← Ch.400 | Ch.402 → |
Dương Minh mở to miệng thở hồng hộc, không khí hít vào trong phổi giống như lửa thiêu, cái tay buông thõng vẫn luôn đang run rẩy, ngón tay dùng sức quá độ trắng không còn chút máu. Ở bên cạnh hắn, bảy tám thanh niên ngã vạ ngã vật.
Kỹ thuật của Dương Minh vẫn không đủ để sửa chữa quang giáp nhưng đối với cơ quan có kết cấu không hề phức tạp lại hoàn toàn không có vấn đề. Tuy hắn vẫn còn trẻ, nhưng thân phận để tử của đại sư Harel này cũng đủ để hắn được người ta có chút tôn kính. Huống chi, ở trong hạm đội này, tuổi trẻ là giọng hát chính, gần như tất cả vị trí chủ yếu đều có thể nhìn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi.
Dương Minh cũng dùng biểu hiện của mình để chứng minh thực lực của mình. Là người phụ trách chủ yếu sửa chữa cơ quan của tàu vũ trụ này, công tác của hắn không có bất cứ chỗ đáng để bắt bẻ nào.
- Thông đạo số chín đã đóng, xin nhân viên sửa chữa lập tức tiến vào. Mệnh lệnh truyền vào tai Dương Minh, đôi tay vừa rồi hãy còn run rẩy của hắn đột nhiên ổn định lại.
- Các cậu, phải cố gắng rồi! Giọng nói của Dương Minh lộ ra chút khàn khàn, hắn đi tới bên cạnh đồng bạn, vỗ nhẹ hai cái lên vai mỗi người.
Mấy thiếu niên đã mệt mỏi tới cực điểm này cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng hết sức toàn thân ngọ ngoạy đứng dậy.
Sự mệt mỏi của đồng bạn, Dương Minh nhìn thấy, bản thân hắn cũng đã mệt tới mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn cử động. Nhưng chiến đấu vẫn chưa kết thúc, vậy thì bọn họ không thể nghỉ ngơi. Bọn họ tổng cộng có tám người, phải phụ trách tất cả cơ quan trên con tàu này. Không có ai có thể chi viện cho bọn họ, nhiệm vụ của mấy kỹ sư duy tu có kinh nghiệm phong phú đó càng nặng hơn, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất sửa chữa quang giáp bị thương, chiến đấu ở tiền phương kịch liệt, chỗ này không thể so sánh được.
Mấy người Dương Minh chui vào thông đạo số 9.
Trong thông đạo là một mảng hỗn độn, vết máu, thịt vụn của Xích vĩ thú có ở khắp nơi. Mùi màu tanh làm người ta buồn nôn. Tuy đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, Dương Minh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lại cảm thấy có vài phần phấn chấn, không chỉ là hắn, đồng bạn bên cạnh hắn rõ ràng cũng vì chiến tích thế này mà kiêu ngạo.
- Hì, lại có ba con! Ta đã đếm rồi, hôm nay đã có mười một con chết trên thuyền chúng ta. Chúng ta hôm nay lời to rồi!
- Thật không có tiền đồ. Mười một con thì ngươi đã thỏa mãn rồi sao? Nếu là ta, thế nào cũng phải tới hai mươi con!
- Cái rắm! Hai mươi con? Hai mươi con cái rắm á? Đương nhiên phải ba mươi con!
- Ha ha...
Dương Minh cười một cách khó khăn, tay lại hoạt động không ngừng, bắt đầu kiểm tra mỗi một cơ quan. Sức lực mấy con Xích vĩ thú này cực lớn, trả đòn trước lúc chết rất dễ dàng phá hoại mấy cơ quan này. Bọn họ cần phải sửa chữa mấy cơ quan đã bị hư hỏng đó, vậy thì mấy cạm bẫy này lần sau còn có thể lợi dụng.
Diệp Trùng ngồi trong phòng thuyền trưởng tàu Hashgel, trên màn hình, Xích vĩ thú giống như thủy triều, lao bổ tới hạm đội từng đợt, từng đợt. Mà là tàu đứng đầu, Hashgel càng là mục tiêu hàng đầu của chúng.
Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng nhìn không ra bất cứ dao động nào, lần này đặc biệt, hắn không hề xuất hiện ở tuyến đầu chiến đấu. Trong chiến đấu quy mô lớn thế này, sức lực một người quả thật có thể coi như không có. Trong cả hạm đội, người có năng lực chỉ huy chỉ có mình! Tây Thanh và Tu tuy đã cực kỳ xuất sắc nhưng đối với loại chiến đấu quy mô lớn này lại không chút kinh nghiệm.
Ba tháng ở trong trò chơi chống chọi với Mục Thương không hề phí, vô luận là cái nhìn đại cục, hay là chỉ huy, Diệp Trùng lúc này đều tỏ ra trấn định tự nhiên, hơi có chút phong phạm đại tướng.
Trận địa chiến tao ngộ chiến giống thế này là sở trường nhất của Mục. Nó có thể làm cho quân đội trên tay mình phát huy được sức lực lớn nhất, ở một điểm này, Thương đều đuổi mãi không kịp, càng đừng nói tới Mục Thương. Bất quá Diệp Trùng đối với Mục và Thương đều có nghiên cứu tương đối, ưu điểm của Mục, Diệp Trùng cũng luôn thử mô phỏng. Nếu như hắn không có chút tiến bộ, tới cuối cùng làm sao có thể kiên trì tới giai đoạn giữa, sau của trận chiến chứ?
Đáng tiếc, lực lượng trên tay hắn quả thật quá mỏng, với lại, binh chủng đơn nhất phi thường!
Đám Xích vĩ thú này giống như một bầy sói giảo quyệt, tới đi như gió, chuyên tìm mấy tàu vũ trụ vòng ngoài hạm đội. Bọn chúng trước tiên tìm kiếm cơ hội ở vòng ngoài, sau đó tập trung lực lượng tấn công một tàu vũ trụ trong đó.
Tới tận bây giờ, phía Diệp Trùng đã tổn thất năm tàu vũ trụ.
Loại chiến thuật này, có điểm quen mắt a! Nhớ tới trong một lần chơi, Thương chính là dùng loại phương pháp này, nuốt sống mình từng chút một. Trận chiến này, Diệp Trùng nhớ rất sâu sắc, loại cảm giác mắt mở trừng trừng nhìn lực lượng của mình bị kẻ địch tiêu diệt từng chút một, nhưng lại không thể làm gì cực kỳ tệ hại. Mà nguyên nhân làm Diệp Trùng ghi nhớ sâu sắc không hề chỉ là loại cảm giác vô lực này, bởi vì loại chiến thuật làm hắn không cách nào ra tay này của Thương lại thất bại hoàn toàn dưới tay Mục!
Từ sau lần đó, Diệp Trùng mới có chút hiểu được, chiến đấu thì ra có thể đánh như vậy.
Ngọn lửa tàu vũ trụ nổ tung rọi gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng lúc sáng lúc tối, hắn quyết định làm vài sự thay đổi.
Alvar mặc quân trang chỉnh tề, ngồi thẳng trước mặt Tiêu Uyển. Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ vui mừng trong mắt lại lộ ra rõ ràng. Đại tiểu thư cuối cùng đã phấn chấn lại lần nữa!
Dung nhan kiều diễm của Tiêu Uyển hiện giờ tiều tụy vô cùng, chỉ có quang mang kiên định lấp lánh trong mắt.
- Mấy ngày này cực khổ cho ngươi rồi! Tiêu Uyển chân thành nói.
Alvar hơi cong người: "Đây là điều tôi nên làm."
Tiêu Uyển nhìn quân trang thẳng thớm của Alvar, trong lòng dâng lên vài phần cảm động. Alvar lúc trước không thích mặc quân trang nhất, cả Tiêu gia quân, hắn là người duy nhất không mặc quân trang. Tuy đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt vô cùng, nhưng cũng làm nàng hiểu, hắn vì cục diện trước mắt mà cố gắng rất nhiều. Alvar lúc trước trông giống như một thiếu niên nông thôn thật thà, chất phác, còn hiện giờ lại uy nghi rạng rỡ.
- Cục thế hiện giờ thế nào rồi? Tiêu Uyển hỏi.
- Không tốt lắm. Sắc mặt Alvar có chút u ám, lập tức giải thích nói: "Chúng ta đã mất đi cơ hội lớn nhất!"
Tiêu Uyển ngớ người, lập tức hiểu ra, nàng biết điều Alvar nói là trận chiến của tiền tuyến đó. Trận đại quyết chiến đó, Alvar nhất mực phản đối, nhưng biết sao được, người nhỏ lời nhẹ, không ai để ý tới hắn. Lần chiến đấu này, Tiêu gia quân cũng chỉ còn lại chút lực lượng thế này. Ngay cả quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất, Bắc Quảng cũng không thể may mắn thoát nạn, nghĩ tới chỗ này, Tiêu Uyển lòng đau như cắt.
Alvar liền biết mình lỡ lời, lập tức chuyển đề tài: "Nhưng chúng ta cũng không phải không có cơ hội."
Thấy thành công hấp dẫn sự chú ý của đại tiểu thư, Alvar vội vàng nói: "Dọc đường, tôi đã chiêu tập được không ít sư sĩ, hiện giờ chúng ta đã có một ngàn năm trăm sư sĩ. Lực lượng này tuy không coi là lớn nhưng đủ cho chúng ta dời tới hành tinh Dordana. Chỉ cần chúng ta tiến vào thiên hà Hà Việt thì không thành vấn đề!"
Tiêu Uyển có chút không hiểu: "Thiên hà Hà Việt không phải cũng có Xích vĩ thú sao?"
Alvar giải thích nói: "Thiên hà Hà Việt tuy cũng có Xích vĩ thú nhưng khu vực thiên hà Hà Việt rộng lớn, có đủ độ sâu. Tùy tiện một địa phương nào đó, sắp xếp chút người chúng ta thế này đều dễ dàng vô cùng. Với lại, thiên hà Hà Việt hiện giờ tuy tình hình khẩn trương nhưng căn cơ lại chưa bị lay động. Chúng ta có thể chọn một góc ở ẩn trước, tôi phỏng chừng mấy thế gia đó cho dù có thể đuổi Xích vĩ thú ra khỏi thiên hà Hà Việt, nguyên khí cũng sẽ bị thương nặng, đó chính là thời cơ tốt cho chúng ta quật khởi lần nữa. Ngược lại, Hôi cốc không chỉ không gian nhỏ, thiếu độ sâu, với lại, lần thảm bại này, một nửa sức chiến đấu của Hôi cốc đều đã chôn vùi. Hôi cốc rơi vào tay Xích vĩ thú, chỉ là vấn đề thời gian." Chỉ có vào lúc này, Alvar trông bình thường vô cùng mới có vài phần khí chất của thiên tài chiến thuật trong truyền thuyết.
Phân tích của Alvar làm Tiêu Uyển chìm trong suy nghĩ sâu.
Phân tích của Alvar cực kỳ có đạo lý, nhưng nếu như thế thì cũng có nghĩa là từ giờ nàng sẽ phải rời khỏi nơi trưởng thành từ nhỏ là Hôi cốc. Ngoài ra, khả năng sau này trở lại cũng nhỏ tới mức có thể bỏ qua.
- Ngươi cảm thấy đi thiên hà Hà Việt có lợi hơn? Hồi lâu, Tiêu Uyển mới mở miệng.
Alvar không chút do dự, kiên định nói: "Đúng!"
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Uyển cuối cùng hạ quyết tâm: "Được! Vậy thì chúng ta đi thiên hà Hà Việt xông xáo!"
Alvar nghe nói mừng rỡ: "Đại tiểu thư anh minh!"
- Anh minh? Ta anh minh cũng sẽ không để cho A Quảng chết không rõ ràng như vậy. Tiêu Uyển lộ ra vài phần đau khổ, nhạt giọng nói, mang theo chút ý tự châm biếm.
Alvar cũng thở dài trong lòng, hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Đại tiểu thư, chúng ta hiện giờ cần gấp một đống quang giáp cận chiến. Không có quang giáp cận chiến, chúng ta đánh với Xích vĩ thú rất thiệt thòi."
- Quang giáp cận chiến! Tiêu Uyển trầm ngâm nói, bỗng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Alvar: "Ngươi có kiến nghị gì?"
- Cướp! Từ kẽ răng Alvar bật ra chữ này.
- Cướp! Trên mặt Tiêu Uyển nhìn không ra bất cứ chỗ động dung nào, giống như điều nghe thấy chẳng qua chỉ là một việc bình thường vô cùng, trầm ngâm nói: "Cướp ai chứ?"
Tiêu Uyển bỗng nửa cười nửa không nhìn Alvar: "Ngươi đã có ý sẵn rồi, nói ra nghe xem."
Alvar bỗng nhiên bật cười: "Đại tiểu thư quả nhiên tuệ nhãn như điện. Hiện giờ, thế lực có lượng lớn quang giáp cận chiến không hề nhiều, với lại, hầu hết đều không phải thứ chúng ta có thể trêu vào. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có ý đồ với tổ nghiên cứu khoa học thôi."
- Tổ nghiên cứu khoa học? Tiêu Uyển có chút động dung, nhưng lại không lập tức phủ quyết, trầm ngâm nói: "Thế lực tổ nghiên cứu khoa học căn bản không phải thứ chúng ta có thể trêu vào, chỉ sợ chủ ý này của ngươi khó mà thực hiện."
Alvar cười hì hì: "Cũng không biết chừng. Tình báo của tổ nghiên cứu khoa học trước giờ đứng đầu Hôi cốc, gió thổi cỏ lay gì đó phỏng chừng đều không che được mắt bọn họ. Tin tức tiền tuyến khẳng định đã sớm truyền tới tai bọn họ rồi. Tổ nghiên cứu khoa học thực lực hùng hậu, đáng tiếc số lượng sư sĩ lại không hề nhiều, theo như vậy, bọn họ có khả năng nhất chính là tập trung phòng thủ. Huống chi đám người đó trước giờ nhát gan. Tôi đoán, căn cứ của tổ nghiên cứu khoa học gần đây chỉ e đã sớm không còn ai, trong lúc hoảng hốt, mấy thứ trong kho đó rất có khả năng không kịp chuyển đi, bây giờ đều là vật vô chủ, hì hì, chúng ta không ngại cứ lấy đi. Đương nhiên, bên trong vẫn cần phải xem may mắn của chúng ta thế nào."
Tiêu Uyển cẩn thận suy nghĩ lời nói của Alvar, cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được! Cứ làm theo lời ngươi!"
(Chú thích: Chữ biến nhiều nghĩa, không biết ý tác giả thế nào, để yên vậy!)
*****
Trên nó có một trăm hai mươi lăm sư sĩ. Theo biên chế của Diệp Trùng, cũng tức là nói, trên mỗi tàu chiến đấu là một doanh.
Người chỉ huy trực tiếp của con tàu Thanh Tiễn này hôm nay không hề giống như bình thường, là lãnh đạo của doanh thứ năm, mà là Tây Thanh, đoàn trưởng của họ. Tây Thanh không chỉ tự mình tới con tàu Thanh Tiễn này mà còn mang theo bốn bộ, cũng tức là nói, trên tàu Thanh Tiễn hiện giờ, tổng binh lực đã đạt tới hai trăm năm mươi người.
