Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 196

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 196: Khống chế ngược
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Trùng gọi Thủ Hộ ra, trước khi gặp bức tường này, địa hình phức tạp đối với Thủ Hộ mà nói, không khác gì một loại gánh nặng, tầm nhìn trắng đen cũng sẽ làm Diệp Trùng không thể nào cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh tinh tế như thế, cho nên hắn lựa chọn giải trừ Thủ Hộ. Nhưng bức tường trước mặt này, vẫn là dựa vào Thủ Hộ thì nhẹ nhàng hơn một chút. Với lại Diệp Trùng không muốn sau khi xuyên qua bức tường này, đối mặt sự vây công của kẻ địch mà mình ngay cả thời gian gọi Thủ Hộ ra cũng không có. Ai biết phía sau bức tường là cái gì?

Chỉ cần mình điều khiển Thủ Hộ, vậy vô luận là tình huống hiểm ác thế nào thì mình cũng có sức để liều.

Thủ hộ màu vàng kim tỏa ra ánh sáng bức người, cặp mắt trộn lẫn màu bạc và đen giống như có thể thu hút tâm hồn người khác, Diệp Trùng giống như mặc một bộ đồ du hành vũ trụ bó sát người, thể hình cân bằng có hơi gầy hiện ra rõ ràng. Mặt nạ kim loại mềm mại dán sát vào mặt Diệp Trùng, làm cho mỗi một biểu tình của Diệp Trùng đều được biểu hiện ra vô cùng rõ ràng. Mặt nạ màu vàng kim, cặp mắt trắng đen, thêm vào đường nét lạnh lùng của bộ mặt, Diệp Trùng lúc này xem ra ngụy dị và lạnh lẽo khó nói nên lời.

Không lưỡng lự chút nào, Diệp Trùng với tốc độ nhanh nhất rút hai thanh trủy thủ ra, mỗi một giây hiện giờ đối với hắn mà nói đều vô cùng quý giá, rất có khả năng sẽ quyết định sống chết của hắn.

Soạt soạt hai cái, tốc độ đôi tay Diệp trùng nhanh tới mức làm người ta khó mà thấy rõ, vô thanh vô tức, trên bức tường hợp kim này rõ ràng xuất hiện một vết cắt hình chữ khẩu hoàn chỉnh.

Diệp Trùng vừa ý nhìn vết cắt trên bức tường hợp kim, hai thanh trủy thủ này quả nhiên không làm mình thất vọng, sắc bén tới mức làm người ta kinh ngạc a!

Đỗ Vân dựa vào cửa chính, nhìn đám quang giáp Á Liên như gặp đại địch ngoài cửa, lười biếng ngáp một cái.

Chậc chậc, thời buổi này, quả nhiên người gì cũng có a. Đỗ Vân không khỏi cảm khái như vậy, hôm nay hắn mới nghe nói tay của tiểu thư Thu Mạn lại bị một gã bẻ gẫy. Nói thật, hắn mới nghe nói tin tức này, căn bản là không tin. Tiểu thư Thu Mạn da thịt mềm mại, tay bị bẻ gẫy đương nhiên không có gì. Nhưng nếu như kẻ làm việc này là đàn ông, vậy hắn hoàn toàn có lý do nghi ngờ tính chân thật của nó.

Đó là người con gái xinh đẹp làm cho biết bao người nghẹt thở a! Nghĩ tới gương mặt hoàn mỹ đó, phong tình biến ảo liên tục của cặp mắt biết nói, tuyệt đối không có người đàn ông nào ra tay được. Nhịp tim của Đỗ Vân nhịn không được tăng tốc đập binh binh. Loại phụ nữ thành thục này là người tình trong mộng tuyệt nhất trong lòng mỗi người đàn ông, Đỗ Vân cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn trước giờ tự biết mình. Loại phụ nữ này không phải thứ mình có thể có được, đừng nói sau lưng nàng ta chính là Thu lão, vừa nghĩ tới tính khí nóng nảy của ông già đó, chút ý niệm vừa mới dâng lên đó của Đỗ Vân lập tức giống như ngâm vào nước đá, biến mất tăm mất dạng.

Mình vẫn thành thật mà hoàn thành nhiệm vụ đi, nhưng tiểu thư Thu Mạn hình như thật sự bị thương a. Hắn xoay mặt liếc nhìn vô phòng, tính cố chấp của vị tiểu thư này giống ông nội nàng như khuôn đúc, lại lựa chọn chỗ ở thế này. Tuy đã thực hiện tăng cường an toàn, nhưng nơi này không hề có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nhưng nhìn đám quang giáp vây thành mấy vòng ở ngoài cửa, trên thực tế, bên ngoài phòng vô luận là trên trời hay dưới đất đều có quang giáp đang tuần tiễu, thêm mình, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Hắn cũng là vừa mới đột nhiên nhận được lệnh điều tới chỗ này bảo vệ tiểu thư Thu Mạn.

Với hắn, đây chắc chắn là điều tốt a. Đỗ Vân hiện giờ lại muốn thật sự xảy ra chút chuyện, như thế mình cũng có cơ hội thể hiện, nếu như có thể làm cho tiểu thư Thu Mạn chú ý, vậy tuyệt đối là việc làm người ta sung sướng. Nhưng theo như sự bảo vệ nghiêm mật trước mắt thế này, Đỗ Vân không tin còn có ai thật sự ngốc tới đây gây chuyện.

Có lẽ, hôm nay chẳng qua chỉ tới làm cảnh mà thôi, Đỗ Vân tự châm biếm trong lòng.

Bỗng, nét mặt Đỗ Vân sợ hãi, Đỗ Vân lúc này hoàn toàn không có dáng vẻ nhởn nhơ vừa rồi, vẻ mặt nghiêm túc, hơi nghiêng tai, giống như đang lắng nghe gì đó. Là sư sĩ cao cấp trong Liên minh tự do, so với sư sĩ thông thường, thực lực của hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Điều này cũng là nguyên nhân hắn được phái tới đây.

Hắn nghe thấy một tiếng động hơi nhỏ nhưng trầm muộn, nếu như là người thường, khẳng định sẽ hoài nghi có phải là ảo giác, nhưng Đỗ Vân sẽ không đưa ra phán đoán như vậy, cao thủ chân chính, đối với thực lực của mình đều vô cùng tự tin.

Nhưng tiếp theo lại yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.

Vẻ mặt của Đỗ Vân lại trở nên ngưng trọng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất gọi quang giáp của mình ra.

Chỉnh thể quang giáp của Đỗ Vân có màu xám bạc, bề mặt hình như trải quả xử lý mài dũa, không hề phản quang, cho người ta cảm giác vững chắc. So với thể hình to lớn 15 mét của Á Liên, cái quang giáp này xem ra rõ ràng là chắc nịch hơn nhiều. Từ bề ngoài mà xem, nó hình như là một cái quang giáp cận chiến, khiên chắn, kiếm laser đều có đủ, thứ duy nhất thu hút ánh mắt người khác là xiềng xích màu đỏ gần như che kín nửa thân trên của nó. Điều này làm nó xem ra giống như mặc một cái giáp xiềng xích màu đỏ. Hai đầu xiềng xích là hai quả cầu kim loại cắm đầy gai nhọn, trong hai khoang bắn ẩn giấu ở phần vai hơi u lên, ẩn giấu vũ khí nang lượng có uy lực cực lớn. Điều này làm nó thật sự trở thành một cái quang giáp cận viễn đều được.

Quang giáp của Đỗ Vân ở Liên minh tự do cũng khá có uy danh, nó có một cái tên cực kỳ dễ nghe: Phong Linh (chuông gió). Đám sư sĩ chung quanh thấy Đỗ Vân đột nhiên gọi quang giáp của mình ra, không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bọn họ căn bản là không phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào. Nhưng người có danh, cây có bóng, danh vọng của Đỗ Vân có số má ở đó, ai cũng không dám xem thường, thấy Đỗ Vân đột nhiên có động tác như vậy, nhất thời mọi người đều như lâm đại địch.

Nhưng khẩn trương mà không có mục tiêu làm bọn họ xuất hiện chút hỗn loạn nho nhỏ.

Đỗ Vân đã không có thời gian để ý tới bọn họ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất leo lên buồng lái của Phong Linh. Từ trang bị của quang giáp thì có thể nhìn ra được, con đường sư sĩ trong Liên minh tự do đi đều là con đường tu luyện cận viễn chiến cùng lúc, trong đó đánh xáp lá cà cũng là hạng mục huấn luyện bọn họ phải tập. Là kẻ nổi bật trong số đó, thực lực ở phương diện này của Đỗ Vân không cần phải nghi ngờ, trèo vào buồng lái vô nghi là phương pháp nhanh nhất trước mắt.

Vừa vào buồng lái, Đỗ Vân nghĩ cũng không nghĩ, xông thẳng vào trong phòng.

