Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0826

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0826: Bảo liễn Hắc Kỳ Lân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khoa Phụ Mâu không chút nghĩ ngợi, phóng người bay lên, ngay trước khi kính quang kịp chiếu tới đã nhảy ra mấy mươi vạn dặm, nhảy lên một khỏa Tinh cầu đang lúc bành trướng, sau đó lại phóng người nhảy một cái, giống như một con cóc lớn không ngừng nhảy nhảy nhót nhót đi xa.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng ầm một tiếng đánh vỡ hư không, biến mất không thấy đâu nữa.

Khoa Phụ Mâu chạy ra không biết bao xa, rời xa Thiên Hà, quay đầu nhìn lại, thấy đạo kính quang kia cũng không có truy sát tới, lúc này mới dừng lại, kinh hồn chưa định. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ bi ai, mở miệng gào khóc:

- Đại tỷ đã chết! Ta và tên Dịch tiên sinh này tuyệt không đội chung trời! Thề phải bầm thây hắn thành vạn mảnh!

- Im miệng!

Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm:

- Lần này quả thật thất sách! Vị tồn tại kia để ta mời một vị Phục Hy xuất thủ bắt giữ Chung Sơn thị, mời ra Phong Thanh Vũ. Kết quả cái tên Phong Thanh Vũ kia ỷ vào chính mình là Đế Quân chuyển thế, đã xem thường Chung Sơn thị, bị thua không biết sống chết. Hiện tại ta không còn mặt mũi nào trở về bàn giao với vị tồn tại kia, phải làm gì đây?

Khoa Phụ Mâu giận dữ hét lớn:

- Vô Kỵ tiên sinh, ta nhất định phải báo thù cho Đại tỷ!

- Báo thù cho Khoa Phụ Cẩm là chuyện nhỏ, làm sao hoàn thành nhiệm vụ của vị tồn tại kia mới là chuyện lớn. Ta có thể ném đi mặt mũi, nhưng mặt mũi của sư tôn ta lại ném không được!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, cắn răng nói:

- Đều do tên Phong Thanh Vũ kia tùy tiện làm bậy, nếu hắn chịu chậm lại một bước, bắt giữ Chung Sơn thị chính là dễ như trở bàn tay! Hắn hết lần này tới lần khác tự cho rằng bản lĩnh chính mình siêu quần, lại không biết bản lĩnh của Chung Sơn thị cũng cực kỳ siêu quần. Sự lợi hại của hắn, ta chính là biết rõ nhất!

Khoa Phụ Mâu cau mày, nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, hiện tại phải làm gì đây? Phong Thanh Vũ không biết sống chết, chúng ta cũng khó báo cáo kết quả với Phục Hy thị của Thế Ngoại Chi Địa...

Phong Vô Kỵ lấy lại bình tĩnh, suy tư nói:

- Hiện tại chỉ có thể lại tới Thế Ngoại Chi Địa, nói cho đám Phục Hy kia biết tin tức này!

Khoa Phụ Mâu thất thanh nói:

- Trở về chẳng phải là tìm chết sao? Phong Thanh Vũ không biết sống chết, không biết hạ lạc, đám Phục Hy kia biết được chuyện này, khẳng định là sẽ giận chó đánh mèo, giết chết chúng ta. Chúng ta trở về báo tin, bọn họ hơn phân nửa là sẽ giết chết chúng ta! Huống hồ, chúng ta không có Sắc lệnh của vị lão gia kia, làm sao có thể tiến vào Thế Ngoại Chi Địa?

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Phục Hy của Thế Ngoại Chi Địa sẽ không dám hạ thủ với chúng ta! Về phần Sắc lệnh, ta cầu sư tôn ta viết thêm một tấm là được. Ngươi đi tìm Thiên Ti nương nương, bất luận thế nào nhất định phải buộc nữ nhân này giúp ta. Nếu nàng không đáp ứng, giết sạch Nhân Tộc dưới trướng nàng cho ta! Ta đi Đồ Úc Cung một chuyến!

Khoa Phụ Mâu xưng vâng, vội vàng rời đi. Phong Vô Kỵ thì đi tới Đồ Úc Cung, trong lòng thầm nghĩ:

- Đồ Úc Cung quá xa, sợ rằng đi về phải tốn thời gian mấy năm. Cũng được! Liền để cho ngươi khoái hoạt thêm mấy năm nữa!

o0o

Trên không trung Thiên Hà, uy năng của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính dần dần tiêu tán. Chung Nhạc tản đi tinh thần lực, cảm thấy đại não trống trống trải trải. Tinh thần lực của hắn vốn dĩ đã tiêu hao bảy tám phần, mặc dù có tinh thần lực của Âm Phần Huyên chống đỡ, nhưng hiện tại tinh thần lực thiếu chút nữa cũng đã khô kiệt.

