Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0106

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0106: Nộ hải cuồng khiếu
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sưu Sưu....

Năm đạo kình khí bắn về phía trước mang theo tiếng xé gió, trong mắt đầu hắc báo kia hiện lên sự kinh hoàng. Đầu hắc báo này đã có trí tuệ, đương nhiên có thể cảm giác sự nguy hiểm trong đó.

Nhưng đầu hắc báo này cũng không có tránh né, thân là yêu thú phong hệ nó phát ra thiên phú cực hạn của mình, dùng tốc độ tránh đi.

Dưới tốc độ không thể tưởng tượng được của nó, năm đạo kình khí của Lục Thiếu Du lần thứ hai thất bại. Mà lúc này một trảo của đầu hắc báo thứ hai đã từ phía sau lưng Lục Thiếu Du đánh tới.

- Hừ, ăn một chưởng của ta.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, đồng thời đối với tốc độ của hai đầu hắc báo này có chút nhận thức mới. Trong lòng thầm nghĩ phải xử lý một đầu trước mới được. Nghĩ tới đây, Lục Thiếu Du đem tính mạng mình đặt cược vào Thanh Linh khải giáp, giải quyết đầu hắc báo trước mắt.

- Khai sơn chưởng.

Lục Thiếu Du quát lên một tiếng, hoàn toàn không để ý tới đầu hắc báo phía sau, chân khí bùng lên, không khí chu vi chung quanh hắn rung động, lấy hắn làm trung tâm, chu vi không gian chung quanh tức thì cuồng loạn, chân khí chạy loạn, đánh ra một đạo chưởng ấn về phía lưng đầu hắc báo trước mặt.

Động vật có thân hình lớn trên cơ bản đều vô cùng cường hãn, rất mạnh, thế nhưng cũng có một khuyết điểm, phòng ngự một phần nào đó vô cùng yếu.

Nói thì chậm thực ra rất nhanh, lúc này chưởng ấn mang theo lực lượng cường hãn do Lục Thiếu Du đánh ra đã va chạm với lưng đầu hắc báo khiến cho thân thể nó bị đánh bay đi, miệng phun máu.

Phanh.

Lúc này, từ lưng Lục Thiếu Du truyền đến cảm giác đau đớn. Một trảo của đầu hắc báo thứ hai đánh vào trên Thanh Linh khải giáp, để lại năm vết thương, lợi trảo của nó so với trong tưởng tượng của hắn còn cường hãn hơn nhiều. Vết thương trên lưng hắn lúc này đang chảy máu, cũng may có Thanh Linh khải giáp chống đỡ, chỉ bị thương chút da thịt mà thôi, thế nhưng sự đau nhức này cũng khiến cho mồ hôi hắn ứa ra.

- Chết tiệt.

Lục Thiếu Du thầm mắng một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lại. Sau một trảo thành công, đầu hắc báo này há miệng ra muốn cắn vào cổ hắn.

- Nộ diễm quyền.

Lục Thiếu Du đã sớm có chuẩn bị, hỏa hệ vũ kỹ Nộ diễm quyền được ngưng kết, quyền ấn nhanh chóng được đánh ra mang theo lực lượng cuồng bạo, mạnh mẽ đối đầu một trảo này của hắc báo, tuyệt đối không để cho nó dễ chịu.

Phanh!

Nộ diễm quyền đánh vào bụng của hắc báo, kình khí khuếch tán ra bốn phía. Một quyền này Lục Thiếu Du đã thi triển lực lượng mạnh nhất của Vũ sĩ lục trọng. Sau khi cố sức đánh một chưởng, máu trên lưng Lục Thiếu Du lại không ngừng chảy ra, lúc này Thanh Linh khải giáp cũng không có cách nào chữa trị ngay được.

Nhưng hiệu quả của một chiêu này cũng vô cùng lớn, đầu hắc báo kia bị một quyền của hắn đánh bay, đập vào trên mặt đất cách đó mười thước, mặt đất chung quanh chấn động.

Trong nháy mắt, khi chứng kiến thực lực của Lục Thiếu Du, hai đầu hắc báo cố gắng đứng lên rồi nhanh chóng bỏ trốn.

- Muốn chạy sao? Lưu lại đi.

Lục Thiếu Du khẽ quát một tiếng, thủ ấn trong tay lần thứ hai biến hóa, hỏa diễm khuếch tán, cố nén thương thế trong người đánh về phía trước.

Sưu! Sưu!

Tiếng xé gió vang lên, trong sát na năm đạo hỏa diễm đánh vào người hai đầu hắc báo, một đầu hắc báo trên người xuất hiện ba lỗ máu, đầu còn lại có hai lỗ, máu không ngừng chảy ra. Hai đầu hắc báo lập tức ngã xuống đất.

