vượt qua, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên. Đây là một khí thế cực kỳ cường hãn, khiến mình gần như hít thở không thông. Khí tức của bản thân bị kìm hãm chợt dừng lại, không có cách nào lưu chuyển, uy lực giảm sút đi rất nhiều.

Màu vàng nhạt chảy xuôi trên Bách Luyện Kiếm bị đánh gãy, không có cách nào tiếp nhận, trở nên hỗn loạn. Thân hình Tiêu Thiên Phong sau khi đã dừng lại, không có cách nào tiếp tục lao về phía trước, chỉ đành phải hạ xuống. Nhịp tim hắn đập rộn lên, nhanh gấp đôi. Toàn thân hai tay, hai chân lại có chút vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững.

Mà lúc này, một khí thế đáng sợ giống núi cao chỉ có thể ngước mặt nhìn kia lại biến mất, dường như chưa bao giờ từng xuất hiện qua. Cảm giác vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng...

Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong, cách xa nhau ba thước, cầm kiếm đối diện nhau. Sắc mặt của hai người đều có chút trắng bệch. Trong mắt, vẻ mệt mỏi lan tràn. Nhưng bên cạnh đó còn có một tinh quang trước đó chưa từng có nổi lên trong đáy mắt.

Hai người đều không nói gì, giống như thành pho tượng mãi mãi đứng sừng sững vậy, vẫn không nhúc nhích. Ngay cả một làn gió cũng không thổi qua. Màu vàng nhạt và màu xanh nhạt phía trên thanh kiếm trong tay bọn họ cũng nhanh chóng biến mất, giống như làn khói nhẹ tiêu tan.

Răng rắc răng rắc!

Những tiếng vỡ vụn khiến người ta kinh ngạc liên tục vang lên. Thanh kiến trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong xuất hiện từng vết nứt, nhanh chóng lan tràn, từ kiếm cách đến mũi kiếm, sau đó bị vỡ nát.

Những tiếng leng keng không ngừng vang lên. Từng mảnh trên thân kiếm vỡ vụn ra, rơi xuống đất, đập vào phía trên kiếm dài cứng rắn, bắn ra vô số tia lửa. Từng mảnh vụn nảy lên, bắn ra xung quanh, sau đó trở về yên lặng.

Trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong chỉ còn lại có chuôi kiếm.

Tiếng vỡ vụn và tiếng va chạm vào nền đá khiến mọi người giật mình tỉnh lại. Mỗi người giống như vừa trải qua một giấc mộng lớn, hiện tại thức tỉnh. Trên vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên.

- Kiếm vỡ nát...

- Chuyện gì xảy ra?

- Hình như... Hình như vừa rồi mới phát sinh ra chuyện gì lớn lao...

Các đệ tử đều kinh ngạc đều nghi ngờ không ngừng. Chỉ trong nháy mắt kia, Thiên Phong Tuyệt Sát cùng nửa bước kiếm thế đều vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có khả năng hiểu được, vượt ra khỏi đồ cao mà tư tưởng của bọn họ có khả năng đạt được, vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ đối với thế giới kiếm giả.

Chỉ có các cao thủ Hóa Khí Cảnh, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng. Trong lòng bọn họ lại vô cùng chấn động. Trong một nháy mắt kia, bọn họ đều cho rằng mình có phải đang nằm mơ.

Không ngờ trên người hai đệ tử Kiếm Khí Cảnh, bọn họ lại nhìn thấy được thứ mà ngay cả cao thủ Hóa Khí Cảnh cũng không nhất định có thể nắm giữ được!

- Người nào thắng?

Đột nhiên, có một đệ tử nói.

- Đúng vậy, người nào thắng?

Lực chú ý của rất nhiều đệ tử đều bị dời đi. Mỗi người đều đưa mắt quét tới quét lui ở trên người Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, tràn ngập nghi ngờ. Bọn họ rất muốn nhìn được rốt cuộc là người nào giành được chiến thắng.

- Không biết. Thoạt nhìn hình như là không phân thắng bại. Các ngươi nhìn xem, kiếm của bọn họ đều bị vỡ nát.

Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cũng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì trong một nháy mắt kia. Bọn họ cũng không kịp phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ theo bản năng, cảm giác được đó là một điều đặc biệt khủng khiếp.

Theo bản năng, tất cả nhìn về phía La Thiên Hùng. Bọn họ cảm thấy chỉ có La Thiên Hùng mới có thể nhìn ra được giữa hai người này, ai thắng ai bại. Nhưng La Thiên Hùng lại không lên tiếng.

La Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh La Thiên Hùng, đôi mắt chớp động, tràn ngập vẻ hiếu kỳ.

- Ta lấy mười hai thành lực, thi triển ra tuyệt sát chiêu đến nay cũng không có cách nào nắm giữ hoàn mỹ, vẫn không có cách nào đánh bại được ngươi.

Môi Tiêu Thiên Phong thoáng động, lấy giọng nói có chút suy yếu chậm rãi nói:

- Hiện tại, ta đã không còn sức lực để chiến đấu được nữa. Có thể đứng được đã là miễn cưỡng. Lần đấu kiếm này, là ta thua.

Sở Mộ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Quả thực, Sở Mộ còn có dư lực. Mặc dù thi triển ra nửa bước kiếm thế khiến hắn cảm thấy hiện tại rất mệt mỏi, kiếm trong tay cũng vỡ nát. Nhưng hắn vẫn có thể ra tay.

- Thắng bại chỉ là nhất thời. Ta cần nhiều thời gian hơn. Mười năm sau, chúng ta lại chiến đấu một trận.

Tiêu Thiên Phong nói. Cho dù mệt mỏi cũng khó có thể che giấu được phong quang của hắn. Phong quang sắc bén đến cực điểm. Hơn nữa, hắn tràn ngập chờ mong. Hắn tin tưởng, chỉ cần mười năm, cho dù không có cách nào hoàn toàn thu nạp được truyền thừa... ít nhất... cũng có thể thu nạp một phần, biến hóa cho mình sử dụng, thật sự phát huy ra uy lực.

*****

- Được. Mười năm sau, không quan tâm người ở chỗ nào.

Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn cũng có phần chờ mong và kiên quyết.

Không biết vì sao, những người nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng cũng đều xuất hiện sự chờ mong.

- Mười năm sau, ta nhất định phải xem Sở sư huynh và Tiêu sư huynh quyết chiến.

- Ta cũng vậy.

Rất nhiều đệ tử thốt ra lời thề son sắt.

- Bản tọa có một đề nghị, mười năm sau ngày hôm nay, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong quyết chiến ở ngay trong bản phái.

La Thiên Hùng cao giọng nói, âm thanh tràn ngập khí tức kiên cường. Tiếng động vang vọng xung quanh.

- Được. Bản trưởng lão cảm thấy đề nghị này của Chưởng giáo vô cùng tốt.

Ngay lập tức có trưởng lão Chủ Điện phụ họa nói.

Thật ra đây là suy nghĩ của môt mình La Thiên Hùng, cũng chính là suy tính cho toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái.

Từ biểu hiện của Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong có thể thấy được, mười năm sau, bọn họ nhất định là cao thủ Hóa Khí Cảnh, kiếm thuật càng kinh người hơn. Cuộc quyết chiến của bọn họ được quyết định diễn ra ở Thanh Phong Kiếm Phái, đối với Thanh Phong Kiếm Phái mà nói, tuyệt đối sẽ có lợi ích lớn lao.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, đối với đề nghị của Chưởng giáo, các ngươi cảm thấy thế nào?

Trưởng lão trọng tài xuất hiện ở trên kiếm đài, đảo mắt nhìn qua hai người, giọng điệu ôn hòa, hình như mang theo một chút thương lượng, nói.

- Được.

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong cũng không từ chối. Sau khi nói xong, Tiêu Thiên Phong nhìn về phía Sở Mộ khẽ gật đầu, khóe miệng mỉm cười. Đối với trận đánh ước hẹn mười năm sau, hắn tràn ngập chờ mong. Hắn chợt xoay người, chậm rãi đi xuống khỏi kiếm đài. Trong lúc đó, bước chân hình như có chút lắc lư, lại có phần kiên định.

