← Ch.750 | Ch.752 → |
"Còn chưa ngủ?" Mập mạp đi tới Phương Hương bên cạnh ngồi xuống, đưa tay ôm cô ấy vai.
"Chờ anh." Phương Hương tựa ở trong lòng mập mạp, bên tai có chút phát nóng. Tuy rằng đã phá cửa sổ mờ ám với mập mạp, cùng các cô gái khác cũng cam quan hệ như vậy, thế nhưng, thủ thân như ngọc ba mươi năm, cô ấy dù sao còn chưa có quan hệ xác thịt với mập mạp.
Cộng thêm thể chất cô ấy trời sinh mẫn cảm, chỉ cần cùng mập mạp thân thiết thì tim đập nhanh cả người tê dại. Cả khuôn mặt cười dường như ráng đỏ, đỏ đến nóng lên. Dưới ngọn đèn, càng xinh đẹp không thể so bì.
"Nhận được Salerga gọi điện thoại tới?" Mập mạp ngửi mùi thơm cơ thể của Phương Hương, trong miệng nghiêm trang, một đôi tặc nhãn lại nhịn không được nhìn lén vào trong áo Phương Hương.
Người cũng như tên, Phương Hương cái chữ hương này thật sự quá chuẩn xác. Mập mạp mỗi khi chỉ cần ngồi kề bên người nàng, là có thể ngửi được hương vị thấm vào ruột gan. Loại hương vị này không phải bất luận sữa tắm hoặc nước hoa, mà là một loại mùi hương thiên nhiên của phụ nữ, dễ ngửi nói không nên lời.
Cô ấy vừa rồi tắm rửa, mặc áo ngủ, thân thể ấm áp mềm mại không có xương.
Cổ áo ngủ hơi mở ra, theo ngực trắng nõn mềm mại nhìn xuống phía dưới, có thể thấy hai núi đôi trắng như tuyết. Dưới ngọn đèn soi sáng, da gần như trong suốt mơ hồ có thể thấy được gân máu màu xanh bò lên, không chỉ không tổn hao gì mỹ cảm, ngược lại còn có một loại mê hoặc mới mẻ.
"Ừm." Phương Hương tựa ở ngực mập mạp gật đầu. Bỗng nhiên nghe tim người này đập nhanh, bình bình như muốn nhảy ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con mắt dâm tà của mập mạp dùng sức nhìn vào trong cổ áo mình, tựa như đều hận không thể nhảy vào nghẹn chết.
"Mập mạp chết tiệt!" Phương Hương vừa thẹn vừa xấu hổ, một tay đè lại áo, một tay nhéo lỗ tai mập mạp: "Cùng Helen trong phòng làm việc còn chưa chơi đủ?!"
Mập mạp bị dọa hết hồn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Phương Hương.
Sao đám phụ nữ này không có bí mật gì cả vậy, loại chuyện này có thể trò chuyện? Đàn ông đều là cùng một người, chẳng lẽ còn học người ta so bao nhiêu lần dài ngắn?
Phương Hương liếc mập mạp đang trừng to mắt ra: "Rất kỳ quái sao? Helen nha đầu khi trở về khí sắc cũng không mệt mỏi giống như một ngày đi làm."
Nói xong, Phương Hương nghĩ đến Helen và mập mạp tại phòng làm việc... Bỗng nhiên cảm thấy hai gò má nóng lên xấu hổ, không nhịn được lại nhéo mập mạp không biết xấu hổ không làm như không có việc gì một cái.
"Cái bộ phim này anh đã xem qua, " Mập mạp a một tiếng, nhe răng nhếch miệng chỉ vào TV dời đi đề tài: "Hắc, cuối cùng thằng ngốc đó cũng nghẻo. Người ta mấy trăm người, chỉ cầm một khẩu BTR129 mà dám xông vào bên trong, không chết mới là lạ. Nếu không đạo diễn biên kịch mở bàn tay vàng, thằng nhãi này cũng không sống được lâu như vậy.".
Phương Hương trừng mắt mập mạp, nhìn sắc mặt khinh thường chẳng đáng của hắn, bỗng nhiên bật cười một tiếng, phất tay cốc đầu hắn một cái.
Cái tên hỗn đản miệng chó không ra ngà voi này luôn luôn đem tất cả ưu nhã mỹ hảo của nhân loại dùng một ngụm nước bọt hủy diệt. Ngoại trừ AV, bất luận bộ phim kinh điển nào cũng đừng mơ tưởng được hắn khen. Mình... sao vẫn cứ thích một tên quỷ đáng ghét như thế!
"Nói một chút, Salerga điện thoại là chuyện gì xảy ra?" Mập mạp ôm Phương Hương, hôn một cái trên lỗ tai cô ấy.