- Lực phòng ngự tuy rằng không mạnh mẽ như Đại Địa Khiếu Lang thế nhưng vẫn vô cùng cường hãn.

Lục Thiếu Du đi tới bên cạnh hai đầu hắc báo, lúc này hai đầu hắc báo đã hoàn toàn tắt thở, chân khí xuất hiện, hai đạo hỏa ảnh phân biệt tiến vào trong đầu hai đầu hắc báo.

Máu tươi không ngừng chảy ra, hai đầu hắc báo hoàn toàn bỏ mình. Trong thời gian này, ngoài tôi luyện cùng yêu thú thì kỹ thuật và kinh nghiệm giao chiến của hắn cũng tăng lên không ít. Mà hắn cũng vô tình trở nên tàn nhẫn hơn trước, toàn thân có một cỗ sát khí vô hình. Loại sát khí này không phải chỉ cần dính máu tươi là có được.

Trong núi non này có không ít cường giả, trên người thường có sát khí khiến cho yêu thú không dám tới gần, đối với nhân loại cũng có tác dụng uy hiếp không nhỏ.

- Một trảo của đầu hắc báo này quả thực lợi hại.

Lưng Lục Thiếu Du lúc này lại truyền đến cơn đau khiến cho hắn nhủ thầm một tiếng. Sau đó lập tức thanh lý vết thương, tuy rằng chảy máu một chút thế nhưng cũng không nhiều, vết thương cũng không sâu.

Quanh thân hắn lập tức được bao trùm bởi hoàng sắc quang mang nhàn nhạt, chân khí trong kinh mạch lưu chuyển, vết thương sau lưng đang không ngừng khép lại.

Phì Phì....

Tiểu Long từ trong ống tay áo bò lên vai Lục Thiếu Du, sau khi nhìn thấy vết thương trên lưng hắn nó quay đầu lại khẽ kêu vài tiếng, đôi mắt nhỏ dường như đang trừng mắt nhìn hắn, có lẽ muốn nói gì đó.

- Được rồi, ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi. Lần sau nếu gặp phải yêu thú không đối phó được ta sẽ cho ngươi ra mặt. Nếu không có sự phân phó của ta, ngươi không nên xuất hiện.

Lục Thiếu Du và Tiểu long tâm ý tương thông, tuy rằng hắn không biết Tiểu Long muốn nói gì, thế nhưng ý tứ của nó hắn hiểu. Nó đang trách tại sao không để nó xuất thủ khiến cho hắn bị thương như vậy.

Lần này bị thương, Lục Thiếu Du cũng không để ở trong lòng, một chút thương thế nhỏ này cũng không chịu nổi thì hắn không cần ở trong dãy núi này tu luyện nữa. Nếu như mọi việc đều nhờ Tiểu Long hỗ trợ thì bản thân hắn cũng không thể chân chính tôi luyện nữa. Nó khác hoàn toàn với mục tiêu tôi luyện của hắn.

- Tiếp tục xuất phát.

Sau khi thu thập mọi thứ, Lục Thiếu Du lại tiếp tục khởi hành. Sau mấy canh giờ đi qua một mảnh rừng rậm, lúc này trước mặt Lục Thiếu Du xuất hiện một sơn cốc bí mật.

Sơn cốc này bị rừng cây che dấu, trong sơn cốc có không ít núi non trùng điệp, nếu nhìn qua thì không ai biết nơi đây có một cái sơn cốc.

Trung ương sơn cốc khói mù lượn lờ, như ẩn như hiện, bên ngoài thì có một con sông rộng, cũng không biết là chảy về đâu, tiếng nước chảy không ngừng vang lên.

- Địa phương tốt a.

Trong lòng Lục Thiếu Du không nhịn được mà cảm khái một tiếng, không nghĩ tới trong dãy núi này lại có một địa phương như vậy, thật đúng là ngoài dự đoán của hắn.

- Đúng lúc thiếu một điểm dừng chân a, thôi thì nghỉ ở đây vậy.

Nhìn nơi này, trong lòng Lục Thiếu Du thầm quyết định nơi này tạm thời chính là điểm dừng chân sau này của hắn. Tu luyện thì chỉ cần đi về bốn phía là được rồi, bản thân hắn cũng có thừa thời gian, có lẽ nên nghiên cứu Linh lục mà sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn lưu lại cho hắn.

Một lúc lâu sau, ở một nơi cách bờ sông không xa có một sơn động thiên nhiên xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.

- Đây rồi.

Lục Thiếu Du cười, nơi này vừa khéo cho hắn tu luyện. Trong nhẫn trữ vật của hắn còn có vũ kỹ thủy hệ Hoàng cấp sơ giai trong bảo tàng của Bạch Lang dong binh đoàn mà hắn còn chưa có thời gian tu luyện.

