← Ch.062 | Ch.064 → |
Thấy cử động của Lưu Vi, nghe được lời nói có chút không nhịn được của Lưu Vi, ánh mắt Đái Nhạc chậm rãi từ trên người Lưu Vi dời đi, quay hướng Lý Dật, con mắt mị thành một cái khe, trong con ngươi toát ra ánh mắt tức giận.
Nhận thấy được vẻ tức giận trong mắt Đái Nhạc, vẻ mặt Lý Dật vẫn bình tĩnh, kết quả làm Đái Nhạc càng thêm phẫn nộ, chỉ thấy thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, trầm thấp nói: "Vi Vi, lẽ nào cô vì tên nhà quê này, cho nên không muốn nhận hoa của tôi, không muốn đi ra ngoài với tôi?"
"Anh mới là tên nhà quê, gia đình các anh mới là nhà quê!" Nghe được Đái Nhạc vũ nhục Lý Dật, Lưu Vi nhất thời tức giận, phải biết rằng, ngày trước vì Lý Dật nàng thiếu chút nữa trở mặt với Tiêu Huỳnh Huỳnh, huống chi là Đái Nhạc?
Lưu Vi nói làm sắc mặt Đái Nhạc phát xanh, thân là một đứa cháu trai được Đái lão gia tử đầu sỏ của Mãnh Hổ Bang phía nam được coi trọng nhất, xuất thân của hắn đủ dùng từ phú quý để hình dung. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám nói hắn là tên nhà quê, thậm chí, theo hắn xem ra, thế giới này cũng không có người đủ tư cách nói hắn là tên nhà quê!
"Được! Tốt!" Đái Nhạc âm trầm rít ra vài từ trong hàm răng, âm lãnh quét mắt nhìn Lý Dật, sau đó xoay người đi về xe của hắn.
Biểu hiện của Đái Nhạc làm Lý Dật nhiều ít có chút kinh ngạc, rất hiển nhiên, lòng dạ của Đái Nhạc và tuổi tác của hắn thật sự không tương xứng.
Nương theo một trận "ù ù", chiếc Maserati màu tím rít gào rời khỏi cửa biệt thự, tiếng rít gào phẫn nộ tựa hồ đại biểu tâm tình của Đái Nhạc.
Nhìn chiếc xe màu tím đi xa, Lý Dật cũng hơi nhíu mày.
Tuy rằng Đái Nhạc cũng không thốt ra lời ngoan độc như trong sự tưởng tượng của hắn, cũng không có giận dữ, thế nhưng trực giác nói cho hắn, chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy.
"Đại ca ca, xin lỗi, làm cho hắn ảnh hưởng đến tâm tình của anh." Lưu Vi thấy Lý Dật trầm mặc không nói, cho rằng Lý Dật vì câu nói của Đái Nhạc mà tức giận, có chút tự trách.
Lý Dật mỉm cười, nói: " Không có. Đi, chúng ta đến khu vui chơi."
" Ân."
Lưu Vi hưng phấn gật đầu, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, tâm tình của nàng liền chuyển biến tốt hơn.
Nếu đổi lại là những người khác thì tuyệt đối không có khả năng, mà ở trên người Lưu Vi lại rất bình thường, nàng không có tâm kế, cũng sẽ không đi suy đoán lời của người khác nói là thật hay giả, sinh hoạt của nàng tựa hồ vô ưu vô lự.
Mà trên thực tế, lúc nàng thương tâm, chỉ biết len lén trốn trong chăn mà lau nước mắt...
Do vì cuối tuần, cộng thêm khí trời sáng sủa, sân vui chơi người người tấp nập, chỉ lo mua vé vào cửa, Lý Dật phải xếp hàng suốt nửa tiếng đồng hồ.
Mà trong quá trình xếp hàng, Lưu Vi tựa hồ không có chút nào không nhịn được, nhưng thật ra vẫn ríu ra ríu rít giảng thuật cho Lý Dật những chuyện thú vị trong trường học, tựa hồ chỉ cần cho nàng và Lý Dật ở chung một chỗ, dù đứng ngoài đường, nàng cũng sẽ không cảm thấy vô vị.
Lấy được vé vào cửa đi vào khu vui chơi, Lý Dật tùy ý cho Lưu Vi kéo cánh tay hắn.
Khác với ngày tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lưu Vi, hôm nay Lý Dật mặc giày da cùng tây trang, cạo râu, cả người thoạt nhìn tinh thần chấn hưng, phối hợp với ánh mắt thâm thúy của hắn, làm cho người ta có một loại cảm giác thành thục.