Phong Linh tuy rằng so với Á Liên thì nhỏ hơn nhiều, nhưng dù gì vẫn cao 12 mét, của phòng nào chứa nỗi, nhưng Đỗ Vân dưới tình huống khẩn cấp, căn bản không lo được nhiều như vậy. Sau tiếng động trầm muộn vừa rồi, hắn liền cảm thấy không ổn, đột nhiên trong đầu lóe sáng lên, hắn bỗng nhiên nghĩ ra kẻ địch có khả năng lựa chọn chỗ nào để làm chỗ đột phá.

Đáng chết thật!

Bức tường đã trải qua gia cố cũng không cản được cú ủi của Phong Linh, oành một tiếng, phế liệu bay tán loạn, trong nháy mắt Đỗ Vây đã điều khiển Phong Linh lao vào phòng. Tất cả sư sĩ ngoài cửa ai nấy đều ngẩn ra nhìn cử động điên cuồng mà khó hiểu này của Đỗ Vân, không ai có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.

Người trong phòng cũng bị động tĩnh lớn này làm kinh động.

Cặp mắt vốn trống rỗng của A Quảng vẫn luôn đứng sau lưng Thu Mạn đột nhiên sáng bừng lên, hắn đã chuyển tới trước người Thu Mạn, động tác nhanh tới mức làm người ta không sao nhìn rõ. Thu Mạn chỉ cảm thấy oành lớn một tiếng, gần như đồng thời, trước mắt tối lại, A Quảng đã đứng ở trước người nàng.

Cú ủi của Phong Linh làm cho rất nhiều mảnh hợp kim và tài liệu phức hợp cùng bay về phía Thu Mạn.

Đỗ Vân thầm kêu không hay, nghĩ tới mình một lòng chỉ nghĩ tới kẻ địch, căn bản quên đi tiểu thư Thu Mạn có thể không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào, nhưng không đợi hắn có động tác gì, hai tay A Quảng đã đứng trước mặt Thu Mạn giống như hoa tươi bỗng nhiên nở rộ, mấy mảnh vỡ bay vù vù bị đôi tay xem ra không hề có bao nhiêu sức mạnh đó của hắn nhẹ nhàng gạt ra, bắn ra bốn phương tám hướng của căn phòng, không có mảnh vỡ nào đánh trúng A Quảng, Thu Mạn sau lưng hắn ngay cả bụi cũng không đụng tới.

Đỗ Vân không khỏi thở phào, người trung niên có ánh mắt trống rỗng, giống như khúc gỗ bên người Thu Mạn mà hắn giờ đây mới chú ý tới này lại là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ. Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận đòn tay vừa rồi đó của người trung niên quả thật là tuyệt vời vô cùng, bản thân tuy cũng có thể đánh bay tất cả mảnh vỡ, nhưng hắn tuyệt làm không được tới mức nhẹ nhàng như thế.

Chính ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra! Oành, lại là một tiếng động lớn, bức tường bên tay phải của Đỗ Vân đột nhiên nổ tan tành, vô số mảnh vỡ bay thẳng dữ dội về phía bên này.

Đỗ Vân suy cho cùng thực lực mạnh mẽ, tuy hoảng mà không loạn, có người trung niên ở đây, mấy mảnh vỡ này khẳng định không cách nào làm tiểu thư Thu Mạn bị thương.

Hai tay Đỗ Vân vẫn luôn không rời khỏi bàn điều khiển, thực tế, từ khoảnh khắc hắn vừa vào căn phòng này, hắn đã ở trong một loại trạng thái cực kỳ cảnh giác.

Đột nhiên, đồng tử của Đỗ Vân đột nhiên mở to, một khối kim loại hai mét vuông ở giữa mấy mảnh vỡ này, với thế sấm to sét lớn ầm ầm xông về phía tiểu thư Thu Mạn. Khối kim loại to lớn thế này, dưới tốc độ như vậy, nếu như bị chính diện tông trúng, vậy thì người bị tông tuyệt đối sẽ hóa thành một đống bùn thịt, cho dù khá tin tưởng thân thủ của người trung niên, Đỗ Vân cũng không dám mạo hiểm.

Hai tay cử động trên bàn điều khiển.

Xiềng xích màu đỏ vốn dĩ quấn trên người Phong Linh giống như một con rắn đột nhiên ngẩng đầu, mạnh mẽ bắn ra! Tốc độ cực nhanh, so với khối kim loại còn nhanh hơn vài phần, mà gai nhọn trên quả cầu kim loại ở đỉnh sợi xích giống như răng rắn độc, lóe lên một chuỗi quang ảnh.

Ting!

Tiếng kim loại va chạm chói tai rít lên làm đau đớn màng tai, khối kim loại đó cũng bị va chạm làm cho thế tiến tới hơi lệch, bay lệch sang một bên. Bất quá, trên mặt Thu Mạn vốn không có bất cứ thiết bị gì bảo vệ đôi tai lộ ra vẻ đau khổ.

Lực chú ý của Đỗ Vân khẩn trương cao độ, tới tận bây giờ, bóng dáng kẻ địch vẫn chưa có xuất hiện, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy quả cầu kim loại đánh trúng khối kim loại, trái tim hắn hơi thả lỏng.

Nhưng, chính ở 0, 1 giây trước khi quả cầu kim loại ở đỉnh sợi xích của hắn đánh trúng khối kim loại to lớn đó, trước mắt Đỗ Vân bỗng hoa lên, một bóng người màu vàng kim đột nhiên từ sau khối kim loại hai mét vuông đó nhảy ra, tốc độ mau lẹ vô bì, vậy mà để lại trước mặt Đỗ Vân một chuỗi tàn ảnh.

Trong lòng Đỗ Vân kinh hãi! Nhanh quá!

Thân ảnh màu vàng kim đó thoáng cái bắn lên tường, trong khoảnh khắc tiếp xúc với tường, một sự ngừng lại cực nhỏ làm Đỗ Vân cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo thật sự của thân ảnh màu vàng kim này.

Người này mặc một lớp đồ bó sát người màu vàng kim kỳ quái trên người, ngay cả nguyên khuôn mặt của hắn cũng che kín mít, ánh sáng kim loại màu vàng kim kỳ dị, chất liệu xem ra vô cùng mềm mại, ngay cả vẻ mặt lạnh lẽo của đối phương cũng khắc họa rõ nét, trên mặt nạ màu vàng kim, cặp măt xen lẫn màu đen và bạc mang đến cho người khác sự xung đột thị giác mạnh mẽ.

Không thể hiểu nổi, trong lòng Đỗ Vân phát lạnh, hắn thế nào cũng không ngờ, cặp mắt xen lẫn màu bạc và đen đó sẽ vĩnh viễn không sao xóa nhòa được trong tim hắn.

Sự khựng lại trong khoảnh khắc của người này, tư thế cực kỳ quái dị, hai chân hơi cong, một tay đặt trên mặt tường, cả người giống như cung đang trữ đầy lực.

Không hay! Đỗ Vân vừa nhìn liền phán đoán ra ý đồ của đối phương, sắc mặt đại biến, đôi tay cử động như tia chớp!

*****

Nói thật, Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ người đằng sau bức tường này lại là Thu Mạn, tuy nguồn gốc của mọi thứ đều có quan hệ với người phụ nữ này, nhưng trong lòng Diệp Trùng không hề có mấy thứ tình cảm như là thù hận. Trong mắt hắn, Thu Mạn chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, chỉ là một người phụ nữ so với những người phụ nữ khác thì nguy hiểm hơn nhiều, ừ, hiện giờ có thể là kẻ địch của hắn.

Nhưng uy hiếp của Thu Mạn đối với mình hiện giờ không lớn bằng cái quang giáp màu xám bạc đang tới đó.

Diệp Trùng hiện giờ không như lúc trước, cái gì cũng không hiểu, chỉ cần là kẻ địch, quan sát của Diệp Trùng thường sẽ nhạy bén dị thường. Gần như chỉ trong nháy mắt, Diệp Trùng liền nhìn thấu tình thế trước mắt.

Mấy người này đang bảo vệ người phụ nữ đó!

Từ lúc Diệp Trùng phá tường chui ra tới lúc Diệp Trùng nhảy tới mặt tường, cả quá trình chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhưng cho dù là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thực lực cái quang giáp màu xám bạc này thể hiện ra vẫn làm Diệp Trùng không dám coi thường.

Đối phương rõ ràng là một cao thủ, vô luận là ở mặt kỹ xảo, hay là ở mặt dự đoán động tác của mình, đều thể hiện ra thực lực không tầm thường. Mà vũ khí kiểu tạ xích biến chủng này, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên gặp được, nhưng điều này không hề ngăn cản hắn biểu lộ sự tán thưởng đối với sự linh xảo của nó.

Thật ra không chỉ Diệp Trùng, ở trong thời đại này, người vẫn có thể vừa mở miệng liền gọi ra được tên nó quả thật là ít đến đáng thương, Lưu tinh chùy. Loại vũ khí cho dù là ở thời cổ đại cũng là thứ khá lạ lẫm này, bây giờ lại được ứng dụng trên quang giáp, xem ra ít nhiều có chút quái dị.

