Vay nóng Tima

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 195

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 195: Truy sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)

Siêu sale Lazada


Diệp Trùng bắt đầu tiến hành tổng kết, không thể không thừa nhận, muốn thâm nhập từ bên trong là phương pháp có độ khó rất cao. Diệp Trùng hiểu tính cách của mình, hắn đi làm việc này không hề là môt lựa chọn tốt. Giữa ba người mình, Mục và Thương, kẻ thích hợp làm việc này e rằng cũng chỉ có Thương. Đáng tiếc, hiện giờ căn bản không có cách nào thực hiện giao lưu với Thương giống lúc trước. Hơn nữa, tác dụng của Mục lúc này mới càng quan trọng hơn, nếu như không có Mục tọa trấn, vị hôi vực lĩnh giả siêu cấp đó của đối phương làm Diệp Trùng không dám có bất cứ động tác gì.

Một thích khách ẩn mình trong bóng tối, có thể cho ngươi một kích trí mạng bất cứ lúc nào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có một cặp mắt đang nhòm ngó, mọi hành động của ngươi đều có khả năng bộc lộ dưới mắt đối phương, loại áp lực lớn này trước giờ chưa từng có.

Trước giờ, có sự tồn tại của Mục Thương, Diệp Trùng căn bản chưa từng vì việc này mà lo lắng, mà điều này trước giờ cũng là vũ khí sắc bén trên tay của Diệp Trùng. Diệp Trùng bây giờ mới cảm thụ sâu sắc được sự cường đại của Mục Thương, Diệp Trùng lúc này mới thật sự thể hội được sự đáng sợ của một hôi vực lĩnh giả siêu cấp. Nhưng cũng may mà có Mục, thêm vào tiểu Thạch đầu, cho dù ở thế dưới, tin chắc rằng sự an toàn của mình cũng vẫn được bảo đảm, đối với thực lực của Mục, Diệp Trùng có lòng tin cực lớn. Nếu như không có Mục, đánh chết hắn cũng không tới hành tinh Minh Hồng.

Bất quá, mấy hôm nay Diệp Trùng cũng không phải là chút thu hoạch cũng không có, mỗi một góc trong sở nghiên cứu, hắn đều ngó qua một lượt, thậm chí có vài lần hắn còn mạo hiểm do thám ban đêm, lật cả sở nghiên cứu lên cũng tìm không thấy bất cứ thông tin có giá trị nào. Với Diệp Trùng, thứ duy nhất có giá trị chính là động cơ loại mới vẫn chưa hoàn thành đó của lão già Donald.

Khoảng thời gian này, sự phát triển của động cơ kiểu mới của lão già Donald rõ ràng đã tới trạng thái bình cảnh.

Với trình độ của Diệp Trùng, vẫn không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa hàm chứa trong mỗi chi tiết của cái động cơ kiểu mới này, nhưng điều này không hề ngăn cản hắn phán đoán giá trị của cái động cơ này. Giống như một tên trộm, hắn chẳng cần có thể hiểu được tất cả chỗ đặc sắc trong bức danh họa, nhưng ánh mắt của hắn đủ làm hắn đưa ra một phán đoán chính xác giá trị của bức tranh này.

Công tác bảo hộ của sở nghiên cứu này không giống vẻ ngoài, Diệp Trùng chẳng tốn bao công sức liền thành công lẻn vào, mà nghiên cứu của lão già Donald rõ ràng cũng không được coi trọng, hoàn toàn không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Điều này có lợi rất lớn với Diệp Trùng, mọi tư liệu của cái động cơ này đều bị hắn phục chế lại. Nếu như giao cho Liên Nguyệt, Diệp Trùng tin rằng, chẳng mất bao lâu, một động cơ mới sẽ xuất hiện trên thế giới này. Bỏ không trọng dụng một nhân vật cấp đại sư thế này, điều này với Diệp Trùng mà nói, rõ ràng là khó mà tưởng tượng được.

Đáng tiếc, mục đích tới đây của Diệp Trùng lại không phải là vì cái động cơ vẫn chưa hoàn thành này, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không ở lại chút nào, trực tiếp rời khỏi hành tinh nguy hiểm này.

Tin tức liên quan tới cha tới giờ vẫn không có bất cứ manh mối nào. Thâm nhập từ bên trong hiện giờ xem ra không hề hiện thực, cường công? Không thể nào!

Không có bất cứ manh mối nào, hơn nữa còn là việc 20 năm trước, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy mờ mịt.

Diệp Trùng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nghiêng tai lắng nghe. Hiện giờ không có Mục ở bên cạnh, quét hình siêu mạnh có trước đây không còn, chỉ dựa vào bản thân, may mà mình không hề buông lơi.

Vị trí hiện tại của Diệp Trùng là một khu dân cư. Trên thực tế, vô luận là ở hành tinh nào, khu dân cư đều cực kỳ hỗn loạn. Tuy con người đã sớm sống không lo toan, tất cả nhà ở ở đây đều là chính phủ địa phương cung cấp miễn phí, mỗi một công dân đều hưởng được quyền lợi cơ bản nhất, nhưng vô luận là ai, nếu như có nhiều tiền tài hơn, nhất định sẽ rời khỏi chỗ này. Trị an ở đây hỗn loạn, các loại thiết bị dịch vụ lạc hậu, mức độ cân bằng cuộc sống chẳng khác mấy mức độ thấp nhất.

Nguyện vọng lớn nhất của mỗi người ở đây chính là có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng địa phương thế này lại thích hợp cho Diệp Trùng lẩn trốn. Hôm nay mình đã làm gẫy tay Thu Mạn, nếu như không có hành động gì tiếp theo, Diệp Trùng mới không tin, cho nên hắn vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Thứ nên tới cuối cùng sẽ tới.