Tinh thần lực hai người tách ra. Âm Phần Huyên cảm thấy loại cảm giác vui sướng kia biến mất, trong lòng thoáng cảm thấy thất lạc.

- Dịch tiên sinh, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sao Thần Ma dưới trướng ngươi lại xưng ngươi là Chung lão gia?

Âm Phần Huyên đột nhiên hỏi.

Chung Nhạc bình thản nói:

- Dịch tiên sinh chỉ là cái tên giả của ta mà thôi. Ta vốn dĩ họ Chung, chỉ là ở Hạ giới đã chọc ra sự tình quá lớn, không tiện hành sự tại Tinh vực Tử Vi, cho nên mới dùng tên giả Dịch Phong!

- Nói như vậy, đây cũng không phải là chân diện mục của ngươi?

Âm Phần Huyên đột nhiên nói:

- Ngươi có thể hiển lộ ra chân diện mục hay không?

Chung Nhạc thoáng chần chờ một chút, cuối cùng cũng khôi phục lại diện mạo chân chính. Âm Phần Huyên cẩn thận quan sát hắn, sắc mặt ửng đỏ, mỉm cười nói:

- Ngươi so với Dịch tiên sinh có thêm một phần dã tính và bưu hãn, lại thiếu đi một phần ôn nhu nho nhã. Nhưng cũng không tính là khó coi!

Chung Nhạc cười ha hả một tiếng, lại biến thành bộ dạng Dịch tiên sinh, thản nhiên nói:

- Chỉ là một cái thân phận mà thôi!

Âm Phần Huyên lại cẩn thận quan sát hắn, nói:

- Diện mục chân thật của ngươi càng có thể mang tới cho ta một loại cảm giác chân thật, cảm thấy thật sự. Mà Dịch tiên sinh lại có chút hư huyễn, nhìn không rõ ràng, phảng phất như rất gần lại phảng phất như rất xa, giống như là một vị thế ngoại cao nhân vậy. Ánh mắt tang thương mang tới cho ta một loại cảm giác rất già, rất giảo hoạt. Lúc nào ngươi mới có thể khôi phục diện mạo chân chính, dùng diện mạo chân chính hành tẩu thế gian?

Chung Nhạc trầm mặc, không nói lời nào.

Âm Phần Huyên không nói thêm gì nữa, mang theo hắn liên tục truyền tống, chạy về phía Thiên Hà Chi Châu của Âm Khang thị.

Qua một lúc thật lâu, Âm Phần Huyên tiêu hao quá nhiều, đáp xuống trên một khỏa Tinh cầu, dừng lại nghỉ ngơi. Tinh thần lực của Chung Nhạc đã khôi phục lại vài phần. Nữ tử này cẩn thận quan sát hắn, phốc một tiếng cười nói:

- Ngươi lại biến ra chân thân cho ta xem đi!

Chung Nhạc nghi hoặc không hiểu, nhưng vẫn khôi phục lại diện mạo chân chính, nói:

- Ta không thể bại lộ thân phận! Nếu bại lộ, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi sau khi xem xong, ta còn phải biến trở lại thành Dịch tiên sinh!

- Biết rồi!

Âm Phần Huyên trên dưới cẩn thận quan sát hắn, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi ở Hạ giới đã phạm vào chuyện gì? Là vì thân phận Phục Hy của ngươi sao? Đây là chân thân của ngươi, Phục Hy cũng là chân thân của ngươi. Chân thân Phục Hy của ngươi lại là bộ dáng gì?

Chung Nhạc có chút đau đầu, lại biến thành Dịch tiên sinh, nói:

- Ta ở Hạ giới là đệ nhất tội phạm truy nã trong ba ngàn Lục Đạo Giới! Hạ giới phát hiện ta là Phục Hy, đã bẩm lên Tử Vi Đế Tinh, báo cho Thiên Đế và Tiên Thiên Đế Quân biết!

Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:

- Lá gan của ngươi thật lớn a! Không ngờ lại dám đầu nhập vào dưới trướng của Tiên Thiên Đế Quân! Diện mạo chân chính của ngươi cũng không tệ lắm a!

Chung Nhạc khẽ rên lên một tiếng, không nói tiếp nữa.

Âm Phần Huyên cũng biết chính mình nói có chút nhiều, vội chuyên tâm khôi phục tu vi pháp lực, một lần nữa mang theo Chung Nhạc chạy về Thiên Hà Chi Châu. Rất nhanh hai người đã về tới bên ngoài Châu, chỉ là Âm Phần Huyên cũng không còn pháp lực dư thừa.

Nữ tử này thông tri tộc nhân, không bao lâu liền có lâu thuyền từ trong Thiên Hà Chi Châu lái ra, tiếp bọn họ trở về.

- Con rể, tình hình chiến đấu như thế nào?