Trưởng lão trọng tài nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên Phong rời đi, mãi đến khi hắn chậm rãi đi lên kiếm đài quan sát, mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía mọi người.

- Bản trưởng lão từ sống đến bây giờ, đây là một lần đấu kiếm đặc sắc nhất mà ta từng chứng kiến.

Trưởng lão trọng tài chậm rãi nói. Rất nhiều người đều gật đầu, biểu thị sự đồng cảm. Bất chợt, ánh mắt của trưởng lão trọng tài chuyển hướng về phía Sở Mộ. Trong mắt có ý cười lộ vẻ thân thiết, giọng nói càng thêm ôn hòa:

- Chúc mừng ngươi, Sở Mộ. Ngươi thu được danh hiệu đứng đầu trong thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33của Thanh Phong Kiếm Phái. Tên của ngươi sẽ bị ghi nhớ vào trong sử sách của Thanh Phong Kiếm Phái.

Ba ba ba...

Các đệ tử Lăng Phong Viện đều vỗ tay. Tiếng vỗ tay theo đó khuếch tán ra, ảnh hưởng nghiêm trọng. Mọi người đều đứng lên vỗ tay. Tiếng vỗ tay chấn động cả nội luyện kiếm trận, có vẻ náo nhiệt dị thường.

Giờ phút này, bất kể là đệ tử ba viện hay đệ tử Chủ Điện, tất cả đều thật lòng ủng hộ Sở Mộ.

Đợi cho đến khi tiếng vỗ tay dần dần yên tĩnh lại, trưởng lão trọng tài mới giơ hai tay lên, ngắm nhìn bốn phía, khí phách tung bay.

- Lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm này, danh hiệu đứng đầu và danh hiệu thứ hai đã rõ ràng. Theo thứ tự là Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong. Nhưng còn có một danh hiệu thứ ba.

Trưởng lão trọng tài cao giọng nói:

- Người đứng thứ ba, sẽ phân chia ra giữa Lý Dật và Vương Đình Hạo. Hiện tại, mời Lý Dật và Tiêu Thiên Phong lên đài, một lần quyết định thắng bại sau cùng.

- Chờ một chút.

Đột nhiên, La Thiên Hùng đứng lên, giơ hai tay lên cao. Tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của hắn:

- Bản tọa còn có một đề nghị. Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong, ngang trời xuất thế, có tư chất tuyệt đỉnh. Nhưng ba người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, cũng có tài năng ngút trời. Cho nên lần này, bản tọa cảm thấy, năm người bọn họ bất kỳ người nào đều đáng được bản phái ra sức bồi dưỡng. Bởi vậy, bản tọa đề nghị để Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cùng đứng thứ ba. Mười ngày sau, tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia. Các vị Chưởng viện và trưởng lão nghĩ như thế nào?

- Chưởng giáo nói rất đúng.

- Bản trưởng lão cảm thấy theo như lời Chưởng giáo là vô cùng có lý.

- Chưởng giáo anh minh.

Ba người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, đều đều lộ ra thần sắc vui mừng, bất ngờ. Nhất là Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo. Bọn họ cảm giác giống như có bánh nhân thịt đập trúng vậy, có chút choáng váng mặt mày.

Ngay lập tức, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 tuyên bố kết thúc.

...

Thanh Phong Kiếm Phái, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 đến đây kết thúc. Trên nghi lễ kết thúc, trưởng lão trọng tài nói mấy câu. Sau đó, còn lại là Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái La Thiên Hùng bay đến trên kiếm đài hình tròn, thân thể đứng thẳng, giống như một thanh đại kiếm chỉ vào bầu trời, khí thế nghiêm trang bá đạo.

