Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1331

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1331: Bà ngoại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Âm Phần Huyên nhất thời trầm mặc. Đại khái thân là Phục Hy, vừa mới xuất thế đã phải gánh lấy gánh nặng như vậy a? Có lẽ, thân là Phục Hy, ngay từ khi vẫn chưa xuất thế, đã phải gánh lấy một bộ phận trách nhiệm rồi.

Hài tử vẫn chưa xuất thế trong bụng Tư Mệnh sở dĩ chậm chạp vẫn chưa xuất thế, chính là vì nguyên nhân này. Tư Mệnh không muốn hài tử của chính mình xuất thế khiến cho chính mình phân tâm, nàng muốn chính mình có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong trận chiến tranh này, chiến đấu cho chủng tộc của chính mình. Vẫn chưa xuất thế đã bị phong ấn sáu mươi, bảy mươi năm đằng đẳng, hài tử trong bụng Tư Mệnh trả giá thật sự quá lớn rồi.

- Tư Mệnh tỷ tỷ, những năm qua ta vẫn luôn muốn hoài thai, nhưng cuối cùng cũng khó có thể mang thai được...

Âm Phần Huyên vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng có chút sầu muộn, nói:

- Ta đã rất chú ý rồi, nhưng cuối cùng cũng khó có thể hoài thai. Chuyện này, ta cũng không muốn để cho phu quân phân tâm quá nhiều, chỉ là mãi cũng không mang thai, luôn cảm thấy có chút có lỗi với phu quân!

Tư Mệnh suy nghĩ một chút, nói:

- Đại khái là nguyên nhân huyết mạch a! Ngươi là Thánh Linh Thể, huyết mạch của ngươi quá mạnh, mà huyết mạch của Phục Hy cũng cực mạnh. Các ngươi không phải là cùng chủng tộc, huyết mạch xung đột, huyết mạch kẻ nào cũng khó có thể áp đảo được đối phương. Nếu ngươi thật sự muốn hoài thai, có khả năng cần phải tự phong Thần huyết Thánh Linh rồi. Hoặc là, đợi hai trăm năm sau Phục Hy nghịch chứng Tiên Thiên, trở thành Tiên Thiên Thần Ma, huyết mạch sẽ có thể áp đảo Thần huyết Thánh Linh!

Âm Phần Huyên thoáng chần chừ một chút, mỉm cười nói:

- Hai trăm năm sau lại nói a! Đúng rồi! Tỷ tỷ, hài tử trong bụng ngươi có đặt tên chưa vậy?

Tư Mệnh lắc đầu, nói:

- Ta cũng đã đắn đo suy nghĩ mấy cái, chỉ là phụ thân hắn không ở đây, một mình ta cũng không tiện quyết định!

- Nếu hài tử sinh ra, sao có thể để cho hắn không có tên họ chứ?

Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:

- Khi đó, lúc Hiếu Văn xuất thế, phu quân có nhờ Đại bá giúp hắn đặt tên, đã định ra tên họ cho đám hài tử Hiếu Văn, Tiếu Minh, Băng Xuyên, Không Động và Câu Trần. Hiện tại Đại bá cũng không còn ở đây, phu quân cũng không còn ở đây. Nếu đã như vậy, chỉ có thể bản thân chúng ta tự mình đặt tên. Nếu tỷ tỷ đã nghĩ ra tên họ, không ngại nói ra cho ta nghe thử xem, muội muội giúp ngươi xem xét một chút!

Tư Mệnh thoáng chần chừ một chút, mỉm cười nói:

- Hắn kế thừa huyết mạch của Hoàng tộc Phục Hy, lại là hậu duệ của hai tôn Tiên Thiên Thần Vương Lôi Trạch và Hoa Tư, ta muốn đặt tên cho hắn là Hoàng Thần!

- Chung Hoàng Thần? Hoàng Thần thị?

Âm Phần Huyên nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, lẩm bẩm:

- Cái tên này quá lớn, chỉ sợ sẽ bị trời ghen tỵ, có chút không thích hợp a...

Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, nói:

- Thiên thì tính là cái gì? Phục Hy thị ta đã từng có hai mươi ba triều Thiên Hoàng Đế, tương lai còn có thể có triều Thiên Hoàng Đế thứ hai mươi bốn, thứ hai mươi lăm! Cho dù là Thiên cũng phải thần phục dưới chân Phục Hy thị chúng ta!

Âm Phần Huyên chỉ đành theo nàng, mỉm cười nói:

- Nếu tỷ tỷ đã quyết định rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt! Phu quân đã kết thông gia với rất nhiều chủng tộc, đều là đại trợ lực của Tổ Đình. Bên phía những tỷ muội kia, ta sẽ hảo hảo nói chuyện với các nàng!