Mà một thân trang phục của Lưu Vi cũng không chói mắt, ngược lại, thập phần giản đơn, thế nhưng quần áo giản đơn cũng không thể che giấu được cỗ khí chất đơn thuần trên người nàng, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ thêm thanh xuân mê người.
Dọc theo đường đi, hai người đưa tới không ít ánh mắt, Lý Dật thì không nói, mà Lưu Vi cũng âm thầm có chút đắc ý, càng thêm cố sức nắm chặt cánh tay Lý Dật.
"Muốn chơi cái gì?" Lý Dật nhìn đủ loại hạng mục trong sân vui chơi, lại không biết nên chơi thứ nào mới tốt, trên thực tế, kiếp trước hắn cũng từng đi qua khu vui chơi, chỉ là vì theo dõi mục tiêu mới đi. Khi đó, các hạng mục trong sân vui chơi đều đa dạng hơn hiện tại không ít, đồng dạng, cũng tiên tiến rất nhiều.
"Đi xe vượt núi đi, thứ đó tương đối kích thích nga!" Lưu Vi kiến nghị nói.
Lý Dật "uh" một tiếng, mang theo Lưu Vi hướng chỗ chơi xe vượt núi đi đến.
Ở chỗ chơi xe vượt núi tụ tập không ít người, trong đó đại khái chỉ là thanh niên nam nữ.
Lúc Lý Dật và Lưu Vi đi đến, trong đó có một ít thanh niên nam nữ đang đấu tranh xem có nên chơi hay không, dù sao, nếu năng lực thừa nhận áp lực quá kém thì sẽ không thể chơi nổi trò xe vượt núi, nôn mửa là việc nhỏ, có người thậm chí bị tái phát bệnh tim ngay tại chỗ.
Điều này cũng trực tiếp dẫn đến, trò chơi xe vượt núi là hạng mục tiêu khiển có tính khiêu chiến nhất, mà nói như vật, những người có bệnh tâm lý, hoặc tâm lý quá kém sẽ không được tham gia trò chơi.
So sánh với những người còn đang do dự mà nói, Lưu Vi cũng có chút khẩn cấp.
Nhớ tới biểu hiện của Lưu Vi ở lần trước khi đua xe, Lý Dật nhất thời bình thường trở lại, lần đó Lưu Vi cũng không hề sợ hãi, chơi trò xe vượt núi tự nhiên cũng sẽ không sợ. Dù sao, đua xe còn kích thích hơn trò xe vượt núi, cũng như khảo nghiệm năng lực chịu đựng áp lực trong lòng người.
Hai người xếp hàng trong đám người đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ, mới đến phiên mình lên xe.
Lên xe vượt núi, Lưu Vi nhìn Lý Dật nói: "Đại ca ca, chúng ta đánh cuộc không?"
"Đánh cuộc cái gì?" Lý Dật cười hỏi.
Lưu Vi nghiêng đầu, vẻ mặt đắc ý nói: "Chờ sau khi xe khởi động, hai người chúng ta không cho ai la hét, ai la lên, thì người đó thua."
"Ha hả." Lý Dật cười khổ một chút, đối với hắn mà nói, trò tiêu khiển xe vượt núi này dù so với việc huấn luyện hàng ngày cũng không tính là gì, kiếp trước hắn vì muốn rèn đúc năng lực thừa thụ cùng rèn đúc tâm lý, huấn luyện viên cũng tìm được biện pháp giúp hắn.
Lý Dật rõ ràng nhớ kỹ, có một năm, hắn chỉ hơn bảy tuổi, huấn luyện viên đưa cho hắn một con dao muốn hắn giết một người, chờ giết xong người kia, huấn luyện viên cắt luôn đầu người nọ xuống, bảo hắn buổi tối ôm ngủ...
Một đêm đó, Lý Dật ói ra tròn cả đêm, dù cả dịch dạ dày cũng phun ra!
Mà sau đêm đó, Lý Dật cũng không còn sợ hãi đối với việc giết người hay thấy xác chết!
Cũng chính vì biểu hiện xuất sắc trong đêm đó của Lý Dật, làm cho tổ chức sát thủ của hắn không tiếc tất cả sự trả giá đưa hắn bồi dưỡng thành đệ nhất sát thủ của thế giới ngầm!
Trong biểu tình chờ mong lẫn kinh khủng của mọi người, xe vượt núi chậm rãi động, sau đó tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hướng trên cao phóng đi.