"Ừm..." Nụ cười trên mặt Phương Hương biến mất, con mắt nhìn thẳng, thấp giọng nói: "Salerga trong nước phát sinh chính biến. Hiện tại là quân đội nắm quyền, bọn họ kêu em trở về.".
"Kêu em trở về?" Mập mạp ngẩn ra.
Phương Hương nhẹ nhàng gật đầu, con mắt nhìn tấm thảm trước sô pha: "Bọn họ liên hệ với bộ chỉ huy Phỉ Minh, nếu như có thể đạt thành điều kiện, quân đội Salerga nguyện ý phái binh trợ giúp Phỉ Minh tác chiến. Trong nước khẩn cấp động viên, bọn họ có thể lấy ra ít nhất bốn mươi chi hạm đội cấp A.".
"Thật sao?" Mập mạp mừng rỡ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Salerga trong nước dĩ nhiên tại thời điểm mấu chốt xuất hiện chuyển ngoặt như vậy. Bốn mươi chi hạm đội cấp A đặt ở bình thường có thể không tính là cái gì, nhưng đối với liên quân Phỉ Minh hiện tại mà nói cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không hơn không kém.
Đồng thời, cái này còn ý nghĩa toàn bộ Salerga đem quân sự, kinh tế, tình báo, hậu cần các phương diện toàn diện tham dự vào. Dựa vào thực lực một nước của bọn họ và năng lực động viên, thực lực tổng hợp lại của liên quân đông nam sẽ có đề thăng rõ rệt, do đó kéo gần chênh lệch sức chiến đấu với hạm đội Soberl cao tới năm lần!
Thế nhưng... Mập mạp nhìn Phương Hương, cảm thấy có chút không thích hợp. Tuy rằng cô ấy vẫn mỉm cười ôn nhu như bình thường, nhìn mình, thế nhưng, trong ánh mắt cô ấy cũng tuyệt đối không có một chút hưng phấn vui mừng, càng nhiều là do dự bàng hoàng, thậm chí có chút cô đơn nói không nên lời.
"Chuyện gì xảy ra?" Mập mạp chớp mắt, lập tức bắt được then chốt trong lời của Phương Hương nói vừa rồi:" Bọn họ muốn điều kiện gì?".
Phương Hương cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
Mập mạp hoang mang ngồi dậy, nhìn chăm chú vào Phương Hương hỏi: "Hương tỷ?".
Phương Hương trong lòng nhiều lần đấu tranh. Một lúc lâu, cô ấy rốt cục buông tha cái ý niệm hoang đường trong đầu dưới cái nhìn lo lắng của mập mạp, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Người gọi điện thoại cho em là Landes, sáu bảy năm trước đã từng là thủ trưởng của em, một mực truy cầu em. Hiện tại người cầm quyền Salerga chính là hắn.".
"Truy cầu em..." Mập mạp con mắt càng trừng càng lớn, "Hắn đem chuyện Salerga xuất binh, với em và hắn...".
Phương Hương lộ ra một biểu tình ghê tởm, gật đầu.
"Con gái mẹ nó!" Mập mạp tức đến nổ phổi, nhảy cao ba trượng. Toàn bộ tòa nhà dường như bị bom nổ, trong tiếng rống giận dữ của hắn ầm ầm vang lên.
Cửa phòng lầu hai lầu ba liên tiếp mở ra, các cô gái mặc áo ngủ nhân lần lượt đi ra khỏi phòng. Mọi người còn đang hai mặt nhìn nhau trên lối đi, chợt nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng gầm gừ của mập mạp: "Cái thằng ngu này đầu óc bị lừa đá rồi phải không, con mẹ nó quốc gia đại sự hắn đem ra tán gái?!"
Nghe được hành lang trên lầu truyền đến mở cửa tiếng và tiếng bước chân trên cầu thang, Phương Hương chộp lấy tấm đệm dựa sô pha, đem cả khuôn mặt đỏ bừng tất cả đều chôn vào.
Cô ấy biết lời mình vừa nói ra mập mạp khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng cô ấy không ngờ rằng người này dĩ nhiên kích động đến loại trình độ này, hoàn toàn không chú ý đã là nửa đêm, cả người như một con mèo bị dẫm phải đuôi, cả người bùng nổ, thoáng cái nhảy dựng lên.
Hình dạng hùng hổ đó, giống như lập tức muốn đi tìm người liều mạng.
Phương Hương trong lòng trong lúc nhất thời vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Vùi đầu, âm thanh rầu rĩ hỏi thăm: "Anh nói em nên làm cái gì bây giờ?".
"Làm gì bây giờ?" Mập mạp mở to hai mắt nhìn kinh ngạc nhìn Phương Hương.
Đang nói chuyện, các cô gái đã lần lượt đi xuống.
