Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1168

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1168: San bằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Hồn Đôn Vũ tế Phù Tang Thụ lên đỉnh đầu, cật lực thủ hộ xung quanh Chung Nhạc, không để cho đám Thực Duyệt Ma kia tiếp cận Chung Nhạc.

Mà Chung Nhạc lại cất bước đi lên cây cầu dâng cao phía trước, đi về phía Cực Lạc Tịnh Thổ đối diện. Nơi đó cũng không phải là Tịnh Thổ, mà là Ma Thổ, là Địa Ngục, là địa phương cực kỳ xấu xa, hung ác. Cực Lạc Thiên Vương cao cao tại thượng, khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng hung ác dị thường, cười lạnh nói:

- Phục Hy! Năm xưa Phục Hy đã từng tới nơi này! Hắn gọi là Phục Mân Đạo Tôn...

Hắn vừa mới nói tới đây, không khỏi rùng mình một cái, trong cặp mắt nhỏ lộ ra thần sắc kinh khủng và cừu hận:

- Hắn đã tiêu diệt vô số cường giả của Luân Hồi Táng Khu ta. Năm xưa, Cực Lạc Tịnh Thổ ta đã bị dư ba thần thông của hắn đánh cho nổ nát, chỉ có một mình ta may mắn thoát được một mạng. Chỉ là một đạo dư ba thần thông! Một đạo dư ba mà thôi! Cường giả của mười trọng thiên Luân Hồi Táng Khu ta đã chết không biết bao nhiêu! Không biết bao nhiêu a... Hắc hắc... giết chết chúng ta, không cần có bất kỳ lý do gì, phất tay một cái là được... Bất quá hiện tại, ta muốn giết chết con cháu của hắn!

Từng tôn từng tôn Cực Lạc Lão Ma bên cạnh hắn nhao nhao bay lên, đám núi thịt này không có chân, toàn thân đều là thịt mỡ, đống thịt chỉ thoáng dùng sức búng một cái sẽ có thể bay lên.

Hô!

Từng cái từng cái bóng đen thật lớn đập thẳng về phía Chung Nhạc. Trong tay đám Cực Lạc Lão Ma kia còn nắm lấy từng cây từng cây chùy lớn, hung hăng nện xuống Chung Nhạc.

Ông!

Mi tâm Chung Nhạc đại phóng quang mang, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái đột nhiên bay ra, rơi xuống dưới chân hắn. Tòa Thánh địa này không ngừng biến hóa, quái tượng bay ra, chính là từng thanh từng thanh Thần đao, đón đỡ những thanh cự chùy trong tay đám Cực Lạc Lão Ma kia.

Chung Nhạc đã bị ngăn cản lại giữa cầu. Chiến lực của đám Cực Lạc Lão Ma này cực mạnh. Ở loại địa phương này, những đại đạo khác đều không thể sử dụng, mà bọn họ lại là như cá gặp nước. Từng đống từng đống thịt lớn nhảy tới nhảy lui xung quanh Chung Nhạc, lực công kích cực mạnh không thua kém gì một tôn Đế Quân cả.

Cực Lạc Thiên Vương giống như một núi thịt lớn lăn tròn tới, lạnh lùng nói:

- Đối với tồn tại đẳng cấp như hắn vậy, chúng ta chỉ là những con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể, giết chết liền giết chết rồi! Bất quá, chúng ta không phải là con kiến hôi, ta sau khi bị thương, liền bắt đầu trả thù!

Hắn lăn lên cây cầu kia, hung hăng đập xuống Chung Nhạc, cười lạnh nói:

- Có một ngày ta phát hiện, nơi này đột nhiên đã có thêm vô số Tàn hồn, Tàn linh của Phục Hy. Bọn họ chẳng biết tại sao đã chết, hồn phi phách tán. Ký ức Tàn hồn, Tàn linh của bọn họ đã rơi xuống nơi này. Ha ha ha... ta đã khiến cho đám Thực Duyệt Ma thôn phệ đi vui sướng của bọn họ, chỉ lưu lại cho bọn họ sự thống khổ, sự thống khổ vô tận! Ta thích nghe bọn họ khóc lóc, bọn họ kêu rên! Tiểu Phục Hy, ngươi cũng sẽ có kết cục giống như vậy!