La Thiên Hùng nhìn chung quanh một vòng, sau đó cũng bắt đầu nói. Nội dung về cơ bản giống như lời trưởng lão trọng tài đã nói. Nhưng ở trong miệng Chưởng giáo nói ra, mùi vị lại khác. Hắn nói càng có vẻ trầm bồng du dương càng lộ vẻ kích động. Ngay cả các trưởng lão nghe xong đều âm thầm kích động không thôi, chưa nói tới các đệ tử. Vẻ mặt mỗi người đều kích động, hận không thể lập tức hy sinh thân mình vì Thanh Phong Kiếm Phái.

Diễn thuyết diễn ra trong một khắc đồng hồ hoàn toàn không gián đoạn. Giọng điệu của La Thiên Hùng trung khí mười phần khí thế phi phàm, càng thể hiện chỗ bất phàm của một Chưởng giáo.

Rất nhiều đệ tử kích động, tâm tư dao động cũng theo chậm rãi trấn tĩnh lại. Đồng thời có cảm giác được mở rộng tầm mắt, mặc dù chưa thỏa mãn.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo.

Sau khi La Thiên Hùng dừng lại một chút, trọng điểm nói ra năm cái tên này. Hắn nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc:

- Năm người các ngươi đều có tài năng ngút trời. Cho dù là đặt ở trong kiếm phái trung phẩm, cũng có thể ở trong rất nhiều đệ tử, trổ hết tài năng. Nhất là Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, cho dù là đặt ở trong kiếm phái thượng phẩm, các ngươi cũng không phải kẻ tầm thường. Thanh Phong Kiếm Phái có năm người các ngươi, là phúc của bản phái.

Một câu nói này khiến ba người Lý Dật lộ ra thần sắc kích động. Trong mắt Tiêu Thiên Phong hiện lên một tia tinh quang. Thần sắc Sở Mộ lại không đổi, tâm trí vô cùng kiên định.

- Tuy rằng Thanh Phong Kiếm Phái chỉ là kiếm phái hạ phẩm, nhưng vẫn có chút lực. Năm người các ngươi, Thanh Phong Kiếm Phái chính là nhà của các ngươi, là chỗ dựa của các người. Bất kỳ kẻ nào bất kỳ thế lực nào muốn đối phó với các ngươi, nhất định phải đối phó với Thanh Phong Kiếm Phái trước.

Giọng nói La Thiên Hùng trở nên cao vút lạnh lùng, càng kích động lòng người hơn. Ngay cả Sở Mộ cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Không nói toàn bộ đại lục Cổ Kiếm, chỉ cần là ở trong Ly Châu, Thanh Phong Kiếm Phái căn bản là chưa có danh hiệu xếp hạng. Chỉ là một kiếm phái rất bình thường trong số rất nhiều kiếm phái khác.

Không quan tâm sau này, La Thiên Hùng có hay không có thể làm được những lời hắn vừa nói ra hay không, nhưng giờ này phút này không người nào nghi ngờ quyết tâm của hắn.

*****

- Đồng thời, khi năm người các ngươi lớn lên, trở thành kiếm giả cường đại chân chính, các ngươi cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho Thanh Phong Kiếm Phái. Thanh Phong Kiếm Phái sẽ bởi vì có các ngươi tồn tại, mà trở nên càng cường đại hơn.

La Thiên Hùng tiếp tục nói, giọng điệu càng thêm cao vút. Ánh mắt hắn lướt qua năm người Sở Mộ, đảo mắt nhìn qua rất nhiều đệ tử khác, trong mắt tràn ngập thần sắc khích lệ:

- Các ngươi cũng giống như vậy. Tuy rằng luận về thiên phú, có lẽ không bằng năm người Sở Mộ. Nhưng là một kiếm giả, cần có một trái tim không khiếp sợ, dũng cảm tiến tới, không lui bước, không buông tha, bất khuất kiên cường, tuân theo tinh thần của kiếm giả, tuân theo tinh thần của Thanh Phong Kiếm Phái, đoàn kết nhất trí một lòng. Chung quy sẽ có một ngày, các ngươi cũng sẽ trở thành một kiếm giả cường đại, cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho Thanh Phong Kiếm Phái.

Vừa nghe vậy, rất nhiều đệ tử nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ném đầu vì Thanh Phong Kiếm Phái.

- Chưởng giáo anh minh!

- Chưởng giáo uy vũ!