Đối với việc đã làm, Diệp Trùng không hề có tâm tình hối hận gì đó. Tuy hành vi của mình hôm nay làm mình lâm vào thế bị động nhưng hối hận đối với tình huống hiện giờ không hề có bất cứ tác dụng trợ giúp nào, nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, sau đó lại tổng kết, tránh lần sau lại phạm sai lầm giống vậy, cái này mới là phương pháp Diệp Trùng cho rằng chính xác nhất. Nhưng lần sau mình thật sự không thể tái phạm? Trong lòng Diệp Trùng cũng chỉ cười khổ không thôi.

Vô thanh vô tức, Diệp Trùng cũng gọi Thủ hộ ra.

Trong đám kiến trúc tập trung thế này, Thủ hộ càng phát huy tác dụng hơn Hàm gia, tầm nhìn trắng đen quen thuộc làm Diệp Trùng cảm thấy thân thiết.

Oành, bức tường vỡ tan bắn tung tóe, bụi bặm dày đặc.

Tài liệu mà phòng ốc trong khu dân cư sử dụng vô cùng tệ, nhưng đám bụi bặm dày đặc này lại cho Diệp Trùng sự che giấu tốt nhất.

Trủy thủ đã sớm được Diệp Trùng lấy ra trên tay, tới hiện giờ, trủy thủ trang bị cho Thủ hộ trong mắt Diệp Trùng vẫn là một câu đố. Nó rốt cuộc là chế tạo dựa trên cơ chế nào? Thật ra, trên Thủ Hộ có rất nhiều chỗ làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tưởng tượng được, tài hoa của Cố Thiếu Trạch làm Diệp Trùng kinh ngạc rất nhiều lần.

Sự sắc bén của hai thanh trủy thủ này là cường hãn nhất trong số tất cả vũ khí Diệp Trùng từng thấy qua.

Không đợi bụi bặm rơi xuống, Diệp Trùng đã động rồi!

Vô luận là đối với hệ thống quét hình nào, hoàn cảnh càng phức tạp, độ chính xác quét hình nó có thể đạt tới càng thấp.

Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp thế này, hệ thống quét hình không hề đáng tin cậy hơn giác quan con người có. Huống chi lục thức của bản thân Diệp Trùng lại mẫn cảm kinh người.

Mũi chân Diệp Trùng điểm một cái, biên độ động tác tuy nhỏ, nhưng lực bạo phát đột ngột làm hắn giống như một viên pháo màu vàng kim, lao thẳng vào trong bụi đất dày đặc không thấy bến bờ.

Hoàn cảnh phức tạp cũng là trí mạng đối với Thủ hộ, cả tầm nhìn trắng đen liền trở nên hỗn loạn, mà tốc độ số liệu biến đổi bên cạnh đã hoàn toàn vượt ra khỏi năng lực phân tích của Diệp Trùng, xem giống như một ngọn thác màu trắng.

Diệp Trung dứt khoát nhắm mắt lại, không chút hoảng loạn, bình tĩnh như băng tuyết, hô hấp của Diệp Trùng nhẹ gần như không nghe được, hắn mang tất cả sự chú ý đặt trên đôi tai.

Thính lực Diệp Trùng vô cùng kinh người, sau khi luyện tập minh tức liền trở nên linh mẫn dị thường. Trong con chip Lam Dị Hành cho hắn, ứng dụng liên quan tới thính lực trong cận chiến cũng có giảng giải rất chi tiết. Truyền thuyết có vài võ thuật gia, thính lực có thể đạt tới một trình độ kinh người, bọn họ thậm chí có thể nhắm mắt mà giao đấu với người khác, chỉ dựa vào sự lưu động của không khí mà có thể đưa ra phán đoán chính xác.

Đối với loại cảnh giới cấp bậc truyền thuyết này, Diệp Trùng cũng chỉ biết đỏ mắt. Nhưng hắn vẫn lựa chọn phương pháp này, thấy thì lỗ mãng nhưng thật ra đã trải qua tính toán một phen. Thính lực của mình không đủ để đạt tới mức độ chiến đấu với người khác, nhưng cận chiến quang giáp cũng không phải là đánh nhau tay không. Động tĩnh của quang giáp trong hoàn cảnh này vượt xa âm thanh con người phát ra, đủ để mình đưa ra phán đoán chính xác.

Tiếng mảnh vỡ rơi xuống, tiếng hô hấp của mình, tiếng lưu động của không khí...

Binh, một âm thanh không lớn nhưng trầm muộn vang lên bên trái phía trước của Diệp Trùng. Hai mươi mét!

Đôi tay đặt hờ trên bàn điều khiển của Diệp Trùng bỗng nhiên cử động!

*****

Thủ Hộ giống như một làn khói nhẹ, im hơi lặng tiếng lao về chỗ phát ra tiếng động, cánh tay phải hơi căng lên, đột nhiên phát lực, vung thành một hình tròn hoàn chỉnh. Sức mạnh cú vung này của Diệp Trùng cực lớn, không khí xung quanh điên cuồng chảy vào chính giữa hình tròn này, hình thành một lốc xoáy xoay chuyển tốc độ cao. Sức mạnh đột nhiên này cũng làm cho bụi bặm trong phạm vi nhỏ chung quanh xuất hiện một khoảng không tạm thời cực ngắn. Mà tầm nhìn trước mắt Diệp Trùng cũng xuất hiện một sự rõ ràng tạm thời cực ngắn.

Tầm nhìn trắng đen lại trở nên đơn giản hơn, mấy đường kẻ trắng đan xen ngang dọc, trong mắt Diệp Trùng biến thành nổi bật vô cùng.