Chung Nhạc đón đỡ một kích này của hắn, kêu rên một tiếng, loạng choạng lui về phía sau. Lực lượng của Cực Lạc Thiên Vương mạnh mẽ không thể tin nổi, giống như bẻ gãy nghiền nát vậy, mạnh mẽ đánh bại pháp lực thần thông của hắn.

Nhục thân tôn Cực Lạc Thiên Vương này thật sự khổng lồ, vắt ngang tại trên cầu, khiến cho đám Cực Lạc Lão Ma còn lại không có chỗ đặt chân. Đã thấy đám Cực Lạc Lão Ma kia từng đống từng đống thịt lớn nhảy lên trên lưng tôn Cực Lạc Thiên Vương này, thanh chùy lớn trong tay cũng không đập về phía Chung Nhạc, mà là đập về phía cái bụng của Cực Lạc Thiên Vương.

Đông!

Trong bụng Cực Lạc Thiên Vương truyền ra tiếng trống. Trống lớn ầm ầm chấn động, trùng kích linh hồn của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ. Hai người nhất thời cảm thấy vui sướng vô biên tiến nhập vào trong ký ức của bọn họ. Đó là đại hoan hỉ khó có thể tưởng tượng, cảm giác hạnh phúc vô biên vô tận chỉ một thoáng đã hoàn toàn bao phủ bọn họ.

- Vui vẻ không?

Cực Lạc Thiên Vương cười ha hả, một chùy đánh thẳng lên trên người Chung Nhạc, quét cho hắn bay ra không biết bao xa.

Hô!

Tòa núi thịt lớn này bay lên, đuổi theo trên không Chung Nhạc. Đám Cực Lạc Lão Ma trên lưng hắn kia không ngừng đập mạnh vào bụng hắn. Cảm giác hạnh phúc và đại hoan hỉ vô cùng cường liệt phóng vọt tới, đánh tan đạo tâm của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ, khiến cho bọn họ trầm tịch trong cực lạc vô biên vô tận. Mặc dù Chung Nhạc bị một chùy kia của Cực Lạc Thiên Vương đánh trọng thương, nhưng cũng không chút nào cảm giác được thống khổ, trái lại cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui sướng.

Mà Hồn Đôn Vũ cũng là như vậy, đã quên mất thôi động uy năng của Phù Tang Chi, nhất thời để cho đám Thực Duyệt Ma nhiều đếm không xuể tiến nhập vào trong biển lửa, tránh né đám đại nhật và hào quang cuộn trào, lao thẳng về phía hắn.

- Đây chính là cực lạc a!

Cực Lạc Thiên Vương cất tiếng cười to, lại thêm một chùy nữa nện lên đỉnh đầu Chung Nhạc, oanh hắn từ giữa không trung xuống trên mặt đất, đập ra trên mặt đất một cái hố to.

- Vui sướng cỡ nào nha?

Cực Lạc Thiên Vương đáp xuống đất, đại chùy trong tay không ngừng giơ lên đập xuống, hung hăng ném về phía Chung Nhạc dưới đáy hố. Hắn cứ một chùy lại một chùy, đập cho dưới đáy hố huyết nhục mơ hồ. Mà đám Cực Lạc Lão Ma trên lưng hắn vẫn đang không ngừng gõ vang cái bụng hắn, tiếng trống thùng thùng vẫn như cũ đánh thẳng vào Nguyên thần của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ, đánh thẳng vào ký ức của bọn họ, khiến cho hai người bọn họ rơi vào trong cực lạc vô biên không thể tự thoát khỏi.

