Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 156

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 156: Gió nổi sóng dâng (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Theo ta. Đây là giọng nói của Lam Dị Hành.

Diệp Trùng vội vàng gỡ mũ tín hiệu xuống, không thể không nói cái mũ này thật sự tiên tiến, tính năng xuất sắc, chỉ là làm cho cảm giác của người sử dụng đối với thế giới bên ngoài bị giảm đi rất nhiều.

Bất tri bất giác, đã tới trận thi đấu cuối cùng của hôm nay. Trận thi đấu cuối cùng của mỗi ngày, cũng là tiết mục kết thúc của ngày hôm đó, võ đường Thiên Hoa đặc biệt sắp xếp 2 cao thủ thi đấu. Mà trận đấu hôm nay, Lam Dị Hành trùng hợp chính là 1 người trong đó.

Trận tỉ thí này được dời tới sân chuyên dụng của cận chiến quang giáp cực lớn để thể hiện sự long trọng. Đây cũng là sân lớn nhất của võ đường Thiên Hoa, dài rộng mỗi chiều 3 km, xung quanh đều là khán đài, nhưng vì tránh linh kiện quang giáp bắn đi gây hại cho khán giả, cả sân thi đấu đều được lồng bảo vệ bao lại. Sân thi đấu này là do Hoa Thiên Giai tốn kém rất nhiều mà xây nên, trong lúc triển vọng của cận chiến quang giáp vẫn không rõ ràng, ông ta lại dứt khoát như vậy, xây dựng 1 sân huấn luyện chuyên dụng cho cận chiến quang giáp thế này, không thể không làm người ta khâm phục ông ta.

Trên khán đài lúc này lại không 1 bóng người, do thời gian sắp xếp quá khít khao, làm cho đám khán giả đó dời tới sân huấn luyện này phải tốn rất nhiều thời gian, mọi người chỉ có thể thông qua máy chiếu hoặc mũ tín hiệu để xem. Ngay cả ban giám khảo đó cũng chỉ có thể thông qua mũ tín hiệu để xem, dù sao sân huấn luyện này cách vị trí hiện tại của mọi người vẫn có chút xa. May mà võ đường Thiên Hoa đã sớm nghĩ tới vấn đề này, mấy trăm ống kính phân bố ở mọi ngóc ngách của sân huấn luyện rộng lớn này, hoàn toàn có thể làm cho khán giả cảm thụ 1 cách chân thật sự kịch liệt của trận đấu. Mà số lượng ống kính nhiều như vậy, đồng dạng cũng có thể được gọi là trang bị xa xỉ.

Lam Dị Hành và Diệp Trùng đã đi vào phòng chuẩn bị, đây là nơi tuyển thủ tiến hành công việc chuẩn bị trước trận đấu, có 2 lối đi nhỏ hẹp, có thể đi thẳng tới sân huấn luyện.

- Ta phải vào sân rồi. Lam Dị Hành lãnh đạm nói.

- Ừ. Diệp Trùng trả lời.

Lam Dị Hành nhìn Diệp Trùng 1 cái, nói: "Ngươi là người khắc khổ nhất trong mấy đệ tử của ta. Ta dẫn ngươi tới là muốn ngươi thấy, cái gì mới là võ thuật chân chính." Ngữ khí của Lam Dị Hành vẫn bình đạm như bình thường, nhưng Diệp Trùng lại nghe ra hào tình vạn trượng hàm súc trong đó. Lam Dị Hành lúc này giống như 1 con cự long vạn năm vẫn luôn ngủ đông, cuối cùng phải lộ ra bá khí đặc hữu của cường giả võ thuật, là chính bản thân mình.

Diệp Trùng lại không nói gì, chỉ gật đầu. Đối với thân thủ của Lam Dị Hành, hắn cũng vô cùng tò mò, trừ mấy lần truyền thụ cho mình, Diệp Trùng chưa từng thấy ông ta ra tay. Mỗi lần gặp ông ta, ông ta đều gói kín bản thân mình.

Đúng lúc này, Thương nói: "Diệp tử, đối thủ của ông ta là 1 tên gọi là Tả Lăng." Tả Lăng, chưa từng nghe qua. Đối với kiến thức về giới võ thuật, Diệp Trùng có thể nói là nông cạn vô cùng, gần như là trống không. Tuy Mục từng thông qua mạng mô phỏng tìm tòi không ít tri thức về phương diện võ thuật, nhưng đối với phương diện này, Mục cũng không hiểu được bao nhiêu, Thương thì lại càng không cần phải nói.

Đúng lúc này, 1 học viên võ đường Thiên Hoa đi vào, cung kính nói: "Lam quán chủ, ngài là tuyển thủ hạt giống số 77, theo bắt cặp ngẫu nhiên của quang não trước thi đấu đối với tuyển thủ hạt giống, đối thủ của ngài sẽ là tuyển thủ hạt giống đứng đầu Tả Lăng."

- Họ Tả? Tả Lăng? Khóe mắt của Lam Dị Hành khẽ co giật 1 cái.

Học viên đó kinh ngạc nói: "Ngài cũng nghe qua Thiên La Tả gia sao? Tôi còn cho rằng sư huynh bọn họ nói bậy. Thì ra thật có chuyện thế này! Thiên La Tả gia thật sự lợi hại vậy sao?"

Lam Dị Hành mặt không đổi sắc nói: "Rất lợi hại."

Học viên đó vẻ mặt tán thán: "Thì ra thật sự rất lợi hại a. Ngài chuẩn bị trước đi, chỉ cần làm theo lời hướng dẫn, khi tuyên bố ngài có thể vào sân huấn luyện, thì ngài có thể đi vào. Chúc ngài may mắn!" Học viên này nói xong liền rời khỏi phòng chuẩn bị.

- Tả gia! Thật sự là Tả gia... Chẳng lẽ thật sự là định mệnh sao? Lam Dị Hành ngẩng đầu, thấp giọng lẩm bẩm, khóe mắt có 1 giọt nước mắt chảy ra. Điều này làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc.

Rất nhanh, Lam Dị Hành liền khôi phục lại bình tĩnh, xoay người lại, sâu sắc nhìn Diệp Trùng, một lát sau mới mở miệng: "Trong phòng của ta, trong ngăn kéo thứ 2 bên trái, có 1 con chip màu đỏ, bên trong là tất cả truyền thừa của họ Lam ta, sau khi trận đấu bắt đầu, ngươi đi lấy nó, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hành tinh Sí Phong, có bao xa thì chạy bao xa, không được để người của Tả gia tìm thấy." Giọng nói hờ hững như đang nói chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình.

- Hắn đang sắp xếp hậu sự. Thương lập tức phát giác ra ý đồ của Lam Dị Hành, ở trong lòng Diệp Trùng nhắc nhở.

Diệp Trùng đối với phán đoán lần này của Thương vô cùng tán đồng, nhìn Lam Dị Hành, lên tiếng hỏi: "Tại sao?"