Margaret đứng ở bên cạnh mập mạp, Metok và Anlei một trái một phải ngồi xuống kề bên Phương Hương, Helen ngáp đi tới chỗ tựa lưng phía sau sô pha, Bonnie xõa tóc dài đỏ rực và Milan mặc áo ngủ vóc người yểu điệu nhỏ nhắn xinh xắn kéo tay đứng ở cầu thang. Mỗi người trên mặt đều là vẻ hiếu kỳ.
"Xảy ra chuyện gì?" Margaret kỳ quái kéo cánh tay mập mạp.
Mập mạp đem chuyện tình vừa rồi nói một chút, các cô gái lập tức bùng nổ, cả đám ồn ào.
"Cái này còn cần hỏi sao, đương nhiên không được!" Helen tức giận đến mặt đều đỏ, nhanh chóng nói.
"Không biết xấu hổ, để hắn xuân thu đại mộng đi! Cho dù trận này chúng ta đánh thua, cùng lắm thì đi tinh cầu di dân mới là được rồi." Milan không thèm để ý nói.
Margaret bĩu môi: "Cặn bã. Lại có thể dùng chuyện như vậy để áp chế một người phụ nữ.".
Bonnie sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Phương Hương nói: "Cái loại người này căn bản là không đáng tin, nếu như đánh thua, hắn quay người là có thể đầu nhập vào Tây Ước, nếu như thắng, địa vị hắn củng cố đối với liên bang Salerga mà nói không phải là chuyện tốt gì!"
Tiếng phản đối của các cô gái, trong đêm tối, giống như là một bầy chim hoàng oanh bị quấy nhiễu, líu ríu ầm ĩ không ngớt.
Nếu đã nói ra, Phương Hương thật ra đã làm quyết định. Cô ấy ngẩng đầu đang chuẩn bị nói, đã thấy mập mạp biểu tình quái dị đứng ở giữaphòng khách, nhìn người này lại nhìn người kia, vài lần muốn nói đều bị các cô gái lòng đầy căm phẫn không nhìn, khuôn mặt bánh bao sầu tràn đầy nếp nhăn.
Các cô gái dần dần an tĩnh lại, theo ánh mắt của Phương Hương, đều nhìn lại hướng mập mạp.
"Anh nói, " Mập mạp cẩn thận hỏi, "Chúng ta vì sao không đáp ứng hắn?"
Bầu không khí trong phòng khách thoáng cái đọng lại. Tất cả mọi người trừng mắt nhìn mập mạp, không thể tin được lỗ tai của mình. Ngay lúc Milan chuẩn bị xoay người xông lên lầu cầm súng bắn nát đầu tên này, mập mạp thản nhiên nói: "Từ logic mà nói, loại đề nghị hoang đường này, đầu tiên sẽ thành lập trên cơ sở một lý do hoang đường. Anh cho rằng chuyện tình cũng không đơn giản như vậy. Huống hồ, tên ngu xuẩn này nếu đưa ra điều kiện này ghê tởm chúng ta, chúng ta cũng không thể để bị ghê tởm vô ích một lần không phải?!"
Một câu như làm giật mình tỉnh giấc người trong mộng. ------
*****
"Anh nói là..." Trước hết phản ứng chính là Margaret sóng mắt lưu động.
Cô ấy mặc một thân áo ngủ tơ tằm hồng nhạt, tóc dài như ánh mặt trời. Bởi vì đang ngủ bị đánh thức, trên khuôn mặt thanh thuần không son phấn trang điểm càng nhiều thêm một chút, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn che chở cô ấy, chiếu cố cô ấy, không đành lòng khiến cho tiên tử bị thương tổn chút nào.
Bất quá, nếu như lúc này ai có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, chỉ sợ cũng sẽ không cho rằng Margaret mềm mại yếu đuối như bề ngoài thoạt nhìn.
Đó là một đôi mắt gian xảo của ma nữ, tựa như vừa rồi phát hiện chuyện gì đặc biệt thú vị, trong nháy mắt lóe sáng. Miệng nàng câu dẫn ra một nụ cười trêu tức, phối với ánh mắt, cả người tản mát ra một loại yêu khí, còn thiếu phía sau cái mông vươn ra một cái đuôi lúc lắc mà thôi.
"Không ngại tiếp xúc một chút, nhìn hắn rốt cục muốn làm gì. Thịt mỡ đưa đến bên mép thì thế nào cũng phải cắn một cái đã?" Mập mạp cười ha ha, vẻ mặt trung thực hàm hậu.
Thấy ánh mắt ý vị thâm trường của mập mạp và Margaret, những người ở đây bỗng nhiên cảm thấy sợ nổi da gà cả người rét run. Lông tóc như muốn dựng lên hết.
"Em đi ngủ!" Helen là người đầu tiên xoay người chạy lên lầu.
"Em cũng ngủ!" Milan kéo Bonnie, nhanh chóng theo sát phía sau Helen. Cô ấy không có mang dép thì chạy đến, đôi chân trắng như tuyết chạy rất nhanh lên lầu.
Khi mọi người nắm tay nhau chạy về phòng, Phương Hương đem cằm đặt ở đệm, hé miệng nhìn mập mạp, trong lòng yếu ớt thở dài.
Hiện tại ngẫm lại, Landes thật ra cũng rất đáng thương.
Vô luận hắn đưa ra điều kiện này với lý do là cái gì, hắn cũng không nên trêu chọc mập mạp và Margaret.
Trước mắt, hai ác ma đã dao nĩa sẵn sàng!
...
Tám chiếc xe phi hành, xếp thành một hàng dài, dưới hộ vệ của hai trăm chiếc cơ giáp quân dụng màu đỏ chạy như bay dọc theo đường phi hành của thủ đô Salerga.
Ngoài tiếng xe động cơ, tiếng gió và tiếng bước chân đinh tai nhức óc của cơ giáp, bên trong xe cũng là một mảnh yên tĩnh.
Trong xe vang lên bản hòa tấu độc tấu Tinh Dạ của đại sư Tô Bách. Tiếng đàn vi-ô-lông dưới ngọn đèn nhu hòa trong xe dường như nước chảy lướt qua, tiếng đàn dương cầm dường như một đám tinh linh nhảy lên trong dòng nước mát lạnh của thác nước thâm sơn, mỗi một lần đều đang nhảy trong nhân tâm.
Landes ngồi trên ghế, nhắm mắt lại lắng nghe. Cả người tựa như đều đã chìm đắm trong âm điệu vui vẻ này.
Landes năm nay bốn mươi bốn tuổi, mặt chữ điền, da trắng, tóc vi ít mà khô vàng. Khóe miệng hắn rất mở, môi bẹp, lúc ngậm lại làm cho có một loại cảm giác uy nghiêm, chỉ cần mở miệng ra nói, thì có một nụ cười luôn luôn mang theo hòa ái thân thiết.
Một dân cờ bạc giảo hoạt!
Đây là đánh giá của không ít người biết rõ Landes ở sau lưng cho hắn. Mà đối với người không quen thuộc khác mà nói, vị trung niên tướng quân này vừa rồi trong mấy tháng trước tấn chức lên liên bang thượng tướng, cũng một vị quân nhân liên bang dám yêu dám hận, có quyết đoán có đảm lượng, tài hoa xuất chúng cương nghị quả quyết!
Loại nhận thức hai mặt này, trong thời đại đặc thù, trở thành vốn riêng để Landes đi lên đỉnh cao quyền lực.
Một tuần trước một loạt biến cố hỗn loạn làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, muốn ngược dòng đầu nguồn, thật ra cũng là lúc lão tướng quân Tolstoi dứt khoát lĩnh quân huyết chiến tinh hệ Long Bow, chiến bại thân chết.
Tolstoi thượng tướng thái độ làm người chính trực, thống lĩnh quân đội Salerga hơn mười năm, là thần tượng trong cảm nhận của mỗi một quân nhân Salerga, là sư trưởng bọn họ, cũng là tiêu chí của quân nhân Salerga.
Lúc trước tổng thống từ chức, tiếng phản chiến gió nổi mây phun, toàn bộ quân đội Salerga hành quân lặng lẽ ngay trong âm thanh khuất nhục của dân chúng và chính đảng thỏa hiệp, đao thương nhập khố. Với bổn phận "Quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức" lặng lẽ nhìn chăm chú vào người lãnh đạo của quốc gia làm ra lựa chọn cho bọn họ.
Trung lập, là một từ ngữ nhìn như tràn ngập ý nghĩa hòa bình.
Thế nhưng mỗi một quân nhân Salerga đều biết, trong thế giới nhân loại tất cả đã là chiến tranh, Salerga đã gia nhập vào Phỉ Minh mấy trăm năm, tuyệt đối không có tư cách trung lập!
Khi nước láng giềng liên bang Leray chiến đấu hăng hái dưới vây công đẫm máu của kẻ địch, hành động liên bang Salerga rút quân đội về tuyên bố trung lập thật ra cũng giống như nhau đầu hàng. Cái gọi là trung lập bất quá là vẻ đẹp ngoài da của các nghị viên thân với Tây Ước và phái đầu hàng để mà lừa gạt dân chúng mà thôi.
Loại thỏa hiệp không có cốt khí này, khiến cho Salerga vì thế trả một giá thật lớn.
Theo tổng thống xuống đài, quân đội triệt binh, đã thấy nội bộ Salerga đảo loạn mà Tây Ước càng nhân cơ hội mạnh mẽ "mượn" luôn tinh hệ Long Bow.
