Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 402

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 402: Bước chuyển (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ở trước dáng vẻ chấn kinh của các vị thuyền trưởng, bản đồ tinh vực của Hôi cốc được mở ra. Diệp Trùng đứng trước bản đồ tinh vực, mặt hướng về phía mọi người, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Đây chính là Hôi cốc. Khu vực đánh dấu màu đỏ biểu thị khu vực đã có Xích vĩ thú xuất hiện. Vị trí hiện giờ của chúng ta ở đây." Hắn chỉ thành phố Thiết Hạt trên bản đồ tinh vực, ngón tay vạch qua trên bản đồ tinh vực, cuối cùng dừng ở khu vực màu đỏ đậm nhất trên cả tấm bản đồ tinh vực: "Chỗ này là tiền tuyến, chúng ta chính là từ nói đó tới."

Mọi người đều có vẻ mặt âm u.

- Nói cho mọi người một tin tức, thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt của Hôi cốc đã bị Xích vĩ thú chiếm lĩnh. Đối với việc nhóm Xích vĩ thú này tới cùng là từ đâu tới, tới giờ vẫn không rõ ràng.

- A! Mọi người cả kinh, rất nhiều người còn đột nhiên đứng dậy. Hai người Tây Thanh và Tu nhìn nhau, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Tin tức này giống như sấm nổ trời quang, đánh cho tất cả hy vọng chạy tới thiên hà Hà Việt của mọi người thành bột phấn.

Nhưng, Kiệt đại nhân dường như cảm thấy điều này vẫn không đủ chấn kinh, tiếp tục nói: "Mọi người xem chỗ này, còn có chỗ này." Ngón tay hắn chỉ hai cánh đang điên cuồng tiến tới của Xích vĩ thú.

- Thương, mô tả một chút. Diệp Trùng im lặng gọi Thương.

- Ài, ta quả nhiên là vất vả a. Thương làm mặt khổ, đầy ai oán.

Khu vực màu đỏ trên bàn đồ tinh vực trên màn hình bắt đầu chậm rãi xảy ra biến hóa, khu vực màu đỏ bao phủ hai cánh ở hai đầu dùng tốc độ kinh người lan tới trước, hình thành hai dải màu đỏ hẹp dài.

Hai cánh cuối cùng hoàn thành tập hợp!

Ở một hành tinh gọi là Ca Sâm Đặc, hai cánh cuối cùng đã tụ hợp lại với nhau. Xích vĩ thú sau khi tụ hợp mau chóng tràn ra, hình thành một bức chắn màu đỏ, chia Hôi cốc thành hai nửa. Mà mảng màu đỏ nồng đậm vô cùng đại biểu cho đại quân Xích vĩ thú đó bắt đầu kiên định di động tới trước.

Trong chốc lát, trong vòng hợp vây đã hoàn toàn trở thành biển màu đỏ.

Trong phòng hội nghị yên lặng như tờ, mỗi người đều mặt xám như chết.

Bọn họ có lẽ không hiểu chiến thuật, nhưng trình diễn trực quan thế này, bọn họ vẫn nhìn hiểu được.

Đây chính là vận mệnh của bọn họ ư?

Không ngờ, vận mệnh cuối cùng của bọn họ vẫn là khó thoát khỏi ma chưởng của Xích vĩ thú. Chẳng lẽ thành quả nỗ lực bấy lâu nay của bọn họ chẳng qua chỉ là một trò hề buồn cười thôi sao?

Không khí đè nén tới mức làm người ta khó thở. Mảng cuồn cuộn màu đỏ trên bản đồ tinh vực đó làm trong mắt mọi người ánh lên một mảng đỏ tươi.

Trong mười phút, không ai nói câu gì. Trong phòng hội nghị rộng lớn, tĩnh lặng giống như sự lạnh lẽo như trong lòng mọi người.

Quả nhiên là đám ô hợp! Diệp Trùng thầm tự lắc đầu trong lòng, tới cùng vẫn là đội ngũ tổ hợp tạm thời, vừa gặp phải bất lợi thật sự liền dễ dàng mất đi đấy chí. Nếu như là Tang tộc, tuyệt sẽ không chán nản thế này.

Thật ra Diệp Trùng không hề biết, Xích vĩ thú trong mắt người bình thường có phân lượng thế nào. Xích vĩ thú chết trên tay hắn nhiều không kể xiết, cho nên hắn đối với Xích vĩ thú không hề sợ hãi. Còn trong mắt người bình thường, Xích vĩ thú lại là đại danh từ của sự cường đại và không thể chiến thắng. Trước khi Diệp Trùng thu được trận thắng lợi đó, Hôi cốc chưa thể có được một lần thắng lợi có quy mô hơi lớn một chút trên chiến trường chính diện.

Tuy có sự cổ vũ của thắng lợi lần trước, nhưng một khi gặp phải khốn cảnh, cách nghĩ Xích vĩ thú không thể chiến thắng lại chui ra từ trong chỗ sâu nhất trong lòng bọn họ.

Diệp Trùng cảm thấy tiếp tục giữ yên lặng không hề là một lựa chọn tốt, do đó hắn lựa chọn mở miệng: "Nhưng, chúng ta cũng không phải chút cơ hội cũng không có."

Mọi người lập tức ngẩng đầu, mắt nóng rực nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Đúng a, chúng ta không phải có Kiệt đại nhân sao?

- Mọi người đã thấy rồi, hai đội ngũ Xích vĩ thú này sẽ tụ tập tại hành tinh Ca Sâm Đặc. Cơ hội duy nhất của chúng ta chính là, trước khi bọn chúng vẫn chưa hình thành hợp vây, xông qua hành tinh Ca Sâm Đặc. Diệp Trùng dùng giọng kể chuyện bình tĩnh nói.

Lời Diệp Trùng vừa dứt, không ít thuyền trưởng vẻ mặt thất vọng la lên: "Điều này làm sao có thể?"

- Thì đó, điều này căn bản không thể nào! Tốc độ của chúng ta chậm hơn Xích vĩ thú quá nhiều.

- Nói giống như không nói. Có người ở dưới oán trách.

......

Diệp Trùng nhìn đám thuyền trưởng lao xao, nhốn nháo phía dưới, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo từng chút một, lạnh nhạt không chút thay đổi, ngón trỏ của hắn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.

Có người phát hiện sắc mặt Kiệt đại nhân không đúng, lặng lẽ kéo mấy thuyền trưởng đang phát tiết sự bất mãn. Mấy thuyền trưởng đang oán trách thấy sắc mặt của Diệp Trùng mới tỉnh ngộ ra mình đang làm cái gì, sắc mắt thoáng cái trắng bệch, lập tức im thin thít. Dần dần, tiếng than oán từ từ giảm xuống, trong phòng hội nghị càng lúc càng yên tĩnh.

Phòng hội nghị lại một lần nữa rơi vào trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng cộp cộp do ngón tay của Kiệt đại nhân gõ nhè nhẹ trên mặt bàn phát ra. Mỗi cái đều giống như gõ vào trái tim mọi người, mọi người thở mạnh cũng không dám phát ra tiếng. Trong hạm đội này, Kiệt đại nhân đã xây dung nên quyền uy tuyệt đối, không có ai dám chống lại hắn. Các vị thuyền trưởng ai nấy đều là hạng đi nam tới bắc, Kiệt đại nhân là người thế nào, bọn họ làm sao lại không dò được chút gì chứ? Giết người, tuyệt sẽ không nháy mắt!

Tây Thanh và Tu tới cùng vẫn quá non nớt, không có kinh nghiệm trong những lúc thế này.

Không để ý tới mấy thuyền trưởng này, Diệp Trùng quay đầu lại, cực kỳ bình tĩnh, nói với Tây Thanh và Tu: "Sau này, nếu như có người gây náo loạn trong phòng hội nghị, trực tiếp tống ra ngoài."

Tây Thanh và Tu nghe ra được sự bất mãn trong lời Diệp Trùng, hai người lập tức có chút hoảng sợ, lập tức đứng dậy hành lễ, hét lớn: "Vâng!"

Các thuyền trưởng phía dưới đều run rẩy trong lòng, nhưng cũng không còn ai dám nói ra sự bất mãn, bọn họ cũng biết hành vi vừa rồi có sự không thỏa đáng thế nào.

Nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt Diệp Trùng giống như mang theo vài phần hàn ý, đám thuyền trưởng không ai dám nhìn thẳng, nhao nhao cúi thấp đầu.

- Chúng ta hiện giờ không phải thảo luận điều này có thể hay không thể, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, ta, và các người, đều không có lựa chọn! Diệp Trùng cường điệu nói một chữ ngừng một lát, tiếp đó ngữ điệu của hắn khôi phục bình thường: "Đương nhiên, đây là một vấn đề khá khó khăn. Nếu không, ta cũng không kêu mọi người tới. Theo tuyến đường bình thường, không thể nào làm được. Mọi người đều là thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, ta kêu mọi người lại chính là muốn hỏi xem mọi người có biết có địa điểm bước nhảy không gian nào có thể tới khu vực phía sau hành tinh Ca Sâm Đặc hay không?"

Đám thuyền trưởng nhìn nhau, bọn họ cảm thấy cách nghĩ này của Kiệt đại nhân quả thật có chút quá khó tin. Nếu như thật sự có một điểm bước nhảy như thế, chỉ sợ đã sớm bị người ta phát hiện rồi, với lại, khẳng định sẽ bị lợi dụng với quy mô lớn.

Hình dạng không gian của Hôi cốc giống như một cái đồng hồ cát, mà hành tinh Ca Sâm Đặc lại ở vào chỗ hẹp nhất ở giữa đồng hồ cát, mà một chỗ kỳ quái nhất khác chính là gần đó hoàn toàn không có điểm bước nhảy không gian nào, có thể trực tiếp tránh được hành tinh Ca Sâm Đặc.

Đây là thường thức, Kiệt đại nhân thế nào lại ngay cả thường thức cũng không biết chứ?

Chính ngay lúc này, đột nhiên có vị thuyền trưởng rụt rè giơ tay, có chút do dự nói: "Kiệt đại nhân, tôi, tôi biết có một chỗ, có thể, có thể..."

Vị thuyền trưởng này thể hình cực kỳ khôi ngô, tuổi tác ước chừng năm mươi, ở góc mắt trái có một vết thương rõ ràng. Ánh mắt của hắn có chút hấp háy, dáng vẻ có điều muốn nói rồi lại ngưng.

- Được rồi, vấn đề này mọi người phải nghĩ thêm, nghĩ ra lập tức báo cáo với ta, mọi người trở về trước đi. Nhớ kỹ, thời gian của chúng ta không đủ. Ừ, ta không hy vọng nghe thấy có lời đồn ở bất cứ phương diện nào. Diệp Trùng nói xong, liền chỉ vị thuyền trưởng giơ tay vừa rồi đó: "Ngươi, ngươi ở lại!"

Đợi đám thuyền trưởng đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Trùng, Tây Thanh, Tu và vị thuyền trưởng giơ tay đó.

- Được rồi, bây giờ có thể nói rồi. Diệp Trùng nói.

Vị thuyền trưởng đó lộ ra dáng vẻ giống như trút được gánh nặng: "Kiệt đại nhân, tôi biết có một chỗ, nơi đó có điểm bước nhảy không gian, chúng ta có thể trực tiếp nhảy tới gần hành tinh U Linh."

- Ở chỗ nào? Người khác trong phòng không ai không phấn chấn tinh thần.

Vị thuyền trưởng này có chút ngập ngừng, nhưng vẫn mở miệng: "Ở vành đai toái tinh tử vong."

