← Ch.1830 | Ch.1832 → |
- Thứ hai, tìm diệt thế thần bia, đây là vật chứng duy nhất chứng minh diệt thế giả vực ngoại tồn tại. Chỉ có diệt thế thần bia mới khiến vạn tộc đoàn kết lại, cùng nhau đối địch.
- Nhưng cả hai cách đều rất khó khăn.
Phong Phi Vân không tin Oa Hậu Đại Thánh còn sống, hắn chỉ là một cái bóng, có lẽ nàng đã chết trong thiên địa.
Phong Phi Vân nhìn đăng thiên hà phía xa tựa như dải lụa trắng lăn tăn sóng nước, nối trời và đất, các con thuyền cổ lướt sóng. Đêm nay không đi hẹn hò, Phong Phi Vân đã kêu Mao Thành Thật tìm Cửu Thiên Yên Vũ chuyển lời.
Phong Phi Vân hỏi:
- Rùa, ngươi có nghe nói về diệt thế thần bia không?
Mao Ô Quy đang ngộ đạo trên luyện thạch đài, tư thế khá lạ. Mao Ô Quy đứng chổng ngược, đầu chống mặt đất, đuôi chĩa lên trên, bốn móng vuốt duỗi ra. Từ khi Tiêu thánh giúp nó ngộ đạo thì khí thế Mao Ô Quy mỗi ngày khác đi, càng lúc càng bí ẩn, cảm giác cổ xưa.
Trên mai rùa khắc rất nhiều chữ, rậm rạp. Dưới ánh trăng hoa văn trên mai rùa càng rõ ràng hơn.
Phong Phi Vân thấy Mao Ô Quy vào trạng thái quan tưởng ngũ thức nội uẩn không bị hắn đánh thức, thế là quay đầu nhìn sang. Phong Phi Vân tình cờ nhìn mai rùa, thấy hoa văn rậm rạp, con ngươi co rút.
- Ui!
Phong Phi Vân bị hấp dẫn, trước kia hắn không chú ý đến mai rùa của Mao Ô Quy.
Mai rùa này không biết cổ xưa đã bao lâu, một lớp rỉ sét dày như làm bằng sắt thép vẽ ra hoa văn kỳ lạ, quái dị.
- Kiến Nguyên năm ba mươi tám, từ đường Kỷ gia, trời ban quỷ anh, đất trào máu xanh...
Hàng chữ xiêu vẹo khắc trên mai rùa.
Phong Phi Vân nhận ra chữ viết này là của Mao Ô Quy, ghi chép lại sự tích lúc tỷ muội Quý gia sinh ra. Đây không phải điều Phong Phi Vân quan tâm, cái hắn chú ý là chữ viết và hoa văn dưới lớp rỉ sét dày.
Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đàm ra ngưng tụ thành dao găm sắt bén muốn chặt bỏ rỉ sét trên mai rùa, nhìn xem bên dưới bao bọc thứ gì.
Thiên Tủy Binh Đàm rạch mai rùa làm hỏa hoa bắn ra, chỉ để lại vết kiếm cạn, tầng ngoài vết rỉ sét không tróc một chút nào.
Mao Ô Quy tỉnh lại, phát hiện cái đuôi bị Phong Phi Vân túm, tay hắn còn cầm đao.
Mao Ô Quy sợ quá run giọng kêu lên:
- Má ơi, ngươi đang làm gì?
Phong Phi Vân cất đi Thiên Tủy Binh Đàm, thả Mao Ô Quy ra:
- Không làm gì.
Mao Ô Quy bò thật xa:
- Xạo, rõ ràng ta thấy ngươi cầm kiếm.
Huyết Giao, Mao Thành Thật bị kinh động bay ra xem.
Phong Phi Vân nói:
- Ta thấy mai rùa của ngươi đã rỉ sắt nên định cạo sạch giúp.
Mao Ô Quy nhìn mai rùa của mình, nói:
- Ra là vậy, mai rùa của ta luôn rỉ sét loang lổ, thể hiện ra ta sống lâu dài, tuổi tác và bối phận cao. Đây là tượng trưng cho thân phận.
Phong Phi Vân cứ thấy bên dưới vết rỉ sét che giấu thứ gì. Tầng rỉ sét là lớp ngăn cách, chặn lại thần thức và ánh mắt người, không thể thấy hình dạng thật của mai rùa.
Có người cố ý để vậy, không phải thời gian xa xôi lắng đọng lại.
Phong Phi Vân nói:
- Trước kia ngươi nói bị trúng vu thuật mới biến thành bộ dạng này, nhưng ta thấy thân thể và mai rùa của ngươi không liền nhau. Mai rùa này là sao?
Mao Ô Quy đứng thẳng, hai vuốt chắp sau lưng, buồn bã nói:
- Đúng vậy! Năm xưa lão phu tài tuyệt diễm, tung hoành thiên địa, có năng lực quỷ thần khó lường. Tiếc rằng bị người ám toán biến thành con rùa da mềm. Lão tử may mắn nhặt được mai rùa không gì phá nổi trong địa ngục, rồi từ luân hồi lộ trốn ra, đây chính là nhân phẩm!