Các đệ tử đều rống to hơn, tiếng gầm giống như nước thủy triều.

Sở Mộ nhìn ra được, La Thiên Hùng này bất luận rốt cuộc tu vi ra sao, kiếm thuật thế nào, chỉ riêng chiêu thức ấy, đủ để đảm nhiệm Chưởng giáo, phát triển tốt Thanh Phong Kiếm Phái. Người như vậy có tư chất để kiêu hùng.

Đợi cho tiếng gầm thét chậm rãi yên lặng xuống, La Thiên Hùng nhìn về phía một người đang đứng ở trên kiếm đài quan sát Chủ Điện.

- La trưởng lão, làm phiền trưởng lão đi vào trong bảo khố lấy ra hai thanh giả kiếm khí tới đây.

La Thiên Hùng phân phó nói.

- Chưởng giáo, ta đi ngay đây.

Một người trung niên, tuổi tác tương đương với La Thiên Hùng, tướng mạo cũng có ba phần giống, cười ha ha vài tiếng, hóa thành một mũi tên nhọn bắn nhanh đi.

- Giả kiếm khí?

Trong đầu Sở Mộ và rất nhiều đệ tử đều xuất hiện nghi ngờ giống nhau.

Chỉ có các vị Chưởng viện và các trưởng lão mới lộ ra thần sắc thản nhiên.

Không bao lâu, La trưởng lão trở về, bay vụt về phía kiếm đài hình tròn. Sau khi hạ xuống, mỗi tay hắn đều cầm một thanh kiếm.

Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên hai thanh kiếm. Hai thanh kiếm đều đang được cắm trong vỏ kiếm, nhưng tay cầm kiếm và hình thức bề ngoài của thanh kiếm, lại không giống với Bách Luyện Kiếm, mà có phần tương tự với thanh kiếm Sở Mộ quen thuộc ở trên địa cầu. Hoa văn trang trí phía trên vỏ kiếm càng lộ ra phong cách tinh xảo cổ xưa. Dường như hoa văn còn có cổ triện.

Vỏ của hai thanh kiếm, một thanh màu xanh nhạt, một thanh màu vàng nhạt. Hiển nhiên là do La trưởng lão cố ý chọn lựa ra.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, kiếm của hai người các ngươi vì không chịu nổi kiếm khí của các ngươi mà bị vỡ nát. Cái này cũng chứng tỏ, thanh kiếm bình thường đã không còn thích hợp cho các ngươi sử dụng nữa.

La Thiên Hùng tiếp nhận hai thanh kiếm từ trong tay của La trưởng lão, một trái một phải đưa cho Sở Mộ:

- Hai thanh giả kiếm khí này, là hai thanh giả kiếm khí do bản phái thu thập, số lượng cất trữ cũng không nhiều. Hiện tại, bản tọa lấy chúng làm phần thưởng thêm cho Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này. Bản tọa giao cho các ngươi, hi vọng hai thanh kiếm này có thể khiến các ngươi hoàn toàn phát huy ra thực lực của mình. Bản tọa cũng hi vọng hai người các ngươi có thể dựa vào hai thanh kiếm này vượt qua mọi chông gai, tiến thẳng không lùi.

Kiếm tốt, đối với kiếm giả hoặc kiếm thuật sư đều có lực hấp dẫn cực lớn.

Ánh mắt Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong đồng thời sáng ngời, không chút do dự tiếp nhận hai thanh kiếm.

Sở Mộ cầm thanh kiếm màu xanh nhạt. Tiêu Thiên Phong tất nhiên cầm thanh kiếm màu vàng nhạt.

- Cảm ơn Chưởng giáo.

Lúc này Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong hướng về phía La Thiên Hùng làm kiếm lễ, sau đó cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra.

Chỉ thấy tinh quang chói mắt phóng ra, sắc bén rét lạnh giống như một hồ nước sâu thẳm, sáng tới chói mắt. Khiến người ta nhìn vào, gần như hoa mắt.

Nhìn kỹ, thân kiếm của Sở Mộ có màu xanh nhạt, trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong có màu vàng nhạt.