Do độ khó trong việc sử dụng nó khá cao, hơn nữa cần phải có bí quyết phát lực đặc biệt, hiện giờ người vẫn có thể sử dụng nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cũng may Diệp Trùng trước giờ chưa từng có thói quen đánh giá thấp kẻ địch, càng không cần nói loại phương thức tác chiến và vũ khí hắn chưa từng thấy qua này. Linh hoạt, nhạy bén, đa biến, trong nháy mắt, trong lòng Diệp Trùng đã đưa ra một loạt đánh giá.

Về mặt chiến đấu, Diệp Trùng giống như có trực giác trời sinh.

Thật ra, ngay khoảnh khắc hắn phá tường vừa rồi, nhìn thấy cái quang giáp màu xám bạc này, Diệp Trùng liền hiểu kế hoạch bỏ trốn mà Mục lập ra cho mình chỉ e bị hẫng rồi, kế hoạch của Mục dựa trên một điểm, đó chính là không làm đối phương chú ý. Khi nhìn thấy Thu Mạn, còn có cái quang giáp màu xám bạc này, Diệp Trùng liền hiểu, không làm đối phương chú ý là một việc căn bản không thể nào. Huống chi bên ngoài còn có lượng lớn quang giáp bảo vệ.

Cũng may Diệp Trùng không hề là người không biết ứng biến, phương pháp tốt nhất trước mắt chính là bắt giặc phải bắt vua trước, trên tay có nhân vật quan trọng của đối phương, cũng có thể làm cho kẻ địch ném chuột sợ vỡ bình. Nghĩ tới chỗ này, ánh mắt của hắn không tự chủ được mà bay tới trên người Thu Man mặt mày đang kinh hoảng.

Vô luận từ góc độ nào mà xét, nàng đều là một con tin không tồi.

Diệp Trùng giống như một con ếch màu hoàng kim ngồi chồm hổm trên tường, ánh mắt nghiêm nghị đột nhiên bắn về phía Thu Mạn, cái đùi hơi cong cung cấp cho hắn đủ lực bạo phát, ra sức đạp một cái, cả người hắn như một mũi tên màu vàng kim, bắn về phía Thu Mạn!

Hai mắt Đỗ Vân lúc này đỏ lựng lên! Ngay trước khi Diệp Trùng rời khỏi bức tường, cái Lưu tinh chùy còn lại vèo vèo bay nhắm tới khoảng giữa Diệp Trùng và Thu Mạn, gai nhọn sắc lẻm trên Lưu tinh chùy dữ tợn vô cùng, giống như muốn cắn nuốt người ta.

Trước mắt Diệp Trùng hoa lên, một cái Lưu tinh chùy lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn, gai nhọn cắm đầy trên đó làm người ta nhìn thấy mà phát lạnh trong lòng. Tốc độ Diệp Trùng lúc này quá nhanh, nếu như tông thẳng vô đó, cho dù có Thủ hộ bảo vệ, hắn cũng không xác định mình có thể còn mạng hay không.

Nhưng thân hắn lúc này lại đang ở trên không, căn bản không chỗ mượn lực, muốn tránh cũng tránh không khỏi, hơn nữa. Điều quan trọng nhất là, cơ hội hễ bỏ là mất, nếu như đợi mấy cái quang giáp ở bên ngoài đó tiến vào, vậy suy nghĩ muốn lấy Thu Mạn làm con tin của mình cũng tuyên bố tiêu tùng. Điều này cũng có nghĩa là khả năng chạy thoát khỏi chỗ này của mình sẽ rớt xuống một giá trị cực thấp.

Tuy ở vị trí đối địch, Diệp Trùng vẫn thầm khen sự xảo diệu một chiêu này của sư sĩ bên trong cái quang giáp màu xám bạc đó.

Nhưng nếu như đơn giản như vậy mà bỏ cuộc, vậy Diệp Trùng cũng không phải là Diệp Trùng rồi!

Tốc độ lướt trên không của Diệp Trùng quả thật quá nhanh! Cái Lưu tinh chùy trong mắt hắn mau chóng phóng lớn, hắn thậm chí nhìn thấy rõ vẻ sắc lạnh của mũi gai nhọn trên Lưu tinh chùy. Càng nguy cấp càng cần phải bình tĩnh, hoảng loạn lúc này không hề có thể có bất cứ cải thiện nào đối với hoàn cảnh của mình, ngược lại sẽ làm cho mình chết càng nhanh hơn. Kinh nghiệm của vô số trận chiến sinh tử ở phút giây quan trọng này làm Diệp Trùng lúc này vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhìn Lưu tinh chùy càng lúc càng gần, trái tim Diệp Trùng ngược lại trở nên bình tĩnh!

Cặp mắt Diệp Trùng không động đậy nhìn chằm chằm gai nhọn chi chít trên bề mặt Lưu tinh chùy.

Đúng! Chính là lúc này! Trong mắt Diệp Trùng bùng lên một quầng tinh mang, tay phải vẫn luôn buông thõng ở eo đột ngột thò ra, mà mục tiêu, hiển nhiên là gai ngọn trên Lưu tinh chùy trước mặt!

Nếu như có ống kính quay chậm thì sẽ nhìn thấy một màn kỳ dị, chính trong khoảnh khắc Diệp Trùng đụng trúng cái Lưu tinh chùy đó, tay phải của Diệp Trùng nhẹ nhàng nắm lấy thân gai của một cái gai trên mặt của Lưu tinh chùy, không giống mạnh như sấm sét lúc nãy, động tác này giống như người đẹp vén ống tay áo, không mang chút khí tức khói lửa nào, mà cũng chính trong khoảnh khắc tay phải của Diệp Trùng nhấc cái gai này, đôi vai và cánh tay của Diệp Trùng đột nhiên phồng lên, mà chỗ eo lại đột ngột thu nhỏ lại vài phần, cả nửa thân trên đột nhiên hiện ra hình dạng tam giác ngược một cách kỳ dị.

Mỗi một cái gai trên Lưu tinh chùy đều thô to như cánh tay của một người thành niên, tay phải nắm trên đó của Diệp Trùng cũng không thấy dùng sức thế nào, cả nửa thân trên xuất hiện một đường cong hình chữ S, cùng lúc này Diệp Trùng liền mượn lực bồng bềnh trôi về phía trần nhà.

Cả quá trình nói ra dài dòng, thật ra chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nhưng sự hung hiểm trong đó lại chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đỗ Vân đã hoàn toàn đần người ra! Từ phán đoán ban đầu của hắn, tới tận trước lúc Lưu tinh chùy đụng vào đối phương, hắn đều cho rằng đối phương đã khó tránh số kiếp. Đối với một kích vừa rồi đó của mình, vô luận là nắm bắt thời cơ hay là lựa chọn điểm mục tiêu đều không chê vào đâu được, cho dù mang mình đổi vị trí với đối phương, mình cũng vô kế khả thi.

Nhưng một màn trước mắt này quả thật là quá kinh người! Trong lòng Đỗ Vân kinh hãi không gì sánh được, trong mắt hắn, người màu vàng kim này ngụy dị giống như quỷ mỵ vậy!

Dưới tốc độ cao thế này vẫn có thể chính xác tóm lấy thân gai nhọn mà không chịu bất cứ thương hại nào, trời ạ, điều này cần nhãn lực và tính chính xác thế nào chứ? Mà một màn vừa rồi đó, hắn nhìn rõ mồn một, một mớ cảm giác mâu thuẫn, sự biến hóa ngụy dị nửa thân trên đối phương, còn có đường cong hình chữ S đó, mình rốt cuộc là đang chiến đấu với một người thế nào chứ? Đỗ Vân nhịn không được, vô thức lẩm bẩm.

Hắn trải qua chiến đấu vô số, nhưng không có trận nào ngụy dị mà không hợp lẽ thường như một màn vừa rồi.

Thật ra điều này cũng không thể trách hắn, vô luận ai nhìn thấy một màn này chỉ e đều không thể thản nhiên được. Kỳ thực, biến hóa vừa rồi của thân thể Diệp Trùng chẳng qua là một loại kỹ xảo không chế cơ nhục. Vì để tăng cường sức mạnh của đôi vai và cánh tay, Diệp Trùng khống chế cơ nhục vùng eo, bụng dời về chỗ đôi vai và cánh tay. Đây chính là khả năng khống chế cơ nhục độc đáo và cũng là sở trường nhất của họ Lam ở Cửu Nguyệt, chỉ là Diệp Trùng làm thời gian của quá trình này biến thành ngắn hơn, cho nên mới làm cho người ta có ảo giác đôi vai và cánh tay đột nhiên phồng lên và eo bụng đột ngột co nhỏ lại.

Vốn dĩ dưới tình huống thông thường, do có quần áo che giấu, loại biến hóa cơ nhục này không hề dễ bị người ngoài nhìn thấy, nhưng do chất liệu của Thủ Hộ mềm mại mà dán sát người, một màn ngụy dị này mới bị Đỗ Vân nhìn rõ mồn một.