Tiếng gầm phẫn nộ của Tolstoi tướng quân trên hội nghị dường như sư tử, bị bao phủ ở giữa một mảnh chết lặng và khiếp đảm im lặng. Một đám chính khách với chủ tịch quốc hội thân Tây Ước dẫn đầu, càng cường lệnh tất cả quân đội trú tại tinh hệ Long Bow toàn bộ rút lui, bằng không coi là phản quốc.
Cuối cùng, lúc toàn bộ Salerga im lặng, Tolstoi thượng tướng dẫn theo một chi hạm đội duy nhất có can đảm đi theo ông, với binh lực chênh lệch tuyệt đối nghĩa vô phản cố chắn hạm đội Sous đi tới.
Ngay từ đầu, đó chính là một chiến dịch sớm đã định trước sẽ thất bại.
Vô luận là người đi theo hay là những người đứng xem, đều vô cùng rõ ràng điểm này. Cũng biết, vị lão tướng quân rơi lệ tại đại sảnh hội nghị, là dùng sinh mệnh bảo vệ tự do và tôn nghiêm của quốc gia này!
Khi tin tức hạm đội đi Long Bow toàn quân bị diệt Tolstoi tướng quân lừng lẫy hi sinh cho tổ quốc cuộc họp đàm phán hoà bình tuyên bố Tolstoi và Phương Hương phản quốc công bố ra đồng thời truyền khắp trong nước, không biết bao nhiêu quân nhân Salerga đêm hôm đó đã say không biết đường về, không biết bao nhiêu quân nhân đập nát tất cả đồ có thể đập trong tay, khóc thất thanh!
Thân là quân nhân, bọn họ không sợ chết. Bọn họ đã từng dưới lãnh đạo của Tolstoi, trợ giúp tinh hệ Bermuda, anh dũng tác chiến. Vì quân nhân Salerga thắng được tôn trọng của mọi người. Thế nhưng, cái quốc gia bị một đám nhu nhược chỉ biết là tranh quyền đoạt lợi khống chế, bọn họ ngay cả quyền lợi hi sinh đều đã bị tước đoạt!
Muốn vì cái quốc gia này hi sinh, bọn họ nhất định phải mang tội danh phản quốc trên lưng! Đây là thời đại hoang đường cỡ nào, buồn cười cỡ nào!
Từ khi đó, Salerga luôn ở trong một loại bầu không khí quái dị làm cho người ta hít thở không thông. Quân nhân thờ ơ lạnh nhạt, dân chúng tê liệt, chính khách tranh quyền đoạt lợi.
Hòa bình trong tưởng tượng cũng không có mang đến sinh hoạt an bình.
Rất nhiều xí nghiệp tập đoàn đến từ Tây Ước, lợi dụng lực ảnh hưởng thật lớn của Tây Ước tại Salerga, cấu kết tham quan ô lại cường thủ hào đoạt tùy ý làm bậy. Nhiều xí nghiệp bắt đầu đóng cửa, tỷ lệ thất nghiệp và tỷ lệ phạm tội kịch liệt tăng lên.
Dân chúng lúc này mới phát hiện, cái quốc gia công bình, tự do mà có tôn nghiêm kia, trong bất tri bất giác lui biến thành một vũng bùn dần dần hư thối.
Tư pháp tử vong. Không ai có thể đủ đi qua pháp luật thu được công chính. Bị người khi dễ phương thức duy nhất tìm về công đạo cũng là trả thù cá nhân, sau đó bị quan to quý nhân chế tài với danh nghĩa pháp luật.
Tự do dư luận cũng tử vong. Mọi người lúc trước này lớn tiếng phản chiến, bị pháp lệnh nghiêm khắc đóng miệng. Bọn họ không bao giờ có thể phát biểu ý kiến của mình. Vô luận bọn họ muốn nói cái gì, đều phải làm tốt chuẩn bị nguy hiểm bị cảnh sát bỗng nhiên xông vào nhà bắt ngay trước mặt vợ con.
Hơn nữa kinh tế suy yếu và giá hàng tăng cao, mọi người sinh hoạt gian nan áp lực tinh thần rất nhiều rốt cục rõ ràng trước mặt hiện thực tàn khốc, một quốc gia nỗ lực giữ mình trong trận chiến tranh này đồng thời đem hy vọng ký thác trên người kẻ địch, là một chuyện ngu xuẩn bao nhiêu!
Ngay tại lúc này, một tin tức truyền đến -- Douglas suất lĩnh tập đoàn hạm đội mười chín Phỉ Minh tập kích bất ngờ tinh hệ Long Bow.
Cùng lúc đó, một chi hạm đội Phỉ Quân ngang trời xuất thế, phối hợp Douglas một lượt đánh tan hai chi hạm đội cấp tượng Binart do Humphrey suất lĩnh, thắng lợi hội sư với hạm đội Tàng Phong của Russell đột phá Bermuda.
