Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 061

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 061: Luận bàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Lazada


Bởi vì kiếp trước thân là sát thủ, Lý Dật rất rõ ràng, chỉ dựa vào huấn luyện và dược vật trị liệu nếu muốn khôi phục lại thực lực của kiếp trước là chuyện không có khả năng!

Thứ nhất, thân thể hiện tại của Lý Dật tố chất quá kém, đã bỏ qua thời cơ rèn đúc tốt nhất, thứ hai, chuyện cách đấu, có đôi khi cần nhờ luận bàn mới có khả năng đột phá.

Mà có thể giao thủ cùng Chiến Thần Trịnh Thiết Quân, điều này đối với Lý Dật mà nói là một cơ hội hiếm có rất tốt.

Ăn xong cơm trưa, Lý Dật nghỉ ngơi trong phòng riêng tại sòng bạc Hoàng Quan khoảng hai tiếng đồng hồ, điều chỉnh trạng thái một chút, đủ hai giờ sau, mới lái xe chạy tới Vĩnh Hòa hội sở.

Vĩnh Hòa hội sở ngoại trừ tổ chức đấu chó cùng so đấu hắc quyền, nói chung, hội sở hầu như không có khách nhân, thập phần quạnh quẽ, cũng có vẻ vô cùng an tĩnh.

Trước khi Lý Dật đến Vĩnh Hòa hội sở, vào thời gian Vĩnh Hòa hội sở không tổ chức buổi so đấu, Trịnh Thiết Quân đều để cho mấy tên thủ hạ bồi hắn đánh quyền, hoặc sẽ đi đến Tiêu gia trang viên tìm Tiêu Thanh Sơn uống rượu. Chỉ là Tiêu Thanh Sơn bề bộn nhiều việc, rất ít có cơ hội bồi hắn uống rượu, thậm chí, còn có thời gian hắn đi tìm Tiêu Thanh Sơn, Tiêu Thanh Sơn tình nguyện chơi cờ cùng hắn cũng không chịu uống rượu, mà đối với tính cách táo bạo như Trịnh Thiết Quân mà nói, đi chơi cờ vây tự nhiên là tự tìm ngược đãi chính mình.

Đến lúc này, mỗi lần Trịnh Thiết Quân muốn đi tìm Tiêu Thanh Sơn đều sẽ hỏi hai vấn đề trước, một là Tiêu Thanh Sơn có thể đừng đánh cờ hay không, hai là hỏi Tiêu Thanh Sơn có chịu uống rượu với hắn hay không.

Lúc Lý Dật đến Vĩnh Hòa hội sở, Trịnh Thiết Quân đã cởi bỏ tây trang, mặc một bộ quần áo võ phục, đang ở bãi cỏ của hội sở đối luyện với mấy tên thủ hạ.

Mấy tên thủ hạ đều là do Trịnh Thiết Quân chọn lựa người có khả năng trong bang hội, thường ngày bọn họ vẫn ở trong hội sở, nếu bang hội xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ ra ngoài xử lý công việc.

Nói như vậy, nếu như không phải là chuyện đặc biệt vướng tay vướng chân, Trịnh Thiết Quân cũng sẽ không tự mình đứng ra, mà là để cho Trịnh Dũng Cương bọn họ tự đi giải quyết, điều này cũng xem như là một loại rèn đúc đối với Trịnh Dũng Cương.

Nhưng đúng một lần Trịnh Dũng Cương chạy tới Cổn Thạch hội sở giúp Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng không mang theo những người này, mà chỉ là tùy tiện dẫn theo mấy tên thủ hạ.

Bởi vì, những tinh anh này của bang hội ngoại trừ gặp phải thời gian huyết chiến, rất ít xuất thủ.

Rất xa, Lý Dật đã thấy đám thủ hạ của Trịnh Dũng Cương đang bị Trịnh Thiết Quân đánh cho không còn lực hoàn thủ, đây không phải tiêu chuẩn cách đấu của bọn họ quá kém, chỉ là bởi vì bọn họ đánh không thẳng tay mà thôi.

Bọn họ thân là tinh anh bang hội, trên người đều có một cỗ phỉ khí(khí thế cường đạo), một ngày nếu nảy sinh lòng ác độc thì sẽ liều mạng.

