Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 062

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 062: Tôi không cần hoa anh tặng
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Shopee


"Đám tiểu tử các ngươi, không có việc gì thì nên theo tiểu Dật học học, thời điểm mấu chốt sẽ cứu mạng các cậu đó." Trịnh Thiết Quân xoa xoa mồ hôi trên đầu, trách mắng đám tinh anh của bang hội.

Những người này nghe được Trịnh Thiết Quân nói, nhất thời giống như con mèo ngửi được mùi, lập tức vây quanh bên người Lý Dật.

"Dật ca, Trịnh thúc nói không sai, lúc rảnh rỗi phải dạy thêm cho các huynh đệ!" Dẫn đầu chính là một người tên là Hầu Tam, người Hà Nam, từ nhỏ luyện qua một ít công phu bên ngoài, gia nhập hắc đạo nhờ vào chút công phu tiến được vào Mãnh Hổ Bang.

Hầu Tam vừa nói xong, những người khác đều phụ họa, đồng thời vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Dật.

Lý Dật nguyên lai vốn để Trịnh Dũng Cương trở thành trợ thủ đắc lực của hắn, hôm nay thấy có cơ hội lôi kéo làm quen với thủ hạ của Trịnh Dũng Cương, tự nhiên sẽ không bỏ qua, cười nói: " Muốn học cũng được, nhưng trước tiên là phải chịu khổ."

"Dật ca, chỉ cần thân thủ có thể biến thái được như anh, ăn bao nhiêu khổ chúng ta đều nguyện ý!" Hầu Tam hắc hắc cười gượng hai tiếng, sau đó quay đầu lại nói với những người khác: " Các anh nói đúng không? Các huynh đệ!"

"Đúng vậy! Dật ca." Những người khác nhất thời cao giọng phụ họa.

Thấy mọi kêu lên vang dội, Lý Dật đang muốn nói gì đó, nhưng nhận thấy được điện thoại di động trong túi chợt nhẹ nhàng rung động lên.

Lý Dật nhìn mọi người cười cười như xin lỗi, sau đó đi tới một bên chuyển được điện thoại, bên trong truyền ra thanh âm đơn thuần của Lưu Vi: "Đại ca ca, anh đang làm gì đó?"

"Tôi đang làm việc, tiểu Vi, cô có việc gì thế?" Mỗi lần nghe được thanh âm của Lưu Vi, tâm tình Lý Dật đều rất thả lỏng.

Đầu bên kia điện thoại, Lưu Vi nghe được Lý Dật đang làm việc, do dự một chút, mới nói: "Không có việc gì. Hôm nay là cuối tuần, vốn em muốn cùng anh ra ngoài chơi, nếu đại ca ca đang làm việc thì thôi vậy..."

Lời tuy nói như vậy, thế nhưng trong giọng nói của tiểu nha đầu toát ra một tia tiếc nuối.

"Không phải mẹ cô đã trở về sao? Cuối tuần bà ấy cũng không cùng cô đi ra ngoài?" Lý Dật vô ý thức hỏi thăm.

"Đại ca ca, sao anh biết mẹ em đã trở về?" Đầu kia điện thoại, đầu tiên Lưu Vi có vẻ có chút hiếu kỳ, sau đó trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Mẹ đúng là đã trở về, nhưng chỉ được một ngày, hơn nữa tâm tình thật không tốt, không nói chuyện với em, còn nổi giận với em nữa."

Lưu Vi nói làm trong lòng Lý Dật hơi chấn động, từ biểu hiện của Lưu Tư Cầm ngày hôm đó mà xem, Lý Dật nhìn ra được, Lưu Tư Cầm đối với Lưu Vi vốn không hề quan tâm, nói khó nghe một chút, Lưu Tư Cầm ngay cả trong lòng Lưu Vi đang suy nghĩ điều gì cũng không rõ ràng!

"Tiểu Vi, cô đang ở đâu?" Nghĩ đến vì mình đắc tội Lưu Tư Cầm mà làm cho Lưu Vi phải chịu đựng lửa giận của Lưu Tư Cầm, trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút tự trách: " Tôi đi qua tìm cô."

Nguyên lai, Lưu Vi đột nhiên nghe Lý Dật nhắc tới mẹ mình, tâm tình trong lúc nhất thời trở nên có chút khó chịu, lúc này ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, nhất thời vui vẻ: "Thật sự sao? Đại ca ca?"