Tâm tư của mọi người trong nước Salerga vốn là là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, tin tức này càng nổi lên tác dụng trợ giúp. Mặc dù chính phủ đã nghĩ hết tất cả biện pháp khống chế dư luận, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào ngăn cản tin tức giống như mọc cánh truyền khắp toàn bộ liên bang.
Quân nhân Salerga rút kinh nghiệm xương máu một mực nghĩ cho bản thân, thông qua tầm mắt đặc biệt của quân đội, quan sát tất cả phát sinh bên ngoài của thế giới không xa xôi ấy.
Bọn họ nhìn thấy người Leray không chịu khuất phục, nhìn thấy người Payon, càng nhìn thấy người Salerga!
Tất cả mọi người bị tất cả trước mắt chấn kinh.
Bọn họ không có nghĩ đến là, hạm đội đóng quân tại Long Bow lúc trước còn sót lại hơn mười chiến hạm, cũng là thành viên tác chiến chủ lực của hạm đội Phỉ Quân hiện tại, càng không có nghĩ đến vị quan chỉ huy Phương Hương thiếu tướng bị cho là đóa hoa của hải quân tinh tế Salerga, đã trở thành một trong những lãnh đạo trung tâm của Phỉ Quân hiện nay.
Dường như một thiên thạch lao xuống mặt đất. Sự thật trước mặt, mọi người khó có thể tiếp nhận trong lòng rốt cục là mừng rỡ hay là xấu hổ.
Đối với mỗi một quan binh Salerga mà nói, Phương Hương đều không chỉ có là thiếu tướng quan chỉ huy của một chi chỗ hạm đội nho nhỏ. Từ lúc cô ấy theo Tolstoi xông vào hạm đội Sous, cô ấy cũng đã trở thành nữ thần trong cảm nhận của tất cả quân nhân Salerga! ------
*****
Có thể là thất vọng đối với hiện thực, có thể là xuất phát từ hồi ức đối với Tolstoi, nói chung, địa vị của Phương Hương trong cảm nhận của mọi người mỗi mỗi ngày đều hướng về đỉnh cao vô chừng.
Quân nhân Salerga điên cuồng mà thích cô ấy, đóa hoa hải quân Salerga thuần khiết mỹ lệ tại một trận của tinh hệ Long Bow phóng xuất ra màu sắc càng thêm huyến lệ so với khuôn mặt đẹp của cô ấy. Tuy rằng cô ấy là nữ, nhưng tất cả những gì cô ấy làm vi khiến cho mỗi một gã đàn ông im lặng của Salerga phải cảm thấy xấu hổ.
Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng, Phương Hương và hạm đội tàn quân Long Bow lúc này nhất định đã dữ nhiều lành ít. Mà khi cô ấy và bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người mới biết được, tuy rằng trên người bọn họ còn mang tội phản quốc, nhưng bọn họ lại vì cái quốc gia này mà chiến đấu!
Bọn họ càng thêm tự tin so với trước đây, kiên định mà anh dũng, không bao giờ lùi bước!
Sau đó, hướng gió trong nước Salerga bắt đầu chuyển tiếp đột ngột. Mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt lao ra khỏi đất rít gào, thành đại thế không cách nào ngăn trở!
Đầu tiên là sự kiện các nơi trong nước nhiều lần bạo phát tập kích thương đoàn Tây Ước và bạo lực quan viên, ngay sau đó, một ít tướng lĩnh quân đội bắt đầu làm trái lại với lãnh đạo chính phủ theo đàm phán hoà bình. Ngàn vạn quan quân thanh niên hợp thành quan quân đồng minh cứu vong, xâu chuỗi trong nội bộ quân đội.
Con đê ngàn dặm còn bị hủy bởi tổ kiến, huống chi là liên bang Salerga sớm đã thành bấp bênh ở thời đại giai cấp quan quân là quan trọng nhất lại xảy ra vấn đề.
Từ từng giọt từng giọt chảy nhỏ thành sông, chuyện tình, cứ như thế tự nhiên tiến về phía trước.
Đó là một thời kì đặc thù. Lúc đó Tây Ước hoàn toàn bị đuổi ra Blue Stone tinh, liên quân hai nước Sous và Jaban đã rơi vào vũng bùn ở tinh hệ Reske của Trenock, thế tiến công bị kẹt.
Nhưng quyền lực còn nắm giữ trong tay một đám chính khách thân Tây Ước, các quân quan còn chưa có xâu chuỗi đến mức có thể công khai khiêu chiến quyền uy của bọn họ, càng không ai biết đại quân Tây Ước đóng quân tại liên bang Leray có thể trong thời gian binh lực bị Phỉ Quân bao vây, đoạt lại tinh hệ Long Bow hay không.
Không ai có thể đủ nhìn thấu sương mù dày đặc lúc đó.