Cực Lạc Thiên Vương cười ha hả, cự chùy trong tay điên cuồng đập xuống. Đột nhiên, dưới đáy hố vang lên một tiếng nổ vang. Chỉ nghe một tiếng đương vang lớn, đại chùy trong tay Cực Lạc Thiên Vương bắn lên thật cao. Chỉ thấy một cái đại ấn từ dưới đáy hố bay lên, từ trên ấn xuống dưới, ấn thẳng lên trên đỉnh đầu Cực Lạc Thiên Vương.

Ầm ầm!

Một cỗ chấn động kịch liệt truyền tới. Cái đầu của Cực Lạc Thiên Vương bị cái đại ấn ngân sắc này trực tiếp ép bằng vào trong lồng ngực, chìm vào trong núi thịt vô biên kia.

Một cỗ chấn động khủng bố phóng vọt ra bốn phương tám hướng. Đám Cực Lạc Lão Ma đứng trên lưng hắn kia từng tên từng tên thổ huyết, bị chấn cho bay ra bốn phía. Đúng lúc này, dưới đáy hố chợt lóe lên đao quang. Một cỗ quang mang đẹp mắt nghênh đón đám Cực Lạc Lão Ma kia, ầm ầm chém xuống. Giữa không trung, huyết dịch giống như thác nước vậy ào ào trút xuống dưới.

Tiếp theo, từng khối từng khối thịt vụn nhao nhao rơi xuống đất, vừa chạm xuống mặt đất liền biến thành một đống nước mủ hôi thối.

- Không cần cấp cho ta...

Một bàn tay máu chảy đầm đìa từ dưới đáy hố vươn lên, nắm lấy bờ hố. Toàn thân Chung Nhạc huyết nhục mơ hồ, từ dưới hố bò ra ngoài, bàn tay còn lại từ trong mi tâm kéo ra vô số hình ảnh ký ức, xé rách ra khỏi những ký ức của chính mình.

Hắn giơ hai tay lên cao, mười sáu đạo đại đạo Tiên Thiên trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái giống như Giao long bay thẳng lên không trung, phảng phất như mười sáu cỗ Long thân cuộn trào, vặn vẹo thành một đầu duy nhất.

- Loại vui sướng của người khác này!

Tiên Thiên Thần Đao trong tay hắn ầm ầm chém xuống, đao quang chém thẳng lên trên người Cực Lạc Thiên Vương. Nhục thân to lớn khổng lồ kia của Cực Lạc Thiên Vương bị chém tới mức huyết nhục nổ tung, lăn lộn rơi vào trong Cực Lạc Tịnh Thổ, đã đụng sập không biết bao nhiêu tòa cung điện, đụng ngã không biết bao nhiêu Cực Lạc Lão Ma, đè chết không biết bao nhiêu Thực Duyệt Ma.

Từng cái từng cái lồng giam cuộn trào tung bay bốn phía, đám Thần Ma bị treo lơ lửng trong lồng giam kia bị đụng cho không ngừng rung lắc vang dội.

- Cực Lạc Đại Thế Giới!

Cực Lạc Thiên Vương vừa sợ vừa giận, cái đầu từ trong lồng ngực soạt một tiếng chui ra, khí tức kinh khủng ầm ầm bạo phát. Chỉ thấy toàn thể Cực Lạc Tịnh Thổ mênh mông bát ngát đột nhiên trở nên vặn vẹo. Đám cung điện kia, đám cột trụ hoa lệ kia, đám đường phố huyễn lệ giống như Thiên Đình kia không ngừng nhúc nhích, sau đó biến thành từng đống từng đống huyết nhục, không ngừng chảy về phía thân thể hắn.

*****

Thậm chí, ngay cả đám Cực Lạc Lão Ma và Thực Duyệt Ma kia cũng đã vô lực huy động cánh tay, không tự chủ được bị đám huyết nhục nhúc nhích kia cuốn lấy, nhao nhao dung nhập vào trong thân thể Cực Lạc Thiên Vương.