Phong Phi Vân hỏi:
- Ngươi nhặt mai rùa trong địa ngục?
Mao Ô Quy liếc xéo Phong Phi Vân như đang nói hắn kiến thức nông cạn:
- Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu ở đỉnh cao, thiên hà địa ngục đến đi tự nhiên. Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu nói khoác sao?
Phong Phi Vân lắc đầu, nói:
- Ta đang hỏi ngươi nhặt mai rùa trong địa ngục?
Mao Ô Quy lại bảo:
- Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu vô địch, đương thời có một không hai... Được rồi, lão phu thừa nhận cái này là trộm trong mộ phủ.
Phong Phi Vân cất Thiên Tủy Binh Đàm, hỏi tiếp:
- Lúc trước ai thi vu thuật vào ngươi?
Mao Ô Quy chìm trong hồi ức, ngước nhìn ngôi sao trên bầu trời, khẽ thở dài:
- Nhớ năm đó sức chiến đấu của lão phu vô địch, đương thời có một không hai, không để mắt người trong thiên hạ. Nhưng khi tu vi đến cảnh giới nhất định thì khó thể đột phá tiếp, phải tìm tuyệt đại kiếm cơ duyên. Lần đó ta đi Tiểu Linh tiên giới, ai ngờ nơi đó trở thành nỗi đau suốt đời của ta.
Phong Phi Vân kinh ngạc nói:
- Tiểu Linh tiên giới?
Huyết Giao biến sắc mặt nói:
- Quy gia oai quá, dám đi Tiểu Linh tiên giới.
Phong Phi Vân không xa lạ gì Tiểu Linh tiên giới, hắn biết chỗ này.
Theo lời đồn thì thời kỳ thái cổ Tu Tiên giới mạnh hơn bây giờ gấp nhiều lần. Các thánh cùng nổi lên, vạn tộc đầy rẫy, mọi người tỏa sáng. Ai nấy truy cầu tiên đạo, mộng tưởng tu thành thần tiên, bất lão bất tử.
Nhưng tiên hư vô mờ mịt, luôn nghe nói có thánh hiền gì rất ghê gớm chứng đạo thành tiên, cuối cùng chứng thực đó là giả.
vân chi tiên giới bị mọi người xem là truyền thuyết xa xôi không thể chạm đến.
Nhưng tu sĩ chưa từng ngừng giấc mơ theo đuổi tiên, có người đề nghị từ mình tạo ra tiên giới.
Ban đầu cách nghĩ này được các tu sĩ phủ nhận, cho rằng đây là nằm mơ giữa ban ngày, mơ tưởng viễn vông. Nhưng có người biến ý tưởng thành hiện thực, bắt tay vào xây dựng tiên giới.
Ban đầu tiên giới là thánh địa động thiên phiên bản thăng cấp, chỉ tu sĩ tu vi đến cảnh giới bán thánh mới mở thiên môn, vào tiên giới tu luyện, nghe thánh linh giảng đạo được.
Mãi khi Địa Hoàng Đại Thánh xuất thế, đẩy tiên giới lên đỉnh cao nhất, trở thành vùng đất vô thượng hoàn toàn vượt qua Cửu Châu, thành nơi các thánh tụ tập ở thời kỳ thái cổ.
Dù không bằng vân chi tiên giới sáng tạo nhưng cũng trở thành thánh giới.
Địa Hoàng Đại Thánh thống nhất Cửu Châu, xây dựng địa ngục, thành lập tiên giới, thành chủ ba giới đương thời.
Đương nhiên tiên giới ở đây không phải tiên giới thật, nó chỉ là vùng đất do các tiên thánh tạo ra vào thời kỳ thái cổ. Tu sĩ hậu thái cổ gọi nó là Tiểu Linh tiên giới.
Cuối thời kỳ thái cổ, đại kiếp nạn buông xuống, Tiểu Linh tiên giới đứng mũi chịu sào bị tấn công tan tác. Tiểu Linh tiên giới thành mảnh đất hoang tàn, chỉ còn lại các di tích cổ xưa.
Vị diện không gian Tiểu Linh tiên giới cao cấp hơn Tây Ngưu Hạ Châu, ổn định hơn. Tiểu Linh tiên giới là các thánh linh bỏ công sức xây dựng.
Hậu thái cổ, Tiểu Linh tiên giới dựng dục một số chủng tộc, sinh linh khủng khiếp sống trong những di tích cổ xưa rách nát, thành thế giới độc lập. Hiếm có tu sĩ Tây Ngưu Hạ Châu nào dám đến Tiểu Linh tiên giới, chỉ có một số tu sĩ tự tin vào tu vi của mình lại có gan mạo hiểm mới dám đi.
Mao Ô Quy nói:
- Lúc trước ta chí khí hừng hực, tự cho là thiên hạ to lớn đi đâu cũng được. Nhưng trong một khối đại lục tại vỡ ở Tiểu Linh tiên giới, ta gặp một đám chủng tộc bí ẩn. Bọn họ tu luyện vu thuật, thần thông quảng đại. Khi ấy ta bị sinh linh tu vi khủng bố đánh lén, trúng vu thuật, biến thành con rùa.
← Ch. 1830 | Ch. 1832 → |