Đánh nhau với Trịnh Thiết Quân, bọn họ tự nhiên sẽ không liều mạng, thậm chí còn có ý thả lỏng...

Dù sao, nếu không cẩn thận đánh thương Trịnh Thiết Quân, thì việc vui liền lớn, mặc dù bọn họ biết Trịnh Thiết Quân sẽ không lưu ý, thế nhưng còn Trịnh Dũng Cương?

Phải biết rằng, Trịnh Dũng Cương và Trịnh Thiết Quân quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra!

Nếu bọn họ lỡ tay đánh thương Trịnh Thiết Quân, Trịnh Dũng Cương không lột đi một lớp da của bọn họ mới gọi là quái sự!

"Tiểu Dật, cậu tới vừa lúc, đám tiểu khốn khiếp này, ra quyền không có lực không nói, tránh cũng không tránh, thuần túy là nhường nhịn!" Thấy Lý Dật hướng bên này đi tới, Trịnh Thiết Quân có chút hổn hển mắng.

Những thủ hạ bị Trịnh Thiết Quân thao luyện đã gần một giờ, toàn thân trên dưới không biết đã trúng thương bao nhiêu lần, đã sớm muốn kết thúc, chỉ là không dám nói, lúc này thấy Lý Dật đi tới, lập tức liền đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: " Dật ca!"

Đối với sự xưng hô của bọn họ, Lý Dật rất bình tĩnh tiếp nhận, đồng thời gật đầu.

Từ ngày Tiêu Thanh Sơn đứng ra bang trợ Lý Dật đạp Kiều Thất Chỉ, danh tiếng Lý Dật đã vang vọng toàn bộ hắc đạo phía nam, có thể nói, hôm nay Lý Dật đã là tiêu điểm nghị luận của toàn bộ hắc đạo phương nam, thậm chí cũng bị cảnh sát xếp vào danh sách thành viên nguy hiểm.

"Trịnh thúc, là ngài quá lợi hại, chứ không phải bọn họ nhường nhịn." Ở trước mặt Trịnh Thiết Quân, Lý Dật không có biểu hiện quá mức câu nệ, thậm chí còn mở một câu vui đùa hiếm thấy.

Câu nói vui đùa này của hắn nhất thời làm cho đám tinh anh bang hội sản sinh hảo cảm, dù sao, Lý Dật là đang nói giúp cho bọn họ.

Trịnh Thiết Quân cũng nghe ra, thế nhưng hắn không nghĩ ra nguyên nhân Lý Dật làm như vậy, mà là cười cười, nói: "Tiểu tử cũng đừng theo ta ba hoa, trước tiên là nói cho tốt, tiểu tử ngươi không được nhường tay, xuất ra toàn bộ thực lực."

"Hiểu rõ, Trịnh thúc." Lý Dật vừa nói vừa bỏ đi tây trang trên thân, lộ bộ quần áo màu trắng bên trong, quần áo rộng thùng thình, thập phần thích hợp cho việc luận bàn.

Mà ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Lý Dật cũng hiểu được, muốn xuất ra toàn bộ thực lực đó là chuyện không có khả năng, đây không phải Trịnh Thiết Quân thiếu tư cách, ngược lại, thực lực cách đấu của Trịnh Thiết Quân hôm nay nằm trên hắn, chỉ là hắn am hiểu nhất chính là thuật giết người, hắn không nắm chắc đánh bại được Trịnh Thiết Quân, nhưng lại nắm chắc giết được Trịnh Thiết Quân!

Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa người luyện võ và sát thủ.

Mà một ngày hắn xuất ra toàn bộ thực lực, đó chính là muốn lấy mạng Trịnh Thiết Quân, như vậy không còn gọi là luận bàn, mà là cuộc đấu sống chết.

"Thân thể không tệ, đến, qua đây, đem hết toàn lực tiến công, ta nhìn xem tiêu chuẩn của cậu ra sao!" Thấy cơ thể của Lý Dật, Trịnh Thiết Quân cười cười, hắn nhìn ra được cơ thể Lý Dật khác hẳn với những vận động viên thể hình, không tràn ngập mỹ cảm như những vận động viên thể hình, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cuồng dã, tràn ngập lực lượng đầy tính bạo tạc.