"A!"
Chỉ mới lần đầu tiên chạy nước rút trên cao, một ít người đã nhịn không được mà hô to lên, trong đó còn có một bộ phận nhắm hai mắt lại, vừa hô to, thân thể hung hăng run lên.
So sánh với những người đó mà nói, Lý Dật và Lưu Vi rốt cục là người trấn định nhất, hai người chỉ mỉm cười nhìn đối phương, trên mặt không hề tìm được sự sợ hãi chút nào.
Xe vượt núi vọt tới đỉnh chóp, lập tức đáp xuống!
So sánh với việc xông lên đỉnh chóp mà nói, thời gian đi xuống phía dưới càng làm cho lòng người kinh sợ, mà tiếng quát tháo càng lúc càng lớn của những người bên cạnh càng chứng minh điểm này.
Lúc này đây, hai người cũng vẫn không kêu lên, nhưng sắc mặt Lưu Vi cũng hơi thay đổi một chút.
Mọi người từng ngồi xe vượt núi đều biết, lúc xe đáp xuống, trái tim muốn bay lên tận não, tim đập nhanh hơn không nói, còn cho người ta một loại cảm giác như sắp nhảy ra.
Hiển nhiên, loại biến hóa thình lình xảy ra này nhiều ít làm Lưu Vi có chút không thích ứng.
Nhưng không đợi Lưu Vi thích ứng loại biến hóa thình lình xảy ra này, xe vượt núi bắt đầu chuyển biến 360 độ!
Đây có thể nói là bộ phận kích thích nhất của xe vượt núi, lúc này, ngoại trừ Lý Dật và Lưu Vi ra, những người khác trên xe đều hét to lên, mà cuối cùng Lưu Vi cũng nhịn không được, hé miệng hô to.
"A...."
Tiếng kêu kinh khủng từ trong miệng Lưu Vi truyền ra, đồng thời cũng làm cho sự sợ hãi trong ngực nàng giảm bớt rất nhiều.
Mà Lý Dật vẫn là biểu tình thật dễ dàng.
Đợi khi xe vượt núi dừng lại, Lưu Vi có vẻ có chút phiền muộn: " Đại ca ca, chẳng lẽ anh không hề sợ một chút nào sao?"
Lý Dật lắc đầu.
"Hừ hừ, em cũng không tin anh không sợ, đi, chúng ta đi chơi bungee(buộc dây thừng vào chân nhảy từ trên cao xuống)." Lưu Vi nổi lên lòng hiếu thắng.
Thấy hình dạng không phục của tiểu nha đầu, Lý Dật cũng không lập tức đáp ứng, mà là tính toán một chút năng lực thừa nhận của Lưu Vi, cho ra kết quả Lưu Vi có thể chơi bungee, mới đáp ứng.
So sánh với xe vượt núi mà nói, bungee kích thích hơn rất nhiều.
Nơi sân chơi bungee tuy nhiều người, thế nhưng người chơi cũng rất ít, hiển nhiên, đại bộ phận mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt.
Không quá vài phút, liền đến phiên Lý Dật và Lưu Vi hai người.
"Các vị muốn chơi kiểu tình lữ, hay chơi kiểu phổ thông?" Nhân viên lộ ra nụ cười đầy chức nghiệp hỏi.
Ngạc nhiên nghe được nhân viên nói, Lưu Vi vội vã cúi thấp đầu, đỏ mặt không dám nhìn Lý Dật.
Mà Lý Dật chỉ hỏi: "Thứ này làm sao phân chia?"
"Tình lữ chính là hai người cùng một chỗ, phổ thông là chơi từng người. Tôi xem hai vị nên chơi tình lữ đi thôi, như vậy vừa có thể giúp đối phương giảm sức ép, cũng thêm lãng mạn." Nhân viên cười nói.
"Vậy thì tình lữ đi." Lý Dật suy nghĩ một chút, quyết định chơi kiểu tình lữ, tuy rằng hắn nghĩ Lưu Vi có thể thừa nhận sự kích thích của trò bungee mang đến, thế nhưng đó chỉ là suy đoán, cũng không thể bảo chứng, mà nếu dùng phương thức tình lữ để chơi, có hắn bồi bên người Lưu Vi, Lưu Vi sẽ không còn sợ nữa.
Tình lữ?
Ngạc nhiên nghe hai chữ này, trái tim tiểu nha đầu nhảy lên kịch liệt vài cái, gương mặt đỏ bừng, vui mừng đồng thời cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Dật.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |