← Ch.008 | Ch.010 → |
Đợi Lý Dật lấy xong tiền, trở lại chợ bán sỉ, Hạ Vũ Đình đang ở trong một tiệm bán chăn đệm trả giá với ông chủ.
Hạ Vũ Đình cau mày, biểu tình lộ ra ý tứ ông không giảm giá thì tôi sẽ không mua, mà vẻ mặt ông chủ lại đau khổ, biểu tình như sắp khóc.
Nữ nhân đều nói khi nam nhân chăm chú sẽ có vị nam nhân, nữ nhân khi chăm chú làm sao lại không phải rất đẹp?
Nhìn biểu tình của Hạ Vũ Đình khi trả giá cò kè nhất định không nhượng bước, Lý Dật nhịn không được cười cười, nói: "Vũ Đình, anh xem giá cả cũng được rồi, mua thôi."
"Huynh đệ, lời này của cậu nói đúng, cô ấy trả giá thật quá lợi hại, nếu bán theo giá này, tôi thật sự không hề có lời, nếu còn thấp hơn, thật sự sẽ bị lỗ vốn!" Ông chủ nghe được Lý Dật nói, phảng phất như gặp được cha ruột, cầm lấy cánh tay Lý Dật liền tố khổ.
"Việc buôn bán nào có chuyện lỗ vốn?" Hạ Vũ Đình cũng trách cứ liếc mắt nhìn Lý Dật, nhìn ông chủ nói: "Vậy thì giá này đi, các người đem chăn, đệm, ra giường đều gói lại, sau đó mang đến phúc lợi viện cho chúng ta, tiền xe chúng ta sẽ không ra."
"Huynh đệ, tôi thật ước ao như cậu, tìm được một lão bà như thế!" Ông chủ ước ao liếc mắt nhìn Lý Dật, sau đó dặn nhân viên cửa hàng bắt đầu gói đồ đạc.
Nghe được ông chủ nói, đầu tiên Hạ Vũ Đình ngây ra, sau đó xấu hổ cúi đầu, trên mặt bất tri bất giác bò lên vẻ ửng hồng.
Mà Lý Dật cũng rất thản nhiên tiếp nhận sự tán thưởng của ông chủ...
Cả buổi sáng sớm, Lý Dật đều cùng Hạ Vũ Đình đi mua sắm cho người già trong phúc lợi viện, kết quả mua mãi cho tới khi nào xong, mua cả một xe tải, từ đồ dùng hàng ngày đến đồ dùng tiêu khiển đều mua đủ hết.
Thậm chí, dựa theo ý tưởng của Hạ Vũ Đình, còn muốn mua một ít dụng cụ thể thao cho người già trong phúc lợi viện, bình thường các người già không có việc gì còn có thể rèn đúc thân thể.
Khi Lý Dật và Hạ Vũ Đình chỉ đường cho xe tải chạy tới phúc lợi viện, các người già của phúc lợi viện đang ăn cơm trưa.
Nghe được thanh âm động cơ của xe tải, các người già đều thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy trong viện đang đỗ một chiếc xe tải, cùng Hạ Vũ Đình vẻ mặt sáng lạn tươi cười, các người già đều giống như ngây ngốc, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, các người già đi tới giữa sân, nhìn cả xe tải chứa đầy đồ dùng hàng ngày, nhìn Hạ Vũ Đình hỏi: "Vũ Đình, phúc lợi viện không phải không có tiền sao? Sao lại mua đồ mới vậy?"
"Phúc lợi viện đúng là không có tiền, nhưng mấy ngày hôm trước Lý Dật buôn bán lời tiền, nên nghe cháu nói mọi người cần mấy thứ này, liền cùng cháu đi mua trở về." Hạ Vũ Đình vừa cười vừa nói.
"Cái gì? Đây là tiền riêng của tiểu Dật?" Các người già nghe được Hạ Vũ Đình nói đều ngây dại, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, mấy thứ này là Lý Dật dùng tiền của chính mình đi mua!
"Tiểu Dật và Vũ Đình đều là những đứa bé thật tốt!" Một người già cảm thán nói.