Nhân lúc bụi đất xung quanh vẫn chưa che lấp khu vực trống không vừa hình thành này một lần nữa, tay trái Diệp Trùng đã động rồi. Tập trung tinh thần, tay trái lần này chính xác dị thường, không có bất cứ động tác dư thừa nào. Động tác này lại đánh tan lốc xoáy vừa mới hình thành, không khí mạnh mẽ rách toạc nhiễm đầy bụi bậm bắn ra xung quanh, trước mắt Diệp Trùng lại trở lại mù mịt như vừa rồi.

Một đòn này của Diệp Trùng cũng đến từ cận chiến tay không. Trong lúc luyện võ, Diệp Trùng từng phát hiện động tác thế này có tác dụng tập trung không khí mạnh mẽ. Nhưng hắn cũng không ngờ điều khiển Thủ Hộ sử dụng lại có thể đạt tới mức độ kinh người như vậy.

Diệp Trùng đã không có thời gian để nghĩ mấy thứ này, mũi chân nhấn một cái trên thân quang giáp đối phương, cả người liền giống như mũi tên rời cung, bắn đi, hoàn toàn mặc kệ trước mắt rốt cuộc là tường hay là cái gì. Chỉ liếc một cái, Diệp Trùng liền biết đối phương tiêu rồi. Chỗ mình vừa đánh trúng vừa may chính là động cơ của đối phương!

Giống như có thứ gì ở sau đuổi theo, Diệp Trùng liều mạng bay ra ngoài. Chỉ là địa hình vẫn luôn hỗ trợ Diệp Trùng lúc này lại trở thành yếu tố quan trọng nhất ngăn cản Diệp Trùng rời đi.

Oành! Tiếng nổ dữ dội vang lên sau lưng Diệp Trùng. Sóng không khí do vụ nổ hình thành quét qua Diệp Trùng vẫn chưa thoát ra khu vực an toàn. Thể hình Thủ Hộ nhỏ bé, trọng lượng lại nhẹ, trước sóng xung kích thế này không có tí sức đề kháng nào. Diệp Trùng cảm thấy một sức mạnh to lớn sau lưng đẩy tới, không tự chủ được bay lên không, mạnh mẽ ngã ở chỗ xa xa.

Cũng may có Thủ Hộ bảo vệ, cú té này tuy nặng, nhưng Diệp Trùng lại không hề bị thương. Trong lòng Diệp Trùng thầm líu lưỡi, sóng xung kích của tên này nổ cũng thật sự có chút khủng bố.

Từ trên mặt đất bò dậy, vẫn còn kinh hãi nhưng trong lòng Diệp Trùng lại có chút thất vọng, xem ra trình độ khoa học kỹ thuật ở phương diện ổn định năng lượng của quang giáp Liên minh tự do này quả nhiên vẫn không bằng ba thế lực lớn kia a. Quang giáp của ba thế lực lớn cho dù động cơ bị đánh trúng cũng sẽ không hình thành vụ nổ mức độ này. Diệp Trùng từ vị trí một chuyên gia về quang giáp đưa ra đánh giá như vậy.

Nhưng khi Diệp Trùng đứng lên lại có chút ngớ người. Vụ nổ hình thành một hố sâu cực lớn, cư dân xung quanh cũng bị quét sạch trơn. Nhưng điều làm Diệp Trùng kinh ngạc lại không phải điều này, mà là mười mấy cái quang giáp khác ở bên cạnh cái hố này.

Mười chín cái! Thêm một cái mình vừa mới tiêu diệt vừa tròn 20 cái.

Lại phái 20 cái quang giáp tới đối phó mình, điều này cũng quá khoa trương rồi nha. Chẳng lẽ đối phương phát hiện thân phận thật sự của mình? Hay là quang giáp này quả thật tới mức không cần tiền rồi?

Cái quang giáp này, Diệp Trùng đã từng thấy qua ở hành tinh nguyên sinh, thân súng to đùng, trên người còn trang bị đủ loại vũ khí, có trường thương kiểu cổ, có đao từ trường, còn có rất nhiều các loại vũ khí quái lạ khác, rất nhiều thứ Diệp Trùng dù nhìn cũng chưa nhìn thấy qua.

Nhưng mấy cái quang giáp này giờ đây cũng chật vật dị thường. Vụ nổ vừa rồi quá đột ngột, hoàn toàn không có dấu hiệu nào, bọn họ tới giờ vẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Hệ thống chống quét hình của Thủ Hộ cũng vô cùng xuất sắc, xem hình dáng của bọn họ hiện giờ, Diệp Trùng đoán rằng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra mình.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng và Liên minh tự do gặp gỡ, đối phương rõ ràng thiếu kinh nghiệm tác chiến với loại quang giáp có năng lực chống quét hình như Thủ Hộ, Hàm gia này. Nếu như đổi lại là ba thế lực lớn, Diệp Trùng đoán rằng bọn họ đã sớm chuyển sang phương thức quang học rồi.

Thủ Hộ cao không quá hai mét, ở địa hình phức tạp thế này, hơn nữa năng lực chống quét hình xuất sắc của bản thân nó, xác suất bị phát hiện cực nhỏ.

Nhưng Diệp Trùng không có ý nhắc nhở bọn họ, lúc này không chạy còn chờ tới lúc nào?

Diệp Trùng mượn sự che chở của nhà cửa, mau chóng lủi khỏi khu vực này.