Hai người Tây Thanh và Tu đồng thời biến sắc, hai người hừng hực nhìn vị thuyền trưởng này, chỉ cần hắn hơi biểu hiện không đúng, bọn họ sẽ ra tay! Vành đai toái tinh là chỗ nào? Chỗ có tên là tử vong này đầy rẫy vô số nguy hiểm không thể đoán trước, dòng xoáy toái tinh không cách nào dò xét đủ nghiền tàu vũ trụ kiên cố nhất trên đời này thành bột phấn. Xác suất tiến vào vành đai toái tinh tử vong mà có thể sống sót căn bản không có gì khác biệt với liều mạng với Xích vĩ thú.

Tên này lòng dạ khó lường!

Hắn muốn cả hạm đội đều tiêu tùng sao? Trong mắt Tây Thanh nhảy nhót ngọn lửa phẫn nộ, còn ánh mắt của Tu lại càng lúc càng lạnh lẽo.

- Vành đai toái tinh tử vong? Từ chỗ nào tiến vào, ước khoảng ở chỗ nào? Ngươi lại làm sao mà biết được? Ra ngoài ý liệu của hai người, Kiệt đại nhân không hề tỏ vẻ nổi giận dữ tí nào, mà lại chất vấn chi tiết.

Lần này, vị thuyền trưởng này không hề do dự: "Chúng ta bay men theo phương hướng ba mươi ba độ, ước chừng còn cần khoảng mười lăm ngày thì có thể tiến vào vành đai toái tinh tử vong, sau khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong còn cần phải bay khoảng ba ngày, tọa độ điểm bước nhảy không gian đó, tôi nhớ rất rõ ràng, (79, 23, -661, Y). Còn tôi làm sao biết được..."

Hắn cười khổ nói: "Thật không giấu giếm, tôi lúc trước từng là một hải tặc vũ trụ."

Trừ Diệp Trùng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hai người Tây Thanh và Tu vẻ mặt chấn kinh.

- Ha ha, đây đã là việc hơn hai mươi năm trước rồi. Lúc đó chúng tôi bị một đội truy bắt của tổ nghiên cứu khoa học cắn chặt, tổn thất gần như toàn bộ, lúc đó chúng tôi chỉ còn lại mười sáu người. Nhưng đội truy bắt đó cắn chặt không nhả, chúng tôi hết cách, chỉ đành chui vào vành đai toái tinh tử vong. Sau đó mới phát hiện điểm bước nhảy không gian, chúng tôi lúc đó không hề biết điểm bước nhảy này tới đâu. Bất quá, mặc kệ tới đâu cũng đều tốt hơn ở trong vành đai toái tinh tử vong. Ha ha, thật ra lúc đó chúng tôi cũng đã tới đường cùng rồi, thức ăn và nước của chúng tôi đều hết sạch, năng lượng cũng không còn bao nhiêu. Chúng tôi chỉ đành cược mạng, không ngờ, chúng tôi đã cược đúng.

Mang theo dâu bể đặc hữu của tháng năm, mang theo vài phần hồi ức, mang theo vài phần tự chế giễu, mấy câu của hắn kể lại rõ ràng tiền nhân hậu quả.

Tu một mực không nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Hành tinh U Linh không phải nghe nói là không có ai có thể đi ra từ bên trong đó sao? Ông lại làm sao mà ra được?"

Thuyền trưởng lắc đầu: "Chúng tôi không có tới gần hành tinh U Linh, mà là bay men theo rìa vành đai toái tinh. Trong hải tặc không có ai dám đi hành tinh U Linh, đây là quy củ bất thành văn trong nghề."

Vành đai toái tinh tử vong...

Ngón tay Diệp Trùng gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, chìm trong suy tư.

*****

Diệp Trùng lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, địa điểm bước nhảy mà vị thuyền trưởng hải tặc ngày xưa đó cung cấp là đường ra duy nhất khó tìm thấy được trước mắt của hắn, nhưng nếu như thật sự tiến vào vành đai toái tinh tử vong, hạm đội này sẽ còn lại bao nhiêu?

Chỉ sợ thương vong nhất định sẽ rất thảm trọng.

Nhưng hắn cũng là người quả quyết, tiến vào vành đai toái tinh tử vong không nhất định có thể sống sót nhưng không tiến vào vành đai toái tinh tử vong, vậy thì nhất định không thể nào sống sót. Hai cái chọn cái nào, tự nhiên không nói cũng rõ.

Tiến vào vành đai toái tinh tử vong!

Khi tin tức này vừa được công bố trong hạm đội, liền dẫn tới một trận xôn xao. Rất mau, tàu Hashgel liền nhận được thỉnh cầu hy vọng được rời khỏi của mấy tàu vũ trụ, không chút do dự, Diệp Trùng phẩy tay cho đi.

Có mấy tàu vũ trụ này dẫn đầu, lập tức xuất hiện không ít kẻ theo đuôi. Tiến vào vành đai toái tinh tử vong có ý nghĩa gì? Ở khu vực có tên là tử vong đó, bên trong đầy rẫy lượng lớn nguy hiểm mà con người không thể chống cự, tiến vào vành đai toái tinh tử vong, quả thật là không khác gì tìm chết. Lại nói, Xích vĩ thú sẽ hành động thế nào, hiện giờ mọi người vẫn chỉ là suy đoán. Kiệt đại nhân tuy lợi hại, cũng chưa chắc không có lúc sai lầm, suy đoán của hắn cũng không có chứng cứ đanh thép gì.

Phán đoán đối với tình hình của bọn họ lại vừa đúng ngược với Diệp Trùng. Với cái nhìn của bọn họ, tiến vào vành đai toái tinh tử vong, đó là chết chắc không còn gì phải nghi ngờ, còn Xích vĩ thú rốt cuộc sẽ hành động thế nào ngược lại là một việc khó mà đoán trước. Làm sao lựa chọn, cũng vừa nhìn là biết.