"Ưm."

Lý Dật gật đầu, lập tức bày ra tư thế cách đấu, đầu mũi chân trái hướng về phía trước, khuỷu tay trái dựng thẳng, chân phải khom thấp.

Chứng kiến Lý Dật bày ra tư thế chiến đấu, trước mắt Trịnh Thiết Quân không khỏi sáng ngời, hắn chỉ nghe Trịnh Dũng Cương khen ngợi tiểu tử này giống như cao thủ nhân gian hiếm có, nhưng còn chưa gặp qua Lý Dật chân chính xuất thủ. Lúc này nhìn tư thế cách đấu của Lý Dật, liền biết Lý Dật hoàn toàn khác với đám thủ hạ của Trịnh Dũng Cương, mà là người chân chính hiểu được thuật cách đấu.

Phân tích rõ điểm này, Trịnh Thiết Quân hít sâu một hơi, đồng dạng cũng bày ra tư thế cách đấu. Khác với tư thế cách đấu do Lý Dật bày ra, Trịnh Thiết Quân từ nhỏ luyện Hồng quyền, bày ra chính là tư thế chiến đấu của Hồng quyền.

Dưới ánh mặt trời, Lý Dật và Trịnh Thiết Quân hai người đều nhìn chăm chú vào đối phương, hai mắt giao nhau tựa như sao trời lấp lánh, chỉ nhìn vào ánh mắt của đối phương, hai người đều hiểu rõ ràng, trận đấu đã chính thức bắt đầu. Toàn bộ những sự quấy rầy và tiếng rầm rĩ, đối với hai người hiện tại mà nói, đều đã tiêu thất, trong mắt bọn họ chỉ còn đối thủ, không còn ai khác.

Cảm thụ được bầu không khí trong sân, những thủ hạ của Trịnh Dũng Cương đều cả kinh, bọn họ cũng chỉ từ trong miệng Trịnh Dũng Cương nghe được Lý Dật có thân thủ rất lợi hại, nhưng chưa từng chân chính gặp qua, hôm nay cảm thụ được khí thế toát ra trên người Lý Dật, lại biết Trịnh Dũng Cương cũng không hề khoa trương.

Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, thân thủ của Trịnh Thiết Quân vẫn thập phần linh hoạt, thân thể hắn hơi hoảng động, bước chân vẫn duy trì sự di động linh hoạt. Từ tốc độ di động cùng bước tiến của hắn đến xem, hắn là một cao thủ cách đấu nhất lưu.

Lý Dật nhìn ra Trịnh Thiết Quân là muốn để hắn xuất thủ, vì vậy cũng không có ý chờ đợi, dưới chân đột nhiên phát lực, thân thể mạnh mẽ nhảy lên, tốc độ cực nhanh khiến cho người bên cạnh kinh ngạc, dù là trong mắt Trịnh Thiết Quân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên, tốc độ của Lý Dật vượt ngoài sự dự liệu của hắn.

Vừa tới gần Trịnh Thiết Quân, Lý Dật cũng không lập tức ra quyền, mà là đột ngột dừng chân, biến hóa tiết tấu một chút, sau đó cả người bỗng nhiên xuất kích, một quyền mang theo tiếng rít gió "vù vù" hướng Trịnh Thiết Quân đánh tới.

"Tới hay!"

Sự quỷ dị thay đổi của Lý Dật, làm trước mắt Trịnh Thiết Quân sáng ngời, song song cả người hắn cấp tốc bật lui về phía sau, tốc độ cũng không hề chậm hơn Lý Dật.

Lý Dật cũng không nghĩ tới chỉ quyền đầu tiên mà có thể đánh trúng được Trịnh Thiết Quân, nói vậy, Trịnh Thiết Quân cũng không có tư cách được xưng là " Chiến Thần".

Một quyền không trúng, Lý Dật lần thứ hai lao sát tới, giống như mãnh hổ chụp mồi, khí thế cả người trướng mạnh, tư thế rèn sắt khi còn nóng.

"Hô!"

"Hô!"

....