Nhưng rất hiển nhiên, Diệp Trùng lần này chắc chắn là đụng phải tổ ong rồi, vừa mới chạy ra khỏi khu dân cư, Diệp Trùng rất mau liền phát hiện sự khác thường ở xung quanh. Khắp nơi trên không đều là quang giáp Diệp Trùng vừa nhìn thấy đó, đây chắc là quang giáp chiến đấu tiêu chuẩn của Liên minh tự do. Nhưng số lượng nhiều thế này cũng làm Diệp Trùng cả kinh. Diệp Trùng hiện giờ có chút hiểu tại sao Liên minh tự do có thể đối mặt ba thế lực lớn mà không rơi vào thế hạ phong, chẳng lẽ con đường của bọn họ là con đường dùng số lượng để thắng này? Nhưng bọn họ lấy đâu ra nhiều sư sĩ như vậy? Quang giáp dễ làm, sư sĩ khó cầu a. Diệp Trùng đối với một điểm này hiểu rõ vô cùng.

Còn thân phận của Thu Mạn ở Liên minh tự do là gì? Diệp Trùng không tin một nhân vật nhỏ bị thương mà gây ra cục diện lớn thế này.

Nhưng, trước mắt lại không phải là lúc suy nghĩ mấy việc này.

Diệp Trùng đưa ra phán đoán đối với cục thế trước mắt, mình nếu như bây giờ xông ra, cuối cùng khẳng định là rơi vào kết cục bị vây công, vậy thì cho dù mình có lợi hại hơn cũng chỉ có một con đường chết.

Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất kết nối máy liên lạc đặc chế.

- Diệp tử, ngươi hình như gặp phiền phức lớn rồi. Trong giọng nói bình đạm của Mục lúc này lại có chút chế giễu, nhưng trái tim Diệp Trùng lúc này lại ổn định lại. Loại ngữ khí này của Mục cũng nói rõ hiện giờ không hề không có bất cứ sinh cơ nào.

- Đúng vậy, người phụ nữ đó quá nguy hiểm. Diệp Trùng nói thẳng thừng, biểu tình lại ít nhiều có chút bất lực. Nếu như là Thương ở đây, tin rằng hắn nhất định sẽ rất khoái trá, trong đầu Diệp Trùng không biết tại sao đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ như vậy.

- Theo tư liệu cho biết, chỉ số nguy hiểm của phụ nữ đích xác quá cao, có lẽ chỉ có Thương mới cảm thấy hứng thú với loại việc này. Ừ, Diệp tử, đây là tuyến đường chạy trốn tối ưu. Ngươi chỉ có nhiều nhất mười phút, khả năng xung mạch liên lạc mã hóa của chúng ta bị đối phương phá giải rất lớn. Mục nhắc nhở nói.

Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất ghi nhớ tuyến đường chạy trốn, cả quá trình chỉ tốn mười giây. Điều này hoàn toàn được lợi từ việc hắn thăm dò địa hình cả thành phố đầu tiên, mỗi một con đường, mỗi một giao lộ đều đã sớm ghi lại trong đầu hắn. Bởi vì biết đối phương có sự tồn tại của một vị hôi vực lĩnh giả siêu cấp, dưới áp lực nặng, công tác chuẩn bị của Diệp Trùng cũng làm vô cùng đầy đủ. Nhưng điều không ngờ là thật sự có lúc phải dùng tới.

Lại là bỏ chạy, chẳng lẽ mình thật sự là có số bỏ chạy sao? Diệp Trùng rên rỉ trong lòng, nhưng đã ở trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy.

*****

- Gia gia, ai kêu người động tới hắn chứ? Trên mặt Thu Mạn lúc này hoàn toàn không có chút dáng vẻ phụ nữ thành thục nào, mà giống như một đứa bé gái, gương mặt giận dỗi. Gương mặt ngọc làm điên đảo vô số người đó đỏ lựng lên, nhìn thấy làm người ta cảm thấy đáng yêu nói không nên lời.

- Hừ, dám động tới cháu gái ta, không muốn sống rồi, cháu từ nhỏ tới lớn vẫn không có ai dám động tới một sợi lông của cháu. Tên đáng chết này lại dám làm gẫy tay cháu, cho hắn chết một vạn lần cũng còn sợ ít. Trên màn hình do máy liên lạc ở trên tường bắn ra, một ông lão tóc bạc trắng đang nổi giận đùng đùng, râu tóc dựng ngược.

Đây chính là ông nội của Thu Mạn, Thu Nguyên Liệt. Thu Mạn từ nhỏ, cha mẹ vì một lần ngoài ý muốn mà cùng chết đi, tới tận bây giờ, nàng đều sinh sống cùng với ông nội. Chỉ là mấy năm nay, nàng chủ động yêu cầu ra ngoài tham gia công việc, Thu Nguyên Liệt đắn đo một lượt liền đồng ý. Sở nghiên cứu này chính là chỗ để cho nàng dùng để luyện tay nghề.

Nhìn thấy ông nội như vậy, Thu Mạn cũng chỉ đành yên lặng, biết rõ tính khí ông nội, nàng hiểu, gã tên Cao Dã này chỉ e đã lành ít dữ nhiều rồi. Không ai hiểu rõ ông nội rốt cuộc là lợi hại thế nào hơn nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt Thu Mạn không vui, Thu Nguyên Liệt không hề bận tâm. Đứa cháu gái này của mình mấy năm nay vẫn luôn khá bướng bỉnh, lần này để nó chịu thiệt thòi có lẽ đối với nó mà nói không hề là chuyện xấu.