*****

Nếu như tu luyện vũ kỹ Thủy hệ vậy thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn một chút. Đối với bản thân hắn mà nói tuy rằng còn có Chu Tước Quyết, Đao Hồn kỹ, hai đại tuyệt chiêu, thế nhưng hai đại tuyệt chiêu, hai lá bài tẩy này mỗi một lần thi triển đều phải tiêu hao không ít, một lần thi triển phải trả một cái giá lớn, đặc biệt là Chu Tước quyết, cái giá để thi triển nó thực sự hắn không chịu nổi.

Mà ngoại trừ Chu Tước Quyết, Đao Hồn kỹ ra bản thân hắn còn có Khai Sơn Chưởng, Nộ Diễm Quyền, Hỏa Ảnh, tất cả chỉ là Tinh cấp vũ kỹ. Tuy rằng thích hợp với thực lực của hắn hiện giờ, nhưng có lúc uy lực lại quá nhỏ, lúc thi triển có chút không hợp ý hắn.

Vũ kỹ thủy hệ kia chính là vũ kỹ Hoàng Cấp sơ giai, nhất định sẽ mạnh hơn không ít so với vũ kỹ Tinh Cấp.

Bên trong sơn động, Lục Thiếu Du móc ba hộp gấm bên trong nhẫn trữ vật ra, lại nghĩ tới Lam Linh kia lấy đi hai chiếc túi trữ vật trống không, hắn sảng khoái hơn không ít. Cũng may khi trước hắn luôn luôn đề phòng trong mọi trường hợp, lại thêm chiếc nhẫn trữ vật này có công năng ẩn dấu bản thân nó, bằng không cũng bị lột đi rồi a. Lại nói, chỉ tính riêng giá trị hai chiếc túi trữ vật cũng hơn một ngàn kim tệ, đó là con số lớn đó.

- Lam Linh, lần sau gặp lại ngươi bản công tử sẽ cho ngươi biết bản công tử không phải là người dễ chọc.

Lục Thiếu Du hậm hực nói một tiếng, nữ nhân này dám chém mình một đao, mình không thể buông tha cho nàng.

Sau khi lấy ra ba hộp gấm tâm tình của hắn dường như mới tốt hơn một chút. Ngoại trừ gần sáu mươi vạn kim tệ kia ra, những thứ trong hộp gấm tuyệt đối là bảo vật. Một viên linh đan, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai Thủy hệ, còn có Linh hồn thần dịch kia.

- Linh hồn thần dịch a, đây rốt cuộc là bảo vật gì?

Lục Thiếu Du mở bình nhỏ trong hộp gấm ra, bên trong có dịch thể trong suốt, một cỗ khí tức cuồng bạo phát ra khiến cho trái tim Lục Thiếu Du run rẩy, lực lượng này quả nhiên bá đạo.

- Nữ nhân kia nói đây là bảo vật của Vạn Thú Tông, không thể lãng phí được.

Lục Thiếu Du nhìn vào bình ngọc này, năng lượng kia dường như đang triệu hoán bản thân hắn. Chỉ là hắn cũng không dám trực tiếp luyện hóa, trước tiên làm theo kế hoạch lúc trước đã đề ra là tu luyện vũ kỹ Thủy hệ.

Hắn đóng hộp gấm chứa Linh hồn thần dịch lại, đem ngọc giản vũ kỹ Thủy hệ ra bên ngoài rồi khoanh chân ngồi xuống, đem một giọt máu nhỏ vào ngọc giản.

Trong nháy mắt, ngọc giản phát ra quang mang chói mắt, năng lượng thủy hệ cuồng bạo trong ngọc giản bạo phát, năng lượng thủy hệ trong người Lục Thiếu Du tức thì chuyển động tạo thành một tầng lam sắc quang mang bên ngoài thân thể hắn.

Lúc này trong ngọc giản bắn ra một đạo quang mang tiến vào trong mi tâm Lục Thiếu Du, hóa thành những văn tự.

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản mờ đi, trở thành một ngọc giản bình thường. Mà lúc này đám văn tự kia đã hoàn toàn lưu lại trong đầu Lục Thiếu Du.

- Nộ hải cuồng khiếu.

Lục Thiếu Du nói nhỏ một tiếng. Từ tin tức trong ngọc giản kia mà hắn biết được, vũ kỹ Thủy hệ này chính là vũ kỹ công kích, chiến lực bất phàm. Mạnh nhất chính là chieu cuối cùng Nộ Hải Cuồng Khiếu, lúc thi triển có thể khiến cho biển động, tạo thành một dòng xoáy lớn, trong dòng xoáy này vạn vật đều bị phá hủy, vô cùng cường hãn.