Đối với mấy người này, Diệp Trùng không ngăn cản. Mấy người này đi, lực lượng hạm đội đích xác sẽ giảm với biên độ lớn, nhưng hắn thấy, đây là một việc tốt. Mấy người lung lay bất định này là một mối họa ngầm cực kỳ đáng sợ, nếu như hạm đội một khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ sẽ giống như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào đều có khả năng đẩy cả hạm đội vào vực sâu.

Như vậy thì, chi bằng để mấy người này rời đi.

Người muốn rời đi, Diệp Trùng tự nhiên không cản trở, nhưng trên mấy tàu vũ trụ này, cũng có vài người không muốn rời đi. Đối với mấy người này, Diệp Trùng liền giữ bọn họ lại. Phần lớn người muốn theo Diệp Trùng là mấy sư sĩ và nhân viên kỹ thuật dưới tay hắn, bọn họ đều đã trải qua huấn luyện hoặc bồi dưỡng do Diệp Trùng tổ chức, lực hướng tâm đối với Diệp Trùng cũng vượt xa người bình thường. Đặc biệt là sư sĩ trưởng thành trên tay Diệp Trùng, lại không có ai rời khỏi.

Chiến đấu ở tuyến đầu như bọn họ mới chân chính hiểu được, nếu như không có Kiệt đại nhân, ở trước mặt Xích vĩ thú, bọn họ nhỏ bé tới bực nào. Chính vì Kiệt đại nhân, bọn họ mới từ một sư sĩ bình thường vô cùng, chất biến thành cường giả có thể so đo với Xích vĩ thú. Rời khỏi Kiệt đại nhân, đó là một con đường chết. Lại nói, Kiệt đại nhân đồng hành với bọn họ, nếu như có nguy hiểm, Kiệt đại nhân cũng sẽ cùng đối mặt với bọn họ.

Đã là như vậy, vậy thì bọn họ còn sợ cái gì?

Quy mô của chiến hạm co lại dữ dội, hạm đội uy chấn Hôi cốc này hiện giờ chỉ còn lại năm trăm chiếc, có khoảng mười lăm vạn người. Nhưng điều Diệp Trùng không ngờ tới là hạm đội co rút một nửa không chỉ thực lực không giảm mà lại tăng, sức chiến đấu không chỉ giữ được hoàn chỉnh mà tỉ lệ nhân viên kỹ thuật cũng tăng với mức độ lớn. Ở phương diện vật tư, trừ trích một số tấm năng lượng cho những tàu vũ trụ rời đi đó, thứ khác vẫn ở trên tay Diệp Trùng.

Có thể nói, cả cục diện vẫn ở dưới sự khống chế của hắn.

Diệp Trùng lập tức tiến hành chỉnh biên hạm đội một lần nữa, điều này làm cho kết cấu của hạm đội càng thêm chặt chẽ, hợp lý. Vốn dĩ hạm đội trong mắt hắn cục mịch phi thường, sức chiến đấu trên tay hắn lúc đó lại thiếu, một khi chiến đấu, khu vực cần phòng thủ của hắn càng tăng cao.

Nhưng hiện giờ, tình hình tốt hơn nhiều.

Đã đưa ra quyết định, vậy thì thực hiện nó! Diệp Trùng không chút trù trừ, lập tức hạ lệnh hạm đội bay về phía vành đai toái tinh tử vong.

Từ chỗ này tới vành đai toái tinh tử vong, còn cần bay mười lăm ngày.

Trong mười lăm ngày này, Diệp Trùng không hề đinh không làm gì. Đám sư sĩ dưới tay hắn vẫn huấn luyện như thường, nhưng đám kỹ sư duy tu lại mệt bở hơi tai.

Tất cả tàu vũ trụ đều nhận được mệnh lệnh gia cố thân tàu, trong mười lăm ngày này, tất cả tàu vũ trụ đều phải trải qua xử lý gia cố. Vành đai toái tinh tử vong, Diệp Trùng đã vào vào ra ra mấy chuyến, dưới sự giúp đỡ của Mục Thương, cũng dựa vào vài phần may mắn, hắn lần nào cũng đều là hóa hiểm thành an. Điều này cũng làm cho hiểu biết của hắn đối với vành đai toái tinh tử vong thâm hậu hơn người bình thường nhiều.

Nguy hiểm lớn nhất của vành đai toái tinh tử vong chính là dòng xoáy toái thạch, dòng xoáy do nham thạch lớn nhỏ không đều hình thành này đủ nghiền mọi thứ thành bột phấn. Nhưng nếu như tên đó nói không sai, tiến vào vành đai toái tinh tử vong chỉ cần bay ba ngày thì có thể tới điểm bước nhảy không gian, vậy thì khả năng bọn họ gặp phải dòng xoáy toái tinh không hề lớn.

Từ kinh nghiệm của Diệp Trùng mà xét, dòng xoáy toái thạch thông thường đều xuất hiện ở chỗ sâu của vành đai toái tinh tử vong, tỉ lệ khu vực ven xảy ra không hề cao. Vậy thì điều bọn họ cần chú ý nhất chính là tổn hại đối với thân tàu của nham thạch trôi nổi khắp nơi trong vành đai toái tinh.

Hầu hết tàu vũ trụ trong hạm đội đều là dân dụng, so với chiến hạm, tính phòng hộ của chúng yếu ớt hơn nhiều. Cho nên điều bức thiết trước mắt là cần tiến hành gia cố mấy tàu vũ trụ này, thực hiện gia cố một vài chỗ khá yếu ớt của chúng, việc này cũng có thể nâng cao tính năng phòng hộ của chúng với một mức độ nhất định.