Nhưng điều này không hề có nghĩa là lão chịu bỏ qua cho Diệp Trùng. Tên tiểu tử đáng chết này lại dám bẻ gãy tay của Mạn nhi, thật là làm lão quá tức giận. Từ nhỏ tới lớn, Mạn nhi căn bản chưa từng bị thương cho dù chỉ một chút, mà trước giờ, lão cũng thường vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại có người nhảy ra làm nên loại việc lão trước giờ vẫn cố tránh né, kêu lão làm sao không nổi trận lôi đình chứ. Vừa nghĩ tới sự đau đớn dữ dội khi tay của Mạn nhi bị bẻ gẫy, trong lòng Thu Nguyên Liệt liền nhói lên, vẻ giận trong mắt càng thêm nặng nề.

Qua một lúc lâu, Thu Nguyên Liệt mới từ từ bình tĩnh lại, lão ngồi trong phòng làm việc của mình, nghĩ xem lát nữa gặp mặt sẽ làm sao thu thập cái tên to gan lớn mật tên gọi Cao Dã kia.

Cao Dã? Trong lòng Thu Nguyên Liệt khẽ động, lão nhớ rằng Mạn nhi hình như từng để mình điều tra một người, hình như chính là người này. Nhưng lão cũng không để ý, liền giao cho thủ hạ đi làm. Tên Cao Dã này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại bẻ gãy tay của Mạn nhi? Đối với sức hút của Mạn nhi, lão hiểu rất rõ, mấy tên công tử đó, có ai vừa nhìn thấy Mạn nhi mà không như mấy tên mặt heo chảy nước dãi ròng ròng chứ? Tên này lại thật sự ra tay được!

Khi nhìn thấy tư liệu có liên quan tới Cao Dã, vẻ mặt Thu Nguyên Liệt dần dần trở nên ngưng trọng. Từ tư liệu của người này, giống như nhìn không ra bất cứ kẽ hở nào, mọi thứ đều đơn giản, rõ ràng, giống như không thể bình thường hơn. Nhưng Thu Nguyên Liệt là ai? Là một người thống lĩnh khoa tình báo trong tổ chức hơn 20 năm, làm sao lại nhìn không ra sự kỳ quặc trong đó chứ?

Tư liệu này quả thật quá hoàn mỹ, một loại hoàn mỹ đơn giản lại không thể bắt bẻ được. Không có ai có thể tìm thất bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó, ngay cả bản thân Thu Nguyên Liệt, cũng tìm không thấy bất cứ chỗ khả nghi nào trong đó. Điều này mới thật sự làm Thu Nguyên Liệt cảm thấy cảnh giác.

Người này không đơn giản!

Mau chóng lấy ra đoạn ghi hình Mạn nhi bị hắn bẻ gãy tay đó, tuy Mạn nhi không hề ở bên cạnh lão, nhưng với năng lực của lão, Mạn nhi có giờ phút nào không ở dưới sự bảo vệ của lão, chỉ cần lão muốn, Mạn nhi có thể luôn ở trong tầm mắt của lão. Thu Nguyên Liệt cẩn thận quan sát đoạn ghi hình này, cả quá trình bất quá chỉ mười mấy giây, nhưng Thu Nguyên Liệt lại nhìn cả mười phút. Lão không ngừng điều chỉnh phương hướng, quan sát từng chi tiết một.

Càng xem, quang mang trong mắt lão càng mạnh!

Người này không đơn giản!

Nếu như vừa bắt đầu lão vẫn chỉ là suy đoán, hoặc giả nói là một loại trực giác, vậy thì bây giờ lão hoàn toàn có thể khẳng định một điểm này. Từ thân thủ gã này biểu hiện ra mà xét, đối phương khẳng định tinh thông võ thuật. Mà điều làm lão chân chính cảm thấy nguy hiểm là ánh mắt của gã đàn ông tên gọi Cao Dã này, ánh mắt trong khoảnh khắc tay của Mạn nhi sờ vào hắn, đồng tử đột ngột co rút lại lộ ra sát khí mãnh liệt. Thu Nguyên Liệt từng thấy qua người thế này, từng thấy qua ánh mắt thế này. Chỉ có mấy kẻ thân kinh bách chiến, đã hình thành bản năng chiến đấu đó mới có ánh mắt đáng sợ thế này.

Loại cao thủ này, cho dù là ở trong tổ chức, lão chẳng qua cũng chỉ gặp qua mấy người mà thôi.

Một người như vậy tuyệt không đơn giản như trên tư liệu của hắn thế này. Khí chất trải qua chiến đấu tẩy luyện ra không thể mô phỏng được, lão cũng hiểu rất rõ thực lực thủ hạ của mình. Nói thật, Liên minh tự do có thể cùng ba thế lực lớn còn lại sánh ngang, khoa tình báo đóng vai trò không thể thiếu ở trong đó. Một thân phận ngụy tạo đơn giản không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của đám thủ hạ đó của mình, vậy thì chỉ có một loại khả năng, cũng tức là nói, tư liệu mà đám thủ hạ đó của mình lấy ra từ trung tâm thông tin nhân khẩu đã là giả rồi.

Thú vị a, thú vị a, tay của Thu Nguyên Liệt đặt trên bàn, ngón trỏ vô thức gõ nhẹ mặt bàn, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, lão đại thể có thể khẳng định, gã tên gọi là Cao Dã này chui vào sở nghiên cứu nhất định ôm ấp mục tiêu nào đó không thể nói với người khác.

Bất quá, cái sở nghiên cứu mà Mạn nhi chủ trì đó chẳng qua cũng chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Điều này làm lão vô cùng kỳ quái.

Nếu như là gian tế của ba thế lực lớn còn lại, vậy thì cũng quá đần độn rồi, lão lắc lắc đầu, lập tức đẩy cái suy nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu. Những kẻ cùng nghề với mình đó, giữa bọn họ đã đánh qua mấy lần, các bên có bao nhiêu cân lượng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tên này rốt cuộc là thuộc thế lực nào? Mục đích là gì? Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, điều Thu Nguyên Liệt lập tức nghĩ tới lại là điều này.