Tây Thanh nhân khoảng thời gian tàu Thanh Tiễn lui vào trong hạm đội nghỉ ngơi, chỉnh đốn để lên tàu.
- Mọi người cực khổ rồi! Tây Thanh nghiêm túc hành lễ với tất cả sư sĩ, rồi ra dấu mấy sư sĩ đang nghỉ ngơi này không cần đứng dậy.
Nhìn xung quanh, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
- Hiện giờ, có một nhiệm vụ nặng nề giao cho mọi người, mọi người sợ không? Tây Thanh cười mỉm nói.
- Không sợ!
- Sợ con khỉ gì!
- Đoàn trưởng người lúc nào nghe nói người đoàn chúng ta sẽ hãi chưa?
- Thì đó, có nhiệm vụ gì cứ việc nói!
......
Đám đông sôi sục, mọi người nhao nhao căng cổ họng ra gào, không ít người bỗng đứng bật dậy.
- Tốt! Đoàn chúng ta quả nhiên không làm vướng chân! Tây Thanh mang theo vài phần kiêu ngạo nói: "Nhưng nhiệm vụ lần này rất khó khăn, tất cả anh em bốn doanh sẽ kề vai tác chiến với chúng ta, hy vọng mọi người có thể đồng lòng hợp sức, đánh trận này!" Tây Thanh nắm chặt nắm tay phải mạnh bạo nện từ trên không xuống.
- Vâng! Mọi người đồng thanh quát lớn.
Số lượng Xích vĩ thú đông đảo, giống như kiến vậy, nhưng hạm đội cũng khổng lồ vô bì. Những bộ phận yếu ớt của tàu vũ trụ đều trải qua xử lý gia cố, Xích vĩ thú cũng không có bao nhiêu biện pháp có thể nghĩ được. Hai bên lâm vào giai đoạn giằng co. Nhưng Xích vĩ thú tuy số lượng không ít, nhưng lại không chia ra. Chúng trước sau duy trì đại quân, mà phe Diệp Trùng lại không sao ra khỏi tàu chiến đấu, chỉ có thể bị động phòng thủ, cho nên nói tóm lại, quyền chủ động chiến trường nằm trong tay Xích vĩ thú.
Chính ngay lúc này, đột nhiên ba tàu vũ trụ từ trong hạm đội đông đảo bay ra.
Ba tàu vũ trụ này vừa ló đầu ra liền hấp dẫn sự chú ý của Xích vĩ thú. Nói thật, hạm đội của Diệp Trùng quả thật quá hùng hậu, hơn một ngàn con Xích vĩ thú giống như một con kiến đứng trước một con voi, thường sẽ sinh ra vài phần cảm giác không biết ra tay từ đâu. Tuy có không ít Xích vĩ thú chịu sự hấp dẫn của tấm năng lượng mà thoát ra khỏi đội nhưng hầu hết Xích vĩ thú vẫn ở trong đội ngũ của mình.
Trong hạm đội rùa rụt đầu đột nhiên ló ra ba tàu vũ trụ, ở trên cả chiến trường chói mắt vô cùng.
Không do dự, đội quân Xích vĩ thú lập tức ùa tới như ong. Xích vĩ thú vô luận là ở phương diện tốc độ hay là linh hoạt, căn bản không phải thứ mà tàu vũ trụ có thể so sánh. Ba tàu vũ trụ không ngừng né tránh các kiểu, nhưng hoàn toàn phí công vô ích.
Đám thuyền viên trong ba tàu vũ trụ chỉ nghe thấy một trận âm thanh giống như phát ra khi mưa đánh lên cửa sổ, chẳng mấy chốc, trên ba tàu vũ trụ đã bám đầy Xích vĩ thú, đông nghìn nghịt, cảnh tượng này khủng bố tột cùng.
Mồ hôi chảy ra trên cái trán sáng bóng của Đầu to men theo má chảy xuống, hô hấp của hắn có chút gấp rút. Hắn ở trong một loại trạng thái hưng phấn, trên mặt hiện ra màu đỏ không tự nhiên, hơi thở nặng nề hồng hộc, hồng hộc, nóng bỏng vô bì. Hắn biết, mức độ nguy hiểm của chiến đấu lần này cao hơn trước, còn cao bao nhiêu, hắn vẫn chưa biết.
- Mở khoang!
Cửa khoang nặng nề trước mắt im lặng mở ra.
Thân hình Đầu to dựng thẳng lên, hắn ngừng hô hấp, hai mắt nhìn chằm chằm cửa khoang. Hắn lúc này giống như một con dã thú tích lũy sức lực chờ bộc phát.
Năm con Xích vĩ thú giống như cọp ngửi thấy mùi thịt sống, đột nhiên chui vào trong thông đạo.
Sau lưng chúng, ẩn ước còn có vài con Xích vĩ thú.
Đồng tử Đầu to bỗng trợn tròn, quát lớn một tiếng: "Đánh!"
Năm cái quang giáp Đấu sĩ sớm đã kết thành trận hình phòng thủ chờ xung kích, Xích vĩ thú lao ùa tới giống như nước lũ màu đen, thoáng cái liền xông tới trước mặt một cái quang giáp Đấu sĩ.
Binh binh binh binh binh!
Tiếng va chạm liên miên không dứt, năm cái quang giáp bị tông dữ dội lùi ra sau mấy bước! Lực xung kích lần này của Xích vĩ thú mạnh mẽ trước giờ chưa từng có. Năm con Xích vĩ thú cũng không dễ chịu, con nào thần tình cũng có chút sa sút. Nhưng chúng vẫn giữ được tính linh hoạt của động tác, tránh sang hai bên, nhường không gian cho đồng bạn sau lưng.
- Cố lên! Đầu to cố sức gào lên, gân xanh trên cái đầu bóng láng xoắn lại như giun, động tác trên tay lại linh hoạt vô bì. Hắn biết, lúc này vạn vạn lần không thể lùi. Nếu như không thể đứng vứng, chỉ sợ lập tức sẽ lâm vào tình cảnh bại lui liên tục.
Oành. Quang giáp Đấu sĩ của Đầu to đang lùi bỗng khựng lại, không lùi mà lại tiến, viu cái xông lên trước.
Phối hợp giữa bọn họ đã sớm ăn ý vô cùng, người có thể làm đầu bài (hàng thượng phẩm hàng đầu) há lại là kẻ yếu? Không cần Đầu to nhắc nhở, bọn họ cũng biết lúc này ngàn vạn lần không lùi được.
Bốn cái quang giáp Đấu sĩ đồng loạt có điều chỉnh, hoặc đôi chân ra sức khựng lại, hoặc mượn lực từ tường trong thông đạo, bốn cái hư ảnh sắt thép xuất hiện sau lưng Đầu to.
- Đi chết đi! Đầu to rống giận dữ một tiếng, Đấu sĩ không chút hoa hòe đấu cứng với Xích vĩ thú đang xông tới trước mặt, quyền thép của Đấu sĩ tiếp xúc với đuôi tên của Xích vĩ thú, bắn ra vô số tia lửa.
Sức mạnh khổng lồ làm thân hình Đấu sĩ của Đầu to xiêu vẹo, mắt thấy sắp mất đi thăng bằng, đột nhiên Đấu sĩ thò cánh tay máy bên trái ra, tóm lấy mắt cá chân chân phải Xích vĩ thú.
Mắt cá chân bị tóm, Xích vĩ thú cả kinh, cái đuôi tên màu đỏ viu cái bắn về phía cổ họng Đấu sĩ.
Quang giáp Đấu sĩ đã sớm chuẩn bị, suýt soát nghiêng đầu né tránh.