"Ưm." Nghe được tiếng cười vui mừng của Lưu Vi, tâm tình Lý Dật chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

"Đại ca ca, em đang ở nhà, chừng nào anh đến? Nếu không nửa giờ sau anh đến nhé? Em mới rời giường còn chưa kịp rửa mặt, đi thu thập một chút." Lúc này tâm tình của Lưu Vi đã triệt để chuyển biến tốt đẹp, thậm chí, vừa nói vừa nhảy xuống đất, nhìn ra đang có bao nhiêu hài lòng.

"Một giờ sau tôi đến nhà tìm cô." Lý Dật nói.

Lưu Vi nghe Lý Dật nói như thế, liền "Ân" một tiếng, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Sau khi cắt đứt điện thoại, Lý Dật mới phát hiện, đám thủ hạ của Trịnh Dũng Cương đã rời đi, mà Trịnh Thiết Quân đang ngồi trên ghế, đang hút thuốc lá Hồng Hà.

Lý Dật thu hồi điện thoại di động, trực tiếp đi qua.

"Điện thoại của bạn gái? Nhìn cậu cười thật hài lòng." Thấy Lý Dật đi qua, Trịnh Thiết Quân rút một điếu thuốc, đưa cho Lý Dật.

Lý Dật cũng không giống như lần đầu khi gặp Trịnh Thiết Quân mà cự tuyệt, tiếp nhận lấy điếu thuốc, đốt lên hút một hơi mới giải thích: "Không phải, là một đứa em gái."

"Em gái của cậu?" Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, biểu tình trên mặt Trịnh Thiết Quân kinh ngạc, thiếu chút nữa làm rớt luôn điếu thuốc trong miệng, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua Lý Dật có em gái.

Thấy dáng dấp ngạc nhiên của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật biết Trịnh Thiết Quân hiểu lầm, vì vậy cười cười: "Trịnh thúc, là em kết nghĩa thôi."

"Em gái kết nghĩa?" Trịnh Thiết Quân bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lại khinh bỉ nói: "Cái gì gọi là em gái kết nghĩa? Nói thẳng là tình nhân của cậu. Đừng cho rằng ta già nên cái gì cũng không hiểu, đám tuổi trẻ các ngươi hiện tại đều dùng giọng điệu này. Nhất là tiểu tử Dũng Cương, mỗi lần ta thấy hắn thay đổi đàn bà, hắn đều theo ta nói là em gái kết nghĩa!"

Trịnh Thiết Quân nói chuyện làm Lý Dật có chút dở khóc dở cười, quen biết Trịnh Dũng Cương một thời gian, Lý Dật còn không biết Trịnh Dũng Cương lại thích trò này.

Sau đó, Lý Dật lại tùy ý trò chuyện với Trịnh Thiết Quân một lát, liền rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở.

....

"Dì Lan, dì nhìn xem, đại ca ca tới chưa?" Trong nhà Lưu Vi, Lưu Vi liên tục thay đổi quần áo, mà dì Lan đứng ngay cửa sổ giúp nàng nhìn ra cửa biệt thự.

Thấy dáng dấp sốt ruột của Lưu Vi, dì Lan lộ ra dáng tươi cười vui mừng.

Từ sau khi Lưu Tư Cầm trở lại Thượng Hải, tâm tình của Lưu Vi vẫn rất không xong, mấy ngày nay cơ bản chưa từng cười qua.

Mà hôm nay sau khi Lưu Vi gọi điện thoại cho Lý Dật, dáng tươi cười trên mặt vẫn chưa từng mất đi.

Tuy rằng lúc Lưu Tư Cầm rời đi từng căn dặn dì Lan, không cho Lý Dật gặp gỡ Lưu Vi, thế nhưng thấy mấy ngày nay Lưu Vi vẫn rầu rĩ không vui, đâu còn tâm tư làm theo lời dặn dò của Lưu Tư Cầm?

Huống chi, ấn tượng của dì Lan đối với Lý Dật rất không sai, bà cũng không cho rằng Lý Dật kém cỏi như lời Lưu Tư Cầm nói.

"Dì Lan ơi, tới chưa?" Lúc này đây, Lưu Vi mặc vào một bộ quần áo màu trắng, nhìn vào gương ngắm nghía, cảm giác không tệ, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn dì Lan, đã thấy dì Lan nhìn nàng cười khúc khích, không khỏi bậm môi.