Hai thanh kiếm vẻ đặc sắc riêng.

Các đệ tử xung quanh và cả ba người Lý Dật đều híp mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong. Bọn họ chỉ cảm thấy kiếm quang này có chút chói mắt, không có cách nào nhìn kỹ. Nếu không mắt sẽ cảm thấy đau xót, chảy nước mắt.

Trong lòng bọn họ đặc biệt hâm mộ. Tuy rằng không biết như thế nào là giả kiếm khí, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, hai thanh kiếm này đặc biệt không tầm thường. Bách Luyện Kiếm trong tay bọn họ tuyệt đối không thể so sánh.

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhìn một chút, yêu thích không buông tay. Nhất là Sở Mộ. Sau khi vận dụng quan kiếm thuật quan sát một chút, hắn kinh ngạc phát hiện thanh kiếm này không tầm thường. So sánh sự chênh lệch giữa nó với Bách Luyện Kiếm, giống như sự chênh lệch giữa Bách Luyện Kiếm cùng với kiếm tinh thép vậy.

Một lúc lâu, hai người mới lưu luyến không rời, chắm thanh kiếm vào trong vỏ kiếm.

- Ha ha, thế nào? Hai thanh kiếm này, một thanh là giả Thanh Phong Kiếm, một thanh là giả Lãnh Phong Kiếm.

La Thiên Hùng quan sát hết thần sắc và hành động của Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong vào ở trong mắt, cười to, nói:

- Các ngươi thoả mãn chứ?

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong liên tục gật đầu, cực kỳ thoả mãn.

- Được.

La Thiên Hùng cũng gật đầu. Hắn chắp hai tay sau lưng nhìn chung quanh một lượt:

- Bản tọa tuyên bố, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 của Thanh Phong Kiếm Phái đã kết thúc mỹ mãn. Chúng ta thật chờ mong lần thịnh hội tiếp theo.

Thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 đã kết thúc...

Nhưng Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này không chỉ có khiến các đệ tử trong kiếm phái nói chuyện say sưa. Ngay cả các vị trưởng lão và Chưởng viện cũng nói chuyện say sưa. Trung tâm bàn tán của bọn họ dĩ nhiên chính là Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong.

Bất luận là Sở Mộ vẫn Tiêu Thiên Phong, đều khiến cho bọn họ ngưỡng vọng.

Có một câu như vậy: Khi ngươi chỉ xuất sắc hơn so với người khác một ít, người khác sẽ không phục, căm thù thậm chí đố kị. Nhưng khi trình độ xuất sắc của ngươi vượt xa người khác, còn lại ngoài ngước mắt nhìn theo cũng chỉ có thể là ngước mắt nhìn theo.

...

- Giả kiếm khí nghĩa là thế nào?

- Cái gọi là giả kiếm khí, chính là môt loại binh khí cho kiếm giả nằm giữa Bách Luyện Kiếm cùng kiếm khí.

- Kiếm khí đặc biệt có linh tính, uy lực phi phàm. So sánh với Bách Luyện Kiếm, như mây với bùn. Kiếm khí không chỉ ở trên phương diện độ cứng, độ dẻo, mà còn cả phương diện sắc bén, đều vượt xa so với Bách Luyện Kiếm. Đồng thời, ẩn chứa đầy đủ đặc điểm mà Bách Luyện Kiếm không có, cũng chính là linh tính.

- Kiếm khí là chế tạo cho kiếm giả cảnh giới Hóa Khí Cảnh trở lên. Bách Luyện Kiếm căn bản không có cách nào tiếp nhận được kiếm khí của kiếm giả Hóa Khí Cảnh Tiên Thiên. Giả kiếm khí tuy rằng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng không cách nào phát huy ra đầy đủ uy lực của kiếm khí Tiên Thiên. Chỉ có kiếm khí mới có thể tiếp nhận được kiếm khí Tiên Thiên, đồng thời phát huy đầy đủ uy lực của kiếm khí Tiên Thiên. Thậm chí còn ở trên một trình độ nhất định, tăng cường uy lực cho kiếm khí Tiên Thiên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)