Không thể không nói, loại biến hóa này đối với người chưa từng thấy qua có sự xung đột thị giác cực mạnh, ngay cả cao thủ có kinh nghiệm thực chiến như Đỗ Vân thế này cũng xuất hiện sự thất thần ngắn ngủi.

Chính trong lúc Đỗ Vân ngơ ngẩn này, Diệp Trùng đã đụng tới trần nhà, Diệp Trùng lúc này không dám lao thẳng như vừa rồi, hiện giờ hắn mới biết lao thẳng khoảng cách dài như vậy nguy hiểm cỡ nào, thân ở trên không mà không có chỗ mượn lực, mình căn bản là giống như cừu chờ làm thịt. Mũi chân điểm nhẹ lên trần nhà một cái, mau chóng ngoặc hướng bức tường, quay trở lại mặt đất.

Đây mới là đổi hướng tốc độ cao khoảng cách siêu ngắn sở trường nhất của Diệp Trùng. Quỹ tích vận động thế này làm người ta càng khó xem xét được. Một bóng người có một cặp mắt màu bạc và đen xen lẫn, toàn thân màu vàng kim mang theo vô số tàn ảnh, giống như một tia chớp màu vàng kim, lao tới gần Thu Mạn.

Hoàn thành di dời cơ nhục trong khoảng thời gian ngắn như vừa rồi, đối với Diệp Trùng mà nói, độ lớn của gánh nặng vượt xa tưởng tượng của hắn, kỹ xảo khống chế cơ nhục của hắn vẫn còn xa mới tới trình độ này, vừa rồi nguy cấp mới sử dụng. Cơ nhục thân thể hắn đã chịu tổn thương khá lớn, hắn lúc này đây, không hề cường hãn như bên ngoài thể hiện ra!

Cái quang giáp màu xám bạc đó đã bị Diệp Trùng bỏ lại phía sau, khoảng cách giữa hắn và Thu Mạn gần như vậy, đối phương tuyệt đối không dám sử dụng vũ khí tạ xích quái dị đó, trừ phi hắn không muốn Thu Mạn sống.

Kể từ lúc Đỗ Vân xông vào phòng đó, gã trung niên A Quảng vẫn luôn ở sau lưng Thu Mạn giống như sống lại vậy, bảo vệ Thu Mạn vững chắc ở sau lưng. Ánh mắt nhìn Diệp Trùng lúc này càng thêm hừng hực, chiến ý bốc cao!

Nhưng Diệp Trùng lúc này không muốn giao đấu với tên này, mỗi một giây đối với hắn hiện giờ mà nói, quả thật là quá quý giá. Thân hình Diệp Trùng lộn một cái, hư ảnh nhoáng lên, liền xuất hiện ở bên kia của Thu Mạn, bản thân Diệp Trùng vô cùng sở trường lộn người đổi vị trí, có thêm sự cường hóa của Thủ hộ, lần đổi vị trí này nhanh tới cùng cực.

Đỗ Vân ở một bên vừa vội vừa giận, kẻ địch trước mắt này ở cùng với tiểu thư Thu Mạn, hắn căn bản không sao nhúng tay vào. Thêm vào đó, đối phương vô cùng giảo hoạt, không ngừng đổi vị trí, hơn nữa tốc độ rất nhanh, so với hồi nãy càng nhanh hơn vài phần, điều này làm hắn không sao hoàn thành việc khóa ngắm mục tiêu. Nếu như không có tiểu thư Thu Mạn ở chỗ này, hắn vẫn có thể dùng hỏa lực dày đặc, nhưng trước mắt hắn chỉ có cuống lên thôi.

Điều duy nhất hắn có thể làm trước mắt chính là cầu chúc vị cao thủ trung niên bên cạnh tiểu thư Thu Mạn có thể ngăn được.

Ánh mắt A Quảng càng thịnh hơn, giống như có thực chất, hoàn toàn khác với sự trống rỗng bình thường. Hắn lúc này mới giống sống thật sự! Diệp Trùng không hề muốn giao đấu với A Quảng, tuy không biết A Quảng là ai, nhưng mấy lần ngẫu nhiên tiếp xúc làm Diệp Trùng tràn đầy sự cảnh giác đối với cao thủ võ thuật này.

A Quảng bước xéo một bước, lại mang Thu Mạn bảo vệ ở đằng sau.

Mấy lần Diệp Trùng đổi chổ tiếp theo, A Quảng vẫn bảo vệ Thu Mạn nghiêm ngặt ở sau lưng. Diệp Trùng cuống quít trong lòng hiểu rõ, nếu như không xuyên qua được người trung niên tên gọi A Quảng này, vậy cách của mình cũng hoàn toàn không thể đạt được.

Diệp Trùng không do dự thêm, mũi chân bỗng phát lực, lao bổ vào A Quảng!

*****

Quang mang trong mắt A Quảng bừng lên, tay trái như đang kéo, tay phải hóa thành chưởng, không chút hoa hòe đánh thẳng vào Diệp Trùng.

Diệp Trùng mừng rỡ trong lòng, nắm tay phải không chút e ngại đánh về phía tay phải đang đánh ra của A Quảng, nếu nói tới sức mạnh, đây vốn dĩ chính là chỗ mạnh của Diệp Trùng. Thân thể Diệp Trùng cường hãn, đã tới mức độ cao nhất, ngay cả Mục Thương cũng thường cảm thấy kinh ngạc. Với lại, thứ bản thân hắn học chính là kỹ xảo khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, chồng chất sức mạnh càng là một bộ phận rất quan trọng trong đó, lại có Thủ Hộ thêm vào, độ lớn một quyền này của Diệp Trùng, ngay cả bản thân, cũng tuyệt không dám đón thẳng nó.

Đánh liều trước mắt ngược lại lại là biện pháp giải quyết nhanh nhất.

A Quảng không né không tránh, sự cuồng nhiệt trên mặt giống như yêu mị.

Bộp!

Mạch máu tay phải của A Quảng nổ tung, cơ nhục đều nổ văng ra, lập tức một mảng máu thịt mơ hồ, giống như bị một cái quang giáp tông vào chính diện vậy, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn tàn phế. Vết thương thế này, cho dù trước mắt lập tức thực hiện trị liệu tốt nhất, chỉ e cũng không thể trị tốt được. Nếu như bây giờ mổ cánh tay phải của A Quảng ra, thì sẽ phát hiện xương cốt trong cơ nhục của hắn đã hóa thành vô số mảnh vỡ cực kỳ nhỏ bé, sức mạnh to lớn một quyền này của Diệp Trùng, làm người ta kinh hãi.

Phụt! Gần như đồng thời, cổ họng Diệp Trùng nóng lên, một ngụm máu tươi phun trong mặt nạ của Thủ Hộ, sức mạnh của A Quảng vượt xa ý liệu của Diệp Trùng, định thần lại, sự kinh hãi trong lòng lại như sóng lớn trào dâng.

Đây là cực hạn sức mạnh nhục thể con người có thể đạt được sao?

Quá khủng bố rồi! Trước giờ, Diệp Trùng vẫn chưa từng gặp qua một người ở phương diện sức mạnh lại có thể sánh ngang với mình. Hơn nữa, mấy năm nay, sự tăng trưởng sức mạnh của Diệp Trùng gần như ở trong một loại trạng thái ngưng trệ, ngay của Mục Thương cũng cho rằng đây đã là khá tiến gần tới cực hạn nhục thể con người có thể đạt tới, cho nên Diệp Trùng mới bỏ phần lớn tinh lực vào học tập kỹ xảo.

Nhưng người đàn ông trung niên bình thường như khúc gỗ trước mặt này lại hoàn toàn đánh tan nhận thức hiện có của Diệp Trùng, đối phương hoàn toàn là tay không, không hề nhờ bất cứ công cụ nào, mình có Thủ hộ bảo vệ mà vẫn tránh không khỏi bị thương, uy lực một quyền này mới là kinh người thật sự.

Không có sự giúp đỡ của Thủ Hộ, mình mang kỹ xảo xếp chồng sức mạnh của họ Lam dùng tới tận cùng, một quyền đánh ra cũng tuyệt không lớn như uy lực một quyền này của A Quảng, nếu như đối phương không phải chình ình trước mặt mình, vậy Diệp Trùng nhất định sẽ hoài nghi tên này có phải là con người không.

Trên đời này, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân a!

Nhưng điều duy nhất đáng chúc mừng là thương hại đối phương chịu lớn hơn mình nhiều, chịu vết thương nặng thế này, vậy hắn căn bản cũng mất đi sức chiến đấu.

Lồng ngực Diệp Trùng hơi tức, đầu có chút choáng váng, xem ra lần này mình bị thương không nhẹ a, Diệp Trùng cười khổ trong lòng.

Không dám có chút chần chừ, Diệp Trùng lao bổ tới Thu Mạn.