Những người già khác cũng đều cảm thán, trong bọn họ đại đa số là bị chính con cái của mình vứt bỏ, hôm nay biết được Lý Dật cùng tiền của mình mua đồ cho bọn họ, trong lòng giống như bị chạm trúng vật gì, có loại cảm giác cảm động nói không nên lời, thậm chí có mấy người già càng chảy ra nước mắt.
Có thể đối với bọn họ mà nói, bọn họ chưa từng hi vọng xa vời được con cái hiếu thuận với bọn họ, mà ở phúc lợi viện, bọn họ có thể từ trên người Lý Dật và Hạ Vũ Đình có được sự hiếu thuận gấp trăm lần so với con cái ruột thịt của chính mình.
Nhìn những người già đang bị cảm động trước mắt, trong lòng Lý Dật có loại cảm giác nói không nên lời, kiếp trước hắn dùng tiền như nước chảy, cơ bản không xem tiền là gì quan trọng. Hôm nay, chỉ một trăm vạn nho nhỏ, nhưng nhượng cho hắn cảm nhận được cảm giác thỏa mãn mà kiếp trước không sao biết được.
Sau đó, vài nhân viên của phúc lợi viện cùng tài xế xe tải hỗ trợ, toàn bộ đồ dùng hàng ngày đều được phát tới mỗi gian phòng trong phúc lợi viện. Buổi chiều, Lý Dật và Hạ Vũ Đình đi mua máy tập thể dục, ti vi cho các người già.
Mua xong tất cả, đã dùng tới gần bốn mươi vạn, mà Lý Dật lại nghĩ, bốn mươi vạn này là từ lúc hắn sinh ra trong bụng mẹ cho tới bây giờ là một lần dùng đáng giá nhất!
Màn đêm buông xuống, toàn bộ chuyện tình đều đã làm thỏa đáng.
Ăn xong cơm tối, Hạ Vũ Đình kéo cánh tay Lý Dật, tựa đầu trong lòng hắn, khi hai người đi ra khỏi phúc lợi viện, Hạ Vũ Đình đột nhiên dừng chân, đôi mắt mỹ lệ dừng trên mặt Lý Dật: "Lý Dật, cảm tạ anh!"
"Chuyện phải làm." Lý Dật đón nhận ánh mắt của Hạ Vũ Đình.
Nhìn đôi mắt thâm thúy của Lý Dật, trong lòng Hạ Vũ Đình dâng lên cảm giác xung động, vô ý thức kiễng đầu ngón chân, chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi run lên nhè nhẹ, giống như một cánh hoa thật đẹp đẽ.
Lý Dật vươn tay, nâng lên khuôn mặt dù không trang điểm nhưng cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, nhắm ngay nụ hoa mỹ lệ kia, hôn xuống...
Bốn phiến môi giao nhau, hai người giống như bị điện giật, thân thể đồng loạt run lên!
Ngoại trừ ngày đó Lý Dật tặng quà sinh nhật đã hôn thoáng qua, đây là lần thứ hai Hạ Vũ Đình lại hôn, có vẻ mười phần trúc trắc.
Nhưng mà, khác hẳn với Hạ Vũ Đình, kỹ thuật hôn của Lý Dật rất cao, bốn phiến môi giao nhau, lập tức mở ra hàm răng, đầu lưỡi giống như cá chạch trượt vào, ở trong nháy mắt, thân thể Hạ Vũ Đình trực tiếp mềm nhũn xuống tới.
Lý Dật chăm chú ôm Hạ Vũ Đình vào trong lòng, hai tay nâng lên bờ mông cao kiều, vừa cố sức nắm bắt, vừa dùng đầu lưỡi cuồn cuộn nuốt lấy chiếc lưỡi thơm tho của Hạ Vũ Đình, thỏa thích mà nuốt mạnh.
Hạ Vũ Đình vẫn còn là xử nữ, đâu chịu đựng được kiểu khiêu khích như vậy?
Không bao lâu, hô hấp của Hạ Vũ Đình trở nên gấp gáp, khuôn mặt đỏ rực như rượu nho, làm như sắp chảy ra nước.