Tư Mệnh chắp tay tạ ơn, nói:

- Ta còn cần phải đi gặp Mẫu Hoàng Đại Đế một chuyến, nếu Huyên nương nương có thể giúp ta dàn xếp phía hậu cung, tự nhiên là không gì tốt hơn!

Âm Phần Huyên vừa mới rời đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tư Mệnh đang rút ra tình mẫu tử trong ý thức của chính mình, gạt bỏ tình cảm yêu thương đối với hài tử trong bụng trong ý thức của chính mình. Âm Phần Huyên không khỏi ngẩn ra, trong lòng không biết là tư vị gì.

Tư Mệnh gạt bỏ tình mẫu tử của chính mình, đoán chừng là muốn giữ vững lý trí tuyệt đối, không muốn bởi vì hài tử trong bụng mà ảnh hưởng tới phán đoán của chính mình. Nàng vì thủ hộ Tổ Đình, thật sự đã trả giá quá nhiều.

- Nàng cũng là Phục Hy, chỉ là đối với hài tử của chính mình thật sự có chút ngoan độc rồi. Nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ...

Âm Phần Huyên trở về, triệu tập các vị nương nương, lực áp tất cả chỉ trích đối với Tư Mệnh. Quyền thế của nàng cực lớn, là trợ thủ tin cậy nhất của Chung Nhạc, đi theo Chung Nhạc cũng là sớm nhất, chư tướng trong quân đại đa số cũng đều phục nàng. Có nàng toàn lực ủng hộ Tư Mệnh, những nương nương còn lại cũng chỉ có thể từ bỏ tiểu tâm tư của chính mình.

o0o

Từ sau khi khu Luân Hồi thứ bảy mở ra, Thánh địa Vãng Sinh bị kéo vào trong khu Luân Hồi thứ bảy, Mẫu Hoàng Đại Đế cũng định cư trong khu Luân Hồi thứ bảy, khiến cho vô số Côn Tộc điên cuồng sinh sôi nảy nở, xâm chiếm một mảnh cương vực của khu Luân Hồi thứ bảy, mưu đồ cực lớn.

Trong Thánh địa Vãng Sinh lại càng là Côn Tộc đầy khắp núi đồi, dày đặc vô cùng vô tận. Vô số Côn Tộc, Côn Thần, Mẫu Thần, Mẫu Hoàng to to nhỏ nhỏ như mây đen ba động, che khuất bầu trời. Còn có vô số Côn Thần phân tán ra các nơi, kéo những mảnh vỡ của Đại lục Vãng Sinh trở về, nỗ lực chữa trị Thánh địa Vãng Sinh, dùng huyết nhục của chính mình để bổ khuyết đại đạo không trọn vẹn của Thánh địa, dùng Đại đạo Côn Tộc để đền bù đại đạo khiếm khuyết.

Vô số mảnh vỡ liên kết lại thành một mảnh Đại lục khổng lồ. Trên Đại lục, Thần huyết Côn Thần hội tụ thành dòng, biến thành từng dòng từng dòng huyết hà, gào thét dâng trào. Huyết hà đan xem như lưới, bao phủ khiến cho mặt ngoài Đại lục ô uế không chịu nổi, phảng phất như những hoa văn mất trật tự vậy.

Mẫu Hoàng Đại Đế tiến hành chữa trị Thánh địa Vãng Sinh, là muốn mượn đại đạo của Thánh địa Vãng Sinh để tu bổ những tổn hại của Thần khí Vãng Sinh. Kiện Trọng khí này đã bị Tứ Diện Thần đánh cho tàn phế, muốn tu bổ lại vô cùng tốn công phí lực, chỉ có mượn Đại đạo Vãng Sinh mới có thể tu bổ lại được.

Đột nhiên, Mẫu Hoàng Đại Đế có chút cảnh giác, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy cái đầu một tôn Côn Thần đột nhiên nổ tung, thanh âm ông ông vang lên. Một kiện Thiên Luân to lớn xoay tròn từ trong đầu của tôn Côn Thần kia cắt ra, chấn lên từng mảnh từng mảnh huyết tương. Một nàng nữ tử dung mạo có mấy phần tương tự với nàng cất bước từ trên kiện Thiên Luân kia đi xuống, tiến thẳng về phía nàng. Vô số Côn Thần, Mẫu Thần chiêm chiếp quái khiếu, điên cuồng tiến công về phía nữ tử kia, đột nhiên lại dừng lại, không tiếp tục tấn công.

Mẫu Hoàng Đại Đế chỉ một ý niệm trong đầu đã khống chế toàn bộ đám Côn Thần và Mẫu Thần kia, nhìn về phía nàng nữ tử này, mỉm cười hỏi:

- Tư Mệnh Phục Hy?