Hồi thần lại, lão không khỏi cười mỉa mai, mình nghĩ cũng quá nhiều rồi. Lập tức sẽ nhìn thấy tên đó, mọi thứ tự nhiên sẽ rõ ràng thôi. Hai mươi sư sĩ đi bắt một người. Nếu như vẫn bắt không được, vậy mấy tên đó đều có thể đem đi nuôi cá rồi. Hơn nữa, từ tư liệu hiện giờ mà xem, không hề có bất cứ dấu vết nào cho biết gã tên Cao Dã này là một sư sĩ, ngược lại, khả năng hắn là một võ thuật gia càng lớn hơn.

Nhưng cứ cho hắn là một sư sĩ cường đại đi, cũng tuyệt không thể nào chạy thoát khỏi nơi này. Nghĩ tới chỗ này, lão lập tức kết nối máy liên lạc, yêu cầu tất cả đơn vị tác chiến bước vào cảnh giới cấp hai.

Chính lúc lão đang cười thầm mình quá cẩn thận, bỗng, nụ cười trên mặt lão đột nhiên cứng lại.

Lão đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, một vấn đề rất có khả năng là trí mạng! Nếu như đối phương thật sự có thể sửa đổi số liệu của trung tâm thông tin nhân khẩu, vậy đối phương tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, không có ai hiểu rõ hơn lão năng lực có thể phát huy của một hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, bởi vì bản thân lão chính là một vị hôi vực lĩnh giả.

Hiểu rõ hôi vực lĩnh giả vĩnh viễn chỉ có hôi vực lĩnh giả.

Chính ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

*****

- Vào đi. Giọng nói của Thu Nguyên Liệt lộ ra sự uy nghiêm của người ở lâu trên cao.

Ba đại hán bước vào, vẻ mặt trắng xanh bất định, ánh mắt nhìn Thu Nguyên Liệt đều có chút e dè. Thu Nguyên Liệt người giống như tên, tính cách mạnh mẽ, thêm vào quản lý thuộc hạ cực nghiêm, thủ hạ đối với lão đều vô cùng kính sợ.

Thu Nguyên Liệt người già thành tinh, vừa nhìn dáng vẻ bọn họ liền không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sự tình hỏng bét rồi sao?"

Nhìn thấy Thu Nguyên Liệt nhíu mày, trong lòng ba người lập tức vô cùng hoảng sợ, nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là đại hán ở chính giữa cắn răng đứng ra, bất lực nói: "Vâng."

- Nói xem chuyện thế nào. Thu Nguyên Liệt nhấc ly trà do Khổ vị tùng mộc (gỗ tùng vị đắng) điêu khắc thành trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần sắc tự nhiên, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có chút khẩn trương vừa rồi.

Thấy Thu Nguyên Liệt không có trách mắng, thần sắc ba người chấn động, trong lòng biết đã thoát được một kiếp, vội vàng thêm mắm dặm muối nói lại tình hình một lượt.

Bọn họ vẫn chưa nhìn thấy kẻ địch, chẳng qua chỉ vừa hình thành bao vây, mục tiêu liền giống như biết hành động của bọn họ, phát động trước. Công kích của đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt, trong chớp mắt đánh nát một cái Á Liên, gây ra vụ nổ lớn. Vụ nổ đột ngột làm mấy cái quang giáp còn lại trở tay không kịp, tình thế có chút hỗn loạn, còn mục tiêu liền nhân kẽ hở cực ngắn này, rời khỏi vòng vây.

Quang giáp đối phương sử dụng không rõ, thủ đoạn tấn công không rõ, phương hướng bỏ chạy không rõ.

Nói tới chỗ này, có thể tự bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ, mặt ba đại hán lại đồng thời đỏ lên.

Thu Nguyên Liệt không nói gì, sự cao minh của đối phương có chút ra ngoài ý liệu của lão, nhưng nghĩ tới sau lưng đối phương có một vị hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, có thể biết trước tin tức cũng không kỳ quái gì. Ngược lại, mục tiêu chỉ dùng một kích liền đánh nát một cái Á Liên. Điều này làm lão có chút kinh ngạc. Á Liên là quang giáp tác chiến tiêu chuẩn trong Liên minh, hỏa lực mạnh, hơn nữa cận chiến, đánh xa đều có thể. Trừ ở phương diện vỏ giáp hơi kém ba thế lực lớn còn lại một chút xíu, trang bị còn lại, mọi người chẳng qua cũng sàn sàn như nhau, cho nên từ biểu hiện của Á Liên trên chiến trường mà xét, có thể làm người ta vô cùng vừa ý.

Sư sĩ có thể điều khiển Á Liên, cũng là sư sĩ trải qua bồi dưỡng có hệ thống trong Liên minh, bọn họ không chỉ phải tinh thông xạ kích, còn đồng thời cần phải tinh thông cận chiến quang giáp, luận năng lực tác chiến cá thể, so với ba thế lực lớn cũng thua kém chẳng bao nhiêu. Quang giáp phổ thông muốn đánh bại Á Liên, vậy căn bản là không thể nào, trừ quang giáp của ba thế lực lớn còn lại: Thần Thức của Tông sở, Tinh Diễm của Hắc giác, Bạch Khả của Hiệp hội sư sĩ. Mà trong nháy mắt liền đánh nát một cái Á Liên, hơn nữa còn có thể thoát khỏi 19 cái Á Liên, vậy chỉ có khả năng là quang giáp cao cấp của ba thế lực lớn khác, hơn nữa cực có khả năng là át chủ bài của ba phe kia.