Năm trăm tàu vũ trụ phải trong mười lăm ngày hoàn tất việc gia cố, mệnh lệnh này lúc đó vừa ban ra, gần như mọi người đều cho rằng đây là một nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành. Tuy kỹ sư duy tu trong hạm đội không ít, nhưng muốn trong mười lăm ngày hoàn thành công việc gia cố năm trăm tàu vũ trụ, thời gian quả thật quá ít.

Cũng chính lúc phương án gia cố vừa đưa ra, trong hạm đội, trừ mấy sư sĩ vẫn huấn luyện như thường đó ra, tất cả thuyền viên khác đều được động viên.

Tơ máu trong mắt Dương Minh giống như tơ nhện màu đỏ, nhưng hắn vẫn cắn răng chống chọi. Không chỉ một mình hắn, mỗi người bên cạnh hắn đều đã mấy ngày đêm không ngủ.

Động tác trên tay hắn có chút chậm chạp, làm việc cả ngày lẫn đêm, hắn đã tới cực điểm của sự mệt mỏi. Môi hắn đã khô nứt nẻ, hốc mắt sâu hoắm, đầu óc tê dại, không ngừng làm đi làm lại cùng một việc, phản ứng của hắn có chút cứng nhắc.

Buồn ngủ quá đi! Hắn tin rằng, chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại thì sẽ ngủ ngay.

Nhưng hắn không thể ngủ, thời gian cấp bách, hắn hiện giờ làm thêm một chút có lẽ có thể có thêm một người sống sót.

Dương Minh và người nhà hắn, ở trong trận phong ba lựa chọn đi ở đó đã kiên định lựa chọn Kiệt đại nhân. Bọn họ đều ở lại, mặc kệ là hắn hay là người nhà hắn đều cho rằng chỉ có Kiệt đại nhân mới có thể dẫn bọn họ đi tới thắng lợi cuối cùng.

Cơ sở của Dương Minh vốn dĩ khá xuất sắc, thông qua học tập khắc khổ và thực tiễn không ngừng trong khoảng thời gian này, hắn cuối cùng đã trở thành một kỹ sư duy tu hợp chuẩn. Thăng cấp trong nghề làm hắn nhận được sự tôn trọng của nhiều người hơn, cũng làm cho hắn cần phải đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn.

Cho dù là hiện tại, Dương Minh cũng tin Kiệt đại nhân đúng, đối với Kiệt đại nhân không hề lớn hơn mình bao nhiêu này, hắn có một loại sùng bái gần như là mù quáng, không chỉ là hắn, trong hạm đội, Kiệt đại nhân cơ hồ là thần tượng của tất cả thanh niên. Từ người lựa chọn rời khỏi có thể thấy được, phần lớn mấy người đó đều là người già và trung niên.

Kiệt đại nhân mạnh mẽ mà tràn đầy trí tuệ mang bọn họ đi ra từ rìa tuyệt cảnh, lại tự mình chỉ huy trận đại thắng đó. Nếu như không phải Kiệt đại nhân, bọn họ có lễ đã sớm chết trên tay Xích vĩ thú rồi. Bọn họ lại có lý do gì mà không theo y chứ?

Khi nhiệm vụ vừa ra, Dương Minh liền vùi đầu bắt đầu làm việc điên cuồng. Hắn không hề giống người khác than phiền thời gian không đủ, hắn biết bọn họ hiện giờ đối mặt nguy ngập thế nào, hắn tin rằng, đồng bạn của hắn cũng biết rõ, bọn họ chẳng qua chỉ là than phiền trên miệng một lượt mà thôi.

- Tiểu Dương, nghỉ ngơi một lát đi. Sau lưng truyền tới một giọng nói khàn khàn quen thuộc, trong lời nói lộ ra sự quan tâm, là lão tía Bach!

Lão tía Bách thương tiếc nhìn người thanh niên vẫn mang khí chất người đọc sách này, trong mắt lão, Dương Minh cơ hồ có thể nói là tấm gương của thanh niên trong cả hạm đội này. Trẻ tuổi, thông minh lại hiếu học, trông yếu ớt mà lại dẻo dai, kiên cường, thêm vào dáng vẻ tuấn tú của Dương Minh, trong hạm đội có không ít thiếu nữ thầm thương trộm nhớ hắn.

Dương Minh vui mừng nói: "Lão tía Bach." Hạm đội vừa mới trải qua một trận hỗn loạn trước giờ chưa từng có, lòng người vẫn có chút bất ổn, trong lòng Dương Minh cũng có chút phập phồng. Lão tía Bach có uy vọng cực cao trong đám nhân viên kỹ thuật hạm đội, phương diện hậu cần, duy tu có lão tọa trấn, căn bản là an toàn không lo. Đối với lão tía có tác phong khỏe mạnh, cương trực công bằng, kỹ thuật lại tuyệt vời này, Dương Minh vô cùng tôn kính.

Cánh tay lớn thô to chai sần vỗ vỗ vai Dương Minh, lão tía Bach khen ngợi: "Được rồi. Chỗ này giao cho ta đi."

Gật gật đầu, Dương Minh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã sớm khô khốc lúc này lại bãi công, nói không ra lời. Hắn vội vàng chạy tới trong góc uống miếng nước.

Lão tía Bach bắt đầu tập trung làm việc.

Ánh mắt Dương Minh rơi và đôi vai to rộng của lão tía Bach, trái tim thả lỏng, liền ngồi ở trong góc nghỉ ngơi. Gần như hắn vừa nhắm mắt, cơn mệt mỏi như thủy triều nuốt chửng lấy hắn, hắn đã ngủ rồi.

Một thiếu nữ đi qua bên cạnh hắn nhìn thấy Dương Minh cuộn mình trong góc, trong lòng đau xót, vội vàng chạy tới lấy giúp hắn một tấm thảm, cẩn thận đắp lên người hắn. Một lát sau, nàng lại lặng lẽ đặt một túi thức ăn và nước ở bên đầu hắn.