Liên tục sáu lần công kích vào khoảng không, Lý Dật đã bức Trịnh Thiết Quân tới chỗ không còn cách nào né tránh, rơi vào đường cùng, Trịnh Thiết Quân búng mạnh chân, chạm thẳng vào chân Lý Dật, phát sinh một tiếng "phanh" trầm muộn.

Sau đó, Trịnh Thiết Quân không cho Lý Dật cơ hội né tránh, cả người lập tức lao tới, trong nháy mắt, Trịnh Thiết Quân giống như một đầu sư tử vừa xuất kích, trên người mang theo khí thế sắc bén!

Tình thế trong sân lập tức bởi vì sự phản kích của Trịnh Thiết Quân mà phát sinh thay đổi, vai diễn của hai người nhất thời trao đổi, Lý Dật biến thành người né tránh, Trịnh Thiết Quân lại biến thành người công kích.

Luận công kích, hiện tại Lý Dật còn chưa qua được Trịnh Thiết Quân, thế nhưng luận kỹ xảo né tránh, Lý Dật cao hơn Trịnh Thiết Quân không ít.

Linh hoạt né tránh, xảo quyệt đánh trả.

Cùng lúc né tránh, Lý Dật biểu hiện thật dễ dàng như thường, làm Trịnh Thiết Quân trong lúc nhất thời không cách nào tìm được cơ hội!

"Hát!"

Có thể Lý Dật biểu hiện ra vẻ quá dễ dàng, làm Trịnh Thiết Quân nhất thời quát lên một tiếng lớn.

Một tiếng quát qua đi, Trịnh Thiết Quân ra quyền và tốc độ di động cũng nhanh hơn rất nhiều, lực lượng ra quyền cũng lớn hơn rất nhiều, quyền phong rít lên liên tục, áp lực của Lý Dật cũng tăng nhanh thẳng tắp.

Bỗng nhiên...

Trịnh Thiết Quân dùng một bộ quyền tổ hợp quấy rầy tiết tấu của Lý Dật, cuối cùng dùng một quyền hung mãnh đánh thẳng vào ngay giữa ngực Lý Dật. Lý Dật nhất thời không kịp né tránh, không thể làm gì khác hơn là vươn hai tay, tạo thành hình chưởng mở ra, nỗ lực đón lấy nắm tay của Trịnh Thiết Quân.

"Phanh!"

Trong nháy mắt nắm tay của Trịnh Thiết Quân tiếp xúc với hai tay Lý Dật, Lý Dật làm ra động tác thu về, tan mất hơn phân nửa lực lượng, thế nhưng lực lượng dư âm cũng đánh thẳng vào tay hắn, chấn hai tay hắn tê dại, cả người phải thối lui vài bước.

"Ha ha!" Thấy Lý Dật chỉ lui ra ba bước liền ổn định thân hình, Trịnh Thiết Quân ha ha cười nói: "Thống khoái! Thật thống khoái!"

Lý Dật biết luận bàn dừng ở đây, vì vậy thu hồi thân hình, cười cười, nói: "Trịnh thúc lớn tuổi còn có thân thủ như vậy, thật làm người bội phục."

"Tiểu tử ngươi từ lúc nào học được trò vuốt mông ngựa vậy?" Trịnh Thiết Quân cười mắng: "Vừa rồi ta dùng bảy thành thực lực, vẫn không tổn thương được cậu không nói, còn chưa bức được cậu đến tuyệt lộ, cậu đang khen ta hay là tổn hại ta đây?"

Trịnh Thiết Quân nói làm Lý Dật nhiều ít có chút xấu hổ, nếu Trịnh Thiết Quân không xuất toàn lực, thật đúng không thể nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Mà đám thủ hạ của Trịnh Dũng Cương nghe được Trịnh Thiết Quân nói, lại giống như bị hóa đá, ngơ ngác sững sờ ngay tại chỗ.

Ở trong trí nhớ của bọn họ, toàn bộ hắc đạo phía nam người có thể ép được Trịnh Thiết Quân phải dùng bảy thành thực lực, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng mà nếu như bọn họ biết được, nếu Lý Dật chịu mạo hiểm thụ thương có thể giết được cả Trịnh Thiết Quân, phỏng chừng sẽ trực tiếp ngất xỉu...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-370)