Chỉ trong chớp mắt, nhiều suy nghĩ như vậy đã thoáng qua trong đầu Thu Nguyên Liệt.

Tổ hợp một ách chủ bài thêm một hôi vực lĩnh giả, là tổ hợp làm người ta không sao xem thường được.

Phẩy phẩy tay, Thu Nguyên Liệt ra dấu ba người có thể rời đi, ba người giống như được đại xá, vội vàng rời khỏi phòng của Thu Nguyên Liệt. Điều động át chủ bài có chút phiền phức, nhưng Thu Nguyên Liệt không hề định sử dụng át chủ bài trong Liên minh. Một át chủ bài có lợi hại, cũng chống không nổi nhiều người, Liên minh tự do so với ba thế lực lớn khác, có một ưu thế cực kỳ quan trọng, đó chính là ưu thế về số lượng.

Mình đã khởi động cảnh giới cấp hai, vậy đối phương muốn im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố này, cho dù hắn là át chủ bài cũng không có quá nhiều khả năng. Nhưng thêm một hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp, Thu Nguyên Liệt biết rõ cái lưới mình giăng này vẫn không đủ nghiêm mật.

Hôi vực lĩnh giả. Trong mắt Thu Nguyên Liệt bùng lên một mớ tinh mang, hôi vực lĩnh giả chỉ có thông qua hôi vực lĩnh giả tới áp chế. Mình cũng gần mười mấy năm không tự mình ra tay rồi nhỉ. Nhớ tới năm tháng tung hoành trong mạng mô phỏng lúc trước đó, Thu Nguyên Liệt không khỏi sinh ra chút cảm giác máu nóng sục sôi. Thoáng cái, hơn 20 năm đã trôi qua rồi a! Thu Nguyên Liệt cảm khái trong lòng.

Hơn 20 năm trước, lão vì Liên minh làm một việc vô cùng quan trọng, độ khó của nhiệm vụ đó cực cao, nhưng lão lại hoàn thành hoàn mỹ vô khuyết, cũng chính vì biểu hiện hoàn mỹ lần đó của lão, không lâu sau đó, lão liền vinh dự thăng lên tổng lãnh đạo của khoa tình báo trong tổ chức. Ở vị trí này một hơi là 20 năm, trừ mấy năm đầu tiên, sau này cùng với việc lão làm cho khoa tình báo dần dần hoàn thiện, lão tự mình ra tay càng lúc càng ít, từ mười mấy năm trước tới tận bây giờ, lão đều chưa từng ra tay lần nữa, cho dù khoảng thời gian trước, khi đối diện với sự thâm nhập điên cuồng của tình báo ba thế lực lớn còn lại, lão cũng không có ra tay.

Tuy mười mấy năm không ra tay rồi, nhưng điều này không hề có nghĩa là năng lực của mình bị giảm xuống, mỗi ngày lão đều phải phí khá nhiều thời gian để nghiên cứu thuật toán, so với lúc trước, ở phương diện sáng tạo, lão thua xa sức tưởng tượng lúc trước, nhưng ở phương diện chặt chẽ của thuật toán, lão lại không biết đã vượt xa lúc trước bao nhiêu lần rồi.

Xem ra, mình phải ra tay rồi!

May mà Diệp Trùng đã điều tra tỉ mỉ mà chu đáo cả thành phố này, địa hình của thành phố đã quen thuộc vô cùng. Nếu không, tuyến đường chạy trốn Mục thiết kế cho mình, phỏng chừng đối với hắn cũng rất mù mờ.

Trước mắt đã là bức tường thứ 18 Diệp Trùng phá thủng, vì tránh tuần tra của kẻ địch, Diệp Trùng không thể không xuyên qua nhà người khác. Đương nhiên điều này không tránh được sẽ gặp một số người, nhưng khi đối phương vẫn chưa có phản ứng, Diệp Trùng đã đánh ngất đối phương. Đây cũng là nhờ lúc trước Diệp Trùng học qua sinh lý học, điều này làm hắn càng nắm chắc chính xác hơn làm sao thông qua cú đánh mà làm người ta hôn mê.

Giết người không hề là việc vui sướng gì, Diệp Trùng vẫn chưa tới mức háo sát. Lúc trước chỉ là không hiểu làm sao lợi dụng mánh khóe khác mà thôi. Bây giờ, đối với hắn mà nói, phương pháp có thể lựa chọn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa không cái nào không tiết kiệm thời gian, công sức, cũng chính là không cần thiết phải giết người.

Nhìn thời gian, Diệp Trùng tới vị trí hiện giờ đã tốn hết ba phút, nếu như không có chuyện bất ngờ, vậy thì mười phút chắc là có thể trở về Hoa hoa công tử, chỉ cần có thể vào Hoa hoa công tử, vậy mình cũng đồng nghĩa là an toàn rồi. Hỏa lực của Hoa hoa công tử hiện giờ cường hãn, thêm vào việc trang bị động cơ mới, vỏ giáp mới, muốn thoát khỏi trùng vây không hề là việc khó.

Diệp Trùng vừa nghĩ vừa chạy, tốc độ không giảm xuống chút nào.

Trước mặt lại xuất hiện một bức tường, Diệp Trùng không chút trù trừ, trong khoảnh khắc sắp tiếp xúc với mặt tường, một quyền đấm mạnh ra.

Bụp, âm thanh rất nhỏ, trên tường xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện.

Diệp Trùng hơi ngẩn người, mười tám bức tường trước, Diệp Trùng dùng cùng sức mạnh, không có cái nào không bị phá thủng. Một quyền xem ra không hề có chỗ kỳ dị gì này của Diệp Trùng, thật ra bên trong hàm chứa kỹ xảo xếp chồng sức mạnh của họ Lam ở Cửu Nguyệt, uy lực mạnh mẽ. Với lại, một điểm quan trọng nhất là, sử dụng loại kỹ xảo này đánh tường sẽ không hề gây ra âm thanh quá lớn.