Âm Phó Khang đi ra nghênh tiếp, cười ha hả, hỏi:

*****

- Ngươi đánh một trận với Phong Thanh Vũ, có phân ra thắng bại không?

- May mắn không làm nhục mệnh!

Chung Nhạc khom người mỉm cười, nói:

- Hắn không phải là đối thủ của ta!

Âm Phó Khang vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, tán thưởng:

- Con rể do ta chọn, tự nhiên là cường giả nhất đẳng nhất, tiểu tử kia tự nhiên không phải là đối thủ! Ngươi đã bị thương? Bị thương thì phải an tâm dưỡng thương! Trong Âm Khang thị ta có rất nhiều Thần đan, ngươi chắc chắn sẽ có thể rất nhanh vui vẻ hoạt bát trở lại!

Chung Nhạc cám ơn. Âm Phó Khang sai người lấy ra các loại Thần đan, để bản thân hắn tự lựa chọn. Chung Nhạc chọn mấy loại Thần đan trị liệu thương thế Nguyên thần, sau đó bắt đầu bế quan an dưỡng.

Âm Phần Huyên lại thay hắn truyền thụ pháp môn phá giải phong ấn huyết mạch Âm Khang thị cho các tộc nhân, để cho các tộc nhân tự động phá giải phong ấn. Trên dưới Âm Khang thị nhất thời vui mừng vô hạn.

- Âm Khang thị ta mặc dù bị nhốt trong Thiên Hà Chi Châu, không thể lên bờ, nhưng cũng là một chuyện tốt, sẽ không bị cuốn vào trong chiến đấu tranh bá thiên địa. Hiện tại có thể mở ra phong ấn, nhưng lại bị cuốn vào trong trận phân tranh này, sợ rằng sẽ có không biết bao nhiêu tộc nhân vì vậy mà mất mạng!

Âm Phần Huyên nhìn đám tộc nhân vẫn còn đang vui mừng hớn hở này, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

Nàng đi tìm Âm Phó Khang, nói:

- Phụ thân, Âm Khang thị ta mở ra phong ấn huyết mạch, sợ rằng sẽ bị liên lụy vào trong loạn cục. Chúng ta có nên phong tỏa Thiên Hà Chi Châu, để cho tộc nhân không thể ra ngoài, không thể lên đất liền hay không? Như vậy sẽ có thể bảo toàn bản thân!

Âm Phó Khang lắc đầu:

- Không có khả năng!

- Vì sao?

- Âm Khang thị ta dù sao cũng là Đế tộc, là một thế lực khổng lồ. Tương lai thiên hạ đại loạn, bất luận một phương nào cũng sẽ lôi kéo chúng ta, bất luận một phương nào cũng đều sẽ phòng bị chúng ta!

Âm Phó Khang không còn chút nào bộ dáng thô lỗ như trước đây, trái lại thể hiện rõ ràng sự khôn khéo, thản nhiên nói:

- Ngươi không gây họa, họa cũng sẽ từ trên trời giáng xuống! Chỉ cần Âm Khang thị ta vẫn còn là Đế tộc, vẫn còn là một đại thế lực, sẽ không có khả năng đặt thân ở thế ngoại. Thay vì như vậy, không bằng sớm chuẩn bị một chút!

Âm Phần Huyên nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh hỏi:

- Ngươi xem trọng Tiên Thiên Đế Quân, cho rằng hắn sẽ có thể đoạt được Đế vị sao?

Âm Phó Khang lắc đầu:

- Ta là xem trọng cô gia nhà ta! Về phần Tiên Thiên Đế Quân, giữa hắn và ta cũng không có bao nhiêu giao tình!

Âm Phần Huyên có chút suy tư, cuối cùng gật đầu.

o0o

Trôi qua nửa tháng, thương thế Chung Nhạc hoàn toàn khỏi hẳn, xuất quan. Hắn cảm thấy đại đạo Tiên Thiên Thái Âm và đại đạo Tiên Thiên Thái Dương của chính mình rục rịch xuất động, có xu thế thành hình, trong lòng không khỏi vui vẻ.

- Tu thành hai loại đại đạo Tiên Thiên này, khoảng chừng cũng là thời gian nửa năm. Về phần Tiên Thiên Thần Đạo và Tiên Thiên Ma Đạo, sợ rằng còn cần phải tiếp tục ma luyện thêm nữa!

Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, Âm Phần Huyên đã tìm tới, nhỏ giọng nói lại với hắn những lời nói của Âm Phó Khang. Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Không ngờ gã đại thô hào Âm Phó Khang này lại có được phần kiến giải này. Hắn không khỏi cảm khái nói:

- Chủ một Thế gia, đa mưu túc trí, không thể xem thường!

Trong lòng Âm Phần Huyên vẫn còn có chút lo lắng, Chung Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng, nói:

- Nếu ngươi lo lắng cho an nguy của Âm Khang thị, ta sẽ viết một bức thư thôi vợ cho ngươi!

- Ngươi thôi ta? Ngươi dám!

Âm Phần Huyên cười lạnh, nói:

- Ta từ ngươi còn không sai biệt lắm! Ngươi có thể đánh thắng được ta sao?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời buồn bực, nghĩ muốn phản bác, lại cảm thấy chính mình quả thật không phải là đối thủ của nàng, lúng ta lúng túng nói:

- Ta toàn lực ứng phó, triệu hồi thân quá khứ của ta, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta!

Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:

- Ta cũng không phải là động tình với ngươi, mà là ta và ngươi đã bái đường thành thân, hơn nữa ngươi lại cứu tộc ta, giải trừ phong ấn huyết mạch tộc ta. Âm Khang thị ta tri ân báo đáp, không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Ta không viết thư từ ngươi, ngươi cũng đừng hòng thôi ta!

Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, nói:

- Ta phải ra ngoài một chuyến, đi tìm một vị sư huynh, sau đó lại đi thăm viếng các tộc. Ngươi lưu lại nơi này đợi ta một đoạn thời gian...

- Ta đi với ngươi!

Âm Phần Huyên hăng hái bừng bừng, xoay người đi ra ngoài, mỉm cười nói:

- Thăm viếng các tộc, sao có thể tay không mà đi? Tất nhiên là phải dâng lên lễ vật! Âm Khang thị ta định cư trong Thiên Hà đã lâu, Thiên Hà cũng tính là một cái bảo địa, các loại bảo vật ly kỳ cổ quái cái gì cần có đều có. Ta sẽ bảo cha ta chuẩn bị một chút, chắc chắn sẽ không khiến cho ngươi mất mặt với các tộc!

Cũng không lâu lắm, nàng đã quay trở lại, mỉm cười nói:

- Cha ta đã chuẩn bị xong lễ vật, hơn nữa còn chuẩn bị một chiếc Bảo liễn, có thể xuất hành rồi!

Chung Nhạc cau mày, nói:

- Nếu vị sư huynh ta muốn gặp kia nhìn thấy ngươi...

Đát đát!

Đúng lúc này, tiếng chân ngựa đột nhiên truyền tới. Chỉ thấy mấy con Hắc Kỳ Lân thần tuấn lôi kéo một chiếc Bảo liễn vô cùng xa hoa đi tới. Lão Ma Hoàng Âm Vân Khang ngồi ở trước xe làm xa phu. Xung quanh chiếc Bảo liễn kia phiêu phù tầng tầng thiên vân, nhật nguyệt treo cao. Mặt trời làm đuốc, mặt trăng làm châu, mỹ ngọc trang trí, lưu ly làm song cửa. Trên Bảo liễn khảm nạm ba tòa Chư Thiên, giống như ba khỏa viên cầu, trên nhỏ dưới lớn.

Bên trong thùng xe, hai bên vách vẽ Âm Khang Chư Thần Đồ, đặt hai chiếc ghế chính tọa. Trên vách xe phía sau treo cao Thần cung và bảo kiếm. Trong bốn góc xe có bốn tôn Bạch Hạc Yêu Thần của Yêu Tộc, miệng ngậm lư hương, co một chân đứng ở bốn phương. Trong xe đốt chính là trầm hương Mạn Thần Hương, có công dụng dưỡng thần. Trần xe lại có thể mở ra, khi mở ra chính là mui xe dâng lên, vô số nhật nguyệt bảo châu đủ loại màu sắc vắt ngang trên đó, cực kỳ sang quý.

Chung Nhạc nhìn chiếc Bảo liễn mà kinh thán không thôi.

Âm Phần Huyên cùng hắn tiến vào Bảo liễn. Âm Vân Khang quát lớn một tiếng, Hắc Kỳ Lân kéo theo Bảo liễn chạy ra khỏi Thiên Hà Chi Châu.

Trong lòng Chung Nhạc vẫn còn trái lo phải nghĩ, nói:

- Phần Huyên, sau khi tới chỗ của sư huynh ta, ngươi không cần lên núi, cứ lưu lại dưới chân núi. Nhớ kỹ! Ngàn vạn lần không được lên núi... Đúng rồi! Vị sư huynh thiên tài đã bị bắt cóc của tộc ngươi kia, tên gọi là gì vậy?

- Vị sư huynh bị tên điên áo trắng kia bắt đi sao?

Âm Phần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hắn tên là Âm Thập Huyền! Chính là một trong những thiên tài có thiên phú cao nhất của tộc ta. Hắn vừa mới chạy lên bờ đã bị tên điên áo trắng này bắt cóc đi mất! Thật là đáng ghét!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)