Từng chút thời gian này liền đủ để quyết định vận mệnh của con Xích vĩ thú này. Bốn cái quang giáp Đấu sĩ giao thoa trên không, con Xích vĩ thú không sao cử động được này lập tức liền bị cắt thành tám mảnh.
Gấp rút hít thở, Đầu to nhìn chằm chằm Xích vĩ thú ở trước mặt. Trong thông đạo đã đầy Xích vĩ thú, chỉ sợ không dưới mấy chục con, cảnh tượng này làm Đầu to tê dại da đầu.
Xích vĩ thú khác không chút quan tâm tới cái chết của đồng bạn, mà mắt lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đồng loạt nhìn chằm chằm tấm năng lượng sau lưng mấy người Đầu to.
Mấy người Đầu to cuối cùng đã ổn định trận hình, chiến đấu tiếp sau đó, đối với bọn họ vẫn là khảo nghiệm cực kỳ nghiêm khắc.
Chính ngay lúc đám Xích vĩ thú cấp thiết muốn chui vào thông đạo, ba tàu vũ trụ bò đầy Xích vĩ thú bắt đầu chậm chạp bay về phía hạm đội.
Tàu vũ trụ dọc đường nhao nhao nhường đường cho ba con tàu vũ trụ nguy hiểm này.
Mấy tàu vũ trụ này cách ba tàu vũ trụ cực kỳ gần, thông đạo trên mỗi tàu vũ trụ đều hoàn toàn mở ra, bên trong tỏa ra một loại dao động quen thuộc của Xích vĩ thú, tuy không hề mạnh mẽ như ba tàu vũ trụ này, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng.
Mấy con Xích vĩ thú không cách nào chui vào thông đạo lập tức bị tấm năng lượng trên tàu vũ trụ dọc đường cố ý bày ra hấp dẫn, không ngừng có Xích vĩ thú tụm hai tụm ba rời khỏi ba con tàu vũ trụ này, chui vào tàu vũ trụ khác.
Tấm năng lượng bọn chúng có thể cảm nhận được xung quanh quả thật quá nhiều, đối với mỗi điểm hấp dẫn đều chỉ có một hai con Xích vĩ thú tiến tới.
Dần dần, mật độ Xích vĩ thú trên ba tàu vũ trụ giảm bớt từng chút một, số lượng giảm dần từng chút. Giống như một cục băng cứng, trong dòng khí ấm ấp, tan chảy từng chút một.
Mắt thấy một khu vực thoáng đãng trước mắt, tảng đá treo trong lòng Tây Thanh cuối cùng đã bỏ xuống, tới rồi!
Hắn biết, giờ phút quyết thắng của trận chiến này đã tới rồi!
Bảy chiến hạm đã sớm nghiêm trận chờ đợi lập tức bao vây kín mít ba tàu vũ trụ này. Xích vĩ thú đã giảm bớt rất nhiều trên ba tàu vũ trụ bỗng nhiên phát hiện, xung quanh chúng, có dao động năng lượng so với vừa rồi thì mạnh mẽ hơn nhiều!
Bọn chúng lập tức trở nên hưng phấn, nhao nhao rời khỏi ba tàu vũ trụ, lao về phía bảy tàu vũ trụ khác.
Trải qua việc giảm bớt không ngừng dọc đường, số lượng Xích vĩ thú đã ít đi rất nhiều, đã giảm tới mức mười tàu vũ trụ này có thể nuốt chửng.
Xích vĩ thú trong vũ trụ càng lúc càng ít, hầu hết Xích vĩ thú đã chui vào thông đạo tàu vũ trụ tràn đầy sức hấp dẫn, chỉ có linh tinh vài con do phản ứng chậm, vẫn ở lại trong vũ trụ.
Đột nhiên, tất cả cửa khoang của mười tàu vũ trụ đóng lại toàn bộ.
Lúc này, mấy con Xích vĩ thú vẫn còn ở bên ngoài mới cảm giác được điều không ổn, có chút hoảng hốt, bọn chúng đã cảm nhận được nguy hiểm. Chúng muốn rời khỏi chỗ làm bọn chúng cảm thấy uy hiếp này, nhưng bọn chúng lại phát hiện không chỗ nào chạy được.
Bảy tàu vũ trụ hình thành một vòng vây cực nhỏ nhưng lại cực kỳ nghiêm mật. Kẽ hở giữa vòng vây nhỏ vô cùng, chỉ có thể chứa một hai con Xích vĩ thú thông qua. Mà ở chỗ này, đã sớm có tiểu tổ quang giáp lập thành đội chờ đợi. Trong vũ trụ, năng lực tác chiến của quang giáp đơn lẻ tuy không bằng Xích vĩ thú, nhưng ưu thế về số lượng đủ để bổ sung.
Dụ địch, làm yếu, hợp vây. Kế hoạch Diệp Trùng lập ra, tới giờ đã được thực thi hoàn mỹ.
Sức chiến đấu của Xích vĩ thú lúc bị vây khốn lợi hại hơn tưởng tượng của Diệp Trùng nhiều, thời gian chiến đấu duy trì tới tận năm giờ đồng hồ.
Trận đại chiến đầu tiên hạm đội Diệp Trùng gặp phải cuối cùng kết thúc trong thắng lợi. Trận chiến này, thu được chiến quả cực kỳ huy hoàng. Theo thống kê sau trận chiến, số lượng Xích vĩ thú bị giết cao tới một ngàn bốn trăm ba mươi mốt con. Điều khó mà có được trong đó là còn bắt sống hai mươi con Xích vĩ thú bị thương, mấy con Xích vĩ thú này có ý nghĩa nghiên cứu cực kỳ quan trọng.
Đây là thắng lợi trước giờ chưa từng có, cũng là một thắng lợi lớn nhất đã biết mà Hôi cốc có được trước Xích vĩ thú.
Cả hạm đội đều chìm trong biển vui mừng, mọi người đều nhìn thấy khả năng sống sót, nhìn thấy năng lực nắm bắt vận mệnh trong tay của mình. Trận chiến này, đối với sĩ khí của thuyền viên có ảnh hưởng không thể tính toán.
Nhưng số liệu thống kê cuối cùng bày ra trước mặt Diệp Trùng lại làm hắn khó mà vui mừng, sư sĩ chết trận trong trận chiến này gần năm trăm người, mà sư sĩ bị thương cũng có ba trăm người. Tỉ lệ thương vong là năm mươi phần trăm, tỉ lệ tử vong lại cao tới một phần ba, thắng lợi thế này cũng chỉ có thể coi như là thắng thảm mà thôi. Chiến đấu thế này lại tới vài lần, hạm đội này cũng không còn tồn tại.
Điều duy nhất Diệp Trùng cảm thấy an ủi là, tuy số lượng sư sĩ giảm đi, nhưng trải qua trận đánh này, sức chiến đấu chỉnh thể của hạm đội lại cao hơn lúc trước. Sư sĩ trải qua thực chiến và chưa trải qua thực chiến hoàn toàn khác nhau, quân đội từng đánh trận và chưa từng đánh trận cũng cách biệt khá xa.
Bất quá, Diệp Trùng cũng không có gì nuối tiếc, đây đã là mức độ tốt nhất hắn có thể làm được rồi, dẫn dắt một đám lính mới, có thể thu được thành tích thế này, ngay cả Thương cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn không hề biết, trận thắng lợi này, thứ mang lại cho hắn, vượt xa những thứ này.