- Không hổ là vũ kỹ Hoàng cấp, nên bắt đầu tu luyện a.

Khóe miệng Lục Thiếu Du khẽ nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt. Nếu như thực sự chờ đến khi hắn luyện tới cực hạn thì thực lực của hắn lại tăng lên một mảng lớn rồi a.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này trong núi non trùng điệp, náo nhiệt đã tới cực hạn. Trong thời gian qua bên ngoài không ngừng truyền tới tin tức bảo tàng, cũng có không ít người nghe tin đều chạy tới đây, sự mê hoặc của bảo tàng không mấy người có thể chống lại.

Lúc này, trong một lầu các ở thành Vụ Đô, có một thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó. Nhìn kỹ một chút thì thấy nữ nhân này khoác lên mình bộ trang phục màu xanh, ống tay áo có những đường chỉ màu bạc điểm xuyến cho bộ trang phục. Nếu từ phía sau nhìn lại thì quả thực nàng có một vóc dáng không thể chê, vẻ đẹp thướt tha, đường cong hoàn mỹ, kiều đồn săn chắc với đôi chân thon dài.

- Tiểu thư, sao người lại tới đây? Chúng ta cần phải trở về a.

Một thân ảnh đi tới phía sau nữ nhân này, đó chính là nha hoàn của nàng, niên kỷ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo thanh tú. Nếu là một đại hành gia nhìn vào có lẽ sẽ kinh ngạc không ngớt, nha hoàn này không ngờ lại là một Vũ sĩ, ở khoảng Thất đến Bát trọng, bằng vào niên kỷ của nàng mà tu luyện được tới cảnh giới này quả thực thiên phú vô cùng tốt.

- Ta tạm thời không quay về, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến a. Nghe nói trong sơn mạch Vụ Đô có bảo tàng, chúng ta đi xem một chút.

Nữ tử mặc trang phục màu xanh này quay đầu, quả thực chỉ bằng vào dung mạo này của nàng cũng khiến cho người ta kinh hãi.

Nữ tử này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt ướt át, làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn trắng hồng, má có vài sợi tóc rũ xuống lại làm tăng thêm vài phần phong tình của nàng. Nếu nhìn xuống dưới thì thấy eo của nàng vô cùng nhỏ nhắn, cả thân thể dường như không có chút tỳ vết, hoàn mỹ như tiên tử ở nhân gian vậy.

- Tiểu thư, không được đâu. Hai vị trưởng lão còn đang chờ chúng ta đó. Cho dù người muốn đi cũng phải hỏi hai vị trưởng lão một câu mới được a.

Nha hoàn kia nói, dường như nàng cũng biết tính tình của tiểu tử nhà mình, nàng không dám để tiểu thư xông loạn ra ngoài.

- Sợ cái gì, nếu như nói cho bọn họn thì chúng ta sẽ không được ra ngoài. Lần này vất vả lắm ta mới được ra bên ngoài một chuyến, nếu như ngươi không đi theo ta vậy thì ta đi một mình vậy.

Nữ tử mặc trang phục màu xanh kia khẽ nói.

- Thế nhưng tiểu thư, chúng ta...

- Chúng ta cái gì? Cảnh sắc sơn mạch Vụ Đô nhất định vô cùng đẹp, chúng ta đi du ngoạn một chút thôi.

Nha hoàn kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử này cắt đứt. Nàng vừa nói xong thì lập tức từ lầu hai nhảy xuống phía dưới rồi hiên ngang rời đi.

- Tiểu thư, chờ ta một chút.

Nha hoàn kia kinh hãi, nhanh chóng nhảy xuống phía dưới đuổi theo.

Bên trong sơn mạch Vụ Đô, tại vực sâu gần nơi Bạch Lang dong binh đoàn dấu bảo vật có một đám người tụ tập. Thế nhưng đã tròn một tháng kể từ khi truyền ra tin tức cũng không có một ai tìm được bảo tàng, ngay cả bảo tàng trong tay ai cũng không biết được.

Chỉ là trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Đã có lời đòn rằng bảo tàng rơi vào tay một nam một nữ, tuổi đều vô cùng trẻ, nam mặc bộ trang phục màu trắng, nữ dáng người nóng bỏng, mặc trang phục đệ tử Vạn Thú Tông.

Mặc dù có tin tức về bảo tàng thế nhưng lại không có ai tìm được hai người kia. Hai người kia giống như đã bốc hơi khỏi nơi này vậy. Cả đám đều nhất trí tin rằng sau khi hai người này tìm thấy bảo tàng đã trốn đi, chỉ cần tiếp tục tìm nhất định sẽ tìm được hai người bọn họ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)