Tuy rằng tất cả mọi người có thể cảm thụ được phong vân kích động đã mang theo hàn khí đập vào mặt mà đến, nhưng không ai biết vào lúc nào vào thời điểm nào quân đội sẽ đem giọt mưa đầu tiên sau tiếng sấm sét rơi ở đâu.
Cho nên, Landes bản thân đều phải thừa nhận, nếu như không phải một lần sai sót ngẫu nhiên tụ hội, thì ngay cả chính hắn cũng không tin tự mình có thể đi tới vị trí hôm nay!
Đó là Phỉ Quân trở về liên bang Leray hai ngày trước. hạm đội Shelton đang mãnh công điểm bước nhảy tinh hệ Newton. Mà Lý Phật tách ra nước cộng hoà Payon, làm cho cả Phỉ Minh đều rơi vào tâm tình bi quan.
Ngày đó, Landes nhận lời mời của một người bạn vừa nhận thức không lâu, tham gia bữa tiệc của quan quân cấp thấp tại khu canh gác của thủ đô.
Một gã tướng quân vừa tấn chức thành thượng tướng, tuy rằng xếp hạng sau cùng, cũng không có khả năng đặc biệt xuất chúng và danh khí gì, thế nhưng, hơn mười năm qua ngụy trang và thân chế phục của Landes, vẫn khiến cho hắn chiếm được hoan nghênh của những quân quan trẻ từ sau khi tổng thống xuống đài bị quấy rầy biên chế.
Sau khi đắc ý tiếp nhận các quân quan khen tặng, Landes phát hiện, mình tựa như đến nhầm chỗ.
Cái này không phải tụ hội của các quân quan bình thường, trong quán rượu mỗi một người quân nhân trẻ tuổi phẫn nộ rít gào, đều đầy rẫy phản động khiến cho Landes hết hồn đứng ngồi không yên.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, đám quan quân trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này dĩ nhiên nỗ lực trong thời khắc mấu chốt gây chính biến... Như thế để hình dung ngôn từ thực tế của đám quan quân này có lẽ có chút khoa trương, bất quá, nếu như Landes đem tất cả cái này đăng báo, hắn nhất định sẽ viết như thế trong văn kiện!
Vì tránh cho bị người nắm nhược điểm, đồng thời cũng vì sợ bị người ở đây tấn công, Landes mỉm cười không nói lời nào, chỉ là không ngừng uống rượu.
Hắn uống rượu thì sảng khoái, chế phục thượng tướng mới tinh trên người và nụ cười bí hiểm, khiến cho mỗi một danh quan quân như nhận được cổ vũ rất lớn. Mà đúng lúc này, một vị quan quân truyền bá rằng Landes đã từng là thủ trưởng của Phương Hương, cũng vừa là thầy vừa là bạn, cũng vẫn truy cầu bông hoa của hải quân, thậm chí có hành động vĩ đại khiến cho hạm đội đánh ra tín hiệu tỏ tình.
Nếu như những lời này là nói ở trước đây, hoặc là rơi vào trong lỗ tai của số ít người quen thuộc Landes, nhất định là một trò cười khiến cho bản thân Landes đều không ngẩng đầu lên được.
Thế nhưng trong quán bar cuồng nhiệt, gã tỏ tình thất bại ấy, lại trở thành anh hùng trong mắt mọi người.
Lòng hiếu kỳ của mọi người tăng vọt, muốn biết rằng Landes lúc trước rốt cục là vì sao truy cầu Phương Hương, cộng sự với cô ấy như thế nào, đi như thế nào vào được đến đây.
Liên tục uống rượu nên Landes đã có chút say, hắn thậm chí đều không nhớ rõ mình lúc đó là nói như thế nào. Dù sao, những lời nói dối khoác lác liên tiếp đã thắng được sự ủng hộ của các quân quan trẻ tuổi ở đây.
Mọi người tin tưởng hắn và Phương Hương có phẩm chất cao thượng đồng dạng, có nhiệt tình ái quốc đồng dạng, mặc dù trên tình cảm Phương Hương cũng không có lập tức tiếp thu hắn, nhưng đó chỉ là xuất phát từ ngượng ngùng của một cô gái. Ở trong lòng, trên đường nhân sinh, hắn và cô ấy là tri kỷ sớm đã cùng chung chí hướng và người yêu lòng có kết nối.
Mặc dù Landes kiệt lực mượn cớ tránh cho mình hạ xuống, chỉ nói dối mông lung về quan hệ với Phương Hương, thế nhưng, mọi người vẫn tự động đưa lời nói ấp úng của hắn bổ sung thành hắn và Phương Hương vẫn duy trì liên hệ, trong lúc Phỉ Minh liên tiếp bại lui, hắn đi tới giữa mọi người, chính là vì khiến cho Salerga đi theo đường của Tolstoi tướng quân, anh dũng chiến đấu!
Trong tiếng nhạc, ngực của Landes nặng nề mà phập phồng một chút, thở ra một hơi.