" Được, được, được, dì giúp con nhìn xem." Thấy hình dạng bậm môi của Lưu Vi, trong lòng dì Lan vô cùng hài lòng, vội vã xoay người hướng dưới lầu nhìn lại.

"Tới." Hướng dưới lầu nhìn xuống, dì Lan thình lình thấy nơi cửa biệt thự có chiếc xe vừa dừng lại, Lý Dật chậm rãi từ trong xe đi xuống, hướng vào biệt thự nhìn quanh.

"A? Tới rồi?" Tuy rằng ngóng trông Lý Dật tới sớm một chút, thế nhưng nghe được Lý Dật đã đến, nàng lại có chút khẩn trương: "Dì Lan, dì xem xem con mặc thế này có xấu xí không?"

Nhìn biểu tình lo lắng bất an của Lưu Vi, dì Lan cười đến toét miệng: "Không khó xem, Vi Vi nhà ta đẹp như thế, mặc cái gì cũng thấy đẹp."

"Con xuống lầu đây." Nghe dì Lan nói như thế, Lưu Vi cười hắc hắc, sau đó cầm lấy túi xách, vội vã chạy xuống dưới lầu.

Nơi cửa biệt thự, Lý Dật đang muốn gọi điện thoại cho Lưu Vi, đã thấy Lưu Vi mang theo túi xách vọt ra, vừa chạy vừa kêu to: "Đại ca ca!"

"Chậm một chút, cẩn thận bị ngã." Thấy tư thế vội vàng như đi đầu thai của Lưu Vi, Lý Dật lo lắng đồng thời cảm thấy có chút buồn cười.

Lưu Vi chạy đến trước mặt Lý Dật, thở hổn hển vài hơi, sờ sờ ngực, sau đó trước mắt sáng ngời, như là mới phát hiện được tân đại lục, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Dật.

"Làm sao vậy? Lẽ nào trên mặt tôi có gì sao?" Lý Dật có chút cổ quái sờ sờ mặt.

"Xì!"

Lý Dật nói nhất thời làm Lưu Vi buồn cười: "Đại ca ca, anh thật là thú vị! Mặt của anh không có gì bẩn đâu, chỉ là em phát hiện anh biến suất hơn rất nhiều!"

Lưu Vi nói làm Lý Dật không biết nói gì, tục ngữ nói, người nhờ ăn mặc, ngựa nhờ yên cương, đạo lý này tuy rằng hiểu được, nhưng hắn cũng không quá quan tâm bề ngoài.

"Đi thôi, đại ca ca, chúng ta đến khu vui chơi!" Thấy Lý Dật không nói lời nào, Lưu Vi tiến lên một bước, rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Lý Dật.

"Grưm..."

Đúng lúc này, xa xa truyền đến một trận thanh âm ầm ầm chói tai, chỉ là vừa nghe, Lý Dật liền biết có người đang lái xe, bởi vì thanh âm kia là do xe thể thao vọng lại.

Rất xa, Lý Dật nhìn thấy một chiếc Maserati màu tím hướng bên này chạy tới, khi sắp đến gần chỗ hai người, chiếc xe đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng thắng rít, bánh xe ma sát cùng mặt đất tạo ra dấu bánh xe trên đường, sau đó chiếc xe vững vàng dừng lại cách Lý Dật và Lưu Vi chừng ba thước.

Thấy chiếc xe trước mắt, Lưu Vi nhíu nhíu mày, tựa hồ nhận ra chủ nhân của chiếc xe.

Cùng lúc đó, cửa xe bị người đẩy ra, một nam nhân mặc bộ tây trang màu trắng chậm rãi từ trong xe đi xuống, trong tay còn cầm một giỏ hoa tươi.

Lúc nam nhân đi tới, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Lưu Vi, tựa hồ xem Lý Dật như không khí.

"Vi Vi, tặng cho cô." Nam nhân đi tới trước hai người, nhìn Lưu Vi lộ ra nụ cười mê người, phối hợp với gương mặt anh tuấn của hắn thậm chí có thể nói là tướng mạo yêu dị, đủ làm cho các thiếu nữ thét lên chói tai.

Nhưng Lưu Vi vẫn chăm chú nắm chặt cánh tay Lý Dật, dán thân thể sát vào người Lý Dật, có chút phiền chán nói: "Đái Nhạc, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, tôi không cần anh tặng hoa cho tôi!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-370)