*****
- Giáo quan, có năm tàu vũ trụ thỉnh cầu gia nhập hạm đội chúng ta. Tây Thanh báo cáo với Diệp Trùng, bên cạnh hắn, Tu mặc một bộ đồng phục chỉnh tề đứng thẳng. Từ sau thắng lợi lần trước, tàu vũ trụ nghe tiếng mà tới nhiều không kể xiết. Tới trước mắt, quy mô của hạm đội đã mở rộng thành tám trăm chiếc, mà thuyền viên chở theo lại cao tới hai mươi lăm vạn người, ngay cả số lượng chiến hạm cũng đã đạt tới mười chiếc.
Trước năm tàu vũ trụ này, tàu vũ trụ được thông qua thỉnh cầu gia nhập của hôm nay đã có ba mươi ba chiếc.
- Được. Diệp Trùng không phí lời: "Về sau, mấy việc này cứ theo trình tự mà làm là được rồi." Do dọc đường không ngừng có tàu vũ trụ gia nhập, làm sao thông qua thỉnh cầu, làm sao xếp vào hạm đội, đều đã hình thành một bộ quy trình hoàn thiện, trong đó, Thương có tác dụng cực kỳ quan trọng. Hầu hết điều khoản đều là hắn định ra.
Tất cả tàu vũ trụ được xếp vào hạm đội không chỉ phải tuân thủ tất cả mệnh lệnh tàu Hashgel ban bố mà còn phải báo cáo tất cả nguồn lực, phải hoàn thành tất cả hạng mục điều tra thuyền viên, phải tham gia chiến đấu. Cũng tức là nói, bọn họ một khi quyết định gia nhập hạm đội này thì bọn họ sẽ trở thành thành viên phụ thuộc của Diệp Trùng.
Nếu như là bình thường, loại tình huống này quả thật không thể tưởng tượng được, không ai nguyện ý để mình mất đi tự do. Nhưng trước mắt, áp lực sinh tồn đã đặt ở vị trí số một, không ai đưa ra bất cứ chất vấn gì với điều này.
Dưới tình huống Diệp Trùng không biết, trận thắng lợi chưa từng có với Xích vĩ thú đó truyền đi khắp Hôi cốc, kẻ khơi mào chính là Thương. Kiệt, cái tên giả này của Diệp Trùng, hiện giờ đã trở thành một lá cờ đầu. Những người ở chỗ mấy con Xích vĩ thú vẫn chưa hề tàn sát quá nghiêm trọng đó đều đang chú ý hạm đội thần bí mà đặc biệt này. Còn đầu lĩnh của hạm đội này, Diệp Trùng càng là trung tâm nghị luận của mọi người.
Trận thắng lợi này, cũng làm cho uy vọng cá nhân của Diệp Trùng hoàn toàn dựng đứng lên trong hạm đội, tất cả mệnh lệnh của hắn nhận được sự quán triệt trung thực nhất. Đám thuyền viên với sĩ khí bốc cao, ai nấy đều đầy hăng hái, vinh dự vì đầu lĩnh của bọn họ, còn người bạn thần bí đó của đầu lĩnh lại từ từ ra khỏi tầm nhìn của mọi người. Đặc biệt là thành viên gia nhập sau này, hoàn toàn không biết sự tồn tại của nhân vật thần bí đó.
Một kết quả phụ thuộc khác của thắng lợi này là, Diệp Trùng đã trở thành thần tượng được sùng bái nhất trong lòng đám thuyền viên, được họ yêu thích nhất.
Cho nên, dưới điều kiện nhập đội được quy định hà khắc thế này vẫn có vô số người hy vọng gia nhập hạm đội thần bí này. Diệp Trùng cũng không từ chối người tới, thắng lợi lần trước, số lượng sư sĩ giảm mạnh, cần bổ sung lực lượng gấp.
Diệp Trùng nhìn hai người nói: "Công tác huấn luyện phải nắm chắc, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa."
Tây Thanh và Tu run rẩy trong lòng, đồng loạt khom mình chào: "Vâng!" Bọn họ không hề biết thời gian không đủ là có ý gì, nhưng bọn họ biết, việc không nên hỏi, không được hỏi nhiều.
Đối với biểu hiện của Tây Thanh và Tu, Diệp Trùng cực kỳ vừa ý. Chính vì sự tồn tại của hai người, hắn mới có nhiều thời gian để suy nghĩ, đi làm việc việc khác hơn.
- Chúng ta hiện giờ có bao nhiêu tấm năng lượng? Diệp Trùng đột nhiên hỏi.
Tây Thanh và Tu nhìn nhau, trầm giọng nói: "Giáo quan, chúng tôi lần này tới chính là vì việc này. Chiến đấu lần trước, tấm năng lượng của chúng ta tiêu hao cực lớn. Thêm vào huấn luyện thực chiến với cường độ cao, tấm năng lượng tiêu hao cũng cực lớn. Số lượng tấm năng lượng của chúng ta chỉ còn lại ba ngàn sáu trăm tấm. Chúng ta cần phải bổ sung tấm năng lượng gấp."
- Đúng, hạm đội chúng ta hiện giờ quy mô quá lớn, tấm năng lượng tiêu hao mỗi ngày cực lớn. Nếu như còn không được bổ sung, chúng ta sẽ... Ý lời phía sau của Tây Thanh cực kỳ rõ ràng.
Diệp Trùng ngớ người, mình lại bỏ qua một việc quan trọng thế này. Hắn vừa mở bản đồ hành tinh của Hôi cốc, vừa hỏi: "Điểm bổ sung gần nhất cách chúng ta là chỗ nào?"
- Là thành phố nổi Thiết Hạt (bò cạp thép). Cặp mắt bình tĩnh của Tu toát ra một luồng khí tức cuồng nhiệt: "Nó là một thành phố vũ trụ do tổ nghiên cứu khoa học xây dựng, cũng là một căn cứ của bọn họ, nơi đó trữ lượng lớn tấm năng lượng." Hắn lập tức u ám bổ sung một câu: "Có thể vẫn còn không ít quang giáp và tàu vũ trụ."
Tây Thanh không nói gì. Đối với đề nghị của Tu, trong lòng hắn cũng ủng hộ. Tổ nghiên cứu khoa học, cái tên có biết bao cân nặng ở Hôi cốc lúc trước này, gần như mỗi người đều có cảm giác đặc biệt với nó. Sự tạo dựng của Hôi cốc và tổ nghiên cứu khoa học có mối liên hệ mật thiết không thể tách riêng. Mà mấy năm nay, tổ nghiên cứu khoa học cũng vẫn luôn lợi dụng ưu thế về khoa học kỹ thuật của bọn họ để dẫn dắt Hôi cốc tiến tới trước. Nhưng trong tai họa Xích vĩ thú lần này, tổ nghiên cứu khoa học trừ thôi thúc các thế lực kết thành liên minh lúc ban đầu ra thì không còn bất cứ biện pháp xoay chuyển tình thế nào khác.
Ngược lại, về sau, bọn họ lại chọn một loại hành vi quả thật có thể nói là ngu ngốc: bỏ rơi mọi người, rút đi trước. Điều này làm tất cả những người ký thác vô số hy vọng cho bọn họ thất vọng vô cùng, Tây Thanh và Tu chính là tự mình trải qua sự bỏ rơi của tổ nghiên cứu khoa học. Từ lúc tiền tuyến thảm bại tới giờ, một khoảng thời gian dài như vậy, không thấy tổ nghiên cứu khoa học có bất cứ hành vi có ý nghĩa thực tế nào. Nó giống như biến mất trong mắt mọi người vậy.
Diệp Trùng không chút do dự: "Ra lệnh, tất cả đơn vị tác chiến chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu." Trong lòng Diệp Trùng không hề có loại cảm tình phức tạp của người dân Hôi cốc bình thường đối với tổ nghiên cứu khoa học. Từ việc tổ nghiên cứu khoa học hành tinh Heiner bỏ đi trước thì có thể nhìn ra, dũng khí của tổ chức này không hề quá mạnh. Huống chi tình hình khẩn cấp, hắn cũng không có chỗ trống để chọn đi chọn lại.