- Chỉ bởi vì hắn là người của Tả gia mà thôi. Lam Dị Hành cũng bình tĩnh nói câu này, đúng lúc này, 1 giọng nói điện tử vang lên: "Lam Dị Hành tiên sinh, mời vào sân đấu."

Lam Dị Hành xoay người, đi về phía lối đi, đầu không quay lại nói: "Không được để truyền thừa của Lam gia biến mất." Nói xong thân hình đã biến mất ở cuối lối đi.

- Lão già này chắc là có thù với Tả gia. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hình như thù hận không cạn. Thương lầm bầm nói. Đột nhiên Thương không khỏi hưng phấn nói: "Diệp tử, chúng ta đi tìm lấy con chip đó trước đi, hì hì, đây là thứ tốt a!"

Diệp Trùng lắc đầu phủ quyết đề nghị này của Thương: "Không, chúng ta xem xong trận đấu này hãy đi."

- Ừ, cũng được, đây chính là trận đấu của cao thủ, không xem cũng thật là đáng tiếc!

- Thương...

- Ừ, sao thế Diệp tử?

- Ngươi có thể khống chế tất cả ống kính trong võ đường này không?

- Có thể thì có thể, nhưng, Diệp tử, có cần làm vậy không?

- Ừ, ngươi khống chế trước đi rồi nói...

Sân huấn luyện rộng lớn, mênh mông, ánh đèn sáng mà không chói làm cho mọi ngóc ngách trong sân huấn luyện đều được chiếu rõ từng sợi lông. Hai tuyển thủ mặt đối mặt đứng đó, thân thể có cảm giác cường tráng, vạm vỡ lúc trước giờ đây xem ra lại nhỏ bé thế này. Sân huấn luyện này vốn dĩ xây dựng vì cận chiến quang giáp, khán đài cách khá xa chính giữa sân huấn luyện, nếu như lúc này có người ở trên khán đài, người có nhãn lực không tốt chẳng qua chỉ nhìn thấy 2 chấm đen ở trong sân, đây cũng là tại sao Hoa Thiên Nhai quyết định dùng ống kính thu hình thời gian thực, như vậy ngược lại có thể nhìn càng rõ ràng hơn.

Lam Dị Hành lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt. Tả gia vẫn ăn mặc y chang trước kia, để lộ ra nửa bên ngực, hiện ra cơ thịt như sắt thép, phối hợp với tiếu ý trên mặt, làm không ít thiếu nữ đang xem trận thi đấu này kêu lên chói tai.

Lam Dị Hành so với Tả Lăng thì không nổi bật nhiều lắm, nhìn thế nào cũng chẳng qua là 1 người trung niên bình thường.

- Thiên La Tả gia? Lam Dị Hành lạnh nhạt mở miệng.

- Ừ. Tả Lăng hơi ngẩn người. Vừa gặp mặt đã có thể đoán được lai lịch của mình, làm hắn không dám có chút xem thường người trung niên xem ra vô cùng bình thường này. Tả Lăng có chút ngập ngừng hỏi: "Ngươi là?"

- Khà khà, Thiên La Tả gia, năm đó uy phong thật lớn a! Nụ cười này của Lam Dị Hành còn khó coi hơn khóc. Bộ mặt vốn không có biểu tình lại tỏ ra dữ tợn ghê người.

Tả Lăng vừa nghe liền hiểu ra, người trước mặt này nhất định là có thù oán gì đó với Tả gia. Cẩn thận đánh giá người trung niên trước mặt, hắn làm sao cũng không nghĩ ra người này. Nhớ lại vừa rồi hình như học viên đó nói đối thủ của mình gọi là Lam gì đó thì phải.

Họ Lam? Tả Lăng bỗng kinh ngạc, thất thanh nói: "Người là Cửu Nguyệt Lam thị?"

- Chẳng lẽ Tả gia còn nhớ tới mấy tiểu nhân vật chúng ta đây, khà khà, không ngờ ta đã trốn cả đời, nhưng vẫn làm cho ta gặp được người của Tả gia, quả nhiên là định mệnh a. Lam Dị Hành nhìn chằm chằm Tả Lăng, nói từng chữ từng câu một.

Tả Lăng lúc này lại tinh thần bất an, quen thuộc đến nỗi không thể hơn nữa những chuyện cũ năm xưa này của nhà mình, hắn làm sao lại không biết Lam gia (ND: Nguyên văn là Tả gia, chắc tác giả nhầm, sửa lại thành Lam gia). Năm đó, cũng chính là thời kỳ hưng thịnh nhất của Tả gia, vì để khuếch trương thế lực nhà mình, Tả gia lúc đó ngấm ngầm thực hiện mấy trận cướp đoạt. Cửu Nguyệt Lam thị lúc đó chính là 1 nhà trong đó. Khống chế cơ nhục của Lam thị là tuyệt kỹ thời đó, Tả gia lúc đó cũng thực hiện thử nghiệm phương diện này, nhưng tiến bộ lại rất chậm, do đó Tả gia liền sử dụng 1 loại phương pháp cực đoan như vậy.

Lam thị tuy không thể coi là đại gia tộc, nhưng cũng có hơn 100 người, theo như ghi chép, dưới kế sách chu đáo của Tả gia, lúc đó chắc là không lưu lại nhân chứng sống a. Chẳng lẽ năm đó vẫn có cá lọt lưới sao? Lần hành động đó không thể xem là thành công, tuyệt kỹ của Lam thị không hề bị Tả gia lấy được toàn bộ, mà chỉ lấy được 1 số con chip linh tinh, nhưng như thế cũng đủ làm cho phương diện này của Tả gia tiến 1 bước lớn.

Mà điều châm biếm nhất là, chính trong lúc Tả gia mong đợi càng mạnh thêm 1 bậc, võ thuật lại bắt đầu bị suy sụp, đại biểu là thế lực mới sư sĩ quang giáp càng ngày càng phát triển, cho đến lúc chiếm địa vị thống trị tuyệt đối. Người của Tả gia phát hiện, tuyệt kỹ cướp đoạt được ngày trước lúc này đây phần nhiều là vô dụng, giống như đồ vứt đi, ngay cả truyền thừa kỹ nghệ của nhà mình cũng 1 đời thua 1 đời, rất nhiều tuyệt kỹ thất truyền.

Thật ra trong lòng Tả Lăng ngược lại không cho là đúng, xuất thân từ đại thế gia, hắn dường như càng có thể đồng cảm với loại cướp đoạt khuếch trương này. Nhưng điều hắn không hiểu là người trước mặt lại cố chấp với ân oán mấy đời trước như vậy. Với hắn, mấy thứ này giống như là sự kiện lịch sử, đã cách mình rất xa.

Mặc kệ thế nào, xuất thân từ Tả gia, hắn tự nhiên có kiêu ngạo của người Tả gia. Trường hợp thế này, mọi người đã là oan gia ngõ hẹp, vậy chỉ đành dựa vào thực lực để nói chuyện thôi, đối với thực lực của mình, hắn có tự tin tuyệt đối, Lam thị, chắc chắn lại 1 lần nữa bại dưới tay Tả gia. Tả Lăng kiêu ngạo nghĩ.

Vẻ mặt Lam Dị Hành đã khôi phục bình tĩnh. Ông ta tiện tay cởi áo khoác bình thường vẫn mặc trên người xuống, mọi người không khỏi xôn xao, gần như tất cả những chỗ tập trung đông khán giả đều phát ra tiếng ông ông, ngay cả ban giám khảo cũng không kiềm được mà chụm đầu bàn bạc.

Ai cũng không ngờ trên người Lam Dị Hành lại là quang cảnh như vậy. Toàn thân ông ta lại nhìn không thấy bất cứ miếng cơ nhục nào, toàn thân đều là 1 từng sợi gân cơ nhục to cỡ ngón tay cái xoắn lại với nhau, nhìn thế nào cũng giống như trên người ông ta bò đầy những con rắn nhỏ màu vàng nâu. Mấy sợi gân cơ nhục này có đường nét rõ ràng, cường tráng có lực, không ai hoài nghi sức mạnh hàm chứa trong đó.

Diệp Trùng cũng vô cùng kinh ngạc, loại hình thái cơ nhục khác xa người thường này, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không thể không nói, dáng vẻ này quả thật rất có lực xung kích đối với thị giác.

Mà vẻ mặt Tả Lăng cũng lại triệt để thay đổi, trong số mọi người, chỉ e chỉ có hắn mới chân chính hiểu được chỗ đáng sợ của loại hình thái này. Hơn nữa, 1 điểm quan trọng nhất, nói rõ đối phương cũng là 1 giới giả, giới giả của Lam thị, theo ghi chép, chính là có hình dáng này. Lần đầu tiên, Tả Lăng bắt đầu có chút dao động đối với lòng tin của mình.

Lam Dị Hành dáng vẻ thản nhiên đứng ở đó, ẩn tàng tài năng nhiều năm như vậy, hôm nay ông ta đã để lộ ra ngoài tất cả, ân oán trăm năm, cũng tới lúc giải quyết rồi.

Hai người rút kiếm giương cung, đứng thẳng đối diện nhau.

Một tiếng chuông lanh lảnh ngân dài, dư âm réo rắt.

Gần như đồng thời, 2 người như 2 tia chớp, va chạm chính diện không chút màu mè. Bịch, 1 tiếng nổ lớn, gần như đồng thời, 2 người giống như tâm hữu linh tê (hiểu rõ lòng nhau), thay đổi vị trí cho nhau.

Động tác của 2 người này cực nhanh, khán giả căn bản không phản ứng kịp. Trên ghế giám khảo cũng có không ít người phát ra tiếng la nhẹ.

Diệp Trùng đang ở bên cạnh thấy rõ từng li từng tí tình cảnh 2 người giao thủ vừa rồi. Trong khoảnh khắc 2 người gặp nhau, quyền cước của 2 người va chạm 22 lần. Do tần suất quá cao, cho nên người bình thường chỉ nghe thấy 1 tiếng bịch, thật ra là 22 tiếng cùng vang lên 1 lúc.

Giao thủ lần đầu tiên, Tả Lăng bị thua thiệt, từ tay trái hơi run buông thõng của hắn thì có thể nhìn ra. Với kỹ nghệ cao siêu của Lam Dị Hành về phương diện cơ nhục, va chạm chính diện thế này, có lợi nhất với ông ta, ít nhất Diệp Trùng biết có mấy loại phương pháp có thể nâng cao sức mạnh trong khoảnh khắc, phối hợp với cơ nhục khủng bố của Lam Dị Hành, cho dù là bản thân Diệp Trùng, cũng không dám có chút xem thường.

Tả Lăng bị thua thiệt lúc này lại không chút hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nâng tay phải, bàn tay tay phải biến chưởng thành đao, tay trái kéo ra sau lưng, dưới chân bắt chéo, đưa ra 1 tư thế cực kỳ quái dị.

Lam Dị Hành vẫn cái dáng vẻ thản nhiên đó, cơ nhục phần vai ngụy dị nhúc nhích về phía 2 cánh tay, mà ống quần vốn dĩ bó chặt cũng đột nhiên phồng lên, cơ nhục gồ lên làm người ta cảm nhận được sức mạnh đáng sợ hàm chứa trong đó. Lam Dị Hành hiện giờ giống như toàn bộ cơ nhục toàn thân được phân phối lại trên 2 chân và cánh tay, cảm giác tỷ lệ mất cân xứng làm Diệp Trùng cảm thấy rất quái dị, Thương lẩm bẩm cái gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy.

Quả nhiên năng lực khống chế cơ nhục khủng bố a! Tất cả khán giả đồng loạt phát ra tiếng la kinh ngạc, loại việc hoàn toàn vi phạm khoa học trong mắt bọn họ này lại thật sự xảy ra trước mắt bọn họ.

Mà tất cả võ thuật gia đều ngừng hô hấp, chờ đợi 1 kích kinh người tiếp theo!

*****

- Giới giả! Một võ thuật gia dáng vẻ khá thanh tú thất thanh kêu lên, nhưng sự kính nể trong đó xem ra khá rõ ràng.

Giới giả, hình thái cao cấp của võ thuật gia, thường sẽ có năng lực đặc thù, thí dụ Nhuế Băng tấn công Diệp Trùng lần đó, Diệp Trùng cảm giác mình như bị trói chặt vậy, thật ra đây chỉ là áp lực tinh thần, mà thân thể của Diệp Trùng lúc đó lại hoàn toàn không có gì khác thường.

Giới giả tuy rằng ít ỏi, nhưng căn cứ ghi chép, năng lực của giới giả là trăm kỳ ngàn quái, thường làm người ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng được. Cũng đúng thôi, ngoại trừ tồn tại của giới giả như trong truyền thuyết này, cơ nhục quái dị như vậy, thực lực cường hãn thế này, còn có thứ gì khác có thể sao?

Giới giả! Người này là giới giả! Tất cả võ thuật gia gần như đều đứng lên, võ thuật suy bại, làm giới giả gần như trở thành 1 loại tồn tại như là truyền thuyết, võ thuật gia thông thường nào đã từng thấy qua giới giả chân chính. Thật ra là do bọn họ không biết mà thôi, số lượng giới giả nhiều hơn hẳn so với tưởng tưởng của bọn họ. Dù sao hiện giờ là thời đại hoành hành của sư sĩ, bản thân võ thuật bị suy bại, thêm vào đất dụng võ của võ thuật cực ít, chỉ khi bảo vệ bên cạnh nhân vật trọng yếu mới dùng tới, người bình thường căn bản không nhìn thấy uy lực của võ thật chân chính. Mà số lượng giới giả ít ỏi, cộng thêm bản thân bọn họ ẩn giấu tài năng, càng làm cho giới giả không được người ta biết tới.

Giới giả và chiến đấu của giới giả, trong thời đại hưng thịnh nhất của võ thuật cũng không phải tùy tiện là gặp được, còn bây giờ lại trăm năm khó gặp.

Bàn tay của Tả Lăng biến thành 1 loại màu xanh đen kỳ dị, hơn nữa còn với 1 loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lan ra cánh tay.

Lam Dị Hành cong chân, hơi ngồi xổm xuống, mặt hướng về Tả Lăng.

Lam Dị Hành quát lớn 1 tiếng! Gợn sóng không khí dao động kịch liệt, lan ra xung quanh. Năng lực nắm bắt của ống kính cực mạnh, chi tiết rõ ràng này hiện ra trước mặt mọi người.

Tất cả võ thuật gia đang thông qua mũ tín hiệu nhìn trận đấu không khỏi đồng loạt hít 1 hơi khí lạnh, uy lực 1 tiếng hét của giới giả, lại hãi người như vậy!

Mà đám khán giả bình thường đó càng trợn tròn mắt, há hốc mồm, phảng phất trước mắt như là mấy bộ phim võ thuật do kỹ xảo tạo thành đó.

Đồng tử của Diệp Trùng bỗng co rút lại. Cho dù là ống quần, hắn vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng cơ nhục trên chân Lam Dị Hành nhúc nhích.

Đôi chân Lam Dị Hành đột nhiên phát lực.

Quá nhanh! Ngay cả Diệp Trùng trước giờ vẫn cực kỳ tự tin với nhãn lực của mình cũng kinh ngạc phát hiện mình lại chỉ có thể bắt được tàn ảnh của Lam Dị Hành!

Lam Dị Hành giống như 1 phát đạn vừa ra khỏi nòng, như tia chớp xuất hiện trước mặt Tả Lăng, màu xanh đen trên tay phải Tả Lăng vẫn chỉ lan từ từ tới khuỷu tay của hắn.

Một quyền không chút hoa hòe! Chỉ có sức mạnh và tốc độ đơn thuần! Cánh tay do cơ nhục di động mà biến thành thô to tới mức khác thường cũng cung cấp sức mạnh kinh người cho Lam Dị Hành. Diệp Trùng cũng không khẳng định, mình có thể chính diện tiếp 1 quyền này hay không.

Tả Lăng rõ ràng không nghĩ tới tốc độ của Lam Dị Hành lại nhanh như vậy!

Trong lúc gấp rút, bàn tay phải vạch ngang, thân hình lại lùi ra sau.

Choang! Giống như tiếng kim loại va chạm, vang khắp sân huấn luyện. Cũng vang vọng trong lòng tất cả mọi người.

Tả Lăng loạng choạng lùi ra sau, vẻ mặt trắng kinh người, có thể thấy 1 quyền vừa rồi đó gây hại cho hắn không ít, Diệp Trùng lại cảm thấy chút bất ngờ, 1 quyền vừa rồi đó của Lam Dị Hành, đừng nói là nắm tay thịt, cho dù là cửa hợp kim, cũng tuyệt đối sẽ bị vỡ vụn. Nhưng tay phải của Tả Lăng lại vẫn hoàn hảo vô tổn. Thế này hỏi sao không làm Diệp Trùng cực kỳ kinh ngạc?

Lam Dị Hành không lập tức tấn công, mà lại đứng trước mặt Tả Lăng, nhìn chằm chằm tay phải màu xanh đen của Tả Lăng, thần sắc thản nhiên nói: "Đây cũng là thứ diễn luyện ra từ sự khống chế cơ nhục của họ Lam sao! Đáng tiếc các người không lấy được bản đầy đủ, thứ thôi diễn ra trăm sai ngàn sót."

Lời nói chưa dứt, Lam Dị Hành liền uốn người lao lên, lần này ông ta lại không dùng loại thủ đoạn quái dị vừa rồi như vừa rồi. Diệp Trùng thầm đoán trong lòng, chỉ e gánh nặng do loại phương pháp vừa rồi đó mang tới cho Lam Dị Hành cũng tuyệt đối không nhỏ.

Cho dù là thủ pháp thông thường, do tay của Lam Dị Hành làm ra cũng có phong phạm đại sư sâu sắc, không cái nào không cao diệu vô cùng, không thể bắt bẻ. Mà cơ nhục toàn thân của ông ta lại phối hợp động tay trên tay hắn, không ngừng di động trong phạm vi nhỏ. Lực bạo phát đột ngột trong phạm vi nhỏ do cơ nhục toàn thân này mang lại làm Diệp Trùng kinh ngạc trong lòng.

Còn Tả Lăng lúc này cũng giống như hồi thần lại từ trong sự suy sụp vừa rồi. Tay phải màu xanh đen mạnh mẽ dị thường, tay trái lại luôn giấu ở sau người, làm người ta lúc nào cũng đề phòng hậu chiêu của hắn. Phong cách ra tay của Tả Lăng cũng cực kỳ dũng mãnh, 2 người lấy cứng đối cứng, làm mấy võ thuật gia đứng xem tới mức ngừng cả hô hấp. Chỉ có mấy võ thuật gia có thực lực siêu quần mới lo lắng trong lòng, hai người giao đấu chỗ nào chứ, đó là giao chiến sinh tử chân chính, chỉ sợ không phải 1 bên máu đổ đương trường, trận đấu này sẽ không kết thúc. Ngày đầu tiên của hội nghị giao lưu lại xảy ra nhân mạng, chắc chắn sẽ tạo ra đả kích trí mạng đối với hội nghị giao lưu lần này.

Hoa Thiên Giai đứng dậy đầu tiên. Là người đứng ra tổ chức, ông ta tự nhiên không thể cho phép loại việc này xảy ra dưới mắt mình. Ông ta đi tới bên cạnh Nhuế Băng, phát giác có người tới gần, Nhuế Băng quay đầu lại, thấy là Hoa Thiên Giai, vội vàng đứng dậy.

Hoa Thiên Giai nói: "Băng nhi. Hai người này cứ như vậy chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện, ta muốn để bọn họ kết thúc trận đấu này, chẳng qua sợ bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý như thế, ngươi tới giúp Hoa thúc."

Nhuế gật gật đầu, nói: "Được." Rồi không nói tiếng nào.

Nguy Nguyên ở bên cạnh kêu lên: "Băng tỷ, dẫn em theo." Vừa mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với võ thuật, hắn thế nào lại bỏ qua 1 cơ hội tới gần xem cao thủ giao đấu như vậy chứ? Hơn nữa còn có thể nhìn thấy người hắn sùng bái thứ 2 là Băng tỷ ra tay, sống chết hắn cũng phải đi.

Trùng hợp lúc này, cục diện trên sân lại xảy ra biến hóa.

Trong một lần Lam Dị Hành ra quyền xem có vẻ bình thường, tốc độ quyền của hắn đột nhiên tăng lên, gần như là 1 phiên bản của chiêu vừa rồi, chỉ là càng thêm cục bộ, càng thêm kín đáo, cũng càng có tính bất ngờ.

Tàn ảnh, lần thứ 2 xuất hiện trong mắt Diệp Trùng. Nhưng lần này hắn đã sớm có chuẩn bị, do quan hệ với góc độ quan sát, Diệp Trùng nhìn rõ khoảnh khắc Lam Dị Hành ra quyền, đám cơ nhục ở phần vai giống như bầy rắn vui vẻ, như làn sóng vọt về phía tay của ông ta. Quá trình di chuyển này cực nhanh, so với quá trình chuẩn bị rõ ràng mà dài như vừa rồi, lần này mau chóng như tia chớp.

Một quyền này mạnh mẽ đáng trúng ngục trái không tránh kịp của Tả Lăng, cạch, Diệp Trùng nghe thấy tiếng xương vỡ trong trẻo.

Biến cố đột nhiên này làm tất cả mọi người không khỏi thất thanh la lên. Chính lúc mà mọi người cho rằng Tả Lăng khó tránh 1 kiếp, tay trái vẫn luôn giấu sau lưng của hắn cuối cùng đã ra tay! Trong khoảnh khắc nắm tay của Lam Dị Hành đánh trúng ngực trái hắn, dị mang trong mắt hắn lóe lên, ngực trái lại giống như vũng bùn, làm Lam Dị Hành có ảo giác nắm tay như đánh trên 1 bề mặt mềm mại.

Sức mạnh một quyền này của Lam Dị Hành cực lớn, mặc dù Tả Lăng biến cơ nhục của mình thành cực kỳ mềm mại, nhưng vẫn bị 1 quyền này của Lam Dị Hành đánh gẫy xương sườn. Hừ một tiếng, Tả Lăng nhịn đau, tay trái lại như 1 sợi gai mềm, trong nháy mắt quấn lấy tay phải của Lam Dị Hành.

Tay trái mềm mại kinh người, phảng phất như hoàn toàn đi ngược lại nhân thể học, mà giống động vật thân mềm như rắn vậy.

Màu xanh trên mặt Tả Lăng lóe lên, tay trái đang quấn lấy Lam Dị Hành trong khoảnh khắc biến thành xanh đen như tay phải, bộp, tay phải của Lam Dị Hành đã có hình dạng vặn vẹo không theo nguyên tắc nào. Mấy hôm nay đang học tập về nhân thể học, Diệp Trùng có thể khẳng định chắc chắn, xương cốt dưới cơ nhục của Lam Dị Hành đã bị gãy thành mấy đoạn.

Lam Dị Hành hừ 1 tiếng, tay trái như tia chớp bổ về phía yết hầu của Tả Lăng.

Một chiêu đánh tới của tay phải Tả Lăng giống với chiêu thức của Lam Dị Hành. Bịch, nắm tay 2 người chính xác đánh đánh vào nhau. Thân hình 2 người không khỏi lùi về sau. Gần như đồng thời vang lên 2 tiếng hừ khó chịu. Nhưng tay trái của Tả Lăng vẫn bám rịt lấy tay phải đã bị phế của Lam Dị Hành, 2 người gần trong gang tấc.

Tiếp theo đó, 2 người gần như biểu diễn cho mọi người 1 màn kịch chiến kinh điển cận chiến tay không siêu cự ly gần trong phạm vi nhỏ, chỉ đáng tiếc, 2 người chỉ dùng 1 tay.

- Hắc hắc, Lam thị thì thế nào? Có sơ hở thì lại thế nào? Tả gia há để loại tiểu gia tộc này có thể hiểu được chứ! Tả Lăng không dừng tay, miệng lại châm biếm nói. Trong lời nói đầy vẻ tự hào, nhưng hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, giới giả đã cực kỳ hiếm hoi, mà giới giả trẻ như vậy lại càng hiếm hoi hơn nữa. Với lại giới giả có 2 loại năng lực, phỏng chừng cũng chỉ có 1 mình hắn mà thôi. Đúng như Lam Dị Hành nói, cơ nhục ngạnh hóa Tả Lăng biểu hiện lúc đầu thật sự là được thôi diễn ra từ con chip đoạt được từ nhà họ Lam, gia chủ Tả gia cũng hiểu sơ hở trong đó, hết lòng hết sức sáng chế ra loại công phu cơ nhục nhuyễn hóa này. Tả Lăng không cần phải nghi ngờ, là 1 thiên tài, 2 loại năng lực cực đoan này lại bị hắn làm cho nhu hòa.

Vốn dĩ 1 cứng 1 mềm này, biến hóa giữa cứng và mềm so với biến hóa đơn thuần của cứng hoặc mềm nhiều hơn rất nhiều. Đáng tiếc Tả Lăng vẫn còn quá trẻ, vô luận là ở hỏa hầu hay là nhận thức đối với võ thuật, đều không cách nào so sánh với Lam Dị Hành nghiên cứu kỹ nghệ nhà mình mấy chục năm. Điều này làm cho cục diện lưỡng bại câu thương.

Nhưng nói kỹ, thương tích của Lam Dị Hành vẫn nặng hơn. Tả Lăng tuy gẫy 1 xương sườn, nhưng chỗ khác không bị gì, hơn nữa còn chiếm quyền chủ động, tay phải của Lam Dị Hành đã triệt để bị phế. Điều này làm cho ông ta mất đi hơn nửa lực công kích. Với lại tay phải đã bị phế còn nằm trong tay đối phương, chỉ cần hơi cử động, cơn đau vào tận xương tủy liền từ tay phải truyền tới, làm cho ông ta căn bản không cách nào tổ chức công kích hữu hiệu.

Lời của Tả Lăng như 1 mũi kim, đâm thẳng vào tận nơi sâu nhất trong lòng Lam Dị Hành. Cặp mắt của ông ta trong khoảnh khắc đỏ lên, người ít nói như ông ta không nói tiếng nào, nhưng sự kiên định và kiên quyết trong ánh mắt, làm cho trong lòng kẻ chiếm được ưu thế là Tả Lăng dâng lên 1 dự cảm không hay.

Diệp Trùng cũng chộp được thần sắc trong mắt Tả Lăng (DG: Lam Dị Hành mới đúng chứ nhỉ!), gần như là bản năng, trong lòng Diệp Trùng la toáng lên: "Thương!"

Thân ảnh lóe lên, như tên rời cung, lao về phía Lam Dị Hành và Tả Lăng. Đồng thời, vẫn luôn phối hợp chặt chẽ với hắn, Thương lập tức cắt đứt tín hiệu giữa mũ tín hiệu và ống kính.

Cùng lúc này còn có tiếng la của Nhuế Băng: "Đi!" Một tay nàng nhấc Nguy Nguyên đang ngồi bên cạnh, thân hình như làn khói lao về phía sân huấn luyện. Hoa Thiên Giai có phản ứng trước tiên, theo sát sau Nhuế Băng 1 bước.

Gần như Nhuế Băng và Hoa Thiên Giai vừa động thân, vô luận là mũ tín hiệu, hay là hình chiếu, toàn bộ biến thành 1 mảng trắng tinh. Khán giả đang xem đến si mê lập tức xôn xao, mà nhân viên phụ trách tần số trực phiên của mấy mạng mô phỏng ngạc nhiên phát hiện tần số của mình cũng là 1 mảng trắng tinh.

Chỉ vài giây sau, mấy võ thuật gia mới có phản ứng lại, không biết ai la lên 1 tiếng: "Mọi người mau đi xem!" Lập tức mọi người chạy về phía sân huấn luyện.

Không biết tại sao, 1 loại tình cảm vô danh, dâng cao trong ngực Diệp Trùng!

*****

Tốc độ của Diệp Trùng cực nhanh, giống như 1 làn gió nhẹ, nếu như có người nhìn thấy 1 màn này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng, chỉ e sẽ đồng thời dâng lên 1 suy nghĩ thế này trong đầu: Đây là cực hạn của tốc độ con người sao?

Lam Dị Hành quát nhẹ 1 tiếng, xen lẫn sự đau khổ sâu sắc, còn có 1 chút sảng khoái.

Sương máu đầy trời, bên trong truyền ra 1 loạt tiếng bựt bựt như là tiếng đàn đứt dây, sương máu mau chóng bao vây 2 người, làm người ta nhìn không rõ bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Tiếng mắng chửi và rên rỉ của Tả Lăng đồng thời truyền tới từ trong màn sương máu.

Trái tim Diệp Trùng lúc này đã từ trong sự hừng hực vừa rồi bỗng khôi phục lại sự bình tĩnh khi chiến đấu, phảng phất như từ miệng 1 ngọn núi lửa cao ngất nhảy xuống, lại đột nhiên phát hiện dung nham vốn nóng bỏng lại lạnh thấu vào xương, đi kèm theo đó là 1 tia sát khí rất thực.

Tốc độ của Diệp Trùng cực nhanh, mang theo vô số tàn ảnh, mũi chân không ngừng phát lực, thân hình không ngừng tăng tốc, Diệp Trùng đã không quan tâm tốc độ của mình rốt cuộc đạt tới mức độ nào, trong cặp mắt tập trung chỉ có màn sương máu trong sân huấn luyện này.

Vù, từ màn sương máu bay ra 1 bóng người.

Diệp Trùng tinh mắt lập tức phát hiện đó là Lam Dị Hành! Lam Dị Hành lúc này đã sớm không dáng vẻ mạnh mẽ như rồng như hổ vừa rồi, trên dưới toàn thân như từ trong hồ máu mò ra. Mà cơ nhục vốn dĩ khỏe đẹp, tràn đầy lực lượng gần như đã đứt đoạn toàn bộ, không chút sinh khí rũ trên người ông ta. Máu men theo gân cơ bắp đã bị đứt đoạn, tí tách rơi xuống.

Mũi chân Diệp Trùng điểm 1 cái, thay đổi phương hướng, chụp lấy Lam Dị Hành. Cặp mắt Lam Dị Hành lúc này đã đục ngầu, không chút sinh khí, mạch đập, hô hấp cũng đã hoàn toàn đình chỉ.

Dừng thân hình lại, Diệp Trùng nhẹ nhàng bỏ Lam Dị Hành trên tay xuống, yên lặng đứng ở đó.

Trong sương máu lại xông ra 1 bóng người, không cần đoán Diệp Trùng cũng biết là Tả Lăng, không có bất cứ lưỡng lự nào, Diệp Trùng hành động!

Diệp Trùng không có thói quen trước khi ra tay còn nói lý do ra tay gì đó, ngược lại, đánh không tuyên chiến, đột nhiên tập kích với hắn mà nói càng quen đường tỏ lối hơn. Tuy Tả Lăng trước mặt dáng vẻ chật vật, thực lực giảm mạnh, căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp với mình, Diệp Trùng vẫn không có bất cứ ý tứ muốn bỏ đi loại thói quen tốt đẹp này.

Một kích cuối cùng của Lam Dị Hành đích xác không bình thường, trên dưới toàn thân Tả Lăng có 7, 8 chỗ có lỗ máu to cỡ ngón tay cái. Máu ùng ục tuôn chảy ra ngoài, mà trên người lại đỏ tươi, không biết là máu của Lam Dị Hành hay là của hắn.

Im hơi lặng tiếng, Diệp Trùng như u linh xuất hiện trước mặt Tả Lăng. Tay phải như rắn độc đánh về phía cổ họng của Tả Lăng.

Tả Lăng căn bản là không ngờ lúc này bên ngoài lại có người tập kích mình, không kịp phòng bị, chỉ đành vừa liều mạng ngẩng đầu ra sau, vừa đẩy đôi tay ra ngoài, hy vọng có thể tiếp được 1 quyền này của Diệp Trùng.

Binh, trên tay truyền lại cảm giác tiếp xúc, trong lòng Tả Lăng vui mừng. Nhưng chưa kịp mừng thoát 1 kiếp, sức mạnh to lớn từ trên tay truyền tới lập tức làm hắn hồn phi phách tán. Lách cách, tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng truyền tới tai hắn, tiếp theo đó, sự đau đớn như thủy triều mau chóng nhấn chìm hắn!

Suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất đi tri giác: Chẳng lẽ tên họ Lam sống lại sao? Sức mạnh to lớn thế này, trừ Lam Dị Hành, hắn thực sự nghĩ không ra vẫn còn có người nào có thể có được.

- Dừng tay! Một giọng nam hùng hồn từ xa truyền tới.

Diệp Trùng không có chút ý dừng tay nào, nhân hắn bệnh, lấy mạng hắn. Đã mất đi năng lực đề kháng, Tả Lăng trong mắt hắn đã là 1 người chết. Tay phải đột nhiên tăng tốc, mang theo vô số tàn ảnh, trực chỉ hướng tới cổ họng của Tả Lăng.

Tốc độ tay siêu cấp của Diệp Trùng lại 1 lần nữa xuất hiện trước mặt người đời!

Không có chút hồi hộp nào, cổ của Tả Lăng bị Diệp Trùng nhẹ nhàng xiết trên tay, nhẹ nhàng phát lực, rắc rắc, xương cốt bên trong chỗ bị Diệp Trùng xiết lấy lập tức vỡ nát. Tả Lăng đã hôn mê trong lúc vô ý thức biến thành 1 thi thể không chút sinh khí nào. Tay Diệp Trùng nhẹ nhàng giũ 1 cái, Tả Lăng vẽ nên 1 đường cong parabol, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Lam Dị Hành.

Trong vòng 1 ngày, 2 giới giả mất mạng như thế.

Diệp Trùng xoay người lại, lạnh lùng nhìn đám người đang liều mạng lao về bên này.

Trong đầu Nhuế Băng phảng phất như nổ oành 1 cái, bước chân không tự chủ được dừng lại, trừng trừng nhìn gương mặt từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của mình. Vẫn là sự lạnh lùng và hờ hững đó, vẫn là sự cô tịch (cô độc và tịch mịch) đó...

Nhuế Băng vốn là người đi đầu tiên, nhưng nàng vừa dừng lại, vô số người lướt qua bên người nàng. Rất nhiều võ thuật gia đều kinh ngạc quay đầu nhìn Nhuế Băng vài cái, không hiểu nàng tại sao dừng lại.

- Băng tỷ... Băng tỷ! Nguy Nguyên nhìn ra sự bất bình thường của Nhuế Băng, lo lắng lên tiếng.

Nhuế Băng giống như bị ma ám, không hề nghe thấy, vẫn trừng trừng nhìn Diệp Trùng.

Người nói đầu tiên là Hoa Thiên Giai, ông ta là người duy nhất có thể sánh ngang cùng Nhuế Băng. Nhìn thấy Diệp Trùng sắp giết Tả Lăng, ông ta không khỏi vội lên tiếng ngăn cản. Đáng tiếc ông ta lên tiếng vẫn không thể ngăn cản Diệp Trùng ra tay. Mà tốc độ 1 kích đó của Diệp Trùng lại làm trong lòng ông ta dấy lên 1 cơn sóng to gió lớn.

Quá đáng sợ! Người này cũng là giới giả sao? Hoa Thiên Giai kinh hãi nghĩ, bản thân ông ta cũng là 1 giới giả, tuy sở trường của ông ta không phải là tốc độ, nhưng sự thực trước mắt nhắc nhở ông ta, tất cả những thứ này không hề là giấc mơ.

Ông ta lên tiếng không hề thay đổi được vận mệnh của Tả Lăng, không cần nhìn ông ta cũng biết Tả Lăng đã chết, dưới sự tấn công như thế, cho dù đổi lại là mình, ông ta cũng không tin chắc mình có thể sống sót hay không.

Đã bao lâu rồi, ông ta đã không có cảm giác hoảng sợ thế này như hôm nay. Mà tất cả cảm giác hoảng sợ này, chẳng qua chỉ là do tên thanh niên nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi trước mặt này mang lại cho ông ta.

Thiếu niên này cực kỳ nguy hiểm! Trong nháy mắt, trong lòng Hoa Thiên Giai đưa ra phán đoán như vậy. Mà điều làm ông ta cảm thấy bất an nhất chính là vẻ mặt thản nhiên của thiếu niên này sau khi giết người. Hoa Thiên Giai không phải là người chưa từng thấy qua việc đời, nhưng chính những kẻ liều mạng, cùng hung cực ác mà ông ta từng gặp qua đó sau khi giết người cũng sẽ không có dáng vẻ không chút động lòng thế này.

Nhưng, mình để mặc hắn làm loạn vậy sao? Hai người giao đấu trên sân có tử thương, tuy ảnh hưởng không tốt, nhưng trong giới võ thuật lại không là gì. Nhưng người ở ngoài sân xong vào sân đấu hành hung, còn là tập kích, điều này khác nào trực tiếp đánh 1 bạt tai vào mặt mình.

Nhưng riêng tên trước mặt này lại làm ông ta cực kỳ cố kỵ.

Hoa Thiên Giai vẫn nhớ được từng gặp qua tên thiếu niên này, hắn dường như là đồ đệ nhỏ nhất của Lam Dị Hành, Thương Muội hình như còn nói qua hắn bất quá vẫn chỉ là 1 học đồ? Học đồ? Đùa à! Học đồ nào lại có thực lực cường hãn như vậy? Chính từ thân thủ thiếu niên vừa lộ ra, ông ta khẳng định thực lực của thiếu niên này tuyệt không thấp hơn sư phụ Lam Dị Hành của hắn. Chẳng lẽ là đệ tử Lam Dị Hành ngầm bồi dưỡng? Điều này rất có khả năng!

Những võ thuật gia vừa rồi nhìn thấy Diệp Trùng ra tay đặc sắc như thế đều hít 1 hơi lạnh, trong lòng mọi người đều không kiềm được mà sinh ra 1 cảm giác kinh hãi. Trong lòng rất nhiều người không hẹn mà cùng hiện lên cùng 1 nghi vấn: Tên này thật sự là người sao?

Hoa Thiên Giai không dám khinh cử vọng động, bản thân lúc này mà ra mặt, trong lòng ông ta cũng không có chút nắm chắc nào. Tới lúc đó thanh danh mất đi chỉ là chuyện nhỏ, nhìn thiếu niên này ra tay tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ mình có thể giữ được mạng hay không cũng còn khó nói.

Bất tri bất giác, sự cường hãn của Diệp Trùng đã in dấu ấn sâu sắc trong lòng mọi người.

Thật ra điều này là do ông ta suy nghĩ quá nhiều thôi, Diệp Trùng lúc này tuy rằng mạnh mẽ, kết quả 2 người thật sự ra tay thế nào vẫn khó nói. Tố chất thân thể Diệp Trùng quả thật quá xuất sắc. Còn 1 kích xuất sắc tuyệt luân vừa rồi, tốc độ tay gần như không phải của con người đó làm mọi người đều sợ hãi. Điều này cùng che dấu rất lớn cho sự thiếu sót trong kỹ xảo của Diệp Trùng.

Hoa Thiên Giai không khỏi tìm kiếm thân ảnh Nhuế Băng trong đám người, ông ta nghĩ rằng 2 người mình và Nhuế Băng liên thủ, cho dù thiếu niên có lợi hại hơn nữa, chắc cũng chạy không thoát khỏi võ đường Thiên Hoa.

Không dễ gì tìm thấy được thân ảnh của Nhuế Băng, nàng thần sắc quái dị ở trong đám đông võ thuật gia. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này, Hoa Thiên Giai liền biết không xong, trạng thái hiện tại này của Nhuế Băng, chỉ e ngay cả 1 cao thủ bình thường cũng không bằng. Băng nhi sao thế này? Hoa Thiên Giai nghĩ mãi mà không hiểu, sự tôi luyện tâm thần của giới giả, chỉ có chịu xung kích cực lớn mới xuất hiện việc tâm thần thất thủ. Ừm, Băng nhi nhất định bị 1 chiêu vừa rồi đó cả tên này làm cho chấn động rồi! Nghĩ tới sự kinh hãi vừa rồi của mình, Hoa Thiên Giai tìm thấy 1 nguyên nhân mà mình cho rằng khá hợp lý, trong lòng thoải mái.

Nhưng vấn đề đau đầu này vẫn ở trước mắt ông ta, nếu như ngay cả an toàn tính mạng của tuyển thủ cũng không cách nào bảo đảm, hội nghị giao lưu này chỉ e cũng không làm tiếp được nữa.

Những suy nghĩ này xem ra có vẻ rất nhiều, nhưng bất quá chỉ lướt qua trong đầu Hoa Thiên Giai.

Nghĩ tới chỗ này, trước mắt ông ta đột nhiên sáng lên, ông ta nghĩ tới 1 cách cho rằng là ổn nhất. Ông ta lập tức thấp giọng nói vài câu với máy liên lạc trên tay.

Từ từ quét qua đám người, cả sân huấn luyện rộng lớn im phăng phắc. Diệp Trùng đã chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, hắn không còn chút hứng thú nào với võ thuật ở nơi này.

Nhìn Lam Dị Hành đã chết, tuy hắn không hề cho rằng việc giết Tả Lăng là trách nhiệm gì của hắn, nhưng hắn vẫn làm. Hai giới giả, sau khi thể hiện sức mạnh kinh người của họ, bây giờ lại yên tĩnh nằm sóng đôi cùng nhau.

Thương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: "Diệp tử, cẩn thận, có quang giáp đang tới gần chỗ này!"

Diệp Trùng lập tức từ trong xuất thần vừa rồi hồi thần trở lại, đầu óc mau chóng tính toán. Bây giờ mình rời đi cũng tuyệt không nhanh bằng tốc độ của quang giáp, gần như lời của Thương vừa dứt, Diệp Trùng liền gọi Hàm gia ra.

Hàm gia giống như 1 thiên thần đột nhiên xuất hiện, lại yên lặng đứng ở đó.

Lần này, lại đến lượt các võ thuật gia đó không hiểu mô tê gì, quang giáp? Đối với võ thuật gia có khuynh hướng truyền thống mà nói, quang giáp quả thật giống như là vật của 1 thế giới khác.

- A!

- A!

Tiếng la ngạc nhiên đồng thời phát ra từ miệng của Nhuế Băng và Nguy Nguyên.

- YC! Nguy Nguyên bỗng trở nên kích động, lẩm bẩm tự nói: "Thì ra hắn chính là YC a!"

Biến cố đột nhiên này làm Nhuế Băng triệt để hồi thần lại, băng tuyết thông minh, nàng lập tức hiểu được hoàn cảnh hiện nay của Diệp Trùng, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng. Cái quang giáp đó của Diệp Trùng làm nàng cảm thấy quen mắt, tới khi Nguy Nguyên la lên nàng mới nghĩ ra đây không phải là cái quang giáp hôm đó quăng Nguy Nguyên cho mình sao?

Thì ra hôm đó là y! Trong lòng Nhuế Băng không kiềm được hơi run run.

Y vẫn nhớ tới mình! Thì ra y vẫn nhớ tới mình! Một sự vui mừng sâu sắc dâng lên từ chỗ sâu nhất trong lòng Nhuế Băng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Trùng giống như 1 con vượn biến dị linh hoạt, nhanh nhẹn trèo lên buồng lái của Hàm gia.

Một loạt động tác này lập tức lại gây nên 1 trận kinh hô. Mà Nguy Nguyên lập tức sáng rực 2 mắt, YC quả nhiên chính là YC a! Ngay cả phương thức vào buồng lái cũng không giống người bình thường.

Trong lòng Hoa Thiên Giai cuống quít, chẳng lẽ tên này muốn bỏ chạy? Ông ta biết, chỉ cần đợi thêm 10 giây, không, có lẽ chỉ cần 8 giây, đại đệ tử Trịnh Trung Hành của ông ta sẽ điều khiển quang giáp tới nơi. Đây chính là phương pháp ông ta vừa mới nghĩ ra.

Võ thuật gia có cường hãn hơn cũng bất quá là thân thể máu thịt, trước mặt loại vũ khí mạnh mẽ như quang giáp này, quả thực không có chút phần thắng. Mà Hoa Thiên Giai chính là muốn lợi dụng quang giáp áp chế võ thuật gia trẻ tuổi mà lại cường hãn này. Thân là võ thuật gia, lại chỉ có thể mượn quang giáp giúp đỡ, không thể không nói là 1 loại việc có ý nghĩa cực kỳ trào phúng, điều này cũng làm trong lòng Hoa Thiên Giai không khỏi sinh ra vài phần cảm giác chua chát. Có lẽ, võ thuật thật sự đã tới lúc phải rút lui khỏi vũ đài lịch sử rồi!

Nhưng đối với phương pháp ông ta nghĩ ra này, ông ta vẫn rất có niềm tin. Đại đệ tử Trịnh Trung Hành của ông ta tuy là võ thuật tệ nhất trong 3 đệ tử, nhưng trước khi học võ thuật, hắn lại là 1 sư sĩ có danh hiệu cao cấp. Cận chiến quang giáp của võ đường Thiên Hoa nếu như không có hắn chủ trì, làm sao phát triển tới mức độ ngày hôm nay.

Nhìn thấy thiếu niên cũng gọi ra 1 cái quang giáp, điều này làm ông ta vô cùng lo lắng thiếu niên sẽ điều khiển quang giáp bỏ chạy, vậy thì phiền phức rồi.

Diệp Trùng vừa vào trong buồng lái của Hàm gia, 1 cái quang giáp liền ầm ầm bay tới sân huấn luyện này.

Diệp Trùng kinh ngạc phát hiện cái quang giáp trước mặt này lại là 1 cái quang giáp cận chiến giống như Hàm gia của mình.

Đây rõ ràng là 1 cái quang giáp đã trải qua cải tiến, thân chính quang giáp của nó là Thần Quang Ninh, loại hình Ninh này trong chuỗi Thần Quang là 1 loại hình được ứng dụng khá ít. Động cơ Diệp Trùng không cách nào nhìn thấy, cũng không cách nào đưa ra phán đoán, nhưng Diệp Trùng đoán có khả năng khá cao là chuỗi Cường Phong. Thân chính quang giáp màu đỏ sáng bóng, phối hợp với đường nét màu xám bạc, làm cả cái quang giáp cực kỳ khoa trương.

Mà cái khiên chắn có hình dạng như ngọn lửa, đầu ngọn lửa sắc bén lóe lên hàn quang yếu ớt. Các bộ phận như đầu gối, khuỷu tay, bàn tay của cánh tay máy quang giáp rõ ràng đã được làm dày thêm. Gai nhọn trên khớp 20 ngón tay đen bóng không có ánh sáng, nhưng Diệp Trùng không dám xem thường, bản thân hắn thích thêm mấy thứ nhỏ bé thế này lên quang giáp, tự nhiên biết uy lực do mấy thứ nhỏ bé nhìn không hề bắt mắt này mang lại.

Mỗi 1 linh kiện của cái quang giáp này không cái nào không là hàng cao cấp.

Điều kỳ quái là, cái quang giáp này không có trang bị vũ khí nào khác.

Quang giáp cận chiến? Trong lòng Diệp Trùng không khỏi dâng lên câu hỏi này, phải biết rằng, quang giáp cận chiến tuy đầy dẫy trong mạng mô phỏng, có vô số kẻ ưa thích, nhưng trong hiện thực lại cực kỳ ít có người dám dùng nó. Đây là cái quang giáp cận chiến đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy trong đời thực.

Một cái dừng gấp rất đẹp của cái quang giáp đó, ổn định dừng cách Hàm gia 300 mét. Diệp Trùng cũng là cao thủ trong nghề, khoảng cách 300 mét đối với quang giáp tầm xa mà nói thì quá gần, nhưng đối với quang giáp cận chiến mà nói, đây là 1 khoảng cách phát lực khá hợp lý.

Diệp Trùng thần sắc bình tĩnh, trong lòng không có chút nhấp nhỏm nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)