Chẳng qua bao lâu, Hạ Vũ Đình dùng tia khí lực cuối cùng đẩy Lý Dật ra, sau đó đỏ mặt nhào vào trong lòng Lý Dật thở hổn hển, ngực giống như thỏ con đang nhảy mạnh "đông, đông!" nhảy liên tục không ngừng.
Trong lúc nhất thời hai người trầm mặc xuống tới, Hạ Vũ Đình cúi đầu không dám nhìn Lý Dật, mà Lý Dật lại còn đang hồi ức sự tuyệt vời trong nháy mắt khi nãy.
Vài phút qua đi, trên người Hạ Vũ Đình khôi phục lại chút khí lực, nhỏ giọng nói với Lý Dật: "Đi làm thôi, nếu không lại muộn, nhớ kỹ trên đường cẩn thận một chút."
Lý Dật ôn nhu chỉnh lại mái tóc tán loạn của Hạ Vũ Đình một phen, gật đầu.
Hạ Vũ Đình có chút không muốn rời khỏi vòng tay ôm ấp của Lý Dật, cười cười, xoay người đi vào phúc lợi viện.
Dừng ở bóng lưng thon thả của Hạ Vũ Đình, hồi tưởng lại phong tình của nụ hôn vừa rồi, Lý Dật không ngờ có chút ngây dại.
Kiếp trước tuy rằng hắn cùng rất nhiều mỹ nữ hôn môi, làm tình, thế nhưng tất cả chỉ giới hạn trong việc phát tiết dục vọng cơ thể, ngoại trừ dục vọng không còn gì khác.
Vừa rồi trong nháy mắt hôn môi cùng Hạ Vũ Đình, Lý Dật có thể rõ ràng cảm thụ được trái tim nhảy lên kịch liệt, Lý Dật không biết tất cả là vì sao, hắn chỉ biết hai loại cảm giác tuyệt nhiên hoàn toàn khác hẳn.
Nhìn Hạ Vũ Đình tiêu thất trong đêm tối, Lý Dật xoay người đi ra đường, ngăn lại một chiếc xe taxi hướng Phượng Hoàng Dạ tổng hội chạy đi.
Buổi tối, ánh sáng đèn neon đem cả tòa thành thị bao vây bên trong, ban ngày táo bạo theo mặt trời lặn biến mất, đêm tối rơi xuống, nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng Lý Dật cảm thán vạn phần.
Thật kỳ lạ xuyên qua đến thế giới này, hắn cảm giác tính cách cùng sinh hoạt của chính mình đang phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Hắn đã từng sống trong bóng tối mỗi ngày, phảng phất giống như một con mèo hoang lưu lạc, không có lối về, không có thân nhân, không có bạn bè, chỉ có giết chóc và đọa lạc!
Một lần lại một lần hoàn thành nhiệm vụ, để hắn trở thành sát thủ truyền kỳ của thế giới ngầm, trong lòng thành viên của thế giới ngầm, hắn là vương giả chân chính của bóng tối!
"Đồ đao nhất xuất, tất tương nhiễm huyết!" (Thanh đao vừa ra, chắc chắn thấy máu)
Đây là sự hình dung chân thực nhất của hắn.
Mà hôm nay, sinh hoạt của hắn không có nhiệm vụ, không có giết chóc, có chỉ là sinh hoạt bình thường nhất, ái tình, hữu tình, thân tình, những thứ này đã từng cách xa hắn tới hai thế giới lại lặng yên đi tới bên người hắn, nhượng hắn trong trầm mê lại có bàng hoàng.
Kiếp trước, kiếp này, hắn không biết người nào mới là chân chính bản thân, đây là một loại bàng hoàng đến từ sâu trong tâm linh, cảm tính đặc biệt của loài người làm trong lòng hắn dâng lên một loại xung động muốn tìm ai đó kể ra, mà lý tính nhắc cho hắn, bí mật này phải chôn dấu thật sâu tận trong đáy lòng.
Bởi vì, tại thế giới này, không ai có thể lý giải được tất cả chuyện đã xảy ra!
← Ch. 008 | Ch. 010 → |