Năm trăm tàu vũ trụ, đây là một con số khá khổng lồ, mà phải tiến hành xử lý, gia cố tất cả tàu vũ trụ lại là một công trình cực kỳ khổng lồ.

Đây là một trận đại chiến, một trận đại chiến chạy đua với thời gian.

Nếu như không hoàn thành trước khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong, vậy thì mấy tàu vũ trụ dân dụng chưa trải qua xử lý gia cố đó hoàn toàn không sao chống đỡ được với xung kích của nham thạch bay khắp nơi trong vành đai toái tinh. Mà một khi có tàu vũ trụ nổ, vậy thì sẽ làm cho đám nham thạch vốn dĩ không có trật tự trong khu vực đó càng thêm cuồng bạo, điều này đối với bọn họ mà nói, là một tai họa.

Nhưng thời gian lại không cho phép bọn họ dừng thêm ở ngoài vành đai toái tinh tử vong, Xích vĩ thú đang theo sát không tha ở phía sau, một khi bị chúng quấn lấy, vậy thì đối với mọi người mà nói, cũng là một việc cực kỳ phiền phức. Một khi Xích vĩ thú theo bọn họ tiến vào vành đai toái tinh tử vong, vậy thì bọn họ hoàn toàn có thể xác định bỏ xác trong vành đai toái tinh.

Vành đai toái tinh với nham thạch vô trật tự trôi nổi khắp nơi, cực kỳ có lợi cho Xích vĩ thú phát huy, nhưng đối với quang giáp mà nói, lại là một nơi đầy nguy hiểm, điều này giảm, điều kia tăng, kết quả cứ nghĩ là biết.

*****

Khi Dương Minh tỉnh lại, trong bụng trống rỗng, cảm giác dạ dày trống rỗng cực kỳ khó chịu. Lúc này hắn vừa đúng lúc nhìn thấy thức ăn và nước đặt ở trước người, ngẩn người một lúc rồi vội vàng cầm lấy ăn lấy ăn để.

Lúc này hắn mới chú ý tới tấm thảm trên người mình, trong lòng ấm áp, lại suy nghĩ mấy thứ này rốt cuộc là ai làm. Nghĩ cả nửa ngày cũng không có kết quả, liền quăng vấn đề này sang một bên.

Lão tía Bach đã không còn ở đây, công việc gia cố tàu vũ trụ này đã hoàn toàn hoàn thành.

Sau khi ăn xong, Dương Minh đã khôi phục tinh thần, hắn mở máy liên lạc, báo cáo lên trên: "Kỹ sư duy tu số hiệu W47236 Dương Minh nghỉ ngơi hoàn tất, tàu Hải tinh duy tu hoàn tất, vị trí hiện tại, tàu Hải tinh, thỉnh cầu chỉ thị tiếp theo."

Rất nhanh, cấp trên liền có trả lời: "W47236, đối với thái độ và thành quả công việc của các hạ, trừ tích lũy bản thân anh nên có được ra, chúng tôi sẽ thưởng cho anh 5% tích lũy ngoài định mức. Bây giờ, xin chi viện tàu vũ trụ Duy Lý Liên Khoa, tàu con thoi nhỏ đã chuẩn bị hoàn tất, đang ở cửa thông đạo số năm chờ anh, chúc anh may mắn."

Dương Minh hành lễ: "Cám ơn, tôi sẽ lập tức tới tàu Duy Lý Liên Khoa." Trong hạm đội, tích lũy là một trong những căn cứ quan trọng nhất để thăng tiến chức vụ, đãi ngộ, vân vân. Dương Minh mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ duy tu thì sẽ nhận được tích lũy tương ứng, mà nếu như nỗ lực làm việc hoàn thành vượt mức thì sẽ thu được thưởng ngoài định mức. Trong hạm đội, người hoàn thành mỗi một hạng mục công việc đều sẽ thu được tích lũy tương ứng, tiêu chuẩn cụ thể đều ở trong "Quy định chi tiết về tích lũy" mà Kiệt đại nhân công bố.

"Quy định chi tiết về tích lũy" chi tiết vô bì, đối với mỗi công tác đều đưa ra tiêu chuẩn tích lũy rõ ràng, chính xác, với lại, nếu như nhân viên công tác chết trận hoặc vì công việc mà mất mạng, vậy thì tất cả tích lũy của hắn sẽ căn cứ theo một công thức nhất định để đổi thành tiền bạc hoặc bồi thường khác, đưa cho người kế thừa di chúc của hắn.

Nhưng tích lũy hiện giờ với mọi người mà nói, căn bản là thuộc về thứ chẳng có bao nhiêu tác dụng. Vật tư của hạm đội chịu sự quản lý nghiêm khắc, trong thù lao công việc của bọn họ căn bản không có tiền bạc, cho dù có tiền cũng không có cách nào tiêu. Cho nên đối với mấy tích lũy này, mọi người đều không để ý, Dương Minh cũng như vậy. Điểm tích lũy của hắn hiện giờ đã cao tới tám trăm hai mươi điểm. Điểm này là cao nhất xung quanh hắn.

Chỉ là bọn họ có lẽ ai cũng không ngờ, sau này, bọn họ sẽ vì mấy điểm tích lũy mà bọn họ chưa bao giờ coi trọng này mà thu được chỗ tốt làm người ta không ngờ tới, cũng là chỗ tốt mà vô số người vì nó mà đỏ mắt.

Tiến vào thông đạo số năm, quả nhiên đã có một tàu con thoi nhỏ đang ở đó chờ hắn.

Sau khi xác nhận thân phận, con tàu chở Dương Minh bay ra khỏi tàu Hải tinh, bay về phía tàu Duy Lý Liên Khoa. Tàu con thoi nhỏ là một loại phi hành khí có thể tích cực kỳ nhỏ. Số người chở lớn nhất của nó là mười người, chỉ dài năm mét, dáng vẻ rất giống xe bay, chủ yếu là dùng để qua lại giữa tàu vũ trụ trong hạm đội.

