Vay nóng Homecredit

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 155

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 155: Gió nổi sóng dâng (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Thân thể của sâu tròn màu đen cực kỳ mềm mại, linh hoạt làm người ta kinh ngạc, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh. Rất rõ ràng, động tác sau khi xuyên qua cánh cửa màu đen của hắn càng trở nên to gan, yên tâm hơn. Hắn có lẽ không sao ngờ được rằng nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới sự giám sát của người khác. Mọi thứ ở trong này hắn vô cùng quen thuộc, hắn tin rằng, trên đời này, hôi vực lĩnh giả có thể im hơi lặng tiếng xuyên qua mấy cạm bẫy này tuyệt không quá 3 người.

- Hì hì, cũng may có hắn dẫn đường, nếu không, muốn an toàn xuyên qua mấy chỗ này, trừ Mục, người khác, ta không dám tưởng tượng. Ngàn phòng vạn phòng, tặc nhà khó phòng a. Tên này có 8, 9 phần là từng tham gia thiết kế mấy cạm bẫy này, hì hì, lần này lại thuận tiện cho chúng ta. Thương đắc ý nói.

Đủ hình đủ dạng thuật toán cơ quan ở trong này làm Diệp Trùng nhìn hoa cả mắt, chỉ riêng hình thái của mấy thứ này, không cái nào không mỹ lệ vạn phần, thêm vào đó, bọn chúng được tổ hợp lại đầy sáng tạo, không chỉ uy lực tăng mạnh, mà phong cách điều hòa thống nhất, khả năng làm khó kẻ địch cũng tăng mạnh, ai cũng không ngờ mấy phong cảnh như tranh vẽ này lại ẩn tàng sát cơ như vậy.

- Nơi này là nơi nào? Lại bảo vệ nghiêm mật như vậy! Lời của Thương rõ ràng lộ ra sự tò mò mãnh liệt của hắn đối với nơi thần bí này. Ngay cả Diệp Trùng là người vẫn luôn cho rằng tìm hiểu bí mật của người khác là 1 việc vô cùng nhàm chán lúc này cũng không khỏi muốn xem xem bên trong này rốt cuộc có cái gì.

Xuyên qua khu rừng rậm mỹ lệ này, cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành thoáng đãng hơn hẳn. Một dòng sông uốn lượn hiện ra trước mắt 2 người, chỉ là thứ lưu động trong dòng sông này không hề là nước trong suốt, mà là chất lỏng đặc quánh màu bạc, trong đó xen lẫn từng điểm từng điểm tinh quang, lúc ẩn lúc hiện, yên tĩnh chảy từ từ, làm người ta mê say.

- Địch thị vi mạch xung lưu (Dòng vi xung mạch của họ Địch)? Thương lúc này nhịn không được hô lên.

Đây là cái gì? Không biết tí gì về quang não, Diệp Trùng nghe thấy mà vô cùng mờ mịt. Lại thấy con sâu tròn màu đen này không chút do dự tiến vào trong dòng sông này.

Biết Diệp Trùng không hiểu mấy thứ này, Thương nhẫn nại giải thích: "Địch thị vi mạch xung lưu là 1 loại dòng xung mạch cực kỳ nhu hòa. Thương nhịn không được lại khen ngợi 1 câu: "Địch thị vi mạch xung lưu là 1 loại đặc tính mà lại bị họ dùng ở chỗ này, thật là lợi hại a! Trên mạng mô phỏng, hầu hết thuật toán của thiết bị theo dấu đều thông qua không ngừng phóng thích dòng xung mạch cực kỳ nhỏ để mà xác định vị trí của đối phương, mà Địch thị vi mạch xung lưu không chỉ có thể đồng hóa xung mạch do mấy thiết bị theo dấu này phát ra, mà còn có thể gây ra phá hoại trí mạng đối với kết cấu thuật toán của chúng. Nó tương đương với 1 thiết bị sát trùng, chẳng qua không phải là giết vi khuẩn, mà là máy theo dấu."

- Ừ, hiểu rồi! Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

- Đáng tiếc ngươi không hiểu mấy thứ này, ài, để loại người như ngươi thưởng thức thứ tốt thế này, thật là không phải với người thiết kế. Thương sau khi chế giễu Diệp Trùng 2 câu thì nhịn không được khen ngợi nói: "Người thiết kế cái này thật là 1 thiên tài! Lại nghĩ tới dùng Địch thị vị mạch xung lưu như thế này. Thật là quá tài ba rồi!"

Nhưng Thương lập tức cười âm hiểm: "Hì hì, đáng tiếc a, đáng tiếc a, sâu theo dấu của Mục cũng không phải là hàng thường a! Con sông này muốn tẩy sâu, vậy khả năng quá nhỏ rồi!"

Đúng như Thương dự liệu, khi sâu tròn màu đen vừa tiến vào con sông, màn hình dao động kịch liệt. Mãi tới 3 giây sau mới khôi phục như thường.

Thuông thốt ra 1 câu: "Xem ra hàng của lão Mục, chắc chắn là hàng xịn!"

Hình ảnh trong con sông hoàn toàn không giống nhìn từ bên ngoài, từ bề ngoài mà xem, thí dụ là màu bạc thực chất, từ bên trong mà xem lại là màu bạc bán trong suốt, trong sáng long lanh. Mấy điểm tinh quang lúc ẩn lúc hiện, giống như có linh tính, theo đuổi, vui đùa lẫn nhau, sinh ra, biến mất, lúc tập trung, lúc phân tán, mang lại cho dòng sông bạc yên tĩnh này vài phần sinh khí khó mà có được.

Sâu tròn màu đen di chuyển trong dòng sông cũng không hề chút cảm giác trở ngại nào, tốc độ vẫn cực nhanh.

Sâu tròn màu đen không hề lên bờ, mà lại men theo bờ sông đi về phía trước. Không biết bơi đã bao lâu, sâu tròn màu đen đột nhiên dừng lại, đổi hướng lặn xuống dưới. Không ngờ con sông này xem ra không rộng nhưng lại cực sâu, bơi rất lâu mà vẫn không tới đáy. Cảnh tưởng trong sông lại ít nhiều có chút thay đổi, từng điểm từng điểm tinh quang vừa rồi vẫn còn to như hạt cát, giờ lại to như ngón tay cái, hơn nữa hình như không hoạt bát giống như mấy điểm tinh quang bên trên đó, ngay cả di động cũng chậm rì rì.

Sâu tròn màu đen rốt cuộc lại dùng lại 1 lần nữa. Hắn hơi dùng lại 1 chút, rồi bơi về phía tường trong của sông. Đợi bơi tới gần, Diệp Trùng mới phát hiện trên bức tường bên trong của dòng sông này có 1 vết nứt cực nhỏ. Sâu tròn màu đen nghĩ cũng không nghĩ, liền chui vào vết nứt này.

- Ài, trên đời này quả nhiên không có thứ hoàn mỹ! Nhìn vết nứt trước mặt này, Thương giống như đang xúc động.

Vết nứt này không quá dài, rất mau liền tới chỗ cuối cùng, phía trước lộ ra chút ánh sáng.

Cảnh tượng trong màn hình nổi rộng rãi sáng sủa, đã ở trong 1 căn phòng. Xem ra vết nứt này nối thông căn phòng này tới con sông vừa rồi.

Vừa bước vào phòng, thể hình con sâu tròn màu đen này liền đột nhiên xảy ra biến hóa, mau chóng giãn nở, trong nháy mắt, từ chỗ nhỏ như sợi tóc giãn nỡ thành cỡ 1 người thành niên. Giống như 1 ống nhỏ cực kỳ dẻo dai, đột nhiên được cho vào rất nhiều khí vậy, chỉ là hình dáng này ít nhiều có chút cảm giác quái dị.

Chính ngay lúc này, 1 số bộ phận của vật thể màu đen này đột nhiên vặn vẹo thay đổi, màu sắc biến đổi. Đợi khi Diệp Trùng nhìn rõ ràng, trong màn hình đã là 1 gã đàn ông mặc bộ đồ màu đen.

Một lượt biến đổi này làm cho Diệp Trùng nhìn tới trợn mắt, há hốc mồm.

- Loại thuật toán phóng thích này, chỉ là trò mèo, chẳng ra gì, so với mấy thuật toán vừa rồi đó, thứ này rõ ràng chẳng là gì! Ngữ khí của Thương rất coi thường.

Gã đàn ông này nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mình vừa rồi cảm giác sai? Không ai theo dấu? Ài, sẽ không phải là mình quá cẩn thận chứ."

Sâu của Mục quả nhiên lợi hại vô cùng, ngay cả giọng nói cũng thu được vô cùng rõ ràng.

Gã mặc đồ đen nói xong liền đi về phía cái bàn trong phòng.

- Ài, tên này lại có thể cảm giác được có người theo dấu hắn, vẫn có chút bản lĩnh a! Thương dường như có chút kinh ngạc với tính cảnh giác của gã đàn ông mặc đồ đen này.

- Khớp với những gì ta nghĩ, quả nhiên là ngoài chặt trong lỏng. So với bên ngoài, trong này căn bản giống như không hề phòng bị, ài, tâm lý con người chính là như vậy a! Thương lắc đầu nói.

- Không lẽ nên trong chặt ngoài lỏng? Diệp Trùng hỏi.

Thương giải thích nói: "Điều này kỳ thật rất dễ lý giải, bố trí vòng ngoài của họ đã không khác gì đạt tới trình độ cực hạn. Thông thường mà nói, nếu như có người có thể đột phá bố trí vòng ngoài, vậy bố trí bên trong đương nhiên cũng không có đất sống. Phải biết rằng, xác suất tiến vào như chúng ta thế này, quả thật là quá nhỏ. Hơn nữa, người làm việc trong này chắc là không ít, triệt tiêu mấy thuật toán cơ quan đó, cũng có thể làm cho mấy người làm việc này cảm giác càng thêm thuận tiện, càng thêm tự nhiên. Diệp tử à, trên đời này, vô luận là thứ gì, chỉ cần điểm mạnh nhất của nó bị ngươi đột phá rồi, vậy nói đối với ngươi mà nói chính là mở rộng vòng tay!"

- Ừ! Diệp Trùng như có lĩnh ngộ, gật gật đầu.

- Ây da, để chúng ta tới xem trong này rốt cuộc là có cái gì! Vừa rồi vẫn còn bộ dáng của thế ngoại cao nhân, Thương lập tức bị đánh về nguyên hình, sự hưng phấn trong lời nói làm Diệp Trùng không khỏi muốn bật cười.

Im hơi lặng tiếng, con sâu đó liền rời khỏi người gã đàn ông mặc đồ đen. Hứng thú của Thương hiện giờ đối với nơi này vượt xa hứng thú đối với gã đàn ông này.

- Trong này rất có khả năng là 1 trung tâm thông tin mạng mô phỏng bí mật, đại khác là kho tư liệu của 1 tổ chức nào đó. Từ bố trí vừa rồi mà xem, mấy chướng ngại này không chỉ có tác dụng với người ngoài, mà còn có thể ngăn ngừa tín hiệu bên trong truyền ra ngoài. Nếu như không phải tên kia tìm được 1 khe hở như vậy, xác suất nơi này bị người khác phát hiện là cực nhỏ. Thông thường mà nói, nơi như thế này, nhất định sẽ có chút tư liệu cơ mật! Thương lúc này bình tĩnh tới mức làm Diệp Trùng dường như có cảm giác trước mặt là Mục đang đĩnh đạc nói chuyện.

Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới 1 vấn đề: "Vậy bọn họ tại sao phải kết nối mạng mô phỏng?"

Thương giải thích: "Thí dụ đầu não đối phương không muốn để mấy người thủ hạ này của mình biết thân phận của mình, nhưng hắn lại phải tới thực hiện công việc điều hành. Đây chính là 1 loại lựa chọn không tồi."

Cảnh vật trong màn hình mau chóng biến ảo. Hệ thống này đối với Thương đã xâm nhập mà nói, thì giống như thành phố không phòng bị vậy. Rất mau, hắn lấy được quyền hạn cao nhất ở trong này.

- Thì ra là vậy! Thương tự nói.

Vẫn luôn chú ý tới sự phát triển của vụ việc, Diệp Trùng vội mở miệng hỏi: "Thế nào?"

- Bọn họ đang ngầm sản xuất chiến hạm! Thương nói ngắn gọn.

- Ừm, thì ra là chiến hạm, chẳng trách bọn họ làm bí mật như vậy. Diệp Trùng cũng lạnh nhạt nói.

Có lẽ đối với người bình thường mà nói, đây vô nghi là 1 tin tức cực lớn. Nhưng đối với mấy người đã nhìn thấy chiến hạm bọn họ, hơn nữa đã từng chính mình thấy qua chiến hạm chiến đấu, tin tức thế này đã không thể làm bọn họ thay đổi nét mặt rồi.

- Bọn họ ngoài sáng là 1 tập đoàn cỡ lớn sản xuất quang giáp, chính là tập đoàn Prime sản xuất chuỗi quang giáp Matt. Diệp tử, chuỗi quang giáp này chắc ngươi rất quen thuộc phải không. Tác dụng chủ yếu của nơi này là 1 kho tư liệu thông tin, người trong này chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn mạng mô phỏng. Hắc hắc, thiết kế của mấy chiến hạm này quả thật là tệ nha, so với Song nguyệt hộ vệ hạm của Hiệp hội sư sĩ quả thực là thua kém quá xa. À, trong này còn có vài văn kiện cơ mật. Xì, quả nhiên, ta nói mà, chủ quản nơi này quả thật là thủ đoạn quá tệ rồi, ngay cả cốt cán chủ yếu nhất của bọn họ cũng hại chết, chẳng trách lực lượng kỹ thuật của bọn họ bây giờ tệ như vậy. Tên gọi là Cao Thế Xương này cũng thật là đáng thương, lại bị hại chết như vậy! Thương lắc đầu chửi mắng.

- Cao Thế Xương? Diệp Trùng giống như bị sét đánh trúng, lập tức giật mình 1 cái, máu toàn thân bỗng dồn lên đầu, trước mặt đỏ hồng: "Ngươi nói cái gì? Thương, nói lại lần nữa!" Giọng nói của Diệp Trùng run rẩy, trầm thấp, đầy sự kích động không thể tự kiềm chế.

Thương rõ ràng bị dọa nhảy dựng lên: "Diệp tử, ngươi sao thế này? Không thoải mái chỗ nào? Có phải quái bệnh lại bị không?"

- Thương, nói lại lần nữa! Thương thấp giọng gầm lên, giống dã thú gầm gừ trong cổ họng.

Thương chả hiểu ất giáp gì, nhưng vẫn nghe theo nói: "Ngụy trang của bọn họ là Prime..."

- Không phải cái này, phía sau kia! Diệp Trùng thô bạo cắt ngang lời Thương.

- Là tên Cao Thế Xương đó bị hãm hại? Thương nghi hoặc hỏi Diệp Trùng.

- Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Diệp Trùng thấp giọng tự nói với mình, trong mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ và hồi ức, tình cảnh sinh hoạt ở hành tinh rác lúc trước từng chút từng chút trở nên rõ ràng trong đầu hắn. Mà thứ rõ ràng nhất chính là bóng dáng gầy gò nhìn mình cười một cách ôn hòa, yêu thương đó.

- Ngươi biết Cao Thế Xương? Mục vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Cao Thế Xương... Cao Thế Xương... Diệp Trùng lẩm bẩm nói: "Cha chính là Cao Thế Xương a..."

- A! Lần này đến lượt Thương thất thanh kêu lên. Khi hắn và Mục biết Diệp Trùng, Diệp Trùng đã sống 1 mình, bọn họ chỉ biết Diệp Trùng có 1 người cha, lại không biết cha hắn là Cao Thế Xương.

Cha là bị người ta hại chết! Cha là bị người ta hại chết!

Câu nói này không ngừng xoay chuyển trong đầu Diệp Trùng, trái tim bình thường cứng cỏi như sắt đá lúc này lại có cơn đau khắc khoải.

- Nè, Diệp tử, mau ra ngoài, có người đi về phía này! Thương vội nói.

Cặp mắt Diệp Trùng đỏ ké, giống như không nghe thấy.

Thương không khỏi quýnh lên: "Diệp tử, còn không mau đi ra! Bị người phát hiện thì ngươi thảm lắm!" Thấy Diệp Trùng vẫn không nghe không nói, Thương chậm rãi nói: "Diệp tử, ngươi đừng nghĩ nhiều, cha không phải sống cùng ngươi nhiều năm sao? Ông ta chết chắc là ngươi tự mắt nhìn thấy mà. Nói không chừng chỉ là cùng họ cùng tên thôi!"

Lời của Thương làm Diệp Trùng bỗng hồi thần lại, đúng a, cha và mình cùng sống nhiều năm mà, cha chết vẫn là do mình chôn cất, nói không chừng thật sự là cùng họ cùng tên mà thôi.

Thương vội vàng nói: "Diệp tử, mau đi ra đi, bị người ta phát hiện, chúng ta sẽ công cốc đó. Việc của cha, ta sẽ giúp ngươi tra cho ra nguồn ra cội, yên tâm đi, Mục cũng sẽ giúp đỡ. Với lại, cho dù báo thù cho cha cũng phải lo cho xong việc trước mắt rồi nói!"

Diệp Trùng đã từ sự chấn động lúc ban đầu hồi thần lại, khôi phục sự bình tĩnh, đầu óc mau chóng vận chuyển. Thương nói không sai, vô luận thế nào, trước tiên phải xong chuyện trước mắt rồi nói.

Một khi nghĩ thông, Diệp Trùng không do dự thêm, hai tay vỗ lên ghế, giống như vượn biến dị bật lên khỏi ghế, mà đồng thời, buồng lái cũng mở ra, phối hợp giữa Mục và Thương tuyệt vô cùng. Trần nhà mau chóng phóng lớn trong mắt Diệp Trùng, mắt thấy sắp đụng trúng, 2 tay của hắn nhẹ nhàng vỗ lên trần nhà, từ bàn tay tới vai, 2 cánh tay cong lại giống như lò xo, lại đột nhiên bung ra!

Mượn sức mạnh này, Diệp Trùng với tốc độ nhanh nhất rơi xuống mặt đất. Người ở trên không, Thương đã bị hắn thu lại. Ngay khoảnh khắc trước khi tiếp đất, eo bụng Diệp Trùng phát lực, thân hình biến đổi, eo như bị gãy ngang, cả cơ thể như con mèo, 4 chi tiếp đất, không phát ra tiếng động nào.

Diệp Trùng vừa đứng lên, cửa phòng liền bị đẩy ra.

*****

Người bước vào là Lam Dị Hành. Lam Dị Hành nhìn Diệp Trùng, nói: "Mạc Phi, ngươi đi theo ta." Nói xong liền đi ra ngoài.

- Ừ. Diệp Trùng trả lời, rồi đi theo Lam Dị Hành. Trong đầu Diệp Trùng vẫn còn dư vị của tin tức vừa mới biết được, tinh thần không tập trung. Lam Dị Hành nhìn thấy học đồ bình thường vẫn luôn không nóng không vội của mình hôm nay có bộ dáng như thế, hơi cảm thấy kinh ngạc.

- Xảy ra việc gì? Ngữ khí của Lam Dị Hành tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại ngấm ngầm lộ ra ý quan tâm. Nói thực, Lam Dị Hành khá vừa ý với tên đệ tử này, chịu cực, bền bỉ, không hề oán trách, hơn nữa học tập cũng vô cùng cố gắng. Tuy bị hạn chế bởi thiên phú, cách trạng thái lý tưởng trong lòng Lam Dị Hành khá xa, nhưng cái thiên phú này, ai cũng không thể quyết định được.

Chỉ cần hắn vẫn luôn luyện tập thế này, cần cù bù thông minh, Lam Dị Hành tin tưởng đệ tử này của mình nhất định có thể truyền thừa kỹ nghệ của mình, còn có thể trở thành giới giả hay không, vậy thì ai cũng không nói được. Dù sao, muốn thành 1 giới giả, ngoài nỗ lực ra, thứ càng đáng coi trọng hơn là cơ ngộ và ngộ tính.

- Không có gì. Diệp Trùng tiện miệng nói, trong lòng vẫn đang nghĩ tới vấn đề vừa rồi. Đầu óc hắn ít nhiều có chút hỗn loạn. Xung kích do tin tức vừa rồi đó mang lại không gì so sánh được, trước mặt tin tức này, cái gì mà Hiệp hội sư sĩ, cái gì mà Hắc giác, đều cho tất cả bọn chúng đi gặp quỷ đi!

Nhưng cũng may là năng lực tự kiềm chế chủa Diệp Trùng cực mạnh, cho dù là trong tình huống thế này, vẫn có thể bảo trì được lý trí tối thiểu.

Lam Dị Hành thấy Diệp Trùng không muốn nói cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, có thể tới tìm ta."

Diệp Trùng gật đầu ra dấu đã hiểu, trong lòng có chút ấm áp. Trong điều tra của Mục Thương, Lam Dị Hành vì có giao tình không tồi với người quản lý đứng đầu địa phương, nên nói câu này cũng có chút phân lượng. Nhưng vấn đề này của Diệp Trùng lại là việc mà ông ta không cách nào giải quyết được. Nếu như cha thật sự là bọn họ hại, Diệp Trùng cũng tuyệt không mượn tay người khác, đối với thực lực của mình, hắn có lòng tin tuyệt đối.

Lam Dị Hành không nói tiếng nào đi ra ngoài, Diệp Trùng cũng không hỏi, 2 người có tâm sự của riêng mình.

Đợi Diệp Trùng hồi thần lại, thì phát hiện mình đã ở khu đô thị. Bên cạnh là người đi đường tới lui qua lại. Diệp Trùng hơi ngẩn người, nhất thời ngây ra. Trời ạ, mình tại sao lại tới khu đô thị chứ?

Khu đô thị đối với Diệp Trùng hiện giờ mà nói, quả thật không phải là 1 nơi tốt. Lần trước hắn tiêu diệt 1 cái Tinh Diễm của Hắc giác, làm hắn hiểu lần này Hắc giác phải có cho bằng được hắn. Hắc giác vì tìm hắn, lại công khai tìm kiếm khắp nơi trên đường, ngược với tác phong bí ẩn của bọn họ thì cứ nghĩ là biết. Có thể tưởng tượng, trên đường phố lúc này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện quang giáp của Hắc giác.

Mà sự nhắc nhở của Thương càng làm cả tấm lưng của Diệp Trùng ướt đẫm.

- Diệp tử, cẩn thận. Bán kính véc tơ 45 độ, cách chỗ này 20 km có 2 cái quang giáp của Hiệp hội sư sĩ, loại Bạch Khả.

Cơ thịt toàn thân Diệp Trùng đã hơi hơi căng cứng, chỉ đợi tình thế có hơi không tốt, liền gọi Thủ hộ ra bỏ chạy.

Nhưng lời cảnh báo khác tiếp theo lại làm vẻ mặt Diệp Trùng hơi tái đi: "Diệp tử, cẩn thận. Bán kính véc tơ 77 độ, cách 23 km có 2 cái quang giáp của Tông sở, loại Thần Thức."

Bước chân Diệp Trùng có hơi loạng choạng, trời ạ, xem ra hôm nay vận khí của mình thật không tốt.

Thương nhắc nhở nói: "Diệp tử, thả lỏng chút, ngươi càng khẩn trương, càng dễ làm người khác chú ý tới ngươi. Bọn họ hiện giờ chắc là không phát hiện ra ngươi."

Nghe thấy lời của Thương, Diệp Trùng có hơi thả lỏng.

Nhưng lời nói gấp rút của Thương tiếp theo lập tức làm Diệp Trùng như lâm đại địch: "Diệp tử, cẩn thận, 35 km phía trước có 2 quang giáp Tinh Diễm của Hắc giác đang từ từ tới gần bên này."

Diệp Trùng đã định gọi Hàm gia ra. Thật sự xác định mình đã ở trong hiểm cảnh, Diệp Trùng ngược lại bình tĩnh hơn hắn. Trên mặt hắn lúc này không tìm thấy bất cứ sự kinh hoảng nào, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ có nhịp tim hơi nhanh hơn, đây không phải là sợ, mà là sự hưng phấn vì biết đại chiến sắp tới!

Hừ, muốn bắt mình, chỉ e mấy cái quang giáp này còn lâu mới đủ. Nhưng hắn cũng hiểu, chỉ cần hắn vừa khai chiến với mấy cái quang giáp này, chờ đón hắn sẽ là áp lực nặng nề nghiêng trời lật đất của lực lượng hậu bị hùng hậu tới mức đáng sợ của 3 phe. Còn như là 3 phe liên hợp vây giết hày là từng phe xa luân chiến một, đây đã không phải là vấn đề hắn phải suy nghĩ rồi.

Hắn hiểu, nếu như mấy cái quang giáp trước mắt hắn cũng không cách nào ứng phó, vậy hắn căn bản ngay 1 chút khả năng sống sót cũng không có.

Thương đột nhiên mở miệng: "Diệp tử, đừng gấp."

- Sao thế? Diệp Trùng hỏi, trong lòng lại ngầm thả lỏng. Thương tuy bình thường hi hi ha ha, nhưng tuyệt sẽ không đùa giỡn gì trong giờ phút sống chết quan trọng thế này.

Thương hình như có hơi không chắc chắn nói: "Diệp tử, bọn họ chắc là không phải 1 bọn." Giống như nghĩ thông cái gì, ngữ khí của Thương đột nhiên trở nên hưng phấn: "Đúng, bọn họ không phải là 1 bọn. Ta nói bọn họ tại sao đều có dáng vẻ đề phòng. Hì hì, Diệp tử, 3 phe bọn họ chắc đều phát hiện sự tồn tại của nhau, hì hì, lần này có trò vui rồi. Nói không chừng chúng ta có thể nhìn thấy 1 trận hỗn chiến 3 bên đó."

Phán đoán của Thương chính xác vô cùng, 3 phe giống như hắn đoán, đều phát hiện sự tồn tại của nhau. Nhưng hỗn chiến 3 phe mà Thương nói lại không hề xảy ra, 3 phe đều lý trí chọn rời đi.

Ba phe hỗn chiến, có quá nhiều nhân tố không thể xác định, vô luận là sư sĩ của phe nào cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định này. Biết gốc biết gác lẫn nhau cũng làm bọn họ cực kỳ cố kỵ lẫn nhau.

Tổng chỉ huy của 3 phe gần như đồng thời có được báo cáo, nhưng bọn họ gần như đồng thời ra lệnh rút lui.

Đây là lần đầu tên 3 phe thế lực chính diện gặp mặt ở hành tinh Sí Phong.

Trong số tổng chỉ huy 3 phe này, chỉ e người buồn phiền nhất lại là Huck. Bên mình không rõ ràng lại mất đi 1 cái quang giáp, lại vẫn không biết người ra tay là ai. Sau khi biết được 2 cái Tinh Diễm đã an toàn trở về, hắn cũng hơi an tâm. Tình thế của hành tinh Sí Phong đã trở nên phức tạp dị thường, bảo trì thực lực trên tay hoàn chỉnh, mới có thể làm cho mình có đủ quyền chủ động trong trường hỗn chiến này, không đến nỗi phải sớm rời khỏi cuộc chiến của 3 phe này.

Tin tức cuộn lên trong màn hình trên bàn nói: "Chín giờ sáng nay, hành tinh Sí Phong sẽ chính thức cử hành hội nghị giao lưu võ thuật gia có quy mô lớn nhất trong lịch sử. Thứ chúng ta nhìn thấy tiếp theo là biểu diễn võ thuật truyền thống, trong những phần biểu diễn đầy màu sắc cổ điển này, chúng ta không khó tưởng tượng ra thời kỳ hưng thịnh của võ thuật cổ đại..."

- Võ thuật gia? Huck khinh thường bĩu môi, mấy tên hoa quyền tú thối này cũng coi là võ thuật gia gì chứ? Hắn trước sau tin tưởng, chỉ có Hắc giác mới có võ thuật gia chân chính, nhớ lại nơi mình từng tới lúc trước đó, vô số tuyệt kỹ ở bên trong, vô luận là cái nào để ở 5 thiên hà lớn cũng sẽ làm cho mấy tên gọi là võ thuật gia này đỏ mắt không thôi. Có lẽ, chỉ có nơi đó mới sản sinh ra võ thuật gia chân chính! Mình chẳng qua chỉ được phép ở chỗ đó học tập 3 tuần mà đã khó tìm thấy đối thủ ở ngoài này. Nhất thời, Huck không khỏi có chút tâm hồn điên đảo, sự cường đại của Hắc giác, mấy tên này lại há có thể hiểu được sao?

Nhìn mấy màn biểu diễn trên màn hình đó, Huck cảm giác như 1 đám hề trên sân khấu, trong lòng chán ghét, lập tức đóng bảng tin tức lại. Mấy phương tiện chỉ biết tâng bốc này, căn bản không có bao nhiêu giá trị, mình nên bỏ tinh lực để làm sao đối phó với cục diện trước mắt, mà không phải là nhìn màn biểu diễn của mấy tên hề này.

Hội nghị giao lưu võ thuật gia chỉ chiếm diện tích cực nhỏ trong bảng tin tức, sự suy sụp của võ thuật có thể từ điểm này mà thấy loáng thoáng. Võ thuật gia trong mắt hầu hết mọi người đều từ đại diện cho ngành nghề ít được quan tâm, là 1 loại nghề nghiệp gần như có thể đi vào đống rác của lịch sử. So với hội nghị giao lưu sư sĩ hàng năm, có thể nói là nhỏ nhoi không đáng kể.

Nhưng trong giới võ thuật, đây là 1 đại sự không hơn không kém.

Rất nhiều lão tiền bối trong giới võ thuật đều không nhớ được đã bao nhiêu năm không có cử hành hội nghị giao lưu quy mô cỡ này rồi. Người đứng ra tổ chức lần này, võ đường Thiên Hoa không chỉ mời gần như tất cả võ đường, võ quán trên hành tinh Sí Phong, mà còn mời rất nhiều võ thuật gia khá nổi tiếng trong giới võ thuật của các hành tinh khác, làm cho hội nghị giao lưu này náo nhiệt vô cùng. Nhưng náo nhiệt thế này vẫn khó che giấu được sự gượng gạo của 1 loại nghề nghiệp đã suy sụp, võ thuật gia.

Quang giáp 3 phe rời đi làm Diệp Trùng triệt để thở phào. Lam Dị Hành căn bản không có ý dừng lại, vẫn đi về phía trước.

Diệp Trùng cũng chỉ đành cắn răng đi theo, chỉ hy vọng có thể mau chóng tới nơi, mau chóng làm xong mọi việc, sau đó sớm trở về võ quán, ở bên ngoài loanh quanh thế nào cũng làm hắn có vài phần cảm giác vô cùng lo lắng. Trong lòng cũng không khỏi đoán xem Lam Dị Hành lần này dẫn mình đi đâu, vì việc gì. Nhưng nghĩ cả nửa ngày, cũng không có chút manh mối nào, đành dứt khoát không nghĩ nửa, theo sát Lam Dị Hành.

Ý, đây không phải là võ đường Thiên Hoa sao?

Lần trước từng cùng Hoa Thương Muội đi 1 chuyến, cảm giác phương hướng rất tốt của Diệp Trùng lúc này thể hiện ra rõ ràng.

- Thương, ngươi nói xem ông ta tới võ đường Thiên Hoa làm cái gì? Diệp Trùng bất đắc dĩ tìm 1 đề tài nói chuyện với Thương, hắn sợ mình chỉ cần rãnh rỗi liền không tự chủ được mà nghĩ tới chuyện của cha. Không cần phải bàn cãi, hiện giờ không phải là thời cơ tốt để xuất thần, tình hình có thể xảy ra bất cứ lúc nào, làm Diệp Trùng không thể không cổ vũ tinh thần.

- Khà khà, ta biết, nhưng ta sẽ không nói! Thương cười vô cùng gian giảo, làm Diệp Trùng hơi có dự cảm không hay.

Diệp Trùng thông minh im miệng, thông thường tình huống thế này, Thương cuối cùng thường kiên trì không được mà chủ động lộ ra. Nhưng lần này dường như Thương đã quyết định không nói, hồi lâu cũng không nói câu nào, chỉ không ngừng cười khách khách đầy âm hiểm, hại Diệp Trùng cảm thấy có chút sởn tóc gáy. Nhưng có Thương gây sự như vậy, Diệp Trùng cũng dời sức chú ý ra khỏi việc của cha.

Võ đường Thiên Hoa lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trang trí như mới, rất nhiều vật trang trí đầy ý vị cổ điển làm người ta không khỏi có ảo giác trở về thời cổ đại. Trên cửa lớn là 1 màn hình nổi cực lớn, 1 thiếu niên nhanh nhẹn mặc đồ trắng đang biểu diễn 1 bộ quyền thuật, động tác như nước chảy mây trôi, cương nhu tương tế, tràn đầy sức mạnh và đẹp mắt.

Đây không phải là Hoa Thương Muội sao? Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra gã áo trắng trên màn hình đó.

Hoa Thương Muội vốn tướng mạo anh tuấn, lúc này xem ra càng thêm tiêu sái bất phàm, khí khái anh hùng bức người. Trước màn hình có vô số cô gái đang đứng, ai nấy như si như cuồng nhìn Hoa Thương Muội trong hình chiếu, chốc chốc lại kêu lên chói tai.

Mà toàn bộ 2 hàng đệ tử trước cửa võ đường Thiên Hoa đều mặc đồ trắng, thần sắc nghiêm túc đứng đó, còn đại đệ tử Trịnh Trung Hành của Hoa Thiên Giai lại cười mỉm đứng trước cửa đón tiếp võ thuật gia tới. Còn cánh cửa còn lại được dùng để cho khách tham quan đi vào. Vô luận là ai, đều có thể vào xem miễn phí màn biểu diễn võ thuật và cuộc tỉ thí giữa các võ thuật gia tiếp theo.

Nhìn dòng người như thủy triều, da đầu Diệp Trùng trong khoảnh khắc bị tê. Cảnh tượng lớn thế này không phải Diệp Trùng chưa từng thấy qua, hắn từng thấy cảnh tượng còn lớn hơn nữa, nhưng lúc này lại là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Nụ cười âm hiểm của Thương giống như có ý nghĩa khác luẩn quẩn trong lòng Diệp Trùng, vô cùng đắc ý.

*****

Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, Lam Dị Hành chẳng qua chỉ là quán chủ 1 võ quán nhỏ, danh hiệu của họ Lam chỉ có tác dụng đối với loại người hiểu rõ chi tiết như Nhuế Băng. Quy mô chiêu đãi Lam Dị Hành nhận được không hề cao, thậm chí có thể nói chênh lệch cực lớn với thực lực của hắn, nhưng may mà ông ta vẫn luôn làm người kín đáo, lần này có chuẩn bị mà tới, cũng hy vọng có thể tránh làm cho người khác chú ý, sau này ra sức, 1 cú trúng đích.

Do có nhiều võ thuật gia tham gia, vượt xa dự liệu của Hoa Thiên Giai, bất đắc dĩ, chỉ đành tạm thời lấy 1 sân huấn luyện sát vách đại sảnh làm chỗ tiếp đãi. Mà Lam Dị Hành lại dẫn Diệp Trùng yên lặng ngồi ở 1 góc trong đại sảnh tiếp khách này.

- Thương, đây là hội nghị giao lưu võ thuật gia? Diệp Trùng hỏi, hắn nhớ Thương hình như từng nhắc với mình hành tinh Sí Phong phải mở 1 cái hội nghị giao lưu võ thuật gia gì đó, hắn mang máng có chút ấn tượng.

- Ừ. Thương trả lời.

Nói thực, Diệp Trùng đối với hội nghị giao lưu ở trên vẫn có vài phần hứng thú. Sau khi thấy được bản lĩnh cùa Lam Dị Hành, Diệp Trùng không hề có chút xem thường đối với võ thuật gia của 5 thiên hà lớn, trong đây ngọa hổ tàng long, có vài cao thủ so với cao thủ trong Hắc giác cũng không có chút thua kém nào.

Hơn nữa Diệp Trùng vô cùng tự tin với năng lực học tập của mình, tác dụng thôi thúc mình tiến bộ của hội nghị giao lưu thế này, không cần nghĩ cũng biết.

Vì thể hiện sự tôn kính với các võ thuật gia không mời mà lớn từ các hành tinh khác này, Hoa Thiên Giai còn cho người đánh thông bức tường ngăn cách giữa 2 đại sảnh. Một đại hán mặt đen dáng người cực kỳ vạm vỡ chủ động tình nguyện, chỉ dùng 1 quyền, bức tường đó trong nháy mắt giăng đầy vết nứt như lưới nhện. Tiếp theo liền hóa thành vô số mảnh vỡ, ầm ầm đổ xuống.

Một quyền này làm cho cả căn phòng reo hò.

Thương coi thường nói: "Loại bản lãnh này cũng lấy ra khoe khoang? Diệp tử, so với lần đó trước đây của ngươi còn thua. Mấy người này thật là chưa thấy qua việc đời." Lần Thương nói chính là lần Diệp Trùng tay không đánh mở cánh cửa hợp kim trong tàu vũ trụ. Thực lực hiện nay của Diệp Trùng đương nhiên không có chút hứng thú đối với hành vi có tính chất biểu diễn thế này. Giống Diệp Trùng còn có Lam Dị Hành, vẫn cúi đầu uống trà như không bao giờ uống hết nước ở trong ly.

Nhưng tráng hán mặt đen này rõ ràng đã đẩy không khí của 2 gian đại sảnh đón khách lên 1 cao trào nho nhỏ. Mọi người không khỏi có thêm vài phần mong đợi với lần hội nghị giao lưu này.

Lam Dị Hành và Diệp Trùng yên lặng ngồi trong góc, người xung quanh bọn họ không quen biết một ai, thêm vào 2 người đều có dáng vẻ lạnh như băng, tự nhiên cũng không ai chủ động tìm bọn họ trò chuyện. Là người tổ chức, Hoa Thiên Giai lúc này đã bận tới mức gót chân cũng đạp lên tới sau ót rồi, nào còn nhớ tới nhân vật Lam Dị Hành này.

- Ha ha! Thương cực kỳ hưng phấn la lên vui vẻ: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta!"

- Thế nào? Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

- Băng Băng, Băng Băng của ngươi đó! Diệp tử, ở cái bàn ngay chính giữa gian phòng đó. Nhìn thấy chưa? Woa, Băng Băng... Thương đã lâm vào 1 loại trạng thái cực kỳ hưng phấn không bình thường.

Trong lòng Diệp Trùng hơi máy động, thân ảnh cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng đó xẹt qua trong đầu hắn. Đương nhiên, chẳng qua cũng chỉ hơi máy động, Thương đã sớm nói với Diệp Trùng cô gái đó tên là Nhuế Băng. Cô gái này và mình lại có quan hệ gì? Đây là suy nghĩ tự nhiên nhất trong lòng hắn.

Nhưng Diệp Trùng vẫn hơi hân thưởng nàng, trình độ cận chiến của đối phương, tinh thần không chịu thua, còn có loại tư thái vĩnh viễn ngay thẳng, lẫm liệt đó, làm Diệp Trùng có ấn tượng khá sâu sắc.

Nhìn về phía vị trí của Nhuế Băng 1 cái, cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng đó vẫn có dáng vẻ như lúc trước, ngay cả thế ngồi cũng không có chút thay đổi nào. Ngược lại, Nguy Nguyên bên cạnh nàng làm Diệp Trùng hơi kinh ngạc 1 phen.

Tên Nguy Nguyên này cũng làm sư đồ Hoa Thiên Giai cực kỳ đau đầu. Nguy Nguyên sống chết bám rịt ở bên cạnh Nhuế Băng, Nhuế Băng thấy hắn nhỏ tuổi, lại có dáng vẻ đáng thương, liền đồng ý, cũng khá chiếu cố cho Nguy Nguyên. Nguy Nguyên từ nhỏ sống với cha, nào đã được cảm thụ qua sự ấm áp như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, cho nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Cảm tình 2 người từ từ sâu sắc, Nguy Nguyên liền đề xuất muốn nhận Nhuế Băng làm chị. Nhuế Băng vui vẻ đồng ý.

Nhưng Nhuế Băng lập tức phát hiện tác dụng của tên đệ đệ này, Nguy Nguyên dường như biết mình ghét mấy tên đó vậy, chỉ cần Hoa Thương Muội, Tả Lăng mấy người này vừa tới, Nguy Nguyên liền xuất hiện quấy rối, làm mấy người này tức muốn chết, nhưng lại không có cách gì với tên tiểu quỷ này. Chỗ ở của Nhuế Băng cũng lập tức thanh tịnh được vài phần.

Thật ra, chẳng qua trong lòng Nguy Nguyên đã cho rằng tỷ tỷ nhất đinh là người gì đó của YC, hơn nữa mấy tên này ai nấy đều có dáng vẻ vờ vĩnh, hắn sợ Băng tỷ tỷ chịu thiệt, liền cố ý đi ra quấy rối. Một nửa là xuất phát từ sự bảo vệ của Băng tỷ tỷ, 1 nửa là sự sùng bái đối với thần tượng YC.

Nguy Nguyên nhờ phúc của Băng tỷ tỷ, cũng ngồi ở cái bàn ngay chính giữa.

- Băng Băng kìa, Diệp tử, Băng Băng của ngươi kìa... Thương lúc này giống như đang rên rỉ.

Trong lòng Diệp Trùng hơi kỳ quái, Thương tại sao lại kích động như vậy, không khỏi nói: "Thương, theo như tất cả tư liệu trước mắt, vô luận từ điểm nào mà xét, nàng ta đều không có quan hệ gì với ta. Tại sao người lại nói nàng ta là của ta?"

Thương cười hì hì: "Diệp tử, cái này ngươi không hiểu rồi. Phụ nữ mà, là 1 môn học vô cùng huyền bí, người ta nói không lấy ai ngoài ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Băng Băng của chúng ta nói láo?"

- Băng Băng của chúng ta? Thương, cách nói này của ngươi tiền hậu bất nhất! Diệp Trùng nhắc nhở nói.

- Hì hì, Diệp tử, của ngươi không phải là của chúng ta sao? Thương hỏi ngược lại.

Diệp Trùng đồng ý nói: "Nếu như là của ta, vậy cách nói đó có thể thành lập." Tiếp theo Diệp Trùng cố gắng nhớ lại: "Nhưng nàng ta hình như không hề nói qua những lời đại loại như ngoài ta không cưới ai, nàng ta chẳng qua chỉ nói là muốn ta cưới nàng ta."

Trong tiếng cười của Thương tràn đầy sự đắc ý: "Ha ha, Diệp tử, ngươi phải đi xem nhiều phim tình cảm nhiều một chút, hắc hắc, đây chính là con đường hữu hiệu của để làm phong phú đời người a, khi ngươi lên tới cảnh giới thế này của ta, hì hì, ngươi sẽ hiểu hàm nghĩa câu nói này của Băng Băng của chúng ta."

- Ừ. Diệp Trùng trước giờ đối với loại vấn đề này vẫn luôn vô cùng đau đầu, hắn lý trí lựa chọn kết thúc đề tài này.

Diệp Trùng do ngồi trong góc nên không làm người khác chú ý, Nhuế Băng cũng không có thói quen ngó ngang ngó dọc, tự nhiên cũng không phát hiện được Diệp Trùng. Ngược lại Nguy Nguyên chốc chốc lại ngó nghiêng, mọi thứ xung quanh đối với hắn mà nói quả thật là quá mới mẻ. Đáng tiếc, hắn chỉ biết quang giáp.

Rất nhanh, hội nghị giao lưu võ thuật chính thức mở màn.

Hội nghị giao lưu lần này chủ yếu phân thành vài bộ phận, bắt đầu trước tiên là phần biểu diễn tập thể của thành viên võ đường Thiên Hoa, sau đó chính là thi đấu võ thuật, tiếp theo là cận chiến quang giáp mới phát triển, cuối cùng kết thúc là sự giảng giải của đại sư.

Mấy màn biểu diễn tập thể này trong mắt chuyên gia chẳng qua chỉ là 1 trò mèo, nhưng đối với khán giả không phải người trong nghề mà nói, lại cực kỳ đẹp mắt, rất dễ làm cho mọi người hứng thú với võ thuật.

Tiết mục đầu tiên không cần phải nghi ngờ, rất thành công, nhìn khán giả trên đài ầm ầm kêu hay, và tiếng vỗ tay liên tục vang lên sôi nổi, làm cho những võ thuật gia đang ngồi trong đại sảnh ai nấy đều ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt rạng rỡ.

Diệp Trùng vô cùng buồn chán, chỉ là rất kỳ quái, ly trà đó của Lam Dị Hành uống tới giờ mà sao vẫn chưa uống hết. Còn Thương lại liên tục cười quái lạ, Diệp Trùng cho rằng cái này chắc chắn là thuộc về loại cười ngu ngơ.

Sân huấn luyện được dùng để tỉ thí đã được sửa chữa như mới, hơn nữa còn gắn rất nhiều thiết bị kỹ thuật cao, để làm cho khán giả và ban giám khảo có thể càng hiểu rõ và trực quan hơn quá trình tỉ thí từ mọi góc độ. Mà trên khán đài, võ đường Thiên Hoa cũng trang bị máy chiếu loại mới nhất từ lớn tới nhỏ, phân bố ở mỗi góc của khán đài. Hơn nữa, mỗi vị khán giả còn có thể thông qua mũ tín hiệu kế bên chỗ ngồi mà lựa chọn trận đấu mình ưa thích.

Hội nghị giao lưu này còn mở kênh phát sóng trực tiếp trên mạng mô phỏng, tuy chẳng qua chỉ có 3 tần số, nhưng đây đã là nỗ lực lớn nhất của Hoa Thiên Giai.

Một đoạn phim cận chiến ngắn làm người ta nhiệt huyết sôi trào đã sớm nhen nhóm không khí của cả võ đường.

Một hồi chuông kéo dài, đầy khí tức cổ đại, cũng nói cho mọi người biết tỉ thí chính thức bắt đầu.

Các tiền bối nổi tiếng của giới võ thuật đang ngồi đều thầm gật đầu, tên Hoa Thiên Giai này quả nhiên lợi hại, rất biết tạo thế.

Ban giám khảo của tỉ thí võ thuật là do nhân sĩ hoặc cao thủ nổi tiếng trong giới võ thuật của các thiên hà đảm nhiệm, Nhuế Băng cũng có tên trong đó, cả ban giám khảo cũng chỉ có mình Nhuế Băng là nữ, sự yếu thế của phụ nữ trong giới võ thuật cứ nghĩ là biết.

Đối với ban giám khảo, Diệp Trùng không chút quan tâm, sự chú ý của hắn đã toàn bộ đặt trên người mấy tuyển thủ đang tỉ thí. Mấy tuyển thủ này kỳ quái đủ loại, gần như có đủ loại lứa tuổi, quần áo cũng rất đặc sắc. Mà điều làm Diệp Trùng chú ý nhất lại là phương thức ra tay trăm kỳ ngàn quái của bọn họ, rất nhiều thứ hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.

Diệp Trùng đội mũ tín hiệu, từ trong đó chọn ra trận đấu mình cảm thấy hứng thú. Không thể không nói, năng lực hỗ trợ của thiết bị chiếu hình loại mới nhất này cực tốt, mỗi 1 chi tiết đều thể hiện rất tốt.

Thí dụ 1 gã xem ra vô cùng gầy gò, phương thức tấn công của hắn làm Diệp Trùng mở mang rất nhiều. Thân thể của hắn giống như 1 cái bông vụ không ngừng xoay chuyển tốc độ cao trên không, điều này làm cho sức mạnh mỗi lần đá ra của hắn cực lớn, giống 1 cái roi, hơn nữa chỉ cần đánh trúng đối thủ, hắn liền mượn lực thay đổi phương hướng xoay chuyển.

Đối thủ của hắn là 1 tráng hán có thể hình vô cùng cao to, lại bị hắn đánh cho liên tiếp lùi lại.

Tấn công thế này làm trước mặt Diệp Trùng sáng lên, trong lòng thầm hô lợi hại, đây kỳ thật là điều động đầy đủ sức lực toàn thân đối kháng với đối thủ, thêm vào kỹ xảo mượn lực cao siêu, không ngừng thay đổi phương hướng xoay chuyển, có thể làm cho công kích của mình càng thêm đa dạng, càng khó bị đối thủ dự đoán.

Đương nhiên, loại tấn công này không cách nào gây uy hiếp cho Diệp Trùng, Diệp Trùng có ít nhất là trên 10 loại phương pháp phá giải. Nhưng điều này vẫn khó ngăn cản Diệp Trùng hân thưởng loại phương thức tấn công này.

Trận đấu quá nhiều, các loại tuyệt kỹ không ngừng xuất hiện, làm Diệp Trùng nhìn hoa cả mắt, hắn chỉ đành để Thương ghi lại toàn bộ quá trình tỷ thí, đợi trở về từ từ nghiên cứu.

Diệp Trùng nhìn tới mức nhập thần, hoàn toàn quên thời gian trôi qua. Đột nhiên, có người vỗ vai hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-485)