Cái đầu Cực Lạc Thiên Vương càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, cúi người rống lớn về phía Chung Nhạc:

- Bản thân ta mới chính là Cực Lạc Tịnh Thổ! Ngươi nhìn một chút đi! Các sinh linh trên thân thể ta, bọn họ đều rất sung sướng!

- Thiên Ấn! Tật!

Chung Nhạc chỉ tay một cái, Thiên Ấn lập tức bay ra, càng lúc càng lớn, tràn ngập uy nghiêm Thiên đạo, oanh kích thẳng về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Cùng lúc đó, trong Bí cảnh của hắn, hai cái trống lớn đen như mực đột nhiên bay ra, xoay tròn trùng kích về phía trước. Hai tay Chung Nhạc làm chùy, đánh thẳng xuống hai cái trống lớn, tiếng trống thùng thùng xông thẳng về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Thần khí Thiên đạo kết hợp với Chư Thiên Vô Đạo, đồng thời công kích về phía Cực Lạc Thiên Vương.

Sắc mặt Cực Lạc Thiên Vương đại biến, đột nhiên cảm thấy nhục thân của chính mình mất đi khống chế, huyết nhục toàn thân sụp đổ tan rã, từng khối từng khối thịt thối kích thước như ngọn núi không ngừng từ trên người tróc ra.

- Ngươi là đệ tử của hắn? Không có khả năng! Ngươi là Phục Hy, không có khả năng là đệ tử của hắn!

Ầm ầm!

Thiên Ấn hung hăng đè xuống, ép cho Cực Lạc Thiên Vương biến thành một bãi thịt nát. Đống thịt nát kia còn đang ngọa nguậy, thân ảnh Chung Nhạc cũng đã hàng lâm, phẫn nộ quát lớn một tiếng. Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái ầm ầm rơi xuống, bảy đạo quang luân sau đầu theo thứ tự mở ra.

- Đại Thất Đạo Luân Hồi!

Bảy đạo Tinh hà cuồn cuộn chuyển động, cuốn lên đám thịt nát vô biên vô tận, quậy cho vỡ nát.

- Ta đã từng nói qua, sẽ san bằng Cực Lạc Tịnh Thổ của ngươi...

Chung Nhạc một cước mạnh mẽ dẫm lên trên đám thịt nát đã biến thành bột mịn, khiến cho đại địa run rẩy kịch liệt. Quần sơn trên mặt đất bị một cước của hắn san bằng, hung ác nói:

- Hiện tại, ta đã san bằng rồi!

Từng ngọn từng ngọn núi cao ở xa xa nhao nhao biến thành bột mịn, đại địa trở nên vô cùng bằng phẳng. Uy năng một cước này của Chung Nhạc quả nhiên là đã san bằng cả Cực Lạc Tịnh Thổ.

Đám Thực Duyệt Ma bốn phía kia nhất thời dại ra, đột nhiên xoay người nhao nhao trốn chạy. Hồn Đôn Vũ từ phía sau cất bước đi tới, sắc mặt sầu khổ.

Chung Nhạc nhất thời kinh hãi, bất chấp thương thế của chính mình rất nặng, vội vàng tiến lên nghênh đón, ân cần hỏi:

- Vũ sư huynh, ngươi bị Thực Duyệt Ma liếm phải rồi sao?

- Đã bị liếm một cái...

Hồn Đôn Vũ ủ rũ cúi đầu, ngữ khí chán nản nói:

- Ta cảm thấy cả đời này của ta chính là một bi kịch, chẳng làm nên trò trống gì, tràn ngập thất bại! Ta khi còn bé từng bị cha ta đánh qua, đánh tới mức vô cùng ngoan độc rồi. Nhưng sao hắn lại không đánh chết ta chứ? Năm ta năm tuổi, ta đã từng đi lạc, ngã vào trong một cái Ma quật, có một con Ma đầu đã nuốt ta vào trong dạ dày của hắn! Thật hy vọng lúc đó ta đã chết ở trong đó luôn đi cho rồi...