- Vâng! Hai người hành lễ cái bộp.
Mười chiến hạm, bảo vệ mười tàu vũ trụ, chở theo hai ngàn năm trăm sư sĩ, khí thế hung hãn lao về phía thành phố Thiết Hạt. Sau lưng bọn họ, có năm mươi tàu vận tải cỡ trung, toàn bộ năm mươi tàu vận tải này trống không.
Lần hành động này, Diệp Trùng gần như mang theo toàn bộ tất cả sức chiến đấu của hạm đội. Trong cả hạm đội, có lẽ chỉ có hắn biết tình hình nguy cấp tới mức nào. Nếu như thật sự đúng với suy đoán của hắn, một khi Xích vĩ thú hoàn thành hợp vây, vậy thì bọn họ chết chắc. Bọn họ hiện giờ tương đương chạy đua với thời gian, mấy ngày này, Diệp Trùng vẫn luôn suy nghĩ. Nhưng tới tận bây giờ, hắn vẫn không tìm thấy một phương án khả thi nào.
Suy nghĩ thời gian dài làm trong mắt của hắn đầy tơ máu, cực kỳ dọa người. Biết rõ ý đồ của Xích vĩ thú, nhưng hắn vẫn không tìm được một phương án làm hắn vừa ý.
Không ngờ vào lúc then chốt này lại găp phải một vấn đề trí mạng, tấm năng lượng không đủ! Đã biết rõ mình dấn sâu vào tuyệt cảnh, Diệp Trùng hiện giờ hoàn toàn không để ý ở trong thành phố Thiết Hạt này rốt cuộc là ai, mặc kệ là ai, có thể đáng sợ hơn Xích vĩ thú sao?
Càng huống chi trên tay hắn hiện giờ còn có mười chiến hạm. Mấy chiến hạm này tuy không có bao nhiêu tác dụng với Xích vĩ thú nhưng trong chiến đấu bình thường lại là một lực lượng khá đáng sợ.
Mấy ngày nay, mấy chiến hạm này cũng kìm nén lắm rồi. Mười chiến hạm này tới từ thế lực khác nhau, mấy thế lực này đều đã bị đánh tan. Mấy ngày nay, bọn họ hoàn toàn giống như vật trang trí vậy, không ai để ý tới bọn họ, mà trong trận chiến với Xích vĩ thú, bọn họ lại không phát huy ra bất cứ tác dụng gì.
Mà lúc trước, bọn họ huy hoàng đến bực nào! Chiến hạm, chỉ cái tên này thì đã đủ làm bọn họ vô luận ở chỗ nào đều nhận được đãi ngộ cực cao.
Cho nên sau khi mệnh lệnh của Diệp Trùng truyền xuống, mười chiến hạm liền lập tức hoàn thành tập kết.
Chiến hạm Thủy Tinh, bởi vì là chiến hạm đầu tiên được cho vào hạm đội cho nên có được vinh dự đặc biệt là chiến hạm số một.
- Mọi người đều nghe rõ rồi! Mọi người hôm nay đều lên tinh thần cho ta, ai vào lúc quan trọng mà co vòi thì đừng trách ta không nhận người! Mẹ nó, chúng ta đường đường là chiến hạm Thủy Tinh lúc nào vô tích sự chưa? Hôm nay, phải đánh cho ra uy phong của tàu Thủy tinh chúng ta! Đại nhân Kiệt đang nhìn chúng ta, sau này ăn hay uống gì thì phải xem biểu hiện hôm nay của moi người! Con bà nó đều đã nghe thấy chưa? Thuyền trưởng chiến hạm Thủy Tinh thần sắc hung hăng quát lên.
- Vâng! Thuyền trưởng! Bất cả thuyền viên đỏ cả mắt, ầm ầm hưởng ứng, trong lòng bọn họ đã sớm tích tụ đủ một bụng tức.
Cả chiến hạm lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao nhất, trên thuyền lửa nóng xung thiên, mọi người đều trở nên bận rộn. Chiến hạm là nguồn lực quan trọng nhất của mỗi thế lực, thuyền viên có thể tiến vào chiến hạm không ai không trải qua chọn lựa gắt gao, tàu Thủy Tinh lúc này giống như một cỗ máy tinh xảo đột nhiên vận chuyển với tốc độ cao.
- Các tay súng tiến vào khoang tác chiến.
- Điều chỉnh đơn vị xạ kích, kích hoạt hệ thống cung cấp năng lượng cho hỏa lực.
- Toàn bộ tấm năng lượng vào vị trí.
- Bộ phận duy tu hậu cần chuẩn bị hoàn tất.
......
Không chỉ tàu Thủy Tinh như vậy, mười chiến hạm, cái nào cũng sát khí đằng đằng. Tất cả cửa khoang bảo vệ phía trước pháo tàu đều đã mở ra, họng pháo đen ngòm lấp lánh quang mang đen thui thâm trầm, làm người ta nhìn mà lạnh người. Cạnh mỗi khẩu pháo, từng tấm từng tấm năng lượng xếp đặt chỉnh tề, ngay cả thiết bị bảo vệ bên trên cũng đã mở ra, có thể bổ sung và thay đổi bất cứ lúc nào.
Chiến ý cao vút của mười chiến hạm làm Diệp Trùng hơi kinh ngạc, nhưng như vậy càng tốt. Hắn vẫn luôn có chút lo lắng, xuất xứ của mấy chiến hạm này khá phức tạp, ai biết có bỏ công không bỏ sức trong lúc tác chiến không. Dáng vẻ hiện giờ này ngược lại làm hắn yên tâm, có mười chiến hạm, cho dù tấn công thành phố Thiết Hạt, hắn cũng không lo lắng.
So với chiến hạm của Hiệp hội sư sĩ và Hắc giác Diệp Trùng gặp được ở năm thiên hà lớn, chiến hạm của thiên hà Hà Việt và Hôi cốc không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc. Vô luận là cường độ của hỏa pháo, hay là độ chính xác của xạ kích, rồi tính linh hoặc của thân tàu, tính phòng hộ của vỏ giáp, tất cả đều là thứ mà mấy chiến hạm cấp thấp đó khó so sánh được.
Tuyết Lai tộc có một biên đội chiến hạm lớn nhất, Diệp gia và bộ lạc Hy Phượng cũng có biên đội chiến hạm quy mô không nhỏ. Là lực lượng có thể ảnh hưởng chiến cục khi chiến đấu trong vũ trụ, mỗi thế lực đều đắn đo phát triển chiến hạm. Biên đội chiến hạm lớn nhất của Hôi cốc chính là nằm trong tay tổ nghiên cứu khoa học, bây giờ cũng không biết trốn ở góc nào.
Nhưng, đối thủ lần này là tổ nghiên cứu khoa học. Tuy hành vi của tổ nghiên cứu khoa học hiện giờ cực kỳ quái dị, thượng tầng của bọn họ giống như đổi người, hoàn toàn không làm gì. Nhưng khiêu khích trắng trợn giống hôm nay thế này, tổ nghiên cứu khoa học sẽ làm ra phản ứng gì? Sự cường đại của tổ nghiên cứu khoa học sớm đã khắc sâu vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng mỗi người Hôi cốc. Đối với kết quả trận chiến này, có không ít người đều hoài nghi trong lòng.
Thành phố Thiết Hạt nhìn từ xa, căn cứ khổng lồ do sắt thép tạo thành này tiến vào trong tầm nhìn của mọi người.