Rất mau, bọn họ đã tới tàu Duy Lý Liên Khoa.

Kỹ sư duy tu trong tàu Duy Lý Liên Khoa gần như chỉ có một mình hắn, bởi vì hắn không nhìn thấy bất cứ dấu vết đã tiến hành gia cố nào.

Hắn bắt đầu kiểm tra kết cấu chủ yếu của nó để xác định chỗ nào cần thực hiện gia cố.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng ầm vang đặc hữu của súng hàn laser, có kỹ sư duy tu? Hắn vộ vàng theo tiếng mà đi, hai kỹ sư duy tu tiến hành chút giao lưu trước, như vậy có lợi cho tốc độ hoàn thành công trình, cũng không dễ dàng xảy ra sơ suất.

Quả nhiên, hắn ở một góc ngoặt nhìn thấy một kỹ sư duy tu đang quỳ trên đất, cố gắng làm việc.

Do đối phương xoay lưng với hắn, hắn không cách nào nhìn rõ diện mạo của kỹ sư duy tu này, nhưng thủ pháp của vị kỹ sư duy tu này cực kỳ chính xác, làm trước mắt Dương Minh sáng lên.

Đi tới trước, Dương Minh chào hỏi đầy thiện ý: "À, người anh em, làm tới bước nào rồi?"

Người đó xoay mặt lại: "Vừa mới bắt đầu."

Khi nhìn rõ gương mặt người đó, Dương Minh giống như bị một tia sét đánh trúng, ngớ ra tại chỗ, phải nửa phút sau mới lắp ba lắp bắp, không thể tin được nói: "Kiệt... Kiệt đại nhân!"

Biểu tình của Diệp Trùng không có chút biến hóa, gật đầu, lạnh nhạt nói: "Ừm, bắt đầu công việc đi."

- Vâng. Dương Minh luýnh quýnh lấy ra công cụ của mình.

Diệp Trùng đã rất lâu không có tự mình đi làm công việc phương diện duy tu, lần này quả thật hết cách. Thời gian quá gấp rút, mỗi chút lực lượng đều đầy quý giá. Ở phương diện duy tu, Diệp Trùng có thực lực kha khá, nhớ năm đó, hắn chính là một người đa tài, gần như các loại công việc đều đã làm qua. Việc giống như xử lý gia cố thế này, với hắn, hàm lượng kỹ thuật không hề cao, so với công trình cải tạo thân thể tàu Hoa hoa công tử mà hắn từng làm qua lúc trước, chẳng qua chỉ là trò con nít.

Dương Minh khâm phục liếc Kiệt đại nhân, không ngờ Kiệt đại nhân ngay cả phương diện này cũng biết, với lại động tác trên tay so với mình còn linh hoạt hơn. Nói thật, điều này làm hắn kinh ngạc vô cùng. Trong lòng hầu hết mọi người, Kiệt đại nhân là người cao cao tại thượng, làm người ta tôn kính. Còn Kiệt đại nhân ở trước mắt, cực kỳ mất hình tượng ngồi trên cái ngạch cửa hợp kim, dáng vẻ chăm chú, giống như một kỹ sư duy tu bình thường.

Rất mau, Dương Minh liền thu hồi ánh mắt, bắt đầu tập trung vào công việc trên tay.

Hai giờ, hai người một câu cũng không nói, nhưng tốc độ trên tay lại nhanh như gió, tiến độ công trình cũng khá thuận lợi.

Dương Minh xoa xoa cánh tay, bỏ súng hàn laser xuống. Sử dụng súng hàn laser cực kỳ tổn hao tinh thần, mà tay người cũng không thoải mái như tay máy, cho nên sau khi trải qua một khoảng thời gian làm việc, kỹ sư duy tu thông thường đều sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Điều này cũng là vì để cho tinh thần vẫn luôn tập trung cao độ được nghỉ ngơi.

Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà rơi lên người Kiệt đại nhân, vừa đúng lúc nhìn thấy Kiệt đại nhân bỏ súng hàn laser xuống. Nhưng lượng công việc hoàn thành trước mặt hắn lại nhiều hơn mình nhiều.

- Kiệt đại nhân, ngài nói chúng ta có thể sống sót không? Ma xui quỷ khiến, Dương Minh đột nhiên hỏi một vấn đề mà bản thân cũng cảm thấy ngu ngốc.

Diệp Trùng ngẩng đầu, nhìn Dương Minh, vô cùng lạnh nhạt nhưng lại kiên định nói: "Đương nhiên có thể sống."

Hai người lại rơi vào yên lặng.

Trong thời gian mười lăm ngày, cả hạm đội đều hừng hực khí thế thực hiện công trình gia cố khổng lồ.

Cũng trong mười lăm ngày này, Hôi cốc lại lưu truyền một tin tức, tin tức này có quan hệ trực tiếp với Diệp Trùng.

Số lượng những người lựa chọn rời khỏi đó khổng lồ. Có vài người trong số họ sẽ lập thành một hạm đội lần nữa, nhưng hầu hết vẫn lựa chọn đi một mình.

Tin tức liên quan tới Kiệt đại nhân trong truyền thuyết cũng là từ bọn họ mà lưu truyền ra ngoài. Khi bọn họ ở trong hạm đội, liên lạc với bên ngoài của hạm đội đều nằm dưới sự khống chế của Thương. Nhưng mấy người này vừa rời khỏi hạm đội, liên lạc của bọn họ liền khôi phục như thường.

Bất quá, do số người truyền đi quá nhiều, làm cho xuất hiện rất nhiều phiên bản, thêm vào một số người đặt điều thêm bớt, càng thật giả khó phân. Điều này cũng làm cho Kiệt đại nhân hư thực lẫn lộn, càng có màu sắc truyền kỳ.