Nhưng bức tường trước mắt lại chỉ xuất hiện vết nứt, tình huống sụp đổ trong tưởng tưởng không hề xảy ra.

Diệp Trùng đi tới trước, thò tay khẽ gõ lên bức tường, mảnh vỡ của nguyên liệu phức hợp bị vỡ nát lập tức rơi xuống như mưa. Diệp Trùng giật mình, hai tay vội vàng cử động. Diệp Trùng giống như sinh ra vô số đôi tay, mau chóng đón lấy mảnh vỡ từ trên tường rơi xuống.

Tiếp lấy, sau đó đặt nhẹ trên mặt đất, thân hình Diệp Trùng đã ảo hóa thành một màn hư ảnh.

Cả quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào, điều duy nhất Diệp Trùng hiện giờ đáng chúc mừng là tốc độ tay của mình đủ nhanh, nếu không, âm thanh mảnh vỡ rơi trên mặt đất rất có khả năng sẽ kinh động người trong phòng, nhưng cho dù tốc độ tay của Diệp Trùng kinh người, nhưng trước mặt mảnh vỡ như mưa này, Diệp Trùng cũng phải thầm kêu khổ trong lòng.

Cả quá trình không quá mười giây, Diệp Trùng lại đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhưng cũng may, không có bỏ sót một mảnh nào.

Hít thở sâu vài cái, hơi thở của Diệp Trùng cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Quá trình vừa rồi tuy rất ngắn, nhưng lại tiêu hao thể lực khá lớn của Diệp Trùng, so với đánh vỡ 18 bức tường trước đó còn mệt hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Trùng thêm kêu không tốt.

Trước mắt Diệp Trùng rõ ràng là một bức tường hợp kim! Hai lớp tường do nguyên liệu phức hợp bình thường chế thành kẹp một lớp tường hợp kim dày cộm ở giữa. Bảo vệ nghiêm mật thế này chỉ xuất hiện ở một số gia đình có thực lực nhất định. Đối phương ngay cả tường cũng phí nhiều tâm cơ như vậy, nếu như không có một số người bảo vệ, đó mới là có chút kỳ quái.

Điều này làm Diệp Trùng vô cùng đau đầu, hiện giờ không hề là thời cơ tốt để giao đấu với người khác. Diệp Trùng phỏng chừng tiếng động của mình chỉ cần hơi lớn một chút, chỉ e sẽ bị cái đám quang giáp đông như kiến đó đè chết.

Nhưng trên sơ đồ đường đi Thương (Mục chứ nhỉ) đưa cho mình, nơi này lại là chỗ phải đi qua. Diệp Trùng như tia chớp lướt tới cửa sổ bên cạnh, cẩn thận nhìn ra ngoài, nhưng số lượng đông đảo của quang giáp nhìn thấy ở bên ngoài, vượt quá ý liệu của Diệp Trùng. Hơn nữa hắn còn nhìn thấy mấy loại quang giáp mình chưa từng thấy qua, Diệp Trùng vội rụt đầu trở vô.

Xem ra người sống sau bức tường khẳng định là một nhân vật lớn, tuy không biết là ai, nhưng cảnh tượng trước mắt không hề ngăn cản hắn đưa ra phán đoán như vậy.

Diệp Trùng có chút lúng túng.

Nhưng thời gian không cho Diệp Trùng cơ hội do dự, thực tế, hắn cũng hoàn toàn không có chỗ để lựa chọn, nếu như không trở về Hoa hoa công tử trong vòng mười phút, vậy thì chỉ e mình sẽ chôn thây ở đây.

Ở chiến trường khác, chiến đấu cũng đã mở màn.

Bầu không khí khẩn trương đầy trong Hoa hoa hoa công tử, mọi người đều ở phòng thuyền trưởng, tiểu Thạch đầu vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước quang não, số liệu của quang não như thác nước chảy xuống, nếu như có Diệp Trùng, nhất định sẽ vô cùng quen thuộc với cảnh tượng này.

Rất mau, số liệu trước mặt tiểu Thạch đầu dừng thay đổi, biến thành một kết cấu tổ ong dạng lưới, tiểu Thạch đầu vội vàng hành động, hắn phải hỗ trợ Mục thực hiện một số thuật toán. Ở phương diện tính toán, thiên tài của tiểu Thạch đầu đã được sự chấp nhận của Mục, có thể có được sự chấp nhận của Mục, cho nên có thể trở thành đối tác của Mục, thành tựu của tiểu Thạch đầu ở phương diện này tự nhiên không cần phải nói nhiều.

Phối hợp nhiều ngày như vậy, tiểu Thạch đầu và Mục đã có sự ăn ý không tồi, hai bên thông qua quang não để liên lạc, không nói một lời nào. Cả phòng thuyền trưởng không có bất cứ âm thanh nào, không khí cực kỳ đè nén. Liên Nguyệt ở một bên cũng không giúp được gì, nhưng hắn đã không có chút tâm tình nào để thực hiện nghiên cứu của mình. Nhưng cho dù hắn có cách nghĩ đó cũng không thể nào, tất cả quang não trên Hoa hoa công tử, đều bị Mục sử dụng để đối kháng với hôi vực lĩnh giả siêu cấp này.

Hắn không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.

Trúc Linh nhắm mắt ngồi yên, bước vào trạng thái minh tức, mà bên cạnh nàng, Qua Dực giống như thần bảo vệ đứng nghiêm.

Tình thế hết sức căng thẳng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-485)