Tư Mệnh tinh tế quan sát dung mạo Mẫu Hoàng Đại Đế, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Ngoại trừ thân thể không giống, dung mạo của hai nàng quả thật giống nhau như đúc, cái này cũng quá kỳ quái rồi.

- Phục Hy đã biến mất, có đúng không?

Mẫu Hoàng Đại Đế bước ra tám chân thật lớn, từ trên Thần khí Vãng Sinh đi xuống, mỉm cười nói:

*****

- Hắn sẽ biến mất khỏi thế gian hai trăm năm, hiện tại Tổ Đình hẳn là do ngươi chưởng quản a? Ngươi tới gặp ta, hẳn là muốn cầu ta tương trợ, có đúng không?

Tư Mệnh ngẩng đầu lên nhìn vị Đại Đế Thượng Cổ to lớn khôn cùng này, lạnh nhạt nói:

- Ta tới đây cũng không phải là muốn cầu, mà là muốn ngươi tuân thủ lời thề năm xưa! Ta muốn ngươi tới giúp ta!

Mẫu Hoàng Đại Đế khom người từ trên cao nhìn xuống nàng, cười khanh khách, nói:

- Đó là ta phát thệ với Phục Hy, không phải phát thệ với ngươi! Ngươi không có quyền yêu cầu ta tuân thủ lời thề!

Tư Mệnh lấy cái đầu của Cổ Nhạc ra, nâng ở trong tay:

- Vậy nếu là do hắn yêu cầu thì sao? Trước khi hắn chết, đã yêu cầu ngươi cần phải tuân thủ lời thề năm xưa. Nếu vi phạm lời thề, ngươi sẽ biến thành Hỗn Độn!

Sắc mặt Mẫu Hoàng Đại Đế khẽ biến, nhìn về phía cái đầu của Cổ Nhạc. Chỉ thấy dưới cổ cái đầu kia còn dính theo một khối da trên lồng ngực, trên đó có lạc ấn Hỗn Độn, chính là Khế ước Hỗn Độn mà nàng và Chung Nhạc đã ký kết.

Tư Mệnh mang theo Khế ước Hỗn Độn đi tới, nếu nàng không đáp ứng yêu cầu, chỉ sợ Khế ước Hỗn Độn lập tức có hiệu lực, khiến cho nàng bị Hỗn Độn đồng hóa, biến thành khí Hỗn Độn, thân tử đạo tiêu không còn tồn tại.

- Ha ha ha... tiểu nha đầu rất lợi hại! Nếu ngươi đã mang Khế ước Hỗn Độn tới rồi, vậy ta đáp ứng ngươi là được!

Ánh mắt Mẫu Hoàng có chút thú vị nhìn nàng, cười tủm tỉm, nói:

- Bất quá, nếu ngươi đã tới rồi, vậy ngươi cũng không muốn biết vì sao bộ dáng hai chúng ta lại giống nhau như vậy sao?

Thân thể Tư Mệnh khẽ động, cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi chưởng khống Thần khí Vãng Sinh, Thần khí Vãng Sinh và Thần khí Tạo Hóa chính là một thể. Ta sinh ra từ trong Thần khí Tạo Hóa, Thần khí Tạo Hóa khẳng định đã bị ngươi động tay chân, có gì đặc biệt chứ?

- Sai rồi! Sai rồi!

Mẫu Hoàng Đại Đế không ngừng chuyển động xung quanh nàng, cười khanh khách, nói:

- Ngươi đã đoán sai! Dung mạo của ngươi, ta cũng không có động bất luận tay chân gì. Dung mạo của ngươi kế thừa từ Phong An Ức, con gái của Phong Thường Dương. Dung mạo của ngươi và nàng giống nhau như đúc, quả thật chính là từ một khuôn mẫu khắc ra. Mà dung mạo của Phong An Ức, chính là kế thừa từ bản thân ta! Ta chính là bà ngoại của Phong An Ức!

Trong lòng Tư Mệnh đại chấn.

- Mẫu thân của Phong An Ức chính là con gái của ta!

Mẫu Hoàng Đại Đế cười ha hả, nói:

- Ta đã cùng một tôn Phục Hy sinh ra nàng! Phục Hy năm xưa cũng đồng dạng với Phục Hy hiện tại, vô cùng bác ái. Khi đó là niên đại của Phục Mân Đạo Tôn, ta cũng là một trong những Đại Đế Thượng Cổ tham gia nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi, đã cùng với ông ngoại của Phong An Ức phát sinh tình cảm, sinh ra một nữ nhi nửa Phục Hy nửa Mẫu Hoàng. Ta chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ gả cho Phong Thường Dương. Cũng là do nàng đứng giữa liên hệ, ta mới hợp tác với Phong Thường Dương, cùng nhau diệt trừ Vãng Sinh Thần Vương. Lại càng về sau, bọn họ đã sinh ra Phong An Ức. Bất quá, huyết mạch của Mẫu Hoàng đã bị áp chế, ở trên người Phong An Ức đã không còn Thần huyết Mẫu Hoàng, chỉ còn lại Thần huyết Phục Hy. Nhưng Phong An Ức vẫn là kế thừa dung mạo của ta!