Hắn không ngừng tự than tự oán, ủ rũ không phấn chấn. Chung Nhạc vội vàng đảo mắt quét nhìn, tìm kiếm khắp bốn phía. Số lượng đám Thực Duyệt Ma kia thật sự rất nhiều rồi, vừa rồi đám Thực Duyệt Ma vọt tới bên cạnh Hồn Đôn Vũ ít nhất cũng có bốn năm trăm con, hắn cũng không biết rốt cuộc là con Thực Duyệt Ma nào đã liếm qua Hồn Đôn Vũ.

Hắn vươn tay chụp lấy, bắt tới từng con từng con Thực Duyệt Ma, học theo cử động của tôn Cực Lạc Lão Ma kia, giống như vắt y phục vậy, dùng sức vặn một con Thực Duyệt Ma thành bánh quai chèo, vắt ra đám ký ức hạnh phúc trong cơ thể con Thực Duyệt Ma kia, nhét vào trong não hải của Hồn Đôn Vũ.

Hồn Đôn Vũ nhất thời phấn chấn tinh thần, giống như rơi vào Thế giới Cực Lạc vậy, cười hắc hắc, nói:

- Ta cưới được một tiểu nương tử xinh đẹp, đó là một con tiểu mẫu báo, chúng ta vô cùng ân ái, con cháu đầy đàn...

- Không phải là con này!

Chung Nhạc lại bắt tới một con khác, theo đó mà làm. Hồn Đôn Vũ lại càng hạnh phúc hơn, lẩm bẩm:

- Tướng công ta rất yêu ta...

- Cũng không phải con này!

- Thề vĩnh viễn không làm nô!

- Con này cũng không phải!

- Ta rốt cuộc đã đột phá, tu thành Nguyên đan rồi!

- ...

Chung Nhạc liên tục níu lấy mấy trăm con Thực Duyệt Ma, cơ hồ nắm lấy toàn bộ đám Thực Duyệt Ma lúc đó vây công Hồn Đôn Vũ kia một lần, lúc này mới tìm được ký ức vui sướng của Hồn Đôn Vũ, bỏ trở vào trong đầu của hắn. Cuối cùng Hồn Đôn Vũ cũng khôi phục lại như thường.

Hai người đặt mông ngồi xuống đất, cùng nhau thở hổn hển. Chung Nhạc vừa mới buông lỏng một chút, vết thương toàn thân đã lập tức nhao nhao nổ tung. Vừa rồi liều mạng đối kháng Cực Lạc Thiên Vương khiến cho hắn cơ hồ bị đánh chết, trong lúc chiến đấu còn chưa cảm giác được chính mình bị thương nặng bao nhiêu, nhưng hiện tại trầm tĩnh lại mới biết được đau đớn.

Cũng may, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn đã có chút thành tựu, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái mặc dù chưa triệt để thành hình, không thể khiến cho hắn chết mà phục sinh, nhưng trị liệu thương thế của hắn lại hoàn toàn đầy đủ.

- Dịch tiên sinh, hiện tại ta vẫn luôn cảm giác chính mình có chút không đúng lắm!

Hồn Đôn Vũ không ngừng rung rung lắc lắc cái đầu. Hắn thật sự không có bị thương, chỉ là có chút mệt mỏi. Hơn nữa, trong ký ức chính mình phảng phất như đã nhét thêm vào rất nhiều thứ, những đồ đạc vốn dĩ không thuộc về chính mình, hiện tại lại bị nhét tràn tràn trề trề, khiến cho ký ức hắn có chút hỗn loạn, nói:

- Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có chút ảo giác kỳ quái, thỉnh thoảng cảm thấy chính mình hạnh phúc và thỏa mãn dị thường...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)