Đồng thời, một đề tài khác cũng bị cả Hôi cốc bàn tán xôn xao. Đó chính là liên quan tới phán đoán đối với cục thế của Kiệt đại nhân. Trong số những thuyền trưởng lựa chọn rời đi đó, không thiếu thuyền trưởng già từng tham gia buổi hội nghị do Kiệt đại nhân chủ trì đó. Chính là thông qua bọn họ, phán đoán liên quan tới cục thế Hôi cốc của Diệp Trùng cũng được mau chóng được truyền tới mỗi một ngóc ngách của Hôi cốc.

Liên quan tới phán đoán của Diệp Trùng, người có thái độ nào cũng có, có tán đồng, có phản đối, có đứng xem. Nhưng trong mấy ngày liên tiếp, số lượng tàu vũ trụ đi qua khu vực phụ cận hành tinh Ca Sâm Đặc tăng mạnh.

Alvar cũng nhận được tình báo như vậy, nhưng tình báo hắn có được càng xác thực hơn. Trong số tàu vũ trụ mới mà hạm đội của hắn thu nhận hai ngày này, thuyền trưởng một tàu vũ trụ trong đó là người quen ngày xưa của hắn. Mà vị thuyền trưởng này là một trong những thuyền trưởng từng tham gia buổi hội nghị mà Diệp Trùng chủ trì.

Dưới sự chất vấn cặn kẽ của Alvar, vị thuyền trưởng này mang tất cả những điều lão biết nói với Alvar, không chỉ có phán đoán đối với cục thế của Kiệt đại nhân, thậm chí ngay cả tọa độ của địa điểm bước nhảy không gian ở trong vành đai toái tinh tử vong, lão cũng nhớ rõ ràng.

Alvar hỏi cực kỳ chi tiết. Đối với vị Kiệt đại nhân hoành không xuất thế này, Alvar cực kỳ quan tâm. Trước đó, chưa từng có ai có thể có được thắng lợi huy hoàng trên tay Xích vĩ thú như vậy, điều này không phải may mắn thì có thể làm được. Thông qua chất vấn vị thuyền trưởng già này, Alvar càng lúc càng kinh hãi trong lòng, năng lực của vị Kiệt đại nhân này so với trong truyền thuyết càng xuất sắc hơn. Vô luận là biên chế đặc biệt, hay là chiến thuật sáng tạo đối phó Xích vĩ thú, vân vân, vị Kiệt đại nhân thần bí này đều biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ vô bì. Hắn giống một người không gì không làm được. Với lại, xử sự bình tĩnh, gần như chưa hề phạm sai lầm.

Thật là một người đáng sợ!

Hắn và Tiêu Uyển hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy một sự hoảng sợ trong mắt nhau. Ngoài ra, hai người còn phát hiện một đặc điểm khác của vị Kiệt đại nhân này, hắn dường như không hề có tâm lý e sợ đối với Xích vĩ thú. Mà sự thật cũng chứng minh, hắn cũng có thể chiến thắng mấy sinh vật xấu xí này. Mấy tên gà mờ chỉ được dạy dỗ chút thời gian trên tay hắn đó lại có thể đối kháng với Xích vĩ thú, điều này đủ làm cho mấy nhân vật ở trên cao đó toát mồ hôi đầy mặt, trong đó bao gồm cả bản thân Alvar.

Hạm đội của Alvar hiện giờ vẫn không sao đối kháng được với tiểu đội Xích vĩ thú hơi có chút quy mô. Hắn vẫn luôn rất nghi hoặc, vị Kiệt đại nhân đó làm sao chiến thắng loại sinh vật hung tàn mà lại giảo hoạt, vô luận là sức mạnh hay là linh hoạt đều xuất sắc dị thường như Xích vĩ thú này. Nếu như là cá nhân, Alvar còn tin tưởng, dù sao trên đời này thường không thiếu sư sĩ cường đại. Có vài sư sĩ thậm chí có thể lấy một địch nhiều. Điều này Alvar tin.

Nhưng trong chiến đấu quy mô lớn, sức lực cá nhân là nhỏ bé, nhỏ không đủ để nói tới. Không có một người nào có thể chỉ dựa vào võ lực mạnh mẽ của cá nhân mà có thể thay đổi cả chiến cục. Điều này cũng là tại sao đội ngũ bình thường ở trước mặt đại quân Xích vĩ thú vừa đụng liền tan rã.

Trước giờ, Alvar đều chỉ tin, chỉ có đội ngũ do mấy sư sĩ cường đại đó tạo thành mới có thể chiến thắng Xích vĩ thú có số lượng tương đương. Nhưng vị Kiệt đại nhân đó lại triệt để đánh đổ tất cả nhận định trong lòng hắn. Hắn lúc đó vẫn không hề biết, chủ lực trong hạm đội được truyền tụng là vô cùng thần kỳ này thật ra chẳng qua chỉ là thiếu niên mới trải qua mấy tháng huấn luyện chính quy. Lần này, từ chỗ lão thuyền trưởng mới biết được tình huống này, hắn lúc đó còn cho rằng mình nghe lầm.

Thành tựu mà hạm đội này có được, toàn bộ đều có liên quan tới vị thủ lĩnh tên gọi là Kiệt đó. Hạm đội này là do một tay hắn dựng nên, tất cả chế độ của nó đều thẩm thấu bóng dáng hắn. Mà mấy cách đánh tạo thành trường phái riêng đó càng làm người ta lạ mắt lạ tai, cũng làm cho Alvar khâm phục sâu sắc. Alvar có xưng hiệu là thiên tài chiến thuật, nhưng lúc này hắn mới rành rành phát hiện, có người đi ở trước mặt hắn.

Hưng phấn, khâm phục, kính trọng, còn có một tia sợ hãi, đối với vị Kiệt đại nhân thần bí này, cảm tình của Alvar rất phức tạp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)