- Thời điểm Phong Thường Dương quyết tâm chế tạo ra một đại sát khí cho Phục Hy Thần Tộc, ta liền cảm thấy cơ hội của ta đã tới! Cháu ngoại của ta có khả năng sẽ trở thành một hậu thủ của ta, trở thành một Mẫu Hoàng giúp ta biến Côn Tộc ta thành Chúa tể thế gian! Cháu ngoại của ta...

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Tư Mệnh, dang rộng tám cánh tay, mỉm cười nói:

- Cháu ngoại của ta, mau tới bên phía bà ngoại a! Phục Hy đã định trước sẽ bị diệt tuyệt, làm Phục Hy có gì tốt? Hãy đứng bên phía của bà ngoại! Ngươi đã chưởng khống Tổ Đình, kế thừa tài phú trăm vạn năm của Phục Hy thị, nếu ngươi đứng bên phía của ta, Côn Tộc ta sẽ có thể hùng cứ vũ trụ càn khôn, trở thành chủng tộc tôn quý nhất thế gian, cũng là chủng tộc duy nhất!

Tư Mệnh đứng trước mặt nàng, không chút cử động, một lúc sau mới mỉm cười hỏi:

- Ta là hậu thủ của ngươi?

Mẫu Hoàng Đại Đế cười híp mắt, nói:

- Ngươi là hậu thủ của ta! Ngươi là cháu ngoại của ta! Ngươi ở trong Thần khí Tạo Hóa giống như côn trùng vậy, không ngừng sinh sôi nảy nở, không ngừng phục sinh, ngươi chính là một Côn Tộc! Không! Hẳn là Mẫu Hoàng tôn quý nhất trong Côn Tộc!

Tư Mệnh xoay người, quay trở lên Lục Đạo Thiên Luân, lạnh nhạt nói:

- Mẫu Hoàng, không cần vi phạm lời thề của ngươi! Sử dụng toàn bộ tộc nhân của ngươi tới Tổ Đình ta, giúp ta đánh một trận. Bằng không, ngươi tự minh bạch hậu quả!

Mẫu Hoàng Đại Đế nhất thời ngơ ngẩn, lộ ra thần sắc không hiểu:

- Ta là bà ngoại của ngươi a...

- Ta không phải là Phong An Ức!

Tư Mệnh kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt mang theo thần sắc miệt thị:

- Ta là Tư Mệnh! Ta là Tư Mệnh Phục Hy! Tôn Thần chủ chưởng sinh dục và tử vong! Hơn nữa, trước giờ Phong An Ức cũng chưa từng cho rằng chính mình là Mẫu Hoàng hoặc là Côn Tộc. Huyết mạch tôn quý nhất, sao có thể tự cam đọa lạc, thừa nhận chính mình là sâu kiến chứ? Mẫu Hoàng, cái mà ngươi gọi là hậu thủ, chẳng qua chỉ là bản thân ngươi tự cho là mà thôi. Ta đã giao đầu của Phục Hy cho ngươi, không nên tới trễ! Còn nữa...

Nàng lạnh lùng nói:

- Phục Hy ký kết khế ước chia đôi thiên hạ với ngươi, hắn sẽ không động tới ngươi, nhưng nếu ngươi làm ra thủ đoạn nhỏ gì đó, ta sẽ giết chết ngươi! Ta không có ký kết khế ước với ngươi, ngươi dám làm càn, dám có dị tâm, ta sẽ dám giết ngươi!

Lục Đạo Thiên Luân soạt một tiếng biến mất không thấy đâu nữa.

- Khốn kiếp!

Mẫu Hoàng Đại Đế tức giận không kềm nổi, ném cái đầu của Cổ Nhạc xuống đất, một cước đạp nát:

- Con ả thối tha! Ta ngược lại muốn nhìn một chút ngươi có thể kiêu ngạo tới khi nào? Mặc dù ta đã ký kết khế ước với Phục Hy, không thể làm trái, nhưng Phục Hy các ngươi căn bản sinh sôi phát triển không bằng được Côn Tộc chúng ta! Côn Tộc ta cuối cùng vẫn chính là Chúa tể của cái vũ trụ này!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)