Đỗ Vân đã đần mặt ra, sự cường hãn của người vàng này quá khủng bố rồi. Trong mắt hắn, người vàng này chỉ liều đấu một quyền với đại thúc trung niên liền làm cho đại thúc trung niên cực có phong phạm cao thủ này trọng thương. Hắn căn bản không biết, va chạm vừa rồi thật ra là lưỡng bại câu thương, Diệp Trùng cũng bị thương không nhẹ, hơn nữa, Diệp Trùng là thương chồng thêm thương.

Cổ họng trắng như tuyết của Thu Mạn trong mắt Diệp Trùng mê người như thế.

Nhưng, chính tại lúc này, một cái tay ngăn cản bước tiến của Diệp Trùng, A Quảng? Trong lòng Diệp Trùng hơi ngớ ra, động tác trên tay không khỏi hơi khựng lại, vẻ mặt A Quảng không khác gì hồi nãy, vẫn là người cuồng nhiệt giống yêu mị như thế, không hề có sự đau khổ sau khi thụ thương, hoàn toàn vô sự.

Làm sao có thể? Cho dù Diệp Trùng tinh thần trấn định, lúc này cũng suýt nữa thất thanh kêu lên. Từng học qua sinh lý học, hắn hiểu loại vết thương mức độ này giờ đây có ý nghĩa thế nào với người bị thương. Không cần nói tiếp tục, hắn vẫn có thể bảo trì sự tĩnh táo thì đã cực kỳ khó khăn rồi. Sự đau khổ thần kinh có thể làm hắn lập tức bất tỉnh nhân sự, mà mất máu lượng lớn thế này, cũng không thể nào chống đỡ cho hắn để thực hiện vận động kịch liệt giống như cận chiến thế này.

Nhưng sự thật Diệp Trùng nhìn thấy là, A Quảng nhìn không ra bất cứ dáng vẻ không ổn nào, nếu như không phải nhìn thấy tay phải hắn buông thõng không thể cử động, Diệp Trùng tuyệt đối sẽ hoài nghi người vừa rồi thụ thương không phải là hắn.

Phút ngẩn người này của Diệp Trùng lại cho A Quảng cơ hội, tay trái của A Quảng mau chóng thuận theo cánh tay phải của Diệp Trùng, cuốn lấy một cách ngụy dị, đợi khi Diệp Trùng hồi thần lại, tay trái của A Quảng đã giống như sợi dây leo ngụy dị, quấn rịt lấy tay phải của Diệp Trùng.

Diệp Trùng sợ hãi, tay trái nắm lại thành chùy, mạnh mẽ nện vào ngực A Quảng, nếu như A Quảng không thả ra, vậy một quyền này của Diệp Trùng đủ cho hắn một kích mất mạng.

A Quảng lại hoàn toàn không nhìn tới, Diệp Trùng chỉ cảm thấy tay phải xiết chặt lại.

Bộp! Vang nhẹ một tiếng, tiếp theo là một tiếng hừ trầm muộn của Diệp Trùng! Một cú vặn xoắn mạnh mẽ, một sự đau đớn dữ dội từ tay phải truyền tới.

Xương gẫy! Một phen đau đớn dữ dội này càng kích thích Diệp Trùng, bị thương một rồi hai, rồi lại ba giống như hôm nay, hắn đã rất lâu không có gặp qua rồi.

Những lúc thế này, một con dã thú bị thương đáng sợ hơn một con dã thú bình tĩnh nhiều.

Cặp mắt Diệp Trùng thoáng cái đỏ lên! Sự thô bạo vẫn luôn bị sự bình tĩnh của mình áp chế bỗng nhiên bộc phát ra, miệng quát lớn một tiếng, tay trái giống như một cái chùy nặng nề, mạnh mẽ nên lên ngực của A Quảng. Sức mạnh một quyền này của Diệp Trùng còn lớn hơn một quyền vừa rồi, cả người A Quảng liền giống như một cái bao cát, ngã mạnh ra sau, mà ngực hắn, đã lõm xuống một khoảnh lớn, một loạt tiếng xương ngực vỡ nát có thể nghe rõ ràng trong phòng.

Diệp Trùng lúc này không nghĩ sẽ bỏ qua cho tên này như vậy. Tay trái của A Quảng vẫn quấn lấy tay phải của Diệp Trùng, tay phải của Diệp Trùng vừa động, cơn đau truyền tới làm Diệp Trùng không nhịn được lại hừ một tiếng, thân thể A Quảng lại bị Diệp Trùng mang tới trước mặt.

Giật khuỷu, lên gối... Công kích của Diệp Trùng giống như cuồng phong bạo vũ, toàn bộ rơi trên người A Quảng, trong vòng không tới ba giây, A Quảng gần như bị đánh thành cái mền rách.

Phù, Diệp Trùng thở một hơi thật dài, mang theo chút bọt máu, cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh. Thu Mạn đã hoàn toàn bị dọa đần ra, từ nhỏ đã được bảo vệ tốt, nàng nào đã từng thấy qua cảnh tượng máu me thế này, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng nhịn không được, ọe, nôn thốc nôn tháo ở bên cạnh.

Diệp Trùng xoay đầu liếc nhìn cái quang giáp màu xám bạc đó, cái quang giáp màu xám bạc đó lúc này không hề động đậy, giống như khúc gỗ vậy.

Đỗ Vân lúc này thật sự bị dọa ngây cả người! Hai người trước mặt trong mắt hắn hoàn toàn không giống con người, đại thúc trung niên đó đơn giản chính là một người điên, một người điên không sợ chết. Còn người vàng đó, Đỗ Vân nhịn không được run một cái! Quá đáng sợ! Đại thúc trung niên trong mắt hắn đã cường hãn tới mức không giống con người rồi, hắn dám khẳng định, thân thủ thế này, cho dù là mấy giáo quan cận chiến đó của mình, cũng không có ai là đối thủ của y. Nhưng chính một cao thủ trong cao thủ thế này, lại bị đánh chết sờ sờ ở trước mặt mình. A, không! Đây đã không thể dùng chết để hình dung rồi, đại thúc trung niên đã nhìn không khác gì một đống bùn thịt. Suy nghĩ mạnh mẽ nhất trong đầu Đỗ Vân chính là sớm rời xa tên này chút. Tuy chưa từng nghe nói qua có người có thể chỉ dựa vào nhục thể mà đánh vỡ võ giáp của quang giáp, nhưng Đỗ Vân ngồi trong quang giáp vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Mà ngay lúc người vàng này quay đầu liếc hắn một cái, cặp mắt màu bạc trắng đan xen đó lúc này giống như cặp mắt của thần chết, lạnh lẽo mang theo khí tức tử vong vô tận, Đỗ Duy gần như hồn phi phách tán.

Diệp Trùng không lưỡng lự thêm, lôi lấy Thu Mạn vẫn đang nôn mửa, không chút thương hương tiếc ngọc. Tiếp theo, cổ tay khẽ lật, giữ chặc lấy cổ họng trắng như tuyết, bởi vì Diệp Trùng đã nghe thấy âm thanh tới gần bên này của mấy cái quang giáp khác.

Trên thực tế, không thể nói phản ứng của mấy cái quang giáp này chậm chạp, chỉ có thể nói mọi thứ xảy ra quá nhanh. Từ khi Diệp Trùng phá tường đi ra, tới trước khi giao đấu với A Quảng, chẳng qua chỉ tốn ba giây. Mà cả quá trình Diệp Trùng giao đấu với A Quảng, chẳng qua cũng không tới mười giây. Mười ba giây ngắn ngủi này, chỉ có đương sự mới có thể hiểu được sự hung hiểm và kinh tâm động phách trong đó.

Quang giáp khác không to gan như Đỗ Vân, dám trực tiếp phá tường xông vào, chính trong thời gian bọn họ nhao nhao, bên trong đột nhiên bay ra một bóng màu vàng, tốc độ cực nhanh, mau chóng rời đi.

Mọi người ngơ ngẩn, lại không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vây ở cửa.

- Đám thùng cơm các người, còn không mau đuổi theo! Đỗ Vân không khỏi quát toáng lên trong tần số, mấy cái quang giáp này cùng nhau chắn ở cửa, làm hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Trùng rời đi. Trên thực tế, hắn cũng không có biện pháp gì với việc này, nhưng truy kích lại là phải làm. Đối phương hiện đang bắt tiểu thư Thu Mạn làm con tin, lỡ như một tên không có mắt nào đó khai hỏa, hắn nghĩ tới phải đối mặt với Thu lão gia tử, trong lòng hắn liền phát run.

Mặc kệ thế nào, tính mạng của tiểu thư Thu Mạn quang trọng nhất, Đỗ Vân quyết định dứt khoát, trực tiếp phá tường bên cạnh mà ra. Quét nhìn một lượt trên không, cuối cùng nhìn thấy thân hình màu vàng kim đó, liền không dám trù trừ, lập tức đuổi theo bóng người màu vàng kim đó.