*****
Tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đây là vấn đề trong lòng mỗi người đám người Diệp Trùng đều không tự chủ được mà suy nghĩ vào lúc này. Thành phố Thiết Hạt không một bóng người, tịch mịch như tòa thành chết. Trong căn cứ, yên lặng như tờ, đồ đạc lộn xộn, hỗn loạn có ở khắp nơi. Ngay cả mấy con chip chắc là tư liệu bảo mật đó cũng bị quăng tùy ý trên đất, có thể thấy được bọn họ hoảng loạn thế nào khi rời đi.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Diệp Trùng hoài nghi không hiểu.
- Đáng tiếc cho một chỗ tốt a! Nếu như là bình thường, đây là một căn cứ cực tốt. Trong giọng nói của Thương đầy vẻ tiếc nuối. Diệp Trùng không trả lời, thành phố Thiết Hạt đích xác là một căn cứ tốt, nhưng lúc này đóng quân thủ, điều đó và tìm chết không có khác biệt gì. Một căn cứ tốt thế này, không có chút giá trị nào với Diệp Trùng.
Thành phố Thiết Hạt dưới sự kinh doanh tận tâm nhiều năm của tổ nghiên cứu khoa học, các loại thiết bị bên trong đều hợp lý, hoàn thiện phi thường. Có thể thấy được, rất nhiều thiết kế phí không ít tâm tư.
Kết hợp năm trăm sư sĩ, nơi này lập tức sẽ trở thành pháo đài chiến đấu đúng như tên gọi. Muốn công hạ thì không phải chút lực lượng trên tay Diệp Trùng này có thể làm được.
Diệp Trùng lúc này mới biết lòng tin vừa rồi của mình là hoang đường tới bực nào.
Nhưng điều đáng chúc mừng là việc rút lui làm người ta nghĩ mãi không hiểu của tổ nghiên cứu khoa học lại khi không tiện nghi cho hắn.
Diệp Trùng bỗng cất cao giọng: "Lập tức đi tìm kho hàng!" Căn cứ giống loại này, làm sao có thể không có một kho hàng lớn chứ? Đây mới là điều cần bức thiết nhất hiện giờ.
Điều Diệp Trùng có thể làm hiện giờ cầu chúc trong kho không phải trống không.
- Giáo quan! Chúng tôi đã tìm thấy kho hàng! Tây Thanh kích động báo cáo với Diệp Trùng. Trong hạm đội này, người có tư cách gọi Diệp Trùng là giáo quan rất ít, phần lớn là học sinh dưới tay hắn lúc trước như là Tây Thanh và Tu. Mấy học sinh này giờ đây gần như đều là cán bộ cơ sở. Bọn họ mới là người ủng hộ trung thực nhất của Diệp Trùng.
Kho hàng ở tầng trong của thành phố Thiết Hạt, vì phòng ngừa bị đánh trúng mà toàn dùng hợp kim chế tạo, cho dù là pháo của chiến hạm, bắn chính diện một cái cũng khó mà bắn vỡ lớp ngoài cứng hơn tinh thiết này.
Cánh cửa lớn bằng hợp kim dày nặng yên lặng men theo khe trượt di động sang hai bên, trong kho tối thui.
Mở đèn, mọi người tràn đầy mong chờ đột nhiên yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả kim rơi trên đất cũng nghe thấy.
Trong kho, vật tư chất như núi được sắp xếp chỉnh tề. Tất cả vật tư chia thành các loại, cất giữ cực kỳ hoàn hảo, có vài thứ thậm chí ngay cả mã nhận dạng phía trên cũng không có lấy xuống.
- Thế giới này, quá điên cuồng rồi! Diệp Trùng lẩm bẩm một mình một cách vô ý thức. Hắn không biết mình tại sao phải nói câu này, nhưng câu này lại không tự chủ được buột miệng thốt ra.
Sau khi trải qua sự chấn kinh ban đầu, mọi người xôn xao phản ứng lại, tuy ai nấy trên mặt đều là sự vui mừng phát cuồng nhưng tính kỹ luật tốt lại làm bọn họ vẫn giữ được sự bình tĩnh tương đối.
Không chút do dự, Diệp Trùng dùng sức phẩy tay: "Dọn! Dọn đi toàn bộ!"
Sắp xếp xong kế hoạch vận chuyển, Diệp Trùng trở về tàu Hashgel trước tiên. Đối với lần hành động này, hắn vô cùng vừa ý. Chỉ sợ trong cả đội ngũ, người duy nhất cảm thấy tiếc nuối có thể chỉ có mấy thuyền viên chiến ý sục sôi trên mười chiến hạm đó. Bọn họ vốn dĩ muốn lộ chút khả năng trước mặt Diệp Trùng, kết quả lại là một phát pháo cũng không bắn, tâm lý vốn dĩ có vài phần kìm nén lại kìm nén thêm vài phần.
Tổ nghiên cứu khoa học quả nhiên vẫn có tiền a! Cho dù là loại người không động lòng với tiền bạc như Diệp Trùng cũng nhịn không được mà cảm khái. Các loại vật tư chất cao như núi đó làm hắn hơi chấn động.
Nhưng tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc là làm sao? Theo như hắn biết, tổ nghiên cứu khoa học là một tổ chức có lực lượng kỹ thuật cực mạnh, lực lượng quân sự không hề xuất chúng. Nhưng từ hiện tại mà xét, chỉ e lực lượng quân sự của nó cũng không tệ hại giống như bên ngoài truyền tụng. Diệp Trùng nhìn ra được, thành phố Thiết Hạt là công trình quân sự điển hình.
Trùng trùng dấu vết cho thấy rõ, tổ nghiên cứu khoa học hiện giờ dường như lâm vào trong hỗn loạn, mà không giống rút lui có kế hoạch.
À, bất quá, điều này lại liên quan gì tới mình chứ? Diệp Trùng cười tự châm biếm. Nếu như không phải tổ nghiên cứu khoa học chìm trong hỗn loạn, vật tư trong nhà kho ở chỗ đó cũng sẽ không tới lượt mình rồi. Hiện giờ, vẫn là quan tâm vận mệnh của mình thôi.
Sắc mặt Diệp Trùng trở nên nghiêm túc.
- Diệp tử, không cần nghiêm mặt, nếp nhăn, nếp nhăn chính là thiên địch của loài người a! Bất quá, Diệp tử, ngươi gần đây làm không tồi. Ha ha, tiếp tục phát huy! Thương lập tức thần bí nói: "Diệp tử, ta gần đây đang biên soạn kho tư liệu người đẹp. Cho ngươi một phần, thế nào? Hì hì, có tập ảnh của Băng Băng đó."
Trong tiếng cười hì hì của Thương, Diệp Trùng nín lặng.
Chính ngay lúc này, báo cáo thống kê đưa tới tay Diệp Trùng.
Nhìn thấy con số dài dằng dặc trên bảng thống kê, Diệp Trùng mới biết thu hoạch lần này phong phú tới mức nào!
Tấm năng lượng, có thể nói là nhiều như biển. Trong khoảng thời gian khá dài, hạm đội cũng không cần vì thiếu năng lượng mà phiền não nữa. Mà một thu hoạch khác ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng trong lần này chính là quang giáp. Tới tận năm ngàn cái D-6! Diệp Trùng hiện giờ rất hoài nghi, chỗ dùng thật sự của thành phố Thiết Hạt này là làm cái gì.
Nhưng đã có năm ngàn cái quang giáp này thì đủ để hoàn thành trang bị cho hai ngàn năm trăm sư sĩ dưới tay Diệp Trùng rồi, tính năng của D-6 so với quang giáp Đấu sĩ thì xuất sắc hơn nhiều. Có thể trông mong, sau khi trải qua khoảng thời gian ngắn làm quen, lực lượng chiến đấu trên tay Diệp Trùng sẽ có một bước nâng cao kha khá.