Ký ức ngày nào đến mười mấy tên hiến binh xông vào quán rượu thì kết thúc. Sau đó tất cả phát sinh hắn đều hoàn toàn không nhớ rõ. Bất quá cái này cũng đừng lo. Quan trọng hơn là, sau khi hắn tỉnh rượu tỉnh táo lại, hắn đã là người đứng đầu của mấy trăm quan quân trẻ tuổi đang phát động chính biến!
Khi biết chính biến cấp tốc được phần lớn quân đội Salerga hưởng ứng, đám người chủ tịch quốc hội đã hốt hoảng trốn đi, Landes không có lãng phí cơ hội này.
Hắn cấp tốc đem tất cả quan quân trẻ tuổi đã kích động đến ngất đi và bộ đội của bọn họ xung quanh đoàn kết lại mình, triệu tập bộ hạ của mình đã khống chế thủ đô, tiếp quản thiên võng, với thế sét đánh không kịp bưng tai hoàn thành chuyển biến từ một gã thượng tướng mới thăng chức xếp hạng sau cùng đến người nắm trong tay quốc gia này.
Giai tầng quan quân kích động, các tướng quân Salerga vô cùng bảo thủ và trầm ổn, đem cơ hội nhìn như cũng không thỏa đáng cho Landes.
Đến lúc này, Landes đã không có đường lui.
Mà nữ thần may mắn vào lúc này, quan tâm hắn... Phỉ Quân tập kích bất ngờ Bermuda, tiêu diệt hạm đội đệ ngũ Deseyker, đánh tan hạm đội Shelton, thu phục toàn cảnh Leray!
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn cái thay đổi liên tiếp này, không ít tướng lĩnh từ lúc giai đoạn trước tham gia cũng đẩy mạnh chính biến, thậm chí thật sự cho rằng Landes từ trước đến nay vẫn có liên hệ với Phương Hương. Bọn họ dừng lại, hai mặt nhìn nhau, chờ đợi và quan sát. Mặc dù bọn họ đối với kẻ bỗng nhiên nhảy ra này không tín nhiệm.
Đối với Landes mà nói, tất cả đều là tuyệt vời như vậy... nếu như căn cơ hắn không phải sâu như vậy, hoặc là thật sự vẫn duy trì liên hệ với Phương Hương cũng nhận được Phỉ Minh ủng hộ...
Âm nhạc ngừng lại, dư âm tuyệt vời tựa như còn đang quanh quẩn trong xe.
Landes lẳng lặng suy nghĩ tâm sự.
Từ khi hắn nếm được vị ngọt của quyền lực, hắn đã không nghĩ tới muốn buông tha lễ vật trời ban này. Lúc trước tại quán rượu có thể là sai sót ngẫu nhiên, nhưng sau khi tỉnh rượu tất cả đều là hắn dựa vào bản thân tranh thủ được!
Trong quân đội Salerga, thật ra hắn không tính là thứ nào cả. Nếu như mọi người biết chân tướng, ít nhất có mười vị tướng lĩnh Salerga có thể không cần tốn nhiều sức thay thế được hắn, khiến cho hắn cút ngay.
Bất quá, tựa hồ là nữ thần may mắn vẫn theo bên cạnh hắn, Hasting nam hạ và Phỉ Minh bỗng nhiên cải tổ bộ chỉ huy quân đồng minh, khiến cho hắn từ đó ngửi được một cơ hội tốt.
Sau khi thương lượng với tâm phúc, hắn và Lý Phật chủ đạo của bộ chỉ huy Phỉ Minh đạt được liên hệ. Bất quá, từ hiện nay đến xem, muốn nắm giữ chiến khu Salerga thân ở đông nam, hắn còn cần một tấm bùa hộ mệnh...
Điện thoại đã gọi, hắn rất thoả mãn đối với thâm tình biểu lộ của mình.
Hiện tại, hắn có ưu thế tin tức giữa những người cạnh tranh khác của Salerga. Chỉ cần có thể trong khoảng thời gian ngắn giải quyết Phương Hương, như vậy, theo danh vọng của nữ thần trong cảm nhận của quân nhân Salerga, hắn có thể có đủ thời gian xếp vào thân tín, hợp tung liên hoành, chân chính ngồi ổn cái bảo tọa này!
Xe phi hành, ngừng lại trước tòa cao ốc lọt vào trong tầm mắt.
Landes mở mắt, lẳng lặng chờ đợi đội trưởng cảnh vệ của mình mở cửa xe.
Tiền đặt cược đã đặt, hiện tại chỉ chờ mở bài. Vô luận Phương Hương có từ chối hay không, hắn đều đã làm tốt đầy đủ chuẩn bị... khi tất yếu, không từ thủ đoạn! ------
← Ch. 750 | Ch. 752 → |