Diệp Trùng hiện giờ đã bỏ qua tuyến đường bỏ trốn Mục thiết kế cho mình đó. Trong tình huống hiện giờ, đi tiếp con đường đó không hề có bao nhiêu ý nghĩa, điều mình phải làm hiện giờ là dùng thời gian ngắn nhất tới được Hoa hoa công tử, Diệp Trùng hiện giờ lựa chọn một lộ trình ngắn nhất.

Tốc độ di động của người vàng này quá nhanh, Đỗ Vân tin tưởng vào mắt mfinh, động cơ Phong Linh của mình mở ra hết chẳng qua cũng chật vật theo được. Nếu như mấy cái quang giáp Á Liên trong Liên minh đó, chỉ e chỉ có ngửi khói ở đằng sau. Đỗ Vân vừa đuổi theo vừa dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo với cấp trên tình huống trước mắt.

Thật ra, vô luận là Diệp Trùng hay là Đỗ Vân đều không biết, lúc này, ở trên một chiến trường không có khói lửa khác, một trận chiến đấu khác cũng đã tới thời khắc quan trọng nhất, mà hành vi của Diệp Trùng, có ảnh hưởng trực tiếp nhất tới trận chiến này.

- Đổi phương thức tính toán! Giọng nói của Mục lộ ra vẻ khó nhọc chưa từng có, rồi nói tiếp: "Thực hiện ưu hóa kết cấu. Bố trí lại ba phòng tuyến."

Từng giọt mồ hôi trên trán tiểu Thạch đầu rơi xuống, nhưng hắn lại không có bất cứ phân tâm nào, cặp mắt nhìn chằm chằm số liệu thay đổi không ngừng trên màn hình, liên tục chuyển kết quả tính toán của hắn tới cho Mục, đột nhiên, một cánh tay cầm lấy một cái khăn bông, nhẹ nhàng giúp tiểu Thạch đầu chùi đi mồ hôi đầy trên trán.

Tiểu Thạch đầu giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Trúc Linh, không khỏi cười ngây ngô, rồi lại cúi đầu vùi vào trong tính toán của bản thân một lần nữa, Trúc Linh không nói gì, chỉ cầm khăn bông, yên lặng đứng bên cạnh tiểu Thạch đầu.

Tình cảnh trước làm Liên Nguyệt ở một bên vô cùng kinh ngạc, Liên Nguyệt trơ mặt ra sáp tới trước mặt Trúc Linh, nịnh bợ cười nói: "Tiểu Linh nhi, cũng giúp ta lau mồ hôi đi." Nói xong liền đưa gương mặt nhẵn bóng tới trước mặt Trúc Linh, trên mặt nào có giọt mồ hôi nào.

Gân xanh trên trán Trúc Linh giật một cái, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân, đạp Liên Nguyệt té ra xa một cái.

Thu Nguyên Liệt nhìn biến hóa tình cảnh trước mặt, không khỏi thầm khen một tiếng, đối thủ này quả nhiên lợi hại, năng lực tính toán cường hãn vô bì, các loại bẫy bố trí gần như không có bất cứ sơ hở nào. Tuy với cái nhìn của lão, ở phương diện sáng tạo, đối thủ này vẫn hơi thiếu một chút, nhưng chỉ dựa vào năng lực tính toán cực kỳ xuất sắc này, đủ để tung hoành thoải mái trong cả mạng mô phỏng rồi. Đây chắc hẳn là hôi vực lĩnh giả có năng lực tính toán cường đại nhất trên mạng mô phỏng.

Thu Nguyên Liệt không khỏi thầm nổi lên tính hiếu thắng. Cao thủ khó tìm a, một nguyên nhân quan trọng mà lão nhiều năm thế này không có ra tay chính là không tìm thấy nhân vật đáng để mình ra tay.

Tính toán, phá giải, thiết kế cạm bẫy, cường công... tất cả tài nguyên của cả khoa tình báo đều bị lão điều động tới. Lão lúc này giống như một vị tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, mà tướng sĩ dưới tay lão lại là từng số liệu từ tay lão mà ra.

Đối phương ngoan cường vô bì, vẫn cứ ngăn cản công kích của mình. Nhưng Thu Nguyên Liệt không hề gấp gáp, chiến tranh giữa hôi vực lĩnh giả tuy quyết định thắng lợi chỉ trong nháy mắt, nhưng thăm dò và tấn công giai đoạn đầu lại vô cùng dai dẳng, mỗi một vị hôi vực lĩnh giả đều phải có đủ kiên nhẫn, huống chi, không có ai hiểu mạng mô phỏng của hành tinh Minh Hồng hơn lão. Ở chỗ này, lão đã kinh doanh hơn 20 năm, vòi của lão đã sớm giăng kín mỗi một ngóc ngách của mạng mô phỏng ở hành tinh Minh Hồng. Chỉ cần cho lão thời gian, lão sẽ có thể tìm được nhược điểm của đối phương.

Thâm nhập và chống thâm nhập, tấn công và phòng ngự, dẫn dụ và chống dẫn dụ, cả cuộc chiến ở thế giằng co. Với lại, để tránh gây nên ảnh hưởng lớn, Thu Nguyệt Liệt cố gắng khống chế chiến đấu trong phạm vi khá nhỏ, nhưng ảnh hưởng vẫn không thể tránh được, mạng mô phỏng ở rất nhiều nơi trên hành tinh Minh Hồng đã bị ảnh hưởng.

Binh binh binh, tiếng gõ cửa gấp gáp, Thu Nguyên Liệt không khỏi thầm tức giận trong lòng, mình rõ ràng đã dặn dò thủ hạ, vô luận xảy ra tình huống nào cũng không được làm phiền mình, đám này sao lại không có mắt như vậy chứ.

Hơn nữa, chiến cục trước mắt đang tới giờ phút quan trọng, Thu Nguyên Liệt căn bản không dám phân tâm.

Binh binh binh, tiếng gõ cửa càng gấp rút hơn vừa rồi.

Thu Nguyên Liệt đã phẫn nộ rồi, lão đã định đợi trận chiến này vừa kết thúc, thì sẽ mang cái tên quên mệnh lệnh này xé thành từng mảnh vụn. Nhưng trước mắt, lão lại chỉ có đè nén mọi tình cảm trong lòng, hít vài hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh.

Binh, cửa bị đẩy bật ra.

- Tổng lĩnh, không hay rồi! Tiểu thư Thu Mjan bị người ta bắt đi rồi!

Oành, trong đầu Thu Nguyên Liệt giống như bị cái đó nổ bùng lên, số liệu trước mắt trở nên mơ hồ, lão gỡ mũ ra, cặp mắt đỏ ké lên, khàn giọng hỏi: "Ngươi nói gì?"

Thu Nguyên Liệt lúc này giống như một con khỉ muốn chộp người mà cắn, người tới báo cáo khó khăn nuốt nước bọt: "Theo... theo báo cáo từ sư sĩ Đỗ Vân truyền... truyền về, tiểu thư Thu Mạn bị bắt đi rồi!"

Trước mắt Thu Nguyên Liệt tối sầm, suýt nữa thì hôn mê, hồi lâu sau, lão mới khôi phục lại, giọng nói trở nên khàn khàn, khô khốc, hỏi: "Tin tức có thật không?"

- Tin tức là do sư sĩ Đỗ Vân vừa mới truyền tới, hắn hiện giờ đang đuổi theo sau kẻ địch." Sau đó sợ sệt ngẩng đầu liếc nhìn Thu Nguyên Liệt sắc mặt xám nghét một cái, hỏi: "Sư sĩ Đỗ Vân còn hỏi, tiếp theo nên hành động thế nào? Xin ra lệnh."

*****

Một tay cắp lấy Thu Mạn, Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước.

Xem ra Thu Mạn trên tay mình quả nhiên là một nhân vật có trọng lượng, mấy cái quang giáp gặp được trên đường đó, cái nào cũng nhao nhao né tránh. Điều này cũng làm tốc độ của Diệp Trùng phát huy tới tận cùng.

Đỗ Vân vẫn kiên trì, bền bỉ bám theo sau lưng Diệp Trùng. Hắn hiện giờ hoàn toàn không dám manh động, sự khủng bố và cường đại của người vàng này, đã in một dấu ấn sâu sắc trong lòng hắn.

Diệp Trùng gấp rút bỏ chạy, cảm giác được trong ngực càng lúc càng nóng, khí huyết sôi sục, bị thương lần này không nhẹ, nếu như là bình thường, chạy mức độ này với Diệp Trùng quả thật chỉ là chuyện nhỏ.

Tuy trên tay có con tin, nhưng Diệp Trùng lại không dám có bất cứ buông lơi nào, mình lúc này đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bất cứ sự không cẩn thận nào chỉ dẫn tới cái chết của mình. Huống chi, từ trước mắt mà xem, cao thủ của đối phương vẫn chỉ mới ra một người, Diệp Trùng không tin một hành tinh Minh Hồng to lớn mà chỉ có một cao thủ này. Đây chính là hang ổ của đối phương, không có trọng binh bảo vệ, nói ra cũng không có ai tin.