Vật tư chiến lược khác cũng nhiều vô kể. Diệp Trùng lần này cũng ác, ra lệnh dọn sạch cả cái kho. Tây Thanh và Tu chấp hành cực kỳ triệt để, cả cái nhà kho hiện giờ ngay cả một tờ giấy cũng không còn. Ngay cả mấy con chip trong căn cứ đó, cũng lấy hết về không chừa một cái, bất quá, tin tức bên trong vẫn cần phải chỉnh lý.
Sự mừng rỡ ban đầu đã từ từ lui xuống, lông mày Diệp Trùng lại một lần nữa từ từ nhíu lên.
Vấn đề tấm năng lượng đã giải quyết, nhưng vấn đề quan trọng nhất cũng là mấu chốt nhất lại vẫn luôn không được giải quyết, đó chính là nên làm sao mới có thể xông ra khỏi vòng vây của Xích vĩ thú.
Hắn một mực không nghĩ ra phương pháp ổn thỏa.
Tốc độ của Xích vĩ thú nhanh hơn bọn họ nhiều, mà Xích vĩ thú ở hai cánh càng giống như điên, liều mạng tiến tới trước, bọn họ hiện giờ đã bị bỏ lại phía sau, nói cách khác, bọn họ đã rơi vào trong miệng túi do Xích vĩ thú hình thành, chỉ là miệng cái túi này vẫn chưa thắt chặt. Một khi thắt chặt, vậy thì bọn họ cũng không còn cơ hội trở mình nữa rồi.
Tàu Hashgel cũng rơi vào trong sự vui mừng. Trong phòng liên lạc cũng thảo luận sôi nổi giữa các thuyền viên, mọi người đều đang suy đoán, lần này có thể chuyển về bao nhiêu thứ. Công tác của bọn họ nhàn nhã cực kỳ, mọi người hoặc ngồi, hoặc nửa nằm, cầm một tách trà nóng, tùy ý ngẩng mặt lên trời.
Vốn dĩ, phòng thông tin của thuyền chính một hạm đội phải là một bộ phận cực kỳ trọng yếu, tuyệt khó nhìn thấy cảnh tượng nhàn nhã thế này, dù sao bọn họ cần phải truyền mệnh lệnh của người chỉ huy hạm đội tới mỗi tàu vũ trụ trong hạm đội, ngoài ra, phụ trách sự liền lạc, phối hợp giữa tàu chính và các tàu khác, nhiệm vụ không nhẹ. Nhưng Kiệt đại nhân được mọi người yêu quý và tôn kính lại cực ít dùng phòng liên lạc, mệnh lệnh của hắn thông thường đều là trực tiếp truyền tới Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân.
- Mọi người nói, lần này rốt cuộc có thể lấy được bao nhiêu thứ tốt? Nghe người ta nói, lần này chúng ta phát rồi! Đồ đạc chất cao như núi vậy. Một thuyền viên hưng phấn nói.
- Đó là đương nhiên, chậc chậc, tổ nghiên cứu khoa học rốt cuộc là nhà giàu có a, chỉ nghĩ tới thì đã làm người ta chảy nước miếng rồi! Một thuyền viên khác nửa nằm trong ghế tiếp lời.
Tổ trưởng phòng liên lạc sắc mặt coi thường cười hắn: "Vậy ngươi đi tổ nghiên cứu khoa học đi, hì hì, yên tâm, mọi người đều sẽ không cản ngươi đâu."
- Cái đó không phải xong rồi sao. Thuyền viên này lắc đầu: "Ta vẫn muốn sống mà. Hiện giờ trừ Kiệt đại nhân, ai có thể dẫn chúng ta còn sống mà đi? Tổ nghiên cứu khoa học? Bọn họ nếu như có thể dẫn chúng ta còn sống mà đi, thàn phố Thiết Hạt bây giờ đã không phải một người cũng không có."
Mọi người đột nhiên thoáng cái mất đi hứng thú tán dóc. Mấy người bọn họ, lúc mới đầu tràn đầy hy vọng đối với tổ nghiên cứu khoa học, nhưng hiện thực tàn khốc, tổ nghiên cứu không làm được gì đã làm cho càng lúc càng nhiều người trong Hôi cốc mất đi niềm tin đối với bọn họ.
Chính ngay lúc này, máy liên lạc chính đột nhiên sáng lên, tiếng cảnh báo tíc tíc chói tai vang lên trong phòng liên lạc tĩnh mịch. Đám thuyền viên ngớ ra, nhìn nhau, đột nhiên một người phản ứng lại, hét lớn: "Là Kiệt đại nhân!"
Mọi người luống cuống tay chân trở về vị trí của mình, nhấc máy liên lạc chính.
Trên máy liên lạc xuất hiện hình ảnh Diệp Trùng, giọng nói lạnh lẽo giống như gió lạnh mùa đông: "Mệnh lệnh, toàn bộ tất cả thuyền trưởng có thời gian đảm nhiệm thuyền trưởng hai mươi năm trở nên tới phòng thuyền trưởng tập hợp, lập tức!"
- Vâng! Tất cả thuyền viên vội vàng đứng dậy hành lễ.
Bụp, hình ảnh Diệp Trùng trên màn hình biến mất, mọi người lúc này mới thở phào. Kiệt đại nhân lần này lại thông qua bọn họ ra mệnh lệnh, làm bọn họ không kịp trở tay.
- Làm việc chính. Tổ trưởng nghiêm mặt, sự bình hòa vừa rồi biến mất không thấy. Mọi người lập tức trở lại vị trí của mình, bắt đầu bận rộn, bọn họ cần dùng tốc độ nhanh nhất truyền mệnh lệnh của Kiệt đại nhân tới mỗi tàu vũ trụ.
Cảm nhận được sự gấp gáp trong ngữ khí của Kiệt đại nhân, thần kinh mọi người lập tức trở nên khẩn trương, động tác trên tay cũng mau lẹ vô bì. Mà điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi bất an, trong lòng bọn họ, Kiệt đại nhân đã là tượng trưng của vô địch, vấn đề có thể làm Kiệt đại nhân cảm thấy bó tay, nhất định không phải là vấn đề nhỏ.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, từ ngữ nghiêm khắc nhất, truyền đạt mệnh lệnh của Diệp Trùng tới thuyền trưởng của mỗi tàu vũ trụ.
Khoảng mười phút sau, tất cả thuyền trưởng có kinh nghiệm hai mươi năm trở lên đã tập trung toàn bộ tới phòng hội nghị. Sau khi bọn họ nhận được mệnh lệnh, lập tức bỏ tất cả công việc trên tay, hỏa tốc tới. Kỷ luật của hạm đội rất nghiêm, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Kiệt đại nhân ở phương diện này. Khi bọn họ tới, Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân cũng đã tới nơi rồi.
Thuyền trưởng quen biết với hai người tiến tới trước thăm dò lần tập hợp này rốt cuộc là việc gì, nhưng không ngờ Tây Thanh đại nhân và Tu đại nhân cũng không rõ ràng.
Chính ngay lúc này, Diệp Trùng đi vào phòng hội nghị.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, Diệp Trùng trả lễ. Trò này tự nhiên không phải Diệp Trùng có thể nghĩ ra, tất cả quy định trong hạm đội hiện nay gần như đều là một tay Thương xây dựng. Bất quá, hiệu quả vô cùng rõ ràng, mọi thứ hiện giờ đều đâu vào đó, quản lý trở nên cũng không còn không có đầu đuôi như lúc trước.
Không phí lời, Diệp Trùng dùng phương thức trực tiếp nhất để mở màn.
- Hiện giờ, chúng ta đối mặt một nan đề sẽ trực tiếp quyết định sống chết của chúng ta!
← Ch. 400 | Ch. 402 → |