- Diệp tử. Máy liên lạc của Diệp Trùng đột nhiên vang lên.

Là Mục, trong lòng Diệp Trùng hơi ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ, Mục lúc này nối máy với mình, cũng có nghĩa là Mục đã khống chế được mạng mô phỏng.

Tình hình thực tế và những gì Diệp Trùng nghĩ không khác nhau bao nhiêu, lo lắng cho cháu gái, Thu Nguyên Liệt không sao lại tập trung tinh thần tái chiến, ngược lại bị Mục và tiểu Thạch đầu liên thủ nuốt từng chút một, bọn họ rất mau liền khống chế cục diện, đương nhiên, cả quá trình vẫn khá là nguy hiểm. Gừng càng già càng cay, Thu Nguyên Liệt rất mau liền phản ứng lại, lấy lại tinh thần, nhưng biết sao được, lão lúc đó đã mất đi điều khiển với cả thế cục.

Nhưng chính trong loại tình huống này, Thu Nguyên Liệt vẫn bố trí mấy lần cạm bẫy làm người ta phải kêu tuyệt, mưu đồ vãn hồi hoàn cảnh bất lợi. May mà tính toán của Mục tinh tế, không chút sai sót, không cho Thu Nguyên Liệt bất cứ cơ hội nào. Nhưng sau lần này, hiểu rõ không làm được gì, Thu Nguyên Liệt cũng không cho Mục tiếp tục có cơ hội xâm nhập, tất cả thiết bị bảo mật trong Liên minh tự do đều ở dưới sự bảo vệ của lão.

Diệp Trùng mừng rỡ hỏi: "Mục, ngươi đánh bại lão rồi sao?"

Giọng nói của Mục vẫn bình tĩnh như cũ, không có một chút vui mừng sau khi đại thắng nào: "Đối phương xuât hiện sai lầm hiển nhiên. Nguyên nhân chưa rõ."

Diệp Trùng tiếp tục hỏi: "Tình huống hiện giờ thế nào?"

- Hành tinh Minh Hồng đã bước vào trạng thái cảnh giác cao nhất, Diệp tử, lần này ngươi chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Mục khó khăn châm biếm một cái, nghe thấy lời châm biếm của Mục, trái tim vẫn luôn khẩn trương của Diệp Trùng lại không tự chủ được mà buông lỏng.

- Vừa thu được một mệnh lệnh từ nội bộ bọn họ, lĩnh bộ của nhất bộ, tứ bộ, cửu bộ, thập tam bộ của bọn họ đã bay hết tốc độ về phía này, ước tính tới nơi trong khoảng từ ba phút tới tám phút.

- Lĩnh bộ? Diệp Trùng có chút nghi hoặc hỏi, tuy hiểu đây chắc là một loại tên gọi chức vụ, nhưng Diệp Trùng không sao phán đoán được ý nghĩa hàm chứa trong đó.

- Bộ là đơn vị tác chiến cỡ trung trong Liên minh, lĩnh bộ là đứng đầu một bộ. Tuy không phụ trách chỉ huy chiến đấu, nhưng thực lực cá nhân là đứng đầu một bộ. Là tượng trưng của bộ đó. Người trả lời hắn lại là Thu Mạn bị kẹp dưới cánh tay hắn.

Cho dù là ở trong tình huống hiểm ác thế này, Thu Mạn vẫn trấn định tự nhiên, lạnh lùng mở miệng giải thích. Đối với hoàn cảnh trước mắt, nàng nhận thức khá rõ. Tuy bình thường phóng túng, bướng bỉnh, nhưng chẳng qua chỉ là vì không kiêng dè gì, lúc này chịu kích thích của tử vong, sự thông minh và tài trí của nàng liền được kích phát ra.

Bây giờ làm đối phương buông lỏng cảnh giác với mình mới là điều quan trọng nhất, chỉ cần có cơ hội, nàng tin rằng mấy lĩnh bộ trong Liên minh đó sẽ không bỏ qua. Nhưng làm sao mới có thể ru ngủ đối phương chứ? Nếu như là người khác, nàng nhất định sẽ dùng phương pháp đại loại như sắc đẹp, nhưng người trước mắt này căn bản không chịu trò này. Nỗi đau gẫy tay không lâu lúc trước vẫn làm nàng ghi nhớ trong lòng, tuy đã được máy trị liệu chữa trị, đã khỏi tại chỗ rồi, nhưng loại đau đớn xuyên vào tim đó, nàng không muốn lại thử một lần nữa.

Trước mắt chỉ có phối hợp ở mức độ nhất định với tên đáng chết này, như vậy cũng có thể làm hoàn cảnh của mình không đến mức quá tệ như thế.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng Thu Mạn đã xoay chuyển nhiều ý nghĩa như vậy.

- Cái quang giáp màu xám bạc vừa rồi đó là chức vụ gì trong nội bộ các người? Diệp Trùng hỏi. Tuy hắn hơi cảm thấy kỳ quái đối với việc Thu Mạn chủ động trả lời như vậy, nhưng đối phương đã nguyện ý trả lời, Diệp Trùng cũng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Hắn là bộ minh, mỗi bộ thiết lập bảy bộ minh, chủ yếu là phụ trách bảo vệ an toàn chỉ huy trưởng của mỗi bộ. Thu Mạn giải thích nói.

- Lĩnh bộ so với bộ minh, ai lợi hại hơn? Diệp Trùng hỏi.

- Đương nhiên là lĩnh bộ, bộ minh làm sao so được với lĩnh bộ? Thu Mạn trả lời rất tự nhiên.

Chân Diệp Trùng đột nhiên nhanh lên vài phần, cái quang giáp màu xám bạc vừa rồi đó, Diệp Trùng đã cảm thấy hơi không dễ đối phó, không ngờ lĩnh bộ còn lợi hại hơn bộ minh, hơn nữa, từ ngữ khí của Thu Mạn, hình như lĩnh bộ còn lợi hại hơn bộ minh nhiều.

Bốn cái quang giáp còn lợi hại hơn cái quang giáp màu xám bạc vừa rồi đó, thêm vào cái quang giáp màu xám bạc cắn chặt sau mông không nhả đó, cho dù mình không thụ thương cũng sẽ không đi đâm đầu vào, huống chi mình hiện giờ còn bị thương không nhẹ.

Diệp Trùng đột nhiên dừng lại. Động tác này làm mọi người đang chú ý bên này đều vô cùng kinh ngạc. Tên này muốn làm cái gì?

Diệp Trùng dùng tốc độ nhanh nhất gọi Hàm gia ra, có sự giúp đỡ của Thủ Hộ, Diệp Trùng ngay cả trèo lên cũng không cần, mũi chân trực tiếp điểm một cái, thân hình đột ngột bật cao, tiếp theo mượn lực vài chỗ nhô ra trên bề mặt Hàm gia, trong nháy mắt đã chui vào buồng lái của Hàm gia.

Tên này lại có quang giáp!

Mọi người của Liên minh tự do không khỏi cả kinh. Thấy đối phương từ lúc bắt đầu, một mạch tới vừa rồi chẳng qua chỉ mặc bộ đồ chiến đấu màu vàng kim đó, mọi người đều cho rằng hắn chẳng qua chỉ là một võ thuật gia có thực lực khủng bố, nhưng không ngờ đối phương lại còn là một sư sĩ.

Gần như mọi người ở đây đều là nhân viên chiến đấu, không ai không biết điều này có nghĩa gì!

Huống chi, cái quang giáp này của đối phương vừa nhìn đã biết là bất phàm, trong mấy người này không thiếu kẻ có nhãn lực cao minh, vừa nhìn thấy Hàm gia, nhịn không được thất thanh hô lên kinh ngạc: "Toàn cốt quang giáp! Lại là toàn cốt quang giáp! Trời ạ, trên đời này thì ra thật sự có toàn cốt quang giáp..." Vẻ mặt đó, thất hồn lạc phách đến mức làm người ta không nỡ nhìn.

Nhưng rốt cuộc có kẻ kiềm nén không được, nhịn không nổi mở miệng hỏi: "Đại ca, cái gì gọi là toàn cốt quang giáp vậy?"

- Tiểu tử, vừa nhìn ngươi liền biết không đi học, lúc đầu khi lên lớp không học tốt, bây giờ không biết rồi. Người này vẻ mặt khinh thường nhìn người hỏi này, thấy ánh mắt mọi người đều đang tập trung trên người mình, không khỏi lập tức chấn động tinh thần. Từ trong thất lạc hồi phục trở lại, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói: "Cái gọi là toàn cốt quang giáp, chính là quang giáp do vật liệu xương chế tạo toàn bộ. Ừ, phải biết rằng, sinh vật biến dị hiện giờ càng lúc càng lợi hại, có một vài sinh vật biến dị mạnh mẽ, ta nghĩ mọi người cũng có thể hội sâu sắc."

Người xung quanh ai nấy nhao nhao gật đầu, loại sư sĩ cấp bậc này như bọn họ, có ai không giết qua mấy con sinh vật biến dị, đối với việc sinh vật biến dị không dễ trêu, không ai không vô cùng tán đồng.

- Sinh vật biến dị này, xương cốt của chúng không cái nào không cứng rắn phi thường, có một số thậm chí còn cứng rắn hơn một số vật liệu hợp kim. Hơn nữa, một điểm rất quan trọng là, vật liệu xương so với hợp kim, nhẹ hơn rất nhiều.

Mọi người không khỏi tỉnh ngộ, thì ra như vậy, tiếp theo, lại có người hỏi: "Cái toàn cốt quang giáp này nếu tốt như vậy, tại sao chúng ta không có?"

- Hừ, nào có dễ dàng như vậy! Mấy cái vật liệu xương này, toàn bộ đều là trời sinh, cho dù là cùng một loại sinh vật, hai bộ xương cũng hoàn toàn không giống nhau, chỉ có cốt điêu sư hoặc là cốt khắc sư có kinh nghiệm phong phú nhất mới có thể nắm bắt rõ ràng đặc tính của mỗi bộ xương, ài, bây giờ là thời đại nào rồi, tới chỗ nào tìm Cốt điêu sư, Cốt khắc sư gì đó chứ? Nhiều năm như vậy, tổ chức chẳng qua cũng chỉ tìm thấy một Cốt điêu sư gà mờ, đừng nói làm quang giáp, chỉ tính làm một số linh kiện bằng xương cũng lúc được lúc hư. Chẳng qua, điều này cũng bình thường, chính ba thế lực lớn khác, cũng chưa từng nghe nói ai có toàn cốt quang giáp. Trong lời nói của người này đầy than thở.

- Tên này làm sao lại có toàn cốt quang giáp?

Hai mắt người này đảo một cái, đốp chát trả lời: "Vậy ngươi đi hỏi hắn đi."

Nhưng điều này cũng chứng thực thân phận sư sĩ của đối phương, quang giáp cao cấp thế này, nếu như đối phương chỉ dùng làm công cụ di chuyển, chỉ e ai cũng không tin.

Rất mau, tin tức gã đàn ông tên gọi Cao Dã này có một cái toàn cốt quang giáp lập tức được truyền khắp cả Liên minh tự do, trước giờ, cao tầng của Liên minh tự do đều vì quang giáp lạc hậu so với ba thế lực lớn mà buồn phiền, nhưng sự phát triển của khoa học kỹ thuật lại không phải là thứ hễ muốn siêu việt là siêu việt, nếu như không phải bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt số lượng, chỉ e bọn họ đã sớm bị ba phe còn lại tiêu diệt rồi.

Rất mau, cấp trên liền ra lệnh, tiểu thư Thu Mạn phải cứu về, gã đàn ông tên gọi Cao Dã đó phải bắt sống, nếu như trên tay của Diệp Trùng là người khác, phỏng chừng Liên minh tự do đã sớm hy sinh nàng rồi. Biết sao được, Thu Mạn là cháu gái duy nhất của Thu Nguyên Liệt, lần này ai cũng không dám nói cái gì vì tương lai của Liên minh tự do, có thể hy sinh một người, vân vân, chỉ có lập tức điều động tất cả cao thủ, ý đồ bắt sống Cao Dã, cứu Thu Mạn.

Diệp Trùng sở dĩ gọi Hàm gia ra, một mặt là tiết kiệm thể lực, mặt khác là vì ứng phó mấy tên gọi là lĩnh bộ này. Dùng Thủ Hộ đấu với mấy cái quang giáp này, đều cần tiêu tốn rất nhiều thể lực, mà thể lực là thứ mà mình hiện đang thụ thương thiếu.

Vừa vào buồng lái, Diệp Trùng liền thu Thủ hộ lại, lúc trước hắn từng có suy nghĩ không thiết thực, nếu như mặc Thủ hộ điều khiển Hàm gia, vậy há không phải là uy lực tăng mạnh? Về sau, sau khi thử qua mới phát hiện, sự thực hoàn toàn ngược lại, tầm nhìn trắng đen của Thủ Hộ chỉ hữu hiệu đối với vật thật, hình ảnh mà hệ thống quét hình của Hàm gia có được ở trong tầm nhìn trắng đen của Thủ Hộ hoàn toàn không sao hiển thị được.

- Diệp tử, cả hệ thống thông tin của hành tinh Minh Hồng đã bị ta hủy diệt, nhưng đối phương rất có khả năng có tần số thông tin nội bộ của bọn họ. Lời nói nhẹ nhàng của Mục làm Thu Mạn ở một bên khủng hoảng bất an, tên này rốt cuộc là ai? Ngay cả gia gia, muốn phá hoại cả một hệ thống thông tin cũng không phải là việc đơn giản.

- Không hay, Diệp tử, toàn bộ lĩnh bộ của nhị bộ, tam bộ, ngũ bộ, lục bộ, thập bộ, thập nhất bộ và thập nhị bộ của đối phương đều đã lao về phía này, ước tính tới nơi trong khoảng thời gian từ mười tới mười lăm phút. Giọng nói của Mục trở nên có chút gấp gáp.

Cho dù là Thu Mạn, cũng không khỏi có chút mơ hồ, đếm kỹ, trừ thất bộ và bát bộ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tất cả lĩnh bộ còn lại đều điều tới hết. Cho dù ông nội quyền cao chức trọng cũng không có quyền lực lớn như vậy, điều nhiều lĩnh bộ như thế. Nhất định là tổ chức phát hiện gã đàn ông trước mắt này có giá trị cực lớn gì đó. Sinh ra từ hào môn, từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe, Thu Mạn đối với mấy việc này gần như có sự mẫn cảm dị thường.

Diệp Trùng không nói gì. Hàm gia lại đột ngột tăng tốc, từ đứng yên tới 9 Hz, Diệp Trùng chỉ dùng hai giây. Gánh nặng tăng tốc độ này làm Diệp Trùng đang bị thương cảm thấy ngực bị tức, còn Thu Mạn đang ở trong buồng lái thì càng thảm hơn, máu mũi cũng chảy ra, sắc mặt càng trắng bệch, vẻ mặt đau khổ.

Tốc độ của Hàm gia tuy chậm hơn Thủ Hộ 1 Hz, nhưng do trên không không có chướng ngại vật, điều này ngược lại làm tốc độ của Diệp Trùng càng nhanh hơn.

Mà sự phối hợp của Mục vừa may có chỗ tốt, hệ thống giao thông của cả thành phố đã bị tê liệt, khắp nơi trên trời là quang giáp bay loạn như ruồi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, điều này gây bất tiện cực lớn cho Liên minh tự do.

Diệp Trùng giống như một con cá trơn trợt đi lại trong khu vực nước đầy đá ngầm, tốc độ không giảm chút nào, hoàn cảnh phức tạp hơn trước mắt, Diệp Trùng cũng từng điều khiển quang giáp bay qua.

Thu Mạn đã lâm vào trạng thái hôn mê, sự tăng tốc vừa rồi với loại người chưa từng trải qua bất cứ sự huấn luyện nào như nàng mà nói, vô cùng nguy hiểm, cực có khả năng trí mạng.

Nhưng điều này cũng làm Diệp Trùng không cần lo lắng nàng gây trở ngại mình điều khiển quang giáp.

Vô số quang giáp làm người ta nhìn tới hoa cả mắt, nào còn có bóng dáng của cái toàn cốt quang giáp đó, chỉ tìm kiếm một hồi, Đỗ Vân không thể không bỏ qua loại việc vô ích này.

Khi bóng dáng Hàm gia xuất hiện ở khu thông hành, Liên minh tự do lúc này mới phản ứng lại, vô số quang giáp vèo vèo bay về phía này, đây là lần hành động quân sự có quy mô lớn nhất trong lịch sử của Liên minh tự do. Sử dụng tổng cộng mười một bộ, toàn bộ mười một lĩnh bộ ra tay, 77 bộ minh theo sát phía sau, chiến sĩ xuất động càng là vô số, động dụng nhân lực vô số.

Một cánh cửa tàu của Hoa hoa công tử đã sớm mở ra, Trúc Linh điều khiển Qua Dực thủ ở cửa vào, thấy Diệp Trùng bay về phía này, hơi nghiêng người, Diệp Trùng liền bay thẳng vào trong chiến hạm, tiếp theo đó, cánh cửa tàu đóng lại với tốc độ nhanh nhất.

Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Hoa hoa công tử lập tức bay lên.

Hoa hoa công tử vừa bay lên, vẫn chưa rời khỏi lực hấp dẫn của hành tinh Minh Hồng, vô số quang giáp ầm ầm bay tới như ong, đông nghìn nghịt làm người ta phát lạnh, trong khoảng cách ngắn, tốc độ của chiến hạm không sao so được với quang giáp, cho dù Hoa hoa công tử đã thay Phi Thiên do Liên Nguyệt chế tạo.

Nhưng tiếp sau đó, tàu vũ trụ màu đỏ tối này đã cho Liên minh tự do một bài học vĩnh viễn khó xóa nhòa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)